Lý Thái hậu run rẩy đôi môi, quả thật không còn gì để nói. Đứa con trai này càng ngày càng có chủ kiến, càng ngày càng không chịu mẫu thân quản thúc. Lại nói, bảo phụ thân rời bỏ vợ con mình trốn sang chỗ an toàn, nàng cũng cảm thấy có vẻ khó mà nói ra miệng lời này.
Trịnh Trinh lại mỉm cười, nhu tình vạn vẻ nhìn Vạn Lịch:
- Cần gì như vậy, bệ hạ cũng nên đi thăm tỷ muội lục cung một chút, các nàng rất khao khát ơn mưa móc của ngài.
Vương Hoàng hậu nghe vậy giận đến cả người phát run, lời này của Trịnh Trinh vô cùng cay nghiệt, ngoài mặt khuyên bệ hạ trải ơn mưa móc khắp chốn, thật ra là chế nhạo nàng thân là Hoàng hậu lại độc thủ lãnh cung, trời vừa tối ngay cả cái bóng bệ hạ cũng không thấy được.
Trong lòng Vạn Lịch càng thêm mềm nhũn, nhìn Trịnh Trinh kiều mỵ hoạt bát, sau đó nhìn lại Vương Hoàng hậu lạnh như băng, là nam nhân cũng biết nên chọn lựa thế nào.
Y cất tiếng cười ha hả, hào tình vạn trượng nói:
- Ái phi, trẫm sẽ không bỏ lại nàng cùng con trai chúng ta.
- Con lớn không nghe lời mẹ, con lớn không nghe lời mẹ!
Lý Thái hậu cũng chỉ có thể cảm thán đôi câu, hoàn toàn vô kế khả thi đối với chuyện này.
Vĩnh Ninh liền đỡ mẫu hậu chuẩn bị rời đi, lần này nàng nhắc nhở mình, ngàn vạn lần không thể nhìn Tần tỷ phu nữa, nếu bị người khám phá sẽ phiền phức.
Tần Lâm nhẹ nhàng huýt sáo, Vĩnh Ninh kỳ quái liếc hắn một cái, lại thấy tên này chỉ chỉ Lý Thái hậu.
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông, Vĩnh Ninh vội vàng ở bên cạnh nhắc nhở Lý Thái hậu:
- Mẫu hậu, nếu Ninh Tú cung gặp chuyện không may, nơi khác trong cung cũng không thể bảo đảm an toàn, hoàng huynh muốn ở lại chỗ này cũng không sao, một là phải tăng cường đề phòng, hai là phải bắt được hung thủ nhanh một chút.
Cũng không biết là bởi vì nói chuyện với mẫu thân cho nên không sợ hãi, hay là chuyện quan hệ đến Tần Lâm lại trở nên lớn gan hơn, lời nói này của Vĩnh Ninh rất có mạch lạc.
Lý Thái hậu gật đầu một cái:
- Đúng đúng, phải tăng cường đề phòng, phải bắt được hung thủ... Ủa, đây không phải là Tần tướng quân sao, hay quá, nhất định ngươi phải bắt được hung thủ!
Tần Lâm vội vàng mượn thang hạ đài, quỳ sụp xuống chỉ trời thề thốt rất có khí phách:
- Thái hậu minh giám, thần nguyện lập quân lệnh trạng, nếu không thể phá án này, bắt được hung thủ, nguyện đưa đầu tới gặp!
Lý Thái hậu cười cười hiếm thấy:
- Ta cũng không phải là Xà lão thái quân, ngươi lập quân lệnh trạng làm gì chứ, về bản lãnh phá án, ai gia tin được ngươi!
Vốn là Tần Lâm đang bị hỏi tội, lắc mình một cái nhận trách nhiệm phá án do Thái hậu giao cho.
- Mẫu, mẫu hậu!
Vạn Lịch muốn giải thích đôi câu, nhưng Trịnh Trinh véo Chu Thường Tuân trong ngực một cái, tiểu hài tử lại cất tiếng khóc rất kịp thời. Vạn Lịch vội vàng dỗ dành con mình, không thể làm gì khác hơn là trợn mắt nhìn Tần Lâm:
- Tần Đốc Chủ, ngươi nói ra là phải giữ lời, trong vòng ba ngày, không, trong vòng một ngày nếu không thể phá án, trẫm sẽ không khách sáo!
- Vi thần tuân chỉ!
Tần Lâm cười thầm trong lòng, vội vàng tiếp nhận chuyện này.
-----------
Ninh Tú cung xảy ra huyết án vốn đã rất không cát lợi, nhân viên Đông Xưởng ra ra vào vào điều tra phá án cũng rất là náo nhiệt. Vạn Lịch nói là ở lại phụng bồi Trịnh Trinh và Chu Thường Tuân, thật ra thì mang theo hai mẹ con bọn họ thu thập ít đồ tế nhuyễn, tạm thời dời đến Dực Khôn cung ở. Bọn cung nữ thái giám Ninh Tú cung từ Thuận công công trở xuống bị giữ lại toàn bộ, phối hợp Tần Lâm điều tra.
Các vị chủ nhân đã dời đi, còn lại đám cung nữ thái giám ai nấy đều hoảng hốt, buồn bã thê lương. Trước đây còn là người bên cạnh Trịnh nương nương được sủng ái khắp lục cung, vô cùng kiêu ngạo, lúc này thình lình biến thành tù phạm đợi tội, sinh tử treo trên đường tơ.
Nói ra bọn họ cũng là những người rất đáng thương, ỷ vào quyền thế chủ nhân hoành hành nhất thời không coi ai ra gì, một khi thất thế trở nên sa sút không bằng ai. Chẳng trách nào Phùng Bảo, Trương Thành, Trương Kình đều coi trọng quyền thế như vậy.
Vào giờ phút này, bắt đầu từ Thuận công công, tất cả thái giám cung nữ đều kinh hãi run rẩy nhìn Tần Lâm, không biết rốt cục vị Đốc Chủ Đông Xưởng cưa đầu moi óc, mổ ngực nghiệm phổi nổi tiếng hậu thế này sẽ xử lý mình như thế nào.
Sắc mặt Tần Lâm vẫn bình tĩnh không lộ vẻ gì, vẫy vẫy tay:
- Thuận công công...
Mới vừa thốt ra ba chữ, vị hồng nhân bên cạnh Trịnh nương nương kia đã lập tức phục xuống đất, nước mắt chan hòa, dập đầu bình bịch:
- Tần Đốc Chủ tha mạng, Tần Đốc Chủ tha mạng, Tiểu Thuận Tử thực sự bị oan, xin ngài nể mặt nương nương giơ cao đánh khẽ, Tiểu Thuận Tử sẽ lập miếu thờ sống ngài, bốn mùa tám tiết nhang khói không ngừng…
Đám cung nữ thái giám còn lại thấy cảnh tượng này sắc mặt càng trở nên tái hơn trước. Ngay cả Thuận công công còn như vậy, đến phiên mình còn có thể tốt lành sao?!
Cũng không trách Thuận công công sợ hãi tới mức như vậy, một khi liên lụy tới bí mật trong cung, từ trước tới nay xử phạt hết sức kinh người. Vào năm Thành Tổ Vĩnh Lạc, chỉ vì một vị sủng phi chết đi mà xử tử gần ba ngàn tên thái giám cung nữ, lột da, bào lạc… toàn là cực hình thê thảm khiến cho người ta không nỡ nhìn.
Gần đây cũng có, vào năm Gia Tĩnh bởi vì lấy kinh nguyệt cung nữ còn trinh luyện hồng duyên, khiến cho hơn mười tên cung nữ bọn Dương Kim Anh thừa dịp Gia Tĩnh đế ngủ say, dùng dây tròng vào cổ y muốn siết chết. Sử xưng Nhâm Dần cung biến, phi tử và cung nữ liên quan tới chuyện này bị áp giải ra Tây Thị lăng trì, thân thuộc cũng bị xử trảm tận gốc.
Trước khi vụ án được phá, không ai mà không run sợ. Huống chi mới vừa rồi chính tai bọn họ nghe bệ hạ hạn lệnh Tần Lâm trong vòng một ngày phải phá án này, như vậy hắn bị kỳ hạn bức bách e rằng cũng sẽ lựa chọn nghiêm hình ép cung để mau sớm phá án này.
Không chỉ có nô tỳ trong cung, ngay cả Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao cũng nghĩ như vậy. Hai người hung thần ác sát đi tới, chỉ cần Tần Lâm ra lệnh một tiếng sẽ bắt Thuận công công như chim ưng bắt gà, để cho y nếm thử một chút thủ đoạn của sai dịch Đông Xưởng.
Tần Lâm thấy vậy ngược lại nở nụ cười, ta đáng sợ như vậy sao? Mới làm Đốc Chủ có mấy ngày, trong mắt những người này đã trở thành nhân vật phản diện đầu sỏ…
- Tiểu Thuận Tử, ngươi đứng lên đi, thật ra thì bản đốc chỉ muốn hỏi một chút tình huống người chết.
Tần Lâm dở khóc dở cười nói, lại nhìn sang Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao:
- Chẳng lẽ các ngươi cho là bản đốc cũng chỉ có bản lãnh nghiêm hình ép cung sao?
Hoắc Trọng Lâu cùng Lưu Tam Đao đồng thời xấu hổ lui ra hai bước, Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực đều cười thầm không ngừng, chúng ta đi theo Tần ca đã lâu, hiểu rõ ràng tính tình của hắn.
Tần Lâm thủ đoạn tàn nhẫn, hành sự quả quyết, nhưng trong quá trình điều tra phá án rất ít khi chọn lựa nhục hình ép cung, bởi vì như vậy tính chân thật của khẩu cung lấy được rất đáng nghi ngờ, thậm chí sẽ làm cho phương hướng điều tra phá án đi sai đường.
Chỉ có đối với người có chứng cớ xác thật vẫn ngoan cố không khai, Tần Lâm mới dùng đại hình phục dịch, khiến cho kẻ đó hối hận sao không khai ra sớm.
Thuận công công không dám tin ngẩng đầu lên, thấy biểu lộ Tần Lâm không giống như là trêu mình, nhất thời như được đại xá, lại dập đầu hai cái mới đứng lên, cũng không sợ hãi như mới vừa rồi nói không ra lời, sau khi suy nghĩ bèn cẩn thận nói:
- Nhờ Đốc Chủ khai ân, Mưu Thuận tất sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp, Đốc Chủ cứ hỏi, Mưu Thuận biết gì nói nấy, quyết không giấu giếm.
Nói ra cũng đáng thương, đến bây giờ Mưu Thuận vẫn cho chuyện Tần Lâm không có nghiêm hình đánh khảo là khai ân, vô cùng cảm kích trong lòng, căn bản không tin tưởng Tần Lâm vốn không có ý dùng nhục hình ép cung.
Suy nghĩ một chút cũng phải, cho dù ai ở vào vị trí Tần Lâm, một ngày không phá được án sẽ phải đối mặt cơn giận lôi đình của bệ hạ, sợ rằng cũng sẽ chọn lựa phương pháp khốc liệt nhất trực tiếp nhất.
Tần Lâm cười cười, lười giải thích với Mưu Thuận, giơ tay ra nói:
- Tiểu Thuận Tử, ngươi dẫn bản đốc đến nơi phát hiện án mạng trước đi.
- Ôi chao, Tiểu Thuận Tử nghĩ vẩn vơ gì vậy…
Mưu Thuận lấy tay vỗ trán, vội vàng đi trước dẫn đường.
Sau khi Tần Lâm đến Ninh Tú cung, đến bây giờ ít nhất đã trễ nãi thời gian hai nén hương, đầu tiên là đối phó cơn giận lôi đình của Vạn Lịch, tiếp theo Lý Thái hậu tới rồi đi, lúc này mới có thể chuyên tâm phá án. Bất quá cũng không có biện pháp khác, muốn nhận được vụ án hoàng cung đại nội vào tay mình cũng dễ dàng như không nơi khác vậy.
Mưu Thuận dẫn Tần Lâm vòng qua chính điện Ninh Tú cung, khu viện phía sau hơi thấp mới là chỗ ở của nô tỳ. Thái giám ở bên Đông, cung nữ ở bên Tây, đều là một dãy gồm bảy gian phòng. Phòng chính quay mặt về phía Nam có vẻ tươm tất hơn một chút, đương nhiên kém xa chính điện Ninh Tú cung nơi mẹ con Trịnh Trinh ở, là nơi bọn cung nữ thái giám trực nhật, tương đương với nha thự, kèm theo trù phòng, kho hàng…
Trước khi Tần Lâm vào hiện trường hung án đảo mắt qua, lập tức nhìn ra đại khái bố cục khu này.
Hiện trường án mạng là gian phòng thứ hai ở dãy phòng phía Tây từ phía Bắc đi về phía Nam, có hơn mười tên Hiệu Úy Cẩm Y Vệ, Kim Ngô vệ giữ ở ngoài cửa.
Thấy Tần Lâm tới, những người này liền nhất tề khom người:
- Đốc Chủ phụng chỉ phá án, thuộc hạ cáo lui.
- Chậm đã.
Tần Lâm khoát tay áo một cái, hỏi:
- Sau khi án phát có người nào khác đi vào hay không?
Các Hiệu Úy cùng kêu lên:
- Không có.
Giỡn chơi sao, vụ án nội đình liên quan tới bí mật trong cung, không biết còn liên quan đến chuyện gì khác. Bọn họ được phái tới nơi này canh giữ đã sớm không ngừng kêu khổ suy nghĩ cách rời đi, cho nên nhìn thấy Tần Lâm tới liền nhân cơ hội thoát thân, không hề tiến vào trong phòng. Vạn nhất dính líu tới vụ án, chẳng những đầu mình phải rơi xuống đất, ngay cả người nhà cũng bị liên lụy.
Tần Lâm cười phất tay một cái, các Hiệu Úy nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm toàn thân, thiên ân vạn tạ rời đi nơi này.
Mưu Thuận cũng cho biết từ sau khi án mạng xảy ra, không có cung nữ thái giám tiến vào hiện trường. Dù sao ai cũng sợ bị vạ lây, điểm này lại tốt hơn nhiều vụ án xảy ra ở dân gian. Có lúc nha dịch không kịp thời chạy tới, dân chúng tò mò tiến vào hiện trường vây xem, phá hư mất tất cả đầu mối, làm người phá án khóc không ra nước mắt.
Tần Lâm không vội vã đi vào, đứng ở cửa nhìn một chút. Lúc này mặt trời mọc lên ở phương Đông, vừa đúng từ cửa sổ chiếu vào Tây sương phòng, có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong.
Chỉ thấy người bị hại ngửa mặt lên trời nằm trên bục ngủ, đầu hướng Bắc, chân hướng Nam, thi thể đã trắng bệch, y phục trên người bị vạch ra, phần ngực bụng phơi trần bị lợi khí khắc tiêu ký hoa sen, ra máu không nhiều lắm. Vị trí đôi mắt hiện tại chỉ còn hai lỗ máu, ‘nhìn’ trừng trừng lên xà nhà, huyết dịch theo khóe mắt chảy xuông theo huyệt Thái Dương xuống dưới, tựa như huyết lệ!
- Hạ thủ thật là ác độc!
Lục mập chắc lưỡi hít hà không dứt, chẳng những lột ra y phục khắc hoa sen máu lên ngực, còn móc cả đôi mắt nạn nhân, không biết hung thủ có thâm cừu đại hận gì với nàng…
Ngưu Đại Lực thấp giọng ấp úng bên tai Tần Lâm:
- Ân chủ, bệ hạ chỉ cho chúng ta một ngày...
- Một ngày là đủ rồi.
Tần Lâm nhìn tình trạng thê thảm của thi thể kia, chợt cười lạnh:
- Khéo quá hóa vụng, giấu đầu hở đuôi, trong vòng một ngày, tất phá án này!
Đám thân tín Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực nghe vậy thảy đều phấn chấn tinh thần, bọn họ vô cùng tin tưởng Tần Lâm, chỉ cần Tần Lâm nói như vậy, vụ án này cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì!
Lưu Tam Đao cau mày âm thầm nghĩ ngợi, lão cũng đã biết thủ đoạn của Tần Lâm nhiều lần, nhưng tại sao hắn có thể tự tin như vậy, xác định có thể phá án này chỉ trong thời gian ngắn. Lão không nghĩ ra, thầm nhủ trong lòng không biết rốt cục là Tần Đốc Chủ đã có phát hiện manh mối, hay là chỉ khích lệ mọi người…
Tần Lâm an bài mọi người chia nhau làm việc đâu vào đấy, lệnh cho Ngưu Đại Lực vào phòng đem thi thể ra, Lục Viễn Chí phụ trách kiểm tra thi thể, Hoắc Trọng Lâu tìm tòi tường rào bốn bề, Lưu Tam Đao tra hỏi cung nữ thái giám, chính hắn tìm hiểu tình huống từ Thuận công công.
Mưu Thuận có sao nói vậy, giới thiệu tình huống căn bản về Ngô Tán Nữ hết sức tường tận. Cung nữ này đến từ Bảo Định phủ Bắc Trực Lệ, mười hai tuổi vào cung, phục vụ suốt mười năm, năm nay đã có hai mươi hai tuổi. Trời sanh tính vô cùng cơ trí hiểu chuyện, coi như rất cẩn thận chuyên cần, dáng vẻ cũng đoan chính, cho nên tương đối được sủng ái ở trước mặt Trịnh Trinh, được hưởng đãi ngộ sống một mình một phòng.
Lúc nói chuyện, Ngưu Đại Lực đã tiến vào hiện trường án mạng, y dùng bao bố quấn chân, đi sát chân tường tiến vào để tránh làm hỏng dấu chân hung thủ có thể để lại trên mặt đất. Sau đó từ phía sau lưng nhẹ nhàng nâng thi thể lên, mang ra bên ngoài, đặt trên một chiếc chiếu cỏ được trải sẵn.
Cũng may Ngưu Đại Lực trời sanh thần lực, mang thi thể này ra hết sức dễ dàng.
Các vị thái giám cung nữ đều khẽ hô một tiếng, không ít người đều nghiêng đầu sang bên, trong đó có hai thái giám thần sắc lộ vẻ sầu thảm, tựa hồ phản ứng lớn hơn người khác một chút. Tần Đốc Chủ mắt thần như điện, nhìn thấy rõ ràng chuyện này, nhưng không vội vàng vạch trần, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Sau đó Lục Viễn Chí bắt đầu kiểm tra thi thể, trước hết y ôm đầu thi thể lật trái lật phải quan sát, kiểm tra xem trên đầu có vết thương chí mạng hay không. Sau đó lột hết y phục, kiểm tra dấu vết thi ban ở vị trí thấp, đánh giá mức độ phát triển của thi cương, hoạt động khớp xương các nơi thi thể…
Cùng lúc đó, Hoắc Trọng Lâu thi triển một chiêu Đại Bằng Triển Sí phi thân nhảy lên đầu tường, tường cao một trượng hai thước đối với vị Ưng Trảo Vương này đơn giản như giẫm trên đất bằng. Y cúi đầu kiểm tra đầu tường từng tấc một, để xem có dấu chân leo qua hay không.
Lý Thái hậu run rẩy đôi môi, quả thật không còn gì để nói. Đứa con trai này càng ngày càng có chủ kiến, càng ngày càng không chịu mẫu thân quản thúc. Lại nói, bảo phụ thân rời bỏ vợ con mình trốn sang chỗ an toàn, nàng cũng cảm thấy có vẻ khó mà nói ra miệng lời này.
Trịnh Trinh lại mỉm cười, nhu tình vạn vẻ nhìn Vạn Lịch:
- Cần gì như vậy, bệ hạ cũng nên đi thăm tỷ muội lục cung một chút, các nàng rất khao khát ơn mưa móc của ngài.
Vương Hoàng hậu nghe vậy giận đến cả người phát run, lời này của Trịnh Trinh vô cùng cay nghiệt, ngoài mặt khuyên bệ hạ trải ơn mưa móc khắp chốn, thật ra là chế nhạo nàng thân là Hoàng hậu lại độc thủ lãnh cung, trời vừa tối ngay cả cái bóng bệ hạ cũng không thấy được.
Trong lòng Vạn Lịch càng thêm mềm nhũn, nhìn Trịnh Trinh kiều mỵ hoạt bát, sau đó nhìn lại Vương Hoàng hậu lạnh như băng, là nam nhân cũng biết nên chọn lựa thế nào.
Y cất tiếng cười ha hả, hào tình vạn trượng nói:
- Ái phi, trẫm sẽ không bỏ lại nàng cùng con trai chúng ta.
- Con lớn không nghe lời mẹ, con lớn không nghe lời mẹ!
Lý Thái hậu cũng chỉ có thể cảm thán đôi câu, hoàn toàn vô kế khả thi đối với chuyện này.
Vĩnh Ninh liền đỡ mẫu hậu chuẩn bị rời đi, lần này nàng nhắc nhở mình, ngàn vạn lần không thể nhìn Tần tỷ phu nữa, nếu bị người khám phá sẽ phiền phức.
Tần Lâm nhẹ nhàng huýt sáo, Vĩnh Ninh kỳ quái liếc hắn một cái, lại thấy tên này chỉ chỉ Lý Thái hậu.
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông, Vĩnh Ninh vội vàng ở bên cạnh nhắc nhở Lý Thái hậu:
- Mẫu hậu, nếu Ninh Tú cung gặp chuyện không may, nơi khác trong cung cũng không thể bảo đảm an toàn, hoàng huynh muốn ở lại chỗ này cũng không sao, một là phải tăng cường đề phòng, hai là phải bắt được hung thủ nhanh một chút.
Cũng không biết là bởi vì nói chuyện với mẫu thân cho nên không sợ hãi, hay là chuyện quan hệ đến Tần Lâm lại trở nên lớn gan hơn, lời nói này của Vĩnh Ninh rất có mạch lạc.
Lý Thái hậu gật đầu một cái:
- Đúng đúng, phải tăng cường đề phòng, phải bắt được hung thủ... Ủa, đây không phải là Tần tướng quân sao, hay quá, nhất định ngươi phải bắt được hung thủ!
Tần Lâm vội vàng mượn thang hạ đài, quỳ sụp xuống chỉ trời thề thốt rất có khí phách:
- Thái hậu minh giám, thần nguyện lập quân lệnh trạng, nếu không thể phá án này, bắt được hung thủ, nguyện đưa đầu tới gặp!
Lý Thái hậu cười cười hiếm thấy:
- Ta cũng không phải là Xà lão thái quân, ngươi lập quân lệnh trạng làm gì chứ, về bản lãnh phá án, ai gia tin được ngươi!
Vốn là Tần Lâm đang bị hỏi tội, lắc mình một cái nhận trách nhiệm phá án do Thái hậu giao cho.
- Mẫu, mẫu hậu!
Vạn Lịch muốn giải thích đôi câu, nhưng Trịnh Trinh véo Chu Thường Tuân trong ngực một cái, tiểu hài tử lại cất tiếng khóc rất kịp thời. Vạn Lịch vội vàng dỗ dành con mình, không thể làm gì khác hơn là trợn mắt nhìn Tần Lâm:
- Tần Đốc Chủ, ngươi nói ra là phải giữ lời, trong vòng ba ngày, không, trong vòng một ngày nếu không thể phá án, trẫm sẽ không khách sáo!
- Vi thần tuân chỉ!
Tần Lâm cười thầm trong lòng, vội vàng tiếp nhận chuyện này.
-----------
Ninh Tú cung xảy ra huyết án vốn đã rất không cát lợi, nhân viên Đông Xưởng ra ra vào vào điều tra phá án cũng rất là náo nhiệt. Vạn Lịch nói là ở lại phụng bồi Trịnh Trinh và Chu Thường Tuân, thật ra thì mang theo hai mẹ con bọn họ thu thập ít đồ tế nhuyễn, tạm thời dời đến Dực Khôn cung ở. Bọn cung nữ thái giám Ninh Tú cung từ Thuận công công trở xuống bị giữ lại toàn bộ, phối hợp Tần Lâm điều tra.
Các vị chủ nhân đã dời đi, còn lại đám cung nữ thái giám ai nấy đều hoảng hốt, buồn bã thê lương. Trước đây còn là người bên cạnh Trịnh nương nương được sủng ái khắp lục cung, vô cùng kiêu ngạo, lúc này thình lình biến thành tù phạm đợi tội, sinh tử treo trên đường tơ.
Nói ra bọn họ cũng là những người rất đáng thương, ỷ vào quyền thế chủ nhân hoành hành nhất thời không coi ai ra gì, một khi thất thế trở nên sa sút không bằng ai. Chẳng trách nào Phùng Bảo, Trương Thành, Trương Kình đều coi trọng quyền thế như vậy.
Vào giờ phút này, bắt đầu từ Thuận công công, tất cả thái giám cung nữ đều kinh hãi run rẩy nhìn Tần Lâm, không biết rốt cục vị Đốc Chủ Đông Xưởng cưa đầu moi óc, mổ ngực nghiệm phổi nổi tiếng hậu thế này sẽ xử lý mình như thế nào.
Sắc mặt Tần Lâm vẫn bình tĩnh không lộ vẻ gì, vẫy vẫy tay:
- Thuận công công...
Mới vừa thốt ra ba chữ, vị hồng nhân bên cạnh Trịnh nương nương kia đã lập tức phục xuống đất, nước mắt chan hòa, dập đầu bình bịch:
- Tần Đốc Chủ tha mạng, Tần Đốc Chủ tha mạng, Tiểu Thuận Tử thực sự bị oan, xin ngài nể mặt nương nương giơ cao đánh khẽ, Tiểu Thuận Tử sẽ lập miếu thờ sống ngài, bốn mùa tám tiết nhang khói không ngừng…
Đám cung nữ thái giám còn lại thấy cảnh tượng này sắc mặt càng trở nên tái hơn trước. Ngay cả Thuận công công còn như vậy, đến phiên mình còn có thể tốt lành sao?!
Cũng không trách Thuận công công sợ hãi tới mức như vậy, một khi liên lụy tới bí mật trong cung, từ trước tới nay xử phạt hết sức kinh người. Vào năm Thành Tổ Vĩnh Lạc, chỉ vì một vị sủng phi chết đi mà xử tử gần ba ngàn tên thái giám cung nữ, lột da, bào lạc… toàn là cực hình thê thảm khiến cho người ta không nỡ nhìn.
Gần đây cũng có, vào năm Gia Tĩnh bởi vì lấy kinh nguyệt cung nữ còn trinh luyện hồng duyên, khiến cho hơn mười tên cung nữ bọn Dương Kim Anh thừa dịp Gia Tĩnh đế ngủ say, dùng dây tròng vào cổ y muốn siết chết. Sử xưng Nhâm Dần cung biến, phi tử và cung nữ liên quan tới chuyện này bị áp giải ra Tây Thị lăng trì, thân thuộc cũng bị xử trảm tận gốc.
Trước khi vụ án được phá, không ai mà không run sợ. Huống chi mới vừa rồi chính tai bọn họ nghe bệ hạ hạn lệnh Tần Lâm trong vòng một ngày phải phá án này, như vậy hắn bị kỳ hạn bức bách e rằng cũng sẽ lựa chọn nghiêm hình ép cung để mau sớm phá án này.
Không chỉ có nô tỳ trong cung, ngay cả Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao cũng nghĩ như vậy. Hai người hung thần ác sát đi tới, chỉ cần Tần Lâm ra lệnh một tiếng sẽ bắt Thuận công công như chim ưng bắt gà, để cho y nếm thử một chút thủ đoạn của sai dịch Đông Xưởng.
Tần Lâm thấy vậy ngược lại nở nụ cười, ta đáng sợ như vậy sao? Mới làm Đốc Chủ có mấy ngày, trong mắt những người này đã trở thành nhân vật phản diện đầu sỏ…
- Tiểu Thuận Tử, ngươi đứng lên đi, thật ra thì bản đốc chỉ muốn hỏi một chút tình huống người chết.
Tần Lâm dở khóc dở cười nói, lại nhìn sang Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao:
- Chẳng lẽ các ngươi cho là bản đốc cũng chỉ có bản lãnh nghiêm hình ép cung sao?
Hoắc Trọng Lâu cùng Lưu Tam Đao đồng thời xấu hổ lui ra hai bước, Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực đều cười thầm không ngừng, chúng ta đi theo Tần ca đã lâu, hiểu rõ ràng tính tình của hắn.
Tần Lâm thủ đoạn tàn nhẫn, hành sự quả quyết, nhưng trong quá trình điều tra phá án rất ít khi chọn lựa nhục hình ép cung, bởi vì như vậy tính chân thật của khẩu cung lấy được rất đáng nghi ngờ, thậm chí sẽ làm cho phương hướng điều tra phá án đi sai đường.
Chỉ có đối với người có chứng cớ xác thật vẫn ngoan cố không khai, Tần Lâm mới dùng đại hình phục dịch, khiến cho kẻ đó hối hận sao không khai ra sớm.
Thuận công công không dám tin ngẩng đầu lên, thấy biểu lộ Tần Lâm không giống như là trêu mình, nhất thời như được đại xá, lại dập đầu hai cái mới đứng lên, cũng không sợ hãi như mới vừa rồi nói không ra lời, sau khi suy nghĩ bèn cẩn thận nói:
- Nhờ Đốc Chủ khai ân, Mưu Thuận tất sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp, Đốc Chủ cứ hỏi, Mưu Thuận biết gì nói nấy, quyết không giấu giếm.
Nói ra cũng đáng thương, đến bây giờ Mưu Thuận vẫn cho chuyện Tần Lâm không có nghiêm hình đánh khảo là khai ân, vô cùng cảm kích trong lòng, căn bản không tin tưởng Tần Lâm vốn không có ý dùng nhục hình ép cung.
Suy nghĩ một chút cũng phải, cho dù ai ở vào vị trí Tần Lâm, một ngày không phá được án sẽ phải đối mặt cơn giận lôi đình của bệ hạ, sợ rằng cũng sẽ chọn lựa phương pháp khốc liệt nhất trực tiếp nhất.
Tần Lâm cười cười, lười giải thích với Mưu Thuận, giơ tay ra nói:
- Tiểu Thuận Tử, ngươi dẫn bản đốc đến nơi phát hiện án mạng trước đi.
- Ôi chao, Tiểu Thuận Tử nghĩ vẩn vơ gì vậy…
Mưu Thuận lấy tay vỗ trán, vội vàng đi trước dẫn đường.
Sau khi Tần Lâm đến Ninh Tú cung, đến bây giờ ít nhất đã trễ nãi thời gian hai nén hương, đầu tiên là đối phó cơn giận lôi đình của Vạn Lịch, tiếp theo Lý Thái hậu tới rồi đi, lúc này mới có thể chuyên tâm phá án. Bất quá cũng không có biện pháp khác, muốn nhận được vụ án hoàng cung đại nội vào tay mình cũng dễ dàng như không nơi khác vậy.
Mưu Thuận dẫn Tần Lâm vòng qua chính điện Ninh Tú cung, khu viện phía sau hơi thấp mới là chỗ ở của nô tỳ. Thái giám ở bên Đông, cung nữ ở bên Tây, đều là một dãy gồm bảy gian phòng. Phòng chính quay mặt về phía Nam có vẻ tươm tất hơn một chút, đương nhiên kém xa chính điện Ninh Tú cung nơi mẹ con Trịnh Trinh ở, là nơi bọn cung nữ thái giám trực nhật, tương đương với nha thự, kèm theo trù phòng, kho hàng…
Trước khi Tần Lâm vào hiện trường hung án đảo mắt qua, lập tức nhìn ra đại khái bố cục khu này.
Hiện trường án mạng là gian phòng thứ hai ở dãy phòng phía Tây từ phía Bắc đi về phía Nam, có hơn mười tên Hiệu Úy Cẩm Y Vệ, Kim Ngô vệ giữ ở ngoài cửa.
Thấy Tần Lâm tới, những người này liền nhất tề khom người:
- Đốc Chủ phụng chỉ phá án, thuộc hạ cáo lui.
- Chậm đã.
Tần Lâm khoát tay áo một cái, hỏi:
- Sau khi án phát có người nào khác đi vào hay không?
Các Hiệu Úy cùng kêu lên:
- Không có.
Giỡn chơi sao, vụ án nội đình liên quan tới bí mật trong cung, không biết còn liên quan đến chuyện gì khác. Bọn họ được phái tới nơi này canh giữ đã sớm không ngừng kêu khổ suy nghĩ cách rời đi, cho nên nhìn thấy Tần Lâm tới liền nhân cơ hội thoát thân, không hề tiến vào trong phòng. Vạn nhất dính líu tới vụ án, chẳng những đầu mình phải rơi xuống đất, ngay cả người nhà cũng bị liên lụy.
Tần Lâm cười phất tay một cái, các Hiệu Úy nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm toàn thân, thiên ân vạn tạ rời đi nơi này.
Mưu Thuận cũng cho biết từ sau khi án mạng xảy ra, không có cung nữ thái giám tiến vào hiện trường. Dù sao ai cũng sợ bị vạ lây, điểm này lại tốt hơn nhiều vụ án xảy ra ở dân gian. Có lúc nha dịch không kịp thời chạy tới, dân chúng tò mò tiến vào hiện trường vây xem, phá hư mất tất cả đầu mối, làm người phá án khóc không ra nước mắt.
Tần Lâm không vội vã đi vào, đứng ở cửa nhìn một chút. Lúc này mặt trời mọc lên ở phương Đông, vừa đúng từ cửa sổ chiếu vào Tây sương phòng, có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong.
Chỉ thấy người bị hại ngửa mặt lên trời nằm trên bục ngủ, đầu hướng Bắc, chân hướng Nam, thi thể đã trắng bệch, y phục trên người bị vạch ra, phần ngực bụng phơi trần bị lợi khí khắc tiêu ký hoa sen, ra máu không nhiều lắm. Vị trí đôi mắt hiện tại chỉ còn hai lỗ máu, ‘nhìn’ trừng trừng lên xà nhà, huyết dịch theo khóe mắt chảy xuông theo huyệt Thái Dương xuống dưới, tựa như huyết lệ!
- Hạ thủ thật là ác độc!
Lục mập chắc lưỡi hít hà không dứt, chẳng những lột ra y phục khắc hoa sen máu lên ngực, còn móc cả đôi mắt nạn nhân, không biết hung thủ có thâm cừu đại hận gì với nàng…
Ngưu Đại Lực thấp giọng ấp úng bên tai Tần Lâm:
- Ân chủ, bệ hạ chỉ cho chúng ta một ngày...
- Một ngày là đủ rồi.
Tần Lâm nhìn tình trạng thê thảm của thi thể kia, chợt cười lạnh:
- Khéo quá hóa vụng, giấu đầu hở đuôi, trong vòng một ngày, tất phá án này!
Đám thân tín Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực nghe vậy thảy đều phấn chấn tinh thần, bọn họ vô cùng tin tưởng Tần Lâm, chỉ cần Tần Lâm nói như vậy, vụ án này cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì!
Lưu Tam Đao cau mày âm thầm nghĩ ngợi, lão cũng đã biết thủ đoạn của Tần Lâm nhiều lần, nhưng tại sao hắn có thể tự tin như vậy, xác định có thể phá án này chỉ trong thời gian ngắn. Lão không nghĩ ra, thầm nhủ trong lòng không biết rốt cục là Tần Đốc Chủ đã có phát hiện manh mối, hay là chỉ khích lệ mọi người…
Tần Lâm an bài mọi người chia nhau làm việc đâu vào đấy, lệnh cho Ngưu Đại Lực vào phòng đem thi thể ra, Lục Viễn Chí phụ trách kiểm tra thi thể, Hoắc Trọng Lâu tìm tòi tường rào bốn bề, Lưu Tam Đao tra hỏi cung nữ thái giám, chính hắn tìm hiểu tình huống từ Thuận công công.
Mưu Thuận có sao nói vậy, giới thiệu tình huống căn bản về Ngô Tán Nữ hết sức tường tận. Cung nữ này đến từ Bảo Định phủ Bắc Trực Lệ, mười hai tuổi vào cung, phục vụ suốt mười năm, năm nay đã có hai mươi hai tuổi. Trời sanh tính vô cùng cơ trí hiểu chuyện, coi như rất cẩn thận chuyên cần, dáng vẻ cũng đoan chính, cho nên tương đối được sủng ái ở trước mặt Trịnh Trinh, được hưởng đãi ngộ sống một mình một phòng.
Lúc nói chuyện, Ngưu Đại Lực đã tiến vào hiện trường án mạng, y dùng bao bố quấn chân, đi sát chân tường tiến vào để tránh làm hỏng dấu chân hung thủ có thể để lại trên mặt đất. Sau đó từ phía sau lưng nhẹ nhàng nâng thi thể lên, mang ra bên ngoài, đặt trên một chiếc chiếu cỏ được trải sẵn.
Cũng may Ngưu Đại Lực trời sanh thần lực, mang thi thể này ra hết sức dễ dàng.
Các vị thái giám cung nữ đều khẽ hô một tiếng, không ít người đều nghiêng đầu sang bên, trong đó có hai thái giám thần sắc lộ vẻ sầu thảm, tựa hồ phản ứng lớn hơn người khác một chút. Tần Đốc Chủ mắt thần như điện, nhìn thấy rõ ràng chuyện này, nhưng không vội vàng vạch trần, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Sau đó Lục Viễn Chí bắt đầu kiểm tra thi thể, trước hết y ôm đầu thi thể lật trái lật phải quan sát, kiểm tra xem trên đầu có vết thương chí mạng hay không. Sau đó lột hết y phục, kiểm tra dấu vết thi ban ở vị trí thấp, đánh giá mức độ phát triển của thi cương, hoạt động khớp xương các nơi thi thể…
Cùng lúc đó, Hoắc Trọng Lâu thi triển một chiêu Đại Bằng Triển Sí phi thân nhảy lên đầu tường, tường cao một trượng hai thước đối với vị Ưng Trảo Vương này đơn giản như giẫm trên đất bằng. Y cúi đầu kiểm tra đầu tường từng tấc một, để xem có dấu chân leo qua hay không.