Tống Vũ đi vào phòng khách. Imai Ichiro mặc trên người một bộ áo dài, chầm chậm đứng lên, tươi cười cúi đầu ân cần chào hỏi hắn: “Tống-san, đã lâu không gặp.”
“Đúng là đã lâu không gặp.” Tống Vũ gật đầu, cười nói: “Ông có phiền toái gì cần giải quyết sao?”
Imai Ichiro đợi Tống Vũ ngồi xuống mới tiếp lời: “Đã giải quyết xong rồi.”
“Ồ?” Tống Vũ lấy bao thuốc lá trong túi áo ra, rút một điếu, đưa lên miệng. Sau khi châm lửa và rít mạnh một hơi, hắn lại hỏi: “Sao tự nhiên lại tới đây?”
“Thường thì tiền tài có thể khống chế được quyền lực. Tôi chỉ gửi một bức điện báo cho cấp cao của Tổ chức Thái Bình thôi.”
Ban đầu, Imai Ichiro có tư tưởng thăm dò, nên mới nói chuyện Honda tìm tới mình cho cấp trên.
Kết quả, chẳng những cấp trên của hắn không hề tức giận khi hắn từ chối Honda, mà còn thản nhiên khen ngợi: “Imai-san làm tốt lắm! Chúng ta là thương nhân, công việc của thương nhân là kiếm tiền. Những phương diện khác đều là chuyện của Quân bộ và Nội các!” Nội dung trong bức điện báo cũng ám chỉ, người gây rắc rối cho hắn sẽ nhanh chóng biết khó mà lui.
Chẳng bao lâu sau, Honda Kumataro liền bị cảnh cáo nghiêm khắc, thiếu chút nữa đã bị cách chức và gọi về Nhật Bản. Ngay cả Ijuin cũng suýt bị liên lụy theo. Ốc còn không mang nổi mình ốc, hiển nhiên Honda cũng không thể tới làm phiền Imai.
Lúc này, Imai Ichiro mới có thể thở phào một hơi, có “ô dù” ở tầng cao của Tổ chức Thái Bình che chở, trong một thời gian, người của cơ quan tình báo Nhật sẽ không tới tìm hắn nữa. Nhưng điều kiện đầu tiên chính là, hắn phải tiếp tục kiếm tiền cho Tổ chức Thái Bình, thậm chí là phải kiếm được thật nhiều, nếu không, khó mà đảm bảo hắn sẽ không bị ném đi như giẻ rách. Để hoàn thành sự nghiệp còn dang dở của Koyama Kei và vô số đồng bào, hắn phải tiếp tục giành được sự tín nhiệm của Tổ chức Thái Bình, tiếp tục nghĩ biện pháp để tiến lên từng bước!
“Tống-san, xin hãy giúp tôi!”
“Giúp ông?” Tống Vũ dựa lưng vào ghế sa lông, khói thuốc tràn ra từng cuộn trắng xóa, khiến cho nét mặt của hắn trở nên lờ mờ.
“Giúp tôi cũng là giúp bản thân ngài.” Imai Ichiro nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi có thể tiếp tục cung cấp vũ khí với số lượng lớn cho ngài, thậm chí giá cả còn thấp hơn so với giá mua của Quân bộ Nhật Bản. Đồng thời, sẽ có rất nhiều người có thân phận giống tôi cống hiến sức lực cho ngài. Những tin tức tình báo mà chúng tôi có được, tất cả tài lực mà chúng tôi sở hữu, đều có thể cung cấp cho ngài!”
“Ông là một con buôn, lại còn là một con buôn làm việc cho người Nhật Bản.” Tống Vũ dập thuốc lá: “Cách đây không lâu, ông còn tiếp xúc với người của cơ quan tình báo Nhật, ông cảm thấy tôi vẫn nên tiếp tục tin ông sao?”
Imai Ichiro lấy một cái phong bì màu trắng cất trong ngực ra, đưa đến trước mặt Tống Vũ: “Đây là lá thư cuối cùng Koyama Kei viết cho bạn, ở trên có nhắc tên tôi. Giờ tôi giao nó cho ngài, nếu ngài phát hiện tôi không đáng tin, vậy thì hoàn toàn có thể đưa phong thư này cho bất cứ một người Nhật Bản nào. Dù tôi đang làm việc cho người Nhật Bản, nhưng một khi thư này rơi vào tay người của cục Tình báo, tôi cũng không thể thoát được cái chết.”
Đầu danh trạng (1)? Hay chỉ là một cái bẫy?
(1) Đầu danh trạng: là một sự việc phổ biến trong hoạt động xã hội, trong chính trị lại càng phổ biến. “Đầu danh trạng” là việc phải làm gì đó cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia. Putin cũng đã từng phải nộp “đầu danh trạng” để cam kết không phản bội tập đoàn Elcin.
“Hợp tác với tôi, các ông sẽ được gì?”
“Chúng tôi cần thế lực, việc ấy chỉ có ngài mới có khả năng giúp đỡ.” Imai Ichiro đứng lên, cúi đầu với Tống Vũ một lần nữa: “Kính nhờ!”
Đây là một cuộc giao dịch, đồng thời cũng là một canh bạc.
Sau khi Tống Vũ chủ động cắt đứt liên lạc bằng điện báo với mình, không phải Imai chưa từng nghĩ tới chuyện đi tìm người khác, ví như Lâu Thiếu soái. Nhưng cân nhắc những việc mà Lâu Tiêu đã làm lúc trước, hắn cảm thấy đối phương căn bản sẽ không hợp tác với mình. Bởi vậy, hắn quyết định chủ động đi tìm Tống Vũ, đồng thời lật con bài bí mật còn sót lại của mình lên. Cho dù hiện nay Tống gia không phải nhân vật thống trị tối cao trên đất Hoa Hạ, nhưng thế lực trong tay bọn họ vẫn không thể khinh thường. Huống hồ, ai có thể dám chắc sẽ không có một ngày cái ghế Tổng thống kia đổi chủ?
“Lời ông nói tôi sẽ cân nhắc. Còn phong thư này, ông giữ lại đi.”
“Tống-san?”
“Imai Ichiro, Tiền Lãng, ông không hiểu tôi rồi.” Tống Vũ đứng dậy, nói: “Tôi thích tự tay lừa người của tôi vào điện Diêm La hơn. Tôi sẽ lóc từng mẩu xương của hắn, sau đó chậm rãi cắt cổ hắn, đến khi hắn tắt thở mới thôi.”
“…” Sắc mặt Imai Ichiro hơi tái. Đây là lần đầu tiên hắn hiểu rõ mình đang giao dịch với loại người nào.
Nhưng vì cái chết của Koyama Kei, vì nguyện vọng của bọn hắn, giao dịch này, hắn chắc chắn phải làm!
Ngày 19 tháng 7 năm 1913 Dương lịch, tức ngày 16 tháng 6 Âm lịch năm Dân Quốc thứ năm.
Hôm nay là sinh nhật của Lý Cẩn Ngôn. Còn chưa được nửa ngày, khách đến chúc mừng đã ra vào nườm nượp.
Thiếu gia nhà họ Lý, Chủ tịch tổng Liên đoàn Doanh nghiệp sáu tỉnh Bắc Kỳ, ông chủ một loạt nhà máy tiền vào như nước lũ, sau lưng còn có chỗ dựa là Lâu gia. Hiện giờ, trong giới buôn bán ở sáu tỉnh Bắc Kỳ, cái tên “Lý Cẩn Ngôn” cứ như là được dát vàng vậy. Còn có người lén lút đồn đãi rằng, nếu được Lý tam thiếu gia coi trọng thì sớm muộn gì cũng được lên tiên.
Tin tức Lâu Tổng thống và Lâu phu nhân cố ý trở về từ kinh đô được truyền ra, người tìm tới cửa lại càng nhiều. Người trong phủ Đại soái bận đến mức đi đường chân không chạm đất, nhất là nhị quản gia phụ trách ghi danh sách khách tặng quà. Nói thực thì, viết lách từ sáng đến giờ tay ông ta cũng bắt đầu phát run rồi. Cũng may có đại quản gia từ kinh đô về giúp, nếu không, chắc cánh tay phải của ông cũng vứt đi luôn.
Nhị quản gia buông bút, ngồi sang một bên uống trà nghỉ ngơi. Đại quản gia tiện tay lật lật mấy tờ danh sách quà tặng người kia ghi chép lại, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Mới có nửa buổi sáng, thế mà lượng quà cáp đã sắp vượt qua quà mừng đại hôn của Thiếu soái cùng Ngôn thiếu gia rồi.
Quan viên Chính phủ, thương nhân sáu tỉnh Bắc Kỳ, còn có không ít ông lớn ở tỉnh ngoài: ông chủ Tống ở Thiên Tân, nhà họ Cố ở Hồ Châu… Những người này vừa ra tay thì chính là mấy chục vạn!
Không đợi đại quản gia lấy lại tinh thần từ cơn kinh ngạc, người gác cổng lại chạy vào báo tin: quản lý và ông chủ các hiệu buôn Tây cũng tới tặng quà mừng sinh nhật Ngôn thiếu gia.
John của hiệu buôn nước Mỹ, George của hiệu buôn nước Anh, Joseph của hiệu buôn Đan Mạch, Domagk của hiệu buôn Đức, ngoài ra còn có thương nhân Pháp, Ý, Hà Lan. Nói chung, tất cả những người đã từng tiếp xúc với Lý Cẩn Ngôn gần như đều có mặt.
Chẳng biết là trùng hợp hay do ông trời đùa giỡn mà những người này đều đến cùng một lúc, cứ như đã hẹn nhau từ trước vậy. Bọn họ lịch sự chào hỏi lẫn nhau, thái độ thân thiện như là quen biết, song trên thực tế thì hoàn toàn không phải vậy.
Mấy ông chủ hiệu buôn Tây kia đều biết, John khá là thân với Lý Cẩn Ngôn, cho nên liên tiếp đặt được hàng hóa trong xưởng của hắn, thậm chí, số lượng son môi và đồ hộp cũng luôn được ưu tiên. Tuy người Anh và người Đan Mạch đã kiếm được không ít tiền, nhưng nói cho cùng, cái con cáo già người Mĩ này vẫn vô cùng đáng hận! Nếu ánh mắt có thể bắn chết người, chỉ e John đã sớm bị bắn tan tành xác pháo!
Bọn John và George đều làm ăn lâu dài ở Hoa Hạ, cũng học được bí quyết giao thiệp của người Hoa. Hơn nữa, đối tượng được tặng quà là Lý Cẩn Ngôn, cho nên bọn họ ra tay lại càng hào phóng. Tuy nhiên, người vung tay mạnh nhất vẫn là John Bull. John tặng Lý Cẩn Ngôn một chiếc Limousine do GM – Mĩ (2) sản xuất. Quà của George là một khẩu súng lục bằng ngà voi, ngay cả hộp đựng súng cũng được làm bằng ngà voi, bên trên còn khảm đá quý.
(2) GM: General Motors Corporation là một hãng sản xuất ô tô Hoa Kỳ, đóng trụ sở ở Detroit, tiểu bang Michigan, Hoa Kỳ. Đây đã là hãng sản xuất ô tô lớn thứ nhì thế giới, sau Toyota theo xếp hạng doanh số toàn cầu năm 2008.
Khi ghi danh sách quà tặng, hai quản gia của nhà họ Lâu đều lộ vẻ mặt hơi quái dị. Không phải vì những món quà kia đắt giá, mà vì họ thật sự không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu của mấy vị khách nước ngoài. Tại sao bọn hắn lại tặng đủ thứ khác thường như vậy hả?
Súng còn đỡ, ô tô vẫn được, đá quý này nọ cũng không tồi. Nhưng cái bức tượng nửa trên không mặc áo nửa dưới còn mọc đuôi kia là cớ làm sao? Yêu quái? Cá thành tinh? Dùng một bức tượng như thế làm quà sinh nhật, dù có được làm bằng vàng thì cũng hơi bị chối, đúng không?
Đám người Tiền Bá Hỉ, Đỗ Dự Chương còn bận việc quân không thể phân thân chạy tới, nhưng quà tặng lại không hề thiếu, thậm chí món nào món nấy đều vô cùng thiết thực, nếu không phải đồng bạc thì cũng là những thỏi vàng.
Cả ngày hôm nay, Lý tam thiếu nhận quà tới nhũn cả tay, đếm tiền đến rút cả gân cốt.
Hắn cũng biết, đa số người tới chúc mừng hôm nay đều là nể mặt Lâu Tổng thống và Lâu Thiếu soái. Thế nhưng, Lý tam thiếu gia nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ này. Hắn và Lâu gia là châu chấu bấu chung một cành, nể mặt ai thì cũng giống nhau thôi, dù sao tiền vẫn rơi vào túi của hắn mà.
Tiệc tùng chấm dứt, tiễn chân khách khứa xong, Lý Cẩn Ngôn lập tức về phòng. Song, việc đầu tiên hắn làm sau khi bước chân vào cửa lại không phải ngả lưng xuống giường nghỉ ngơi, mà là ngồi xuống cạnh bàn lật xem danh sách quà mừng bằng đôi mắt sáng rực và khuôn miệng chan chứa ý cười.
Lúc Lâu Thiếu soái đẩy cửa bước vào, khóe miệng Lý tam thiếu gia gần như đã ngoác đến mang tai, đích thực là đang cười tít mắt.
“Thiếu soái, giàu to rồi!” Lý Cẩn Ngôn giơ danh sách quà tặng trong tay lên: “Số tiền này đủ cho chúng ta xây thêm hai xưởng chế tạo máy bay và cải tiến thêm hai mươi chiếc Kẻ Xấu Xí nữa. Số thiết bị thí nghiệm mà Kiều Nhạc Sơn xin em mua lúc trước, hẳn là có thể lo liệu được rồi.”
Lâu Thiếu soái đi đến bên cạnh Lý Cẩn Ngôn, đoạt danh sách trong tay hắn để sang một bên, sau đó dùng một tay vác Lý tam thiếu đang hưng phấn lên vai.
“Thiếu soái?”
“Ngủ.”
“… Em còn chưa đánh răng rửa mặt.”
“Ngủ dậy rồi đánh.”
Lý Cẩn Ngôn: “…”
Được rồi, ít nhất là hắn hiểu cái “ngủ” mà Lâu Thiếu soái nói, là động từ chứ không phải danh từ…
Một lần “ngủ” này liền kéo dài tới tận nửa đêm. Đến khi Lâu Thiếu soái mở lòng từ bi thả người ra thì Lý Cẩn Ngôn đã không mở được mắt lên nữa. Về phần danh sách quà tặng gì gì đó, hắn đã sớm vứt thẳng ra sau đầu.
“Thiếu soái, lần sau không thể giằng co như vậy, em thực sự không chịu nổi…” Lý Cẩn Ngôn tựa đầu vào ngực Lâu Tiêu, ngáp một cái dài.
Lâu Tiêu cúi đầu hôn lên trán Lý Cẩn Ngôn, im lặng không nói gì.
Ngày hôm sau, Lý Cẩn Ngôn ngủ thẳng đến trưa, đương nhiên phải bỏ qua bữa sáng, thậm chí còn suýt nữa trễ cả cơm trưa.
Lâu Tổng thống triệu tập các cán bộ quan trọng trong phủ Quân Chính, Lâu Thiếu soái không thể vắng mặt. Trong phòng khách chỉ có Lâu phu nhân và Lâu nhị thiếu đang chơi đùa vui vẻ trên mặt thảm. Lý Cẩn Ngôn vốn định ăn cơm trưa xong sẽ tới nông trường, không ngờ giữa chừng lại bị Lâu phu nhân giữ lại.
“Từ từ đã, vội cái gì.” Lâu phu nhân bảo Lý Cẩn Ngôn ngồi xuống bên cạnh mình. Lâu nhị thiếu bò tới gần chân hắn, tóm lấy vạt áo dài của hắn để đứng lên, há mồm ê a vài tiếng. Lý Cẩn Ngôn trực tiếp xoay người bế nó lên. Tuy động tác còn hơi gượng, nhưng đã tiến bộ hơn nhiều so với trước kia, ít nhất là Lâu nhị thiếu vẫn cười tươi cực kỳ.
“Mẹ có chuyện gì muốn nói với con ạ?”
“Chỉ muốn hỏi lúc mẹ và cha con ở kinh đô, trong nhà có chuyện gì không thôi mà.” Nhìn Lâu nhị thiếu cuộn tròn trong lòng Lý Cẩn Ngôn, Lâu phu nhân cảm thấy không thể nói chuyện đàng hoàng, cho nên gọi bà vú tới bế nó đi.
Giao Lâu nhị thiếu cho vú nuôi, Lý Cẩn Ngôn sửa lại vạt áo dài: “Trong nhà và nhà xưởng đều ổn. Thiếu soái bận rộn một chút, nhưng cũng không có chuyện lớn gì.”
“Vậy là được rồi.” Lâu phu nhân gật gật đầu: “Mẹ ở kinh đô cứ lo lắng không biết con và Tiêu nhi có tự chăm sóc tốt bản thân không, bên cạnh không có mẹ cha giám sát, có khi nào không chịu ăn uống đàng hoàng hay không?”
“Sao có thể chứ mẹ.” Lý Cẩn Ngôn vội vàng nói: “Những lời mẹ dặn trước khi lên kinh con đều nhớ cả, mẹ cứ yên tâm.”
“Nhớ là tốt rồi.” Lâu phu nhân nhéo mặt Lý Cẩn Ngôn một cái: “Nếu không nghe lời, cẩn thận mẹ lại trở về xử lý các con.”
Lý Cẩn Ngôn sờ sờ cái mũi, còn có thể làm sao? Chỉ đành tiếp tục cười trừ.
Vì cuộc nói chuyện này, nên lúc hắn ra khỏi phủ Đại soái để đến nông trường đã hai giờ chiều.
Ngoại thành thành Quan Bắc có hơn mười nông trường lớn nhỏ đang trong giai đoạn khai hoang. Khu lớn rộng tới mấy ngàn mẫu, khu nhỏ thì khoảng vài trăm mẫu. Tất cả đều phỏng theo hình thức kinh doanh nông trường của Lý Cẩn Ngôn, có khu là do địa chủ hoặc thương hộ tự mình bỏ vốn, lại có khu do mấy người góp tiền thầu chung, lợi nhuận chia theo tỉ lệ vốn góp. Lương thực và gia súc trong nông trường không cần phải lo đầu ra, bản thân thành Quan Bắc có thể giải quyết hết. Mỗi ngày, khu công nghiệp ở ngoại thành đều thu mua rất nhiều lương thực cùng thực phẩm. Lại nói, dù Quan Bắc không tiêu thụ hết thì thị trường phương Bắc cũng rất lớn, thậm chí còn có thị trường cả nước nữa. Trên khắp dải đất Trung Hoa này, đâu phải vùng nào cũng tràn trề lương thực.
Tính tới nay, trên địa phận ba tỉnh Hắc – Cát – Liêu (3) và một phần tỉnh Nhiệt Hà của phương Bắc đều có thể nhìn thấy những nông trường tương tự. Các nông trường này chủ yếu là gieo trồng đậu nành, ngô, lúa mì và cao lương. Ngoài ra còn có lúa nước, khoai tây và khoai lang nữa. Gia súc được chăn nuôi chủ yếu vẫn là heo đen và bò.
(3) Ba tỉnh Hắc – Cát – Liêu: tỉnh Hắc Long Giang, tỉnh Cát Lâm và tỉnh Liêu Ninh.
Bởi vì phần lớn các nông trường này đều không cách nhau quá xa, cho nên một số người nhìn thấy cơ hội làm ăn, lập tức xây nhà máy sản xuất bột mì, nhà máy ép dầu và các xưởng chế biến thực phẩm ở vùng lân cận. Vô hình chung, một khu kinh tế nông nghiệp tự phát đã được hình thành.
Khu nông trường và nhà xưởng này giống như một con thú nuốt vàng, có thể thu hút rất nhiều lao động tỉnh ngoài. Vì lẽ đó, dân di cư tràn vào sáu tỉnh Bắc Kỳ cũng mạnh mẽ như nước triều lên. Mỗi ngày, nhà ga Quan Bắc đều chật kín người. Dọc đường, lúc nào cũng có thể bắt gặp những gia đình tay xách nách mang hành lý đi tìm đường sống, hoặc những thanh niên lẻ loi tự tới Quan Bắc tìm việc làm.
Tờ “Đại Công tước” nổi tiếng của phương Bắc đặc biệt đưa tin về vụ việc này. Báo chí Thượng Hải cũng thi nhau đăng lại. Ngay cả vài tờ báo nước ngoài trong các khu Tô giới cũng bắt đầu chú ý đến chuyện ngoại tỉnh ồ ạt di dân tới sáu tỉnh Bắc Kỳ. Thỉnh thoảng còn có phóng viên chụp ảnh người dân trên đường di cư. Tia lửa điện và khói trắng nổ ra từ máy ảnh thường xuyên khiến những người đó phải giật mình.
Bất kể dư luận khen hay là chê, Lý Cẩn Ngôn và những người khác đều cười trừ cho qua chuyện.
Báo chí ba hoa chích chòe vài câu thì đã sao? Bị người ta nói là bụng dạ khó lường thì thế nào? Cần kiếm tiền thì cứ kiếm tiền, cần tìm đường sống thì cứ tìm đường sống, chẳng ai ảnh hưởng đến ai.
Không chỉ có người Hoa đi theo làn sóng di dân, ngay cả một ít người Nga sống tại Siberia cũng vượt biên tìm tới sáu tỉnh Bắc Kỳ. Đa số bọn họ đến từ Irkutsk (4) và các khu vực ở gần Ngoại Mông. Trong đó, có một người đã mang tới cho Lý Cẩn Ngôn một tin tức vô cùng quan trọng.
(4) Irkutsk là một thành phố ở Nga, trung tâm hành chính của tỉnh Irkutsk và toàn khu vực Irkutsk. Đây là thành phố lớn thứ sáu ở Siberia.
Mỏ than.
“Quý ngài, tôi xin thề trước Chúa rằng tất cả những gì tôi nói đều là sự thật! Trong mùa đông giá lạnh, chúng tôi phải đốt thứ kia mới có thể sống sót được.”
Lý Cẩn Ngôn hỏi mấy người còn lại thật cặn kẽ, hy vọng có thể biết được tình trạng chi tiết của mỏ than. Khi hắn hỏi mỏ than này đã có người khai thác chưa thì liền nhận được đáp án phủ định.
“Tôi xin thề, cả cha lẫn ông nội tôi đều sinh sống ở Irkutsk, đúng là mỏ than nơi đó đã được phát hiện từ lâu, nhưng vẫn chưa có ai khai thác, kể cả quý tộc và thương nhân Do Thái.”
Lý Cẩn Ngôn cảm thấy những người này không cần phải nói dối, bởi vì nói dối có ích lợi gì cho bọn họ đâu?
Hắn quyết định điều tra chuyện này, mỏ than lộ thiên dễ khai thác như vậy, lại còn ở gần lò rèn Siberia đến thế, vì sao Nga hoàng và Chính phủ vẫn không tiến hành thăm dò?
Chẳng lẽ là vì bọn hắn có quá nhiều tài nguyên, nên mới không thèm quan tâm đến?
Lý tam thiếu gia nghiến răng kèn kẹt, thật đúng là khiến người khác hâm mộ ghen tỵ hận!
Tuy nhiên, hắn phải nhanh chóng báo chuyện này cho Lâu Thiếu soái và Lâu Tổng thống. Khi ký hợp đồng vay tiền của người Đức, bọn họ đã thống nhất, nếu phát hiện tài nguyên khoáng sản ở Siberia, người Đức có một nửa quyền khai thác. Chỉ có điều, hiện giờ nơi có mỏ quặng vẫn thuộc về nước Nga, mà Ngoại Mông cũng còn “độc lập”. Xem ra, muốn tiến hành thăm dò cái mỏ than kia thì phải giành được địa bàn trước đã. Chuyện mỏ than giống như một miếng thịt đung đưa ngay trước mắt, Lý Cẩn Ngôn thèm chảy nước miếng song lại không có cách há mồm, thật là đau khổ!
Ngay khi Lý Cẩn Ngôn đang vò đầu bứt tai vì chuyện mỏ than thì Lý gia cũng xảy ra chuyện lớn.
Lý Cẩm Thư để thư lại rồi bỏ đi!
Tam phu nhân suýt nữa thì tức đến ngất xỉu. Lý tam lão gia cũng nổi giận tới mức mặt đỏ tưng bừng. Sau khi bị giam vào từ đường, tuy Lý Cẩm Thư vẫn còn rất ngang ngạnh nhưng đã hiểu chuyện hơn nhiều, ít nhất cũng chịu nghe lời người lớn. Lão thái thái thường xuyên gọi cô tới nói chuyện, cũng nhận thấy cháu gái mình đang ngày càng giống một thiếu nữ trưởng thành. Ai mà ngờ được, mới có vài ngày lại xảy ra chuyện động trời như vậy!
“Phải làm sao bây giờ…” Tam phu nhân vốn mạnh mẽ kiên cường, nhưng gặp phải chuyện của Lý Cẩm Thư cũng không khỏi hoang mang lo sợ: “Lão gia, phải làm sao đây?”
“Còn có thể làm sao? Nhanh chóng sai người đi tìm nó!” Lý tam lão gia xiết chặt nắm tay: “Lập tức lôi hết nha đầu trong phòng Cẩm Thư ra đây, tôi muốn nhìn xem thử, đứa nào dám lớn gan giúp nó trốn nhà!”
Tam phu nhân cắn chặt môi. Bà cũng biết, chuyện tới nước này nhất định là không giấu được lão thái thái, nhưng vẫn có thể giấu diếm Thẩm gia. Chỉ cần tìm được Cẩm Thư trước khi Thẩm gia biết chuyện, vậy thì vẫn còn có cơ hội cứu vãn, nếu không… Tam phu nhân không dám nghĩ tiếp nữa. Bà nhanh chóng gọi nha đầu và vú nuôi tâm phúc tới, ra lệnh bắt nhốt tất cả người hầu kẻ hạ của Lý Cẩm Thư lại.
Lý tam lão gia đi xin chỉ thị của lão thái thái. Tam phu nhân bận rộn bắt người. Lý Cẩm Họa ngồi trong phòng Chu di thái thái, vừa thêu hoa, vừa nói với bà: “Dì không cần lo lắng đâu, chẳng có chuyện gì lớn lao cả.”
“Sao dì lại không lo lắng cho được!” Chu di thái thái liếc mắt nhìn ra ngoài phòng, đóng cửa lại, đi đến nói thầm vào tai Lý Cẩm Họa: “Dì nghe nói nhị tiểu thư bỏ trốn rồi. Xem tình cảnh trước mắt thì tám, chín phần là thật đấy. Nếu nó vô phúc như vậy, không chừng con lại được hưởng cũng nên.”
“Dì à,” Lý Cẩm Họa buông khăn tay thêu được một nửa xuống: “Có một số việc dì không nên nghĩ, con cũng không nên nghĩ, nghĩ nhiều rồi đến lúc chết như thế nào cũng chẳng biết đâu.”
“Con bé này, con nói cái gì đó?”
“Con nói gì ư? Chẳng lẽ dì cho rằng chị hai chạy mất, một khi không tìm được thì con sẽ là người thế chỗ chị ấy sao?”
“Chẳng lẽ không phải như vậy?”
“Dì à, con là do dì sinh, chị hai là do phu nhân sinh. Lại nói, nếu tìm được chị hai về, che giấu mọi chuyện là xong, nhưng nếu không tìm được, sự tình lộ ra, người đầu tiên bị liên luỵ chính là con! Con khuyên dì hãy cầu trời khấn Phật cho chị hai mau chóng quay về thì hơn.”
Nói xong lời này, Lý Cẩm Họa không quan tâm đến vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của Chu di thái thái nữa, tiếp tục cúi đầu thêu khăn tay. Nhưng cô bỗng bất cẩn đâm kim vào đầu ngón tay, một chấm đỏ thẫm liền in trên cánh hoa mẫu đơn tinh xảo.
Dương Sính Đình ra khỏi tiệm sách, trong ngực còn ôm bảng chữ mẫu mới mua cho bọn trẻ ở trường. Vừa vẫy tay gọi một chiếc xe ngựa, cô lại phát hiện một bóng người rất quen ở bên kia đường. Lý Cẩm Thư? Sao Lý Cẩm Thư lại lang thang một mình ở chỗ này?
“Sính Đình, còn không đi? Đang nhìn gì đấy?”
Nữ giáo viên đi cùng cô đã lên xe. Dương Sính Đình vội nói chợt nhớ ra nhà mình có việc gấp, đưa bảng chữ cho đồng nghiệp mang về rồi băng qua đường cái đi về phía Lý Cẩm Thư.
“Sính Đình, cô đi đâu? Sính Đình!”
Nữ giáo viên gọi hai tiếng, thấy Dương Sính Đình không quay đầu lại, đành xin lỗi người đánh xe ngựa rồi ôm lấy sách vở và bảng chữ đuổi theo Dương Sính Đình.
“Cẩm Thư!”
Dương Sính Đình chạy tới trước mặt Lý Cẩm Thư, chỉ thấy vẻ mặt đối phương vô cùng căng thẳng và hoang mang, bên chân còn đặt một cái vali nhỏ.
“Cẩm Thư, cậu làm gì ở đây?”
“…” Nhìn thấy Dương Sính Đình, Lý Cẩm Thư bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức: “Sính Đình, tôi…”
“Sính Đình, sao cô lại chạy nhanh như vậy!” Nữ giáo viên ban nãy đã đuổi kịp Dương Sính Đình. Cô là bạn học của Dương Sính Đình và Lý Cẩm Thư, cho nên cũng nhanh chóng nhận ra người trước mắt: “Lý Cẩm Thư?”
“Đây không phải chỗ để nói chuyện.”
Dương Sính Đình liếc mắt nhìn nữ giáo viên bên cạnh, khẽ lắc đầu. Nữ giáo viên cũng không hỏi gì thêm, lại gọi một chiếc xe ngựa, định đưa Lý Cẩm Thư về nhà trước.
Không ngờ Lý Cẩm Thư vừa thấy có người nói muốn đưa mình về nhà, đã vội vã lắc đầu: “Tôi không về đâu, vất vả lắm mới trốn được khỏi nhà, nếu trở về sẽ lại bị nhốt vào từ đường nữa!”
Dương Sính Đình và nữ giáo viên ngơ ngác nhìn nhau, biết sự tình có phần kỳ quái, nên quyết định đưa Lý Cẩm Thư về trường tiểu học. Sau khi hỏi rõ lý do Lý Cẩm Thư trốn nhà, Dương Sính Đình bất chợt nhíu mày. Cô không phải Lý Cẩm Thư, cũng không phải nữ sinh dại khờ lúc trước, cô biết chuyện này sẽ có hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.
“Cẩm Thư, cậu nghe lời tôi, lập tức về nhà đi.”
“Nhưng…” Lý Cẩm Thư mím miệng: “Tôi không về đâu!”
“Cậu!”
“Sính Đình, tiền tôi mang theo đều mất hết rồi, cậu cho tôi ở nhờ có được không? Chờ khi tìm được việc làm, nhất định tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“Cậu tìm được việc gì? Hoặc nên nói là, cậu có thể làm gì?”
“Tôi…” Lý Cẩm Thư nghẹn họng.
“Tôi không thể lôi cậu về nhà, nhưng tôi phải báo cho người nhà cậu biết. Trên người cậu không có tiền, cũng không có khả năng nuôi sống bản thân. Dù tôi cho cậu vay tiền, cũng chỉ có thể giúp được cậu một lúc, chứ không giúp được cậu cả đời.”
Thấy Lý Cẩm Thư im lặng, Dương Sính Đình nhanh chóng lấy giấy bút ra. Cô viết hai phong thư, một phong đưa tới Lý gia, phong còn lại chuyển tới nhà họ Lâu, ghi rõ gửi cho Lý Cẩn Ngôn. Cô biết quan hệ giữa Lý Cẩn Ngôn và Lý Cẩm Thư, nên dù không biết Lý gia có nhờ người nọ giúp đỡ hay không, cô vẫn cảm thấy nên báo với hắn một tiếng.
Về phần tại sao lại cảm thấy như vậy… Dương Sính Đình cũng không muốn nghĩ nhiều. Dù sao thì cô cũng không phải loại con gái tùy tiện viết thư tình cho người khác.
Tống Vũ đi vào phòng khách. Imai Ichiro mặc trên người một bộ áo dài, chầm chậm đứng lên, tươi cười cúi đầu ân cần chào hỏi hắn: “Tống-san, đã lâu không gặp.”
“Đúng là đã lâu không gặp.” Tống Vũ gật đầu, cười nói: “Ông có phiền toái gì cần giải quyết sao?”
Imai Ichiro đợi Tống Vũ ngồi xuống mới tiếp lời: “Đã giải quyết xong rồi.”
“Ồ?” Tống Vũ lấy bao thuốc lá trong túi áo ra, rút một điếu, đưa lên miệng. Sau khi châm lửa và rít mạnh một hơi, hắn lại hỏi: “Sao tự nhiên lại tới đây?”
“Thường thì tiền tài có thể khống chế được quyền lực. Tôi chỉ gửi một bức điện báo cho cấp cao của Tổ chức Thái Bình thôi.”
Ban đầu, Imai Ichiro có tư tưởng thăm dò, nên mới nói chuyện Honda tìm tới mình cho cấp trên.
Kết quả, chẳng những cấp trên của hắn không hề tức giận khi hắn từ chối Honda, mà còn thản nhiên khen ngợi: “Imai-san làm tốt lắm! Chúng ta là thương nhân, công việc của thương nhân là kiếm tiền. Những phương diện khác đều là chuyện của Quân bộ và Nội các!” Nội dung trong bức điện báo cũng ám chỉ, người gây rắc rối cho hắn sẽ nhanh chóng biết khó mà lui.
Chẳng bao lâu sau, Honda Kumataro liền bị cảnh cáo nghiêm khắc, thiếu chút nữa đã bị cách chức và gọi về Nhật Bản. Ngay cả Ijuin cũng suýt bị liên lụy theo. Ốc còn không mang nổi mình ốc, hiển nhiên Honda cũng không thể tới làm phiền Imai.
Lúc này, Imai Ichiro mới có thể thở phào một hơi, có “ô dù” ở tầng cao của Tổ chức Thái Bình che chở, trong một thời gian, người của cơ quan tình báo Nhật sẽ không tới tìm hắn nữa. Nhưng điều kiện đầu tiên chính là, hắn phải tiếp tục kiếm tiền cho Tổ chức Thái Bình, thậm chí là phải kiếm được thật nhiều, nếu không, khó mà đảm bảo hắn sẽ không bị ném đi như giẻ rách. Để hoàn thành sự nghiệp còn dang dở của Koyama Kei và vô số đồng bào, hắn phải tiếp tục giành được sự tín nhiệm của Tổ chức Thái Bình, tiếp tục nghĩ biện pháp để tiến lên từng bước!
“Tống-san, xin hãy giúp tôi!”
“Giúp ông?” Tống Vũ dựa lưng vào ghế sa lông, khói thuốc tràn ra từng cuộn trắng xóa, khiến cho nét mặt của hắn trở nên lờ mờ.
“Giúp tôi cũng là giúp bản thân ngài.” Imai Ichiro nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi có thể tiếp tục cung cấp vũ khí với số lượng lớn cho ngài, thậm chí giá cả còn thấp hơn so với giá mua của Quân bộ Nhật Bản. Đồng thời, sẽ có rất nhiều người có thân phận giống tôi cống hiến sức lực cho ngài. Những tin tức tình báo mà chúng tôi có được, tất cả tài lực mà chúng tôi sở hữu, đều có thể cung cấp cho ngài!”
“Ông là một con buôn, lại còn là một con buôn làm việc cho người Nhật Bản.” Tống Vũ dập thuốc lá: “Cách đây không lâu, ông còn tiếp xúc với người của cơ quan tình báo Nhật, ông cảm thấy tôi vẫn nên tiếp tục tin ông sao?”
Imai Ichiro lấy một cái phong bì màu trắng cất trong ngực ra, đưa đến trước mặt Tống Vũ: “Đây là lá thư cuối cùng Koyama Kei viết cho bạn, ở trên có nhắc tên tôi. Giờ tôi giao nó cho ngài, nếu ngài phát hiện tôi không đáng tin, vậy thì hoàn toàn có thể đưa phong thư này cho bất cứ một người Nhật Bản nào. Dù tôi đang làm việc cho người Nhật Bản, nhưng một khi thư này rơi vào tay người của cục Tình báo, tôi cũng không thể thoát được cái chết.”
Đầu danh trạng ()? Hay chỉ là một cái bẫy?
() Đầu danh trạng: là một sự việc phổ biến trong hoạt động xã hội, trong chính trị lại càng phổ biến. “Đầu danh trạng” là việc phải làm gì đó cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia. Putin cũng đã từng phải nộp “đầu danh trạng” để cam kết không phản bội tập đoàn Elcin.
“Hợp tác với tôi, các ông sẽ được gì?”
“Chúng tôi cần thế lực, việc ấy chỉ có ngài mới có khả năng giúp đỡ.” Imai Ichiro đứng lên, cúi đầu với Tống Vũ một lần nữa: “Kính nhờ!”
Đây là một cuộc giao dịch, đồng thời cũng là một canh bạc.
Sau khi Tống Vũ chủ động cắt đứt liên lạc bằng điện báo với mình, không phải Imai chưa từng nghĩ tới chuyện đi tìm người khác, ví như Lâu Thiếu soái. Nhưng cân nhắc những việc mà Lâu Tiêu đã làm lúc trước, hắn cảm thấy đối phương căn bản sẽ không hợp tác với mình. Bởi vậy, hắn quyết định chủ động đi tìm Tống Vũ, đồng thời lật con bài bí mật còn sót lại của mình lên. Cho dù hiện nay Tống gia không phải nhân vật thống trị tối cao trên đất Hoa Hạ, nhưng thế lực trong tay bọn họ vẫn không thể khinh thường. Huống hồ, ai có thể dám chắc sẽ không có một ngày cái ghế Tổng thống kia đổi chủ?
“Lời ông nói tôi sẽ cân nhắc. Còn phong thư này, ông giữ lại đi.”
“Tống-san?”
“Imai Ichiro, Tiền Lãng, ông không hiểu tôi rồi.” Tống Vũ đứng dậy, nói: “Tôi thích tự tay lừa người của tôi vào điện Diêm La hơn. Tôi sẽ lóc từng mẩu xương của hắn, sau đó chậm rãi cắt cổ hắn, đến khi hắn tắt thở mới thôi.”
“…” Sắc mặt Imai Ichiro hơi tái. Đây là lần đầu tiên hắn hiểu rõ mình đang giao dịch với loại người nào.
Nhưng vì cái chết của Koyama Kei, vì nguyện vọng của bọn hắn, giao dịch này, hắn chắc chắn phải làm!
Ngày tháng năm Dương lịch, tức ngày tháng Âm lịch năm Dân Quốc thứ năm.
Hôm nay là sinh nhật của Lý Cẩn Ngôn. Còn chưa được nửa ngày, khách đến chúc mừng đã ra vào nườm nượp.
Thiếu gia nhà họ Lý, Chủ tịch tổng Liên đoàn Doanh nghiệp sáu tỉnh Bắc Kỳ, ông chủ một loạt nhà máy tiền vào như nước lũ, sau lưng còn có chỗ dựa là Lâu gia. Hiện giờ, trong giới buôn bán ở sáu tỉnh Bắc Kỳ, cái tên “Lý Cẩn Ngôn” cứ như là được dát vàng vậy. Còn có người lén lút đồn đãi rằng, nếu được Lý tam thiếu gia coi trọng thì sớm muộn gì cũng được lên tiên.
Tin tức Lâu Tổng thống và Lâu phu nhân cố ý trở về từ kinh đô được truyền ra, người tìm tới cửa lại càng nhiều. Người trong phủ Đại soái bận đến mức đi đường chân không chạm đất, nhất là nhị quản gia phụ trách ghi danh sách khách tặng quà. Nói thực thì, viết lách từ sáng đến giờ tay ông ta cũng bắt đầu phát run rồi. Cũng may có đại quản gia từ kinh đô về giúp, nếu không, chắc cánh tay phải của ông cũng vứt đi luôn.
Nhị quản gia buông bút, ngồi sang một bên uống trà nghỉ ngơi. Đại quản gia tiện tay lật lật mấy tờ danh sách quà tặng người kia ghi chép lại, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Mới có nửa buổi sáng, thế mà lượng quà cáp đã sắp vượt qua quà mừng đại hôn của Thiếu soái cùng Ngôn thiếu gia rồi.
Quan viên Chính phủ, thương nhân sáu tỉnh Bắc Kỳ, còn có không ít ông lớn ở tỉnh ngoài: ông chủ Tống ở Thiên Tân, nhà họ Cố ở Hồ Châu… Những người này vừa ra tay thì chính là mấy chục vạn!
Không đợi đại quản gia lấy lại tinh thần từ cơn kinh ngạc, người gác cổng lại chạy vào báo tin: quản lý và ông chủ các hiệu buôn Tây cũng tới tặng quà mừng sinh nhật Ngôn thiếu gia.
John của hiệu buôn nước Mỹ, George của hiệu buôn nước Anh, Joseph của hiệu buôn Đan Mạch, Domagk của hiệu buôn Đức, ngoài ra còn có thương nhân Pháp, Ý, Hà Lan. Nói chung, tất cả những người đã từng tiếp xúc với Lý Cẩn Ngôn gần như đều có mặt.
Chẳng biết là trùng hợp hay do ông trời đùa giỡn mà những người này đều đến cùng một lúc, cứ như đã hẹn nhau từ trước vậy. Bọn họ lịch sự chào hỏi lẫn nhau, thái độ thân thiện như là quen biết, song trên thực tế thì hoàn toàn không phải vậy.
Mấy ông chủ hiệu buôn Tây kia đều biết, John khá là thân với Lý Cẩn Ngôn, cho nên liên tiếp đặt được hàng hóa trong xưởng của hắn, thậm chí, số lượng son môi và đồ hộp cũng luôn được ưu tiên. Tuy người Anh và người Đan Mạch đã kiếm được không ít tiền, nhưng nói cho cùng, cái con cáo già người Mĩ này vẫn vô cùng đáng hận! Nếu ánh mắt có thể bắn chết người, chỉ e John đã sớm bị bắn tan tành xác pháo!
Bọn John và George đều làm ăn lâu dài ở Hoa Hạ, cũng học được bí quyết giao thiệp của người Hoa. Hơn nữa, đối tượng được tặng quà là Lý Cẩn Ngôn, cho nên bọn họ ra tay lại càng hào phóng. Tuy nhiên, người vung tay mạnh nhất vẫn là John Bull. John tặng Lý Cẩn Ngôn một chiếc Limousine do GM – Mĩ () sản xuất. Quà của George là một khẩu súng lục bằng ngà voi, ngay cả hộp đựng súng cũng được làm bằng ngà voi, bên trên còn khảm đá quý.
() GM: General Motors Corporation là một hãng sản xuất ô tô Hoa Kỳ, đóng trụ sở ở Detroit, tiểu bang Michigan, Hoa Kỳ. Đây đã là hãng sản xuất ô tô lớn thứ nhì thế giới, sau Toyota theo xếp hạng doanh số toàn cầu năm .
Khi ghi danh sách quà tặng, hai quản gia của nhà họ Lâu đều lộ vẻ mặt hơi quái dị. Không phải vì những món quà kia đắt giá, mà vì họ thật sự không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu của mấy vị khách nước ngoài. Tại sao bọn hắn lại tặng đủ thứ khác thường như vậy hả?
Súng còn đỡ, ô tô vẫn được, đá quý này nọ cũng không tồi. Nhưng cái bức tượng nửa trên không mặc áo nửa dưới còn mọc đuôi kia là cớ làm sao? Yêu quái? Cá thành tinh? Dùng một bức tượng như thế làm quà sinh nhật, dù có được làm bằng vàng thì cũng hơi bị chối, đúng không?
Đám người Tiền Bá Hỉ, Đỗ Dự Chương còn bận việc quân không thể phân thân chạy tới, nhưng quà tặng lại không hề thiếu, thậm chí món nào món nấy đều vô cùng thiết thực, nếu không phải đồng bạc thì cũng là những thỏi vàng.
Cả ngày hôm nay, Lý tam thiếu nhận quà tới nhũn cả tay, đếm tiền đến rút cả gân cốt.
Hắn cũng biết, đa số người tới chúc mừng hôm nay đều là nể mặt Lâu Tổng thống và Lâu Thiếu soái. Thế nhưng, Lý tam thiếu gia nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ này. Hắn và Lâu gia là châu chấu bấu chung một cành, nể mặt ai thì cũng giống nhau thôi, dù sao tiền vẫn rơi vào túi của hắn mà.
Tiệc tùng chấm dứt, tiễn chân khách khứa xong, Lý Cẩn Ngôn lập tức về phòng. Song, việc đầu tiên hắn làm sau khi bước chân vào cửa lại không phải ngả lưng xuống giường nghỉ ngơi, mà là ngồi xuống cạnh bàn lật xem danh sách quà mừng bằng đôi mắt sáng rực và khuôn miệng chan chứa ý cười.
Lúc Lâu Thiếu soái đẩy cửa bước vào, khóe miệng Lý tam thiếu gia gần như đã ngoác đến mang tai, đích thực là đang cười tít mắt.
“Thiếu soái, giàu to rồi!” Lý Cẩn Ngôn giơ danh sách quà tặng trong tay lên: “Số tiền này đủ cho chúng ta xây thêm hai xưởng chế tạo máy bay và cải tiến thêm hai mươi chiếc Kẻ Xấu Xí nữa. Số thiết bị thí nghiệm mà Kiều Nhạc Sơn xin em mua lúc trước, hẳn là có thể lo liệu được rồi.”
Lâu Thiếu soái đi đến bên cạnh Lý Cẩn Ngôn, đoạt danh sách trong tay hắn để sang một bên, sau đó dùng một tay vác Lý tam thiếu đang hưng phấn lên vai.
“Thiếu soái?”
“Ngủ.”
“… Em còn chưa đánh răng rửa mặt.”
“Ngủ dậy rồi đánh.”
Lý Cẩn Ngôn: “…”
Được rồi, ít nhất là hắn hiểu cái “ngủ” mà Lâu Thiếu soái nói, là động từ chứ không phải danh từ…
Một lần “ngủ” này liền kéo dài tới tận nửa đêm. Đến khi Lâu Thiếu soái mở lòng từ bi thả người ra thì Lý Cẩn Ngôn đã không mở được mắt lên nữa. Về phần danh sách quà tặng gì gì đó, hắn đã sớm vứt thẳng ra sau đầu.
“Thiếu soái, lần sau không thể giằng co như vậy, em thực sự không chịu nổi…” Lý Cẩn Ngôn tựa đầu vào ngực Lâu Tiêu, ngáp một cái dài.
Lâu Tiêu cúi đầu hôn lên trán Lý Cẩn Ngôn, im lặng không nói gì.
Ngày hôm sau, Lý Cẩn Ngôn ngủ thẳng đến trưa, đương nhiên phải bỏ qua bữa sáng, thậm chí còn suýt nữa trễ cả cơm trưa.
Lâu Tổng thống triệu tập các cán bộ quan trọng trong phủ Quân Chính, Lâu Thiếu soái không thể vắng mặt. Trong phòng khách chỉ có Lâu phu nhân và Lâu nhị thiếu đang chơi đùa vui vẻ trên mặt thảm. Lý Cẩn Ngôn vốn định ăn cơm trưa xong sẽ tới nông trường, không ngờ giữa chừng lại bị Lâu phu nhân giữ lại.
“Từ từ đã, vội cái gì.” Lâu phu nhân bảo Lý Cẩn Ngôn ngồi xuống bên cạnh mình. Lâu nhị thiếu bò tới gần chân hắn, tóm lấy vạt áo dài của hắn để đứng lên, há mồm ê a vài tiếng. Lý Cẩn Ngôn trực tiếp xoay người bế nó lên. Tuy động tác còn hơi gượng, nhưng đã tiến bộ hơn nhiều so với trước kia, ít nhất là Lâu nhị thiếu vẫn cười tươi cực kỳ.
“Mẹ có chuyện gì muốn nói với con ạ?”
“Chỉ muốn hỏi lúc mẹ và cha con ở kinh đô, trong nhà có chuyện gì không thôi mà.” Nhìn Lâu nhị thiếu cuộn tròn trong lòng Lý Cẩn Ngôn, Lâu phu nhân cảm thấy không thể nói chuyện đàng hoàng, cho nên gọi bà vú tới bế nó đi.
Giao Lâu nhị thiếu cho vú nuôi, Lý Cẩn Ngôn sửa lại vạt áo dài: “Trong nhà và nhà xưởng đều ổn. Thiếu soái bận rộn một chút, nhưng cũng không có chuyện lớn gì.”
“Vậy là được rồi.” Lâu phu nhân gật gật đầu: “Mẹ ở kinh đô cứ lo lắng không biết con và Tiêu nhi có tự chăm sóc tốt bản thân không, bên cạnh không có mẹ cha giám sát, có khi nào không chịu ăn uống đàng hoàng hay không?”
“Sao có thể chứ mẹ.” Lý Cẩn Ngôn vội vàng nói: “Những lời mẹ dặn trước khi lên kinh con đều nhớ cả, mẹ cứ yên tâm.”
“Nhớ là tốt rồi.” Lâu phu nhân nhéo mặt Lý Cẩn Ngôn một cái: “Nếu không nghe lời, cẩn thận mẹ lại trở về xử lý các con.”
Lý Cẩn Ngôn sờ sờ cái mũi, còn có thể làm sao? Chỉ đành tiếp tục cười trừ.
Vì cuộc nói chuyện này, nên lúc hắn ra khỏi phủ Đại soái để đến nông trường đã hai giờ chiều.
Ngoại thành thành Quan Bắc có hơn mười nông trường lớn nhỏ đang trong giai đoạn khai hoang. Khu lớn rộng tới mấy ngàn mẫu, khu nhỏ thì khoảng vài trăm mẫu. Tất cả đều phỏng theo hình thức kinh doanh nông trường của Lý Cẩn Ngôn, có khu là do địa chủ hoặc thương hộ tự mình bỏ vốn, lại có khu do mấy người góp tiền thầu chung, lợi nhuận chia theo tỉ lệ vốn góp. Lương thực và gia súc trong nông trường không cần phải lo đầu ra, bản thân thành Quan Bắc có thể giải quyết hết. Mỗi ngày, khu công nghiệp ở ngoại thành đều thu mua rất nhiều lương thực cùng thực phẩm. Lại nói, dù Quan Bắc không tiêu thụ hết thì thị trường phương Bắc cũng rất lớn, thậm chí còn có thị trường cả nước nữa. Trên khắp dải đất Trung Hoa này, đâu phải vùng nào cũng tràn trề lương thực.
Tính tới nay, trên địa phận ba tỉnh Hắc – Cát – Liêu () và một phần tỉnh Nhiệt Hà của phương Bắc đều có thể nhìn thấy những nông trường tương tự. Các nông trường này chủ yếu là gieo trồng đậu nành, ngô, lúa mì và cao lương. Ngoài ra còn có lúa nước, khoai tây và khoai lang nữa. Gia súc được chăn nuôi chủ yếu vẫn là heo đen và bò.
() Ba tỉnh Hắc – Cát – Liêu: tỉnh Hắc Long Giang, tỉnh Cát Lâm và tỉnh Liêu Ninh.
Bởi vì phần lớn các nông trường này đều không cách nhau quá xa, cho nên một số người nhìn thấy cơ hội làm ăn, lập tức xây nhà máy sản xuất bột mì, nhà máy ép dầu và các xưởng chế biến thực phẩm ở vùng lân cận. Vô hình chung, một khu kinh tế nông nghiệp tự phát đã được hình thành.
Khu nông trường và nhà xưởng này giống như một con thú nuốt vàng, có thể thu hút rất nhiều lao động tỉnh ngoài. Vì lẽ đó, dân di cư tràn vào sáu tỉnh Bắc Kỳ cũng mạnh mẽ như nước triều lên. Mỗi ngày, nhà ga Quan Bắc đều chật kín người. Dọc đường, lúc nào cũng có thể bắt gặp những gia đình tay xách nách mang hành lý đi tìm đường sống, hoặc những thanh niên lẻ loi tự tới Quan Bắc tìm việc làm.
Tờ “Đại Công tước” nổi tiếng của phương Bắc đặc biệt đưa tin về vụ việc này. Báo chí Thượng Hải cũng thi nhau đăng lại. Ngay cả vài tờ báo nước ngoài trong các khu Tô giới cũng bắt đầu chú ý đến chuyện ngoại tỉnh ồ ạt di dân tới sáu tỉnh Bắc Kỳ. Thỉnh thoảng còn có phóng viên chụp ảnh người dân trên đường di cư. Tia lửa điện và khói trắng nổ ra từ máy ảnh thường xuyên khiến những người đó phải giật mình.
Bất kể dư luận khen hay là chê, Lý Cẩn Ngôn và những người khác đều cười trừ cho qua chuyện.
Báo chí ba hoa chích chòe vài câu thì đã sao? Bị người ta nói là bụng dạ khó lường thì thế nào? Cần kiếm tiền thì cứ kiếm tiền, cần tìm đường sống thì cứ tìm đường sống, chẳng ai ảnh hưởng đến ai.
Không chỉ có người Hoa đi theo làn sóng di dân, ngay cả một ít người Nga sống tại Siberia cũng vượt biên tìm tới sáu tỉnh Bắc Kỳ. Đa số bọn họ đến từ Irkutsk () và các khu vực ở gần Ngoại Mông. Trong đó, có một người đã mang tới cho Lý Cẩn Ngôn một tin tức vô cùng quan trọng.
() Irkutsk là một thành phố ở Nga, trung tâm hành chính của tỉnh Irkutsk và toàn khu vực Irkutsk. Đây là thành phố lớn thứ sáu ở Siberia.
Mỏ than.
“Quý ngài, tôi xin thề trước Chúa rằng tất cả những gì tôi nói đều là sự thật! Trong mùa đông giá lạnh, chúng tôi phải đốt thứ kia mới có thể sống sót được.”
Lý Cẩn Ngôn hỏi mấy người còn lại thật cặn kẽ, hy vọng có thể biết được tình trạng chi tiết của mỏ than. Khi hắn hỏi mỏ than này đã có người khai thác chưa thì liền nhận được đáp án phủ định.
“Tôi xin thề, cả cha lẫn ông nội tôi đều sinh sống ở Irkutsk, đúng là mỏ than nơi đó đã được phát hiện từ lâu, nhưng vẫn chưa có ai khai thác, kể cả quý tộc và thương nhân Do Thái.”
Lý Cẩn Ngôn cảm thấy những người này không cần phải nói dối, bởi vì nói dối có ích lợi gì cho bọn họ đâu?
Hắn quyết định điều tra chuyện này, mỏ than lộ thiên dễ khai thác như vậy, lại còn ở gần lò rèn Siberia đến thế, vì sao Nga hoàng và Chính phủ vẫn không tiến hành thăm dò?
Chẳng lẽ là vì bọn hắn có quá nhiều tài nguyên, nên mới không thèm quan tâm đến?
Lý tam thiếu gia nghiến răng kèn kẹt, thật đúng là khiến người khác hâm mộ ghen tỵ hận!
Tuy nhiên, hắn phải nhanh chóng báo chuyện này cho Lâu Thiếu soái và Lâu Tổng thống. Khi ký hợp đồng vay tiền của người Đức, bọn họ đã thống nhất, nếu phát hiện tài nguyên khoáng sản ở Siberia, người Đức có một nửa quyền khai thác. Chỉ có điều, hiện giờ nơi có mỏ quặng vẫn thuộc về nước Nga, mà Ngoại Mông cũng còn “độc lập”. Xem ra, muốn tiến hành thăm dò cái mỏ than kia thì phải giành được địa bàn trước đã. Chuyện mỏ than giống như một miếng thịt đung đưa ngay trước mắt, Lý Cẩn Ngôn thèm chảy nước miếng song lại không có cách há mồm, thật là đau khổ!
Ngay khi Lý Cẩn Ngôn đang vò đầu bứt tai vì chuyện mỏ than thì Lý gia cũng xảy ra chuyện lớn.
Lý Cẩm Thư để thư lại rồi bỏ đi!
Tam phu nhân suýt nữa thì tức đến ngất xỉu. Lý tam lão gia cũng nổi giận tới mức mặt đỏ tưng bừng. Sau khi bị giam vào từ đường, tuy Lý Cẩm Thư vẫn còn rất ngang ngạnh nhưng đã hiểu chuyện hơn nhiều, ít nhất cũng chịu nghe lời người lớn. Lão thái thái thường xuyên gọi cô tới nói chuyện, cũng nhận thấy cháu gái mình đang ngày càng giống một thiếu nữ trưởng thành. Ai mà ngờ được, mới có vài ngày lại xảy ra chuyện động trời như vậy!
“Phải làm sao bây giờ…” Tam phu nhân vốn mạnh mẽ kiên cường, nhưng gặp phải chuyện của Lý Cẩm Thư cũng không khỏi hoang mang lo sợ: “Lão gia, phải làm sao đây?”
“Còn có thể làm sao? Nhanh chóng sai người đi tìm nó!” Lý tam lão gia xiết chặt nắm tay: “Lập tức lôi hết nha đầu trong phòng Cẩm Thư ra đây, tôi muốn nhìn xem thử, đứa nào dám lớn gan giúp nó trốn nhà!”
Tam phu nhân cắn chặt môi. Bà cũng biết, chuyện tới nước này nhất định là không giấu được lão thái thái, nhưng vẫn có thể giấu diếm Thẩm gia. Chỉ cần tìm được Cẩm Thư trước khi Thẩm gia biết chuyện, vậy thì vẫn còn có cơ hội cứu vãn, nếu không… Tam phu nhân không dám nghĩ tiếp nữa. Bà nhanh chóng gọi nha đầu và vú nuôi tâm phúc tới, ra lệnh bắt nhốt tất cả người hầu kẻ hạ của Lý Cẩm Thư lại.
Lý tam lão gia đi xin chỉ thị của lão thái thái. Tam phu nhân bận rộn bắt người. Lý Cẩm Họa ngồi trong phòng Chu di thái thái, vừa thêu hoa, vừa nói với bà: “Dì không cần lo lắng đâu, chẳng có chuyện gì lớn lao cả.”
“Sao dì lại không lo lắng cho được!” Chu di thái thái liếc mắt nhìn ra ngoài phòng, đóng cửa lại, đi đến nói thầm vào tai Lý Cẩm Họa: “Dì nghe nói nhị tiểu thư bỏ trốn rồi. Xem tình cảnh trước mắt thì tám, chín phần là thật đấy. Nếu nó vô phúc như vậy, không chừng con lại được hưởng cũng nên.”
“Dì à,” Lý Cẩm Họa buông khăn tay thêu được một nửa xuống: “Có một số việc dì không nên nghĩ, con cũng không nên nghĩ, nghĩ nhiều rồi đến lúc chết như thế nào cũng chẳng biết đâu.”
“Con bé này, con nói cái gì đó?”
“Con nói gì ư? Chẳng lẽ dì cho rằng chị hai chạy mất, một khi không tìm được thì con sẽ là người thế chỗ chị ấy sao?”
“Chẳng lẽ không phải như vậy?”
“Dì à, con là do dì sinh, chị hai là do phu nhân sinh. Lại nói, nếu tìm được chị hai về, che giấu mọi chuyện là xong, nhưng nếu không tìm được, sự tình lộ ra, người đầu tiên bị liên luỵ chính là con! Con khuyên dì hãy cầu trời khấn Phật cho chị hai mau chóng quay về thì hơn.”
Nói xong lời này, Lý Cẩm Họa không quan tâm đến vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của Chu di thái thái nữa, tiếp tục cúi đầu thêu khăn tay. Nhưng cô bỗng bất cẩn đâm kim vào đầu ngón tay, một chấm đỏ thẫm liền in trên cánh hoa mẫu đơn tinh xảo.
Dương Sính Đình ra khỏi tiệm sách, trong ngực còn ôm bảng chữ mẫu mới mua cho bọn trẻ ở trường. Vừa vẫy tay gọi một chiếc xe ngựa, cô lại phát hiện một bóng người rất quen ở bên kia đường. Lý Cẩm Thư? Sao Lý Cẩm Thư lại lang thang một mình ở chỗ này?
“Sính Đình, còn không đi? Đang nhìn gì đấy?”
Nữ giáo viên đi cùng cô đã lên xe. Dương Sính Đình vội nói chợt nhớ ra nhà mình có việc gấp, đưa bảng chữ cho đồng nghiệp mang về rồi băng qua đường cái đi về phía Lý Cẩm Thư.
“Sính Đình, cô đi đâu? Sính Đình!”
Nữ giáo viên gọi hai tiếng, thấy Dương Sính Đình không quay đầu lại, đành xin lỗi người đánh xe ngựa rồi ôm lấy sách vở và bảng chữ đuổi theo Dương Sính Đình.
“Cẩm Thư!”
Dương Sính Đình chạy tới trước mặt Lý Cẩm Thư, chỉ thấy vẻ mặt đối phương vô cùng căng thẳng và hoang mang, bên chân còn đặt một cái vali nhỏ.
“Cẩm Thư, cậu làm gì ở đây?”
“…” Nhìn thấy Dương Sính Đình, Lý Cẩm Thư bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức: “Sính Đình, tôi…”
“Sính Đình, sao cô lại chạy nhanh như vậy!” Nữ giáo viên ban nãy đã đuổi kịp Dương Sính Đình. Cô là bạn học của Dương Sính Đình và Lý Cẩm Thư, cho nên cũng nhanh chóng nhận ra người trước mắt: “Lý Cẩm Thư?”
“Đây không phải chỗ để nói chuyện.”
Dương Sính Đình liếc mắt nhìn nữ giáo viên bên cạnh, khẽ lắc đầu. Nữ giáo viên cũng không hỏi gì thêm, lại gọi một chiếc xe ngựa, định đưa Lý Cẩm Thư về nhà trước.
Không ngờ Lý Cẩm Thư vừa thấy có người nói muốn đưa mình về nhà, đã vội vã lắc đầu: “Tôi không về đâu, vất vả lắm mới trốn được khỏi nhà, nếu trở về sẽ lại bị nhốt vào từ đường nữa!”
Dương Sính Đình và nữ giáo viên ngơ ngác nhìn nhau, biết sự tình có phần kỳ quái, nên quyết định đưa Lý Cẩm Thư về trường tiểu học. Sau khi hỏi rõ lý do Lý Cẩm Thư trốn nhà, Dương Sính Đình bất chợt nhíu mày. Cô không phải Lý Cẩm Thư, cũng không phải nữ sinh dại khờ lúc trước, cô biết chuyện này sẽ có hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.
“Cẩm Thư, cậu nghe lời tôi, lập tức về nhà đi.”
“Nhưng…” Lý Cẩm Thư mím miệng: “Tôi không về đâu!”
“Cậu!”
“Sính Đình, tiền tôi mang theo đều mất hết rồi, cậu cho tôi ở nhờ có được không? Chờ khi tìm được việc làm, nhất định tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“Cậu tìm được việc gì? Hoặc nên nói là, cậu có thể làm gì?”
“Tôi…” Lý Cẩm Thư nghẹn họng.
“Tôi không thể lôi cậu về nhà, nhưng tôi phải báo cho người nhà cậu biết. Trên người cậu không có tiền, cũng không có khả năng nuôi sống bản thân. Dù tôi cho cậu vay tiền, cũng chỉ có thể giúp được cậu một lúc, chứ không giúp được cậu cả đời.”
Thấy Lý Cẩm Thư im lặng, Dương Sính Đình nhanh chóng lấy giấy bút ra. Cô viết hai phong thư, một phong đưa tới Lý gia, phong còn lại chuyển tới nhà họ Lâu, ghi rõ gửi cho Lý Cẩn Ngôn. Cô biết quan hệ giữa Lý Cẩn Ngôn và Lý Cẩm Thư, nên dù không biết Lý gia có nhờ người nọ giúp đỡ hay không, cô vẫn cảm thấy nên báo với hắn một tiếng.
Về phần tại sao lại cảm thấy như vậy… Dương Sính Đình cũng không muốn nghĩ nhiều. Dù sao thì cô cũng không phải loại con gái tùy tiện viết thư tình cho người khác.