Cốc cốc cốc!
Cửa thư phòng vang lên ba tiếng gõ, phía bên trong truyền đến tiếng nói của Tống Chu: “Tiến vào.”
“Cha, ngài gọi con?”
Tống Vũ đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tống Chu đang ngồi phía sau bàn làm việc đùa nghịch một đồng bạc trong tay.
“Con xem cái này đi.” Tống Chu ném đồng bạc qua cho Tống Vũ, Tống Vũ một tay tiếp được, mở bàn tay ra, vẻ mặt ngưng trọng.
Đồng bạc này không giống với đồng bạc lưu thông trong cả nước Trung Hoa và tiền tự đúc của các tỉnh. Mặt trước là tượng bán thân một bên sườn mặt của một người, phía trên đúc dòng chữ Trung Hoa năm Dân Quốc thứ năm. Ở giữa mặt sau có một chữ Nguyên, bốn phía được tường vân bao quanh, phía dưới đáy có đúc Ngân hàng quốc gia Trung Hoa và đồng “7 tiền 2 phân”.
(*) Đồng “7 tiền 2 phân”:
“Đây là?”
“Quân lương phát xuống.” Tống Chu không đổi sắc mặt, song thanh âm đã có chút âm trầm: “Đồng thời hạ lệnh, chuẩn bị mở ngân hàng sáu tỉnh Nam Kỳ, chỉnh đốn toàn bộ ngân hàng tư nhân bên trong sáu tỉnh, chịu sự quản lý của ngân hàng quốc gia.”
“Chỉ có sáu tỉnh Nam Kỳ?”
“Các tỉnh đều có.”
Lông mày Tống Vũ nhíu lại, ngân hàng trong thành? Đây là muốn cho bọn họ trái táo ngọt hay là muốn thừa cơ nắm lấy nhược điểm của bọn họ đây?
“Con cầm lấy cái này rồi xem đi.” Tống Chu cầm lấy tài liệu trên bàn đưa cho Tống Vũ: “Đến lúc đó chính quyền trung ương sẽ phái người tới, chuyện này ta giao cho con phụ trách.”
“Rõ!”
“Ba ngày sau ta sẽ khởi hành đi kinh thành, trong lúc ta không ở đây, ta sẽ dặn dò người của phủ Quân – Chính. Có đám người Thanh Tuyền ở đó, sẽ không có kẻ nào dám cố ý làm khó con đâu.”
“Cha, con…”
“Con là con trai của Tống Chu ta, con trai của Lâu Thịnh Phong có thể quản lý sáu tỉnh Bắc Kỳ, con trai của Tống Chu ta cũng không thể thua kém hắn được! Rõ ràng Tống Chu là bị Lâu Tổng thống làm cho nghẹn một hơi, bại dưới tay ông ta trong cuộc đua tranh chức Tổng thống Chính phủ Liên hiệp cũng không sao, Hiến pháp đã quy định một Tổng thống chỉ có 4 năm nhiệm kỳ, ông còn có cơ hội. Nhưng trong thời gian Lâu Thịnh Phong ở kinh thành, sáu tỉnh Bắc Kỳ thực ra là do Lâu Tiêu quản lý. Hắn làm việc nghiêm cẩn quyết đoán, thủ đoạn ra tay không kém Lâu Thịnh Phong, thậm chí càng lợi hại hơn. Tống Chu đã sớm có tâm tư muốn khảo nghiệm Tống Vũ. Tuy rằng ông trẻ hơn Lâu Thịnh Phong gần 10 tuổi, nhưng cũng đều đã đến cái tuổi biết mệnh trời rồi, Tống Vũ nếu không thể tiếp nhận phần trọng trách này, mai sau…
“Xin cha yên tâm, con nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng!”
“Ừ.” Tống Chu gật đầu, lại dặn dò Tống Vũ vài câu rồi để hắn rời đi.
Ra khỏi thư phòng, Tống Vũ đứng trước bậc thang, quay đầu thoáng nhìn về phía cửa phòng đã khép lại, từ từ siết chặt nắm đấm. Chuyện Lâu Tiêu có thể làm được, hắn cũng có thể! Tống gia tuyệt đối không thể bại dưới tay Lâu gia như vậy được!
Ngày 15 tháng 7, Tống Chu đến kinh thành, vốn cho rằng Lâu Thịnh Phong đặc biệt gọi ông đến kinh thành là có chuyện gì quan trọng, kết quả lại được cho hay, Lâu Tổng thống phải về sáu tỉnh Bắc Kỳ một chuyến, trong thời gian này cần Phó Tổng thống Tống trấn giữ ở kinh thành. Mà nguyên nhân ông ta trở về, vậy mà là để ăn mừng sinh nhật con dâu ông ta!
“Khoảng thời gian này, xin Tống huynh hãy khoan dung lượng thứ.”
“…”
“Đứa nhỏ này vào Lâu gia, vừa lo liệu chuyện nhà máy, vừa lo kiếm tiền, vẫn luôn bận bịu không ngừng. Lần trước đã nói sẽ chuẩn bị thật tốt cho nó, ai biết trên đường tôi thiếu chút nữa bị tạc chết.” Lâu Tổng thống thở dài: “Đều do đám người lùn Nhật Bản kia! May mà Tiêu nhi đã dạy cho bọn chúng một bài học, hiện tại đã thành thật hơn không ít.”
“…” Đây là khoe con dâu lão có thể kiếm tiền, khoe con trai lão có thể đánh giặc sao?!
“Tống huynh?”
“…” Ông không muốn nói chuyện với tên vương bát đản chọc người ta sôi gan này!
Cũng không phải Lâu Tổng thống nhất thời hồ đồ nên mới đặc biệt mời Tống Chu tới kinh thành, để cho Tống Chu có cơ hội nắm lấy quyền lực, mà là có Tống Chu ở đấy, ông mới có thể an tâm quay về sáu tỉnh Bắc Kỳ. Có Tống Chu ở kinh thành, Tư Mã Quân mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, đổi lại, có Tư Mã Quân nhìn chằm chằm ở một bên, Tống Chu cũng không nhấc lên được sóng gió gì quá lớn. Huống hồ, quyền lực các ngành trong chính phủ đều ở trong tay người bên mình, hạ viện và nghị viện trước mắt vẫn chỉ là vật trang trí, Lâu Thịnh Phong cũng không lo lắng Tống Chu lén lút giở trò.
Lâu Thịnh Phong ôm Lâu nhị thiếu, cười hai tiếng: “Con trai, cha con thông minh không?”
Lâu nhị thiếu quay mặt đi, vươn tay về phía Lâu phu nhân ngồi bên cạnh, mẹ ôm cơ!
“Phu nhân, Tôn phu nhân mang theo Tôn tiểu thư đến nhà bái phỏng.”
“À.” Lâu phu nhân tiếp lấy con trai từ trong lòng Lâu Tổng thống: “Đi báo tin cho nhị di thái, để cho bà ấy đi đón người. Tứ di thái và ngũ di thái nếu không có việc gì cũng sang đó cho náo nhiệt.”
“Vâng ạ.”
Nha đầu lui xuống. Lâu Tổng thống mở miệng có vẻ muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không thốt ra lời nào.
“Tổng thống muốn nói cái gì?”
“Phu nhân, đó là phu nhân của Thứ trưởng Bộ Thông tin liên lạc sao? Sao lại để…”
“Tổng thống là muốn nói, sao lại để mấy người vợ lẽ đi đón tiếp?”
“Ặc, việc này, dù sao vẫn không hợp với quy củ.”
“Thế nào, Tổng thống đây là thương hương tiếc ngọc sao?” Lâu phu nhân đặt Lâu nhị thiếu sang một bên, thu hồi ý cười trên mặt: “Chẳng lẽ Tổng thống thật đúng là coi trọng vị Tôn tiểu thư kia sao?”
“Phu nhân nói cái gì đó! Tuổi của tôi đáng tuổi làm ông nội con nhỏ kia đấy!”
“Nhưng người ta không nghĩ như vậy.” Lâu phu nhân lạnh lùng cười: “Người ta ngưỡng mộ Tổng thống, ngưỡng mộ đại anh hùng mà.”
Thấy giọng điệu Lâu phu nhân hàm chứa sự ghen tuông, Lâu Tổng thống ngược lại nở nụ cười, xoa xoa bàn tay to: “Phu nhân ghen sao?”
“Ghen?” Lâu phu nhân nghiêng người nguýt Lâu Tổng thống một cái: “Tôi đã là hoa tàn ít bướm rồi, ghen cái gì cơ chứ.”
Lâu Tổng thống càng cười đến đắc chí, vươn mặt ra muốn sáp lại gần Lâu phu nhân, Lâu nhị thiếu thật vất vả vịn sô-pha đứng lên, đột nhiên “y nha” một tiếng, giọng nói vang lên đến trong trẻo. Lâu phu nhân vội vàng xoay người lại ôm lấy bé, ý cười trên mặt Lâu Tổng thống có chút không giữ được, sao lại cảm thấy tiểu tử này không vừa mắt ông thế này.
Thằng con lớn suốt ngày chẹn họng cha hắn, thằng con nhỏ lại như vậy, Lâu Thịnh Phong ông có phải là trời sinh xung khắc với con trai mình không đây?
Lâu phu nhân không để ý nhiều như vậy, thơm hai cái lên mặt Lâu nhị thiếu, Lâu nhị thiếu lập tức cười tươi như hoa, huơ huơ bàn tay nhỏ bé kêu y nha y nha, bộ dạng thật khiến người ta yêu thương.
“Tổng thống, ông xem Duệ nhi thật là chọc người yêu thương biết bao.”
Chọc người yêu thương cái đầu á! Lâu Tổng thống hừ một tiếng, cũng giống với cái đứa bất hiếu kia thôi, đều là khắc tinh của cha chúng nó cả!
Buổi chiều, ba người vợ lẽ đều hơi mệt mỏi, đang ở trong phòng nhị di thái, câu được câu mất trò chuyện với nhau, nghe nha đầu báo lại rằng phu nhân mời các bà đi tiếp đãi khách thì không khỏi sửng sốt.
Để bọn họ đi tiếp đãi khách? Lâu gia cũng không có quy củ để vợ lẽ tiếp khách a.
Nhị di thái kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ là trong nhà chúng ta có người đến?”
“Không phải, là phu nhân của Tôn Thứ trưởng Bộ Thông tin liên lạc và Tôn tiểu thư ạ.”
Nha đầu vừa nói xong, nhị di thái còn chưa kịp phản ứng lại, tứ di thái trái lại đã vỗ tay một cái: “Tôi nhớ rồi, chính là Như phu nhân mỗi ngày đều đến nhà chúng ta đến phát phiền ấy.”
“Như phu nhân nào cơ?”
“Hôm qua phu nhân không phải còn nhắc tới bà ta sao? Phu nhân của Thứ trưởng Bộ Thông tin liên lạc ấy, là người vốn là vợ nhỏ ấy mà.”
“À, tôi nhớ ra rồi.” Ngũ di thái tiếp lời nói: “Là cô em vợ vụng trộm với anh rể kia…”
“Phi, nói cái gì đó!” Nhị di thái vội vã cắt ngang câu nói của ngũ di thái. Không cần biết Tôn phu nhân kia có phẩm hạnh gì, đó cũng không phải chuyện mà bọn họ nên hỏi. Ở Lâu gia, nói lời vô nghĩa là một điều tối kỵ: “Ngươi đi bẩm lại với phu nhân một tiếng, ta sẽ qua sau.”
“Vâng.”
Đợi đến khi nha đầu lui ra ngoài, nhị di thái mới nói với ngũ di thái: “Quản lại cái miệng của bà đi, để người ngoài nghe được không tốt đâu.”
“Sợ gì chứ.” Ngũ di thái huơ huơ khăn tay, ngang nhiên phớt lờ: “Phu nhân cũng đã để chúng ta đi gặp khách rồi, căn bản sẽ không muốn cho cô ta chút mặt mũi nào đâu. Lại nói, cô ta còn có mặt mũi gì nữa chứ? Chỉ là học nước ở ngoài hơn mấy năm, liền ầm ĩ cái gì phụ nữ thời đại mới, miệng thì đầy tự do dân chủ. Tự do được đi thông đồng với trai đã có vợ thì có, lại còn là anh rể của mình! Không đồng ý làm vợ bé, ngược lại lại bằng lòng lên giường chẳng cần cưới hỏi. Nếu không phải nhà cô ta có chút thế lực, chị cô ta cũng là một người nhân từ, cô ta đã bị người ta nhốt vào lồng heo rồi! Rốt cuộc bây giờ thì hay quá rồi, đảo điên luôn, chị ruột bị cô ta làm cho tức chết, cô ta còn dám chường cái mặt ra làm phu nhân chính thất nữa chứ. Nhưng cô ta cũng không nhìn xem nơi đây là đâu, ba ngày hai mạng cứ tới đây mãi, cũng không sợ ô uế nhà của chúng ta sao!”
“Những chuyện này bà nghe ngóng từ đâu ra đấy?”
“Còn cần phải nghe ngóng sao? Bà lớn bà nhỏ trong kinh thành có ai mà không biết? Ngoài đám người bám đít không biết xấu hổ ra, có ai không nhìn thấy trò cười của Tôn gia? Để chúng ta đi đón cô ta, tôi thấy thật mất mặt.”
Nhị di thái do dự trong chốc lát liền để nha đầu phục vụ lấy ra kiện sườn xám dệt bằng gấm Tô Châu kia đến thay. Đây là do Lâu phu nhân làm chủ phân cho mấy người vợ lẽ, chất vải và kiểu dáng đều hợp mốt, mấy năm gần đây, nhị di thái rất ít khi mặc màu sắc tươi mới như thế này.
“Các bà cũng trở về thay quần áo đi, nhớ mang đồ có màu tươi sáng một chút.” Nhị di thái nói với hai người: “Phu nhân nếu đã muốn giẫm lên mặt mũi của Tôn phu nhân này rồi, chúng ta phải liều chết giẫm lên! Còn Tôn tiểu thư kia… Chỉ sợ là đánh chủ ý muốn tiến vào phủ Tổng thống.”
“Cái gì?” Tứ di thái kinh hô: “Không phải là Thiếu soái mà là Tổng thống?”
“Tám chín phần mười là vậy.”
“Tổng thống làm gia gia của con bé kia cũng còn được nữa là…”
“Nhưng mà người ta có quan tâm đâu. Có vinh hoa phú quý rồi, ai còn để ý chỗ này.” Ngũ di thái dùng khăn tay lau khóe miệng: “Mẹ ruột bị tức chết rồi mà còn có thể nhiệt tình với kẻ thù như vậy thì sẽ là thứ tốt đẹp được sao? Cũng không biết Tổng thống nghĩ thế nào đây, hoa lê một nhánh đè lên hải đường (1), thật là một câu chuyện tốt đẹp.”
(1) Câu thơ này trích trong tác phẩm Nhất thụ lê hoa của Tô Đông Pha. Nguyên văn bài thơ là:
“Thập bát tân nương, bát thập lang
Thương thương bạch phát đối hồng trang
Uyên ương bị lí thành song dạ
Nhất thụ lê hoa áp hải đường.”
Tạm dịch:
“Gái xoan lấy lão làm chồng
Tóc sương lại có má hồng kề bên
Chăn uyên ương ấy một đêm
Hoa lê một nhánh đè lên hải đường.”
Người Trung Quốc dùng câu trên để nói uyển chuyển chuyện ông già lấy vợ trẻ, trâu già gặm cỏ non.
“Được rồi, đừng có nói mát nữa.” Nhị di thái đẩy ngũ di thái ra ngoài: “Nhanh lên, đỡ phải khiến người ta chờ lâu sốt ruột”.
“Được rồi, tôi đi liền đây, tôi sẽ cho hai kẻ không biết xấu hổ kia đẹp mặt!”
Tôn phu nhân và Tôn tiểu thư không phải là lần đầu tiên đến cửa Lâu gia, nhưng là lần đầu tiên bị người ta gạt sang một bên lâu đến vậy. Nước trong ly trà đã hơi nguội lạnh mới trông thấy ba vị vợ lẽ ăn mặc, trang điểm “lộng lẫy” đi ra.
Nhị di thái đi đến trước ghế sô-pha rồi ngồi xuống, chưa nói đã cười: “Mấy chị em chúng tôi đang chơi bài, đúng lúc không đi được, để phu nhân đợi lâu.”
Chơi bài, không đi được? Sắc mặt Triệu phu nhân thoáng trở nên khó coi, thế nhưng vẫn đè lại cơn tức, hỏi: “Lâu phu nhân không có nhà sao?”
“Có.” Tứ di thái tiếp lời nói: “Nhưng phu nhân còn phải trông nom nhị thiếu gia, không rảnh. Nếu là người khác, chúng tôi ngược lại không giúp được gì, cũng không dám ra mặt, nhưng hai vị lại không giống.” Nói tới đây, tứ di thái tận lực che đôi môi đỏ mọng, khẽ cười một tiếng: “Chị em chúng tôi bàn với nhau, hai vị tới đây một chuyến thật không dễ dàng, cũng không thể để hai vị ngồi không được, dứt khoát hạ bài không chơi nữa, xin phu nhân đến đây tiếp khách.”
Tứ di thái nói xong, lại nhìn về phía Tôn tiểu thư ngồi ở một bên: “Vị này chính là Tôn tiểu thư? Lớn lên thật không tồi.”
“Còn không phải sao.” Ngũ di thái ngồi sát lại Tôn tiểu thư một chút, vươn bàn tay với những chiếc móng được sơn đỏ thẫm xoa xoa một bên mặt của Tôn tiểu thư: “Chậc chậc, bộ dạng này thật không tệ nha.”
Tôn tiểu thư nào đã gặp qua trường hợp như vậy, ngày thường Tôn phu nhân mang cô ra ngoài gặp người, dù người ta không tiếp đãi bọn họ thì cũng là phu nhân chính thất ra tiếp đón. Tình thế mà ba vị vợ lẽ của Lâu gia bày ra, cô vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Rốt cục, Tôn phu nhân bị ba người vợ lẽ lời ra tiếng vào chèn ép đến không chịu nổi nữa, giọng điệu trở nên gượng gạo, thiếu chút nữa đã trực tiếp hỏi, đây là quy củ gì, sao lại có thể để vợ lẽ ra tiếp khách chứ!
“Bà không vui, chúng tôi cũng không vui đâu!” Ngũ di thái xụ mặt xuống. “Đúng vậy, hiện giờ bà tốt đẹp gì chứ? Chúng tôi đều làm thiếp, nhưng cũng là quang minh chính đại được nâng vào Lâu gia. Tuy không có tam môi lục sính, nhưng cũng có bà mối ông mai! Bà tính là gì? Không mai mối cưới hỏi, tư thông với anh rể! Nói ra thôi cũng làm bẩn miệng tôi rồi! Còn Tôn tiểu thư, cô là do phu nhân chính thất sinh ra, chức quan của cha cô trong nhà nước cũng không phải nhỏ, sao lại muốn làm chị em với bọn tôi? Không sợ lại tức chết mẹ cô thêm một lần nữa à?”
“Được rồi.” Thấy ngũ di thái càng nói càng không ra thể thống gì, nhị di thái vội vàng ngăn bà lại, nói đến dường này xem như là được rồi, dính dáng đến người đã khuất, chung quy lại vẫn là bất kính: “Tôn phu nhân, chị em chúng tôi nói chuyện có lẽ không xuôi tai, nhưng đều là ăn ngay nói thật. Tôn tiểu thư, cô cần phải hiểu rõ, làm vợ lẽ của người ta cũng không tốt giống như cô nghĩ vậy đâu.”
“Tôi…”
Tôn tiểu thư vừa định nói chuyện thì lại bị Tôn phu nhân kéo lại. Vẻ mặt bà ta lạnh lẽo nhìn nhị di thái: “Tôi nhớ kỹ! Mấy người chờ đó cho tôi!”
“Chờ?” Thanh âm của Lâu phu nhân bỗng nhiên vang lên: “Tôn phu nhân thật là uy phong quá đi.”
Thấy Lâu phu nhân ra mặt, ba người vợ lẽ Lâu gia vừa nói toạc hết ra liền nhao nhao thuận theo thu lại ánh mắt: “Phu nhân.”
Lâu phu nhân đi đến trước sô pha ngồi xuống, chờ ba người vợ lẽ thật thà đi đến đứng đằng sau lưng, bà mới mở miệng nói: “Tôn phu nhân, bà tính để Lâu gia chờ cái gì?”
Sắc mặt Tôn phu nhân từ xanh mét chuyển sang trắng bệch: “Phu nhân, tôi nhất thời hồ đồ, là hiểu lầm thôi…”
“Hiểu lầm?” Lâu phu nhân nở nụ cười: “Tôi ngược lại cảm thấy, đây không phải là hiểu lầm.”
“Phu nhân…”
Tôn phu nhân còn muốn cầu xin tha thứ, Lâu phu nhân lại trực tiếp kêu quản gia tiễn khách. Tôn phu nhân và Tôn tiểu thư gần như là bị đuổi ra khỏi phủ Tổng thống. Quản gia đứng trước ngưỡng cửa, dồn hết sức đề cao thanh âm: “Không cần biết là phủ Tổng thống hay phủ Đại soái, không phải ai muốn tiến vào là có thể vào!”
Ánh nhìn của mọi người trên đường phố rơi vào người mẹ con Tôn gia cũng mang theo ý tứ khác nhau, bắt đầu chỉ trỏ bọn họ, khe khẽ rỉ tai nhau thì thầm. Tôn phu nhân và Tôn tiểu thư hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống, che lại sắc mặt khó coi, chạy ra khỏi đám đông. Đến khi nha đầu đi theo bọn họ đến đón, Tôn phu nhân oán hận giáng xuống một bàn tay, mắng: “Ban nãy mi chết ở xó nào vậy hả?!”
Nha đầu bị ăn bạt tai cũng không dám lên tiếng, bụm mặt lại. Ban nãy như vậy ai dám tiến lên chứ? Quả thực là xấu hổ muốn chết!
Trong ngày hôm đó, chuyện này được truyền đi khắp kinh thành. Những người vẫn luôn quan tâm đến tin tức ở phủ Tổng thống đều âm thầm lấy làm kinh hãi, đây là Lâu phu nhân đang giết gà dọa khỉ sao? Nếu chỉ là đơn thuần cảnh cáo những kẻ muốn đưa người cho Tổng thống, tại sao lại còn nhắc đến phủ Đại soái?
Sáu tỉnh Bắc Kỳ, phủ Đại soái, Lâu Thiếu soái?
Chẳng lẽ Lâu phu nhân là muốn thông báo cho toàn bộ kinh thành đều biết, không chỉ là Tổng thống, mà những kẻ muốn tặng người cho Lâu Thiếu soái tốt nhất cũng nên thu hồi tâm tư đi?
Nhưng, nhưng vợ của Lâu Tiêu là một người đàn ông, không cưới vợ bé, lẽ nào hắn muốn tuyệt hậu sao?
Mặc kệ người ở kinh thành nghĩ thế nào, sau khi trải qua chuyện Tôn phu nhân và Tôn tiểu thư, bên tai Tổng thống nhất thời yên tĩnh rất nhiều. Hai ngày sau, một nhà bọn họ liền thu dọn hành lý, lên tàu trở về sáu tỉnh Bắc Kỳ.
Cùng lúc đó, một chiếc xe lửa từ Thượng Hải đi vào nhà ga Thiên Tân.
Liêu Kỳ Đình mang theo mấy người tùy tùng xuống tàu, ra khỏi sân ga. Khác với trước đây, lúc này, bên cạnh hắn còn mang theo một người con gái dung mạo khá đẹp. Tùy tùng theo Liêu Kỳ Đình và bảo vệ cũng biết cô gái này là cô nương ở kỹ viện Trường Tam, do thiếu gia dùng tiền chuộc người. Tất cả đều tưởng rằng thiếu gia bị cô gái này mê hoặc, định nâng cô vào làm vợ lẽ. Trước đó, sau khi lão thái gia biết được chuyện này còn phát điện tín tới mắng thất thiếu gia một trận. Liêu gia mặc dù không phải dòng dõi thư hương, nhưng cũng là thế gia vọng tộc, không có cái đạo lý nâng kỹ nữ vào nhà! Tính tình Liêu thất thiếu gia lại bướng bỉnh, không muốn để cô gái này lại, lúc đến Bắc Kỳ còn mang cô theo. Lão thái gia tức đến mức mắng chửi mấy lần liền, nhưng Liêu Kỳ Đình vẫn kiên trì, cuối cùng cũng chỉ có thể thả cho hắn đi. Chỉ là một ả vợ lẽ mà thôi!
“Kim Chi, tôi muốn lo liệu chút chuyện ở Thiên Tân, sau đó sẽ mang em đi Quan Bắc, nhé.”
Đoàn người đi vào một khách sạn đặt phòng, Kim Chi tuy được Liêu Kỳ Đình chuộc ra, từ trước tới nay cũng ở cùng một chỗ với hắn, nhưng Liêu Kỳ Đình căn bản sẽ không làm gì cô, đến Thiên Tân cũng bố trí cho cô một phòng đơn trong khách sạn.
“Đại ân của Liêu thiếu gia, Kim Chi không biết làm sao để hồi báo.”
Cô gái được Liêu Kỳ Đinh cứu gọi là Kim Chi, chính là Chi nhi trước đây bị anh cả dẫn đi khỏi Lý gia. Cô về đến nhà mới phát hiện mẹ đã sớm qua đời, anh trai cô thiếu người ta một khoản nợ lớn, đón cô ra khỏi Lý gia, lại đánh chủ ý bán cô thêm một lần nữa.
Chi nhi đã thử chạy trốn hai lần, nhưng đều bị bắt trở về. Anh cả cô cũng biết nhị phu nhân Lý gia và tam thiếu gia đối xử với cô không tệ, nên không dám bán cô một cách lộ liễu ở thành Quan Bắc, chỉ đành phải bán cho một tên buôn người từ miền Nam, cò kè mặc cả được tới tay 12 đồng bạc, hơn nữa Chi nhi còn mang về nhà 20 đồng bạc, cuối cùng cũng miễn cưỡng trả được tiền nợ. Chi nhi và mấy cô nương khác dọc đường qua tay nhiều người rồi bị bán tới Thượng Hải. Bởi vì bộ dạng cô tốt, lại nhận biết được mấy con chữ nên mới bị một vị tú bà trong kỹ viện Trường Tam nhìn trúng mua đi, không phải lưu lạc đến những nơi bẩn thỉu khác nữa.
Sau này gặp Liêu Kỳ Đình, bị hắn tình cờ biết được bản thân từng là người hầu hạ bên cạnh tam thiếu gia, lúc đó mới được chuộc ra khỏi kỹ viện.
Cô không biết Liêu Kỳ Đình rốt cuộc đang suy tính cái gì, điều duy nhất cô có thể khẳng định chính là, nếu người này thật sự tính toán gây bất lợi với tam thiếu gia, thì cho dù hắn là ân nhân của mình, chính mình vẫn sẽ liều mạng với hắn!
Lý Cẩn Ngôn lúc này cũng không biết Chi nhi xảy ra chuyện gì sau khi rời khỏi Lý gia, cũng không biết Liêu Kỳ Đình đang định mang theo cô ấy đến tìm mình. Hắn đang cùng với Lâu Thiếu soái đứng ở cạnh đường băng vừa mới xây xong không lâu, chờ đợi lần bay thử của máy bay đầu tiên do xưởng máy bay sáu tỉnh Bắc Kỳ sản xuất.
Hai cánh máy bay bằng gỗ có ngoại hình hết sức thô sơ, chọn sử dụng xăng động cơ do nhà máy động cơ tự sản xuất. Lý Cẩn Ngôn đã từng hoài nghi, cái thứ này thật sự có thể bay lên trời được sao? Dù hắn biết rõ máy bay trong Thế chiến thứ nhất đều là như thế này, dù hắn đã từng xem qua hình ảnh tương tự, nhưng khi chứng kiến người lái ngồi vào máy bay, hắn vẫn không nhịn được mà cảm thấy lo lắng.
“Thiếu soái…” Lý Cẩn Ngôn nắm lấy cổ tay áo quân phục của Lâu Tiêu, “Em có chút lo lắng.”
Lâu Thiếu soái không nói chuyện, dễ dàng bắt lấy tay của Lý Cẩn Ngôn, nắm chặt nó trong lòng bàn tay mình.
Ngay sau đó, nhân viên trong bộ phận điều khiển ở mặt đất ra hiệu toàn bộ đã được bố trí ổn thỏa, tiếng gầm rú của cánh quạt truyền vào tai, máy bay trên đường băng bắt đầu trượt tới, một thước, mười thước… Cuối cùng, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chiếc máy bay đã hao phí tâm huyết của hàng đống người rốt cuộc cũng bay lên trời xanh!
Tất cả mọi người đều ngừng thở, gần như không tin vào hai mắt của mình. Khi chứng kiến chiếc máy bay kia chân chân thực thực vút qua trên bầu trời, tất cả mọi người đều kích động đến mức hét to.
Máy bay!
Đây là máy bay của người Trung Quốc!
Là máy bay do chính người Trung Quốc chế tạo ra!
Mỗi một linh kiện đều do bọn họ đích thân sáng chế, mỗi một chi tiết đều trải qua sự đánh bóng tỉ mỉ. Mấy người thợ cả ở đây đều đỏ hốc mắt, Lý Cẩn Ngôn cũng cảm thấy mũi mình chua xót. Bỗng một bàn tay to lớn vỗ lên đỉnh đầu hắn: “Thành công rồi.”
Lý Cẩn Ngôn dùng sức xoa xoa khuôn mặt mình: “Đúng vậy, Thiếu soái, chúng ta thành công rồi!”