Trương Công Ngư giật mình, sắc mặt có hơi trắng bệch, lúc này y mới biết tại sao mới vừa rồi lúc Trương Tứ Giáo cùng Trương Tứ Đoan rời đi sắc mặt kém như vậy. Vị Phượng Bàn tướng công trước mặt này quả thật hết sức tàn nhẫn quyết đoán, đưa ra quyết định hy sinh hai đệ đệ ruột của mình, không hề chớp mắt một lần nào. Không trách ngay cả đệ nhất danh tướng Trương Cư Chính hai trăm năm triều Đại Minh khi còn sống cũng bị lão che mắt, sau khi chết lại bị lão trở mặt phản kích.
Tự hỏi lòng mình, Trương Công Ngư cảm thấy sợ hãi vô cùng. Nếu như mình và Phượng Bàn tướng công đánh nhau, sợ rằng đã sớm bị chết không còn sót lại chút tro xương nào, may là bên cạnh mình còn có vị Tần Lâm Tần lão đệ, bằng không...
Trương Công Ngư nơm nớp trong lòng, y cũng tự biết mình không có bản lãnh trong chuyện này, bèn ngậm miệng không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Tần Lâm Tần lão đệ.
- Trương Tứ Duy ôi Trương Tứ Duy!
Tần Lâm chắp tay ngạo nghễ mà đứng, mắt nhìn xuống Trương Tứ Duy trước linh đường, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống lộ vẻ coi thường:
- Đến bây giờ lão còn chưa hiểu hay sao, không phải chúng ta có hài lòng hay không, mà là dân chúng Tam Tấn Quan Trung, thậm chí là hết thảy bá tánh trong thiên hạ có hài lòng hay không! Lão hãy lắng nghe thanh âm bên ngoài…
Trong linh đường vốn yên tĩnh nên có thể nghe thấy rất rõ ràng, toàn bộ Phong Lăng trấn đã trở nên hết sức ồn ào huyên náo. Quả phụ dẫn theo con trai, chỉ bảng hiệu ‘sắc kiến Thiếu Sư phủ’ lớn tiếng kêu lên lời nguyền rủa chôn sâu tận đáy lòng. Nông phu bị bóc lột ức hiếp giơ cao cáo trạng quỳ gối giữa đường, khóc cầu xin thanh thiên Đại lão gia rửa oan. Người có vợ, con gái bị bắt đi gào khóc lớn, thuật lại nỗi oan khuất của mình cho từng người quen lẫn không quen biết… Lúc này chỉ cần có một mồi lửa rơi vào giữa đám người, trong khoảnh khắc ắt sẽ biến thành biển lửa lan ra khắp chốn.
Những thanh âm này hội tụ thành sóng âm mãnh liệt, đánh vào Thiếu Sư phủ từng đợt từng đợt nối tiếp. Tường phủ vốn xây bằng đá xanh chắc chắn, trét kẽ hở bằng nếp, nhưng dưới tiếng sóng xung kích này tựa hồ đã run lẩy bẩy, không, cả tòa Thiếu Sư phủ đang lảo đảo muốn ngã dưới cơn giận dữ của dân chúng.
Tần Lâm ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt rừng rực như đuốc, không chút lưu tình nhìn Trương Tứ Duy đầy áp bức. Ánh mặt trời chiếu xuống sau lưng hắn, chợt trở nên uy nghiêm như thần linh.
Phượng Bàn tướng công Trương Tứ Duy ngày xưa chấp chưởng quyền bính trong triều đình, dưới một người trên vạn người, hiện tại chán nản ngã ngồi trên Thái Sư ỷ, không tự chủ được co rút thân thể, toàn thân như nhỏ đi rất nhiều.
Đúng rồi, thì ra là như vậy! Chợt trong lòng Trương Công Ngư có cảm ngộ mới, trời nghe tự dân ta nghe, trời thấy tự dân ta thấy, lòng người cũng tức là Thiên Đạo. Trước có Trương Cư Chính, bây giờ có Tần Lâm, mặc dù ai cũng có chút tật xấu nhỏ nào đó, cũng không phải là người đạo đức hoàn mỹ, nhưng phương hướng mà bọn họ nỗ lực đi theo cũng là vì hàng vạn lê dân bá tánh trong thiên hạ, vì giang sơn xã tắc bền vững, một điểm chân thành bất diệt trong tim như ánh đuốc trong đêm tối chiếu sáng bốn phương. Thể đại đạo, vận đại thế, thay trời hành đạo, cho nên mũi kiếm chỉ đâu thắng đó, không có gì là không thể phá.
Bất kể Trương Tứ Duy âm độc ẩn nhẫn tới mức nào, trong lòng lão chỉ có hai chữ lợi danh, không hề có hàng vạn lê dân bá tánh hay giang sơn xã tắc, cho dù là quyền mưu thủ đoạn giỏi đến mấy cũng rơi xuống hạ thừa. Những kẻ tiểu nhân như vậy chỉ có thể đắc ý nhất thời, một khi gặp phải người có Thiên Đạo trong tay cũng giống như băng tuyết gặp ánh mặt trời chói chang, chỉ trong khoảnh khắc tan ra biến mất.
Lúc Trương Cư Chính còn sống, Trương Tứ Duy không đấu lại Trương Cư Chính, sau khi Trương Cư Chính chết đi, lão cũng không đấu lại Tần Lâm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chốc lát sau Trương Tứ Duy phảng phất già đi mười tuổi, toàn thân rủ xuống như cỏ úa, rốt cục than dài một tiếng:
- Ôi, lão phu thua dưới tay Tần tướng quân tâm phục khẩu phục. Hai vị, lão phu sẽ dâng biểu thỉnh tội!
Đám người làm hộ viện nấp bốn phía xung quanh nghe lén, nghe thấy câu này lập tức kinh hồn khiếp vía. Tiếng kinh hô, kêu khổ vang thành một mảnh, dần dần bọn họ bắt đầu thu gom đồ đạc chạy trốn tứ tán. Bất quá bọn họ đã tính sai một điểm, bên ngoài phủ đã bị đại quân của Trương Công Ngư vây chặt, không thể nào chạy thoát.
Cây ngã chim bay tứ tán, hiện tại ai còn chịu ở lại với Trương Tứ Duy chịu xui xẻo.
Cơ hồ cũng ngay lúc đó, bên hậu viện cũng truyền đến tiếng kêu khóc tan gan nát ruột, tiếng đồ sứ vỡ vụn và tiếng vật nặng ngã xuống đất. Thiếu Sư phủ quá khứ uy nghi trang nghiêm hết sức tự cao tự đại, hiện tại mọi người tranh nhau chạy trốn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn như ngày tận thế, đã hoàn toàn sụp đổ.
- Trương Tứ Duy, lão hãy tự lo lấy!
Tần Lâm lộ vẻ chán ghét, dứt lời xoay người rời đi, hắn cũng không muốn ở lại chỗ này làm gì nữa.
- Tần Lâm!
Trương Tứ Duy vốn đang sững sờ ngây người, sau khi nghe thấy những tiếng kêu khóc bi thảm kia cơ mặt giật giật, cười như điên cuồng:
- Ha ha ha, ha ha ha... Trương gia sụp đổ, bất quá hào môn cự thất Quan Trung Tam Tấn làm những chuyện này cũng không chỉ một nhà lão phu. Cho dù là ngươi mắt thần như điện thì có thể làm gì được, ngươi có thể thay đổi được gì?!
Tần Lâm cũng không quay đầu lại tiếp tục đi ra ngoài:
- Chuyện này không cần lão phí tâm.
Trương Công Ngư cảm thấy căng thẳng trong lòng, chuyện Thiếu Sư phủ đã làm, Bồ Châu Vương gia, Dương gia, cự thương Trầm thị, Thiểm Tây Đồng Châu Mã thị bờ bên kia Hoàng Hà, những gia tộc này cũng là hào môn thương gia Tam Tấn, cũng làm không ít. Thâu tóm đất đai, bóc lột dân chúng, buôn lậu… nhà nào cũng có hoặc nhiều hoặc ít mà thôi, hiện tại Trương gia Phong Lăng trấn rơi đài, còn những nhà khác thì sao?
Phải biết ngay cả Tuần Phủ Sơn Tây là y, xác thực phụ tử Trương Doãn Linh tư thông với địch bán nước, nhưng cũng tuyệt đối không dám tới tìm Trương Tứ Duy. Tần Lâm làm sao có thể trừng trị hết tất cả đám hào môn Quan Trung Tam Tấn này?
Hào môn Quan Trung Tam Tấn là thư hương truyền gia, có liên lạc mật thiết với quan viên, đời đời ứng thí khoa cử xuất sĩ làm quan, môn sinh cố lại trải rộng khắp cả trong ngoài triều. Còn là thương nhân tai to mặt lớn Tam Tấn, lũng đoạn nghề muối, trà mã hỗ thị, thậm chí buôn lậu quân giới, có thể nói tài nguyên phong phú. Đồng thời còn là đại địa chủ thâu tóm rất nhiều ruộng đất, đất đai nhà nào cũng lên tới mấy chục trên trăm vạn mẫu, thế lực chân chính xâm nhập mỗi một tấc đất nơi này.
Nếu bàn về ảnh hưởng đối với toàn cục, hào môn Tam Tấn tự nhiên không bằng Giang Lăng đảng, nhưng nếu bàn về căn cơ thâm hậu khó có thể lay chuyển, dù là Giang Lăng đảng năm xưa cũng kém xa không bằng bọn họ. Dù là Vạn Lịch thiên tử, Giang Lăng tướng công cũng không làm gì được bọn họ, Trương Cư Chính cũng chỉ có thể lợi dụng điểm thương nhân muốn làm ăn với bộ tộc Mông Cổ, nhờ đó bắt tay với Vương Sùng Cổ thúc đẩy Yêm Đáp Hãn phong cống, chứ không phải là ngược lại.
Tần Lâm Tần lão đệ có biện pháp gì có thể đốn ngã đám hào môn Tam Tấn có thế lực thâm căn cố đế này?!
Thôi thôi thôi, ta cứ làm Tuần Phủ Sơn Tây, hết thảy nghe theo Tần lão đệ là được! Trương Công Ngư lắc đầu một cái, dứt bỏ dòng suy nghĩ miên man trong đầu.
Tần Lâm cùng Trương Công Ngư sóng vai đi ra Thiếu Sư phủ, làn sóng tố cáo, kêu oan thình lình giảm xuống thật thấp, sau đó lại bùng lên nhiệt liệt hơn cả vừa rồi gấp mười lần:
- Tần thanh thiên, Tần thanh thiên!
Trong đám người còn có lão bà bà ra sức chen lên hàng đầu, miệng kêu lớn:
- Ôi chao, để cho ta xem thử Tần thanh thiên, còn trẻ anh tuấn như vậy, nếu con gái của ta còn chưa xuất giá...
- Mẹ!
Một thiếu phụ răng hô dắt hài tử sáu bảy tuổi, nhìn lão bà bà với vẻ ‘thẹn thùng’.
Trời ơi, suýt chút nữa được làm cha bất ngờ… Tần Lâm bị văng miểng trúng thương, sợ hãi vội vàng đẩy Trương Công Ngư về phía trước:
- Chư vị phụ lão hương thân, vị Trương Đô Đường này chính là tân nhậm Tuần Phủ Sơn Tây, y mới thật sự là thanh thiên Đại lão gia, không sợ cường bạo, một tấm lòng son trung thành với nước với dân. Có thể sánh ngang với Bao Công phục sinh, Địch Nhân Kiệt chuyển thế, liều chết đấu cho Thiếu Sư phủ sụp đổ, bất kể chư vị có oan khuất gì chỉ cần đưa cáo trạng cho y là được!
- Trương thanh thiên, Trương thanh thiên!
Dân chúng lại kêu lên, chẳng qua là không còn nhiệt liệt như mới vừa rồi. Dù sao Tần Lâm ở Bồ Châu đã một thời gian, cũng dần dần quen mặt, mọi người cũng nghe qua danh tiếng hắn mắt thần như điện. Nhưng bọn họ không biết Trương Đô Đường này là vị nào, nếu không phải là Tần Lâm giới thiệu cũng không biết còn có nhân vật như vậy.
- Ôi chao, Tần lão đệ…
Trương Công Ngư bối rối đỏ mặt, tên Tần Lâm này khoác lác thật lợi hại, khiến cho y có cảm giác xấu hổ vì mạo nhận công lao.
- Đệ là quan võ, cần thanh danh thì có ích gì, lão bái huynh lại khác, đội cái mũ thanh thiên Đại lão gia này thay tiểu đệ đi!
Tần Lâm cười ha hả, vỗ vỗ cánh tay Trương Công Ngư, nhanh như một làn khói lẫn vào trong đám huynh đệ cẩm y.
Thanh thiên Đại lão gia Tuần Phủ Sơn Tây Trương Đô Đường mới ra lò, đưa tay ra muốn gọi Tần Lâm lại, nhưng thấy hắn hết sức vội vàng nhảy lên Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, nhanh chóng chạy mất không thấy bóng dáng.
Tần lão đệ chạy nhanh như vậy làm gì? Trương Công Ngư vẫn còn đang buồn bực, chợt cảm thấy không khí đã có vẻ thay đổi. Lúc này vô số ánh mắt đổ dồn vào người y, xem y như là một cái bánh thơm phức nóng hổi.
- Trương Đô Đường, xin hãy nhận cáo trạng của thảo dân trước, thảo dân oan uổng!
- Cầu xin thanh thiên Đại lão gia làm chủ cho thảo dân!
- Vãn sinh Cử Nhân khoa Bính Tý năm Vạn Lịch thứ tư, trong nhà có chút rượu nhạt…
- Gia phụ là đồng niên với Thân lão tiên sinh, chúng ta chính là thế huynh đệ thân thiết, xá muội vẫn chưa có hôn phối…
Vô số thanh âm lọt vào tai Trương Công Ngư khiến cho đầu y căng phồng như muốn nổ tung. Hiện tại rốt cục y đã hiểu ra vì sao Tần Lâm lại bỏ chạy nhanh như vậy, lão bái đệ này vô cùng giảo hoạt!
Tần Lâm chạy một hơi trở về Bồ Châu thành, bỏ rơi Trương Công Ngư và Phong Lăng trấn xa xa mười mấy dặm, lúc này mới thở ra một hơi thật dài, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nếu mới vừa rồi bị dân chúng quấn lấy, chỉ sợ hắn không lập thêm bảy tám tiểu thiếp, mười mấy nha đầu thông phòng, còn có thêm được mấy đứa con nữa, có lẽ là không thể nào rời khỏi Phong Lăng trấn. Hiện tại may mắn, để cho Trương Công Ngư từ từ đối phó, hắc hắc, có được tất có mất, lão bái huynh muốn làm thanh thiên Đại lão gia, bất kể thế nào cũng phải biểu lộ lòng yêu dân ra tới cực điểm.
Thanh danh của Trương Công Ngư vốn rất tốt, tặng bạc như nước chảy cho đám khoa đạo Đô lão gia nghèo mạt rệp ở kinh sư, lại là môn sinh đắc ý của Thủ Phụ Thân Thời Hành Thân lão tiên sinh. Lần này lật đổ Trương Tứ Duy còn kinh động hơn nhiều so với hành động của Hải Thụy ép Từ Giai trả ruộng đất năm xưa. Không cần phải nói từ nay về sau danh tiếng Trương Công Ngư tự nhiên sẽ đuổi kịp Hải Bút Giá, cũng là nhân vật ngay thẳng cứng cỏi đệ nhất triều Đại Minh.
Tần Lâm cần lòng dân nhưng không cần thanh danh, một vũ thần như hắn cho dù là danh tiếng lớn tới mức nào cũng không thể hòa hợp thanh lưu sĩ lâm, không bằng để cho Trương Công Ngư đứng ra gánh lấy tiếng tốt.
Nhìn thấy đã tới phủ đệ, Tần Lâm tung mình xuống ngựa, đang muốn đi vào chợt cảm thấy không khí có vẻ khác thường. Sắc mặt Uy Đức Pháp Vương hết sức âm trầm, dường như cha mẹ chết, sắc mặt Ngạch Triều Ni Mã như bị táo bón ba ngày, đám Lạt Ma Bạch giáo còn lại ném ánh mắt u oán về phía hắn, giống như nữ tử mới vừa bị tình nhân bỏ rơi.
Trời ơi, đừng nhìn ta như vậy có được hay không, rất dễ gây hiểu lầm… Tần Lâm lui về sau một bước, cảm giác ngoài đường đã có người nhìn mình với ánh mắt quái dị.
-----------
Trong thư phòng, Cát Phương và Thái Bình tay cầm lò hương bằng đồng tía, trong lò đốt hương Ấn Độ, mùi thơm thoang thoảng phiêu tán theo khói xanh lượn lờ. Trương Tử Huyên ngồi sau án thư mặc một chiếc trường quần thêu hình khổng tước linh vũ viền màu vàng đỏ, đôi mắt đen nhánh lóe sáng sâu không lường được, nụ cười mỉm của nàng loáng thoáng phía sau khói xanh lượn lờ trông càng tựa như ảo mộng
Dáng vẻ diệu tuyệt cát tường như vậy giống như Quán Tự Tại Bồ Tát niêm hoa vi tiếu!
Tác Nam Gia Thố thầm khen ngợi trong lòng, sau đó vội vàng cụp mắt lại, mắt nửa mở nửa khép, trong lòng mặc niệm sáu chữ chân ngôn. Bởi vì y biết nữ tử ngồi sau án thư là một đối thủ hùng mạnh tới mức đáng sợ, cho dù tâm tính tu vi của bậc chí tôn Hoàng giáo, một đời nhân kiệt của Tuyết Vực cao nguyên như y, cũng không khỏi tập trung hết mười hai phần tinh thần đối phó, không dám để xảy ra chút sai lầm nào.
Tướng mạo Tác Nam Gia Thố khác xa Uy Đức Pháp Vương đen gầy khô héo, bề ngoài y lộ vẻ mập mạp phú quý, rất giống một vị Phật chuyển thế. Hoặc giả nói theo lý luận của Hoàng giáo, trước đó y đã chuyển kiếp ba lần, cho nên mặc dù đời này tuổi cũng không lớn, chỉ có chừng bốn mươi tuổi, thật ra đã trải qua hơn trăm năm tang thương trên nhân thế, cộng thêm tu hành trước khi thành Phật sống, lại càng lợi hại hơn nữa.
Từ khi Tác Nam Gia Thố chuyển thế tới nay có đủ loại biểu hiện, cũng quả thật không cô phụ thời gian tu hành lịch lãm khá dài như vậy. Dựa theo kinh điển Tây Tạng Hoàng giáo ghi lại, từ khi y đản sinh tới nay xuất hiện vô số điềm lành thù thắng tới cực điểm. Bốn tuổi đã được xác nhận là linh đồng chuyển thế, bảy tuổi thụ Sa Di giới, mười một tuổi đã đảm nhiệm tự chủ thứ mười hai của Triết Bạng tự, lại thuyết phục cao tăng tứ phương trong Đại Biện Kinh hội, được gọi là thù thắng chi chủ chẳng khác nào Hùng Sư.
Sau đó, y tổ chức cao tăng biên soạn kinh Phật, hoàn thiện điển tịch giáo nghĩa Hoàng giáo, tuần hành chung quanh Tuyết Vực cao nguyên truyền giáo. Lúc giảng kinh hùng biện cuồn cuộn lực áp ngàn người, lúc thuyết pháp sang sảng như tiếng mõ sớm chuông chiều chấn nhiếp tà ma ngoại đạo, hết thảy bàng môn tà đạo phải quy thuận.
Trương Công Ngư giật mình, sắc mặt có hơi trắng bệch, lúc này y mới biết tại sao mới vừa rồi lúc Trương Tứ Giáo cùng Trương Tứ Đoan rời đi sắc mặt kém như vậy. Vị Phượng Bàn tướng công trước mặt này quả thật hết sức tàn nhẫn quyết đoán, đưa ra quyết định hy sinh hai đệ đệ ruột của mình, không hề chớp mắt một lần nào. Không trách ngay cả đệ nhất danh tướng Trương Cư Chính hai trăm năm triều Đại Minh khi còn sống cũng bị lão che mắt, sau khi chết lại bị lão trở mặt phản kích.
Tự hỏi lòng mình, Trương Công Ngư cảm thấy sợ hãi vô cùng. Nếu như mình và Phượng Bàn tướng công đánh nhau, sợ rằng đã sớm bị chết không còn sót lại chút tro xương nào, may là bên cạnh mình còn có vị Tần Lâm Tần lão đệ, bằng không...
Trương Công Ngư nơm nớp trong lòng, y cũng tự biết mình không có bản lãnh trong chuyện này, bèn ngậm miệng không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Tần Lâm Tần lão đệ.
- Trương Tứ Duy ôi Trương Tứ Duy!
Tần Lâm chắp tay ngạo nghễ mà đứng, mắt nhìn xuống Trương Tứ Duy trước linh đường, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống lộ vẻ coi thường:
- Đến bây giờ lão còn chưa hiểu hay sao, không phải chúng ta có hài lòng hay không, mà là dân chúng Tam Tấn Quan Trung, thậm chí là hết thảy bá tánh trong thiên hạ có hài lòng hay không! Lão hãy lắng nghe thanh âm bên ngoài…
Trong linh đường vốn yên tĩnh nên có thể nghe thấy rất rõ ràng, toàn bộ Phong Lăng trấn đã trở nên hết sức ồn ào huyên náo. Quả phụ dẫn theo con trai, chỉ bảng hiệu ‘sắc kiến Thiếu Sư phủ’ lớn tiếng kêu lên lời nguyền rủa chôn sâu tận đáy lòng. Nông phu bị bóc lột ức hiếp giơ cao cáo trạng quỳ gối giữa đường, khóc cầu xin thanh thiên Đại lão gia rửa oan. Người có vợ, con gái bị bắt đi gào khóc lớn, thuật lại nỗi oan khuất của mình cho từng người quen lẫn không quen biết… Lúc này chỉ cần có một mồi lửa rơi vào giữa đám người, trong khoảnh khắc ắt sẽ biến thành biển lửa lan ra khắp chốn.
Những thanh âm này hội tụ thành sóng âm mãnh liệt, đánh vào Thiếu Sư phủ từng đợt từng đợt nối tiếp. Tường phủ vốn xây bằng đá xanh chắc chắn, trét kẽ hở bằng nếp, nhưng dưới tiếng sóng xung kích này tựa hồ đã run lẩy bẩy, không, cả tòa Thiếu Sư phủ đang lảo đảo muốn ngã dưới cơn giận dữ của dân chúng.
Tần Lâm ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt rừng rực như đuốc, không chút lưu tình nhìn Trương Tứ Duy đầy áp bức. Ánh mặt trời chiếu xuống sau lưng hắn, chợt trở nên uy nghiêm như thần linh.
Phượng Bàn tướng công Trương Tứ Duy ngày xưa chấp chưởng quyền bính trong triều đình, dưới một người trên vạn người, hiện tại chán nản ngã ngồi trên Thái Sư ỷ, không tự chủ được co rút thân thể, toàn thân như nhỏ đi rất nhiều.
Đúng rồi, thì ra là như vậy! Chợt trong lòng Trương Công Ngư có cảm ngộ mới, trời nghe tự dân ta nghe, trời thấy tự dân ta thấy, lòng người cũng tức là Thiên Đạo. Trước có Trương Cư Chính, bây giờ có Tần Lâm, mặc dù ai cũng có chút tật xấu nhỏ nào đó, cũng không phải là người đạo đức hoàn mỹ, nhưng phương hướng mà bọn họ nỗ lực đi theo cũng là vì hàng vạn lê dân bá tánh trong thiên hạ, vì giang sơn xã tắc bền vững, một điểm chân thành bất diệt trong tim như ánh đuốc trong đêm tối chiếu sáng bốn phương. Thể đại đạo, vận đại thế, thay trời hành đạo, cho nên mũi kiếm chỉ đâu thắng đó, không có gì là không thể phá.
Bất kể Trương Tứ Duy âm độc ẩn nhẫn tới mức nào, trong lòng lão chỉ có hai chữ lợi danh, không hề có hàng vạn lê dân bá tánh hay giang sơn xã tắc, cho dù là quyền mưu thủ đoạn giỏi đến mấy cũng rơi xuống hạ thừa. Những kẻ tiểu nhân như vậy chỉ có thể đắc ý nhất thời, một khi gặp phải người có Thiên Đạo trong tay cũng giống như băng tuyết gặp ánh mặt trời chói chang, chỉ trong khoảnh khắc tan ra biến mất.
Lúc Trương Cư Chính còn sống, Trương Tứ Duy không đấu lại Trương Cư Chính, sau khi Trương Cư Chính chết đi, lão cũng không đấu lại Tần Lâm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chốc lát sau Trương Tứ Duy phảng phất già đi mười tuổi, toàn thân rủ xuống như cỏ úa, rốt cục than dài một tiếng:
- Ôi, lão phu thua dưới tay Tần tướng quân tâm phục khẩu phục. Hai vị, lão phu sẽ dâng biểu thỉnh tội!
Đám người làm hộ viện nấp bốn phía xung quanh nghe lén, nghe thấy câu này lập tức kinh hồn khiếp vía. Tiếng kinh hô, kêu khổ vang thành một mảnh, dần dần bọn họ bắt đầu thu gom đồ đạc chạy trốn tứ tán. Bất quá bọn họ đã tính sai một điểm, bên ngoài phủ đã bị đại quân của Trương Công Ngư vây chặt, không thể nào chạy thoát.
Cây ngã chim bay tứ tán, hiện tại ai còn chịu ở lại với Trương Tứ Duy chịu xui xẻo.
Cơ hồ cũng ngay lúc đó, bên hậu viện cũng truyền đến tiếng kêu khóc tan gan nát ruột, tiếng đồ sứ vỡ vụn và tiếng vật nặng ngã xuống đất. Thiếu Sư phủ quá khứ uy nghi trang nghiêm hết sức tự cao tự đại, hiện tại mọi người tranh nhau chạy trốn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn như ngày tận thế, đã hoàn toàn sụp đổ.
- Trương Tứ Duy, lão hãy tự lo lấy!
Tần Lâm lộ vẻ chán ghét, dứt lời xoay người rời đi, hắn cũng không muốn ở lại chỗ này làm gì nữa.
- Tần Lâm!
Trương Tứ Duy vốn đang sững sờ ngây người, sau khi nghe thấy những tiếng kêu khóc bi thảm kia cơ mặt giật giật, cười như điên cuồng:
- Ha ha ha, ha ha ha... Trương gia sụp đổ, bất quá hào môn cự thất Quan Trung Tam Tấn làm những chuyện này cũng không chỉ một nhà lão phu. Cho dù là ngươi mắt thần như điện thì có thể làm gì được, ngươi có thể thay đổi được gì?!
Tần Lâm cũng không quay đầu lại tiếp tục đi ra ngoài:
- Chuyện này không cần lão phí tâm.
Trương Công Ngư cảm thấy căng thẳng trong lòng, chuyện Thiếu Sư phủ đã làm, Bồ Châu Vương gia, Dương gia, cự thương Trầm thị, Thiểm Tây Đồng Châu Mã thị bờ bên kia Hoàng Hà, những gia tộc này cũng là hào môn thương gia Tam Tấn, cũng làm không ít. Thâu tóm đất đai, bóc lột dân chúng, buôn lậu… nhà nào cũng có hoặc nhiều hoặc ít mà thôi, hiện tại Trương gia Phong Lăng trấn rơi đài, còn những nhà khác thì sao?
Phải biết ngay cả Tuần Phủ Sơn Tây là y, xác thực phụ tử Trương Doãn Linh tư thông với địch bán nước, nhưng cũng tuyệt đối không dám tới tìm Trương Tứ Duy. Tần Lâm làm sao có thể trừng trị hết tất cả đám hào môn Quan Trung Tam Tấn này?
Hào môn Quan Trung Tam Tấn là thư hương truyền gia, có liên lạc mật thiết với quan viên, đời đời ứng thí khoa cử xuất sĩ làm quan, môn sinh cố lại trải rộng khắp cả trong ngoài triều. Còn là thương nhân tai to mặt lớn Tam Tấn, lũng đoạn nghề muối, trà mã hỗ thị, thậm chí buôn lậu quân giới, có thể nói tài nguyên phong phú. Đồng thời còn là đại địa chủ thâu tóm rất nhiều ruộng đất, đất đai nhà nào cũng lên tới mấy chục trên trăm vạn mẫu, thế lực chân chính xâm nhập mỗi một tấc đất nơi này.
Nếu bàn về ảnh hưởng đối với toàn cục, hào môn Tam Tấn tự nhiên không bằng Giang Lăng đảng, nhưng nếu bàn về căn cơ thâm hậu khó có thể lay chuyển, dù là Giang Lăng đảng năm xưa cũng kém xa không bằng bọn họ. Dù là Vạn Lịch thiên tử, Giang Lăng tướng công cũng không làm gì được bọn họ, Trương Cư Chính cũng chỉ có thể lợi dụng điểm thương nhân muốn làm ăn với bộ tộc Mông Cổ, nhờ đó bắt tay với Vương Sùng Cổ thúc đẩy Yêm Đáp Hãn phong cống, chứ không phải là ngược lại.
Tần Lâm Tần lão đệ có biện pháp gì có thể đốn ngã đám hào môn Tam Tấn có thế lực thâm căn cố đế này?!
Thôi thôi thôi, ta cứ làm Tuần Phủ Sơn Tây, hết thảy nghe theo Tần lão đệ là được! Trương Công Ngư lắc đầu một cái, dứt bỏ dòng suy nghĩ miên man trong đầu.
Tần Lâm cùng Trương Công Ngư sóng vai đi ra Thiếu Sư phủ, làn sóng tố cáo, kêu oan thình lình giảm xuống thật thấp, sau đó lại bùng lên nhiệt liệt hơn cả vừa rồi gấp mười lần:
- Tần thanh thiên, Tần thanh thiên!
Trong đám người còn có lão bà bà ra sức chen lên hàng đầu, miệng kêu lớn:
- Ôi chao, để cho ta xem thử Tần thanh thiên, còn trẻ anh tuấn như vậy, nếu con gái của ta còn chưa xuất giá...
- Mẹ!
Một thiếu phụ răng hô dắt hài tử sáu bảy tuổi, nhìn lão bà bà với vẻ ‘thẹn thùng’.
Trời ơi, suýt chút nữa được làm cha bất ngờ… Tần Lâm bị văng miểng trúng thương, sợ hãi vội vàng đẩy Trương Công Ngư về phía trước:
- Chư vị phụ lão hương thân, vị Trương Đô Đường này chính là tân nhậm Tuần Phủ Sơn Tây, y mới thật sự là thanh thiên Đại lão gia, không sợ cường bạo, một tấm lòng son trung thành với nước với dân. Có thể sánh ngang với Bao Công phục sinh, Địch Nhân Kiệt chuyển thế, liều chết đấu cho Thiếu Sư phủ sụp đổ, bất kể chư vị có oan khuất gì chỉ cần đưa cáo trạng cho y là được!
- Trương thanh thiên, Trương thanh thiên!
Dân chúng lại kêu lên, chẳng qua là không còn nhiệt liệt như mới vừa rồi. Dù sao Tần Lâm ở Bồ Châu đã một thời gian, cũng dần dần quen mặt, mọi người cũng nghe qua danh tiếng hắn mắt thần như điện. Nhưng bọn họ không biết Trương Đô Đường này là vị nào, nếu không phải là Tần Lâm giới thiệu cũng không biết còn có nhân vật như vậy.
- Ôi chao, Tần lão đệ…
Trương Công Ngư bối rối đỏ mặt, tên Tần Lâm này khoác lác thật lợi hại, khiến cho y có cảm giác xấu hổ vì mạo nhận công lao.
- Đệ là quan võ, cần thanh danh thì có ích gì, lão bái huynh lại khác, đội cái mũ thanh thiên Đại lão gia này thay tiểu đệ đi!
Tần Lâm cười ha hả, vỗ vỗ cánh tay Trương Công Ngư, nhanh như một làn khói lẫn vào trong đám huynh đệ cẩm y.
Thanh thiên Đại lão gia Tuần Phủ Sơn Tây Trương Đô Đường mới ra lò, đưa tay ra muốn gọi Tần Lâm lại, nhưng thấy hắn hết sức vội vàng nhảy lên Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, nhanh chóng chạy mất không thấy bóng dáng.
Tần lão đệ chạy nhanh như vậy làm gì? Trương Công Ngư vẫn còn đang buồn bực, chợt cảm thấy không khí đã có vẻ thay đổi. Lúc này vô số ánh mắt đổ dồn vào người y, xem y như là một cái bánh thơm phức nóng hổi.
- Trương Đô Đường, xin hãy nhận cáo trạng của thảo dân trước, thảo dân oan uổng!
- Cầu xin thanh thiên Đại lão gia làm chủ cho thảo dân!
- Vãn sinh Cử Nhân khoa Bính Tý năm Vạn Lịch thứ tư, trong nhà có chút rượu nhạt…
- Gia phụ là đồng niên với Thân lão tiên sinh, chúng ta chính là thế huynh đệ thân thiết, xá muội vẫn chưa có hôn phối…
Vô số thanh âm lọt vào tai Trương Công Ngư khiến cho đầu y căng phồng như muốn nổ tung. Hiện tại rốt cục y đã hiểu ra vì sao Tần Lâm lại bỏ chạy nhanh như vậy, lão bái đệ này vô cùng giảo hoạt!
Tần Lâm chạy một hơi trở về Bồ Châu thành, bỏ rơi Trương Công Ngư và Phong Lăng trấn xa xa mười mấy dặm, lúc này mới thở ra một hơi thật dài, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nếu mới vừa rồi bị dân chúng quấn lấy, chỉ sợ hắn không lập thêm bảy tám tiểu thiếp, mười mấy nha đầu thông phòng, còn có thêm được mấy đứa con nữa, có lẽ là không thể nào rời khỏi Phong Lăng trấn. Hiện tại may mắn, để cho Trương Công Ngư từ từ đối phó, hắc hắc, có được tất có mất, lão bái huynh muốn làm thanh thiên Đại lão gia, bất kể thế nào cũng phải biểu lộ lòng yêu dân ra tới cực điểm.
Thanh danh của Trương Công Ngư vốn rất tốt, tặng bạc như nước chảy cho đám khoa đạo Đô lão gia nghèo mạt rệp ở kinh sư, lại là môn sinh đắc ý của Thủ Phụ Thân Thời Hành Thân lão tiên sinh. Lần này lật đổ Trương Tứ Duy còn kinh động hơn nhiều so với hành động của Hải Thụy ép Từ Giai trả ruộng đất năm xưa. Không cần phải nói từ nay về sau danh tiếng Trương Công Ngư tự nhiên sẽ đuổi kịp Hải Bút Giá, cũng là nhân vật ngay thẳng cứng cỏi đệ nhất triều Đại Minh.
Tần Lâm cần lòng dân nhưng không cần thanh danh, một vũ thần như hắn cho dù là danh tiếng lớn tới mức nào cũng không thể hòa hợp thanh lưu sĩ lâm, không bằng để cho Trương Công Ngư đứng ra gánh lấy tiếng tốt.
Nhìn thấy đã tới phủ đệ, Tần Lâm tung mình xuống ngựa, đang muốn đi vào chợt cảm thấy không khí có vẻ khác thường. Sắc mặt Uy Đức Pháp Vương hết sức âm trầm, dường như cha mẹ chết, sắc mặt Ngạch Triều Ni Mã như bị táo bón ba ngày, đám Lạt Ma Bạch giáo còn lại ném ánh mắt u oán về phía hắn, giống như nữ tử mới vừa bị tình nhân bỏ rơi.
Trời ơi, đừng nhìn ta như vậy có được hay không, rất dễ gây hiểu lầm… Tần Lâm lui về sau một bước, cảm giác ngoài đường đã có người nhìn mình với ánh mắt quái dị.
-----------
Trong thư phòng, Cát Phương và Thái Bình tay cầm lò hương bằng đồng tía, trong lò đốt hương Ấn Độ, mùi thơm thoang thoảng phiêu tán theo khói xanh lượn lờ. Trương Tử Huyên ngồi sau án thư mặc một chiếc trường quần thêu hình khổng tước linh vũ viền màu vàng đỏ, đôi mắt đen nhánh lóe sáng sâu không lường được, nụ cười mỉm của nàng loáng thoáng phía sau khói xanh lượn lờ trông càng tựa như ảo mộng
Dáng vẻ diệu tuyệt cát tường như vậy giống như Quán Tự Tại Bồ Tát niêm hoa vi tiếu!
Tác Nam Gia Thố thầm khen ngợi trong lòng, sau đó vội vàng cụp mắt lại, mắt nửa mở nửa khép, trong lòng mặc niệm sáu chữ chân ngôn. Bởi vì y biết nữ tử ngồi sau án thư là một đối thủ hùng mạnh tới mức đáng sợ, cho dù tâm tính tu vi của bậc chí tôn Hoàng giáo, một đời nhân kiệt của Tuyết Vực cao nguyên như y, cũng không khỏi tập trung hết mười hai phần tinh thần đối phó, không dám để xảy ra chút sai lầm nào.
Tướng mạo Tác Nam Gia Thố khác xa Uy Đức Pháp Vương đen gầy khô héo, bề ngoài y lộ vẻ mập mạp phú quý, rất giống một vị Phật chuyển thế. Hoặc giả nói theo lý luận của Hoàng giáo, trước đó y đã chuyển kiếp ba lần, cho nên mặc dù đời này tuổi cũng không lớn, chỉ có chừng bốn mươi tuổi, thật ra đã trải qua hơn trăm năm tang thương trên nhân thế, cộng thêm tu hành trước khi thành Phật sống, lại càng lợi hại hơn nữa.
Từ khi Tác Nam Gia Thố chuyển thế tới nay có đủ loại biểu hiện, cũng quả thật không cô phụ thời gian tu hành lịch lãm khá dài như vậy. Dựa theo kinh điển Tây Tạng Hoàng giáo ghi lại, từ khi y đản sinh tới nay xuất hiện vô số điềm lành thù thắng tới cực điểm. Bốn tuổi đã được xác nhận là linh đồng chuyển thế, bảy tuổi thụ Sa Di giới, mười một tuổi đã đảm nhiệm tự chủ thứ mười hai của Triết Bạng tự, lại thuyết phục cao tăng tứ phương trong Đại Biện Kinh hội, được gọi là thù thắng chi chủ chẳng khác nào Hùng Sư.
Sau đó, y tổ chức cao tăng biên soạn kinh Phật, hoàn thiện điển tịch giáo nghĩa Hoàng giáo, tuần hành chung quanh Tuyết Vực cao nguyên truyền giáo. Lúc giảng kinh hùng biện cuồn cuộn lực áp ngàn người, lúc thuyết pháp sang sảng như tiếng mõ sớm chuông chiều chấn nhiếp tà ma ngoại đạo, hết thảy bàng môn tà đạo phải quy thuận.