Lưu Thủ Hữu lại xui xẻo, yêu phỉ Ma giáo cao bay xa chạy, y đi bắt khắp thiên hạ cũng chỉ bắt được mấy tên Hương chủ, sư huynh vòng ngoài, biết ăn nói thế nào đây?!
Không có biện pháp, lúc tiếp nhận nhiệm vụ y đã bị gài bẫy, khó dễ không đồng.
Vốn là bị Tần Lâm mắng mình ăn không ngồi rồi, Lưu Thủ Hữu đã bắt đầu chuẩn bị phản kích, trong lòng đã có sẵn một tràng giải thích, vừa để lộ tài ăn nói lưu loát trước mặt các vị chính nhân quân tử, vừa có lời lẽ sắc bén, không thể để cho người ta coi thường vị danh thần thế gia là mình. Cho nên Tần Lâm đẩy y sang bên tiến vào, y không hề có phản ứng gì cả.
Kết quả lần này chuẩn bị xong lời lẽ lại không thể nói ra, chưa bắt được yêu phỉ Ma giáo, Lưu Đô Đốc gánh chịu bốn chữ ‘ăn không ngồi rồi’ này không hề oan uổng.
Lưu Thủ Hữu giận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng không có cách nào phản bác Tần Lâm, kìm nén đến nỗi khó chịu vô cùng. Không thể làm gì khác hơn là ở sau lưng hắn âm thầm nguyền rủa cho tên này sẽ bị máu xông lên não gây tai biến, bán thân bất toại…
Tần Lâm nhìn Nghiêm Thanh, lại nói:
- Lão tiên sinh, Tần mỗ chỉ có lòng tốt mà thôi, ngài lớn tuổi như vậy, vạn nhất có chuyện gì xảy ra chẳng phải là uổng phí thanh danh một đời sao? Có câu chó cắn Lữ Đồng Tân không biết lòng người tốt, ôi, Nghiêm lão tiên sinh nghĩ lại mà xem, lão học đầy bụng sách thánh hiền, hiểu đạo lý, biết thị phi, chắc chắn không phải là loại người như vậy…
Nghiêm Thanh cũng không tốt lành gì hơn Lưu Thủ Hữu, năm lần bảy lượt muốn mở miệng đều bị lời Tần Lâm tuôn ra chặn cho nghẹn họng. Lúc này sắc mặt lão đã căng phồng đỏ bừng, giơ hai đầu ngón tay ra chỉ Tần Lâm, chỉ ấp úng được một chữ ngươi, hồi lâu sau vẫn không thể rặn ra câu kế tiếp, chỉ có thể thở hồng hộc.
Khâu Tranh vỗ án:
- Tần Đốc Chủ chớ có càn rỡ!
Dương Khả Lập phát hiện Nghiêm Thanh có vẻ khác lạ bèn nói:
- Nghiêm lão Thượng Thư, Nghiêm lão Thượng Thư... Ngài đã cao tuổi, cần phải bảo trọng thân thể, không nên tranh hơi với kẻ vô sỉ như vậy làm gì.
- Đúng đúng đúng, ngay cả Dương Ngự Sử cũng đồng ý với ý kiến Tần mỗ, cho là Nghiêm lão Thượng Thư tuổi quá cao.
Tần Lâm phụ họa xuôi theo, vô cùng thành khẩn nhìn Nghiêm Thanh:
- Lão tiên sinh, nếu là như vậy chi bằng dứt khoát cáo lão về quê thật sớm đi, cần gì phải giữ mãi chức Đô Đường, làm cho bế tắc hiền đường?
Đôi môi Nghiêm Thanh run rẩy kịch liệt, chợt giơ tay ôm ngực thật chặt, sắc mặt vốn đỏ thắm lập tức trở nên tím bầm, ngã ngửa ra sau, yếu ớt ngồi phịch xuống ghế.
- Lão tiên sinh, lão tiên sinh!
Khâu Tranh, Dương Khả Lập ùa tới, mấy vị cựu đảng thanh lưu khác cũng phản ứng kịp, vội vàng xoa ngực, bấm Nhân Trung cho Nghiêm Thanh. Một lúc lâu sau hô hấp lão mới bình thường trở lại, nhưng thần sắc đã chán nản, thân thể phát hư, cũng không kiên trì nổi nữa.
Lần này hay thật, Nghiêm Thanh muốn chơi trò Nễ Hành đánh trống mắng Tào Tháo, ngược lại bị Tần Lâm phản kích như Khổng Minh mắng chết Vương Lãng.
Mấy tên tùy tùng đi theo Nghiêm Thanh chạy vào, đỡ lão gia mình ra ngoài.
- Ôi, nếu thân thể lão tiên sinh không tốt, vậy nên cáo bệnh cho sớm là hơn.
Tần Lâm tỏ vẻ vô tội, còn giả như có lòng tốt khuyên lơn:
- Kinh sư đầy sóng gió, có gì hay ho mà lưu luyến? Không bằng trở về, không bằng trở về!
- Ngươi, ngươi!
Nghiêm Thanh được đám tùy tùng dìu đi, tay chỉ Tần Lâm run rẩy quát.
Khâu Tranh, Lưu Thủ Hữu lấy lòng, đi theo xuống lầu đưa lão lên kiệu, sau khi hai người trở về thần sắc không tốt, đưa ánh mắt thăm dò nhìn lướt qua mọi người một lượt.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ suy sụp của Nghiêm Thanh, mắc một cơn bệnh nặng là không tránh khỏi, lớn tuổi như vậy, mắc bệnh e rằng sẽ không sống được bao lâu nữa.
Tần ca, huynh cố ý phải không?
Lục Viễn Chí thấp giọng, cười nói nhỏ bên cạnh Tần Lâm:
- Nghiêm Thanh sắc mặt đỏ bừng, chóp mũi có mồ hôi, hô hấp ngắn mà nhanh, đây là dấu hiệu của can dương thượng kháng, một khi can hỏa bốc lên, hắc hắc…
Tần Lâm cười gian giảo, triệu chứng can dương thượng kháng của Nghiêm Thanh nói cách khác chính là cao huyết áp, nếu như chứng bệnh này trở nên nghiêm trọng, rất dễ dàng sinh biến chứng nhồi máu cơ tim và tai biến mạch máu não. Nếu như gây ra kích thích nặng nề cho lão, hậu quả sẽ có thể tưởng tượng được.
Nhắc tới, làm một đại phu có nghề nghiệp đạo đức do Lý Thời Trân truyền xuống như vậy, ai có thể gọi Nghiêm Thanh là ‘lão tặc già mà không chết’? Sau khi Trương Cư Chính chết đi bị ô danh, Nghiêm Thanh có phần trong đó, lật đổ Giang Lăng đảng, lão cũng có phần, Trương Tứ Duy, Lưu Thủ Hữu, Cố Hiến Thành nhiều lần đối phó Tần Lâm, lão xúi giục sau lưng, vậy chẳng trách nào Tần Đốc Chủ của chúng ta ăn miếng trả miếng.
Tần Lâm cũng không phải là kẻ hiền lành, quan niệm sống của hắn là ‘Nếu như người khác đánh má trái ta, nhất định ta phải đánh cho y sưng mặt’.
Hừ hừ, dám đắc tội ta, không có kết quả tốt, Tần Lâm cười âm hiểm.
Lục mập, Ngưu Đại Lực đều cảm thấy có hơi phát rét, trời ơi, biểu lộ của Tần Đốc Chủ hết sức giống với một ít đại phu lòng dạ đen tối.
Sau khi Nghiêm Thanh rời đi, vốn không khí trong nhã gian vui vẻ hiện tại trở nên trầm muộn. Các vị cựu đảng thanh lưu đều rất rõ ràng, mới vừa rồi nhìn tình huống Nghiêm lão Thượng Thư kia, có lẽ nhất thời nửa khắc còn chưa chết, nhưng muốn chống đỡ vào triều tiếp tục làm việc, e rằng không thể.
Một viên trọng tướng của phe cựu đảng thanh lưu bị Tần Lâm hạ gục không phí bao nhiêu công sức, thủ đoạn lại vô cùng đơn giản. Nghiêm Thanh bị bại thê thảm như vậy, nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, e rằng thế nào bọn Dư Mậu Học, Khâu Tranh cũng sẽ không tin, nhưng sự thật rành rành ra đó, lại không thể không tin.
Ai nấy có cảm giác mơ hồ không thật, mơ màng kinh hoảng.
Tần Lâm cười nói:
- Vì sao các vị lại không nói chuyện, cứ yên tâm, bản đốc đã an bài sai dịch đắc lực nhất bảo vệ nơi này, chắc chắn yêu phỉ Ma giáo sẽ không dám tới.
Tần Lâm dứt lời bèn đưa tay về phía sau vẫy vẫy, một người thân hình cao gầy, sắc mặt trắng trẻo có hơi xanh đi vào, nhìn các vị tiên sinh chắp tay một cái:
- Tại hạ Chưởng Ban Đông Xưởng Thạch Ích Cách, bằng hữu trên giang hồ tặng cho ngoại hiệu là Hấp Huyết Biên Bức, phụng mệnh tới đây bảo vệ chư vị.
Dư Mậu Học hừ một tiếng, tức giận nói:
- Hừ, yêu ma quỷ quái gì vậy, chỉ nghe ngoại hiệu Hấp Huyết Biên Bức cũng biết không phải là loại tốt lành gì.
Tần Lâm lấy làm kinh ngạc:
- Ôi chao, Dư Thị Lang nói như vậy là sai rồi, Thạch Chưởng Ban hút máu chính là máu gà máu vịt và máu của mình, cũng không hút máu người. Hơn nữa nhĩ lực y đặc biệt xuất chúng, ban đêm yên tĩnh có thể nghe tiếng một cây kim rơi xuống đất ngoài mười trượng, cho nên mới có ngoại hiệu Hấp Huyết Biên Bức, cũng không phải là tà ma ngoại đạo. Lát nữa y sẽ canh chừng ngoài cửa, nếu như có yêu phỉ Ma giáo tới sẽ bị y phát hiện rất sớm.
Lưu Thủ Hữu lại xui xẻo, yêu phỉ Ma giáo cao bay xa chạy, y đi bắt khắp thiên hạ cũng chỉ bắt được mấy tên Hương chủ, sư huynh vòng ngoài, biết ăn nói thế nào đây?!
Không có biện pháp, lúc tiếp nhận nhiệm vụ y đã bị gài bẫy, khó dễ không đồng.
Vốn là bị Tần Lâm mắng mình ăn không ngồi rồi, Lưu Thủ Hữu đã bắt đầu chuẩn bị phản kích, trong lòng đã có sẵn một tràng giải thích, vừa để lộ tài ăn nói lưu loát trước mặt các vị chính nhân quân tử, vừa có lời lẽ sắc bén, không thể để cho người ta coi thường vị danh thần thế gia là mình. Cho nên Tần Lâm đẩy y sang bên tiến vào, y không hề có phản ứng gì cả.
Kết quả lần này chuẩn bị xong lời lẽ lại không thể nói ra, chưa bắt được yêu phỉ Ma giáo, Lưu Đô Đốc gánh chịu bốn chữ ‘ăn không ngồi rồi’ này không hề oan uổng.
Lưu Thủ Hữu giận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng không có cách nào phản bác Tần Lâm, kìm nén đến nỗi khó chịu vô cùng. Không thể làm gì khác hơn là ở sau lưng hắn âm thầm nguyền rủa cho tên này sẽ bị máu xông lên não gây tai biến, bán thân bất toại…
Tần Lâm nhìn Nghiêm Thanh, lại nói:
- Lão tiên sinh, Tần mỗ chỉ có lòng tốt mà thôi, ngài lớn tuổi như vậy, vạn nhất có chuyện gì xảy ra chẳng phải là uổng phí thanh danh một đời sao? Có câu chó cắn Lữ Đồng Tân không biết lòng người tốt, ôi, Nghiêm lão tiên sinh nghĩ lại mà xem, lão học đầy bụng sách thánh hiền, hiểu đạo lý, biết thị phi, chắc chắn không phải là loại người như vậy…
Nghiêm Thanh cũng không tốt lành gì hơn Lưu Thủ Hữu, năm lần bảy lượt muốn mở miệng đều bị lời Tần Lâm tuôn ra chặn cho nghẹn họng. Lúc này sắc mặt lão đã căng phồng đỏ bừng, giơ hai đầu ngón tay ra chỉ Tần Lâm, chỉ ấp úng được một chữ ngươi, hồi lâu sau vẫn không thể rặn ra câu kế tiếp, chỉ có thể thở hồng hộc.
Khâu Tranh vỗ án:
- Tần Đốc Chủ chớ có càn rỡ!
Dương Khả Lập phát hiện Nghiêm Thanh có vẻ khác lạ bèn nói:
- Nghiêm lão Thượng Thư, Nghiêm lão Thượng Thư... Ngài đã cao tuổi, cần phải bảo trọng thân thể, không nên tranh hơi với kẻ vô sỉ như vậy làm gì.
- Đúng đúng đúng, ngay cả Dương Ngự Sử cũng đồng ý với ý kiến Tần mỗ, cho là Nghiêm lão Thượng Thư tuổi quá cao.
Tần Lâm phụ họa xuôi theo, vô cùng thành khẩn nhìn Nghiêm Thanh:
- Lão tiên sinh, nếu là như vậy chi bằng dứt khoát cáo lão về quê thật sớm đi, cần gì phải giữ mãi chức Đô Đường, làm cho bế tắc hiền đường?
Đôi môi Nghiêm Thanh run rẩy kịch liệt, chợt giơ tay ôm ngực thật chặt, sắc mặt vốn đỏ thắm lập tức trở nên tím bầm, ngã ngửa ra sau, yếu ớt ngồi phịch xuống ghế.
- Lão tiên sinh, lão tiên sinh!
Khâu Tranh, Dương Khả Lập ùa tới, mấy vị cựu đảng thanh lưu khác cũng phản ứng kịp, vội vàng xoa ngực, bấm Nhân Trung cho Nghiêm Thanh. Một lúc lâu sau hô hấp lão mới bình thường trở lại, nhưng thần sắc đã chán nản, thân thể phát hư, cũng không kiên trì nổi nữa.
Lần này hay thật, Nghiêm Thanh muốn chơi trò Nễ Hành đánh trống mắng Tào Tháo, ngược lại bị Tần Lâm phản kích như Khổng Minh mắng chết Vương Lãng.
Mấy tên tùy tùng đi theo Nghiêm Thanh chạy vào, đỡ lão gia mình ra ngoài.
- Ôi, nếu thân thể lão tiên sinh không tốt, vậy nên cáo bệnh cho sớm là hơn.
Tần Lâm tỏ vẻ vô tội, còn giả như có lòng tốt khuyên lơn:
- Kinh sư đầy sóng gió, có gì hay ho mà lưu luyến? Không bằng trở về, không bằng trở về!
- Ngươi, ngươi!
Nghiêm Thanh được đám tùy tùng dìu đi, tay chỉ Tần Lâm run rẩy quát.
Khâu Tranh, Lưu Thủ Hữu lấy lòng, đi theo xuống lầu đưa lão lên kiệu, sau khi hai người trở về thần sắc không tốt, đưa ánh mắt thăm dò nhìn lướt qua mọi người một lượt.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ suy sụp của Nghiêm Thanh, mắc một cơn bệnh nặng là không tránh khỏi, lớn tuổi như vậy, mắc bệnh e rằng sẽ không sống được bao lâu nữa.
Tần ca, huynh cố ý phải không?
Lục Viễn Chí thấp giọng, cười nói nhỏ bên cạnh Tần Lâm:
- Nghiêm Thanh sắc mặt đỏ bừng, chóp mũi có mồ hôi, hô hấp ngắn mà nhanh, đây là dấu hiệu của can dương thượng kháng, một khi can hỏa bốc lên, hắc hắc…
Tần Lâm cười gian giảo, triệu chứng can dương thượng kháng của Nghiêm Thanh nói cách khác chính là cao huyết áp, nếu như chứng bệnh này trở nên nghiêm trọng, rất dễ dàng sinh biến chứng nhồi máu cơ tim và tai biến mạch máu não. Nếu như gây ra kích thích nặng nề cho lão, hậu quả sẽ có thể tưởng tượng được.
Nhắc tới, làm một đại phu có nghề nghiệp đạo đức do Lý Thời Trân truyền xuống như vậy, ai có thể gọi Nghiêm Thanh là ‘lão tặc già mà không chết’? Sau khi Trương Cư Chính chết đi bị ô danh, Nghiêm Thanh có phần trong đó, lật đổ Giang Lăng đảng, lão cũng có phần, Trương Tứ Duy, Lưu Thủ Hữu, Cố Hiến Thành nhiều lần đối phó Tần Lâm, lão xúi giục sau lưng, vậy chẳng trách nào Tần Đốc Chủ của chúng ta ăn miếng trả miếng.
Tần Lâm cũng không phải là kẻ hiền lành, quan niệm sống của hắn là ‘Nếu như người khác đánh má trái ta, nhất định ta phải đánh cho y sưng mặt’.
Hừ hừ, dám đắc tội ta, không có kết quả tốt, Tần Lâm cười âm hiểm.
Lục mập, Ngưu Đại Lực đều cảm thấy có hơi phát rét, trời ơi, biểu lộ của Tần Đốc Chủ hết sức giống với một ít đại phu lòng dạ đen tối.
Sau khi Nghiêm Thanh rời đi, vốn không khí trong nhã gian vui vẻ hiện tại trở nên trầm muộn. Các vị cựu đảng thanh lưu đều rất rõ ràng, mới vừa rồi nhìn tình huống Nghiêm lão Thượng Thư kia, có lẽ nhất thời nửa khắc còn chưa chết, nhưng muốn chống đỡ vào triều tiếp tục làm việc, e rằng không thể.
Một viên trọng tướng của phe cựu đảng thanh lưu bị Tần Lâm hạ gục không phí bao nhiêu công sức, thủ đoạn lại vô cùng đơn giản. Nghiêm Thanh bị bại thê thảm như vậy, nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, e rằng thế nào bọn Dư Mậu Học, Khâu Tranh cũng sẽ không tin, nhưng sự thật rành rành ra đó, lại không thể không tin.
Ai nấy có cảm giác mơ hồ không thật, mơ màng kinh hoảng.
Tần Lâm cười nói:
- Vì sao các vị lại không nói chuyện, cứ yên tâm, bản đốc đã an bài sai dịch đắc lực nhất bảo vệ nơi này, chắc chắn yêu phỉ Ma giáo sẽ không dám tới.
Tần Lâm dứt lời bèn đưa tay về phía sau vẫy vẫy, một người thân hình cao gầy, sắc mặt trắng trẻo có hơi xanh đi vào, nhìn các vị tiên sinh chắp tay một cái:
- Tại hạ Chưởng Ban Đông Xưởng Thạch Ích Cách, bằng hữu trên giang hồ tặng cho ngoại hiệu là Hấp Huyết Biên Bức, phụng mệnh tới đây bảo vệ chư vị.
Dư Mậu Học hừ một tiếng, tức giận nói:
- Hừ, yêu ma quỷ quái gì vậy, chỉ nghe ngoại hiệu Hấp Huyết Biên Bức cũng biết không phải là loại tốt lành gì.
Tần Lâm lấy làm kinh ngạc:
- Ôi chao, Dư Thị Lang nói như vậy là sai rồi, Thạch Chưởng Ban hút máu chính là máu gà máu vịt và máu của mình, cũng không hút máu người. Hơn nữa nhĩ lực y đặc biệt xuất chúng, ban đêm yên tĩnh có thể nghe tiếng một cây kim rơi xuống đất ngoài mười trượng, cho nên mới có ngoại hiệu Hấp Huyết Biên Bức, cũng không phải là tà ma ngoại đạo. Lát nữa y sẽ canh chừng ngoài cửa, nếu như có yêu phỉ Ma giáo tới sẽ bị y phát hiện rất sớm.