Lý Cẩn Ngôn ở lại Thiên Tân 6 ngày, ngoại trừ gặp gỡ những người có tiếng tăm trong giới kinh doanh Hà Bắc, ký vài đơn đặt hàng ra thì đa phần thời gian đều dành vào việc tham quan danh lam thắng cảnh ở Thiên Tân cùng với tìm kiếm đủ loại món ăn vặt.
Bánh bao Cẩu Bất Lý(1), bánh chiên Nhĩ Đóa Nhãn(2), bánh quai chèo Thập Bát Nhai(3), bánh cuộn chiên(4), thịt lừa Tào Ký(5), kẹo xâu(6), chè bột mì(7)…
(1) Bánh bao Cẩu Bất Lý, tức Chó cũng không thèm:v
(2) Bánh chiên Nhĩ Đóa Nhãn
(3) Bánh chèo Thập Bát Nhai
(4) Bánh cuộn chiên
(5)Thịt lừa Tào Ký
(6) Kẹo xâu
(7) Chè bột mỳ
Không quan tâm là có biết hay không, cứ thấy gì hay là phải mua một phần nếm thử. Tùy tùng đi theo Lý Cẩn Ngôn cũng có lộc ăn, lại khiến cho ông chủ Tống dở khóc dở cười.
“Đây mới đúng là tính cách của Ngôn thiếu gia.”
Vốn muốn làm tròn chức trách của một chủ nhà, đặt mấy bàn ở tửu lâu trứ danh để đón tiếng Lý Cẩn Ngôn, ai ngờ Lý Cẩn Ngôn lại đặc biệt ưa thích mấy quầy quán nhỏ. Ăn một cái bánh cuộn chiên cũng có thể cười đến tít mắt như vậy, chẳng lẽ Lâu gia không cho hắn ăn no sao? Ông chủ Tống cũng chỉ đành lắc đầu phì cười.
Không nói Lâu gia, chỉ bằng vào tài sản trong tay Lý Cẩn Ngôn, gan rồng tủy phượng, đủ loại trên trời dưới đất, hắn muốn ăn gì mà còn không ăn được sao?
Cuối cùng, ông chủ Tống cũng chỉ có thể kết luận là Lý Cẩn Ngôn là thấy mới lạ nên mới có thể “ăn” như thế. Người trẻ tuổi đều ham thích những điều mới mẻ cả, đừng thấy Lý tam thiếu nói chuyện làm ăn đầy kinh nghiệm như vậy, đến cùng cũng chỉ mới 18, thỉnh thoảng tăng động chút cũng không kỳ quái.
Trên thực tế, chuyện này hoàn toàn không thể trách Lý Cẩn Ngôn được, chỉ có thể đổ thừa cho đồ ăn ở thời đại này quá sạch sẽ, thiên nhiên không bị ô nhiễm, đồ ăn vặt của Thiên Tân lại nhiều, còn hợp khẩu vị của hắn nữa, một khi đã ăn rồi thì gần như là không ngừng lại được.
Ví dụ như món bánh cuộn chiên, dù không thêm các loại tương có ở hậu thế vào trong bánh, chỉ là một cái bánh chiên, đánh thêm hai quả trứng gà, thêm một cái bánh quẩy, chỉ cần ngửi mùi hương thôi hắn đã nuốt nước miếng rồi.
Quả nhiên, ăn mì thịt bò thì đi Lan Châu, ăn bánh cuộn chiên thì tới Thiên Tân, còn phải là Thiên Tân ở một trăm năm trước!
Ăn xong bánh cuộn chiên, Lý Cẩn Ngôn và ông chủ Tống vào một quán trà, ngồi ở vị trí sát cửa sổ ở tầng hai. Nhớ lại việc bản thân ăn một mạch dọc đường đi, Lý Cẩn Ngôn có hơi xấu hổ.
“Để ông chủ Tống chê cười rồi.”
“Không sao, nhớ năm đó Tống mỗ một lần có thể ăn hết 8-9 cái bánh bao, giờ lớn tuổi rồi, khẩu vị không còn tốt như lúc xưa nữa.”
Ông chủ Tống cười đến là nho nhã, Lý Cẩn Ngôn ho khan một tiếng, càng thêm xấu hổ.
Liêu Kỳ Đình và Lục Hoài Đức vẫn chưa theo tới. Lục Hoài Đức bận rộn bàn chuyện hợp tác mở nhà máy với mấy vị đại biểu của giới kinh doanh Thiên Tân, phỏng theo hình thức hợp tác với ông chủ Tống, chẳng qua là đòi hỏi điều kiện cao hơn một chút. Dù sao thì bàn về chuyện làm ăn, ông chủ Tống và Cố lão tiên sinh đều là trường hợp đặc biệt, không thể đánh đồng với những người khác. Còn nếu Liêu Kỳ Đình đã đáp ứng làm việc cho Lý Cẩn Ngôn thì nhất định sẽ bị “vắt khô”. Khi Lý Cẩn Ngôn bàn chuyện làm ăn với Lục Hoài Đức cũng chưa từng tránh hắn, cũng không lo hắn có ý tưởng khác, mà cho dù có thì có thể làm gì?
Hiện tại, Lâu gia ở Trung Quốc, nhất là ở Bắc Kỳ, tuyệt đối là nói sao làm vậy. Lý tam thiếu ôm chặt đùi Lâu gia cũng có uy phong tương đương. Nếu có người dám không biết tốt xấu, chưa cần Lý Cẩn Ngôn dùng tới vũ khí hóa học có tính sát thương mà Đinh Triệu cho hắn, chỉ cần vừa mở miệng ra nói thôi là đã có người giúp hắn giải quyết rồi.
Liêu Kỳ Đình là người thông minh, Lý Cẩn Ngôn tỏ thái độ như vậy, hắn hiển nhiên hiểu được ý tứ bên trong đó, trong lòng biết rõ nên làm thế nào.
“Tam thiếu gia có thể làm cho Liêu thất thiếu gia giúp cậu làm việc, thật sự là khiến Tống mỗ bội phục.” Ông chủ Tống tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó liền thu hồi ánh mắt: “Liêu lão gia luôn gửi gắm rất nhiều ở Liêu thất thiếu gia, nhất định sẽ không thể ngờ được rằng lần này hắn vừa đến Bắc Kỳ đã bị tam thiếu gia thu vào dưới trướng.”
Lý Cẩn Ngôn nhướn mày, lời này nói thế nào nhỉ, bánh bao thịt ném chó một đi không trở về?
Hắn vội vàng lắc đầu, cái loại so sánh gì đây, nếu Liêu Kỳ Đình là bánh bao thịt, vậy hắn thành cái gì chứ?
Bất thình lình, ở phố đối diện phát ra một hồi âm thanh xôn xao ồn ào. Mấy tên Ronin(*) Nhật Bản mặc áo ki-mô-nô, thắt lưng giắt kiếm Nhật đang đi ra từ một tiệm ăn ven đường, chúng uống say bí tỉ, mặt đỏ bừng. Chủ quán ở phía sau đuổi theo, có vẻ như đang xảy ra tranh chấp với chúng, một phút sau đã bị bọn chúng đá ngã xuống đất.
(*) Ronin: Samurai không có chủ.
Xung quanh có người vây xem, nhưng chẳng ai tiến lên.
Lý Cẩn Ngôn cau mày. Tình cảnh này đã không còn xuất hiện ở sáu tỉnh Bắc Kỳ nữa, nhất là ở thành Quan Bắc. Không nói người Nhật Bản, ngay cả người Anh, người Pháp, người Đức ở sáu tỉnh Bắc Kỳ đều phải ngoan ngoãn tuân thủ luật pháp kỷ cương. Quyền bất khả xâm phạm? Sáu tỉnh Bắc Kỳ công nhận, nhưng chỉ giới hạn trong nhân viên ngoại giao, người bình thường phạm pháp đều bị bắt như nhau! Không phải các nước Âu Mỹ gần đây đều phô trương pháp trị dân chủ sao? Thái độ của Lâu Thiếu soái rất cương quyết, sáu tỉnh Bắc Kỳ có binh lực hùng mạnh, còn thêm địa vị của Lâu Tổng thống, do đó người ngoại quốc ở sáu tỉnh Bắc Kỳ tuyệt đối không dám càn quấy quá mức. Nếu không thì dù mi là ai, dùi cui vẫn giáng xuống như thường!
Có điều, không phải Tiêu Hữu Đức đã bảo, trong khoảng thời gian này, người Nhật ở Trung Quốc đã thu liễm lại rất nhiều, bắt đầu rụt cổ lại rồi sao?
“Ông chủ Tống, đây là có chuyện gì?” Lý Cẩn Ngôn hỏi: “Cảnh sát Thiên Tân không quản sao?”
“Quản? Đương nhiên là muốn quản, nhưng nơi đây gần tô giới Nhật.” Giọng của ông chủ Tống trầm xuống: “Bên cạnh tô giới Nhật chính là tô giới Pháp, tô giới Nga, còn có tô giới Ý. Chỉ cần bọn họ chạy sang một trong mấy tô giới kia thì… Quốc gia còn nghèo nàn a. Vả lại, tình hình bây giờ đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia rồi.”
Lý Cẩn Ngôn trầm mặc, quả thực đất nước còn kém phát triển. Hơn trăm năm bị áp bức, Thiên Tân Thượng Hải to như vậy, tô giới mọc lên san sát, hoàn toàn chính là quốc gia trong lòng quốc gia. Dù chính quyền muốn quản, nhưng biết quản thế nào đây?
Trừ phi là đuổi hết người nước ngoài đi, nhưng đối với Trung Quốc hiện giờ mà nói thì căn bản là chuyện hoang đường.
Không phải nơi nào cũng là sáu tỉnh Bắc Kỳ, cũng không phải nơi nào cũng có Lâu Thiếu soái.
Song rất nhanh thôi, loại tình huống này sẽ thay đổi.
Lý Cẩn Ngôn chậm rãi hạ mắt, thấy mấy tên Ronin Nhật Bản bên dưới càng kiêu ngạo càn quấy, người xung quanh đều mang vẻ mặt giận dữ. Vài người đàn ông đẩy đám người dạt ra rồi tiến lên phía trước. Mấy tên Ronin liền rút kiếm ở bên hông ra, phun ra mấy câu chửi mắng khó nghe.
“Báo Tử, cậu mang hai người nữa đi xuống dưới.”
Báo Tử là người trong Cục Tình báo sáu tỉnh Bắc Kỳ, được Tiêu Hữu Đức bố trí cùng xuôi nam với Lý Cẩn Ngôn.
“Ngôn thiếu gia, muốn người sống hay người chết?”
“Sống.” Khóe miệng Lý Cẩn Ngôn hơi co rút, thằng nhãi này thật sự làm nghề tình báo sao? “Giết người trước công chúng thì không được tốt lắm.”
Ý câu này là: không phải chốn đông người thì giết cũng không có việc gì sao?
Những lời này lướt qua trong đầu Báo Tử hai vòng, rốt cuộc vẫn không hỏi ra miệng. Lấy kinh nghiệm nhiều năm làm tình báo của hắn, hắn thấy không nên hỏi ra thì tốt hơn.
Báo Tử và hai anh lính xuống lầu, hai ba chiêu đã giải quyết xong đám Ronin Nhật Bản ngu xuẩn kia. Bọn họ đều xuống tay “có chừng mực”, một chút da lông cũng không bị thương tổn, chỉ khiến bọn chúng bị nội thương thôi.
Người xem náo nhiệt ở bốn phía tụ tập càng đông, cừ thật nha, ngay trên đường đánh gục mấy tên Nhật Bản!
“Mấy vị này uống quá chén, rượu say loạn tính, tất cả mọi người giải tán đi.”
Báo Tử vừa nói vừa nhìn về phía bên ngoài đám người, đúng lúc Lý Cẩn Ngôn và ông chủ Tống từ quán trà đi ra, sắc mặt Báo Tử đột ngột thay đổi: “Ngôn thiếu, tránh ra! Bưu Tử, bên trái!”
Không đợi Lý Cẩn Ngôn kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, mấy tùy tùng đi theo phía sau hắn bỗng nhiên biến sắc, đồng thời móc súng lục ra che ở trước người của hắn. Đám người trên đường phố hoảng loạn một hồi, tiếng súng nổ lớn…
Sáu tỉnh Bắc Kỳ
Tiêu Hữu Đức đứng trước mặt Lâu Thiếu soái cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn.
“Thiếu soái, thuộc hạ vô năng!”
“Người đâu?”
“Để hắn chạy thoát.” Vẻ mặt Tiêu Hữu Đức càng thêm khó coi: “Kẻ bị đánh chết chính là thế thân, gọi là Tiểu Tuyền, người thật trốn đi đâu, tạm thời vẫn chưa rõ lắm.”
Bên trong thật yên tĩnh. Một giọt mồ hôi lạnh dọc theo thái dương Tiêu Hữu Đức chảy xuống dưới. Kế hoạch được sắp đặt vô cùng tỉ mỉ chu đáo, ai có thể ngờ, mục tiêu lại chơi trò “Ve sầu lột xác” với bọn họ, lại chơi đến hoàn mỹ như vậy. Ông ta căn bản không quan tâm đến sống chết của Tiểu Tuyền, có lẽ ngay từ đầu, cái người Nhật Bản tên Tiểu Tuyền này đã trở thành người mà tên kia lựa chọn vứt bỏ.
Nhưng hắn ta sao có thể phát hiện được? Tiêu Hữu Đức nghĩ muốn nứt não cũng không nghĩ ra được.
Thật lâu sau, bên trong mới vang lên thanh âm của Lâu Thiếu soái: “Tra.”
“Rõ!”
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên ngoài thư phòng. Sĩ quan phụ tá Quý vẻ mặt trắng bệch đi tới, trong tay cầm một phong điện tín từ Thiên Tân phát tới.
“Thiếu soái, có chuyện rồi!”