Bọn Cố Hiến Thành Giang Đông Chi hết sức coi thường, tụ lại với nhau dùng lời cạnh khóe, cười nhạo Tần Lâm bó tay hết cách, vào lúc này đã rối loạn phương hướng.
Đúng là như vậy, buổi sáng tất cả mọi người đều nhìn thấy trên mặt Liên Chí Thanh có không ít nốt đỏ, không cần biết nó là mụn nhọt hay ghẻ phấn hoa, có liên quan gì tới chuyện bị độc chết chứ?!
- Làm bộ làm tịch!
Dương Khả Lập tỏ vẻ khinh thường, tức tối phất tay áo.
Lý Thực cũng nói:
- Muốn giúp Từ Văn Trường thoát tội cũng không dễ dàng như vậy, chủ nhân buổi tiệc này là Lý tướng quân không hề quen biết Liên Chí Thanh. Chúng ta và y cùng là người trong Chính đạo, ngoại trừ Từ Vị làm trành cho hổ, còn ai ném đá giấu tay!? Lý tướng quân, ngươi thấy thế nào?
Lý Như Tùng rơi vào tình thế khó xử, chỉ có thể ấp úng đáp qua loa vài câu, trong lòng vô cùng nóng nảy, thầm nhủ kinh sư quả nhiên không phải đất lành, mình đi một nước cờ sai lầm, chuyện tương lai còn rất khó nói.
Không biết Tần Lâm phát hiện thứ gì trên thi thể, chợt đứng lên vẫy vẫy tay gọi Từ Văn Trường, mời lão tới chỉ chỉ mặt người chết:
- Từ lão tiên sinh, hãy cẩn thận xem thử, phải chăng là những nốt đỏ trên mặt y nghiêm trọng hơn lúc gặp mặt vào buổi trưa hay không?
Từ Văn Trường không hiểu ý Tần Lâm, nếu Tần Lâm không giải thích, lão cũng nghe theo lời định thần nhìn kỹ.
Mụn có các loại mụn nhọt, mụn trứng cá, mụn bọc… những nốt đỏ trên mặt Liên Chí Thanh nhìn qua rất giống mụn nhọt tạo thành, hơn nữa với tuổi của y rất dễ dàng khiến cho người ta nhận lầm.
Bất quá sau khi cẩn thận quan sát phát hiện, ghẻ phấn hoa vẫn có khác biệt rõ ràng với mụn nhọt, không có hiện tượng lỗ chân lông nở to ra, đây đơn thuần là vì dị ứng khiến cho nổi ghẻ sưng đỏ.
Liên Chí Thanh chết bởi Khiên Cơ dược, cơ mặt méo mó co rút lộ ra vẻ đáng sợ vô cùng. Nếu không phải Tần Lâm cố ý yêu cầu, Từ Văn Trường cũng sẽ không cẩn thận quan sát những nốt đỏ trên mặt thi thể, lúc này định thần nhìn kỹ đã nhìn ra đầu mối. Mặc dù sắc mặt người chết tái nhợt khiến cho màu sắc những nốt đỏ trở nên nhạt hơn, không nổi bật như khi còn sống, nhưng có thể thấy phạm vi và độ lớn có gia tăng.
- Tần Đốc Chủ hảo nhãn lực, quả thật nốt đỏ trên mặt y trở nên lớn hơn buổi trưa nhiều.
Từ Văn Trường vuốt chòm râu dê, chớp chớp đôi mắt già nua:
- Còn nhớ lúc kỹ hài truyền tửu, lão phu cảm thấy dường như nốt đỏ trên mặt Liên Chí Thanh nhiều hơn trước, lúc ấy chỉ cho là y uống nhiều ửng đỏ, nốt đỏ trên mặt bị hơi rượu kích thích… Ủa, chẳng lẽ là…
Thần sắc Từ Văn Trường trở nên vô cùng cổ quái, mở to hai mắt nhìn Tần Lâm.
Suỵt... Tần Lâm làm động tác chớ có lên tiếng, cười cười:
- Thiên cơ bất khả lộ.
Bọn Cố Hiến Thành đã chờ không nhịn được, thấy Tần Lâm và Từ Văn Trường châu đầu ghé tai, Dương Khả Lập liền thúc giục với vẻ châm chọc:
- Lời đồn Tần Đốc Chủ mắt thần như điện, hôm nay chúng ta có thể lau mắt mà đợi, chờ xem Đốc Chủ đại hiển thân thủ. Vì sao kéo dài mãi tới bây giờ vẫn còn dây dưa mấy nốt ghẻ phấn hoa trên mặt người chết như vậy?
Tần Lâm không thèm liếc nhìn y lần nào, lại đi tới bên cạnh vị Tố Hoàn cô nương kia, cười hì hì nói:
- So với một số kẻ hay nói nhảm, bản Đốc Chủ lại thích nói chuyện với cô nương trẻ tuổi hơn. Xin hỏi Tố Hoàn cô nương, nàng dùng hương phấn hoa loại nào bôi chân vậy?
Dương Khả Lập bối rối mặt đỏ tới mang tai, đường đường sĩ đại phu bị Tần Lâm sánh ngang cùng kỹ nữ, thật sự khiến cho y tức gần nổ phổi, cơ hồ nghiến nát răng trong miệng.
Tố Hoàn đầu tiên là phì cười một tiếng, nghe Tần Lâm hỏi nàng dùng hương phấn hoa gì bôi chân lập tức xấu hổ đỏ nửa bên mặt, sóng mắt xanh biếc lướt qua mặt hắn một lượt, cúi đầu lắp ba lắp bắp nói:
- Tần Đốc Chủ hỏi như vậy thật sự làm cho nô gia vô cùng xấu hổ… Những thứ đó chỉ là phèn chua, phấn, bách phấn hoa thôi.
Này, họ Tần ngươi làm gì vậy? Từ Đại tiểu thư có vẻ không vui, nhìn lại chân mình cảm thấy dường như hơi lớn một chút.
Thân cao chân dài, chân có thể không lớn sao?
Nhưng thời này lại coi chân nhỏ là xinh đẹp, khó trách Từ Tân Di có chút tự ti nho nhỏ. Rất nhiều văn nhân nhã sĩ thích nữ tử chân nhỏ đến trình độ biến thái, thậm chí có trượng phu thích mùi chân của vợ mình. Mà nữ tử có được ba tấc kim liên mang giày sen cũng có được lực hút thần bí nào đó, cho nên Tần Lâm hỏi Tố Hoàn dùng loại hương phấn hoa gì bôi chân trước mặt mọi người, cũng gần như đời sau hỏi thiếu nữ mặc áo ngực cỡ nào.
Thế nhưng loại trượng phu thích mùi chân của vợ mình cũng không phải là thật sự thích ngửi chân thối. Các cô nương bó chân mỗi ngày đều phải bỏ ra thật nhiều thời gian rửa chân, tẩy da chết, bôi đủ các loại phấn để cho ba tấc kim liên thơm ngát.
Thử nghĩ mà xem, nếu như kỹ hài truyền tửu sử dụng giày sen, vừa cởi ra lập tức bốc mùi thối nồng nặc, e rằng không ai chịu uống chén rượu đựng trong đó. Mà cầm một chiếc giày thối chuyền tay vòng vòng cũng chẳng có gì thú vị.
Tần Lâm lấy được câu trả lời mình muốn từ miệng Tố Hoàn, cũng không chịu bỏ qua, cười cười:
- Cô nương, đắc tội, mời lấy giày sen ra xem một chút.
Tố Hoàn kinh ngạc che miệng lại, Từ Tân Di là người đầu tiên có phản ứng, xông lại kéo kéo cánh tay Tần Lâm:
- Này, họ Tần ngươi không nên làm quá đáng!
Lục mập, Ngưu Đại Lực và đám sai dịch Đông Xưởng nháy nhó với nhau cười cợt, Đốc Chủ của chúng ta cũng quá hiếu sắc, mượn phá án trêu đùa cô nương đã đành, còn dám làm trước mặt Từ phu nhân, chậc chậc…
- Há đâu có lý như vậy!
Sắc mặt bọn Cố Hiến Thành tái xanh vì tức giận.
Lý Như Tùng lắc đầu cười khổ, ở quan ngoại đã nghe được thanh danh Tần Đốc Chủ thật lớn, lão sư Từ Văn Trường cũng sùng bái hắn có thừa, không nghĩ tới nghe danh không bằng gặp mặt, thì ra bất quá chỉ có như vậy. Đại án nhân mạng sờ sờ ra đó, còn muốn trêu đùa nữ tử gió trăng, quả thật hành vi chẳng khác nào đám công tử bột con nhà giàu.
Lại thấy Tần Lâm nói nhỏ bên tai Từ Tân Di đôi câu, Đại tiểu thư hậm hực buông tay ra, hắn lại cười híp mắt hướng về phía Tố Hoàn vòng tay thi lễ. Tố Hoàn đỏ mặt, cởi giày sen ra đưa cho hắn.
Chiếc giày trước đó của nàng đã dùng để truyền tửu, đây là giày mới vừa thay. Sau khi Tần Lâm nhận lấy bèn đưa lên mũi ngửi, cười nói:
- Thơm quá, thơm quá, nàng không nói láo, mùi thơm hoàn toàn giống với chiếc giày truyền tửu ở hiện trường.
Sắc mặt Tố Hoàn đỏ đến tận mang tai, nghiêng mặt sang nơi khác không dám nhìn. Các cô nương khác che miệng cười trộm, từ trước tới nay chưa từng thấy loại người khinh bạc vô hạnh như Tần Đốc Chủ.
Tên Tần Lâm này… tuy rằng ngoài mặt Từ Tân Di vẫn mỉm cười như trước, nhưng một tay nàng đang kín đáo véo hông Tần Lâm.
- Từ lão tiên sinh, lão cũng ngửi thử xem có đúng hay không.
Tần Lâm lại đưa giày cho Từ Văn Trường.
Bọn Cố Hiến Thành thấy hai người bọn họ cầm giày sen ngửi, lời nói cử chỉ lộ ra vẻ vô cùng khinh bạc, nhất thời giận đến thất khiếu bốc khói, cùng kêu lên:
- Tần Lâm, Từ Vị, hai người các ngươi không nên lấn hiếp người quá đáng!
Bọn Cố Hiến Thành Giang Đông Chi hết sức coi thường, tụ lại với nhau dùng lời cạnh khóe, cười nhạo Tần Lâm bó tay hết cách, vào lúc này đã rối loạn phương hướng.
Đúng là như vậy, buổi sáng tất cả mọi người đều nhìn thấy trên mặt Liên Chí Thanh có không ít nốt đỏ, không cần biết nó là mụn nhọt hay ghẻ phấn hoa, có liên quan gì tới chuyện bị độc chết chứ?!
- Làm bộ làm tịch!
Dương Khả Lập tỏ vẻ khinh thường, tức tối phất tay áo.
Lý Thực cũng nói:
- Muốn giúp Từ Văn Trường thoát tội cũng không dễ dàng như vậy, chủ nhân buổi tiệc này là Lý tướng quân không hề quen biết Liên Chí Thanh. Chúng ta và y cùng là người trong Chính đạo, ngoại trừ Từ Vị làm trành cho hổ, còn ai ném đá giấu tay!? Lý tướng quân, ngươi thấy thế nào?
Lý Như Tùng rơi vào tình thế khó xử, chỉ có thể ấp úng đáp qua loa vài câu, trong lòng vô cùng nóng nảy, thầm nhủ kinh sư quả nhiên không phải đất lành, mình đi một nước cờ sai lầm, chuyện tương lai còn rất khó nói.
Không biết Tần Lâm phát hiện thứ gì trên thi thể, chợt đứng lên vẫy vẫy tay gọi Từ Văn Trường, mời lão tới chỉ chỉ mặt người chết:
- Từ lão tiên sinh, hãy cẩn thận xem thử, phải chăng là những nốt đỏ trên mặt y nghiêm trọng hơn lúc gặp mặt vào buổi trưa hay không?
Từ Văn Trường không hiểu ý Tần Lâm, nếu Tần Lâm không giải thích, lão cũng nghe theo lời định thần nhìn kỹ.
Mụn có các loại mụn nhọt, mụn trứng cá, mụn bọc… những nốt đỏ trên mặt Liên Chí Thanh nhìn qua rất giống mụn nhọt tạo thành, hơn nữa với tuổi của y rất dễ dàng khiến cho người ta nhận lầm.
Bất quá sau khi cẩn thận quan sát phát hiện, ghẻ phấn hoa vẫn có khác biệt rõ ràng với mụn nhọt, không có hiện tượng lỗ chân lông nở to ra, đây đơn thuần là vì dị ứng khiến cho nổi ghẻ sưng đỏ.
Liên Chí Thanh chết bởi Khiên Cơ dược, cơ mặt méo mó co rút lộ ra vẻ đáng sợ vô cùng. Nếu không phải Tần Lâm cố ý yêu cầu, Từ Văn Trường cũng sẽ không cẩn thận quan sát những nốt đỏ trên mặt thi thể, lúc này định thần nhìn kỹ đã nhìn ra đầu mối. Mặc dù sắc mặt người chết tái nhợt khiến cho màu sắc những nốt đỏ trở nên nhạt hơn, không nổi bật như khi còn sống, nhưng có thể thấy phạm vi và độ lớn có gia tăng.
- Tần Đốc Chủ hảo nhãn lực, quả thật nốt đỏ trên mặt y trở nên lớn hơn buổi trưa nhiều.
Từ Văn Trường vuốt chòm râu dê, chớp chớp đôi mắt già nua:
- Còn nhớ lúc kỹ hài truyền tửu, lão phu cảm thấy dường như nốt đỏ trên mặt Liên Chí Thanh nhiều hơn trước, lúc ấy chỉ cho là y uống nhiều ửng đỏ, nốt đỏ trên mặt bị hơi rượu kích thích… Ủa, chẳng lẽ là…
Thần sắc Từ Văn Trường trở nên vô cùng cổ quái, mở to hai mắt nhìn Tần Lâm.
Suỵt... Tần Lâm làm động tác chớ có lên tiếng, cười cười:
- Thiên cơ bất khả lộ.
Bọn Cố Hiến Thành đã chờ không nhịn được, thấy Tần Lâm và Từ Văn Trường châu đầu ghé tai, Dương Khả Lập liền thúc giục với vẻ châm chọc:
- Lời đồn Tần Đốc Chủ mắt thần như điện, hôm nay chúng ta có thể lau mắt mà đợi, chờ xem Đốc Chủ đại hiển thân thủ. Vì sao kéo dài mãi tới bây giờ vẫn còn dây dưa mấy nốt ghẻ phấn hoa trên mặt người chết như vậy?
Tần Lâm không thèm liếc nhìn y lần nào, lại đi tới bên cạnh vị Tố Hoàn cô nương kia, cười hì hì nói:
- So với một số kẻ hay nói nhảm, bản Đốc Chủ lại thích nói chuyện với cô nương trẻ tuổi hơn. Xin hỏi Tố Hoàn cô nương, nàng dùng hương phấn hoa loại nào bôi chân vậy?
Dương Khả Lập bối rối mặt đỏ tới mang tai, đường đường sĩ đại phu bị Tần Lâm sánh ngang cùng kỹ nữ, thật sự khiến cho y tức gần nổ phổi, cơ hồ nghiến nát răng trong miệng.
Tố Hoàn đầu tiên là phì cười một tiếng, nghe Tần Lâm hỏi nàng dùng hương phấn hoa gì bôi chân lập tức xấu hổ đỏ nửa bên mặt, sóng mắt xanh biếc lướt qua mặt hắn một lượt, cúi đầu lắp ba lắp bắp nói:
- Tần Đốc Chủ hỏi như vậy thật sự làm cho nô gia vô cùng xấu hổ… Những thứ đó chỉ là phèn chua, phấn, bách phấn hoa thôi.
Này, họ Tần ngươi làm gì vậy? Từ Đại tiểu thư có vẻ không vui, nhìn lại chân mình cảm thấy dường như hơi lớn một chút.
Thân cao chân dài, chân có thể không lớn sao?
Nhưng thời này lại coi chân nhỏ là xinh đẹp, khó trách Từ Tân Di có chút tự ti nho nhỏ. Rất nhiều văn nhân nhã sĩ thích nữ tử chân nhỏ đến trình độ biến thái, thậm chí có trượng phu thích mùi chân của vợ mình. Mà nữ tử có được ba tấc kim liên mang giày sen cũng có được lực hút thần bí nào đó, cho nên Tần Lâm hỏi Tố Hoàn dùng loại hương phấn hoa gì bôi chân trước mặt mọi người, cũng gần như đời sau hỏi thiếu nữ mặc áo ngực cỡ nào.
Thế nhưng loại trượng phu thích mùi chân của vợ mình cũng không phải là thật sự thích ngửi chân thối. Các cô nương bó chân mỗi ngày đều phải bỏ ra thật nhiều thời gian rửa chân, tẩy da chết, bôi đủ các loại phấn để cho ba tấc kim liên thơm ngát.
Thử nghĩ mà xem, nếu như kỹ hài truyền tửu sử dụng giày sen, vừa cởi ra lập tức bốc mùi thối nồng nặc, e rằng không ai chịu uống chén rượu đựng trong đó. Mà cầm một chiếc giày thối chuyền tay vòng vòng cũng chẳng có gì thú vị.
Tần Lâm lấy được câu trả lời mình muốn từ miệng Tố Hoàn, cũng không chịu bỏ qua, cười cười:
- Cô nương, đắc tội, mời lấy giày sen ra xem một chút.
Tố Hoàn kinh ngạc che miệng lại, Từ Tân Di là người đầu tiên có phản ứng, xông lại kéo kéo cánh tay Tần Lâm:
- Này, họ Tần ngươi không nên làm quá đáng!
Lục mập, Ngưu Đại Lực và đám sai dịch Đông Xưởng nháy nhó với nhau cười cợt, Đốc Chủ của chúng ta cũng quá hiếu sắc, mượn phá án trêu đùa cô nương đã đành, còn dám làm trước mặt Từ phu nhân, chậc chậc…
- Há đâu có lý như vậy!
Sắc mặt bọn Cố Hiến Thành tái xanh vì tức giận.
Lý Như Tùng lắc đầu cười khổ, ở quan ngoại đã nghe được thanh danh Tần Đốc Chủ thật lớn, lão sư Từ Văn Trường cũng sùng bái hắn có thừa, không nghĩ tới nghe danh không bằng gặp mặt, thì ra bất quá chỉ có như vậy. Đại án nhân mạng sờ sờ ra đó, còn muốn trêu đùa nữ tử gió trăng, quả thật hành vi chẳng khác nào đám công tử bột con nhà giàu.
Lại thấy Tần Lâm nói nhỏ bên tai Từ Tân Di đôi câu, Đại tiểu thư hậm hực buông tay ra, hắn lại cười híp mắt hướng về phía Tố Hoàn vòng tay thi lễ. Tố Hoàn đỏ mặt, cởi giày sen ra đưa cho hắn.
Chiếc giày trước đó của nàng đã dùng để truyền tửu, đây là giày mới vừa thay. Sau khi Tần Lâm nhận lấy bèn đưa lên mũi ngửi, cười nói:
- Thơm quá, thơm quá, nàng không nói láo, mùi thơm hoàn toàn giống với chiếc giày truyền tửu ở hiện trường.
Sắc mặt Tố Hoàn đỏ đến tận mang tai, nghiêng mặt sang nơi khác không dám nhìn. Các cô nương khác che miệng cười trộm, từ trước tới nay chưa từng thấy loại người khinh bạc vô hạnh như Tần Đốc Chủ.
Tên Tần Lâm này… tuy rằng ngoài mặt Từ Tân Di vẫn mỉm cười như trước, nhưng một tay nàng đang kín đáo véo hông Tần Lâm.
- Từ lão tiên sinh, lão cũng ngửi thử xem có đúng hay không.
Tần Lâm lại đưa giày cho Từ Văn Trường.
Bọn Cố Hiến Thành thấy hai người bọn họ cầm giày sen ngửi, lời nói cử chỉ lộ ra vẻ vô cùng khinh bạc, nhất thời giận đến thất khiếu bốc khói, cùng kêu lên:
- Tần Lâm, Từ Vị, hai người các ngươi không nên lấn hiếp người quá đáng!