Lý Cẩn Ngôn không nhớ rõ bắt đầu như thế nào, hắn chỉ biết là, khi hắn vòng qua bả vai Lâu Tiêu, hôn lên bờ môi người kia, mọi thứ dần dần không thể khống chế được…
Mặt tường lạnh giá, hơi thở lướt qua phía sau cổ và trên lưng, ngẩng đầu lên là có thể cảm nhận được đau đớn và nóng bỏng khó kìm nén một cách rõ ràng. Mồ hôi trượt xuống theo hai má, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng, khóe mắt bị ép ra nước mắt, nhưng hắn chỉ cắn chặt môi, lúc bị lật người lại thì vạch áo của Lâu Tiêu ra, hung hăng cắn lên bờ vai đối phương.
Lý Cẩn Ngôn sẽ không đi nói mấy câu ‘yêu anh đất trời đằng đẵng đến chết cũng không đổi’ ê răng kia, hắn chỉ biết giữ chặt lấy bờ vai của Lâu Tiêu, chăm chú nhìn vào đôi mắt kia, hôn lên bờ môi kia. Vào khoảnh khắc đó, hắn kề sát mi tâm người kia, nằm sấp trên vai người kia phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, nói với người kia rằng: “Của em, anh là của em!”
Môi của Lâu Tiêu trượt trên cằm của Lý Cẩn Ngôn, đậu lại trên khóe miệng hắn, đôi mắt đen thẫm sáng như vì sao. Người kia kề sát vào trán hắn, giọng nói trầm thấp chảy xuôi bên tai: “Tôi là của em.”
Ngay sau đó, môi lại bị lấp kín một lần nữa, sóng tình nóng rực lại dâng lên, cuốn lấy cả hai người….
Ngày 26 tháng 8, chính phủ Trung Quốc và Pháp chính thức ra quyết định sau một hồi thương thuyết, Pháp trả lại phần tiền bồi thường chiến tranh Canh Tý bằng cách đầu tư cho sự nghiệp giáo dục của Trung Quốc.
Ngày 27 tháng 8, Thủ tướng Chính phủ Trung Quốc và đại diện bên nước Pháp ký kết hiệp nghị liên quan, món tiền đầu tiên trả lại được dùng cho việc xây dựng trường học Hàng không Nam Uyển ở thủ đô. Trừ lần đó ra, Pháp còn cung cấp cho Trung Quốc một đống thiết bị dạy học mà không cần hoàn lại, trong đó có máy bay hai tầng cánh dùng để huấn luyện đặc biệt khiến người nhìn chăm chăm. Pháp còn muốn phái đi 130 học giả, sĩ quan và phi công tạo thành đội ngũ, đến giúp đỡ Trung Quốc xây dựng sửa chữa, sau đó sẽ đảm nhận vị trí giáo viên sau khi trường học được khánh thành.
Đối với hành động này của Pháp, chính phủ Trung Quốc đã đáp trả, để tiền lại, để thiết bị lại, để máy bay lại, người cũng có thể để lại nốt. Có điều muốn sắp xếp như thế nào thì hoàn toàn phải nghe bọn họ. Dạy học không thành vấn đề, nhưng nội dung dạy thì không được đề cập đến kiến thức ngoài chuyên môn.
“Điểm này còn mong phía các ngài có thể làm rõ.”
Người Pháp đã lường trước được rằng Chính phủ liên hiệp sẽ có thái độ cứng rắn, nhưng sau khi công sứ nước Pháp đóng tại Trung Quốc mới nhận chức là Kant nhận được tờ ngân phiếu trị giá 5000 bảng Anh, tất cả đều có thể thương lượng.
Quyền lợi của Pháp phải được đảm bảo, nhưng lợi ích của cá nhân hắn cũng rất quan trọng đó!
Huống chi, chẳng qua là cho phép người Trung Quốc tăng mức độ giám sát nội dung dạy học trên trường, nghiêm túc mà nói, cái này chẳng tổn hại tí gì đến quyền lợi của nước Pháp cả. Pháp đã cho người Trung Quốc thấy được tất cả những gì mà bọn họ có thể làm, mục đích cơ bản của bọn họ đã đạt được rồi. Về phần một ít người trong Trung đoàn được phái đi có mục đích khác… Kant tin rằng, sự hào phóng rộng rãi của chính phủ Trung Quốc tuyệt đối sẽ không khiến cho bọn họ thất vọng.
Ngày 29 tháng 8, Trường Hàng không Nam Uyển chính thức khởi công.
Thủ tướng Chính phủ Liên hiệp cùng với cán bộ của Bộ Giáo dục tham gia nghi thức đặt móng. Công sứ toàn quyền Pháp trú tại Trung Quốc – Kant, Công sứ tùy viên Trèfle Blanc, lãnh sự Pháp trú tại Thiên Tân đều mặc lễ phục lộng lẫy đến tham dự.
Công sứ và lãnh sự các nước ở kinh thành cũng đến xem náo nhiệt. Công sứ Mỹ trú tại Trung Quốc mới nhận chức Paul Samuel Reinsch quyết định sau khi trở về sẽ phát điện tín về nước ngay lập tức. Nhưng số lượng lớn lưu học sinh Trung Quốc vẫn chưa tuyển đủ, Mỹ cần phải bắt chước nước Pháp thành lập trường học ở Trung Quốc, cũng phái giáo sư và sĩ quan bên Mỹ đến Trung Hoa. Trung Hoa đã có trường dự bị mở ra cho các du học sinh Mỹ đầy triển vọng, chính là trường Thanh Hoa (chính là Đại học Thanh Hoa ngày nay). Bọn họ chỉ cần tiến hành mở rộng phạm vi ngôi trường này là có thể thoải mái làm được mọi thứ như người Pháp đã làm trước đó.
Chính phủ Liên hiệp khác với chính quyền nhà Thanh, ngoại trừ ngành Hàng hải vẫn tiếp tục từ thời nhà Thanh bị người Anh thao túng, bên trong chính quyền nhà nước chưa từng mời bất cứ cố vấn nước ngoài nào. Điều này vô cùng bất lợi với động thái của các cường quốc nắm rõ chính phủ Trung Hoa, cũng càng bất lợi hơn cho bọn họ trong việc mở rộng quyền lợi của nước mình tại Trung Quốc.
Hành động của Mỹ và Pháp quả thực đã để cho bọn họ nhìn ra được cơ hội để đánh vỡ tình trạng bế tắc này.
Rất nhanh, công sứ của các nước ào ào gửi điện báo cho chính phủ trong nước, trong điện thỉnh cầu chính phủ suy xét về việc trả phần bồi thường cho chiến tranh Canh Tý bằng cách sử dụng nó trong công cuộc giáo dục của Trung Quốc. Lý do đường hoàng như vậy, chẳng qua nhằm mục đích tiến thêm một bước trên con đường phân chia lợi ích của Trung Hoa.
Có người đồng ý tất nhiên cũng có người phản đối, nhưng duy nhất chỉ có nước Nga là công khai đi ngược lại phần đông, Nhật Bản thì lại giữ im lặng.
Tiền bồi thường chiến tranh Canh Tý của người Nhật Bản đã bị John Bull rót vào túi rồi, bản thân còn phải dựa vào tiền vay mượn từ nước Anh để chống đỡ, công khai làm ngược lại với lão đại Anh Quốc? Mi thấy thời gian này sống quá thư thái rồi sao? Song cục tức này người Nhật Bản sớm muộn gì cũng sẽ phát tiết!
Nhưng hiện giờ, bọn chúng chỉ có thể tiếp tục rụt cổ lại, thành thành thật thật ra vẻ đáng thương.
Ngày 31 tháng 8, rốt cuộc nhóm người Lý Cẩn Ngôn cũng thu dọn xong hành lý, bước lên xe lửa xuôi nam.
Lâu Thiếu soái đích thân đến nhà ga tiễn hắn. Bốn phía sân ga đều là binh sĩ vác súng trên vai đạn lên nòng sẵn, Lý tam thiếu gia rất muốn bày tỏ một chút tình cảm xúc động, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ sờ sờ cái mũi, phun ra một câu: “Thiếu soái, nhiều nhất một tháng em sẽ trở về.”
Lâu Tiêu không nói gì, trước mặt mọi người ôm Lý Cẩn Ngôn một cái, lại rất nhanh buông ra.
Liêu thất thiếu gia đứng ở một bên theo bản năng quay đầu đi, sau đó bị hành động của mình 囧 đến. Bọn họ đâu có làm chuyện gì khác người, hắn trốn trốn cái gì!
Kiều Nhạc Sơn và Đinh Triệu cũng tới nhà ga đưa tiễn. Kiều Nhạc Sơn đưa cho Lý Cẩn Ngôn một túi dược phẩm đầy đủ mọi thứ từ thuốc đến băng gạc, thậm chí còn bỏ vào một bình nhỏ đựng thuốc tiêu thực.
Quà của Đinh Triệu có hơi đặc biệt, hai lọ thủy tinh trong suốt, một lọ chứa nước thuốc màu đỏ nhạt, một lọ khác chứa chất lỏng trong suốt.
“Người đẹp, em thấy tên nào không vừa mắt thì dùng lọ này, chỉ cần 2 giọt thôi,” Đinh Triệu giơ 2 ngón tay lên, cười tít mắt nhe răng nói: “Ba tháng tê liệt trên giường.”
Lý Cẩn Ngôn: “…”
“Có người chọc giận em thì dùng lọ này, tuyệt đối sẽ khiến hắn không thấy được mặt trời của ngày hôm sau.” Đinh Triệu đặt hai cái lọ vào trong tay Lý Cẩn Ngôn: “Thời gian gấp gáp, chỉ có thể làm ra hai thứ này, sau này tôi sẽ làm thêm cho em mấy lọ nữa. Để cảm ơn, người đẹp, hãy cho tôi một…”
Đinh Triệu chưa nói xong đã bị Kiều Nhạc Sơn bụm miệng lại. Thú dữ ở bên cạnh, mi không muốn sống nữa sao?!
Lý Cẩn Ngôn đang cầm cái lọ: “…”
Lâu Thiếu soái cho hắn binh lính, Kiều Nhạc Sơn cho hắn bọc thuốc, Đinh Triệu cho hắn thuốc độc… Hắn xuôi nam để đi làm ăn mà phải không?
Quản lý Lục của nhà máy hóa chất thường xuyên giao thiệp với người trong phòng thí nghiệm của Kiều Nhạc Sơn, biểu tình trên mặt không hề thay đổi. Trong khi Liêu Kỳ Đình thấy Đinh Triệu lấy ra mấy thứ kia thì bị dọa sợ, đây là loại người gì thế này?
Tiếng còi hơi vang lên, thời gian tàu rời bến đã tới. Lý Cẩn Ngôn từ cửa sổ toa xe ló đầu ra, vẫy tay với Lâu Thiếu soái đứng ở sân ga. Lâu Thiếu soái không nói gì, song lại đứng im tại chỗ một lúc lâu, đưa mắt nhìn theo đoàn tàu đang xa dần.
“Thiếu soái.” Tiêu Hữu Đức không xuôi nam cùng nhóm người Lý Cẩn Ngôn, mà sắp xếp bốn nhân viên tình báo đi theo. Ông muốn ở lại sáu tỉnh Bắc Kỳ làm chuyện khác: “Mục tiêu đã tới Đại Liên.”
“Hạ lệnh, động thủ.”
“Rõ!”
Xe lửa mà Lý Cẩn Ngôn đang ngồi là xe lửa chuyên dụng của Lâu Thiếu soái. Hắn vốn không muốn phô trương như thế, nhưng vừa mở lời thì đã bị Lâu Thiếu soái “tàn nhẫn” trấn áp, bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp.
Bên trong toa tàu được bố trí thoải mái, một mình Lý Cẩn Ngôn chiếm nguyên một toa tàu, ngồi ở bên cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài một hồi, cảm thấy nhàm chán, liền gọi Liêu Kỳ Đình và Lục Hoài Đức cộng với một anh lính đến toa mình, 4 người bắt đầu, đấu địa chủ!
Liêu Kỳ Đình thường chơi bài bridge(1), Lục Hoài Đức có sở trường về bài Madiao(2), anh lính… Anh lính thích ném xúc xắc và đánh mạt chược.
(1) Bridge là môn chơi gồm bốn người, hai người ngồi đối diện tạo thành một cặp, sử dụng bộ bài 52 cây gồm bốn chất (theo thứ bậc từ cao đến thấp, sử dụng trong rao giá) là Cơ, Rô, Chuồn, Bích. Không chủ (tiếng Anh No Trump – NT, tiếng Pháp Sans-atout) là thuật ngữ chỉ kiểu đánh bài không có chủ, trong rao giá nó là hạng cao nhất.
(2) Bài Madiao, còn được biết đến là bài Hổ giấy, là một loại bài khá phổ biến ở thời nhà Thanh cho đến giữa thế kỷ 19, bao gồm 4 người chơi với 40 lá bài.
Lý Cẩn Ngôn vung tay lên, mấy thứ kia OUT hết, chúng ta chơi trò mới!
Vì thế, trò chơi tú-lơ-khơ từng rất thịnh hành ở hậu trạch Lâu gia lại một lần nữa lên sàn tỏa sáng.
Ván thứ nhất, Lý Cẩn Ngôn đại sát tứ phương; ván thứ hai, Lý tam thiếu tiếp tục đi đầu; ván thứ ba, ưu thế dần bị thu hẹp; ván thứ tư, trên mặt Lý tam thiếu rốt cục xuất hiện một tờ giấy… Tiếp theo Lý tam thiếu triệt để hiểu rõ được sự “hung tàn” của thương nhân Dân quốc, mà ngay cả anh lính cũng sát phạt quả quyết, ra tay nhanh như chớp.
Quả thật là đấu trường không nói tình cha con, đánh bài không nói tình huynh đệ, cá cược không nói tình thân nhân!
Có điều, dù trên mặt Lý Cẩn Ngôn có rất nhiều tờ giấy, nhưng ba vị kia cũng không tốt hơn là bao.
Xe lửa xình xịch xình xịch một đường chạy về phía nam, dọc đường đi qua Cẩm Châu, Hồ Lô Đảo, cửa Sơn Hải, Tần Hoàng Đảo, Đường Sơn. Trừ lúc ăn cơm hoặc xuống tàu để thông khí, đám người Lý Cẩn Ngôn vẫn luôn ở trên tàu “đồ sát” lẫn nhau.
Xe lửa cuối cùng cũng đến được Thiên Tân, Lý Cẩn Ngôn xoa bóp cái cổ nhức mỏi, Liêu Kỳ Đình vẫy vẫy cánh tay, Lục Hoài Đức đứng lên kéo kéo thắt lưng. Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều không nhịn được mà phì cười.
Tam thiếu gia của Lý gia, thất thiếu gia của Liêu gia, quản lý Lục của nhà máy hóa chất Lâu thị, lại thêm một binh sĩ, ở trên tàu đánh bài mấy tiếng đồng hồ, mặt dán đầy giấy, lời này nói ra ai tin hả!
Ông chủ Tống ở Thiên Tân đã nhận được điện báo của Lý Cẩn Ngôn từ trước, biết hôm nay hắn sẽ tới, liền dẫn người đứng đợi ở nhà ga. Khi nhìn thấy tàu riêng của Lâu Thiếu soái tiến vào nhà ga, ông lập tức nói với mấy người đứng ở bên cạnh: “Các vị, tam thiếu gia đến rồi.”
Nhiều người có mặt ở đây đều là những người đã từng buôn bán qua lại với Lý Cẩn Ngôn. Biết được Lý Cẩn Ngôn đến Thiên Tân, bọn họ không hẹn mà cùng đến đây đón người.
Tình hình như vậy khiến Lý Cẩn Ngôn có chút kinh ngạc, hắn vốn đã hạ quyết tâm là sau khi đến Thiên Tân sẽ nhờ ông chủ Tống dẫn hắn đến ra mắt từng người. Không nghĩ rằng những ông lớn trong giới kinh doanh lại cho hắn mặt mũi như vậy.
Sau một hồi hàn huyên chào hỏi, lúc ngồi lên xe, ông chủ Tống mới giải thích nguyên nhân trong đó cho Lý Cẩn Ngôn.
Hóa ra tất cả đều là vì sản phẩm trong nhà máy của hắn.
“Ngôn thiếu gia có điều không biết, sản phẩm của nhà máy hóa chất, xưởng may và xưởng đồ hộp của Lâu thị hiện giờ cũng đã mở rộng quy mô ở Bắc Kỳ,” Ông chủ Tống hai tay đặt chồng lên nhau, giữ trên cây gậy ba-toong bằng ngà voi: “Những người này đều là vì những thứ đó mà tới.”
Lý Cẩn Ngôn gật đầu, hắn hiểu được.
Chẳng qua đây là chuyện tốt, mối làm ăn dâng lên tận cửa, đương nhiên là phải làm. Hắn không phải là vì chuyện này mà đến sao? Vả lại, không chỉ những thương nhân này, mà ngay cả Tam Mã của Tây Bắc cũng từng đặc biệt phái người đến giao thiệp với Lý Cẩn Ngôn, hy vọng có thể từ chỗ hắn mua được thịt bò thịt dê đóng hộp và số lượng lớn bánh quy nén.
Tây Bắc nghèo nàn, lương thực vẫn luôn không đủ, binh sĩ của ba anh em Mã Khánh Tường phần nhiều là kỵ binh, lương thảo và vật tư mang theo vẫn luôn là vấn đề lớn. Thịt bò thịt dê đóng hộp, bánh quy nén, đường viên đóng hộp được sản xuất trong nhà máy thực phẩm Lâu thị có thời gian bảo quản dài, giá cả phải chăng, lại tiện mang theo, quả thật là hành trang không thể thiếu để hành nghề ăn cướp khắp nơi… Không đúng, là lựa chọn tốt nhất trong lúc hành quân đánh giặc!
Lý Cẩn Ngôn cũng không lằng nhằng, gần như là hạ đến giá gốc bán cho nhóm người Mã thổ phỉ một đống đồ hộp và bánh quy, đồng thời phái người đến bàn bạc với Tam Mã, không bằng mở thêm mấy xưởng đồ hộp ở địa phương, Tam Mã xuất tiền xuất người, Lý Cẩn Ngôn mua máy móc và trang thiết bị, lợi nhuận kiếm được, Tam Mã chiếm phần lớn, hắn chỉ cần chiếm một phần. Cam Túc chính là dựa vào Ngoại Mông, dân du mục Ngoại Mông bần cùng khốn khổ, nhưng Bogd Khan và các đại thần vương công quý tộc Mông Cổ dưới hắn có tiền có của, bò dê cũng có rất rất nhiều!
Ba tên thổ phỉ họ Mã tụ tập lại thảo luận, cướp, có gì mà không dám cướp? Cướp tiền mở nhà máy, binh sĩ dưới quyền có đồ hộp để ăn, còn có thể kiếm tiền, ừ, việc này đáng tin đấy!
Vì vậy, quân đội Mã gia cưỡi chiến mã, quơ mã tấu, vượt biên giới, kêu ngao ngao, nhằm về phía Ngoại Mông.
Trong thời gian 2 tháng ngắn ngủi, Bogd Khan và tiểu đệ dưới tay hắn chịu tổn thất rất lớn, số cừu dê bị cướp tính được thành đàn, vàng bạc cũng không buông tha, thậm chí có nhà bạt bị hủy rồi cột lên lưng ngựa khiêng đi.
Dám phản kháng? Đạn và mã tấu hân hạnh phục vụ!
Đám binh lính này cũng mặc kệ mi là ai. Bọn họ nghe quan trên nói, ngoại trừ bò dê, đồ vật bị cướp có một phần đều về tay bọn họ, chuyện tốt như vậy, không cướp thì thôi chứ một khi đã cướp, càng cướp nhiều càng có lợi!
Có điều quan trên cũng nói, Đại soái chúng ta đã nói rồi, chỉ cướp của vương gia quý tộc Mông Cổ các thứ, dân du mục tầng lớp dưới không cho phép động vào, nói không chừng tương lai còn phải để bọn họ làm việc cho chúng ta.
Nhóm binh sĩ xuống ngựa là giặc cỏ lên ngựa là thổ phỉ đều gật đầu, ừ, chỉ cướp của lũ quan sai, dân du mục bình thường thì phải “yêu thương”.
Lúc những mục dân phát hiện những binh lính Trung Quốc không những không cướp đồ của bọn họ, mà thỉnh thoảng còn cố ý vô tình để lại một ít vải vóc và các đồ dùng khác trước nhà bạt của họ, bọn họ chẳng những không sợ hãi những binh lính kia, ngược lại đôi khi còn chủ động chỉ đường cho bọn họ, chỗ nào có quý tộc quan lớn, vị quan nào có bao nhiêu bò dê, bao nhiêu tài sản, bọn họ đều nói rõ ràng chi tiết. Những binh lính này cũng có qua có lại, trong đống đồ vật cướp được, hễ thứ gì không mang đi được thì hầu như đều để lại cho bọn họ.
Ngày qua ngày, quân đội Mã gia ở mấy tỉnh Tây Bắc và những mục dân ở Ngoại Mông dần phát triển dây chuyền báo tin – cướp giật – chia của thành một hình thức cướp bóc hệ thống hóa và chuyên nghiệp hóa.
Đám binh lính nhức đầu, ba tên thổ phỉ họ Mã cũng nhức đầu, ăn cướp cũng có thể cướp thành như vậy sao?
Thật đúng là lần đầu nghe thấy.
Khổ chủ bị cướp cầu cứu chỗ dựa vững chắc của bọn họ là Sa Hoàng nước Nga, lại phát hiện chỗ dựa kia cũng không còn vững chắc như ban đầu nữa rồi.
Tình hình quốc tế bất ổn, tổ chức đấu tranh ở Siberia đang nhen nhóm ngọn lửa phản động ở khắp nơi, các phe phái bè đảng trong nước không ngừng công kích chính quyền Sa Hoàng, người Trung Quốc cũng thừa cơ chiếm tiện nghi ở phạm vi Đông Siberia, chuyện bên phía Ngoại Mông, bọn họ dù muốn quản cũng không ra tay được.
Huống hồ đám người Mã Khánh Tường chỉ là ăn cướp thôi, cướp xong liền đi, về nhanh như gió, không chiếm địa bàn. Thân binh của quý tộc Mông Cổ họ giết không ít, song lại không mảy may đụng đến bách tính mục dân.
Chính phủ Trung Hoa chơi trò cắn chết không đưa chứng cứ, đều là do bọn cướp làm, có thể đẩy liền đẩy đi không còn một mảnh.
Nói trắng ra là, người nào không biết Tam Mã kia chính là thổ phỉ hả? Nhưng người ta còn treo cái danh Tư lệnh, cướp xong một chút chứng cớ cũng không lưu lại, khổ chủ bị đoạt cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, còn có cách nào sao?
Phái binh tấn công? Thời gian bọn họ không gây sự cũng đã không dễ chịu lắm, thế mà còn dám cầm gậy đi tìm đánh, não rút gân rồi sao?
Người Nga mấy lần phái người đến cho Bogd Khan đều làm qua quýt cho xong chuyện, một số vương công quý tộc Ngoại Mông bắt đầu sinh ra bất mãn với người Nga và Bogd Khan. Theo việc càng ngày càng nhiều mục dân Ngoại Mông vượt qua biên giới tiến vào Trung Quốc, sự bất mãn này biến thành mong muốn thoát khỏi sự khống chế của Sa Hoàng, quy thuận chính quyền Trung Hoa.
Bogd Khan đàn áp vài lần, đến khi giết hai kẻ cầm đầu thì mới áp được “làn gió độc” này xuống, nhưng mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc sao?
Có trời mới biết.
Ba tên thổ phỉ họ Mã cướp bóc ở Ngoại Mông, tiền vốn xây nhà máy rất nhanh đã tích lũy được. Nhân viên kỹ thuật Lý Cẩn Ngôn phái đến cùng với công nhân được tuyển tại chỗ bắt đầu làm việc. Những người này ngoại trừ xây dựng nhà máy ở Tây Bắc thì còn đảm nhiệm thêm một sứ mệnh quan trọng khác – tìm kiếm mỏ dầu!
Lý Cẩn Ngôn không nhớ rõ bắt đầu như thế nào, hắn chỉ biết là, khi hắn vòng qua bả vai Lâu Tiêu, hôn lên bờ môi người kia, mọi thứ dần dần không thể khống chế được…
Mặt tường lạnh giá, hơi thở lướt qua phía sau cổ và trên lưng, ngẩng đầu lên là có thể cảm nhận được đau đớn và nóng bỏng khó kìm nén một cách rõ ràng. Mồ hôi trượt xuống theo hai má, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng, khóe mắt bị ép ra nước mắt, nhưng hắn chỉ cắn chặt môi, lúc bị lật người lại thì vạch áo của Lâu Tiêu ra, hung hăng cắn lên bờ vai đối phương.
Lý Cẩn Ngôn sẽ không đi nói mấy câu ‘yêu anh đất trời đằng đẵng đến chết cũng không đổi’ ê răng kia, hắn chỉ biết giữ chặt lấy bờ vai của Lâu Tiêu, chăm chú nhìn vào đôi mắt kia, hôn lên bờ môi kia. Vào khoảnh khắc đó, hắn kề sát mi tâm người kia, nằm sấp trên vai người kia phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, nói với người kia rằng: “Của em, anh là của em!”
Môi của Lâu Tiêu trượt trên cằm của Lý Cẩn Ngôn, đậu lại trên khóe miệng hắn, đôi mắt đen thẫm sáng như vì sao. Người kia kề sát vào trán hắn, giọng nói trầm thấp chảy xuôi bên tai: “Tôi là của em.”
Ngay sau đó, môi lại bị lấp kín một lần nữa, sóng tình nóng rực lại dâng lên, cuốn lấy cả hai người….
Ngày tháng , chính phủ Trung Quốc và Pháp chính thức ra quyết định sau một hồi thương thuyết, Pháp trả lại phần tiền bồi thường chiến tranh Canh Tý bằng cách đầu tư cho sự nghiệp giáo dục của Trung Quốc.
Ngày tháng , Thủ tướng Chính phủ Trung Quốc và đại diện bên nước Pháp ký kết hiệp nghị liên quan, món tiền đầu tiên trả lại được dùng cho việc xây dựng trường học Hàng không Nam Uyển ở thủ đô. Trừ lần đó ra, Pháp còn cung cấp cho Trung Quốc một đống thiết bị dạy học mà không cần hoàn lại, trong đó có máy bay hai tầng cánh dùng để huấn luyện đặc biệt khiến người nhìn chăm chăm. Pháp còn muốn phái đi học giả, sĩ quan và phi công tạo thành đội ngũ, đến giúp đỡ Trung Quốc xây dựng sửa chữa, sau đó sẽ đảm nhận vị trí giáo viên sau khi trường học được khánh thành.
Đối với hành động này của Pháp, chính phủ Trung Quốc đã đáp trả, để tiền lại, để thiết bị lại, để máy bay lại, người cũng có thể để lại nốt. Có điều muốn sắp xếp như thế nào thì hoàn toàn phải nghe bọn họ. Dạy học không thành vấn đề, nhưng nội dung dạy thì không được đề cập đến kiến thức ngoài chuyên môn.
“Điểm này còn mong phía các ngài có thể làm rõ.”
Người Pháp đã lường trước được rằng Chính phủ liên hiệp sẽ có thái độ cứng rắn, nhưng sau khi công sứ nước Pháp đóng tại Trung Quốc mới nhận chức là Kant nhận được tờ ngân phiếu trị giá bảng Anh, tất cả đều có thể thương lượng.
Quyền lợi của Pháp phải được đảm bảo, nhưng lợi ích của cá nhân hắn cũng rất quan trọng đó!
Huống chi, chẳng qua là cho phép người Trung Quốc tăng mức độ giám sát nội dung dạy học trên trường, nghiêm túc mà nói, cái này chẳng tổn hại tí gì đến quyền lợi của nước Pháp cả. Pháp đã cho người Trung Quốc thấy được tất cả những gì mà bọn họ có thể làm, mục đích cơ bản của bọn họ đã đạt được rồi. Về phần một ít người trong Trung đoàn được phái đi có mục đích khác… Kant tin rằng, sự hào phóng rộng rãi của chính phủ Trung Quốc tuyệt đối sẽ không khiến cho bọn họ thất vọng.
Ngày tháng , Trường Hàng không Nam Uyển chính thức khởi công.
Thủ tướng Chính phủ Liên hiệp cùng với cán bộ của Bộ Giáo dục tham gia nghi thức đặt móng. Công sứ toàn quyền Pháp trú tại Trung Quốc – Kant, Công sứ tùy viên Trèfle Blanc, lãnh sự Pháp trú tại Thiên Tân đều mặc lễ phục lộng lẫy đến tham dự.
Công sứ và lãnh sự các nước ở kinh thành cũng đến xem náo nhiệt. Công sứ Mỹ trú tại Trung Quốc mới nhận chức Paul Samuel Reinsch quyết định sau khi trở về sẽ phát điện tín về nước ngay lập tức. Nhưng số lượng lớn lưu học sinh Trung Quốc vẫn chưa tuyển đủ, Mỹ cần phải bắt chước nước Pháp thành lập trường học ở Trung Quốc, cũng phái giáo sư và sĩ quan bên Mỹ đến Trung Hoa. Trung Hoa đã có trường dự bị mở ra cho các du học sinh Mỹ đầy triển vọng, chính là trường Thanh Hoa (chính là Đại học Thanh Hoa ngày nay). Bọn họ chỉ cần tiến hành mở rộng phạm vi ngôi trường này là có thể thoải mái làm được mọi thứ như người Pháp đã làm trước đó.
Chính phủ Liên hiệp khác với chính quyền nhà Thanh, ngoại trừ ngành Hàng hải vẫn tiếp tục từ thời nhà Thanh bị người Anh thao túng, bên trong chính quyền nhà nước chưa từng mời bất cứ cố vấn nước ngoài nào. Điều này vô cùng bất lợi với động thái của các cường quốc nắm rõ chính phủ Trung Hoa, cũng càng bất lợi hơn cho bọn họ trong việc mở rộng quyền lợi của nước mình tại Trung Quốc.
Hành động của Mỹ và Pháp quả thực đã để cho bọn họ nhìn ra được cơ hội để đánh vỡ tình trạng bế tắc này.
Rất nhanh, công sứ của các nước ào ào gửi điện báo cho chính phủ trong nước, trong điện thỉnh cầu chính phủ suy xét về việc trả phần bồi thường cho chiến tranh Canh Tý bằng cách sử dụng nó trong công cuộc giáo dục của Trung Quốc. Lý do đường hoàng như vậy, chẳng qua nhằm mục đích tiến thêm một bước trên con đường phân chia lợi ích của Trung Hoa.
Có người đồng ý tất nhiên cũng có người phản đối, nhưng duy nhất chỉ có nước Nga là công khai đi ngược lại phần đông, Nhật Bản thì lại giữ im lặng.
Tiền bồi thường chiến tranh Canh Tý của người Nhật Bản đã bị John Bull rót vào túi rồi, bản thân còn phải dựa vào tiền vay mượn từ nước Anh để chống đỡ, công khai làm ngược lại với lão đại Anh Quốc? Mi thấy thời gian này sống quá thư thái rồi sao? Song cục tức này người Nhật Bản sớm muộn gì cũng sẽ phát tiết!
Nhưng hiện giờ, bọn chúng chỉ có thể tiếp tục rụt cổ lại, thành thành thật thật ra vẻ đáng thương.
Ngày tháng , rốt cuộc nhóm người Lý Cẩn Ngôn cũng thu dọn xong hành lý, bước lên xe lửa xuôi nam.
Lâu Thiếu soái đích thân đến nhà ga tiễn hắn. Bốn phía sân ga đều là binh sĩ vác súng trên vai đạn lên nòng sẵn, Lý tam thiếu gia rất muốn bày tỏ một chút tình cảm xúc động, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ sờ sờ cái mũi, phun ra một câu: “Thiếu soái, nhiều nhất một tháng em sẽ trở về.”
Lâu Tiêu không nói gì, trước mặt mọi người ôm Lý Cẩn Ngôn một cái, lại rất nhanh buông ra.
Liêu thất thiếu gia đứng ở một bên theo bản năng quay đầu đi, sau đó bị hành động của mình 囧 đến. Bọn họ đâu có làm chuyện gì khác người, hắn trốn trốn cái gì!
Kiều Nhạc Sơn và Đinh Triệu cũng tới nhà ga đưa tiễn. Kiều Nhạc Sơn đưa cho Lý Cẩn Ngôn một túi dược phẩm đầy đủ mọi thứ từ thuốc đến băng gạc, thậm chí còn bỏ vào một bình nhỏ đựng thuốc tiêu thực.
Quà của Đinh Triệu có hơi đặc biệt, hai lọ thủy tinh trong suốt, một lọ chứa nước thuốc màu đỏ nhạt, một lọ khác chứa chất lỏng trong suốt.
“Người đẹp, em thấy tên nào không vừa mắt thì dùng lọ này, chỉ cần giọt thôi,” Đinh Triệu giơ ngón tay lên, cười tít mắt nhe răng nói: “Ba tháng tê liệt trên giường.”
Lý Cẩn Ngôn: “…”
“Có người chọc giận em thì dùng lọ này, tuyệt đối sẽ khiến hắn không thấy được mặt trời của ngày hôm sau.” Đinh Triệu đặt hai cái lọ vào trong tay Lý Cẩn Ngôn: “Thời gian gấp gáp, chỉ có thể làm ra hai thứ này, sau này tôi sẽ làm thêm cho em mấy lọ nữa. Để cảm ơn, người đẹp, hãy cho tôi một…”
Đinh Triệu chưa nói xong đã bị Kiều Nhạc Sơn bụm miệng lại. Thú dữ ở bên cạnh, mi không muốn sống nữa sao?!
Lý Cẩn Ngôn đang cầm cái lọ: “…”
Lâu Thiếu soái cho hắn binh lính, Kiều Nhạc Sơn cho hắn bọc thuốc, Đinh Triệu cho hắn thuốc độc… Hắn xuôi nam để đi làm ăn mà phải không?
Quản lý Lục của nhà máy hóa chất thường xuyên giao thiệp với người trong phòng thí nghiệm của Kiều Nhạc Sơn, biểu tình trên mặt không hề thay đổi. Trong khi Liêu Kỳ Đình thấy Đinh Triệu lấy ra mấy thứ kia thì bị dọa sợ, đây là loại người gì thế này?
Tiếng còi hơi vang lên, thời gian tàu rời bến đã tới. Lý Cẩn Ngôn từ cửa sổ toa xe ló đầu ra, vẫy tay với Lâu Thiếu soái đứng ở sân ga. Lâu Thiếu soái không nói gì, song lại đứng im tại chỗ một lúc lâu, đưa mắt nhìn theo đoàn tàu đang xa dần.
“Thiếu soái.” Tiêu Hữu Đức không xuôi nam cùng nhóm người Lý Cẩn Ngôn, mà sắp xếp bốn nhân viên tình báo đi theo. Ông muốn ở lại sáu tỉnh Bắc Kỳ làm chuyện khác: “Mục tiêu đã tới Đại Liên.”
“Hạ lệnh, động thủ.”
“Rõ!”
Xe lửa mà Lý Cẩn Ngôn đang ngồi là xe lửa chuyên dụng của Lâu Thiếu soái. Hắn vốn không muốn phô trương như thế, nhưng vừa mở lời thì đã bị Lâu Thiếu soái “tàn nhẫn” trấn áp, bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp.
Bên trong toa tàu được bố trí thoải mái, một mình Lý Cẩn Ngôn chiếm nguyên một toa tàu, ngồi ở bên cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài một hồi, cảm thấy nhàm chán, liền gọi Liêu Kỳ Đình và Lục Hoài Đức cộng với một anh lính đến toa mình, người bắt đầu, đấu địa chủ!
Liêu Kỳ Đình thường chơi bài bridge(), Lục Hoài Đức có sở trường về bài Madiao(), anh lính… Anh lính thích ném xúc xắc và đánh mạt chược.
() Bridge là môn chơi gồm bốn người, hai người ngồi đối diện tạo thành một cặp, sử dụng bộ bài cây gồm bốn chất (theo thứ bậc từ cao đến thấp, sử dụng trong rao giá) là Cơ, Rô, Chuồn, Bích. Không chủ (tiếng Anh No Trump – NT, tiếng Pháp Sans-atout) là thuật ngữ chỉ kiểu đánh bài không có chủ, trong rao giá nó là hạng cao nhất.
() Bài Madiao, còn được biết đến là bài Hổ giấy, là một loại bài khá phổ biến ở thời nhà Thanh cho đến giữa thế kỷ , bao gồm người chơi với lá bài.
Lý Cẩn Ngôn vung tay lên, mấy thứ kia OUT hết, chúng ta chơi trò mới!
Vì thế, trò chơi tú-lơ-khơ từng rất thịnh hành ở hậu trạch Lâu gia lại một lần nữa lên sàn tỏa sáng.
Ván thứ nhất, Lý Cẩn Ngôn đại sát tứ phương; ván thứ hai, Lý tam thiếu tiếp tục đi đầu; ván thứ ba, ưu thế dần bị thu hẹp; ván thứ tư, trên mặt Lý tam thiếu rốt cục xuất hiện một tờ giấy… Tiếp theo Lý tam thiếu triệt để hiểu rõ được sự “hung tàn” của thương nhân Dân quốc, mà ngay cả anh lính cũng sát phạt quả quyết, ra tay nhanh như chớp.
Quả thật là đấu trường không nói tình cha con, đánh bài không nói tình huynh đệ, cá cược không nói tình thân nhân!
Có điều, dù trên mặt Lý Cẩn Ngôn có rất nhiều tờ giấy, nhưng ba vị kia cũng không tốt hơn là bao.
Xe lửa xình xịch xình xịch một đường chạy về phía nam, dọc đường đi qua Cẩm Châu, Hồ Lô Đảo, cửa Sơn Hải, Tần Hoàng Đảo, Đường Sơn. Trừ lúc ăn cơm hoặc xuống tàu để thông khí, đám người Lý Cẩn Ngôn vẫn luôn ở trên tàu “đồ sát” lẫn nhau.
Xe lửa cuối cùng cũng đến được Thiên Tân, Lý Cẩn Ngôn xoa bóp cái cổ nhức mỏi, Liêu Kỳ Đình vẫy vẫy cánh tay, Lục Hoài Đức đứng lên kéo kéo thắt lưng. Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều không nhịn được mà phì cười.
Tam thiếu gia của Lý gia, thất thiếu gia của Liêu gia, quản lý Lục của nhà máy hóa chất Lâu thị, lại thêm một binh sĩ, ở trên tàu đánh bài mấy tiếng đồng hồ, mặt dán đầy giấy, lời này nói ra ai tin hả!
Ông chủ Tống ở Thiên Tân đã nhận được điện báo của Lý Cẩn Ngôn từ trước, biết hôm nay hắn sẽ tới, liền dẫn người đứng đợi ở nhà ga. Khi nhìn thấy tàu riêng của Lâu Thiếu soái tiến vào nhà ga, ông lập tức nói với mấy người đứng ở bên cạnh: “Các vị, tam thiếu gia đến rồi.”
Nhiều người có mặt ở đây đều là những người đã từng buôn bán qua lại với Lý Cẩn Ngôn. Biết được Lý Cẩn Ngôn đến Thiên Tân, bọn họ không hẹn mà cùng đến đây đón người.
Tình hình như vậy khiến Lý Cẩn Ngôn có chút kinh ngạc, hắn vốn đã hạ quyết tâm là sau khi đến Thiên Tân sẽ nhờ ông chủ Tống dẫn hắn đến ra mắt từng người. Không nghĩ rằng những ông lớn trong giới kinh doanh lại cho hắn mặt mũi như vậy.
Sau một hồi hàn huyên chào hỏi, lúc ngồi lên xe, ông chủ Tống mới giải thích nguyên nhân trong đó cho Lý Cẩn Ngôn.
Hóa ra tất cả đều là vì sản phẩm trong nhà máy của hắn.
“Ngôn thiếu gia có điều không biết, sản phẩm của nhà máy hóa chất, xưởng may và xưởng đồ hộp của Lâu thị hiện giờ cũng đã mở rộng quy mô ở Bắc Kỳ,” Ông chủ Tống hai tay đặt chồng lên nhau, giữ trên cây gậy ba-toong bằng ngà voi: “Những người này đều là vì những thứ đó mà tới.”
Lý Cẩn Ngôn gật đầu, hắn hiểu được.
Chẳng qua đây là chuyện tốt, mối làm ăn dâng lên tận cửa, đương nhiên là phải làm. Hắn không phải là vì chuyện này mà đến sao? Vả lại, không chỉ những thương nhân này, mà ngay cả Tam Mã của Tây Bắc cũng từng đặc biệt phái người đến giao thiệp với Lý Cẩn Ngôn, hy vọng có thể từ chỗ hắn mua được thịt bò thịt dê đóng hộp và số lượng lớn bánh quy nén.
Tây Bắc nghèo nàn, lương thực vẫn luôn không đủ, binh sĩ của ba anh em Mã Khánh Tường phần nhiều là kỵ binh, lương thảo và vật tư mang theo vẫn luôn là vấn đề lớn. Thịt bò thịt dê đóng hộp, bánh quy nén, đường viên đóng hộp được sản xuất trong nhà máy thực phẩm Lâu thị có thời gian bảo quản dài, giá cả phải chăng, lại tiện mang theo, quả thật là hành trang không thể thiếu để hành nghề ăn cướp khắp nơi… Không đúng, là lựa chọn tốt nhất trong lúc hành quân đánh giặc!
Lý Cẩn Ngôn cũng không lằng nhằng, gần như là hạ đến giá gốc bán cho nhóm người Mã thổ phỉ một đống đồ hộp và bánh quy, đồng thời phái người đến bàn bạc với Tam Mã, không bằng mở thêm mấy xưởng đồ hộp ở địa phương, Tam Mã xuất tiền xuất người, Lý Cẩn Ngôn mua máy móc và trang thiết bị, lợi nhuận kiếm được, Tam Mã chiếm phần lớn, hắn chỉ cần chiếm một phần. Cam Túc chính là dựa vào Ngoại Mông, dân du mục Ngoại Mông bần cùng khốn khổ, nhưng Bogd Khan và các đại thần vương công quý tộc Mông Cổ dưới hắn có tiền có của, bò dê cũng có rất rất nhiều!
Ba tên thổ phỉ họ Mã tụ tập lại thảo luận, cướp, có gì mà không dám cướp? Cướp tiền mở nhà máy, binh sĩ dưới quyền có đồ hộp để ăn, còn có thể kiếm tiền, ừ, việc này đáng tin đấy!
Vì vậy, quân đội Mã gia cưỡi chiến mã, quơ mã tấu, vượt biên giới, kêu ngao ngao, nhằm về phía Ngoại Mông.
Trong thời gian tháng ngắn ngủi, Bogd Khan và tiểu đệ dưới tay hắn chịu tổn thất rất lớn, số cừu dê bị cướp tính được thành đàn, vàng bạc cũng không buông tha, thậm chí có nhà bạt bị hủy rồi cột lên lưng ngựa khiêng đi.
Dám phản kháng? Đạn và mã tấu hân hạnh phục vụ!
Đám binh lính này cũng mặc kệ mi là ai. Bọn họ nghe quan trên nói, ngoại trừ bò dê, đồ vật bị cướp có một phần đều về tay bọn họ, chuyện tốt như vậy, không cướp thì thôi chứ một khi đã cướp, càng cướp nhiều càng có lợi!
Có điều quan trên cũng nói, Đại soái chúng ta đã nói rồi, chỉ cướp của vương gia quý tộc Mông Cổ các thứ, dân du mục tầng lớp dưới không cho phép động vào, nói không chừng tương lai còn phải để bọn họ làm việc cho chúng ta.
Nhóm binh sĩ xuống ngựa là giặc cỏ lên ngựa là thổ phỉ đều gật đầu, ừ, chỉ cướp của lũ quan sai, dân du mục bình thường thì phải “yêu thương”.
Lúc những mục dân phát hiện những binh lính Trung Quốc không những không cướp đồ của bọn họ, mà thỉnh thoảng còn cố ý vô tình để lại một ít vải vóc và các đồ dùng khác trước nhà bạt của họ, bọn họ chẳng những không sợ hãi những binh lính kia, ngược lại đôi khi còn chủ động chỉ đường cho bọn họ, chỗ nào có quý tộc quan lớn, vị quan nào có bao nhiêu bò dê, bao nhiêu tài sản, bọn họ đều nói rõ ràng chi tiết. Những binh lính này cũng có qua có lại, trong đống đồ vật cướp được, hễ thứ gì không mang đi được thì hầu như đều để lại cho bọn họ.
Ngày qua ngày, quân đội Mã gia ở mấy tỉnh Tây Bắc và những mục dân ở Ngoại Mông dần phát triển dây chuyền báo tin – cướp giật – chia của thành một hình thức cướp bóc hệ thống hóa và chuyên nghiệp hóa.
Đám binh lính nhức đầu, ba tên thổ phỉ họ Mã cũng nhức đầu, ăn cướp cũng có thể cướp thành như vậy sao?
Thật đúng là lần đầu nghe thấy.
Khổ chủ bị cướp cầu cứu chỗ dựa vững chắc của bọn họ là Sa Hoàng nước Nga, lại phát hiện chỗ dựa kia cũng không còn vững chắc như ban đầu nữa rồi.
Tình hình quốc tế bất ổn, tổ chức đấu tranh ở Siberia đang nhen nhóm ngọn lửa phản động ở khắp nơi, các phe phái bè đảng trong nước không ngừng công kích chính quyền Sa Hoàng, người Trung Quốc cũng thừa cơ chiếm tiện nghi ở phạm vi Đông Siberia, chuyện bên phía Ngoại Mông, bọn họ dù muốn quản cũng không ra tay được.
Huống hồ đám người Mã Khánh Tường chỉ là ăn cướp thôi, cướp xong liền đi, về nhanh như gió, không chiếm địa bàn. Thân binh của quý tộc Mông Cổ họ giết không ít, song lại không mảy may đụng đến bách tính mục dân.
Chính phủ Trung Hoa chơi trò cắn chết không đưa chứng cứ, đều là do bọn cướp làm, có thể đẩy liền đẩy đi không còn một mảnh.
Nói trắng ra là, người nào không biết Tam Mã kia chính là thổ phỉ hả? Nhưng người ta còn treo cái danh Tư lệnh, cướp xong một chút chứng cớ cũng không lưu lại, khổ chủ bị đoạt cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, còn có cách nào sao?
Phái binh tấn công? Thời gian bọn họ không gây sự cũng đã không dễ chịu lắm, thế mà còn dám cầm gậy đi tìm đánh, não rút gân rồi sao?
Người Nga mấy lần phái người đến cho Bogd Khan đều làm qua quýt cho xong chuyện, một số vương công quý tộc Ngoại Mông bắt đầu sinh ra bất mãn với người Nga và Bogd Khan. Theo việc càng ngày càng nhiều mục dân Ngoại Mông vượt qua biên giới tiến vào Trung Quốc, sự bất mãn này biến thành mong muốn thoát khỏi sự khống chế của Sa Hoàng, quy thuận chính quyền Trung Hoa.
Bogd Khan đàn áp vài lần, đến khi giết hai kẻ cầm đầu thì mới áp được “làn gió độc” này xuống, nhưng mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc sao?
Có trời mới biết.
Ba tên thổ phỉ họ Mã cướp bóc ở Ngoại Mông, tiền vốn xây nhà máy rất nhanh đã tích lũy được. Nhân viên kỹ thuật Lý Cẩn Ngôn phái đến cùng với công nhân được tuyển tại chỗ bắt đầu làm việc. Những người này ngoại trừ xây dựng nhà máy ở Tây Bắc thì còn đảm nhiệm thêm một sứ mệnh quan trọng khác – tìm kiếm mỏ dầu!