Chỉ cần gán bừa cho Tần Lâm những tội danh như ‘tự tiện chuyên quyền’, ‘trong mắt không có thiên tử’… đã muốn bắt tội cần gì tìm cớ. Dù sao triều đình cũng cho phép Ngự Sử nghe lời đồn đãi nói chuyện, bắt gió bắt bóng vô văn cứ.
- Nguyện noi theo Giang huynh!
Lý Thực, Dương Khả Lập cũng tỏ vẻ căm phẫn bừng bừng.
Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành cũng tỏ vẻ chỉ cần các Ngự Sử tạo ra thanh thế, bọn họ sẽ lập tức theo đuôi.
- Cao nghĩa của các vị tiên sinh, Cố mỗ vô cùng khâm phục.
Cố Hiến Thành rời chỗ, hết sức trịnh trọng vái dài sát đất.
Đám thanh lưu ngôn quan cảm động vô cùng, trung thành vô tư giống như bọn chính nhân quân tử chúng ta, thật không thẹn triều Đại Minh nuôi nấng sĩ lâm hai trăm năm qua.
Rầm rầm rầm, thình lình đại môn bị đập ầm ầm.
Nhà Cố Hiến Thành cũng không lớn, y ở trong sân hỏi vọng ra:
- Chẳng hay vị tiên sinh nào đến chơi vậy?
- Các ngươi gọi thức ăn vặt Sa Huyện.
Tần Lâm ở ngoài cửa cười xấu xa hắc hắc.
Cố Hiến Thành sửng sốt, cảm giác thanh âm này vô cùng quen thuộc, bất quá trong thời gian ngắn vẫn không thể nhớ ra, liền quay đầu lại nhìn các bằng hữu thăm dò.
Bọn Dư Mậu Học, Giang Đông Chi đều lắc đầu, đến nhà Cố Hiến Thành làm khách, làm sao có chuyện gọi thức ăn bên ngoài làm gì.
- Không mở cửa, vậy không thể làm gì khác hơn là tự mình tiến vào.
Tần Lâm ở ngoài cửa lại gọi một tiếng, nhìn về phía Lĩnh Ban Đông Xưởng Sử Văn Bác bên cạnh đưa mắt ra hiệu.
Sử Lĩnh Ban đưa tay nhẹ nhàng nhấn vào cửa, đến khi bàn tay y vừa chạm vào đại môn, động tác hơi dừng lại chỉ trong khoảnh khắc. Sau đó là một tiếng rắc rất khẽ vang lên, hai cánh cửa hình chiếc lá lập tức mở ra.
Cố Hiến Thành triệu tập đồng đảng mật nghị ở trong nhà, đại môn đã được chặn cây gài bên trong. Mặc dù Cố gia không có cách nào sánh ngang với phủ đệ của các vị Các Thần, Thượng Thư, nhưng cây gài cửa cũng to bằng cánh tay người lớn, lại bị Sử Văn Bác dùng âm kình đánh gãy không dấu vết.
Sử Văn Bác mới vừa lộ ra công phu thượng thừa, lại lui đến cạnh cửa thật nhanh, khom người thần thái khiêm nhường, xoay mặt về phía Tần Lâm lộ ra nụ cười nịnh hót:
- Mời Đốc Chủ.
Các vị cựu đảng thanh lưu trong nhà bao gồm cả Cố Hiến Thành trợn mắt há mồm nhìn cây gài cửa kia bất thình lình gãy không hiểu vì sao. Sau khi cửa mở rộng bóng người xuất hiện, không ngờ rằng lại là Tả Đô Đốc, Khâm Sai Tổng Đốc Đông Xưởng quan giáo Tần Lâm Tần Đốc Chủ mà bọn họ đang hao tổn tâm huyết nghĩ cách đối phó.
- Cố huynh, có tin nhà ngươi đang tra thủy biểu (tụ tập bàn chuyện phạm pháp)!
Tần Lâm bật cười ha hả, tay trái vịn ngọc đái bên hông, tay phải nâng vạt áo bào, vượt qua ngưỡng cửa ung dung chậm rãi đi vào trong viện.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Sử Văn Bác theo sát phía sau, thật nhiều sai dịch Đông Xưởng chen chúc mà vào. Ai nấy đằng đằng sát khí vô cùng hung tợn, không có hảo ý nhìn chăm chú vào bọn Cố Hiến Thành, giống như kên kên chuyên ăn xác thối nhìn chằm chằm vào con mồi, khí thế âm hàn giá buốt khiến cho người ta rét lạnh trong lòng.
Tra thủy biểu là có ý gì, chúng quan văn có vẻ không hiểu, nhưng nhìn khí thế của Đông Xưởng như vậy cũng đoán không phải là chuyện tốt lành gì.
Bọn Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành là lão tiền bối từng chịu đình trượng, thấy khí thế của Tần Lâm như vậy còn cố gắng nhẫn nại không lên tiếng. Nhưng bọn hậu khởi chi tú Giang Đông Chi kém hơn nhiều, ai nấy biến sắc mặt, Lý Thực đứng bật dậy, há miệng muốn nói.
Rốt cuộc vẫn là Cố Hiến Thành tâm tư linh mẫn, vội vàng vung ống tay áo lên, gằn giọng nói:
- Tần Đốc Chủ, đám bằng hữu chúng ta lấy văn kết bạn, ngươi tới làm gì? Phải biết đương kim thánh thiên tử tại vị, kinh sư hết thảy một lòng. Hiện tại không phải là lúc bọn quyền yêm Vương Chấn, Uông Trực, Lưu Cẩn, Phùng Bảo hoành hành ngang ngược, ngươi chớ có nghĩ sai lầm!
Đúng vậy! Sắc mặt Giang Đông Chi, Dương Khả Lập đỏ lên, Lý Thực cũng ngồi xuống, nhìn lại đám tiền bối Dư Mậu Học trấn định như thường, từ đầu đến cuối vẫn bất động, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ: gừng càng già càng cay.
Đúng như Cố Hiến Thành nói, năm Vạn Lịch Đông Xưởng kém xa không hiển hách uy phong bằng thời Vương Chấn, Lưu Cẩn. Tần Lâm cũng không phải cửu Thiên Tuế Ngụy công công, nếu muốn lấy tay che trời, tùy ý bắt bớ mệnh quan triều đình, vậy còn kém xa không làm được.
Dĩ nhiên nếu là phụng chỉ ý bệ hạ lùng bắt phạm quan hạ chiếu ngục, đó chính là một chuyện khác.
Bất quá với triều cục hiện nay, Vạn Lịch đang giở trò khống chế cân bằng giữa các hệ phái hai Trương nội đình, Cẩm Y Vệ Lưu Thủ Hữu Lạc Tư Cung Trương Tôn Nghiêu, quan văn Các Thần Thân Thời Hành và thủ cựu thanh lưu, hơn nữa đang vô cùng sôi nổi kịch liệt. Làm sao có thể hạ chỉ ý xuống, đánh ngã bọn Cố Hiến Thành trước đây từng lập công lao hãn mã lật đổ Giang Lăng đảng, đồng thời cũng là một hệ phái quan trọng trong triều cục cho được?!
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập là Tiến Sĩ năm Vạn Lịch thứ năm, hỏa hầu còn chưa đủ, không thể nghĩ sâu xa được tới mức này, cho nên mới cảm thấy lo lắng bối rối. Bọn Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền lại khác, bọn họ từng trải qua đấu đá trong triều rất nhiều, đã quen thuộc không sợ hãi. Nhưng Cố Hiến Thành đặc biệt hơn, chỉ trong thoáng chốc đã sáng tỏ tiền nhân hậu quả, phân tích mạch lạc rõ ràng, một lời lập tức khiến cho đồng bọn ổn định trận cước.
Không hổ là lãnh tụ Đông Lâm đảng tương lai, Đông Lâm tiên sinh thanh danh hiển hách sau này. Mặc dù hiện tại y bước vào chốn quan trường chưa lâu, nhưng đã có hơn ba mươi tuổi, chính là lúc sung sức vô cùng, phong mang tất lộ, mới có thể gầy dựng nên cục diện có lợi như vậy ở chốn kinh sư.
Bốp bốp, Tần Lâm vỗ tay mấy cái không nhanh không chậm, vẻ mặt tươi cười:
- Không hổ là Cố Hiến Thành Cố Đại Giải Nguyên, quả nhiên miệng lưỡi vô cùng linh lợi. Hắc hắc, nếu như bản đốc thật sự bắt các ngươi, chẳng phải là sẽ chứng thực tội danh tự tiện chuyên quyền, làm nhục mệnh quan triều đình sao? Các vị quân tử có thể mượn chuyện này nổi danh thiên hạ. Ừm, thề quyết đấu sinh tử với ma đầu Đông Xưởng, quyết không khuất phục, chậc chậc...
Các vị chính nhân quân tử không khỏi đỏ bừng mặt mũi, thầm nói Tần tặc này thật là xảo trá, vạch trần hết thảy tâm sự trong lòng mọi người ở đây. Nếu chúng ta còn muốn bày ra dáng vẻ bừng bừng chính khí không sợ cường bạo, không khỏi có hơi xấu hổ.
Cố Hiến Thành cũng âm thầm thất vọng, ngược lại y rất mong cho Tần Lâm thẹn quá hóa giận, bắt hết đám quan văn trong nhà này. Cho dù là mình bị bắt cũng chỉ như dạo chơi Đông Xưởng một vòng, e rằng danh tiếng còn lớn hơn cả chịu đình trượng, chắc chắn tương lai thanh danh vang dậy.
Ôi, vì sao mình rất muốn nói những lời vừa rồi… Tần Đốc Chủ, ngươi cứ bắt chúng ta đi…
Cố Hiến Thành xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ trong lòng, gằn giọng nói:
- Tần tặc, ngươi cho rằng chúng ta không biết gì cả hay sao?
- Bề ngoài ngươi dùng lời lẽ đao to búa lớn, nói rằng muốn phá án bắt hung thủ, giả bộ đường đường chính chính, dường như nắm hết chính nghĩa thiên hạ trong tay, sau lưng lại tụ tập bè đảng xu nịnh, thương thiên hại lý, nịnh nọt để thăng quan tiến chức. Bọn chính nhân quân tử chúng ta phải đứng ra khẳng khái vạch trần, ngươi chờ đó, ngày mai sẽ có tấu chương đạn hặc, vạch ra mười tội danh lớn của ngươi!
Bốp bốp, Tần Lâm lại vỗ tay mấy cái, nhìn Cố Hiến Thành với vẻ khen ngợi:
- Diễn hay, diễn hay lắm, vừa rồi Cố Lang Trung biểu diễn quả thật vô cùng sinh động, thu hút người ta, cho dù là phường tuồng biểu diễn bên dưới Thiên Kiều cũng khó tìm ra người tài như vậy. Ủa, đã có nhân vật chính, chẳng lẽ các vị nhân vật phụ không phụ họa theo vài câu?
Dứt lời, Tần Lâm lại chuyển ánh mắt hồ nghi sang bọn Dư Mậu Học.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cười lên rất phách lối, chúng sai dịch cũng cười theo ồn ào, bên dưới Thiên Kiều là tạp kỹ bán nghệ, gần đây là một gánh xiếc khỉ nổi danh nhất.
Hiện tại ánh mắt Tần Đốc Chủ không phải là đang xem xiếc khỉ sao?!
Người khác cũng không nói, Dư Mậu Học Dư Đại Chủy không chịu nổi đả kích, vỗ bàn một cái khiến cho mâm bát nhảy lên, thuận thế đứng dậy giơ tay chỉ Tần Lâm, gầm lên:
- Tần Đốc Chủ đã biết đương kim thánh thiên tử tại vị, trăm quan một lòng, vậy nên thu liễm mọi chuyện, ăn nói cẩn thận. Hiện tại ngươi dám đánh vỡ đại môn, lên tiếng chế giễu mệnh quan triều đình... Hừ, rốt cục ngươi muốn làm gì?
Cố Hiến Thành cũng bước lên một bước, lạnh giọng nói:
- Nếu như Tần Đốc Chủ không có chuyện quan trọng, có thể rời khỏi nhà Cố mỗ. Đám bằng hữu chúng ta đang ngâm họa gió trăng, về phần Đốc Chủ ngài... Hừ hừ, tựa hồ ở lại chỗ này không mấy thỏa đáng…
Lời này chứa đầy thâm ý, rõ ràng là cười Tần Lâm không thông văn chương, không phải là người phong nhã trong sĩ lâm, không có chỗ cho hắn ở nơi này.
Dư Mậu Học, Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền nhất tề vuốt râu mà cười, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập thầm nói Cố Thúc Thời lời lẽ sắc bén, tính tình Lý Thực còn nông nổi, lớn tiếng khen hay.
- Ôi chao, quả thật bản đốc không thông văn chương, chỉ có thể làm chút chuyện nông cạn cho bệ hạ, không thể đàm luận cao siêu như các vị.
Tần Lâm làm bộ lắc đầu thở dài, thình lình đổi giọng, nghiêm sắc mặt nói:
- Cho nên bản đốc tới nơi này chỉ là vì thực hiện chức trách của mình, đưa người tới tọa ký trong phủ Cố huynh, thuận tiện lên tiếng chào hỏi Cố huynh.
Sai dịch Đông Xưởng đi ra ngoài dò xét tình báo gọi là đả sự kiện, nhiệm vụ chia ra thính ký và tọa ký. Đến trà lâu tửu quán, đổ trường thanh lâu kinh sư, thậm chí còn đi làm chuyện bên ngoài tỉnh châu huyện, xưng là thính ký. Sai phái đến các nha môn và nhà các đạt quan hiển quý, một mặt gia tăng giám thị, một mặt cũng bảo vệ an toàn người bị theo dõi, cái này kêu là tọa ký.
Thần sắc Cố Hiến Thành chợt trở nên nghiêm nghị, hỏi ngược lại:
- Trước kia cũng không phái tọa ký đến nhà Cố mỗ, vì sao đột nhiên hiện tại Tần Đốc Chủ làm chuyện này, e rằng có ẩn tình khác…
Tần Lâm cười cười:
- Trước kia Cố huynh chỉ làm Chủ Sự, tự nhiên không cần phái người tọa ký. Bây giờ Cố huynh một bước lên mây, làm tới Lại bộ Lang Trung Văn Tuyển Thanh Lại ty, triều đình đặc biệt coi trọng, bản đốc cũng không dám chậm trễ, tự nhiên phải chọn dũng sĩ hổ tướng sung làm tọa ký, để bảo vệ già trẻ cả nhà Cố huynh.
- Chuyện này...
Cố Hiến Thành do dự, rõ ràng Tần Lâm là muốn mượn công báo thù riêng, nhưng lý do của hắn hết sức hợp tình hợp lý, quả thật không tiện từ chối.
Đám thanh lưu có mặt tại trường thảy đều mắt hoa đầu váng, bọn Giang Đông Chi quan chức nhỏ không hưởng thụ được đãi ngộ tọa ký này, nhưng nhà Hộ bộ Thị Lang Dư Mậu Học lại có, đây là chế độ của triều đình, quả thật không tiện phản đối.
Mặt mập Lục Viễn Chí run lên, ở sau lưng Tần Lâm phụ họa:
- Tần Đốc Chủ, chẳng lẽ là Cố tiên sinh này có chuyện bí mật gì đó sợ bị người khác biết, mới tìm cách thoái thác như vậy…
- Vậy cũng khó nói.
Ngưu Đại Lực tiếp lời nói:
- Ngoài mặt đạo mạo hùng hồn, thật ra là nam trộm nữ kỹ, chúng ta đã gặp cũng nhiều.
Tần Lâm cũng gật đầu một cái như có điều suy nghĩ:
- Bản đốc nhớ Cố tiên sinh mới vừa nói qua, dường như người nào ngoài mặt lớn lối hùng hồn, thật ra thì sau lưng tụ tập bè đảng xu nịnh...
Tần Lâm dùng nguyên văn lời Cố Hiến Thành trả lại cho y, làm như y là kẻ tội ác tày trời.
Thôi… Cố Hiến Thành nhận mệnh, ngay cả trong nhà Bộ Đường đại viên cũng phái tọa ký, y cũng không thể ngoại lệ, chỉ đành phải bỏ qua:
- Tần Đốc Chủ muốn phái người tọa ký thì phái đi, dũng sĩ hổ tướng gì đó, chỉ sợ chỗ của Cố mỗ chật hẹp không thể chứa.
- Vậy không cần Cố tiên sinh lo lắng.
Tần Lâm đưa tay, Sử Văn Bác vượt qua đám người bước ra, đứng trên bậc thềm.
Quả nhiên là dũng sĩ hổ tướng, chỉ thấy người này đặc biệt phát triển bề ngang, tuy rằng không cao lắm nhưng to tướng như một con gấu ngựa. Cơ mặt nung núc, mắt lộ hung quang, má trái có một vết sẹo đao quanh co khúc khuỷu giống như con rít, nhìn qua dữ tợn vô cùng.
Cố Hiến Thành muốn văng tục, có người như vậy trong nhà còn có thể nuốt cơm được sao?!
Đúng lúc tiểu thiếp mà y mới nạp không biết phía trước có chuyện gì, yểu điệu thướt tha tiến ra. Bất thình lình nhìn thấy Sử Văn Bác đứng trên bậc thềm, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa sợ đến trắng bệch.
Hắc hắc, Sử Văn Bác còn nhìn về phía nàng cười cười, ngoác miệng thật rộng, nụ cười thật sự nanh ác vô cùng!
Tiểu thiếp mặt mày thất sắc, a lên một tiếng ngã về phía sau, được mấy lão mụ đỡ dậy, lập tức chạy trở về hậu viện như bay.
Lúc Tần Lâm gần đi còn ném lại một câu:
- À, quên nói cho Cố huynh biết, vị Sử Lĩnh Ban này là một võ sĩ thô lỗ, nói chuyện ồm ồm lớn tiếng, chân thối, ngủ ngáy rất lớn, có lúc còn mộng du. Bất quá tốt xấu gì cũng là chí sĩ trung trực vì nước, Cố huynh đối xử chu đáo với y là được. Đúng rồi, đóng chặt đại môn hậu viện một chút, tránh cho quấy rầy nội quyến.
Ta có thể văng tục được chăng… sắc mặt Cố Hiến Thành trở nên thối hơn cả đống phân, quả thật trông vô cùng đặc sắc.
Ha ha ha… Tần Lâm đi ra ngoài liền cười lớn, lão tử chính là mượn công báo thù riêng để chơi ngươi, Cố Hiến Thành ngươi chờ lột da đi, hừ hừ…
Đám người Dư Mậu Học an ủi Cố Hiến Thành mặt mày nhăn nhó khổ sở, không biết rằng Tần Lâm vừa nắm Đông Xưởng trong tay, cơn ác mộng bọn họ vừa mới bắt đầu...
Các vị chính nhân quân tử vây quanh Cố Hiến Thành mồm năm miệng mười, Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền an ủi y nên nhẫn nhục gách vác trách nhiệm nhất thời, tương lai lật đổ gian nịnh chỉnh đốn kỷ cương, ắt có thể lưu danh bách thế. Giang Đông Chi, Dương Khả Lập tỏ ra căm phẫn bừng bừng, thóa mạ Tần Lâm thật to, nói hắn tự ý làm càn như vậy, tương lai nhất định sẽ bước theo vết xe đổ của Tào Khâm, Giang Bân, kết quả sẽ bị tịch biên gia sản diệt tộc.
Chỉ cần gán bừa cho Tần Lâm những tội danh như ‘tự tiện chuyên quyền’, ‘trong mắt không có thiên tử’… đã muốn bắt tội cần gì tìm cớ. Dù sao triều đình cũng cho phép Ngự Sử nghe lời đồn đãi nói chuyện, bắt gió bắt bóng vô văn cứ.
- Nguyện noi theo Giang huynh!
Lý Thực, Dương Khả Lập cũng tỏ vẻ căm phẫn bừng bừng.
Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành cũng tỏ vẻ chỉ cần các Ngự Sử tạo ra thanh thế, bọn họ sẽ lập tức theo đuôi.
- Cao nghĩa của các vị tiên sinh, Cố mỗ vô cùng khâm phục.
Cố Hiến Thành rời chỗ, hết sức trịnh trọng vái dài sát đất.
Đám thanh lưu ngôn quan cảm động vô cùng, trung thành vô tư giống như bọn chính nhân quân tử chúng ta, thật không thẹn triều Đại Minh nuôi nấng sĩ lâm hai trăm năm qua.
Rầm rầm rầm, thình lình đại môn bị đập ầm ầm.
Nhà Cố Hiến Thành cũng không lớn, y ở trong sân hỏi vọng ra:
- Chẳng hay vị tiên sinh nào đến chơi vậy?
- Các ngươi gọi thức ăn vặt Sa Huyện.
Tần Lâm ở ngoài cửa cười xấu xa hắc hắc.
Cố Hiến Thành sửng sốt, cảm giác thanh âm này vô cùng quen thuộc, bất quá trong thời gian ngắn vẫn không thể nhớ ra, liền quay đầu lại nhìn các bằng hữu thăm dò.
Bọn Dư Mậu Học, Giang Đông Chi đều lắc đầu, đến nhà Cố Hiến Thành làm khách, làm sao có chuyện gọi thức ăn bên ngoài làm gì.
- Không mở cửa, vậy không thể làm gì khác hơn là tự mình tiến vào.
Tần Lâm ở ngoài cửa lại gọi một tiếng, nhìn về phía Lĩnh Ban Đông Xưởng Sử Văn Bác bên cạnh đưa mắt ra hiệu.
Sử Lĩnh Ban đưa tay nhẹ nhàng nhấn vào cửa, đến khi bàn tay y vừa chạm vào đại môn, động tác hơi dừng lại chỉ trong khoảnh khắc. Sau đó là một tiếng rắc rất khẽ vang lên, hai cánh cửa hình chiếc lá lập tức mở ra.
Cố Hiến Thành triệu tập đồng đảng mật nghị ở trong nhà, đại môn đã được chặn cây gài bên trong. Mặc dù Cố gia không có cách nào sánh ngang với phủ đệ của các vị Các Thần, Thượng Thư, nhưng cây gài cửa cũng to bằng cánh tay người lớn, lại bị Sử Văn Bác dùng âm kình đánh gãy không dấu vết.
Sử Văn Bác mới vừa lộ ra công phu thượng thừa, lại lui đến cạnh cửa thật nhanh, khom người thần thái khiêm nhường, xoay mặt về phía Tần Lâm lộ ra nụ cười nịnh hót:
- Mời Đốc Chủ.
Các vị cựu đảng thanh lưu trong nhà bao gồm cả Cố Hiến Thành trợn mắt há mồm nhìn cây gài cửa kia bất thình lình gãy không hiểu vì sao. Sau khi cửa mở rộng bóng người xuất hiện, không ngờ rằng lại là Tả Đô Đốc, Khâm Sai Tổng Đốc Đông Xưởng quan giáo Tần Lâm Tần Đốc Chủ mà bọn họ đang hao tổn tâm huyết nghĩ cách đối phó.
- Cố huynh, có tin nhà ngươi đang tra thủy biểu (tụ tập bàn chuyện phạm pháp)!
Tần Lâm bật cười ha hả, tay trái vịn ngọc đái bên hông, tay phải nâng vạt áo bào, vượt qua ngưỡng cửa ung dung chậm rãi đi vào trong viện.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Sử Văn Bác theo sát phía sau, thật nhiều sai dịch Đông Xưởng chen chúc mà vào. Ai nấy đằng đằng sát khí vô cùng hung tợn, không có hảo ý nhìn chăm chú vào bọn Cố Hiến Thành, giống như kên kên chuyên ăn xác thối nhìn chằm chằm vào con mồi, khí thế âm hàn giá buốt khiến cho người ta rét lạnh trong lòng.
Tra thủy biểu là có ý gì, chúng quan văn có vẻ không hiểu, nhưng nhìn khí thế của Đông Xưởng như vậy cũng đoán không phải là chuyện tốt lành gì.
Bọn Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành là lão tiền bối từng chịu đình trượng, thấy khí thế của Tần Lâm như vậy còn cố gắng nhẫn nại không lên tiếng. Nhưng bọn hậu khởi chi tú Giang Đông Chi kém hơn nhiều, ai nấy biến sắc mặt, Lý Thực đứng bật dậy, há miệng muốn nói.
Rốt cuộc vẫn là Cố Hiến Thành tâm tư linh mẫn, vội vàng vung ống tay áo lên, gằn giọng nói:
- Tần Đốc Chủ, đám bằng hữu chúng ta lấy văn kết bạn, ngươi tới làm gì? Phải biết đương kim thánh thiên tử tại vị, kinh sư hết thảy một lòng. Hiện tại không phải là lúc bọn quyền yêm Vương Chấn, Uông Trực, Lưu Cẩn, Phùng Bảo hoành hành ngang ngược, ngươi chớ có nghĩ sai lầm!
Đúng vậy! Sắc mặt Giang Đông Chi, Dương Khả Lập đỏ lên, Lý Thực cũng ngồi xuống, nhìn lại đám tiền bối Dư Mậu Học trấn định như thường, từ đầu đến cuối vẫn bất động, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ: gừng càng già càng cay.
Đúng như Cố Hiến Thành nói, năm Vạn Lịch Đông Xưởng kém xa không hiển hách uy phong bằng thời Vương Chấn, Lưu Cẩn. Tần Lâm cũng không phải cửu Thiên Tuế Ngụy công công, nếu muốn lấy tay che trời, tùy ý bắt bớ mệnh quan triều đình, vậy còn kém xa không làm được.
Dĩ nhiên nếu là phụng chỉ ý bệ hạ lùng bắt phạm quan hạ chiếu ngục, đó chính là một chuyện khác.
Bất quá với triều cục hiện nay, Vạn Lịch đang giở trò khống chế cân bằng giữa các hệ phái hai Trương nội đình, Cẩm Y Vệ Lưu Thủ Hữu Lạc Tư Cung Trương Tôn Nghiêu, quan văn Các Thần Thân Thời Hành và thủ cựu thanh lưu, hơn nữa đang vô cùng sôi nổi kịch liệt. Làm sao có thể hạ chỉ ý xuống, đánh ngã bọn Cố Hiến Thành trước đây từng lập công lao hãn mã lật đổ Giang Lăng đảng, đồng thời cũng là một hệ phái quan trọng trong triều cục cho được?!
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập là Tiến Sĩ năm Vạn Lịch thứ năm, hỏa hầu còn chưa đủ, không thể nghĩ sâu xa được tới mức này, cho nên mới cảm thấy lo lắng bối rối. Bọn Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền lại khác, bọn họ từng trải qua đấu đá trong triều rất nhiều, đã quen thuộc không sợ hãi. Nhưng Cố Hiến Thành đặc biệt hơn, chỉ trong thoáng chốc đã sáng tỏ tiền nhân hậu quả, phân tích mạch lạc rõ ràng, một lời lập tức khiến cho đồng bọn ổn định trận cước.
Không hổ là lãnh tụ Đông Lâm đảng tương lai, Đông Lâm tiên sinh thanh danh hiển hách sau này. Mặc dù hiện tại y bước vào chốn quan trường chưa lâu, nhưng đã có hơn ba mươi tuổi, chính là lúc sung sức vô cùng, phong mang tất lộ, mới có thể gầy dựng nên cục diện có lợi như vậy ở chốn kinh sư.
Bốp bốp, Tần Lâm vỗ tay mấy cái không nhanh không chậm, vẻ mặt tươi cười:
- Không hổ là Cố Hiến Thành Cố Đại Giải Nguyên, quả nhiên miệng lưỡi vô cùng linh lợi. Hắc hắc, nếu như bản đốc thật sự bắt các ngươi, chẳng phải là sẽ chứng thực tội danh tự tiện chuyên quyền, làm nhục mệnh quan triều đình sao? Các vị quân tử có thể mượn chuyện này nổi danh thiên hạ. Ừm, thề quyết đấu sinh tử với ma đầu Đông Xưởng, quyết không khuất phục, chậc chậc...
Các vị chính nhân quân tử không khỏi đỏ bừng mặt mũi, thầm nói Tần tặc này thật là xảo trá, vạch trần hết thảy tâm sự trong lòng mọi người ở đây. Nếu chúng ta còn muốn bày ra dáng vẻ bừng bừng chính khí không sợ cường bạo, không khỏi có hơi xấu hổ.
Cố Hiến Thành cũng âm thầm thất vọng, ngược lại y rất mong cho Tần Lâm thẹn quá hóa giận, bắt hết đám quan văn trong nhà này. Cho dù là mình bị bắt cũng chỉ như dạo chơi Đông Xưởng một vòng, e rằng danh tiếng còn lớn hơn cả chịu đình trượng, chắc chắn tương lai thanh danh vang dậy.
Ôi, vì sao mình rất muốn nói những lời vừa rồi… Tần Đốc Chủ, ngươi cứ bắt chúng ta đi…
Cố Hiến Thành xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ trong lòng, gằn giọng nói:
- Tần tặc, ngươi cho rằng chúng ta không biết gì cả hay sao?
- Bề ngoài ngươi dùng lời lẽ đao to búa lớn, nói rằng muốn phá án bắt hung thủ, giả bộ đường đường chính chính, dường như nắm hết chính nghĩa thiên hạ trong tay, sau lưng lại tụ tập bè đảng xu nịnh, thương thiên hại lý, nịnh nọt để thăng quan tiến chức. Bọn chính nhân quân tử chúng ta phải đứng ra khẳng khái vạch trần, ngươi chờ đó, ngày mai sẽ có tấu chương đạn hặc, vạch ra mười tội danh lớn của ngươi!
Bốp bốp, Tần Lâm lại vỗ tay mấy cái, nhìn Cố Hiến Thành với vẻ khen ngợi:
- Diễn hay, diễn hay lắm, vừa rồi Cố Lang Trung biểu diễn quả thật vô cùng sinh động, thu hút người ta, cho dù là phường tuồng biểu diễn bên dưới Thiên Kiều cũng khó tìm ra người tài như vậy. Ủa, đã có nhân vật chính, chẳng lẽ các vị nhân vật phụ không phụ họa theo vài câu?
Dứt lời, Tần Lâm lại chuyển ánh mắt hồ nghi sang bọn Dư Mậu Học.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cười lên rất phách lối, chúng sai dịch cũng cười theo ồn ào, bên dưới Thiên Kiều là tạp kỹ bán nghệ, gần đây là một gánh xiếc khỉ nổi danh nhất.
Hiện tại ánh mắt Tần Đốc Chủ không phải là đang xem xiếc khỉ sao?!
Người khác cũng không nói, Dư Mậu Học Dư Đại Chủy không chịu nổi đả kích, vỗ bàn một cái khiến cho mâm bát nhảy lên, thuận thế đứng dậy giơ tay chỉ Tần Lâm, gầm lên:
- Tần Đốc Chủ đã biết đương kim thánh thiên tử tại vị, trăm quan một lòng, vậy nên thu liễm mọi chuyện, ăn nói cẩn thận. Hiện tại ngươi dám đánh vỡ đại môn, lên tiếng chế giễu mệnh quan triều đình... Hừ, rốt cục ngươi muốn làm gì?
Cố Hiến Thành cũng bước lên một bước, lạnh giọng nói:
- Nếu như Tần Đốc Chủ không có chuyện quan trọng, có thể rời khỏi nhà Cố mỗ. Đám bằng hữu chúng ta đang ngâm họa gió trăng, về phần Đốc Chủ ngài... Hừ hừ, tựa hồ ở lại chỗ này không mấy thỏa đáng…
Lời này chứa đầy thâm ý, rõ ràng là cười Tần Lâm không thông văn chương, không phải là người phong nhã trong sĩ lâm, không có chỗ cho hắn ở nơi này.
Dư Mậu Học, Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền nhất tề vuốt râu mà cười, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập thầm nói Cố Thúc Thời lời lẽ sắc bén, tính tình Lý Thực còn nông nổi, lớn tiếng khen hay.
- Ôi chao, quả thật bản đốc không thông văn chương, chỉ có thể làm chút chuyện nông cạn cho bệ hạ, không thể đàm luận cao siêu như các vị.
Tần Lâm làm bộ lắc đầu thở dài, thình lình đổi giọng, nghiêm sắc mặt nói:
- Cho nên bản đốc tới nơi này chỉ là vì thực hiện chức trách của mình, đưa người tới tọa ký trong phủ Cố huynh, thuận tiện lên tiếng chào hỏi Cố huynh.
Sai dịch Đông Xưởng đi ra ngoài dò xét tình báo gọi là đả sự kiện, nhiệm vụ chia ra thính ký và tọa ký. Đến trà lâu tửu quán, đổ trường thanh lâu kinh sư, thậm chí còn đi làm chuyện bên ngoài tỉnh châu huyện, xưng là thính ký. Sai phái đến các nha môn và nhà các đạt quan hiển quý, một mặt gia tăng giám thị, một mặt cũng bảo vệ an toàn người bị theo dõi, cái này kêu là tọa ký.
Thần sắc Cố Hiến Thành chợt trở nên nghiêm nghị, hỏi ngược lại:
- Trước kia cũng không phái tọa ký đến nhà Cố mỗ, vì sao đột nhiên hiện tại Tần Đốc Chủ làm chuyện này, e rằng có ẩn tình khác…
Tần Lâm cười cười:
- Trước kia Cố huynh chỉ làm Chủ Sự, tự nhiên không cần phái người tọa ký. Bây giờ Cố huynh một bước lên mây, làm tới Lại bộ Lang Trung Văn Tuyển Thanh Lại ty, triều đình đặc biệt coi trọng, bản đốc cũng không dám chậm trễ, tự nhiên phải chọn dũng sĩ hổ tướng sung làm tọa ký, để bảo vệ già trẻ cả nhà Cố huynh.
- Chuyện này...
Cố Hiến Thành do dự, rõ ràng Tần Lâm là muốn mượn công báo thù riêng, nhưng lý do của hắn hết sức hợp tình hợp lý, quả thật không tiện từ chối.
Đám thanh lưu có mặt tại trường thảy đều mắt hoa đầu váng, bọn Giang Đông Chi quan chức nhỏ không hưởng thụ được đãi ngộ tọa ký này, nhưng nhà Hộ bộ Thị Lang Dư Mậu Học lại có, đây là chế độ của triều đình, quả thật không tiện phản đối.
Mặt mập Lục Viễn Chí run lên, ở sau lưng Tần Lâm phụ họa:
- Tần Đốc Chủ, chẳng lẽ là Cố tiên sinh này có chuyện bí mật gì đó sợ bị người khác biết, mới tìm cách thoái thác như vậy…
- Vậy cũng khó nói.
Ngưu Đại Lực tiếp lời nói:
- Ngoài mặt đạo mạo hùng hồn, thật ra là nam trộm nữ kỹ, chúng ta đã gặp cũng nhiều.
Tần Lâm cũng gật đầu một cái như có điều suy nghĩ:
- Bản đốc nhớ Cố tiên sinh mới vừa nói qua, dường như người nào ngoài mặt lớn lối hùng hồn, thật ra thì sau lưng tụ tập bè đảng xu nịnh...
Tần Lâm dùng nguyên văn lời Cố Hiến Thành trả lại cho y, làm như y là kẻ tội ác tày trời.
Thôi… Cố Hiến Thành nhận mệnh, ngay cả trong nhà Bộ Đường đại viên cũng phái tọa ký, y cũng không thể ngoại lệ, chỉ đành phải bỏ qua:
- Tần Đốc Chủ muốn phái người tọa ký thì phái đi, dũng sĩ hổ tướng gì đó, chỉ sợ chỗ của Cố mỗ chật hẹp không thể chứa.
- Vậy không cần Cố tiên sinh lo lắng.
Tần Lâm đưa tay, Sử Văn Bác vượt qua đám người bước ra, đứng trên bậc thềm.
Quả nhiên là dũng sĩ hổ tướng, chỉ thấy người này đặc biệt phát triển bề ngang, tuy rằng không cao lắm nhưng to tướng như một con gấu ngựa. Cơ mặt nung núc, mắt lộ hung quang, má trái có một vết sẹo đao quanh co khúc khuỷu giống như con rít, nhìn qua dữ tợn vô cùng.
Cố Hiến Thành muốn văng tục, có người như vậy trong nhà còn có thể nuốt cơm được sao?!
Đúng lúc tiểu thiếp mà y mới nạp không biết phía trước có chuyện gì, yểu điệu thướt tha tiến ra. Bất thình lình nhìn thấy Sử Văn Bác đứng trên bậc thềm, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa sợ đến trắng bệch.
Hắc hắc, Sử Văn Bác còn nhìn về phía nàng cười cười, ngoác miệng thật rộng, nụ cười thật sự nanh ác vô cùng!
Tiểu thiếp mặt mày thất sắc, a lên một tiếng ngã về phía sau, được mấy lão mụ đỡ dậy, lập tức chạy trở về hậu viện như bay.
Lúc Tần Lâm gần đi còn ném lại một câu:
- À, quên nói cho Cố huynh biết, vị Sử Lĩnh Ban này là một võ sĩ thô lỗ, nói chuyện ồm ồm lớn tiếng, chân thối, ngủ ngáy rất lớn, có lúc còn mộng du. Bất quá tốt xấu gì cũng là chí sĩ trung trực vì nước, Cố huynh đối xử chu đáo với y là được. Đúng rồi, đóng chặt đại môn hậu viện một chút, tránh cho quấy rầy nội quyến.
Ta có thể văng tục được chăng… sắc mặt Cố Hiến Thành trở nên thối hơn cả đống phân, quả thật trông vô cùng đặc sắc.
Ha ha ha… Tần Lâm đi ra ngoài liền cười lớn, lão tử chính là mượn công báo thù riêng để chơi ngươi, Cố Hiến Thành ngươi chờ lột da đi, hừ hừ…
Đám người Dư Mậu Học an ủi Cố Hiến Thành mặt mày nhăn nhó khổ sở, không biết rằng Tần Lâm vừa nắm Đông Xưởng trong tay, cơn ác mộng bọn họ vừa mới bắt đầu...
Các vị chính nhân quân tử vây quanh Cố Hiến Thành mồm năm miệng mười, Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền an ủi y nên nhẫn nhục gách vác trách nhiệm nhất thời, tương lai lật đổ gian nịnh chỉnh đốn kỷ cương, ắt có thể lưu danh bách thế. Giang Đông Chi, Dương Khả Lập tỏ ra căm phẫn bừng bừng, thóa mạ Tần Lâm thật to, nói hắn tự ý làm càn như vậy, tương lai nhất định sẽ bước theo vết xe đổ của Tào Khâm, Giang Bân, kết quả sẽ bị tịch biên gia sản diệt tộc.