Edit: Thỏ
Sáng sớm ánh nắng ngời sáng, hiền hòa xuyên qua khe hở của bức rèm rọi vào, Dương Hân vẫn nằm trên giường dụi dụi mắt, chờ đến khi tỉnh hẳn. Sau đó cảm giác vui vẻ và hạnh phúc lại bao trùm toàn thân, Dương Hân suýt chút cười thành tiếng, bởi vì chờ lâu như vậy y đã nhận được thông báo trúng tuyển qua điện thoại – rằng tháng sau sẽ chính thức đi làm.
Hơn nữa việc làm y hài lòng nhất chính là Mạc Thần và Tử Linh đã ly hôn. Giờ đây hai người bọn họ đã chính thức chung sống với nhau, cuộc sống êm xuôi và mỹ mãn. Chỉ cần nghĩ đến tình hình hiện tại đủ khiến Dương Hân vui vẻ thật lâu.
Để tránh lãng phí thời gian, Dương Hân muốn tranh thủ những ngày còn ở không để sắm sửa cho bản thân một chút.
Sáng nay Dương Hân ghé hiệu sách để mua vài quyển tạp chí mới nhất về tin học, tiếp theo vào cửa hàng quần áo mua vài bộ tây trang. Sau khi ăn một bữa trưa thật ngon lành và nhàn nhã, Dương Hân bèn đọc sách làm vui.
Buổi tối Mạc Thần về nhà đúng giờ, Dương Hân đứng trước cửa đón hắn bằng chiếc ôm đầy cuồng nhiệt. Đang lúc môi em tìm môi anh thì chuông cửa bất chợt vang lên.
“Hừ, thật mất hứng.” Dương Hân không nỡ buông ra Mạc Thần nhưng y muốn đi mở cửa.
“Chúng ta đừng để ý đến nó.” Ngược lại Mạc Thần càng ôm chặt Dương Hân, mạnh mẽ hôn lên.
Nhưng chuông cửa vẫn ồn ào. Dương Hân vỗ vỗ Mạc Thần, cuối cùng đành phải bước ra mở cửa.
“Ai đấy? Ồn thật!” Mạc Thần không vui gầm lên, tuy nhiên người phá rối không hề sợ sệt tí nào, bởi vì anh ta là vị cảnh sát lần trước.
“A, lần trước…” Dương Hân còn chưa kịp nói xong đã bị Mạc Thần kéo về sau.
“Cho hỏi có chuyện gì?”
Viên cảnh sát bị một màn trước mắt làm ngẩn ngơ, bởi vì anh ta thấy bọn họ – tức hai người đàn ông đang ôm ấp nhau, thậm chí tay Mạc Thần còn bóp lấy mông Dương Hân.
“Khụ khụ… Đã làm phiền.” Viên cảnh sát ho khan vài tiếng. “Buổi sáng có đến đây nhưng anh Dương vắng nhà nên đành làm phiền buổi tối. Xin hỏi đây là anh Mạc sao?”
“Tôi là Mạc Thần, anh đang nhắc đến người vợ cũ bị điên của tôi báo tôi mất tích đúng không? Giờ thấy rồi thì về đi, đừng xen ngang chuyện tốt của chúng tôi nữa.”
Đối với giọng điệu cộc lốc của Mạc Thần, viên cảnh sát vẫn không tức giận. Anh ta ho khan vài tiếng dù không bị cảm chút nào, sau đó cứng nhắc nói: “Vậy phiền anh có thời gian rỗi đến cục cảnh sát, có vụ án đặc biệt…”
“Được, không thành vấn đề. Không tiễn…”
Rầm một tiếng, cánh cửa lạnh lùng đóng lại, ngăn cách viên cảnh sát đang đứng gãi mũi và anh ta cảm thấy xui xẻo vô cùng.
Nói đoạn, Mạc Thần muốn tiếp tục âu yếm thì bị Dương Hân đẩy ra.
“Sao thế? Đã giải quyết xong thì cho anh hôn đi chứ.” Mạc Thần tựa như con sói đói không thể ăn miếng thịt trong miệng mình, hắn phải kiềm chế rất vất vả.
“Mạc Thần, khoan… Em thấy kỳ lạ lắm. Sau đó Tử Linh cũng không đến đây, cô ấy có gặp chuyện gì không? Ví dụ như tự sát?” Dương Hân sợ sệt hỏi, y sợ rằng bệnh trầm cảm của Tử Linh tái phát và cô ấy đòi chết thì sao?
“Em cứ yên tâm, chuyện đó anh dàn xếp cả rồi. Cô ấy sẽ không đến phiền chúng ta nữa, vui lên.”
“Ý anh là sao chứ? Em đương nhiên vui rồi. Hai người ly hôn em mới có thể chung sống công khai với anh được. Nhưng Tử Linh côi cút một mình, không nơi nương tựa; nếu là em chắc em cũng khổ lắm…”
Mạc Thần nhíu mày, đôi con ngươi đảo một vòng quanh: “Em đừng lo, Tử Linh trẻ trung, xinh đẹp như thế, anh đã giúp cô ấy gặp gỡ một đồng nghiệp trong công ty mình, nghe nói họ đã chính thức quen nhau.”
“Thật hả anh? Thế thì tốt quá.”
“Ừ, cho nên em đừng lo Tử Linh chịu thiệt nữa. Nếu có thì cũng do anh, em đừng suy nghĩ nhiều.”
“Vâng.” Dương Hân gật đầu, nói không có chút áy này nào là giả. Dù sao y là kẻ thứ ba, nhưng giờ thì yên tâm rồi.
***
Đừng… Đừng đến đây… Đừng đến!!
“ Dương Hân, em sao vậy?” Mạc Thần lay tỉnh Dương Hân, chỉ thấy y hoảng sợ trợn to đôi mắt, trong đầu còn tràn ngập cơn ác mộng vừa rồi.
“Em, lại nằm mơ…” Tâm trí Dương Hân tràn đầy sợ hãi, y cảm thấy gần đây tần suất mơ càng nhiều, hơn nữa đều là một cơn ác mộng giống nhau; nó khiến hiện thực và giấc mơ đảo điên trộn lẫn.
Mạc Thần dịu dàng vỗ lưng Dương Hân trấn an: “Đừng sợ, chỉ là nằm mơ thôi.”
“Không đâu, giấc mơ này lặp đi lặp lại một cách lạ lùng. Em thấy anh thật sự đã chết, còn kẻ đang giả mạo anh là do nhà ở biến thành…”
Mạc Thần nghe xong bỗng cười to. “Em đang nói gì ngốc vậy? Sao anh lại do nhà ở biến thành? Em nhìn cho kỹ đây, anh là người sống, căn nhà là vật vô tri; hơn nữa nhà to như vậy biến kiểu gì chứ?”
“Cũng, cũng phải…”
“Không sao, đó chỉ là giấc mộng, em cũng chớ nghĩ ngợi linh tinh. Hôm nào anh đưa em đi chùa miếu thắp hương, có thể em bị ám ảnh bởi gì đó nên vẫn luôn mơ thấy ác mộng. Em cứ ngủ một giấc nữa đi.”
“Không, em không muốn ngủ… Giấc mơ đó vừa đáng sợ vừa gớm ghiếc. Em chẳng muốn mơ thấy đâu… Anh biết không? Kẻ giả mạo không chỉ giết anh và giấu xác vào tủ lạnh, mà hắn còn giết chết Tử Linh, rất khủng khiếp…”
“Ha ha, Dương Hân à. Chắc em xem tiểu thuyết kinh dị quá nhiều hoặc em ghét kiểu dáng của tủ lạnh mới mua nên mới thế, hay là anh đổi tủ lạnh khác cho em?” Mạc Thần kéo Dương Hân đến gần. “Được rồi, đừng nghĩ nữa, nếu em không ngủ được thì chúng ta vận động tí đi.”
“Hơn nửa đêm còn muốn… vận động gì…” Dương Hân xê dịch cơ thể, hạ bộ của người nào đó vẫn cộm cứng ngay đùi y. Chắc hẳn y phải tham gia, vì đại hội thể thao này sẽ vô cùng kịch liệt…
Mạc Thần cười khì hai tiếng rồi ghé vào vành tai Dương Hân thì thầm: “Làm một trận cho quên ác mộng và cho em biết – anh yêu em nhiều bao nhiêu…”
“Không được, ngày mai em phải đi làm…” Giọng Dương Hân mềm nhũn, bởi vì hạ thân yếu ớt đã bị đối phương nắm giữ trong tay.
Sau đó Mạc Thần đâm vào thân thể Dương Hân khiến y thở dốc, mặc kệ là suy nghĩ hay lời nói cũng bị sự va chạm cắt ngang.
“Dương Hân, em yên tâm nhé, quên hết cơn mộng ấy đi. Đừng nhớ nữa, chỉ cần em nhớ mỗi anh là tốt rồi.”
Chất giọng tựa như thôi miên thì thào bên tai y nhẹ bẫng, dù nghe không rõ lắm nhưng y cảm thấy choáng váng vô cùng. Không gian xoay tròn tựa như ảo mộng.
Cái gì? Anh nói gì? Vì sao đừng nhớ?
Mạc Thần ơi,
Mạc Thần?
Vì sao cơ thể anh lạnh như băng?
Vì sao anh không đổ mồ hôi chứ?
Anh, là, ai…
Mạc Thần mỉm cười, hắn ngắm người mình yêu đang mở to đôi con ngươi đầy khủng hoảng và nét mặt đầy sợ hãi, mông lung.
“Đừng lo, ngủ một giấc sẽ quên hết cả.”
Dương Hân nghe lời nhắm mắt, để rồi bóng tối vô tận nuốt chửng y.
Dương Hân của anh, chúc em mơ đẹp.
Ha ha.
Hết.
Sáng sớm ánh nắng ngời sáng, hiền hòa xuyên qua khe hở của bức rèm rọi vào, Dương Hân vẫn nằm trên giường dụi dụi mắt, chờ đến khi tỉnh hẳn. Sau đó cảm giác vui vẻ và hạnh phúc lại bao trùm toàn thân, Dương Hân suýt chút cười thành tiếng, bởi vì chờ lâu như vậy y đã nhận được thông báo trúng tuyển qua điện thoại – rằng tháng sau sẽ chính thức đi làm.
Hơn nữa việc làm y hài lòng nhất chính là Mạc Thần và Tử Linh đã ly hôn. Giờ đây hai người bọn họ đã chính thức chung sống với nhau, cuộc sống êm xuôi và mỹ mãn. Chỉ cần nghĩ đến tình hình hiện tại đủ khiến Dương Hân vui vẻ thật lâu.
Để tránh lãng phí thời gian, Dương Hân muốn tranh thủ những ngày còn ở không để sắm sửa cho bản thân một chút.
Sáng nay Dương Hân ghé hiệu sách để mua vài quyển tạp chí mới nhất về tin học, tiếp theo vào cửa hàng quần áo mua vài bộ tây trang. Sau khi ăn một bữa trưa thật ngon lành và nhàn nhã, Dương Hân bèn đọc sách làm vui.
Buổi tối Mạc Thần về nhà đúng giờ, Dương Hân đứng trước cửa đón hắn bằng chiếc ôm đầy cuồng nhiệt. Đang lúc môi em tìm môi anh thì chuông cửa bất chợt vang lên.
“Hừ, thật mất hứng.” Dương Hân không nỡ buông ra Mạc Thần nhưng y muốn đi mở cửa.
“Chúng ta đừng để ý đến nó.” Ngược lại Mạc Thần càng ôm chặt Dương Hân, mạnh mẽ hôn lên.
Nhưng chuông cửa vẫn ồn ào. Dương Hân vỗ vỗ Mạc Thần, cuối cùng đành phải bước ra mở cửa.
“Ai đấy? Ồn thật!” Mạc Thần không vui gầm lên, tuy nhiên người phá rối không hề sợ sệt tí nào, bởi vì anh ta là vị cảnh sát lần trước.
“A, lần trước…” Dương Hân còn chưa kịp nói xong đã bị Mạc Thần kéo về sau.
“Cho hỏi có chuyện gì?”
Viên cảnh sát bị một màn trước mắt làm ngẩn ngơ, bởi vì anh ta thấy bọn họ – tức hai người đàn ông đang ôm ấp nhau, thậm chí tay Mạc Thần còn bóp lấy mông Dương Hân.
“Khụ khụ… Đã làm phiền.” Viên cảnh sát ho khan vài tiếng. “Buổi sáng có đến đây nhưng anh Dương vắng nhà nên đành làm phiền buổi tối. Xin hỏi đây là anh Mạc sao?”
“Tôi là Mạc Thần, anh đang nhắc đến người vợ cũ bị điên của tôi báo tôi mất tích đúng không? Giờ thấy rồi thì về đi, đừng xen ngang chuyện tốt của chúng tôi nữa.”
Đối với giọng điệu cộc lốc của Mạc Thần, viên cảnh sát vẫn không tức giận. Anh ta ho khan vài tiếng dù không bị cảm chút nào, sau đó cứng nhắc nói: “Vậy phiền anh có thời gian rỗi đến cục cảnh sát, có vụ án đặc biệt…”
“Được, không thành vấn đề. Không tiễn…”
Rầm một tiếng, cánh cửa lạnh lùng đóng lại, ngăn cách viên cảnh sát đang đứng gãi mũi và anh ta cảm thấy xui xẻo vô cùng.
Nói đoạn, Mạc Thần muốn tiếp tục âu yếm thì bị Dương Hân đẩy ra.
“Sao thế? Đã giải quyết xong thì cho anh hôn đi chứ.” Mạc Thần tựa như con sói đói không thể ăn miếng thịt trong miệng mình, hắn phải kiềm chế rất vất vả.
“Mạc Thần, khoan… Em thấy kỳ lạ lắm. Sau đó Tử Linh cũng không đến đây, cô ấy có gặp chuyện gì không? Ví dụ như tự sát?” Dương Hân sợ sệt hỏi, y sợ rằng bệnh trầm cảm của Tử Linh tái phát và cô ấy đòi chết thì sao?
“Em cứ yên tâm, chuyện đó anh dàn xếp cả rồi. Cô ấy sẽ không đến phiền chúng ta nữa, vui lên.”
“Ý anh là sao chứ? Em đương nhiên vui rồi. Hai người ly hôn em mới có thể chung sống công khai với anh được. Nhưng Tử Linh côi cút một mình, không nơi nương tựa; nếu là em chắc em cũng khổ lắm…”
Mạc Thần nhíu mày, đôi con ngươi đảo một vòng quanh: “Em đừng lo, Tử Linh trẻ trung, xinh đẹp như thế, anh đã giúp cô ấy gặp gỡ một đồng nghiệp trong công ty mình, nghe nói họ đã chính thức quen nhau.”
“Thật hả anh? Thế thì tốt quá.”
“Ừ, cho nên em đừng lo Tử Linh chịu thiệt nữa. Nếu có thì cũng do anh, em đừng suy nghĩ nhiều.”
“Vâng.” Dương Hân gật đầu, nói không có chút áy này nào là giả. Dù sao y là kẻ thứ ba, nhưng giờ thì yên tâm rồi.
***
Đừng… Đừng đến đây… Đừng đến!!
“ Dương Hân, em sao vậy?” Mạc Thần lay tỉnh Dương Hân, chỉ thấy y hoảng sợ trợn to đôi mắt, trong đầu còn tràn ngập cơn ác mộng vừa rồi.
“Em, lại nằm mơ…” Tâm trí Dương Hân tràn đầy sợ hãi, y cảm thấy gần đây tần suất mơ càng nhiều, hơn nữa đều là một cơn ác mộng giống nhau; nó khiến hiện thực và giấc mơ đảo điên trộn lẫn.
Mạc Thần dịu dàng vỗ lưng Dương Hân trấn an: “Đừng sợ, chỉ là nằm mơ thôi.”
“Không đâu, giấc mơ này lặp đi lặp lại một cách lạ lùng. Em thấy anh thật sự đã chết, còn kẻ đang giả mạo anh là do nhà ở biến thành…”
Mạc Thần nghe xong bỗng cười to. “Em đang nói gì ngốc vậy? Sao anh lại do nhà ở biến thành? Em nhìn cho kỹ đây, anh là người sống, căn nhà là vật vô tri; hơn nữa nhà to như vậy biến kiểu gì chứ?”
“Cũng, cũng phải…”
“Không sao, đó chỉ là giấc mộng, em cũng chớ nghĩ ngợi linh tinh. Hôm nào anh đưa em đi chùa miếu thắp hương, có thể em bị ám ảnh bởi gì đó nên vẫn luôn mơ thấy ác mộng. Em cứ ngủ một giấc nữa đi.”
“Không, em không muốn ngủ… Giấc mơ đó vừa đáng sợ vừa gớm ghiếc. Em chẳng muốn mơ thấy đâu… Anh biết không? Kẻ giả mạo không chỉ giết anh và giấu xác vào tủ lạnh, mà hắn còn giết chết Tử Linh, rất khủng khiếp…”
“Ha ha, Dương Hân à. Chắc em xem tiểu thuyết kinh dị quá nhiều hoặc em ghét kiểu dáng của tủ lạnh mới mua nên mới thế, hay là anh đổi tủ lạnh khác cho em?” Mạc Thần kéo Dương Hân đến gần. “Được rồi, đừng nghĩ nữa, nếu em không ngủ được thì chúng ta vận động tí đi.”
“Hơn nửa đêm còn muốn… vận động gì…” Dương Hân xê dịch cơ thể, hạ bộ của người nào đó vẫn cộm cứng ngay đùi y. Chắc hẳn y phải tham gia, vì đại hội thể thao này sẽ vô cùng kịch liệt…
Mạc Thần cười khì hai tiếng rồi ghé vào vành tai Dương Hân thì thầm: “Làm một trận cho quên ác mộng và cho em biết – anh yêu em nhiều bao nhiêu…”
“Không được, ngày mai em phải đi làm…” Giọng Dương Hân mềm nhũn, bởi vì hạ thân yếu ớt đã bị đối phương nắm giữ trong tay.
Sau đó Mạc Thần đâm vào thân thể Dương Hân khiến y thở dốc, mặc kệ là suy nghĩ hay lời nói cũng bị sự va chạm cắt ngang.
“Dương Hân, em yên tâm nhé, quên hết cơn mộng ấy đi. Đừng nhớ nữa, chỉ cần em nhớ mỗi anh là tốt rồi.”
Chất giọng tựa như thôi miên thì thào bên tai y nhẹ bẫng, dù nghe không rõ lắm nhưng y cảm thấy choáng váng vô cùng. Không gian xoay tròn tựa như ảo mộng.
Cái gì? Anh nói gì? Vì sao đừng nhớ?
Mạc Thần ơi,
Mạc Thần?
Vì sao cơ thể anh lạnh như băng?
Vì sao anh không đổ mồ hôi chứ?
Anh, là, ai…
Mạc Thần mỉm cười, hắn ngắm người mình yêu đang mở to đôi con ngươi đầy khủng hoảng và nét mặt đầy sợ hãi, mông lung.
“Đừng lo, ngủ một giấc sẽ quên hết cả.”
Dương Hân nghe lời nhắm mắt, để rồi bóng tối vô tận nuốt chửng y.
Dương Hân của anh, chúc em mơ đẹp.
Ha ha.
Hết.