Cố Hiến Thành chỉ hy vọng cử động của Triệu Cẩm và Thân Thời Hành chẳng qua là ngẫu nhiên trùng hợp, nhất là Triệu Cẩm, từ lập trường quan văn thông thường sẽ đứng về phía đối lập với Tần Lâm.
Nếu Cố Hiến Thành đã giơ cờ trắng nhận thua, bất kể hiểu hay không hiểu, bọn Dư Mậu Học, Ngô Trung Hành thấy đại thế đã qua, cũng chỉ có thể xếp cờ gióng trống.
Vạn Lịch trên ngự tọa hết sức vui mừng, y cũng có bài tính nhỏ của mình. Mặc dù tính toán này ít nhất phải một năm sau mới có thể lấy ra, nhưng bây giờ chuẩn bị trước cho mọi việc đi vào khuôn phép, đè ép một chút đám đạo học tiên sinh Lý Học thanh lưu, nâng đỡ phái hệ Lý Học so ra tùy tâm sở dục hơn, tuyệt đối sẽ không sai.
Trịnh Trinh, Chu Thường Tuân...
Vạn Lịch nghĩ tới đây không chậm trễ nữa, hắng giọng nói:
- Dương Minh Tâm Học là chính phái Nho môn nhất mạch, Vương Thủ Nhân phát dương quang đại Tri Hành Hợp Nhất, xứng đáng được thờ nơi Khổng Miếu.
A, đại công cáo thành! Tần Lâm nở một nụ cười xấu xa, đưa mắt nhìn Triệu Cẩm: xong nhiệm vụ của bản đốc.
-----------
Xung quanh kinh thành trong chu vi bốn mươi tám dặm lập ra tám cửa, phía Bắc hai cửa, phía Tây có Đức Thắng môn, phía Đông có An Định môn. Học phủ cao nhất quốc lập triều Đại Minh Quốc Tử Giám và Văn Miếu cung phụng tiên sư chí thánh tọa lạc trên một dãy phía Đông Đức Thắng môn, chỉ cách tường thành phía Bắc kinh sư một con hẻm.
Thời xưa lấy phía Đông là bên trái, phía Tây là bên phải (ngược lại với bản đồ đời sau), dựa theo Tả Miếu Hữu Học Lễ Chế, Quốc Tử Giám ở Tây, Khổng miếu ở Đông.
Đời Minh Nho học thịnh vượng, cơ hồ các thành thị đều có Văn Miếu, bàn về quy mô dĩ nhiên đứng đầu là Sơn Đông Khúc Phụ, bất quá bàn về địa vị chính trị cao quý chính là kinh sư này. Dù sao quân thần kinh sư đều bề bộn nhiều việc, không có quá nhiều thời gian ngàn dặm xa xôi chạy đến Khúc Phụ cúng tế Khổng Tử, chỉ có thể biểu đạt kính ngưỡng đối với tiên sư chí thánh ở gần.
Hôm nay bên ngoài Khổng miếu đầu người lố nhố vô cùng đông đúc, có Tú Tài chít khăn sam, có Cử Nhân đội ô sa áo cổ tròn, chen chúc nhau toát cả mồ hôi.
Quốc Tử Giám ở sát bên Khổng miếu cơ hồ dốc hết trọn ổ mà ra, lão sư bất kể dạy môn gì, Bác Sĩ, Học Chính, học trò cũng không phân Cống Sinh, Ấm Sinh, tất cả đều chạy ra đứng trên bậc thêm vươn dài cổ nhìn về phía trước.
Triều đình minh chỉ hạ phát, hôm nay sẽ hành lễ cho Dương Minh tiên sinh Vương Thủ Nhân được thờ nơi Khổng miếu, điều này đại biểu Dương Minh Tâm Học đã được triều đình thừa nhận, từ nay sẽ là chính đạo Nho môn như Trình Chu Lý Học.
Có câu cách ngôn ‘văn nhân thường hay khinh nhau’, người đọc sách nhiều tranh nhau miệng lưỡi cũng nhiều. Nơi này đệ tử Tâm Học, môn đồ Lý Học nhiều không đếm xuể, gặp nhau lập tức tranh luận với nhau, thanh âm càng lúc càng lớn, cổ càng ngày càng đỏ.
Người đọc sách triều Đại Minh đối đãi tư tưởng học thuật sẽ không tới nỗi nước lửa không dung, một mất một còn giống hai giáo Hoàng Bạch Tây Tạng vậy. Trên thực tế rất nhiều nhân sĩ là vừa theo Trình Chu Lý Học, lại học Lục Vương Tâm Học, cũng gia tăng thêm kiến thức của mình.
Nhưng giữa Tâm Học Lý Học vẫn có chỗ khác biệt với nhau, điểm này đưa tới tranh luận. Hơn nữa chỉ cần người càng nhiều, thanh âm của những người thái độ cực đoan lớn nhất, sẽ có thể hấp dẫn chú ý nhất. Cộng thêm đại đa số sĩ tử tuổi còn trẻ huyết khí phương cương, nổ ra tranh luận không có cách nào can gián, kẻ xắn tay áo người vung quyền, có mấy nơi đã xảy ra xô xát nhỏ.
Duy chỉ có một đám Giám Sinh vận y phục đắt tiền đứng trên bậc thềm thơ thẩn ở một bên, chỉ chỉ chỏ chỏ như đang xem hát, thỉnh thoảng cười hỉ hả, tựa hồ không có hứng thú đối với Tâm Học Lý Học, thuần túy chẳng qua là xem đám người đọc sách tranh chấp làm vui.
Những Giám Sinh Quốc Tử Giám khác cũng duy trì một khoảng cách với đám người kia, bởi vì bọn họ là Ấm Sinh, hơn nữa còn là Võ Ấm Sinh.
Giám Sinh có bốn loại, trong đó Cống Sinh là ba học trò giỏi chọn ra từ bên trong Tú Tài nho học phủ châu huyện. Cử Giám là rớt kỳ thi trước ở lại kinh học tập, chuẩn bị khoa sau tiếp tục ứng thi Cử Nhân, tương đương với trình độ học vấn tốt nghiệp bản khoa học lại lần thứ hai. Lệ Giám là Trạch giáo sinh quyên tiền mà được. Ấm Sinh lại là phụ tổ có công với nước, chủ yếu nhờ tổ phụ làm quan rất lớn, được ấm tí tiếp tục làm quan.
Quan trường Đại Minh xuất thân Tiến Sĩ là tốt nhất, tư cách Giám Sinh đơn thuần không thi Tiến Sĩ, trên thực tế không có bao nhiêu tiền đồ. Cho nên so ra ba loại Giám Sinh trước đều là nghèo hèn xấu xí, duy chỉ có Ấm Sinh có phụ tổ ấm tí mới thật sự là cao sang quý phái.
Ấm Sinh phân ra văn võ, văn thần thế gia tử và võ huân quý thích tự nhiên có chỗ bất đồng, đám Võ Ấm Sinh xem hát này ai ai cũng có địa vị Công Hầu Bá trong nhà. Sau khi học xong ở giám học, đi ra ngoài sẽ được chức quan tam tứ phẩm, thậm chí tập phong tước vị siêu phẩm.
Trong đám Võ Ấm Sinh chợt có một người cất giọng ồm ồm nói:
- Đám chim gõ kiến này ồn ào gì vậy, miệng nói lảm nhảm những gì mà tiểu gia không hiểu. Không bằng tới hẻm Câu Lan nghe hát xướng còn hay hơn, Hương Lan tỷ hát Thập Bát Mô ‘da thịt nô gia đây, lang quân muốn làm gì’ rất hay, ha ha ha…
Các vị sĩ tử đều tức giận nhìn người này, y cũng trợn tròn đôi mắt trừng lại. Bọn Võ Ấm Sinh đã quen nghịch ngợm, hiểu rõ bằng hữu nói hươu nói vượn cũng không ngăn cản, còn cất tiếng phụ họa khen hay.
Còn đang ồn ào, phía Tây truyền tới tiếng đồng la, binh sĩ người ở gióng đồng la mở đường, thật nhiều quan viên có ngồi kiệu, có ngồi ngựa đang kéo về phía này.
Trước Khổng miếu có tấm bia xuống ngựa, đề ‘Văn võ quan viên quân dân đến đây dừng kiệu xuống ngựa’, các quan viên thi nhau dừng kiệu xuống ngựa.
Người đi đầu chính là Đô Sát viện Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm, đầu đội Lục Lương quan, thân mặc triều phục, đeo dây thao đỏ, tay cầm linh vị tiên sư Vương Dương Minh, chậm rãi đi tới từng bước một, thần sắc trang nghiêm.
Sau đó là ba vị nội các phụ thần Thân Thời Hành, Dư Hữu Đinh, Hứa Quốc, quan chức bọn họ cao hơn Triệu Cẩm, nhưng tình hình hôm nay hiển nhiên không tính theo quan chức cao thấp. Triệu Cẩm thân là quan môn đệ tử Vương Dương Minh, có tư cách cúng bái linh tiền ở phía trước hơn bọn họ.
Bọn Thân Thời Hành đều lấy Tâm Học làm chủ, chỉ bất quá hiện tại làm tới vị trí phụ thần, có địa vị cao cả ở học thuật, thông thường không tham gia tranh chấp Lý Học Tâm Học. Nhưng bây giờ thế cục bất đồng, Thân Thời Hành, Hứa Quốc đã xích mích với cựu đảng thanh lưu trong chuyện Trương Tứ Duy, bọn họ vui vẻ mượn cớ nâng đỡ Tâm Học để đè ép cựu đảng thanh lưu vốn theo Lý Học.
Lui về phía sau nữa là đám đệ tử Tâm Học như Tống Ứng Xương, Chu Hi Đán, Trần Dữ Giao vân vân, quan bào rực rỡ, lọng che rợp trời.
Môn đồ Lý Học trong triều kiên quyết không chịu xuất hiện trong tình cảnh này, tỷ như bọn Dư Mậu Học, Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền thay đổi đồ thường, mang theo người nhà sai vặt lẫn trong đám đông người đọc sách. Bọn họ lạnh lùng bàng quan nhìn Triệu Cẩm, bảo bọn họ mặc triều phục tới ủng hộ đó thật sự là chuyện không tưởng.
- Cố Thúc Thời tới thật sao?!
Dư Mậu Học Dư Đại Chủy há miệng thật to.
Quả thật ngoài dự đoán của mọi người, trong đám đệ tử Tâm Học đi dự lễ Vương Dương Minh được thờ nơi Khổng miếu, cũng có Cố Hiến Thành Cố Đại Giải Nguyên trong đó. Chuyện này có vẻ kỳ quái, dù sao y cũng là một tín đồ Lý Học kiên định, trước kia vẫn hay làm văn chỉ trích đệ tử Tâm Học.
Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền nhất tề than thở:
- Ôi... Thúc Thời hà tất phải khổ như vậy…
Không chỉ có như vậy, bọn họ còn thấy ba tên lão bằng hữu, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực cũng xen lẫn trong đám người, chỉ bất quá thần sắc cũng không thản nhiên như thường như Cố Hiến Thành, mà thỉnh thoảng toát ra vẻ căm phẫn buồn bực.
Cố Hiến Thành thấy bọn Dư Mậu Học, cũng chú ý tới thần thái mấy vị bên người Giang Đông Chi này, y cười khổ lắc đầu một cái: cục diện bây giờ cũng chỉ có thể hết sức lấy lòng Triệu Cẩm. Ngoài ra không có phương pháp nào khác, chỉ cần chuyện làm cho y lo lắng nhất sẽ không biến thành sự thật...
Thế nhưng sợ chuyện gì lại gặp chuyện đó, Triệu Cẩm còn chưa đi đến cửa Khổng miếu, bên đường chợt có một chiếc xe ngựa dừng lại. Rèm xe vén lên, Từ Văn Trường cười khanh khách đi ra, trao đổi bằng mắt với Triệu Cẩm, sau đó đứng vào hàng ngũ đệ tử Tâm Học.
Sắc mặt của Cố Hiến Thành lập tức trở nên khó coi cực độ.
Giang Đông Chi chỉ Từ Văn Trường, run giọng nói:
- Lão… lão...
Từ Văn Trường liếc y một cái:
- Lão phu tòng sư Vương Long Khê, chính tông Tâm Học truyền!
Mắc bẫy rồi! Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực đồng thời mắng to, Từ lão đầu tử nửa đời lạc phách, làm việc hoang đường bất cần đời. Cho dù là ở mạc phủ Hồ Tông Hiến, Ngô Đoài hay Tần Lâm, phong cách làm việc của lão cũng gần như tung hoành, làm cho bọn họ gần như quên mất lão già này là đệ tử Vương Long Khê, đồ tôn Vương Dương Minh chính tông!
Như vậy câu trả lời đã hết sức rõ ràng, thanh lưu cựu đảng đã hoàn toàn rơi vào bẫy rập của Tần Lâm và Từ Văn Trường. Triệu Cẩm đã phối hợp với Tần Lâm từ trước, buồn cười bọn Cố Hiến Thành, Giang Đông Chi còn ngây thơ cho là có thể tranh thủ Triệu Cẩm, nên mới cố ý đứng vào hàng ngũ đệ tử Tâm Học.
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực giận đến toàn thân run run, rất muốn tát cho mình mấy tát tai. Hành động của Từ Văn Trường là muốn nói cho bọn họ biết, bọn họ đã mắc bẫy.
Cũng không phải sao, Dư Mậu Học chen bên trong đám người há hốc mồm cứng lưỡi, Triệu Dụng Hiền và Ngô Trung Hành ngơ ngác nhìn nhau. Ánh mắt Từ Văn Trường liếc nhìn qua khiến cho bọn họ cảm thấy xấu hổ không đất dung thân.
Cố Hiến Thành ủ rũ như đưa đám, tự xưng là mưu lược siêu quần, lại luôn luôn thua bởi tay Tần Lâm, giờ phút này y cũng vô kế khả thi, chỉ đành phải kêu một tiếng nho nhỏ:
- Triệu Đô Đường!
Triệu Cẩm nghe Cố Hiến Thành gọi, nhưng lão chỉ nở một nụ cười lạnh lẽo, sau đó cũng không quay đầu lại, bưng linh vị Dương Minh tiên sinh thẳng vào Khổng miếu.
Có thể dùng phương pháp hợp lý để lừa gạt chính nhân quân tử, Triệu Cẩm đúng là quân tử trung thực, vốn lão vẫn giữ lập trường công bằng ngay thẳng, ra sức cầu Tri Hành Hợp Nhất, thực sự cầu thị. Nhưng Cố Hiến Thành tính kế lão, buộc lão phải chọn phe giữa triều đình, đứng về phía đối lập với Tần Lâm. Cho dù là Triệu Cẩm chất phác như thế nào đi nữa, trong lòng há có thể không có chút thành kiến nào, bất quá là vì tình thế bắt buộc nên không thể phát tác mà thôi.
Sau Từ Văn Trường và Triệu Cẩm thương nghị, Từ lão đầu tử liền biết rõ đạo lý tiến thoái, chỉ yêu cầu sau này Triệu Cẩm hành sự công bằng đúng với bản tâm, cũng không mượn chuyện Dương Minh tiên sinh được thờ nơi Khổng miếu uy hiếp lão, ngược lại giành được hảo cảm của Triệu Cẩm.
Nói là ngay thẳng không thiên vị, thật ra giờ phút này trong lòng Triệu Cẩm đã nghiêng về phía Tần Lâm. Có câu nói tượng đất cũng có mấy phần hỏa tính, Cố Hiến Thành chơi lão một vố như vậy, sao thể không ghi hận.
Bọn Dương Khả Lập đứng trong đội ngũ đệ tử Tâm Học, muốn đi ra cũng không được, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt theo đám đông vào Khổng miếu hành lễ.
Đặc biệt là nụ cười xấu xa của Từ Văn Trường, thật sự xem bọn họ như đang diễn trò xiếc khỉ.
Cố Hiến Thành cũng chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, làm ra vẻ không thèm để ý, thật ra trong lòng hết sức buồn bực. Mãi cho đến khi toàn bộ nghi thức rước linh vị Vương Dương Minh vào thờ nơi Khổng miếu kết thúc, sắc mặt y và mấy tên bằng hữu đã đen sạm như than.
Rốt cục nghi thức xong xuôi, bọn họ nhấc chân muốn rời khỏi, chợt thấy Tần Lâm mãng bào ngọc đái giục ngựa tới, tung mình xuống ngựa cười ha hả, chắp tay thi lễ các quan viên một vòng.
Vì sao hắn lại tới đây…? Cố Hiến Thành chợt nảy sinh một kế, gọi:
- Tần Đốc Chủ, ngươi cũng tới bái Khổng miếu sao?
- Không sai.
Tần Lâm gật đầu một cái.
Cố Hiến Thành cười lạnh một tiếng:
- Hừ, Đốc Chủ kềm chế ngôn luận, bế tắc hiền đường, chèn ép chính nhân quân tử thật hay. Gần đây sai dịch Đông Xưởng túa ra bốn phía, áp chế đám sĩ lâm quân tử chúng ta, phải nhớ tấm gương Phu Sơn tiên sinh bị hại lúc trước vẫn còn rành rành ra đó.
Hà Tâm Ẩn hiệu Phu Sơn, Cố Hiến Thành nói những lời này, bất kể người đọc sách Tâm Học hay Lý Học đều có đồng cảm. Bởi vì giữa hệ phái Tâm Học và Lý Học cũng không tới nỗi một mất một còn giống như hai giáo Hoàng Bạch Tây Tạng, ít nhất mọi người cùng là người trong sĩ lâm, không dính dấp gì với ưng khuyển Xưởng Vệ. Hà Tâm Ẩn bởi vì chỉ trích Trương Cư Chính mà bị hại, gần đây Tần Lâm dùng chút thủ đoạn chỉnh trị cựu đảng thanh lưu dở sống dở chết, chuyện này rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra liên tưởng tới chuyện xưa.
Tần Lâm chậc chậc luôn miệng, bản lãnh ứng biến lâm thời của Cố Hiến Thành quả thật không tệ, đáng tiếc điểm này cũng đã nằm trong tính toán của Trương Tử Huyên.
- Không sai, bản đốc đang muốn nói chuyện này với các vị tiên sinh.
Tần Lâm thi lễ khắp bốn phương tám hướng, sau đó hắng giọng nói:
- Năm đó Phu Sơn tiên sinh bị hại, với gia nhạc Giang Lăng tướng công thật sự là ‘Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân vì ta mà chết’, cho nên bản đốc đã đưa tin tới Giang Lăng, mấy vị nội huynh đã thuê thuyền chạy tới Vũ Xương, lập bia cúng tế Phu Sơn tiên sinh.
Cái gì? Con ngươi Cố Hiến Thành lập tức co rút lại: Tần tặc giở thủ đoạn này quả thật quá mức giảo hoạt!
Tâm Học đại nho Hà Tâm Ẩn bị hạ ngục oan, chết trong ngục Vũ Xương, kẻ chủ sử trực tiếp chính là kiện tướng Giang Lăng đảng Vương Chi Viên lúc còn nhậm chức Tuần Phủ Hồ Quảng.
Chuyện này rốt cuộc là Trương Cư Chính đã từng ra lệnh, hay là Vương Chi Viên vì lấy lòng Thủ Phụ mà tự tiện làm chủ, vì Trương Cư Chính qua đời đã không còn cách nào nghiệm chứng.
Cố Hiến Thành chỉ hy vọng cử động của Triệu Cẩm và Thân Thời Hành chẳng qua là ngẫu nhiên trùng hợp, nhất là Triệu Cẩm, từ lập trường quan văn thông thường sẽ đứng về phía đối lập với Tần Lâm.
Nếu Cố Hiến Thành đã giơ cờ trắng nhận thua, bất kể hiểu hay không hiểu, bọn Dư Mậu Học, Ngô Trung Hành thấy đại thế đã qua, cũng chỉ có thể xếp cờ gióng trống.
Vạn Lịch trên ngự tọa hết sức vui mừng, y cũng có bài tính nhỏ của mình. Mặc dù tính toán này ít nhất phải một năm sau mới có thể lấy ra, nhưng bây giờ chuẩn bị trước cho mọi việc đi vào khuôn phép, đè ép một chút đám đạo học tiên sinh Lý Học thanh lưu, nâng đỡ phái hệ Lý Học so ra tùy tâm sở dục hơn, tuyệt đối sẽ không sai.
Trịnh Trinh, Chu Thường Tuân...
Vạn Lịch nghĩ tới đây không chậm trễ nữa, hắng giọng nói:
- Dương Minh Tâm Học là chính phái Nho môn nhất mạch, Vương Thủ Nhân phát dương quang đại Tri Hành Hợp Nhất, xứng đáng được thờ nơi Khổng Miếu.
A, đại công cáo thành! Tần Lâm nở một nụ cười xấu xa, đưa mắt nhìn Triệu Cẩm: xong nhiệm vụ của bản đốc.
-----------
Xung quanh kinh thành trong chu vi bốn mươi tám dặm lập ra tám cửa, phía Bắc hai cửa, phía Tây có Đức Thắng môn, phía Đông có An Định môn. Học phủ cao nhất quốc lập triều Đại Minh Quốc Tử Giám và Văn Miếu cung phụng tiên sư chí thánh tọa lạc trên một dãy phía Đông Đức Thắng môn, chỉ cách tường thành phía Bắc kinh sư một con hẻm.
Thời xưa lấy phía Đông là bên trái, phía Tây là bên phải (ngược lại với bản đồ đời sau), dựa theo Tả Miếu Hữu Học Lễ Chế, Quốc Tử Giám ở Tây, Khổng miếu ở Đông.
Đời Minh Nho học thịnh vượng, cơ hồ các thành thị đều có Văn Miếu, bàn về quy mô dĩ nhiên đứng đầu là Sơn Đông Khúc Phụ, bất quá bàn về địa vị chính trị cao quý chính là kinh sư này. Dù sao quân thần kinh sư đều bề bộn nhiều việc, không có quá nhiều thời gian ngàn dặm xa xôi chạy đến Khúc Phụ cúng tế Khổng Tử, chỉ có thể biểu đạt kính ngưỡng đối với tiên sư chí thánh ở gần.
Hôm nay bên ngoài Khổng miếu đầu người lố nhố vô cùng đông đúc, có Tú Tài chít khăn sam, có Cử Nhân đội ô sa áo cổ tròn, chen chúc nhau toát cả mồ hôi.
Quốc Tử Giám ở sát bên Khổng miếu cơ hồ dốc hết trọn ổ mà ra, lão sư bất kể dạy môn gì, Bác Sĩ, Học Chính, học trò cũng không phân Cống Sinh, Ấm Sinh, tất cả đều chạy ra đứng trên bậc thêm vươn dài cổ nhìn về phía trước.
Triều đình minh chỉ hạ phát, hôm nay sẽ hành lễ cho Dương Minh tiên sinh Vương Thủ Nhân được thờ nơi Khổng miếu, điều này đại biểu Dương Minh Tâm Học đã được triều đình thừa nhận, từ nay sẽ là chính đạo Nho môn như Trình Chu Lý Học.
Có câu cách ngôn ‘văn nhân thường hay khinh nhau’, người đọc sách nhiều tranh nhau miệng lưỡi cũng nhiều. Nơi này đệ tử Tâm Học, môn đồ Lý Học nhiều không đếm xuể, gặp nhau lập tức tranh luận với nhau, thanh âm càng lúc càng lớn, cổ càng ngày càng đỏ.
Người đọc sách triều Đại Minh đối đãi tư tưởng học thuật sẽ không tới nỗi nước lửa không dung, một mất một còn giống hai giáo Hoàng Bạch Tây Tạng vậy. Trên thực tế rất nhiều nhân sĩ là vừa theo Trình Chu Lý Học, lại học Lục Vương Tâm Học, cũng gia tăng thêm kiến thức của mình.
Nhưng giữa Tâm Học Lý Học vẫn có chỗ khác biệt với nhau, điểm này đưa tới tranh luận. Hơn nữa chỉ cần người càng nhiều, thanh âm của những người thái độ cực đoan lớn nhất, sẽ có thể hấp dẫn chú ý nhất. Cộng thêm đại đa số sĩ tử tuổi còn trẻ huyết khí phương cương, nổ ra tranh luận không có cách nào can gián, kẻ xắn tay áo người vung quyền, có mấy nơi đã xảy ra xô xát nhỏ.
Duy chỉ có một đám Giám Sinh vận y phục đắt tiền đứng trên bậc thềm thơ thẩn ở một bên, chỉ chỉ chỏ chỏ như đang xem hát, thỉnh thoảng cười hỉ hả, tựa hồ không có hứng thú đối với Tâm Học Lý Học, thuần túy chẳng qua là xem đám người đọc sách tranh chấp làm vui.
Những Giám Sinh Quốc Tử Giám khác cũng duy trì một khoảng cách với đám người kia, bởi vì bọn họ là Ấm Sinh, hơn nữa còn là Võ Ấm Sinh.
Giám Sinh có bốn loại, trong đó Cống Sinh là ba học trò giỏi chọn ra từ bên trong Tú Tài nho học phủ châu huyện. Cử Giám là rớt kỳ thi trước ở lại kinh học tập, chuẩn bị khoa sau tiếp tục ứng thi Cử Nhân, tương đương với trình độ học vấn tốt nghiệp bản khoa học lại lần thứ hai. Lệ Giám là Trạch giáo sinh quyên tiền mà được. Ấm Sinh lại là phụ tổ có công với nước, chủ yếu nhờ tổ phụ làm quan rất lớn, được ấm tí tiếp tục làm quan.
Quan trường Đại Minh xuất thân Tiến Sĩ là tốt nhất, tư cách Giám Sinh đơn thuần không thi Tiến Sĩ, trên thực tế không có bao nhiêu tiền đồ. Cho nên so ra ba loại Giám Sinh trước đều là nghèo hèn xấu xí, duy chỉ có Ấm Sinh có phụ tổ ấm tí mới thật sự là cao sang quý phái.
Ấm Sinh phân ra văn võ, văn thần thế gia tử và võ huân quý thích tự nhiên có chỗ bất đồng, đám Võ Ấm Sinh xem hát này ai ai cũng có địa vị Công Hầu Bá trong nhà. Sau khi học xong ở giám học, đi ra ngoài sẽ được chức quan tam tứ phẩm, thậm chí tập phong tước vị siêu phẩm.
Trong đám Võ Ấm Sinh chợt có một người cất giọng ồm ồm nói:
- Đám chim gõ kiến này ồn ào gì vậy, miệng nói lảm nhảm những gì mà tiểu gia không hiểu. Không bằng tới hẻm Câu Lan nghe hát xướng còn hay hơn, Hương Lan tỷ hát Thập Bát Mô ‘da thịt nô gia đây, lang quân muốn làm gì’ rất hay, ha ha ha…
Các vị sĩ tử đều tức giận nhìn người này, y cũng trợn tròn đôi mắt trừng lại. Bọn Võ Ấm Sinh đã quen nghịch ngợm, hiểu rõ bằng hữu nói hươu nói vượn cũng không ngăn cản, còn cất tiếng phụ họa khen hay.
Còn đang ồn ào, phía Tây truyền tới tiếng đồng la, binh sĩ người ở gióng đồng la mở đường, thật nhiều quan viên có ngồi kiệu, có ngồi ngựa đang kéo về phía này.
Trước Khổng miếu có tấm bia xuống ngựa, đề ‘Văn võ quan viên quân dân đến đây dừng kiệu xuống ngựa’, các quan viên thi nhau dừng kiệu xuống ngựa.
Người đi đầu chính là Đô Sát viện Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm, đầu đội Lục Lương quan, thân mặc triều phục, đeo dây thao đỏ, tay cầm linh vị tiên sư Vương Dương Minh, chậm rãi đi tới từng bước một, thần sắc trang nghiêm.
Sau đó là ba vị nội các phụ thần Thân Thời Hành, Dư Hữu Đinh, Hứa Quốc, quan chức bọn họ cao hơn Triệu Cẩm, nhưng tình hình hôm nay hiển nhiên không tính theo quan chức cao thấp. Triệu Cẩm thân là quan môn đệ tử Vương Dương Minh, có tư cách cúng bái linh tiền ở phía trước hơn bọn họ.
Bọn Thân Thời Hành đều lấy Tâm Học làm chủ, chỉ bất quá hiện tại làm tới vị trí phụ thần, có địa vị cao cả ở học thuật, thông thường không tham gia tranh chấp Lý Học Tâm Học. Nhưng bây giờ thế cục bất đồng, Thân Thời Hành, Hứa Quốc đã xích mích với cựu đảng thanh lưu trong chuyện Trương Tứ Duy, bọn họ vui vẻ mượn cớ nâng đỡ Tâm Học để đè ép cựu đảng thanh lưu vốn theo Lý Học.
Lui về phía sau nữa là đám đệ tử Tâm Học như Tống Ứng Xương, Chu Hi Đán, Trần Dữ Giao vân vân, quan bào rực rỡ, lọng che rợp trời.
Môn đồ Lý Học trong triều kiên quyết không chịu xuất hiện trong tình cảnh này, tỷ như bọn Dư Mậu Học, Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền thay đổi đồ thường, mang theo người nhà sai vặt lẫn trong đám đông người đọc sách. Bọn họ lạnh lùng bàng quan nhìn Triệu Cẩm, bảo bọn họ mặc triều phục tới ủng hộ đó thật sự là chuyện không tưởng.
- Cố Thúc Thời tới thật sao?!
Dư Mậu Học Dư Đại Chủy há miệng thật to.
Quả thật ngoài dự đoán của mọi người, trong đám đệ tử Tâm Học đi dự lễ Vương Dương Minh được thờ nơi Khổng miếu, cũng có Cố Hiến Thành Cố Đại Giải Nguyên trong đó. Chuyện này có vẻ kỳ quái, dù sao y cũng là một tín đồ Lý Học kiên định, trước kia vẫn hay làm văn chỉ trích đệ tử Tâm Học.
Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền nhất tề than thở:
- Ôi... Thúc Thời hà tất phải khổ như vậy…
Không chỉ có như vậy, bọn họ còn thấy ba tên lão bằng hữu, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực cũng xen lẫn trong đám người, chỉ bất quá thần sắc cũng không thản nhiên như thường như Cố Hiến Thành, mà thỉnh thoảng toát ra vẻ căm phẫn buồn bực.
Cố Hiến Thành thấy bọn Dư Mậu Học, cũng chú ý tới thần thái mấy vị bên người Giang Đông Chi này, y cười khổ lắc đầu một cái: cục diện bây giờ cũng chỉ có thể hết sức lấy lòng Triệu Cẩm. Ngoài ra không có phương pháp nào khác, chỉ cần chuyện làm cho y lo lắng nhất sẽ không biến thành sự thật...
Thế nhưng sợ chuyện gì lại gặp chuyện đó, Triệu Cẩm còn chưa đi đến cửa Khổng miếu, bên đường chợt có một chiếc xe ngựa dừng lại. Rèm xe vén lên, Từ Văn Trường cười khanh khách đi ra, trao đổi bằng mắt với Triệu Cẩm, sau đó đứng vào hàng ngũ đệ tử Tâm Học.
Sắc mặt của Cố Hiến Thành lập tức trở nên khó coi cực độ.
Giang Đông Chi chỉ Từ Văn Trường, run giọng nói:
- Lão… lão...
Từ Văn Trường liếc y một cái:
- Lão phu tòng sư Vương Long Khê, chính tông Tâm Học truyền!
Mắc bẫy rồi! Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực đồng thời mắng to, Từ lão đầu tử nửa đời lạc phách, làm việc hoang đường bất cần đời. Cho dù là ở mạc phủ Hồ Tông Hiến, Ngô Đoài hay Tần Lâm, phong cách làm việc của lão cũng gần như tung hoành, làm cho bọn họ gần như quên mất lão già này là đệ tử Vương Long Khê, đồ tôn Vương Dương Minh chính tông!
Như vậy câu trả lời đã hết sức rõ ràng, thanh lưu cựu đảng đã hoàn toàn rơi vào bẫy rập của Tần Lâm và Từ Văn Trường. Triệu Cẩm đã phối hợp với Tần Lâm từ trước, buồn cười bọn Cố Hiến Thành, Giang Đông Chi còn ngây thơ cho là có thể tranh thủ Triệu Cẩm, nên mới cố ý đứng vào hàng ngũ đệ tử Tâm Học.
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực giận đến toàn thân run run, rất muốn tát cho mình mấy tát tai. Hành động của Từ Văn Trường là muốn nói cho bọn họ biết, bọn họ đã mắc bẫy.
Cũng không phải sao, Dư Mậu Học chen bên trong đám người há hốc mồm cứng lưỡi, Triệu Dụng Hiền và Ngô Trung Hành ngơ ngác nhìn nhau. Ánh mắt Từ Văn Trường liếc nhìn qua khiến cho bọn họ cảm thấy xấu hổ không đất dung thân.
Cố Hiến Thành ủ rũ như đưa đám, tự xưng là mưu lược siêu quần, lại luôn luôn thua bởi tay Tần Lâm, giờ phút này y cũng vô kế khả thi, chỉ đành phải kêu một tiếng nho nhỏ:
- Triệu Đô Đường!
Triệu Cẩm nghe Cố Hiến Thành gọi, nhưng lão chỉ nở một nụ cười lạnh lẽo, sau đó cũng không quay đầu lại, bưng linh vị Dương Minh tiên sinh thẳng vào Khổng miếu.
Có thể dùng phương pháp hợp lý để lừa gạt chính nhân quân tử, Triệu Cẩm đúng là quân tử trung thực, vốn lão vẫn giữ lập trường công bằng ngay thẳng, ra sức cầu Tri Hành Hợp Nhất, thực sự cầu thị. Nhưng Cố Hiến Thành tính kế lão, buộc lão phải chọn phe giữa triều đình, đứng về phía đối lập với Tần Lâm. Cho dù là Triệu Cẩm chất phác như thế nào đi nữa, trong lòng há có thể không có chút thành kiến nào, bất quá là vì tình thế bắt buộc nên không thể phát tác mà thôi.
Sau Từ Văn Trường và Triệu Cẩm thương nghị, Từ lão đầu tử liền biết rõ đạo lý tiến thoái, chỉ yêu cầu sau này Triệu Cẩm hành sự công bằng đúng với bản tâm, cũng không mượn chuyện Dương Minh tiên sinh được thờ nơi Khổng miếu uy hiếp lão, ngược lại giành được hảo cảm của Triệu Cẩm.
Nói là ngay thẳng không thiên vị, thật ra giờ phút này trong lòng Triệu Cẩm đã nghiêng về phía Tần Lâm. Có câu nói tượng đất cũng có mấy phần hỏa tính, Cố Hiến Thành chơi lão một vố như vậy, sao thể không ghi hận.
Bọn Dương Khả Lập đứng trong đội ngũ đệ tử Tâm Học, muốn đi ra cũng không được, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt theo đám đông vào Khổng miếu hành lễ.
Đặc biệt là nụ cười xấu xa của Từ Văn Trường, thật sự xem bọn họ như đang diễn trò xiếc khỉ.
Cố Hiến Thành cũng chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, làm ra vẻ không thèm để ý, thật ra trong lòng hết sức buồn bực. Mãi cho đến khi toàn bộ nghi thức rước linh vị Vương Dương Minh vào thờ nơi Khổng miếu kết thúc, sắc mặt y và mấy tên bằng hữu đã đen sạm như than.
Rốt cục nghi thức xong xuôi, bọn họ nhấc chân muốn rời khỏi, chợt thấy Tần Lâm mãng bào ngọc đái giục ngựa tới, tung mình xuống ngựa cười ha hả, chắp tay thi lễ các quan viên một vòng.
Vì sao hắn lại tới đây…? Cố Hiến Thành chợt nảy sinh một kế, gọi:
- Tần Đốc Chủ, ngươi cũng tới bái Khổng miếu sao?
- Không sai.
Tần Lâm gật đầu một cái.
Cố Hiến Thành cười lạnh một tiếng:
- Hừ, Đốc Chủ kềm chế ngôn luận, bế tắc hiền đường, chèn ép chính nhân quân tử thật hay. Gần đây sai dịch Đông Xưởng túa ra bốn phía, áp chế đám sĩ lâm quân tử chúng ta, phải nhớ tấm gương Phu Sơn tiên sinh bị hại lúc trước vẫn còn rành rành ra đó.
Hà Tâm Ẩn hiệu Phu Sơn, Cố Hiến Thành nói những lời này, bất kể người đọc sách Tâm Học hay Lý Học đều có đồng cảm. Bởi vì giữa hệ phái Tâm Học và Lý Học cũng không tới nỗi một mất một còn giống như hai giáo Hoàng Bạch Tây Tạng, ít nhất mọi người cùng là người trong sĩ lâm, không dính dấp gì với ưng khuyển Xưởng Vệ. Hà Tâm Ẩn bởi vì chỉ trích Trương Cư Chính mà bị hại, gần đây Tần Lâm dùng chút thủ đoạn chỉnh trị cựu đảng thanh lưu dở sống dở chết, chuyện này rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra liên tưởng tới chuyện xưa.
Tần Lâm chậc chậc luôn miệng, bản lãnh ứng biến lâm thời của Cố Hiến Thành quả thật không tệ, đáng tiếc điểm này cũng đã nằm trong tính toán của Trương Tử Huyên.
- Không sai, bản đốc đang muốn nói chuyện này với các vị tiên sinh.
Tần Lâm thi lễ khắp bốn phương tám hướng, sau đó hắng giọng nói:
- Năm đó Phu Sơn tiên sinh bị hại, với gia nhạc Giang Lăng tướng công thật sự là ‘Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân vì ta mà chết’, cho nên bản đốc đã đưa tin tới Giang Lăng, mấy vị nội huynh đã thuê thuyền chạy tới Vũ Xương, lập bia cúng tế Phu Sơn tiên sinh.
Cái gì? Con ngươi Cố Hiến Thành lập tức co rút lại: Tần tặc giở thủ đoạn này quả thật quá mức giảo hoạt!
Tâm Học đại nho Hà Tâm Ẩn bị hạ ngục oan, chết trong ngục Vũ Xương, kẻ chủ sử trực tiếp chính là kiện tướng Giang Lăng đảng Vương Chi Viên lúc còn nhậm chức Tuần Phủ Hồ Quảng.
Chuyện này rốt cuộc là Trương Cư Chính đã từng ra lệnh, hay là Vương Chi Viên vì lấy lòng Thủ Phụ mà tự tiện làm chủ, vì Trương Cư Chính qua đời đã không còn cách nào nghiệm chứng.