Bút máy bị gãy thành hai đoạn rơi xuống mặt đất. Sĩ quan phụ tá Quý và Tiêu Hữu Đức bắt đầu cảm thấy da đầu run rẩy.
Phong điện báo phát từ Thiên Tân chỉ có ngắn ngủi một hàng chữ, nói rõ ràng chuyện Lý Cẩn Ngôn bị ám sát và thủ phạm trốn thoát vào tô giới Pháp, nhưng lại không tiết lộ một chút gì về việc Lý Cẩn Ngôn có bị thương hay không, thương thế ra làm sao.
“Thiếu soái,” Sĩ quan phụ tá Quý kiên trì hỏi: “Có gửi điện trả lời hay không?”
“Không cần.” Lâu Thiếu soái gấp tờ điện báo lại, bỏ vào túi áo.
“Nhưng…”
“Tôi đi Thiên Tân.”
“Thiếu soái!”
Sĩ quan phụ tá Quý và Tiêu Hữu Đức đồng loạt mở miệng khuyên nhủ: “Lúc này ngài không nên…”
“Ý tôi đã quyết.” Lâu Tiêu đứng lên: “Gửi điện cho Tổng thống, hôm nay Lữ đoàn Độc Lập hành quân đến Thiên Tân.”
Rời khỏi thư phòng, Tiêu Hữu Đức và sĩ quan Quý nhìn nhau cười khổ. Sau khi chào tạm biệt nhau, sĩ quan Quý đi về phía nơi đóng quân của Lữ đoàn Độc Lập truyền mệnh lệnh xuống. Tiêu Hữu Đức chạy tới Cục Tình báo, đầu tiên là ám sát Kenji Doihara thất bại, ngay sau đó Lý Cẩn Ngôn gặp chuyện ở Thiên Tân, dù có dọn sạch sẽ đám gián điệp Nhật Bản ở cảnh nội thì hiện tại cũng không phải lúc để yên tâm.
Nếu đây là một cuộc chiến thì kèn lệnh tấn công đã được nổi lên!
Tiêu Hữu Đức siết chặt nắm đấm, mặc kệ đối thủ của ông là ai, ông đều sẽ khiến cho đối phương hiểu rõ, chọc phải ông thì chuẩn bị tinh thần bị lột da rút gân là vừa!
Thiên Tân.
Cánh tay trái của Lý Cẩn Ngôn treo ở trước ngực, có chút bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt hổ thẹn của Báo Tử và hai tiểu đội trưởng hộ tống hắn một đường xuôi nam.
“Tôi không bị gì nghiêm trọng cả. Chỉ là trầy chút da, không phải bác sĩ đã bảo là không có việc gì rồi sao. So với tôi, bọn Đại Tráng thế nào rồi?”
Vụ đọ súng xảy ra ở gần đường Thu Sơn, mấy tay súng xen lẫn trong đám người nổ súng, đạn bay loạn xạ, người trên phố loạn thành một đoàn, khắp nơi đều là tiếng kêu la chạy trốn, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Đám người Báo Tử chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ Lý Cẩn Ngôn, lại sợ làm người qua đường vô tội bị thương nên không dám tùy tiện nổ súng. Đám người ám sát thì lại không chút cố kỵ, trừ nổ súng ra thì còn ném hai quả bom tự chế!
Bởi vậy nên mấy anh lính bảo hộ trước người Lý Cẩn Ngôn mới bị thương, cũng may bị thương không nặng. Ông chủ Tống mời bác sĩ Pháp đến xử lý vết thương cho bọn họ, Lý Cẩn Ngôn lại lấy từ trong túi thuốc Kiều Nhạc Sơn cho hắn ra một bình sulfonamide nhỏ.
Hiện tại, nhà máy thuốc tây Lâu thị sản xuất sulfonamide ra đủ dạng, có thuốc chích, cũng có thuốc bột. Kiều Nhạc Sơn còn đang tiếp tục nghiên cứu, hy vọng có thể nghiên cứu ra được thuốc mỡ để thoa bên ngoài.
Giờ phút này, Lý Cẩn Ngôn cũng không thể không để lộ bí mật, cứu người quan trọng hơn. Lại nói, để người Pháp sớm biết về sự tồn tại của sulfonamide cũng không có gì không tốt. 10 tháng sau Thế chiến thứ nhất bùng nổ, không cần hắn chào hàng thì một đống đơn đặt hàng đã chủ động đưa tới tận cửa. Có ống loa là Gà trống Goloa này, John Bull có thể sẽ rất nhanh biết đến tác dụng của sulfonamide. Suy cho cùng thì cũng không thể để người Đức gian lận một mình được, như vậy rất không công bằng.
Công bằng, công chính, bình đằng.
Hắn chủ yếu chỉ cần đứng nhìn các nước bạn này tính toán ra sao.
Bác sĩ người Pháp giữ thái độ hoài nghi với viên thuốc mà Lý Cẩn Ngôn cho mấy người bị thương kia uống. Ông rất khó tin tưởng việc người Trung Quốc có thể vượt qua người phương Tây, tiên phong trong việc nghiên cứu phát minh thuốc kháng khuẩn giảm nhiệt.
“Bác sĩ Roland, nếu ông bằng lòng thì có thể lưu lại quan sát tình trạng khôi phục vết thương của bọn họ,” Lý Cẩn Ngôn nói với bác sĩ người Pháp: “Tôi tin rằng ông sẽ sớm có thể thu được kết luận, xóa bỏ hoài nghi của ông.”
Thượng tuần tháng 9, chính là lúc nắng gắt cuối thu, thời tiết như thế này, muốn miệng vết thương không bị nhiễm trùng, nhất là vết thương do vũ khí nóng tạo thành, đúng là một chuyện rất khó khăn.
Roland chấp nhận lời đề nghị của Lý Cẩn Ngôn, ở lại đây.
Lý Cẩn Ngôn nhờ ông chủ Tống cùng y tá mà Roland mang tới cùng đi đến bệnh viện mở ở tô giới Pháp giải thích rõ tình huống, nhân cơ hội này sắp xếp 2 nhân viên tình báo đi cùng, đến tô giới thám thính tình hình một chút.
Mấy tên dám nổ súng, ném bom với hắn giữa đường phố thì bị đánh chết 1 tên, còn 1 tên bị thương cũng giơ súng lên tự sát, số còn lại đều chạy trốn vào tô giới Nhật và tô giới Pháp.
Tô giới không cho phép quân lính Trung Quốc mang vũ khí tiến vào, những tên ám sát này không hề bị cản trở chạy vào trong, mấy anh lính đuổi theo chúng lại bị ngăn lại ở bên ngoài.
Thiên Tân có tô giới của 9 nước, tô giới Pháp và tô giới Nhật liền nhau, đồng thời còn có quân đội đóng giữ. Ông chủ Tống nhìn binh lính Lý Cẩn Ngôn mang đến giằng co với binh lính phía bên tô giới nước khác, thấy tình hình không ổn liền vội vàng kéo hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Tam thiếu gia, chúng ta ít người, không thể ăn mệt trước mắt. Còn có, mảnh ranh giới này của tỉnh Hà Bắc là địa bàn của quân đội Hà Bắc, người của cậu mang đến không nên làm to chuyện. Hơn nữa, vừa rồi ở lầu hai, dường như tôi trông thấy một người quen… Việc này chỉ e là sẽ dính dáng đến rất nhiều người.”
Nghe thấy cái tên ông ta nói ra, Lý Cẩn Ngôn nhíu chặt lông mày, hạ lệnh cho đám binh lính đang tranh chấp với binh sĩ tô giới lui về. Cùng lúc đó, quân đội Hà Bắc phụ trách phòng vệ Thiên Tân cũng nhận được tin tức, đầu của Sư đoàn trưởng Trần “ông” một tiếng, giật giật muốn nổ.
Ngộ nhỡ Lý Cẩn Ngôn xảy ra chuyện gì ở Thiên Tân, trách nhiệm này ai gánh được đây?
Ngay lập tức, ông phái ra một tiểu đoàn đi đến đường Thu Sơn, hơn 300 binh sĩ của quân đội Hà Bắc lưng giắt súng trường một đường chạy tới, thanh thế tương đối không đồng đều. Binh lính ở trong tô giới Pháp và Nhật đều trở nên khẩn trương, nhưng bọn họ vẫn đứng vững tại chỗ, không cho phép bất cứ binh sĩ Trung Quốc nào mang vũ khí tiến vào tô giới.
Cũng may Lý Cẩn Ngôn không cố chấp tiến lên. Cái gọi là hảo hán không ăn mệt trước mắt, đừng nhìn quân Hà Bắc phái người đến, hắn không tin những binh sĩ này sẽ tùy tiện nổ súng về phía quân đội ở tô giới nước khác.
Thiên Tân không phải là địa bàn của Lâu gia, việc này lại dính líu rất nhiều, cơn tức này của hắn e là phải tạm thời nuốt xuống. Hơn nữa, cái tên mà ông chủ Tống nhắc tới khiến hắn bận tâm hơn, Hình Ngũ, con trai của Hình Trường Canh, chồng của Lý Cẩm Cầm.
Lúc trước, là hắn mang theo Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩn Thừa đưa đến lãnh sự quán Nhật Bản, về sau anh em Lý Cẩn Thừa bị hắn tra ra là đầu nhập cho người Nhật Bản nên bắt lại. Cái tên Hình Ngũ lại không có tin tức gì, hắn gần như đã quên mất người này.
Trở lại chỗ ở, Lý Cẩn Ngôn vừa mới xử lý miệng vết thương ổn thỏa liền đi tìm ông chủ Tống. Ông chủ Tống cũng bị trầy xước một ít, nhưng không phải bị thương do súng đạn, nên không có gì đáng ngại.
“Ông chủ Tống, ông xác định người kia chính là Hình Ngũ?”
“Kẻ khác còn khó nói, nhưng ngũ thiếu gia Hình gia này tôi sẽ không nhận lầm đâu. Lúc trước Hình gia còn chưa xảy ra chuyện, hắn thường xuyên đến Thiên Tân.” Nói đến đây, ông chủ Tống nhíu mày: “Người này xuất hiện ở đây là trùng hợp hay có nguyên nhân khác thì vẫn chưa chắc chắn.”
Hình gia bị diệt môn trong 1 đêm, Hình Ngũ mất tích không rõ, hễ là người có chút đạo hạnh đều nhìn ra trong đó có cứt mèo giấu giếm, nhưng cụ thể là xảy ra chuyện gì thì không ai dám tra đến cùng. Thần tiên đánh nhau, phàm nhân bọn họ tránh xa một chút xem náo nhiệt là được, nếu không biết sống chết sáp lại gần thì đúng là chán sống đến nơi rồi.
Có điều, quan hệ của ông chủ Tống ở Thiên Tân cực rộng. Chuyện Hình Ngũ chạy vào tô giới Nhật ông cũng có nghe nói qua. Hiện giờ ông ta nói chuyện lần này với Lý Cẩn Ngôn chỉ e là cũng có tâm lý rửa sạch hiềm nghi cho mình. Dù sao thì người ở Thiên Tân biết Lý Cẩn Ngôn cũng không nhiều, người biết được hôm nay hắn muốn đi đường Thu Sơn lại càng ít, hành tung bị tiết lộ, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là ông.
Lý Cẩn Ngôn gật đầu, hắn biết rõ thái độ làm người của ông chủ Tống, ông ta không có lý do để hại hắn.
Mấy kẻ kia lựa chọn ám sát ở đường Thu Sơn, ám sát không thành công liền lập tức trốn vào tô giới, nhất định trước đó đã lập kế hoạch chu đáo tỉ mỉ. Hơn nữa chỗ nào bên cạnh không chạy, cố tình lại chạy đến tô giới Nhật và tô giới Pháp…
Bởi vì trả tiền bồi thường chiến tranh Canh Tý, lại còn lập ra học viện hàng không Nam Uyển ở kinh thành, người Pháp và người Trung Quốc xem như là đang ở trong “kỳ trăng mật”, sẽ không tự đi hạ bệ mình, chỉ có người Nhật Bản… Nhưng mà, bọn họ rốt cuộc là vì cái gì, chỉ vì giết hắn? Nhưng kết quả cũng không giết được, thậm chí là hắn vẫn vô cùng mạnh khỏe. Còn tên xạ thủ sau khi bị Báo Tử làm bị thương thì rút súng tự sát kia có chút kỳ quái. Hắn ta quả thực đã bị thương, nhưng không mất đi khả năng đi lại, kiên trì một chút nữa là có thể chạy vào tô giới rồi, vì sao lại đi tự sát?
Lý Cẩn Ngôn trầm tư.
Cách một ngày, sự kiện ám sát xảy ra ở phố Thu Sơn đã được đăng lên trang đầu của các tờ báo lớn ở Thiên Tân. Chi nhánh của tờ Tin tức Chính trị ở Thiên Tân còn dùng những từ ngữ như “khủng khiếp”, “vô pháp vô thiên” để hình dung sự kiện lần này.
Lâu Tổng thống nhận được tin tức, sắc mặt trở nên âm u, biểu tình của Tư Mã Quân lại càng khó coi.
Chưa bắt được nhân chứng sống sẽ không có bằng chứng, tô giới không cho phép lính Trung Quốc tiến vào, những tên tham gia cuộc ám sát khác đã sớm bỏ trốn mất dạng. Đầu mối duy nhất còn lại cũng chỉ có 2 cái xác người.
Biển người mênh mông, muốn điều tra rõ thân phận bọn chúng quả thật là mò kim đáy biển.
Thế mà, một phần báo chí bản địa ở Thiên Tân lại đột nhiên tuyên bố rằng, một trong 2 tay súng từng là một trung đội trưởng của quân Hà Bắc! Cách đây không lâu, bởi vì bất hòa với cấp trên nên rời khỏi quân đội. Còn một tay súng khác lại là thành viên của bang phái bản địa, biệt hiệu là Chó Trốc Đầu
Từng lời trên báo chí đều chuẩn xác, lại còn đăng cả quân trang của người này lên để so sánh!
Quân Hà Bắc? Người địa phương? Bang phái?
Không đợi tin tức này nhận được xác nhận, tờ báo này còn mang ngôn luận giật gân, lần ám sát này rất có khả năng xuất phát từ ân oán cá nhân, thuần túy là vì tranh quyền đoạt lợi bên trong chính quyền, kẻ thất bại không cam lòng, hiệp lại trả thù. Mũi nhọn nhắm thẳng vào Lâu Thịnh Phong và Tư Mã Quân.
Dư luận không ngừng xôn xao.
Cho dù quân Hà Bắc có đứng ra phủ nhận bài báo trước thì cũng không có cách nào ngăn được bát nước bẩn này hắt xuống.
Lâu Thịnh Phong và Tư Mã Quân là anh em kết nghĩa, Tư Mã nguyên là Tổng thống Bắc Kỳ, Lâu Thịnh Phong ở dưới trướng của ông. Chính phủ Liên hiệp thành lập, Lâu Thịnh Phong lại lội ngược dòng, một bước lên trời, vững vàng đè ép Tư Mã Quân một đầu. Tư Mã Quân nào có thể không oán hận một câu?
Dần dần, người tin tưởng loại luận điệu này ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả Lâu Tiêu cũng bị liên lụy vào.
Dù cho có tờ báo Tin tức Chính trị đăng tải những bài bác bỏ luận điệu này, cho rằng sự kiện này càng có khả năng là do “người ngoài” làm ra, nhưng trước sau vẫn không thể chiếm được thế thượng phong.
“Vớ vẩn!”
Tư Mã Quân hung hăng xé tờ báo trong tay thành hai nửa, đây rõ ràng là vu vạ cho ông! Hắt bát nước bẩn lên người ông, đơn giản là muốn ông ta và Lâu Thịnh Phong nghi kỵ lẫn nhau. Dù không thể khiến cho bọn họ động vũ khí, nhưng cũng sẽ khiến nội bộ chính quyền không thể nào được yên bình.
Ông quả thật là vì bị Lâu Thịnh Phong nắm thóp trong tay nên mới chủ động thoái nhượng, ông không cam lòng, nhưng chí ít ông vẫn còn có đầu óc! Quốc gia thống nhất đều nhờ vào phương hướng phát triển tốt, dù ông muốn tranh quyền thì cũng sẽ không chọn ra tay vào lúc này! Lại càng sẽ không vì ân oán cá nhân mà tính toán khơi mào nội chiến!
Nội chiến?
Tư Mã Quân đột nhiên rùng mình, Bắc Kỳ nội chiến, vậy ai sẽ là người có lợi? Tống Chu? Không, ông ta không phải là người như thế. Vậy cũng chỉ có thể là người nước ngoài!
Người Nga? Người Nhật? Hay là những kẻ không hi vọng nhìn thấy Trung Quốc cường thịnh? Có thể là người Anh hoặc người Pháp hay không?
“Chuẩn bị xe, ta đi tìm Tổng thống!”
Lâu Tiêu dẫn Lữ đoàn Độc Lập đến Thiên Tân, vừa xuống tàu liền để quân đội tập kết lại, đồng thời phái người đi mời Sư đoàn trưởng Sư đoàn 5 quân đội Hà Bắc đóng thủ vệ Thiên Tân là Trần Quang Minh tới, cũng nói rõ ràng, nếu chưa thấy được Sư đoàn trưởng Trần, hắn và Lữ đoàn Độc Lập sẽ không bước vào thành phố Thiên Tân nửa bước.
Khi Lý Cẩn Ngôn nhận được tin tức chạy tới nhà ga, Lâu Thiếu soái mang một thân quân phục đang nói gì đó với mấy người Trung đoàn trưởng, vành nón rộng làm rũ bóng trên mặt hắn, cách hơi xa một chút nên không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp và đường nét sắp bén như đao kiếm.
Sĩ quan phụ tá Quý đứng ở một bên trông thấy Lý Cẩn Ngôn, vội nói: “Thiếu soái, Ngôn thiếu gia đến rồi.”
Lâu Tiêu gật đầu với mấy Trung đoàn trưởng, sau đó bước nhanh về phía hắn.
Quân trang phẳng phiu, giày bốt đen, bước đi khẳng khái, tựa như một lưỡi đao sắc bén vừa ra khỏi vỏ, hiếu chiến và khát máu.
Đi đến trước mặt hắn, tầm mắt đảo qua cánh tay treo trước ngực Lý Cẩn Ngôn, ánh mắt Lâu thiếu soái lóe lên sự âm lãnh.
“Thiếu soái…”
Một câu còn chưa nói xong, bàn tay to lớn mang găng tay trắng như tuyết đã xoa nhẹ lên đôi má của hắn: “Yên tâm, tôi tới rồi.”
Trong nháy mắt, cái mũi của Lý Cẩn Ngôn bỗng có chút cay cay.
Cùng lúc đó, Tư Mã Quân đặc biệt tới gặp Lâu Tổng thống, muốn giải thích rõ ràng một phen thì lại bị một câu nói của Lâu Tổng thống làm cho sững sờ tại chỗ.
“Hủy bỏ tô giới?”
“Người ngoài đã ăn hiếp đến tận cửa rồi, chúng ta không thể nuốt không cục tức này được đúng không?” Lâu Tổng thống sờ sờ cái đầu trọc, ha hả cười hai tiếng, trong tiếng cười lại mang theo sát ý vô tận: “Chuyện này không phải đại ca làm, ngay từ đầu ta đã biết, tám chín phần mười là có liên quan đến đám Nhật lùn kia. Bọn chúng thích nhất là làm những chuyện này!”
Nói xong, ông giao một tờ điện báo cho Tư Mã Quân: “Đây là Tiêu Nhi phát tới. Chắc hẳn đại ca cũng đã sớm nhìn đám người nước ngoài ở vùng ranh giới Thiên Tân kia không vừa mắt rồi nhỉ?”
Tư Mã Quân nhận lấy điện báo, cẩn thận đọc một lần, không bỏ sót bất cứ chữ gì. Một lúc lâu sau, ông không nhịn được mà than thở: “Mậu Công, ta già rồi.”
“Không phải ta cũng thế sao?” Lâu Thịnh Phong hào phóng cười: “Đại ca, thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của thanh niên chúng nó, việc chúng ta có thể làm trong đời này chính là cố gắng hết sức không kéo chân sau của bọn nó, gặp chuyện gì thì hết sức che chở phía trước cho bọn nó. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì có chúng ta chịu trách nhiệm, ai sợ ai chứ!”
“Chúng ta?”
“Đúng vậy, chúng ta.” Lâu Tổng thống gật đầu một cách hiển nhiên, ra vẻ đó là chuyện không cần giải thích nhiều: “Anh là đại ca của ta, Tiêu Nhi là cháu trai anh, Cẩn Ngôn là vợ của cháu trai anh. Cháu dâu bị người ta ức hiếp, anh thân làm bác cả lại không ra mặt sao? Người một nhà chúng ta đánh nhau mặt mũi bầm dập cũng không sao, người ngoài nếu dám ức hiếp đến cùng, đại ca nhất định còn bao che khuyết điểm hơn cả ta!”
“Ông, ông, cái tên này…”
Tư Mã Quân nghẹn họng, không thốt nên lời, đành chịu, nhưng cũng vui mừng.
Thôi, việc đã đến nước này, giống như tên lưu manh này nói, ngoài che chở đằng trước cho tụi nó, gánh vác cho tụi nó ra thì còn có thể làm thế nào nữa?
“Đại ca, có câu ta vẫn luôn muốn nói,” Lâu Tổng thống nghiêm mặt nói: “Lúc trước chúng ta đồng thời đoạt lấy chính quyền cùng với một đám anh em, là vì cái gì? Không phải là vì một Trung Hoa toàn vẹn, một thiên hạ thái bình, xây dựng nên một quốc gia hưng thịnh hay sao?”
Tư Mã Quân không lên tiếng, nhưng trên vẻ mặt đã có nét xúc động.
“Hán Đường thịnh thế, Tống Minh giang sơn, chúng ta xưa kia đã uống máu ăn thề, thời thời khắc khắc đều sống trong nguy hiểm, không phải là vì điều đó sao?” Lâu Thịnh Phong thở dài: “Có điều thế hệ chúng ta nhìn không tới. Nhưng cho dù là con trai, cháu trai, chắt trai của chúng ta, chỉ cần có thể có ngày này, tất cả những việc chúng ta đã làm đều đáng giá! Trước mặt Diêm vương gia gia, chúng ta có thể vỗ ngực nói ta là một hảo hán! Cho dù chết cũng có thể nhắm mắt xuôi tay!”
Tư Mã Quân bỗng xoay người, đi đến cửa phòng nghỉ.
“Đại ca, anh đi đâu?”
“Đi phát điện báo cho Trần Quang Minh thủ vệ ở Thiên Tân!” Tư Mã Quân đặt tay lên tay nắm cửa, không quay đầu lại mà đáp: “Để hắn biết tất cả đều phải nghe mệnh lệnh của cháu trai ta!”
Dứt lời, ông giật cửa, đi ra ngoài, đóng cửa lại một cái “ầm”
Lâu Tổng thống sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, cười khà khà.
Thằng nhóc thúi, cha mi cũng chỉ có thể giúp mi đến đây thôi, kế tiếp phải dựa vào chính mi rồi.
Song, những tên sát thủ chỉ chạy đến tô giới Pháp và tô giới Nhật, ngược lại có thể nhân cơ hội viết báo, tựa như thằng nhóc thối kia đã nói qua, giữa người nước ngoài với nhau cũng không phải là bền chắc như thép nha. Tuy lần này không có khả năng thu hồi lại toàn bộ tô giới Thiên Tân, nhưng người Nhật Bản chắc chắn sẽ bị đuổi đi. Đám người lùn kia CMN đều không phải thứ gì hay ho, thuốc phiện, nhà chứa, sòng bạc, toàn bộ CMN đều do bọn chúng chiếm hết.
Muốn hỏi địa phương nào “bẩn” nhất ở Thiên Tân hiện giờ, thì đáp án chính là, tô giới Nhật!
“Người đâu!”
Sư đoàn trưởng Sư đoàn 5 của quân đội Hà Bắc Trần Quang Minh trông thấy người do Lâu Thiếu soái phái đến, không nói hai lời liền mang theo một tiểu đội cảnh vệ đi đến nhà ga.
Nửa giờ sau, Lữ đoàn Độc Lập tiến vào thành Thiên Tân.
Dọc đường có đi ngang qua nơi đóng quân của quân Hà Bắc, hai bên không phát sinh bất cứ mâu thuẫn gì, cũng không có bầu không khí giương cung bạt kiếm. Sư đoàn trưởng Sư đoàn 5 quân đội Hà Bắc Trần Quang Minh đi cùng Lâu Thiếu soái lại chủ động đi sau hắn nửa bước, trên mặt còn treo một nụ cười không chút cứng ngắc, xa lạ, tuyệt không khách khí.
Người đến dò la tin tức không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ? Chẳng lẽ Sư đoàn 5 của quân Hà Bắc đã đầu phục sáu tỉnh Bắc Kỳ rồi? Tư Mã Quân lại đáp ứng chuyện này sao?
Đại Liên, Lữ Thuận.
Trong bóng tối, Phan Quảng Hưng tỉnh lại, chỉ thấy sau đầu ong ong từng đợt đau nhức, vươn tay sờ sờ, không khỏi xuýt xoa một tiếng. Hắn chỉ nhớ rõ mình đi uống rượu với mấy người Nhật kiều, uống xong liền bước ra khỏi quán rượu, nửa đường lại bị người ta giáng cho một gậy, cái khác thì… Phan Quảng Hưng vội kiểm tra nơi mình đang ở, đó là một gian phòng nhỏ hẹp, bốn vách tường trống trơn, cửa phòng khóa chặt, cửa sổ trên tường cũng bị song sắt phủ kín.
Đây là nơi nào?
“Ngài Phan, đã nghỉ ngơi khỏe chưa?”
Cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, một người đàn ông trẻ tuổi có vóc dáng thấp bé, trên khuôn mặt là bộ râu ngắn đi đến, hắn mặc trường sam, tựa như một người Trung Quốc, thế nhưng âm điệu nói chuyện lại rất kỳ quái, rất giống như mấy tên Nhật kiều mới học tiếng Trung không lâu.
“Các hạ là?”
“Kẻ hèn này là Kenji Doihara.” Gã đàn ông trẻ tuổi đi đến trước mặt Phan Quảng Hưng, cười nói: “Đặc biệt mời Phan tiên sinh đến đây chỉ là vì muốn biết rõ một chuyện.”
Kenji Doihara? Trong lòng Phan Quảng Hưng lập tức đánh thót một cái.
“Tôi rất muốn thỉnh giáo Phan tiên sinh một chút. Từ biểu hiện của ngài đã cho thấy, ngài không nhận ra tôi, vậy tại sao lại đặc biệt hỏi thăm Bộ trưởng Kawashimo của bộ phận tình báo Đô đốc Quan Đông phủ về hành tung của tôi?”
Doihara vỗ vỗ tay, một người đàn ông mang trường sam màu xám, trên vẻ mặt còn mang theo nét kinh hoảng bị đẩy từ ngoài cửa phòng vào đây, nhìn kỹ sẽ phát hiện, hai tay của hắn đều đã mất.
“Anh rể…”
Người nọ ngập ngừng kêu lên một tiếng, sắc mặt Phan Quảng Hưng biến đổi: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Chuyện này xin cho phép tôi được giải thích,” Kenji Doihara tươi cười nói: “Ở quán rượu, tôi đụng phải vị tiên sinh này, vừa hay trò chuyện với ông ấy đôi câu, tình cờ từ trong miệng của ông ấy biết được một chuyện rất thú vị. Phan tiên sinh, ngài có muốn biết là chuyện gì không?”
Phan Quảng Hưng im lặng không nói, chỉ là siết chặt nắm đấm. Hôm nay, chỉ e là hắn sẽ phải ngã xuống rồi…