Thật ra lỗ tai là nơi có rất nhiều mạch máu, lúc băng bó ma sát va chạm khiến cho máu lại chảy ra lần nữa. Vải trắng dính vết máu lốm đốm loang lổ, cộng thêm biểu lộ bảy phần bỉ ổi ba phần gian trá biểu lộ của Trần Nhị Hắc, Tần Lâm không chút do dự đặt một ngoại hiệu cho y: Độc Nhĩ.
Tưởng Ma Tử thật sự bị nhục hình vừa rồi khiến cho đau đớn mệt lả, vào lúc này đầu óc vẫn còn có hơi không tỉnh táo, cho nên Độc Nhĩ Trần Nhị Hắc là chủ lực tố cáo tội ác Tần Lâm. Tuy rằng tên này không cứng rắn bằng Tưởng Ma Tử nhưng lại giảo hoạt hơn, sau khi rơi vào tay Tần Lâm ngoại trừ câu đầu tiên không chịu nói mới bị chém rơi lỗ tai ra, cũng không bị hành hạ gì khác, cho nên sau khi thấy Trương Thăng ra hiệu bèn quyết định phản kích Tần Lâm.
Tần Lâm đưa mắt ra hiệu cho Lục Viễn Chí, mình đóng kịch đã quá nhiều, đã đến lúc cho tên mập ra sân khấu, bằng không độc diễn mãi cũng chẳng có gì hay.
- Đúng vậy, tên này chỉ đánh rắm!
Ngưu Đại Lực cũng kêu lên, ánh mắt trợn to như chuông đồng, dáng vẻ như muốn ăn thịt người.
Độc Nhĩ Trần Nhị Hắc càng nói càng thuận miệng, con ngươi đảo một vòng lại nói:
- Tần trưởng quan hung thần ác sát, buộc ta và Tưởng Ma Tử dẫn đường, vốn hai ta không muốn dẫn đường cho hắn, nhưng không chịu được khốc hình hành hạ, không thể làm gì khác hơn là dẫn hắn tìm tới Kê Công lĩnh này... Hoắc lão, Trần Nhị Hắc ta có lỗi với ngươi, nhưng ta đây, ta đây lâm vào bước đường cùng... người của Tần trưởng quan mở cửa phòng, vọt vào, vọt vào bèn...
Trương Thăng vừa tới, nhưng không biết Trần Nhị Hắc có xem qua hiện trường, có biết được nguyên nhân cái chết Hoắc Thiết Sơn hay không. Nếu Hoắc Thiết Sơn chết vì búa đập, Trần Nhị Hắc lại nói là đao chém cổ, chẳng phải là lộ ra nguyên hình sao!?
Tần Lâm đã sớm lạnh lùng bàng quan, thấy dáng vẻ Trương Thăng như vậy tinh quang sáng lên trong mắt, đôi môi vẫn mím thật chặt, không nói gì.
Không hổ là quản gia đắc lực nhất bên người Trương Tứ Duy, Trương Thăng lập tức hội ý, làm bộ tiến lên muốn nói gì. Dưới chân y chợt bị dây khô trong núi vướng lại, tay chân múa may ngã về phía trước. Lúc bò dậy không có gì khác, chỉ hai bàn tay bị cắt đứt xuất hiện mấy vết máu, áo não nói:
- Kê Công lĩnh này quá tà môn, cỏ tranh cũng cắt người như vậy.
Một dãy Trung Điều sơn, Tần Lĩnh sơn đâu đâu cũng có cỏ tranh, lá cỏ vô cùng sắc bén, nếu người lấy tay vuốt nó chắc chắn sẽ bị đứt để lại vết máu. Trương Thăng không cẩn thận bị thương, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái, chẳng qua là trong lòng cười thầm vị Trương Đại Lang này có cha làm Đại quản gia Trương phủ, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa ở Thiếu Sư phủ, sợ rằng chưa chắc đã khá hơn đám công tử bột con nhà quan viên ngũ lục phẩm. Đi vào trong núi lại không nhận ra được cỏ tranh, quả thật là tệ hại.
Trần Nhị Hắc thấy tình cảnh như vậy còn có cái gì không hiểu, lập tức gân cổ gào thét:
- Đáng thương, đáng thương thay Hoắc lão hơn năm mươi tuổi vẫn ương ngạnh chống cự, tay không tấc sắt làm sao có thể chống lại được đám Đề Kỵ này. Bọn họ rút Tú Xuân đao ra chém lung tung, Hoắc lão tay không không thể nào ngăn cản, cuối cùng là tên đại hán giống như thần giữ cửa kia hạ thủ hết sức tàn độc…
Ánh mắt Trần Nhị Hắc quét qua trên Tấn Thiết Bàn Long côn một phen, lại thấy trên đó cũng không có vết máu, cũng khó mà nói là Ngưu Đại Lực dùng côn này đập chết Hoắc Thiết Sơn. Dù sao thi thể thủng đầu chảy máu, binh khí lại sạch sẽ, quả thật không nói được.
Trần Nhị Hắc tâm lĩnh thần hội, chỉ Ngưu Đại Lực kêu to:
- Hán tử kia thừa dịp Hoắc lão bận rộn ngăn cản, tay cầm búa sắt tiến lên đập một búa vào đầu y, lấy đi tính mạng.
Kỹ xảo diễn kịch của lão Ngưu cũng không tồi… Tần Lâm cười thầm trong lòng. Ngoài mặt Ngưu Đại Lực có chút kinh hoảng, truy vấn:
- Ngươi vu cho lão tử sử dụng búa sắt gì vậy, búa sắt ở nơi nào, trên người chúng ta có búa sắt sao? Nào lại đây, Trương Đô Đường, Hoàng phụ mẫu, các ngươi cứ việc tới đây tùy tiện lục soát!
Thôi, họ Trương ta chịu ân huệ của Tần lão đệ đâu chỉ một lần, cùng lắm thì mất chức không làm, cũng phải trả món nợ nhân tình này cho hắn… Trương Công Ngư âm thầm hạ quyết tâm.
Bất quá kẻ cao hứng nhất vẫn là Trương Thăng, Bồ Châu và kinh sư cách nhau hai ba ngàn dặm, Hoàng Chí Liêm không biết rõ hết thảy động tĩnh, nhưng y lại biết rõ ràng thế cục trước mắt: Trương Tứ Duy muốn khống chế triều chính, các đồng minh Tần Lâm mượn cơ hội làm việc, phối hợp với Thân Thời Hành phản kích một đòn, Trương Tứ Duy đã tạm thời bị thua. Thân Thời Hành thay chức Thủ Phụ, phe Tần Lâm đã trở nên vững vàng không gì lay chuyển được.
Trong lúc bị cách chức lưu đày mà còn dám hoành hành bất pháp, thậm chí còn thốt ra miệng những lời oán hận triều đình, sẽ rất dễ dàng bị kết tội. Nhìn về đế kinh phía Bắc sinh lòng oán hận, đây là chuyện mà tất cả bậc đế vương kiêng kỵ nhất. Nếu như bắt được Tần Lâm sát hại nhân mạng bừa bãi, sau đó tiện thể ghép thêm vài tội danh không có thật khác, vị Hoàng gia cay khiệt khắc bạc, tính tình nghi kỵ kia sẽ làm gì, không cần nói cũng biết...
Trương Thăng đang suy nghĩ, nếu chỉ đơn thuần tố cáo Tần Lâm tội tự tiện sử dụng ngọc đái mãng bào ngự tứ, vậy không khỏi quá vớ vẩn. Tần Lâm chỉ cần giải thích rằng mình đeo vật ngự tứ trên người để bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở lòng trung thành với bệ hạ, như vậy không biết kiện cáo dây dưa tới năm nào tháng nào. Cho nên lúc trước cẩm y Bá Hộ Quỳnh Châu Mạc Trí Cao gởi tấu chương đạn hặc tội danh này lên kinh sư, lập tức bị Trương Tứ Duy ném vào đống giấy vụn.
Chỉ cần Tần Lâm rơi đài, chủ nhân Trương Tứ Duy của mình sẽ tạm thời không lo, có thể tiềm phục ở Bồ Châu, lặng lẽ đợi chờ hai mươi bảy tháng sau lấy uy lực lôi đình trở lại kinh sư. Đó sẽ là ngày phượng hoàng sống lại từ đống tro tàn, Đông Sơn tái khởi, lấy lại quyền bính, đánh cho bọn Thân Thời Hành phải ngã ngựa hết thảy.
Trương Thăng cười hăng hắc, tính thời gian không khớp lắm, bất quá ở đâu ra thời gian chuẩn xác như vậy. Y nháy mắt với tên Ngọ Tác châu nha, bàn tay giấu trong ống tay áo lặng lẽ giơ lên ba ngón.
Ba trăm lượng! Mắt Ngọ Tác lập tức trợn to, với giá này thừa sức mua tính mạng của mình…
Hoàng Chí Liêm cũng tâm lĩnh thần hội, làm bộ kinh hoảng chắp tay thi lễ Trương Công Ngư:
- Trương Đô Đường ở trên cao, trước mắt Tần Hiệu Úy và tiểu dân dưới quyền hạ quan bên nào cũng có lý, như vậy quả thật khó mà xử lý. Theo ngu kiến của hạ quan có nên lệnh cho Ngọ Tác kiểm nghiệm thi thể, căn cứ vào đó quyết định hay không?
Trương Công Ngư vuốt mấy sợi râu lưa thưa dưới cằm. Ngọ Tác nghiệm thi là chuyện cực kỳ chính đáng, y cũng không tiện cự tuyệt, nhìn lại Tần Lâm cũng không thấy hắn tỏ vẻ phản đối, y bèn miễn cưỡng gật đầu một cái. Tên Ngọ Tác kia đã bị Trương Thăng mua chuộc, tự nhiên ra sức cho y.
Thật ra lỗ tai là nơi có rất nhiều mạch máu, lúc băng bó ma sát va chạm khiến cho máu lại chảy ra lần nữa. Vải trắng dính vết máu lốm đốm loang lổ, cộng thêm biểu lộ bảy phần bỉ ổi ba phần gian trá biểu lộ của Trần Nhị Hắc, Tần Lâm không chút do dự đặt một ngoại hiệu cho y: Độc Nhĩ.
Tưởng Ma Tử thật sự bị nhục hình vừa rồi khiến cho đau đớn mệt lả, vào lúc này đầu óc vẫn còn có hơi không tỉnh táo, cho nên Độc Nhĩ Trần Nhị Hắc là chủ lực tố cáo tội ác Tần Lâm. Tuy rằng tên này không cứng rắn bằng Tưởng Ma Tử nhưng lại giảo hoạt hơn, sau khi rơi vào tay Tần Lâm ngoại trừ câu đầu tiên không chịu nói mới bị chém rơi lỗ tai ra, cũng không bị hành hạ gì khác, cho nên sau khi thấy Trương Thăng ra hiệu bèn quyết định phản kích Tần Lâm.
Tần Lâm đưa mắt ra hiệu cho Lục Viễn Chí, mình đóng kịch đã quá nhiều, đã đến lúc cho tên mập ra sân khấu, bằng không độc diễn mãi cũng chẳng có gì hay.
- Đúng vậy, tên này chỉ đánh rắm!
Ngưu Đại Lực cũng kêu lên, ánh mắt trợn to như chuông đồng, dáng vẻ như muốn ăn thịt người.
Độc Nhĩ Trần Nhị Hắc càng nói càng thuận miệng, con ngươi đảo một vòng lại nói:
- Tần trưởng quan hung thần ác sát, buộc ta và Tưởng Ma Tử dẫn đường, vốn hai ta không muốn dẫn đường cho hắn, nhưng không chịu được khốc hình hành hạ, không thể làm gì khác hơn là dẫn hắn tìm tới Kê Công lĩnh này... Hoắc lão, Trần Nhị Hắc ta có lỗi với ngươi, nhưng ta đây, ta đây lâm vào bước đường cùng... người của Tần trưởng quan mở cửa phòng, vọt vào, vọt vào bèn...
Trương Thăng vừa tới, nhưng không biết Trần Nhị Hắc có xem qua hiện trường, có biết được nguyên nhân cái chết Hoắc Thiết Sơn hay không. Nếu Hoắc Thiết Sơn chết vì búa đập, Trần Nhị Hắc lại nói là đao chém cổ, chẳng phải là lộ ra nguyên hình sao!?
Tần Lâm đã sớm lạnh lùng bàng quan, thấy dáng vẻ Trương Thăng như vậy tinh quang sáng lên trong mắt, đôi môi vẫn mím thật chặt, không nói gì.
Không hổ là quản gia đắc lực nhất bên người Trương Tứ Duy, Trương Thăng lập tức hội ý, làm bộ tiến lên muốn nói gì. Dưới chân y chợt bị dây khô trong núi vướng lại, tay chân múa may ngã về phía trước. Lúc bò dậy không có gì khác, chỉ hai bàn tay bị cắt đứt xuất hiện mấy vết máu, áo não nói:
- Kê Công lĩnh này quá tà môn, cỏ tranh cũng cắt người như vậy.
Một dãy Trung Điều sơn, Tần Lĩnh sơn đâu đâu cũng có cỏ tranh, lá cỏ vô cùng sắc bén, nếu người lấy tay vuốt nó chắc chắn sẽ bị đứt để lại vết máu. Trương Thăng không cẩn thận bị thương, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái, chẳng qua là trong lòng cười thầm vị Trương Đại Lang này có cha làm Đại quản gia Trương phủ, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa ở Thiếu Sư phủ, sợ rằng chưa chắc đã khá hơn đám công tử bột con nhà quan viên ngũ lục phẩm. Đi vào trong núi lại không nhận ra được cỏ tranh, quả thật là tệ hại.
Trần Nhị Hắc thấy tình cảnh như vậy còn có cái gì không hiểu, lập tức gân cổ gào thét:
- Đáng thương, đáng thương thay Hoắc lão hơn năm mươi tuổi vẫn ương ngạnh chống cự, tay không tấc sắt làm sao có thể chống lại được đám Đề Kỵ này. Bọn họ rút Tú Xuân đao ra chém lung tung, Hoắc lão tay không không thể nào ngăn cản, cuối cùng là tên đại hán giống như thần giữ cửa kia hạ thủ hết sức tàn độc…
Ánh mắt Trần Nhị Hắc quét qua trên Tấn Thiết Bàn Long côn một phen, lại thấy trên đó cũng không có vết máu, cũng khó mà nói là Ngưu Đại Lực dùng côn này đập chết Hoắc Thiết Sơn. Dù sao thi thể thủng đầu chảy máu, binh khí lại sạch sẽ, quả thật không nói được.
Trần Nhị Hắc tâm lĩnh thần hội, chỉ Ngưu Đại Lực kêu to:
- Hán tử kia thừa dịp Hoắc lão bận rộn ngăn cản, tay cầm búa sắt tiến lên đập một búa vào đầu y, lấy đi tính mạng.
Kỹ xảo diễn kịch của lão Ngưu cũng không tồi… Tần Lâm cười thầm trong lòng. Ngoài mặt Ngưu Đại Lực có chút kinh hoảng, truy vấn:
- Ngươi vu cho lão tử sử dụng búa sắt gì vậy, búa sắt ở nơi nào, trên người chúng ta có búa sắt sao? Nào lại đây, Trương Đô Đường, Hoàng phụ mẫu, các ngươi cứ việc tới đây tùy tiện lục soát!
Thôi, họ Trương ta chịu ân huệ của Tần lão đệ đâu chỉ một lần, cùng lắm thì mất chức không làm, cũng phải trả món nợ nhân tình này cho hắn… Trương Công Ngư âm thầm hạ quyết tâm.
Bất quá kẻ cao hứng nhất vẫn là Trương Thăng, Bồ Châu và kinh sư cách nhau hai ba ngàn dặm, Hoàng Chí Liêm không biết rõ hết thảy động tĩnh, nhưng y lại biết rõ ràng thế cục trước mắt: Trương Tứ Duy muốn khống chế triều chính, các đồng minh Tần Lâm mượn cơ hội làm việc, phối hợp với Thân Thời Hành phản kích một đòn, Trương Tứ Duy đã tạm thời bị thua. Thân Thời Hành thay chức Thủ Phụ, phe Tần Lâm đã trở nên vững vàng không gì lay chuyển được.
Trong lúc bị cách chức lưu đày mà còn dám hoành hành bất pháp, thậm chí còn thốt ra miệng những lời oán hận triều đình, sẽ rất dễ dàng bị kết tội. Nhìn về đế kinh phía Bắc sinh lòng oán hận, đây là chuyện mà tất cả bậc đế vương kiêng kỵ nhất. Nếu như bắt được Tần Lâm sát hại nhân mạng bừa bãi, sau đó tiện thể ghép thêm vài tội danh không có thật khác, vị Hoàng gia cay khiệt khắc bạc, tính tình nghi kỵ kia sẽ làm gì, không cần nói cũng biết...
Trương Thăng đang suy nghĩ, nếu chỉ đơn thuần tố cáo Tần Lâm tội tự tiện sử dụng ngọc đái mãng bào ngự tứ, vậy không khỏi quá vớ vẩn. Tần Lâm chỉ cần giải thích rằng mình đeo vật ngự tứ trên người để bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở lòng trung thành với bệ hạ, như vậy không biết kiện cáo dây dưa tới năm nào tháng nào. Cho nên lúc trước cẩm y Bá Hộ Quỳnh Châu Mạc Trí Cao gởi tấu chương đạn hặc tội danh này lên kinh sư, lập tức bị Trương Tứ Duy ném vào đống giấy vụn.
Chỉ cần Tần Lâm rơi đài, chủ nhân Trương Tứ Duy của mình sẽ tạm thời không lo, có thể tiềm phục ở Bồ Châu, lặng lẽ đợi chờ hai mươi bảy tháng sau lấy uy lực lôi đình trở lại kinh sư. Đó sẽ là ngày phượng hoàng sống lại từ đống tro tàn, Đông Sơn tái khởi, lấy lại quyền bính, đánh cho bọn Thân Thời Hành phải ngã ngựa hết thảy.
Trương Thăng cười hăng hắc, tính thời gian không khớp lắm, bất quá ở đâu ra thời gian chuẩn xác như vậy. Y nháy mắt với tên Ngọ Tác châu nha, bàn tay giấu trong ống tay áo lặng lẽ giơ lên ba ngón.
Ba trăm lượng! Mắt Ngọ Tác lập tức trợn to, với giá này thừa sức mua tính mạng của mình…
Hoàng Chí Liêm cũng tâm lĩnh thần hội, làm bộ kinh hoảng chắp tay thi lễ Trương Công Ngư:
- Trương Đô Đường ở trên cao, trước mắt Tần Hiệu Úy và tiểu dân dưới quyền hạ quan bên nào cũng có lý, như vậy quả thật khó mà xử lý. Theo ngu kiến của hạ quan có nên lệnh cho Ngọ Tác kiểm nghiệm thi thể, căn cứ vào đó quyết định hay không?
Trương Công Ngư vuốt mấy sợi râu lưa thưa dưới cằm. Ngọ Tác nghiệm thi là chuyện cực kỳ chính đáng, y cũng không tiện cự tuyệt, nhìn lại Tần Lâm cũng không thấy hắn tỏ vẻ phản đối, y bèn miễn cưỡng gật đầu một cái. Tên Ngọ Tác kia đã bị Trương Thăng mua chuộc, tự nhiên ra sức cho y.