Hiện tại Trương Kình thế lớn, hô phong hoán vũ ở vị trí chưởng ấn Ty Lễ Giám, liên thủ cùng Lưu Thủ Hữu nắm giữ Cẩm Y Vệ. Vạn Lịch điều Lạc Tư Cung vào là có ý cài người của mình, Trương Kình lại mượn cơ hội đánh ngã thân tín Phùng Bảo cài nằm vùng ở Đông Xưởng, đến nay vẫn duy trì lực ảnh hưởng tương đối lớn. Trương Kình chưởng ấn Ty Lễ Giám, Cẩm Y Vệ chiếm hơn phân nửa, còn không buông tay đối với Đông Xưởng, đây chẳng phải là muốn học theo Phùng Bảo năm xưa sao?!
Vạn Lịch quyết không thể dễ dàng tha thứ xuất hiện một quyền yêm khác như Phùng Bảo uy hiếp mình, vì vậy y kéo Tần Lâm trở lại, mượn uy danh Tần Lâm ở Xưởng Vệ có lẽ có thể kéo lại được một phần thế cục Đông Xưởng, liên thủ Trương Thành đưa đến tác dụng chế ngự Trương Kình.
Về phần Tần Lâm thế lớn, Vạn Lịch không lo lắng chút nào. Đông Xưởng là Hoàng gia lập ra, Đốc Chủ nhìn như quyền thế kinh thiên, chỉ cần y viết một đạo trung chỉ là có thể đổi người khác.
Cứ như vậy, Tần Lâm Tần trưởng quan biến thành người thứ nhất triều Đại Minh từ trước tới nay dùng thân võ thần nhậm chức Đốc Công Đông Xưởng!
Sai rồi, Tần Lâm không phải là công công, nên chỉ có thể gọi là Đốc Chủ.
Những nhân vật từng nhậm chức Đốc Công Đông Xưởng tiền triều đa số là hạng người làm dấy lên một trường gió tanh mưa máu. Vương Chấn, Lưu Cẩn, Phùng Bảo, nếu không quyền khuynh nhất thời cũng đằng đằng sát khí. Đời sau còn có vị Cửu Thiên Tuế Ngụy Trung Hiền, chỉ bất quá bây giờ y mới mười mấy tuổi, ‘trứng’ vẫn còn nguyên dưới đáy quần.
Tần Lâm tiếp chỉ nhậm chức Đốc Chủ Đông Xưởng, cũng không cô phụ hy vọng của mọi người, lập tức đại khai sát giới, lấy đầu ác bá cường hào Chu Đức Hinh làm gương, truyền khắp bốn phương cảnh cáo những kẻ quen bóc lột bá tánh. Chuyện sau đó thẩm lý vụ án, trả lại ruộng đất dân chúng bị đoạt vân vân bèn giao cho Tri Huyện Lâm Tấn Hạ Bồi xử lý. Trở ngại lớn nhất đã dọn dẹp, cả nhà Chu lột da kinh hồn khiếp vía, chuyện về sau đã trở nên đơn giản.
Dân chúng Tam Tấn Quan Trung đều nói, chỉ sợ vị Đốc Chủ Đông Xưởng mới nhậm chức này là trung thần độc nhất vô nhị Đại Minh hai trăm năm qua. Bất quá bọn ‘quân tử’ bị hù dọa tan gan vỡ mật, bị buộc nộp thuế phú còn thiếu nhiều năm qua nghiến răng nghiến lợi mắng hắn ác độc không kém Chu Hưng, xảo trá như Lai Tuấn Thần, Vương Chấn, Lưu Cẩn, Phùng Bảo năm xưa.
Đáng tiếc chính là bốn đại gia Vương Mã Dương Trầm chân chính nắm giữ môn hộ Quan Trung, môn sinh cố lại trải khắp thiên hạ không chịu phụ họa, ngược lại còn làm gương giúp Tần Lâm. Năm trước bọn sĩ lâm quân tử đấu không lại Tần Lâm cũng thóa mạ thủ đoạn của hắn, năm nay lại không làm gì được hắn. Nghe nói sau đó tin tức truyền tới Nam Kinh, Minh chủ văn đàn Vương Thế Trinh vỗ án cười to, đại tài tử Vương Sĩ Kỳ dưới gối còn làm một bài phú biền tứ lệ lục, ca ngợi Tần Lâm.
-----------
Sau khi Tần Lâm tiếp chỉ ba ngày, Phong Lăng trấn, Thiếu Sư phủ.
Thiếu Sư phủ hiển hách xưa kia, hiện nay đã lộ ra cảnh tượng cây ngã chim bay tứ tán vô cùng thê thảm. Trong đình viện lá rụng khô vàng không người quét dọn, theo gió Bắc thổi tới có thể thấy trong sảnh đường treo màn trướng bằng vải trắng, vài cỗ quan tài thê lương đặt ở trung ương. Linh tiền ánh nến leo lét như hạt đậu, bốn phía không ít nơi phủ đầy bụi, trong góc mơ hồ xuất hiện mạng nhện.
Tần Lâm và Trương Tử Huyên dắt tay đi qua nơi này, thấy bốn phía không có một bóng người, trong lòng cũng không tránh khỏi bùi ngùi cảm khái. Hắn véo vào tay Trương Tử Huyên một cái, hai người chậm rãi cất bước đi ra chỗ Trương Tứ Duy ở phía sau.
Trương Tứ Duy trước đây dưới một người trên vạn người hiện tại râu tóc bạc trắng như tuyết, vẻ mặt tiều tụy không chịu nổi, nằm trên giường bệnh kéo dài hơi tàn.
Vạn Lịch giáng chỉ nói bọn Trương Doãn Linh Trương Tứ Giáo tư thông với địch bán nước, quả thật tội không thể tha, hạ lệnh tịch thu gia sản Bồ Châu Trương thị sung công, trả lại tất cả ruộng đất bóc lột của dân chúng. Trương Tứ Duy cô phụ hoàng ân quên cội nguồn gốc rễ, niệm tình lão từng đảm nhiệm Thủ Phụ, cũng không biết trong nhà gây họa như vậy, hoàng ân cuồn cuộn chỉ tước hết thảy quan chức đất phong, cho làm dân thường áo vải dưỡng già.
Tần Lâm và Trương Tử Huyên đi tới ngoài cửa, thấy dáng vẻ tàn tạ suy đồi của Trương Tứ Duy trên giường bệnh, cũng biết thật ra giết lão hay không cũng không có gì khác nhau, lão già này không sống được bao lâu.
Trương Tử Huyên vốn còn muốn báo đại thù để giải khai thù hận trong lòng, hiện tại thấy dáng vẻ Trương Tứ Duy như vậy không còn hứng thú gì nữa, kéo kéo Tần Lâm, thấp giọng nói:
- Tần huynh, chúng ta đi thôi.
Thiếu Sư phủ vô cùng vắng lạnh, tuy thanh âm Trương Tử Huyên nhỏ nhưng Trương Tứ Duy lại nghe thấy. Lão chật vật lật người sang nhìn lại, mắt già nhập nhèm quan sát Trương Tử Huyên, thình lình con ngươi co rụt lại, run giọng nói:
- Là, là Giang Lăng tướng phủ Trương tiểu thư đó sao?
- Điệt nữ bái kiến thế thúc.
Trương Tử Huyên vén áo thi lễ, vẻ mặt không buồn không vui.
Tóc Trương Tứ Duy bạc như tuyết, da thịt khô cằn, mặt mũi toàn là nếp nhăn và đồi mồi, già hơn hai tháng trước mười tuổi hai mươi tuổi. Môi lão run run, uể oải nói:
- Trương tiểu thư, nàng giết lão phu đi, lão phu thật có lỗi với lệnh tôn, lệnh huynh. Ôi, muốn tịch thu gia sản Giang Lăng tướng phủ, ngược lại Thiếu Sư phủ lão phu bị tịch thu gia sản, quả thật là Thiên Đạo tuần hoàn, báo ứng chẳng sai, ha ha ha…
Người sắp chết thường hay nói lời thiện, Trương Tứ Duy nói ra những lời này tự biết mạng mình cũng không còn bao lâu nữa, cất tiếng cười dài thê thảm.
- Thế thúc yên tâm, điệt nữ tuyệt sẽ không giết lão.
Trương Tử Huyên thản nhiên cười một tiếng, khoác cánh tay Tần Lâm:
- Bây giờ ta cái gì cũng có, mà lão đã mất đi hết thảy.
Tần Lâm gật đầu một cái, Trương Tử Huyên nói không sai, nàng nở một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, chiếu sáng cả tòa Thiếu Sư phủ, vẻ âm trầm thê lương đều thối lui.
Trương Tứ Duy đã không đáng để động thủ, để cho lão còn sống kéo dài hơi tàn, chính mắt thấy chúng ta hạnh phúc, thấy Thiếu Sư phủ mình rơi vào cảnh điêu linh, chuyện này còn đau khổ hơn là giết chết lão.
- Bản quan đã vinh thăng lên Đốc Chủ Đông Xưởng, lần này vào kinh thành nhậm chức, thất bồi!
Tần Lâm nhìn Trương Tứ Duy cười cười, lộ ra tám cái răng trắng nõn, kéo Trương Tử Huyên không quay đầu lại rời đi nơi này.
Trương Tứ Duy cố gắng chống tay ngồi dậy nửa người, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hai người, hồi lâu mới nặng nề ngã phịch xuống giường trở lại, miệng phát ra một tiếng thở dài thật dài, mang theo khí tức mốc meo đến từ phần mộ. Hiện tại lão đã là một bộ xương khô, thời gian cuối cùng trong đời linh hồn của lão sẽ bị hối hận hành hạ không ngừng, sẽ bị đau khổ vô tình cắn nuốt.
Tần Lâm cùng Trương Tử Huyên tay trong tay đi ra Thiếu Sư phủ, đi ra đường cái ánh mặt trời rực rỡ, mùa Đông nắng ấm khiến cho người ta thoải mái vô cùng, khí tức âm trầm mục nát của Thiếu Sư phủ chỉ một thoáng bị quét sạch.
Phong Lăng trấn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, biến hóa này không thể nào dùng lời lẽ diễn tả rõ ràng, nhưng vô cùng thực tế. Từ bước chân vững chãi của dân chúng, từ nét mặt vốn trước đó sợ hãi không yên, hiện tại thường hay tươi cười của họ là có thể thấy được điều gì đó mới mẻ.
Mây đen bao phủ trên bầu trời Phong Lăng trấn, bóng ma ám ảnh trong lòng mọi người mấy chục năm qua hiện tại đã tan biến.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và Doãn Tân Thương dẫn theo đám cẩm y quan giáo chờ ở bên ngoài, đã sớm thu thập xong thớt ngựa hành trang, ngay từ lúc ở Bồ Châu đã từ biệt Trương Công Ngư, Tần Lâm sẽ từ nơi này chạy thẳng tới kinh sư.
Tần Lâm đỡ Trương Tử Huyên lên xe ngựa, mình cũng ngồi lên lưng ngựa. Lúc đang muốn rời đi, dân chúng Phong Lăng trấn biết được tin tức từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới.
- Tần Đốc Chủ dừng bước!
Phạm Nhất Thiếp vượt qua đám người bước ra, trong tay bưng một chén nước trong:
- Tần Đốc Chủ trong như nước sáng như gương, dân chúng Phong Lăng trấn ta không biết lấy gì báo đáp, ngoại trừ lập miếu thờ sống bốn mùa tám tiết dâng hương đảnh lễ ra, chỉ có thể lấy một chén nước trong đưa tiễn!
- Tần thanh thiên đối xử chúng ta ân đồng tái tạo.
Các phụ lão hương thân mắt đầy lệ nóng.
Trong xe ngựa Trương Tử Huyên âm thầm gật đầu, một nhà khóc vẫn tốt hơn một huyện khóc, diệt trừ Thiếu Sư phủ, há chỉ dân chúng một huyện tươi cười. Toàn bộ Quan Trung Tam Tấn không biết bao nhiêu người cười...
Tần Lâm đang ở trên lưng ngựa, khom lưng nhận lấy chén nước trong uống một hơi cạn sạch, đang muốn giục ngựa rời đi, không ngờ rằng dân chúng quan sát nãy giờ cũng vội vàng bưng nước trong tới:
- Tần thanh thiên cũng uống một chén nước của lão hán ta!
- Tần Đốc Chủ cao hầu vạn đại!
Trời ơi, suýt chút nữa Tần Lâm ngã lăn xuống ngựa, e rằng có hàng ngàn hàng vạn chén nước, chẳng lẽ ta là voi sao?!
Trong xe ngựa, Trương Tử Huyên cười nghiêng ngã, thò đầu ra cửa sổ nhắc nhở hắn:
- Ngốc tử, hơi nhấp môi thôi, ai bảo huynh uống hết cả chén như vậy?
Như vậy sao, được, được, Tần Lâm lau mồ hôi lạnh.
-----------
Xế chiều hôm Tần Lâm rời đi Phong Lăng trấn, phu thê Đỗ Thiết Trụ dẫn theo con vội vàng chạy tới cửa Thiếu Sư phủ, thấy ở đây thê lương đổ nát nhất tề lấy làm kinh hãi.
Đỗ Thiết Trụ lôi kéo một vị lão hán lại hỏi:
- Trương thanh thiên, Tần thanh thiên đi đâu rồi, không phải là ở chỗ này nhận cáo trạng kêu oan sao?
- Ngươi tới chậm rồi…
Lão hán lắc đầu một cái:
- Trương thanh thiên trở về nha môn Tuần Phủ Nhạn Môn quan, Tần thanh thiên phụng chỉ hồi kinh, đi làm đại quan Đông Xưởng rồi.
Đỗ Thiết Trụ vô cùng sửng sốt, y ở thôn quá vắng vẻ, nhận được tin tức hơi trễ, lại thêm trước đó mẫu thân lâm bệnh qua đời, vất vả lắm lo xong tang sự mới chạy tới đây minh oan tố cáo, không ngờ rằng Tần thanh thiên cùng Trương thanh thiên đã đi rồi.
- Vậy, vậy bây giờ tố cáo tìm ai?
Nương tử Đỗ gia gấp không thể đợi hỏi.
Lão hán lắc đầu một cái:
- Đã xong từ sớm, gia tài của cải của Thiếu Sư phủ đã bị tịch thu, ruộng đất trả lại bá tánh. Đám ác nô kẻ chết người chạy, hiện tại cũng không còn được mấy người, Trương Đại lão gia cũng nằm trên giường chờ chết, không nói nửa lời, các ngươi còn có thể cáo trạng gì chứ?
Phu thê Đỗ gia trợn mắt há mồm, bọn họ là nông dân vô cùng chất phác, không nghĩ ra biện pháp gì khác, lại hỏi thăm chung quanh một phen, rốt cục vô kế khả thi, chỉ đành phải đi vài bước quay đầu nhìn lại một lần rời đi Phong Lăng trấn.
-----------
Sơn Tây Đại Đồng phủ cách Bồ Châu ngàn dặm đường bộ, trong một thanh lâu cực kỳ phú lệ đường hoàng, tiếng đàn sáo du dương vang lên không ngớt, công tử vương tôn ra ra vào vào, những lời oanh oanh yến yến nũng nịu ngập tràn, hay cho cảnh tượng giàu sang phong lưu.
Nhưng trong hậu viện thanh lâu này lại là một tình cảnh khác, một lão ma ma mặt nung núc thịt đang cầm roi mây trong tay giám sát bảy tám tiểu cô nương chừng mười tuổi.
Mỗi tiểu cô nương đều đứng nghiêm, đỉnh đầu đặt một chén nước.
- Đứng thẳng, ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng!
Lão ma ma hung hăng vung vẩy roi mây:
- Ai làm đổ nước trong chén sẽ không được ăn cơm, uống nước lã cầm hơi đi!
Tường thành Kế Trấn, giáo trường Tuyên Phủ, cô nương Đại Đồng chính là tam tuyệt chín trọng trấn. Hai tuyệt đầu là vật chết, cô nương Sơn Tây Đại Đồng phủ là người sống, nổi danh trên cả nước, là số một phương Bắc, cùng cô nương gầy ốm thon thả Dương Châu xưng Nam Bắc Song Tuyệt.
Cái gọi là cô nương Đại Đồng phủ, thật ra là danh kỹ được huấn luyện ra từ thanh lâu Đại Đồng, từ nhỏ chọn lựa người tư chất tuyệt cao bồi dưỡng huấn luyện, phải điều chỉnh hình thể thanh âm thần thái đến hoàn mỹ, cầm kỳ thư họa không một môn nào không tinh. Nhờ đó mới nổi danh khắp thiên hạ, nổi trội trong chốn gió trăng kinh sư, thu hoạch tài nguyên cuồn cuộn cho đám tú bà.
Vị tiểu cô nương có tư chất tốt nhất, xinh đẹp nhất nơi này lộ vẻ quật cường trên mặt, càng lộ ra thanh lệ động lòng người. Đầu nàng đội chén nước, thân thể khẽ run run, đến khi các vị tỷ muội đều không nhịn được, rối rít xin lão ma ma tha cho, nàng vẫn cắn chặt môi, không nói tiếng nào.
‘Ta phải nghe lời của vị Đại ca ca đó, ta phải làm người cho tốt, người tốt không thể sợ người xấu!’
Tiểu cô nương nghĩ như vậy.
Ma ma hung tợn chờ nàng, chỉ có cô nương này là cứng đầu khó dạy nhất, trớ trêu là nàng lại xinh đẹp nhất trong số này, hừ hừ…
- Vương mụ, bao nhiêu đó được rồi…
Tú bà cười hì hì đi tới, tự tay lấy chén nước trên đầu tiểu cô nương xuống, lại ôm chầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giả bộ như cực kỳ thương xót:
- Ôi chao, Tôn Nhị tỷ ta làm ăn nhiều năm như vậy, chỉ thấy Đỗ Thập Nương là xinh đẹp nhất. Tương lai danh chấn kinh hoa, không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu công tử vương tôn.
Đỗ Thập Nương cắn chặt hàm răng không nói tiếng nào, ta không cần mê hoặc công tử vương tôn gì cả, ta chỉ muốn làm người tốt giống như vị Đại ca ca kia nói... Hy vọng lúc gặp mặt hắn...
Đến lúc hoàng hôn, huấn luyện nghiêm khắc của thanh lâu đối với thanh quan nhân cuối cùng cũng kết thúc, bất quá mặc dù thân thể mệt mỏi sắp rã rời, đám tiểu nha đầu vẫn không thể ngã xuống giường nghỉ ngơi giống như khuê nữ nhà người bình thường, mà là bị Vương ma ma đưa tới một gian lầu các tầng thứ ba, bắt các nàng tựa lan can mà đứng, tắm ánh nắng chiều rực rỡ, ngâm tụng thi từ ca phú.
- Nến soi bức họa, lạnh đêm thâu, quạt lụa xua hoài lũ đóm bâu, màu tối thềm trời như nước mát, nằm trông ả Chức gặp chàng Ngâu. (Thu Tịch, Đỗ Mục)
- Ráng chiều rơi xuống, với cái cò đơn chiếc cùng bay, làn nước sông Thu với bầu trời kéo dài một sắc….
Một thiếu nữ đọc đến đây chợt quên mất câu sau. cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của Vương ma ma ném tới, càng thêm hoảng hốt toát mồ hôi trán.
- Thuyền câu hát ban chiều, tiếng vang đến bến Bành Lễ. Bầy nhạn kinh giá rét, tiếng kêu dứt bờ Hành Dương.
Hiện tại Trương Kình thế lớn, hô phong hoán vũ ở vị trí chưởng ấn Ty Lễ Giám, liên thủ cùng Lưu Thủ Hữu nắm giữ Cẩm Y Vệ. Vạn Lịch điều Lạc Tư Cung vào là có ý cài người của mình, Trương Kình lại mượn cơ hội đánh ngã thân tín Phùng Bảo cài nằm vùng ở Đông Xưởng, đến nay vẫn duy trì lực ảnh hưởng tương đối lớn. Trương Kình chưởng ấn Ty Lễ Giám, Cẩm Y Vệ chiếm hơn phân nửa, còn không buông tay đối với Đông Xưởng, đây chẳng phải là muốn học theo Phùng Bảo năm xưa sao?!
Vạn Lịch quyết không thể dễ dàng tha thứ xuất hiện một quyền yêm khác như Phùng Bảo uy hiếp mình, vì vậy y kéo Tần Lâm trở lại, mượn uy danh Tần Lâm ở Xưởng Vệ có lẽ có thể kéo lại được một phần thế cục Đông Xưởng, liên thủ Trương Thành đưa đến tác dụng chế ngự Trương Kình.
Về phần Tần Lâm thế lớn, Vạn Lịch không lo lắng chút nào. Đông Xưởng là Hoàng gia lập ra, Đốc Chủ nhìn như quyền thế kinh thiên, chỉ cần y viết một đạo trung chỉ là có thể đổi người khác.
Cứ như vậy, Tần Lâm Tần trưởng quan biến thành người thứ nhất triều Đại Minh từ trước tới nay dùng thân võ thần nhậm chức Đốc Công Đông Xưởng!
Sai rồi, Tần Lâm không phải là công công, nên chỉ có thể gọi là Đốc Chủ.
Những nhân vật từng nhậm chức Đốc Công Đông Xưởng tiền triều đa số là hạng người làm dấy lên một trường gió tanh mưa máu. Vương Chấn, Lưu Cẩn, Phùng Bảo, nếu không quyền khuynh nhất thời cũng đằng đằng sát khí. Đời sau còn có vị Cửu Thiên Tuế Ngụy Trung Hiền, chỉ bất quá bây giờ y mới mười mấy tuổi, ‘trứng’ vẫn còn nguyên dưới đáy quần.
Tần Lâm tiếp chỉ nhậm chức Đốc Chủ Đông Xưởng, cũng không cô phụ hy vọng của mọi người, lập tức đại khai sát giới, lấy đầu ác bá cường hào Chu Đức Hinh làm gương, truyền khắp bốn phương cảnh cáo những kẻ quen bóc lột bá tánh. Chuyện sau đó thẩm lý vụ án, trả lại ruộng đất dân chúng bị đoạt vân vân bèn giao cho Tri Huyện Lâm Tấn Hạ Bồi xử lý. Trở ngại lớn nhất đã dọn dẹp, cả nhà Chu lột da kinh hồn khiếp vía, chuyện về sau đã trở nên đơn giản.
Dân chúng Tam Tấn Quan Trung đều nói, chỉ sợ vị Đốc Chủ Đông Xưởng mới nhậm chức này là trung thần độc nhất vô nhị Đại Minh hai trăm năm qua. Bất quá bọn ‘quân tử’ bị hù dọa tan gan vỡ mật, bị buộc nộp thuế phú còn thiếu nhiều năm qua nghiến răng nghiến lợi mắng hắn ác độc không kém Chu Hưng, xảo trá như Lai Tuấn Thần, Vương Chấn, Lưu Cẩn, Phùng Bảo năm xưa.
Đáng tiếc chính là bốn đại gia Vương Mã Dương Trầm chân chính nắm giữ môn hộ Quan Trung, môn sinh cố lại trải khắp thiên hạ không chịu phụ họa, ngược lại còn làm gương giúp Tần Lâm. Năm trước bọn sĩ lâm quân tử đấu không lại Tần Lâm cũng thóa mạ thủ đoạn của hắn, năm nay lại không làm gì được hắn. Nghe nói sau đó tin tức truyền tới Nam Kinh, Minh chủ văn đàn Vương Thế Trinh vỗ án cười to, đại tài tử Vương Sĩ Kỳ dưới gối còn làm một bài phú biền tứ lệ lục, ca ngợi Tần Lâm.
-----------
Sau khi Tần Lâm tiếp chỉ ba ngày, Phong Lăng trấn, Thiếu Sư phủ.
Thiếu Sư phủ hiển hách xưa kia, hiện nay đã lộ ra cảnh tượng cây ngã chim bay tứ tán vô cùng thê thảm. Trong đình viện lá rụng khô vàng không người quét dọn, theo gió Bắc thổi tới có thể thấy trong sảnh đường treo màn trướng bằng vải trắng, vài cỗ quan tài thê lương đặt ở trung ương. Linh tiền ánh nến leo lét như hạt đậu, bốn phía không ít nơi phủ đầy bụi, trong góc mơ hồ xuất hiện mạng nhện.
Tần Lâm và Trương Tử Huyên dắt tay đi qua nơi này, thấy bốn phía không có một bóng người, trong lòng cũng không tránh khỏi bùi ngùi cảm khái. Hắn véo vào tay Trương Tử Huyên một cái, hai người chậm rãi cất bước đi ra chỗ Trương Tứ Duy ở phía sau.
Trương Tứ Duy trước đây dưới một người trên vạn người hiện tại râu tóc bạc trắng như tuyết, vẻ mặt tiều tụy không chịu nổi, nằm trên giường bệnh kéo dài hơi tàn.
Vạn Lịch giáng chỉ nói bọn Trương Doãn Linh Trương Tứ Giáo tư thông với địch bán nước, quả thật tội không thể tha, hạ lệnh tịch thu gia sản Bồ Châu Trương thị sung công, trả lại tất cả ruộng đất bóc lột của dân chúng. Trương Tứ Duy cô phụ hoàng ân quên cội nguồn gốc rễ, niệm tình lão từng đảm nhiệm Thủ Phụ, cũng không biết trong nhà gây họa như vậy, hoàng ân cuồn cuộn chỉ tước hết thảy quan chức đất phong, cho làm dân thường áo vải dưỡng già.
Tần Lâm và Trương Tử Huyên đi tới ngoài cửa, thấy dáng vẻ tàn tạ suy đồi của Trương Tứ Duy trên giường bệnh, cũng biết thật ra giết lão hay không cũng không có gì khác nhau, lão già này không sống được bao lâu.
Trương Tử Huyên vốn còn muốn báo đại thù để giải khai thù hận trong lòng, hiện tại thấy dáng vẻ Trương Tứ Duy như vậy không còn hứng thú gì nữa, kéo kéo Tần Lâm, thấp giọng nói:
- Tần huynh, chúng ta đi thôi.
Thiếu Sư phủ vô cùng vắng lạnh, tuy thanh âm Trương Tử Huyên nhỏ nhưng Trương Tứ Duy lại nghe thấy. Lão chật vật lật người sang nhìn lại, mắt già nhập nhèm quan sát Trương Tử Huyên, thình lình con ngươi co rụt lại, run giọng nói:
- Là, là Giang Lăng tướng phủ Trương tiểu thư đó sao?
- Điệt nữ bái kiến thế thúc.
Trương Tử Huyên vén áo thi lễ, vẻ mặt không buồn không vui.
Tóc Trương Tứ Duy bạc như tuyết, da thịt khô cằn, mặt mũi toàn là nếp nhăn và đồi mồi, già hơn hai tháng trước mười tuổi hai mươi tuổi. Môi lão run run, uể oải nói:
- Trương tiểu thư, nàng giết lão phu đi, lão phu thật có lỗi với lệnh tôn, lệnh huynh. Ôi, muốn tịch thu gia sản Giang Lăng tướng phủ, ngược lại Thiếu Sư phủ lão phu bị tịch thu gia sản, quả thật là Thiên Đạo tuần hoàn, báo ứng chẳng sai, ha ha ha…
Người sắp chết thường hay nói lời thiện, Trương Tứ Duy nói ra những lời này tự biết mạng mình cũng không còn bao lâu nữa, cất tiếng cười dài thê thảm.
- Thế thúc yên tâm, điệt nữ tuyệt sẽ không giết lão.
Trương Tử Huyên thản nhiên cười một tiếng, khoác cánh tay Tần Lâm:
- Bây giờ ta cái gì cũng có, mà lão đã mất đi hết thảy.
Tần Lâm gật đầu một cái, Trương Tử Huyên nói không sai, nàng nở một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, chiếu sáng cả tòa Thiếu Sư phủ, vẻ âm trầm thê lương đều thối lui.
Trương Tứ Duy đã không đáng để động thủ, để cho lão còn sống kéo dài hơi tàn, chính mắt thấy chúng ta hạnh phúc, thấy Thiếu Sư phủ mình rơi vào cảnh điêu linh, chuyện này còn đau khổ hơn là giết chết lão.
- Bản quan đã vinh thăng lên Đốc Chủ Đông Xưởng, lần này vào kinh thành nhậm chức, thất bồi!
Tần Lâm nhìn Trương Tứ Duy cười cười, lộ ra tám cái răng trắng nõn, kéo Trương Tử Huyên không quay đầu lại rời đi nơi này.
Trương Tứ Duy cố gắng chống tay ngồi dậy nửa người, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hai người, hồi lâu mới nặng nề ngã phịch xuống giường trở lại, miệng phát ra một tiếng thở dài thật dài, mang theo khí tức mốc meo đến từ phần mộ. Hiện tại lão đã là một bộ xương khô, thời gian cuối cùng trong đời linh hồn của lão sẽ bị hối hận hành hạ không ngừng, sẽ bị đau khổ vô tình cắn nuốt.
Tần Lâm cùng Trương Tử Huyên tay trong tay đi ra Thiếu Sư phủ, đi ra đường cái ánh mặt trời rực rỡ, mùa Đông nắng ấm khiến cho người ta thoải mái vô cùng, khí tức âm trầm mục nát của Thiếu Sư phủ chỉ một thoáng bị quét sạch.
Phong Lăng trấn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, biến hóa này không thể nào dùng lời lẽ diễn tả rõ ràng, nhưng vô cùng thực tế. Từ bước chân vững chãi của dân chúng, từ nét mặt vốn trước đó sợ hãi không yên, hiện tại thường hay tươi cười của họ là có thể thấy được điều gì đó mới mẻ.
Mây đen bao phủ trên bầu trời Phong Lăng trấn, bóng ma ám ảnh trong lòng mọi người mấy chục năm qua hiện tại đã tan biến.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và Doãn Tân Thương dẫn theo đám cẩm y quan giáo chờ ở bên ngoài, đã sớm thu thập xong thớt ngựa hành trang, ngay từ lúc ở Bồ Châu đã từ biệt Trương Công Ngư, Tần Lâm sẽ từ nơi này chạy thẳng tới kinh sư.
Tần Lâm đỡ Trương Tử Huyên lên xe ngựa, mình cũng ngồi lên lưng ngựa. Lúc đang muốn rời đi, dân chúng Phong Lăng trấn biết được tin tức từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới.
- Tần Đốc Chủ dừng bước!
Phạm Nhất Thiếp vượt qua đám người bước ra, trong tay bưng một chén nước trong:
- Tần Đốc Chủ trong như nước sáng như gương, dân chúng Phong Lăng trấn ta không biết lấy gì báo đáp, ngoại trừ lập miếu thờ sống bốn mùa tám tiết dâng hương đảnh lễ ra, chỉ có thể lấy một chén nước trong đưa tiễn!
- Tần thanh thiên đối xử chúng ta ân đồng tái tạo.
Các phụ lão hương thân mắt đầy lệ nóng.
Trong xe ngựa Trương Tử Huyên âm thầm gật đầu, một nhà khóc vẫn tốt hơn một huyện khóc, diệt trừ Thiếu Sư phủ, há chỉ dân chúng một huyện tươi cười. Toàn bộ Quan Trung Tam Tấn không biết bao nhiêu người cười...
Tần Lâm đang ở trên lưng ngựa, khom lưng nhận lấy chén nước trong uống một hơi cạn sạch, đang muốn giục ngựa rời đi, không ngờ rằng dân chúng quan sát nãy giờ cũng vội vàng bưng nước trong tới:
- Tần thanh thiên cũng uống một chén nước của lão hán ta!
- Tần Đốc Chủ cao hầu vạn đại!
Trời ơi, suýt chút nữa Tần Lâm ngã lăn xuống ngựa, e rằng có hàng ngàn hàng vạn chén nước, chẳng lẽ ta là voi sao?!
Trong xe ngựa, Trương Tử Huyên cười nghiêng ngã, thò đầu ra cửa sổ nhắc nhở hắn:
- Ngốc tử, hơi nhấp môi thôi, ai bảo huynh uống hết cả chén như vậy?
Như vậy sao, được, được, Tần Lâm lau mồ hôi lạnh.
-----------
Xế chiều hôm Tần Lâm rời đi Phong Lăng trấn, phu thê Đỗ Thiết Trụ dẫn theo con vội vàng chạy tới cửa Thiếu Sư phủ, thấy ở đây thê lương đổ nát nhất tề lấy làm kinh hãi.
Đỗ Thiết Trụ lôi kéo một vị lão hán lại hỏi:
- Trương thanh thiên, Tần thanh thiên đi đâu rồi, không phải là ở chỗ này nhận cáo trạng kêu oan sao?
- Ngươi tới chậm rồi…
Lão hán lắc đầu một cái:
- Trương thanh thiên trở về nha môn Tuần Phủ Nhạn Môn quan, Tần thanh thiên phụng chỉ hồi kinh, đi làm đại quan Đông Xưởng rồi.
Đỗ Thiết Trụ vô cùng sửng sốt, y ở thôn quá vắng vẻ, nhận được tin tức hơi trễ, lại thêm trước đó mẫu thân lâm bệnh qua đời, vất vả lắm lo xong tang sự mới chạy tới đây minh oan tố cáo, không ngờ rằng Tần thanh thiên cùng Trương thanh thiên đã đi rồi.
- Vậy, vậy bây giờ tố cáo tìm ai?
Nương tử Đỗ gia gấp không thể đợi hỏi.
Lão hán lắc đầu một cái:
- Đã xong từ sớm, gia tài của cải của Thiếu Sư phủ đã bị tịch thu, ruộng đất trả lại bá tánh. Đám ác nô kẻ chết người chạy, hiện tại cũng không còn được mấy người, Trương Đại lão gia cũng nằm trên giường chờ chết, không nói nửa lời, các ngươi còn có thể cáo trạng gì chứ?
Phu thê Đỗ gia trợn mắt há mồm, bọn họ là nông dân vô cùng chất phác, không nghĩ ra biện pháp gì khác, lại hỏi thăm chung quanh một phen, rốt cục vô kế khả thi, chỉ đành phải đi vài bước quay đầu nhìn lại một lần rời đi Phong Lăng trấn.
-----------
Sơn Tây Đại Đồng phủ cách Bồ Châu ngàn dặm đường bộ, trong một thanh lâu cực kỳ phú lệ đường hoàng, tiếng đàn sáo du dương vang lên không ngớt, công tử vương tôn ra ra vào vào, những lời oanh oanh yến yến nũng nịu ngập tràn, hay cho cảnh tượng giàu sang phong lưu.
Nhưng trong hậu viện thanh lâu này lại là một tình cảnh khác, một lão ma ma mặt nung núc thịt đang cầm roi mây trong tay giám sát bảy tám tiểu cô nương chừng mười tuổi.
Mỗi tiểu cô nương đều đứng nghiêm, đỉnh đầu đặt một chén nước.
- Đứng thẳng, ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng!
Lão ma ma hung hăng vung vẩy roi mây:
- Ai làm đổ nước trong chén sẽ không được ăn cơm, uống nước lã cầm hơi đi!
Tường thành Kế Trấn, giáo trường Tuyên Phủ, cô nương Đại Đồng chính là tam tuyệt chín trọng trấn. Hai tuyệt đầu là vật chết, cô nương Sơn Tây Đại Đồng phủ là người sống, nổi danh trên cả nước, là số một phương Bắc, cùng cô nương gầy ốm thon thả Dương Châu xưng Nam Bắc Song Tuyệt.
Cái gọi là cô nương Đại Đồng phủ, thật ra là danh kỹ được huấn luyện ra từ thanh lâu Đại Đồng, từ nhỏ chọn lựa người tư chất tuyệt cao bồi dưỡng huấn luyện, phải điều chỉnh hình thể thanh âm thần thái đến hoàn mỹ, cầm kỳ thư họa không một môn nào không tinh. Nhờ đó mới nổi danh khắp thiên hạ, nổi trội trong chốn gió trăng kinh sư, thu hoạch tài nguyên cuồn cuộn cho đám tú bà.
Vị tiểu cô nương có tư chất tốt nhất, xinh đẹp nhất nơi này lộ vẻ quật cường trên mặt, càng lộ ra thanh lệ động lòng người. Đầu nàng đội chén nước, thân thể khẽ run run, đến khi các vị tỷ muội đều không nhịn được, rối rít xin lão ma ma tha cho, nàng vẫn cắn chặt môi, không nói tiếng nào.
‘Ta phải nghe lời của vị Đại ca ca đó, ta phải làm người cho tốt, người tốt không thể sợ người xấu!’
Tiểu cô nương nghĩ như vậy.
Ma ma hung tợn chờ nàng, chỉ có cô nương này là cứng đầu khó dạy nhất, trớ trêu là nàng lại xinh đẹp nhất trong số này, hừ hừ…
- Vương mụ, bao nhiêu đó được rồi…
Tú bà cười hì hì đi tới, tự tay lấy chén nước trên đầu tiểu cô nương xuống, lại ôm chầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giả bộ như cực kỳ thương xót:
- Ôi chao, Tôn Nhị tỷ ta làm ăn nhiều năm như vậy, chỉ thấy Đỗ Thập Nương là xinh đẹp nhất. Tương lai danh chấn kinh hoa, không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu công tử vương tôn.
Đỗ Thập Nương cắn chặt hàm răng không nói tiếng nào, ta không cần mê hoặc công tử vương tôn gì cả, ta chỉ muốn làm người tốt giống như vị Đại ca ca kia nói... Hy vọng lúc gặp mặt hắn...
Đến lúc hoàng hôn, huấn luyện nghiêm khắc của thanh lâu đối với thanh quan nhân cuối cùng cũng kết thúc, bất quá mặc dù thân thể mệt mỏi sắp rã rời, đám tiểu nha đầu vẫn không thể ngã xuống giường nghỉ ngơi giống như khuê nữ nhà người bình thường, mà là bị Vương ma ma đưa tới một gian lầu các tầng thứ ba, bắt các nàng tựa lan can mà đứng, tắm ánh nắng chiều rực rỡ, ngâm tụng thi từ ca phú.
- Nến soi bức họa, lạnh đêm thâu, quạt lụa xua hoài lũ đóm bâu, màu tối thềm trời như nước mát, nằm trông ả Chức gặp chàng Ngâu. (Thu Tịch, Đỗ Mục)
- Ráng chiều rơi xuống, với cái cò đơn chiếc cùng bay, làn nước sông Thu với bầu trời kéo dài một sắc….
Một thiếu nữ đọc đến đây chợt quên mất câu sau. cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của Vương ma ma ném tới, càng thêm hoảng hốt toát mồ hôi trán.
- Thuyền câu hát ban chiều, tiếng vang đến bến Bành Lễ. Bầy nhạn kinh giá rét, tiếng kêu dứt bờ Hành Dương.