Từ Tân Di phì cười tại chỗ, rõ ràng là Tần Lâm đánh người đánh vào mặt, quả thật hết sức xấu xa.
Chính là như vậy, sắc mặt Cố Hiến Thành tái xanh, làm sao y có thể chỉ vì vài lời nói khích của Tần Lâm mà thật sự lấy cái chết chứng tỏ mình trong sạch. Nhưng nụ cười bại hoại của Tần Lâm đang toát ra vẻ vô cùng trông đợi, quả thật rất dễ khiến cho người ta nổi giận xung thiên.
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực lại muốn chen lời, Tần Lâm đã đường hoàng khoát khoát tay:
- Chớ có nói nhảm, phàm là những kẻ có mặt tại trường chính là kẻ hiềm nghi, cho nên hãy chờ bản đốc tra rõ vụ án rồi hãy nói.
Tam đại mạ tướng giận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng không có cách nào phản bác. Quả thật đúng như lời Tần Lâm phân tích vừa rồi, bất cứ ai trong những người có mặt tại trường cũng có khả năng hạ độc.
Phùng Phác ngẩn người ra, kế đó lộ vẻ vui mừng.
Y là quan văn xuất thân chính đồ vào năm Gia Tĩnh, theo bản năng tương đối nghiêng về phe Cố Hiến Thành. Nhưng danh tiếng Thanh Đằng tiên sinh Từ Văn Trường cũng rất lớn, hơn nữa sau khi tin tức đưa Dương Minh tiên sinh vào thờ nơi Khổng miếu truyền ra, Từ Văn Trường chính là đồng môn với các vị đệ tử Tâm Học Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm, Binh bộ Chủ Sự Tống Ứng Xương, cho nên Phùng Phủ Doãn cũng rất do dự.
Nhưng bây giờ y không cần do dự nữa, Tần Lâm muốn tra vụ án này vừa hay giúp cho Phùng Phủ Doãn y rút ra lui bước. Vụ án này trọng đại như vậy, vạn nhất có cái gì không đúng làm sao Thuận Thiên phủ có thể gánh vác, nói không chừng sẽ phải đưa ra tam đường hội thẩm, hiện tại vừa hay có Đông Xưởng đứng mũi chịu sào phía trước.
Tần Lâm căn dặn Lục mập và Lưu Tam Đao kiểm tra thi thể, kiểm nghiệm hết thảy khả năng một lượt. Mặc dù trên căn bản có thể phán định là trúng độc Khiên Cơ dược, nhưng cũng không loại trừ tình huống khác, ngoài ra kiểm tra thi thể cẩn thận có lẽ có thể phát hiện những đầu mối khác.
Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền chính là hảo thủ ép dụ hỏi cung, cho nên hai người bọn họ bèn phụ trách chuyện tra hỏi chốn tiêu tiền như nước này. Tất cả cô nương, nha hoàn và quy nô, nhất là các vị cô nương có mặt tại trường lúc vụ án xảy ra, từ góc độ điều tra hình sự, khẩu cung của các nàng chắc chắn sẽ càng thêm khách quan chân thật hơn những kẻ hiềm nghi.
Bởi vì vụ án này cũng không có địch nhân hung mãnh dũng hãn, còn lại Hoắc Trọng Lâu và Ngưu Đại Lực không có đất dụng võ, nên Tần Lâm bảo hai người bọn họ dò xét bốn phía. Lão Ngưu tra xét mặt đất và bên trong phòng, lão Hoắc kiểm tra nóc phòng, không buông tha một dấu vết nào.
Phân phái đã định, mọi người bắt đầu bận rộn, đáng thương cho một Giám Sinh nho nhỏ như Liên Chí Thanh, khi còn sống lẳng lặng không ai nghe thấy, trước khi chết chỉ trích Đốc Chủ Đông Xưởng và Thanh Đằng tiên sinh Từ Văn Trường ở Quốc Tử Giám, lại bị Hoài Viễn Hầu Thường Dận Tự đánh, cực kỳ nổi danh. Sau khi chết lại có Chưởng Hình Thiên Hộ, Lý Hình Bá Hộ Đông Xưởng hiện nhiệm tiền nhiệm và thật nhiều Ty Phòng, Chưởng Ban điều tra nghiêm ngặt, đãi ngộ như vậy e rằng còn tốt hơn cả đạt quan hiển quý, cũng có thể coi như chết một cách oanh oanh liệt liệt.
- Còn thiếp thì sao?
Tân Di chỉ chóp mũi mình, thấy người khác đều có chuyện làm, riêng nàng lại không có nhiệm vụ gì cả, nhất thời rất là bất mãn.
Tần Lâm cười vái dài sát đất:
- Đã giao cho bọn họ các hạng sự vụ, mời phu nhân tổng lãm toàn cục.
Từ Đại tiểu thư nhất thời nhếch môi cười ha hả, vẻ đắc ý quả thật khó lòng tả được, nhìn quanh quất xem thử. Sau đó nhấc cặp chân dài lên nhẹ nhàng đi tới đi lui, thân hình tựa như một con thư báo.
Phùng Phác khẽ cau mày, Lý Như Tùng lại hâm mộ không dứt, nếu tướng môn như y có thể lấy được một nữ nhi được phong chức sắc đã là cảm tạ trời đất, quả thật không dám nằm mơ tới con gái của Quốc Công. Phụ thân y Lý Thành Lương lập được rất nhiều chiến công cũng chỉ mới leo lên tới Ninh Viễn Bá, hơn nữa bị thế huân quý thích chân chính coi là bạo phát, kém hơn người ta không chỉ một bậc.
Lý Như Tùng thầm nhủ trong lòng không biết đến khi nào Lý gia chúng ta mới được truyền thừa mấy đời, đời đời chịu ơn nước. Nếu tằng tôn nữ có thể quý khí bức người giống như Từ Đại tiểu thư, đó mới gọi là huân quý thích chân chính, không còn là nhà bạo phát nữa.
Thậm chí y đã thầm quyết định, không cưỡng cầu nữ nhi và điệt nữ phải học cầm kỳ thi họa, giả bộ đại gia khuê tú, không cần gả vào chức sắc nhà quan nữa. Dù sao cũng là xuất thân tướng môn, tương lai giống như Từ Đại tiểu thư không phải là rất tốt hay sao?
Những cô nương bên trong Câu Lan viện lại hâm mộ khác với Lý Như Tùng. Tần Lâm tuổi còn trẻ đã làm tới Đốc Chủ, lại cho phép phu nhân đi theo khắp nơi, hai người cười cười nói nói, thần thái cử chỉ nói chuyện đều rất tự nhiên, có thể thấy được bình thời vẫn như vậy, chuyện này thật là hiếm thấy.
- Dễ cầu vô giá bảo, khó được hữu tình lang…
Bọn cô nương Tố Hoàn thấp giọng ngâm nga, bóng dáng của Tần Lâm trong lòng các nàng nhất thời cao lớn hơn Cố Hiến Thành rất nhiều.
Đông Xưởng còn đang bận rộn tra án, thình lình từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Chỉ thấy bọn nha dịch Thuận Thiên phủ dẫn hai tên người làm một già một trẻ, vội vàng chạy tới nơi này.
Không nói cũng biết đây chính là người nhà Liên Chí Thanh, lão gia nhân thấy kia thi thể co rúm đáng sợ của Liên Chí Thanh mới đầu còn không dám nhận. Đến khi sai dịch Đông Xưởng đốt đèn đuốc chiếu rọi sáng như ban ngày, lão giụi giụi mắt, sau đó nhào xuống đất khóc lóc thảm thiết:
- Thiếu gia ôi thiếu gia, vì sao lại bỏ đi như vậy… Hôm nay Cổ Tam Tòng lão gia mang tin tới, lão nô còn nói có tin vui, chắc chắn sẽ khiến cho thiếu gia hết sức vui mừng, không ngờ, không ngờ...
Tên người làm trẻ tuổi nhìn qua có vẻ ngốc nghếch, lúc này cũng quỳ sụp xuống đất, vừa khóc gạt lệ vừa nói luôn miệng:
- Thiếu gia, năm nay quan phủ đo đạc lại ruộng đất, Thiệu gia đã trả lại hết số ruộng đất trước kia lấy danh nghĩa đầu hiến chiếm của chúng ta, thuế suất hàng năm cũng giảm một phần rưỡi. Lão nãi nãi và nãi nãi đều vui mừng hết sức, bảo tiểu nhân chạy tới đây báo tin vui. Trời ơi, thiếu gia ra đi đột ngột như vậy, tiểu nhân trở về biết ăn nói thế nào đây?
Có địa phương Giám Sinh đã được coi như chức sắc nhỏ, có thể cấu kết với quan phủ ức hiếp lương dân, bất quá loại Giám Sinh này quá nửa là bỏ tiền túi ra mua. Mà Liên Chí Thanh được chọn ra từ Tú Tài nghèo, trong nhà không có quyền không có thế, tự nhiên không thể so sánh.
Trước kia y chưa thi đỗ Tú Tài, ruộng đất trong nhà bị hào cường xâm chiếm, hiện tại dù sao cũng đỗ Tú Tài, được chọn Giám Sinh, nể chuyện này nên trả lại số ruộng đất đã chiếm, hy vọng sau này không căng thẳng.
Nhưng Liên Chí Thanh liên tục ba kỳ không thi đậu Cử Nhân, cũng không được chọn làm quan, chôn chân ở Quốc Tử Giám sáu năm, đám hào cường thấy vậy bèn ức hiếp tới tận cửa.
Từ Tân Di phì cười tại chỗ, rõ ràng là Tần Lâm đánh người đánh vào mặt, quả thật hết sức xấu xa.
Chính là như vậy, sắc mặt Cố Hiến Thành tái xanh, làm sao y có thể chỉ vì vài lời nói khích của Tần Lâm mà thật sự lấy cái chết chứng tỏ mình trong sạch. Nhưng nụ cười bại hoại của Tần Lâm đang toát ra vẻ vô cùng trông đợi, quả thật rất dễ khiến cho người ta nổi giận xung thiên.
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực lại muốn chen lời, Tần Lâm đã đường hoàng khoát khoát tay:
- Chớ có nói nhảm, phàm là những kẻ có mặt tại trường chính là kẻ hiềm nghi, cho nên hãy chờ bản đốc tra rõ vụ án rồi hãy nói.
Tam đại mạ tướng giận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng không có cách nào phản bác. Quả thật đúng như lời Tần Lâm phân tích vừa rồi, bất cứ ai trong những người có mặt tại trường cũng có khả năng hạ độc.
Phùng Phác ngẩn người ra, kế đó lộ vẻ vui mừng.
Y là quan văn xuất thân chính đồ vào năm Gia Tĩnh, theo bản năng tương đối nghiêng về phe Cố Hiến Thành. Nhưng danh tiếng Thanh Đằng tiên sinh Từ Văn Trường cũng rất lớn, hơn nữa sau khi tin tức đưa Dương Minh tiên sinh vào thờ nơi Khổng miếu truyền ra, Từ Văn Trường chính là đồng môn với các vị đệ tử Tâm Học Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm, Binh bộ Chủ Sự Tống Ứng Xương, cho nên Phùng Phủ Doãn cũng rất do dự.
Nhưng bây giờ y không cần do dự nữa, Tần Lâm muốn tra vụ án này vừa hay giúp cho Phùng Phủ Doãn y rút ra lui bước. Vụ án này trọng đại như vậy, vạn nhất có cái gì không đúng làm sao Thuận Thiên phủ có thể gánh vác, nói không chừng sẽ phải đưa ra tam đường hội thẩm, hiện tại vừa hay có Đông Xưởng đứng mũi chịu sào phía trước.
Tần Lâm căn dặn Lục mập và Lưu Tam Đao kiểm tra thi thể, kiểm nghiệm hết thảy khả năng một lượt. Mặc dù trên căn bản có thể phán định là trúng độc Khiên Cơ dược, nhưng cũng không loại trừ tình huống khác, ngoài ra kiểm tra thi thể cẩn thận có lẽ có thể phát hiện những đầu mối khác.
Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền chính là hảo thủ ép dụ hỏi cung, cho nên hai người bọn họ bèn phụ trách chuyện tra hỏi chốn tiêu tiền như nước này. Tất cả cô nương, nha hoàn và quy nô, nhất là các vị cô nương có mặt tại trường lúc vụ án xảy ra, từ góc độ điều tra hình sự, khẩu cung của các nàng chắc chắn sẽ càng thêm khách quan chân thật hơn những kẻ hiềm nghi.
Bởi vì vụ án này cũng không có địch nhân hung mãnh dũng hãn, còn lại Hoắc Trọng Lâu và Ngưu Đại Lực không có đất dụng võ, nên Tần Lâm bảo hai người bọn họ dò xét bốn phía. Lão Ngưu tra xét mặt đất và bên trong phòng, lão Hoắc kiểm tra nóc phòng, không buông tha một dấu vết nào.
Phân phái đã định, mọi người bắt đầu bận rộn, đáng thương cho một Giám Sinh nho nhỏ như Liên Chí Thanh, khi còn sống lẳng lặng không ai nghe thấy, trước khi chết chỉ trích Đốc Chủ Đông Xưởng và Thanh Đằng tiên sinh Từ Văn Trường ở Quốc Tử Giám, lại bị Hoài Viễn Hầu Thường Dận Tự đánh, cực kỳ nổi danh. Sau khi chết lại có Chưởng Hình Thiên Hộ, Lý Hình Bá Hộ Đông Xưởng hiện nhiệm tiền nhiệm và thật nhiều Ty Phòng, Chưởng Ban điều tra nghiêm ngặt, đãi ngộ như vậy e rằng còn tốt hơn cả đạt quan hiển quý, cũng có thể coi như chết một cách oanh oanh liệt liệt.
- Còn thiếp thì sao?
Tân Di chỉ chóp mũi mình, thấy người khác đều có chuyện làm, riêng nàng lại không có nhiệm vụ gì cả, nhất thời rất là bất mãn.
Tần Lâm cười vái dài sát đất:
- Đã giao cho bọn họ các hạng sự vụ, mời phu nhân tổng lãm toàn cục.
Từ Đại tiểu thư nhất thời nhếch môi cười ha hả, vẻ đắc ý quả thật khó lòng tả được, nhìn quanh quất xem thử. Sau đó nhấc cặp chân dài lên nhẹ nhàng đi tới đi lui, thân hình tựa như một con thư báo.
Phùng Phác khẽ cau mày, Lý Như Tùng lại hâm mộ không dứt, nếu tướng môn như y có thể lấy được một nữ nhi được phong chức sắc đã là cảm tạ trời đất, quả thật không dám nằm mơ tới con gái của Quốc Công. Phụ thân y Lý Thành Lương lập được rất nhiều chiến công cũng chỉ mới leo lên tới Ninh Viễn Bá, hơn nữa bị thế huân quý thích chân chính coi là bạo phát, kém hơn người ta không chỉ một bậc.
Lý Như Tùng thầm nhủ trong lòng không biết đến khi nào Lý gia chúng ta mới được truyền thừa mấy đời, đời đời chịu ơn nước. Nếu tằng tôn nữ có thể quý khí bức người giống như Từ Đại tiểu thư, đó mới gọi là huân quý thích chân chính, không còn là nhà bạo phát nữa.
Thậm chí y đã thầm quyết định, không cưỡng cầu nữ nhi và điệt nữ phải học cầm kỳ thi họa, giả bộ đại gia khuê tú, không cần gả vào chức sắc nhà quan nữa. Dù sao cũng là xuất thân tướng môn, tương lai giống như Từ Đại tiểu thư không phải là rất tốt hay sao?
Những cô nương bên trong Câu Lan viện lại hâm mộ khác với Lý Như Tùng. Tần Lâm tuổi còn trẻ đã làm tới Đốc Chủ, lại cho phép phu nhân đi theo khắp nơi, hai người cười cười nói nói, thần thái cử chỉ nói chuyện đều rất tự nhiên, có thể thấy được bình thời vẫn như vậy, chuyện này thật là hiếm thấy.
- Dễ cầu vô giá bảo, khó được hữu tình lang…
Bọn cô nương Tố Hoàn thấp giọng ngâm nga, bóng dáng của Tần Lâm trong lòng các nàng nhất thời cao lớn hơn Cố Hiến Thành rất nhiều.
Đông Xưởng còn đang bận rộn tra án, thình lình từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Chỉ thấy bọn nha dịch Thuận Thiên phủ dẫn hai tên người làm một già một trẻ, vội vàng chạy tới nơi này.
Không nói cũng biết đây chính là người nhà Liên Chí Thanh, lão gia nhân thấy kia thi thể co rúm đáng sợ của Liên Chí Thanh mới đầu còn không dám nhận. Đến khi sai dịch Đông Xưởng đốt đèn đuốc chiếu rọi sáng như ban ngày, lão giụi giụi mắt, sau đó nhào xuống đất khóc lóc thảm thiết:
- Thiếu gia ôi thiếu gia, vì sao lại bỏ đi như vậy… Hôm nay Cổ Tam Tòng lão gia mang tin tới, lão nô còn nói có tin vui, chắc chắn sẽ khiến cho thiếu gia hết sức vui mừng, không ngờ, không ngờ...
Tên người làm trẻ tuổi nhìn qua có vẻ ngốc nghếch, lúc này cũng quỳ sụp xuống đất, vừa khóc gạt lệ vừa nói luôn miệng:
- Thiếu gia, năm nay quan phủ đo đạc lại ruộng đất, Thiệu gia đã trả lại hết số ruộng đất trước kia lấy danh nghĩa đầu hiến chiếm của chúng ta, thuế suất hàng năm cũng giảm một phần rưỡi. Lão nãi nãi và nãi nãi đều vui mừng hết sức, bảo tiểu nhân chạy tới đây báo tin vui. Trời ơi, thiếu gia ra đi đột ngột như vậy, tiểu nhân trở về biết ăn nói thế nào đây?
Có địa phương Giám Sinh đã được coi như chức sắc nhỏ, có thể cấu kết với quan phủ ức hiếp lương dân, bất quá loại Giám Sinh này quá nửa là bỏ tiền túi ra mua. Mà Liên Chí Thanh được chọn ra từ Tú Tài nghèo, trong nhà không có quyền không có thế, tự nhiên không thể so sánh.
Trước kia y chưa thi đỗ Tú Tài, ruộng đất trong nhà bị hào cường xâm chiếm, hiện tại dù sao cũng đỗ Tú Tài, được chọn Giám Sinh, nể chuyện này nên trả lại số ruộng đất đã chiếm, hy vọng sau này không căng thẳng.
Nhưng Liên Chí Thanh liên tục ba kỳ không thi đậu Cử Nhân, cũng không được chọn làm quan, chôn chân ở Quốc Tử Giám sáu năm, đám hào cường thấy vậy bèn ức hiếp tới tận cửa.