Lúc sau, khi tin tức hai sư đoàn – thủ hạ của Lâu đại soái – hành quân đến Mãn Châu Lý truyền ra, bất kể là chính phủ Bắc Kì hay chính phủ Nam Kì, đại đa số mọi người đều nảy sinh nghi vấn.
“Lâu Thịnh Phong phát rồ rồi sao?”
Các nhà báo trong sáu tỉnh Bắc Kì, đặc biệt là những người có liên hệ với người Nga, đều đăng lên trang nhất cái tin đặc biệt ghi lại việc Lâu đại soái lấy lực lượng quân phiệt ra khiêu chiến với đế quốc Nga, chả khác gì kiến càng rung cây, không biết tự lượng sức mình.
Thanh âm lo lắng và nghi ngờ chỉ duy trì một hồi lâu, trừ bỏ một số ít đám người Tống Kì Ninh thì phần lớn mọi người đều cho rằng trận chiến này Lâu đại soái nhất định sẽ thua không nghi ngờ gì.
Công sứ nước Nga Silvitz lại càng nhảy nhót khắp nơi, trực tiếp hạ xuống chính phủ Bắc Kì một thông điệp, nếu Lâu đại soái khăng khăng làm theo ý mình, toàn bộ hậu quả sẽ do Trung Phương(*) gánh chịu.
(*) Trung Phương: Một huyện thuộc tỉnh Hồ Nam Trung Quốc
Công sứ Nhật Bản Ijuin Hikokichi cố ý từ miền Nam chạy về, cùng thư kí được công sứ ủy quyền – Honda Kumataro bí mật gặp mặt Silvitz. Mặc dù hai nước Nga-Nhật có tồn tại xung đột về lợi ích ở Trung Hoa, lại đều vì chuyện Liêu Đông ầm ĩ mà rất không vui, song hai bên đều có chung mục đích, đó là cùng hy vọng có thể nhân cơ hội này tiễn Lâu Thịnh Phong về vườn!
“Đó là một lũ quân phiệt dã tâm bừng bừng.” Ijuin Hikokichi mặc âu phục màu đen, cho dù có ưỡn thẳng cơ thể thì đứng trước con gấu cao lớn của nước Nga vẫn thấp bé như con khỉ: “Sự tồn tại của hắn đối với đại đế quốc Nhật Bản và quý quốc mà nói, chính là một mối uy hiếp không thể xem thường!”
Silvitz nâng ly rượu, “Binh lính của Sa Hoàng vĩ đại sẽ hung hăng giáo huấn con heo ngu xuẩn kia!”
Các công sứ của Anh, Pháp và Đức cũng vô cùng để ý đến xung đột vùng biên giới Trung – Nga lần này.
Nguyên nhân vụ việc trước mắt đã rõ ràng, gấu Bắc cực lòng tham không đáy, không thể chờ đợi được nữa mà vung tay gấu ra, lại không nghĩ rằng tên địa chủ Lâu Thịnh Phong không hề khúm núm nịnh bợ, kéo theo một đám người Tarta – Mãn Thanh ở phía sau đuôi, cả gan trực tiếp đập bàn thách thức. Việc này thật chẳng khác gì chuyện một tên vô lại đang truy đuổi một cô gái yếu ớt, những tưởng mọi thứ đã nằm gọn trong lòng bàn tay, ngờ đâu giữa đường bị cô ả nọ quay đầu hung hăng cắn cho một miếng.
“Đó là một đám quân phiệt tràn đầy dã tâm. Người thừa kế của hắn cũng giống y như hắn vậy.”
Lời mà công sứ nước Anh Jordan nói ra giống y chang với những lời của công sứ Nhật Bản. Nhưng khác với Ijuin, hắn đặt lực chú ý trên người Lâu Tiêu nhiều hơn.
“Có lẽ bọn quân phiệt tự mãn này mong đợi rằng có thể giành được một đợt thắng lợi, nhưng nữ thần chiến thắng cũng sẽ không cúi người đi hôn một con khỉ da vàng.”
Lời nói của Pan Soleil đại biểu cho ý nghĩ của phần đông những người có mặt ở đây. So với một đám quân phiệt, có lẽ bọn họ cho rằng nhóm gia súc màu tro của Nicholas đệ nhị sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.
Cho dù Sa Hoàng đã từng bại dưới tay người Nhật Bản, nhưng vẫn không ai xem trọng quân đội của Lâu Thịnh Phong.
Người nhà họ Lâu đang bị vây giữa lốc xoáy, Lâu Tiêu, hiện đang theo phía sau binh sĩ hành quân đến Mãn Châu Lý. Đối mặt với những động tĩnh không có ý tốt đó thì hắn lại biểu hiện hết sức bình tĩnh.
Trừ bỏ mỗi ngày xử lý chính vụ, thời gian còn lại Lâu đại soái đều chú ý đến quân tình phía Tây đưa đến, ngay cả điện tín tổng thống phát tới cũng mặc kệ. Tất nhiên ông càng không có tâm tư đi lãng phí nước miếng đối với đám khỉ khốn nạn cứ thao thao bất tuyệt phát thệ sáu tỉnh Bắc Kì tất sẽ bại ở trên mặt báo.
Chỉ theo kiến nghị của phụ tá, phát một phong điện tín cho xong chuyện.
Nội dung bức điện báo chỉ có tám chữ: Thủ thổ, vệ quốc, tử đắc kỳ sở! (Bảo vệ lãnh thổ, bảo vệ quốc gia, chết không hối tiếc!)
Trên thực tế, nội dung của phong điện tín này đã trải qua sửa đổi. Nguyên văn của Lâu đại soái là: Lão tử đánh nhau với người Nga thì liên quan cái rắm gì đến các người! Chỉ cần ta còn sống một ngày, bọn thằng Tây cũng đừng nghĩ được như nguyện!
Phong điện tín này của Lâu đại soái vừa phát ra liền khiến cả nước ồ lên, nhiều nhân sĩ yêu nước cùng thanh niên học sinh đều khen ngợi Lâu đại soái là một quân nhân yêu nước, danh vọng của Lâu đại soái nhất thời trở thành ‘đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất’.
Điện tín phủ tổng thống phát qua phủ đại soái im bặt mà ngừng lại.
“Xem ra, trận này có lẽ không thể không đánh thắng rồi.” Lâu đại soái vuốt cái đầu bóng lưỡng, lẩm bẩm tự nói: “Thắng thì Lâu gia liền tiến cao một một bước, thua thì……”
Thằng nhóc kia, mày nhất định phải thắng cho bố!
Lâu phu nhân vẫn nói cười và chơi bài cùng nhóm vợ lẽ cả ngày, thỉnh thoảng còn có thể lôi kéo phu nhân của Tiễn sư trưởng và Đỗ sư trưởng cùng chơi. Lục tiểu thư của Lâu gia qua năm nay sẽ gả vào Tiễn gia cũng nhân cơ hội này làm thân thêm với mẹ chồng tương lai. Từ sau khi lục di thái bị đưa đi ‘làm bạn’ với tam di thái, thất tiểu thư bỗng trở nên an tĩnh, không còn thường xuyên lộ ra tính tình cay nghiệt của mình nữa. Tuy cô không thay đổi quá nhiều nhưng cũng đã thật tâm sửa đổi, chí ít là trước mặt Đỗ phu nhân – người vẫn luôn muốn thay cháu trai đề thân với Lâu gia – thì vẻ mặt của thất tiểu thư đúng là càng ngày càng hòa nhã.
Còn Lý Cẩn Ngôn thì bỗng nhiên lại trở nên bận bịu.
Nhà máy xà phòng của Lâu gia đã xây xong, máy móc cũng lục tục đưa đến. Kĩ sư nước ngoài chỉ còn phụ trách lắp đặt và vận hành, việc sản xuất sau này đều phải dựa vào người của mình cả.
Quản lý nhà máy xà phòng là một người đàn ông trung niên tên Phan Quảng Hưng, vóc dáng không cao lắm, có chất gọng đặc sệt miền Nam, thế nhưng khi mở miệng nói lại rất có sự hào sảng của người phương Bắc. Ông và hai người con trai đều là thủ hạ làm việc cho Lâu đại soái, con trai thì đang tham gia vào đoàn độc lập của Lâu Tiêu, hiện tại đã là một trung đội trưởng.
Ấn tượng của Lý Cẩn Ngôn đối với Phan Quảng Hưng không tệ. Phan Quảng Hưng đã xem qua bản kế hoạch Lý Cẩn Ngôn giao cho Lâu đại soái, biết rõ vị Ngôn thiếu gia này không đơn giản, lời nói cử chỉ vô cùng kính cẩn, không dám có chút sơ suất nào.
“Quản lý Phan, tiếp theo tôi cũng không nói nhiều, chỉ đề cập tới hai điểm,” Lý Cẩn Ngôn cười tủm tỉm, nói: “Thứ nhất, chuyện tiền bạc nhất định phải rõ ràng minh bạch. Nếu ở phương diện này xảy ra vấn đề gì, đừng nói là tôi, mà ngay cả đại soái cũng sẽ không thể bỏ qua một cách dễ dàng.”
Lý Cẩn Ngôn cố ý ngừng một chút, thấy Phan Quảng Hưng gật đầu mới tiếp lời: “Thứ hai, lén giở thủ đoạn xảo trá sẽ bị trừng phạt. Tốt nhất là liệt ra một điều lệ, dán lên trên tường, để cho tất cả mọi người đều nắm rõ.”
Vẻ mặt Phan Quảng Hưng khẽ động, tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình. Lý Cẩn Ngôn biết ông muốn nói gì, cũng không đợi ông mở miệng đã thẳng thắn: “Cha ông ta có câu, pháp luật không bênh thân tình, nghĩa lý không dung cảm tính. Chúng ta là người làm ăn buôn bán, không thể chỉ nói chuyện nhân tình được, cần phải có một quy định rõ ràng, để những người làm việc ở đây hiểu rõ chuyện gì có thể làm còn chuyện gì thì không. Nếu tất cả mọi người đều nhất trí, vậy thì khi làm việc sẽ không có ai cảm thấy ông không màng tới tình người, có phải không?”
Đối phương đã nói đến mức này rồi, Phan Quảng Hưng chỉ đành chấp nhận.
Tiêm trước một liều vacxin dự phòng cho Phan Quảng Hưng, Lý Cẩn Ngôn liền quay đầu chui vào trong nhà máy. Chiếu theo kế hoạch của hắn, sản phẩm của nhà máy xà phòng được chia thành hai loại, một loại là do máy móc sản xuất, định giá hai phân đến năm phân tiền, một loại là được chế tác thuần túy bằng thủ công, căn cứ vào việc tăng thêm hương liệu và các loại phối liệu khác nhau mà giá cả cũng bất đồng từ tám phân đến vài giác. Lý Cẩn Ngôn đặc biệt mời mấy vị sư phụ tay nghề tốt thiết kế ra không ít khuôn mẫu tinh xảo, như thế lúc làm xà phòng hình bông hoa sẽ không cần phải lấy dao khắc nữa, vừa tốn thời gian vừa phí vật liệu.
(Đơn vị tiền tệ Trung Quốc: 1 nguyên = 10 giác = 100 phân)
Nhóm thành phẩm đầu tiên của nhà máy xà phòng ra đời, Lý Cẩn Ngôn đặc biệt mượn danh nghĩa Lâu phu nhân đem tặng cho phu nhân của các cán bộ trong quân đội và chính phủ sáu tỉnh Bắc Kì mỗi người một hộp xà phòng thủ công đặc biệt và một đóa hoa xà phòng được đóng gói đẹp đẽ.
Trên từng miếng xà phòng đều có in một dấu hiệu hình tròn, làm người ta vừa liếc mắt liền có thể nhận ra đây là sản phẩm của nhà máy xà phòng Lâu gia.
Thanh danh truyền đi, không chỉ thương gia bản địa mà ngày cả một số thương nhân ở các tỉnh khác cũng nghe tiếng mà tìm đến.
Sản phẩm của nhà máy xà phòng Lâu gia không chỉ có chất lượng tốt mà còn rẻ hơn so với xà phòng được bán ở các hiệu buôn nước ngoài, tính đi tính lại, khi so sánh thì một khối xà phòng cũng không đắt hơn bao nhiêu, hiển nhiên là được hoan nghênh nồng nhiệt. Tuy rằng cũng có loại đắt tiền, nhưng lại nhận được chất lượng tốt hơn, đúng lúc có thể thỏa mãn tâm lý ‘đắt tiền mới là thứ tốt’ của một số bà lớn nhà quan chức cùng với những kẻ lắm tiền. Lý Cẩn Ngôn đương nhiên sẽ không khách khí với mấy ‘đại gia’ này.
Áp dụng phương pháp lãi ít tiêu thụ mạnh kết hợp với cướp của nhà giàu, nên khi đem phần báo cáo tài vụ thứ nhất dựa theo yêu cầu của Lý Cẩn Ngôn viết ra đặt lên trên bàn Lâu đại soái, cằm của ông suýt chút nữa đã rớt xuống mặt đất.
Mấy thứ có giá ba đến năm phân tiền thôi mà lại có thể kiếm được nhiều như vậy?
Nhà máy xà phòng nội quốc còn đang trong giai đoạn khởi động, sản nghiệp của nhà máy xà phòng Lâu gia cũng có hạn, hẳn sẽ không tạo thành trở ngại gì cho hai nhà Thiên Tân và Thượng Hải, trái lại các hiệu buôn nước ngoài ở sáu tỉnh Bắc Kì lại bị Lý Cẩn Ngôn đoạt đi không ít sinh ý.
Có điều, có Lâu gia ở đây, mấy ông chủ hiệu buôn nước ngoài cũng chỉ có thể nhìn mà thèm rõ dãi thôi.
Xà phòng chế tạo bằng máy móc lại nảy sinh một số sản phẩm phụ, trong đó có glycerin. So với xà phòng, thứ này có phạm vi sử dụng hết sức rộng rãi, nhưng mà Lý Cẩn Ngôn chỉ nhắm vào hai loại, một loại là sản phẩm dưỡng da, một loại là nitro glycerin – thuốc nổ dạng lỏng!
Chế tạo thuốc nổ đúng là một việc nguy hiểm, sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác, Lý Cẩn Ngôn vẫn không đi tìm Kiều Nhạc Sơn hiện đang bận rộn nghiên cứu chế tạo sulfonamide, mà thay vào đó, hắn thông qua Quý sĩ quan tìm đến người trong cục quản lý thuốc nổ ở nhà máy công nghiệp quân sự của sáu tỉnh Bắc Kì, đem tài liệu giao cho bọn họ, chỉ nói việc dùng glycerin để chế tạo ra thuốc nổ là chủ ý Kiều Nhạc Sơn. Cái mác ‘sinh viên giỏi ngành hóa học đại học Berlin’ này của Kiều Nhạc Sơn dùng thật là tốt, dù sao hắn nói tiếng quốc ngữ cũng không sõi, Lý Cẩn Ngôn không lo sẽ bị hắn vạch trần.
Người của cục thuốc nổ tất nhiên là muốn đi gặp cấp trên báo cáo, sau khi Lâu đại soái biết được thì đặc biệt để cục tài chính trích ra một khoản tiền, xem như là chi phí nghiên cứu.
Lý Cẩn Ngôn bận đến mức chân không chạm đất, nhưng vẫn hiểu được rằng, thời gian hiện nay vô cùng cấp bách.
Chuyện Mãn Châu Lý đã gióng một hồi chuông cảnh tỉnh cho hắn, tụt hậu sẽ phải chịu đòn, quốc gia kém phát triển thì ai cũng có thể hung hăng bắt nạt!
Hắn không có năng lực quân sự, cũng không có thủ đoạn chính trị, việc duy nhất hắn có thể làm chính là làm dựa vào công – thương nghiệp kiếm tiền!
Hắn không tin, có tiền rồi mà vẫn có còn cái không làm được! Chờ hắn cầm đầy vàng thỏi đầy hai tay, lại khiêng một bao tải đồng bạc ở sau lưng, dùng bao tiền ấy đập lên đầu bọn người nước ngoài, còn sợ mua không được máy móc vũ khí cần thiết, hay không mời nổi nhân tài nữa sao?!
Cho dù theo như lịch sử, đám Nhật lùn sẽ tìm mọi cách ngăn cản đám người phương Tây xuất khẩu vũ khí vào Trung Quốc, vậy thì sao, cùng lắm hắn tự mình chế ra!
Tại sao Nhật Bản lại sớm để ý đến vùng Đông Bắc?
Nguyên nhân lớn nhất chính là nguồn tài nguyên ở nơi này! Sắt ở An Sơn – Bổn Khê, than ở Hạc Cương – Phụ Tân, dầu thô ở Đại Khánh – Liêu Hà, chỉ nghĩ lại thôi, Lý Cẩn Ngôn đã cảm thấy nhiệt huyết dâng trào rồi.
Chẳng qua, dù đang trong thời điểm bận bịu với kế hoạch kiếm tiền lâu dài, Lý Cẩn Ngôn cũng không quên bảo Lý Bỉnh tìm kiếm bông và vải thô tồn trữ trong tiệm vải, bắt đầu làm ra áo gilê bông và nịt gối lót trong quân trang.
Mặc dù quân phục của mấy anh lính đều là áo bông, nhưng nhớ tới hàng xóm của khu vực Mãn Châu Lý là Siberia thì Lý Cẩn Ngôn liền thấy, mặc có nhiều hơn nữa thì cũng chẳng ấm được bao nhiêu.
Sau khi làm ra được lô áo gilê và nịt gối đầu tiên, Lý Cẩn Ngôn lệnh cho Quý sĩ quan đưa đến bộ hậu cần.
Do sư đoàn một và sư đoàn hai lên đường quá mức gấp gáp nên phía hậu cần không kịp chuẩn bị đầy đủ vật tư. Trong khoảng thời gian này, toàn bộ xe lửa từ Tề thị đến Hailar đều bị quân đội trưng dụng, la ngựa cũng thu thập lại thành từng nhóm lớn, tất cả đều dùng để vận chuyển vật tư.
Khương Du Lâm trông thấy Quý sĩ quan đưa đồ tới, sờ sờ cằm hỏi, “Đây là phu nhân thiếu soái đưa tới?”
Quý sĩ quan gật đầu nói: “Phải, có điều thiếu soái đã căn dặn, phải gọi là Ngôn thiếu gia.”
Khương Du Lâm không quan tâm Quý sĩ quan nói cái gì, trực tiếp cầm một kiện áo gilê mặc vào người, lại cầm nịt gối so so một chút, “Ái chà, đều làm bằng vải bông, thật dày. Này chắc ngốn hết cả đống tiền chứ chẳng đùa đâu.”
Cùng trong ngày hôm đó, ‘sản phẩm sưởi ấm’ mà Lý Cẩn Ngôn đưa tới đã được vận chuyển lên xe lửa, nhân viên trong bộ hậu cần còn nói riêng với anh lính áp tải hàng hóa một câu: “Đây là đồ phu nhân thiếu soái gửi.”
Anh lính nghiêm túc gật đầu.
Lâu thiếu soái đã theo quân tiên phong của sư đoàn một đến nơi tiếp giáp giữa Hailar và Mãn Châu Lý. Xa xa có thể nghe được tiếng pháo truyền đến từ hướng Mãn Châu Lý, chấn động đến điếc tai.
“Là pháo của lũ giặc Tây!”
Một tiểu đoàn trưởng của đoàn độc lập nghiêng tai lắng nghe, chậc chậc lưỡi: “Căn cứ vào động tĩnh này, hẳn là lựu đạn đường kính 105 trở lên, có lẽ Liêu Tập Vũ đã bức cho đám Tây lông lá kia nóng gan nóng ruột rồi.”
Lâu Tiêu không đáp, lập tức chỉnh đốn đội ngũ, kỵ binh lên ngựa, bộ binh xếp thành hàng, hạ lệnh: “Tăng tốc!”
Quân trấn thủ đóng trong Mãn Châu Lý là một trung đoàn tăng cường, tính qua tính lại cũng không tới một nghìn năm trăm người. Hiện tại ngay cả nhân viên văn thư cũng xách súng lên, nếu quân cứu viện không đến thì chừng đó người chả nhằm nhò gì, đối đầu với đám giặc Tây chính là muốn tìm đường chết!
Người Nga đã đoạt lại nhà ga ở Mãn Châu Lý, nếu lại bị bọn chúng chọc thủng lớp phòng ngự cuối cùng……
Liêu Tập Vũ không dám suy nghĩ nữa.
Tiếng pháo đã ngừng, nhưng phía trước lại không xuất hiện một mảng màu xám quen thuộc, mà là truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Liêu Tập Vũ biến sắc, vẻ mặt của vị tham mưu bên cạnh cũng trở nên hoảng sợ.
“Cozak*!”
*Người Cozak hay người Kazak, người Kozak, người Cô-dắc là một cộng đồng truyền thống của những người sống trên khu vực thảo nguyên phía nam của Đông Âu và phần châu Á của nước Nga, nổi tiếng vì sự độc lập và các kỹ năng quân sự của họ, cụ thể là tài cưỡi ngựa. “Cozak” cũng có thể được dùng để chỉ các thành viên của các đơn vị quân sự Cozak. Ban đầu, Cozak là những người nông dân Ukraina hay Nga đã chạy trốn khỏi sự áp bức của Ba Lan và Moskva thời phong kiến để sinh sống tại các thảo nguyên phương nam tự do nhưng đầy nguy hiểm.
Quân trấn thủ đóng giữ vùng biên cảnh quanh năm chả còn xa lạ gì với đám người Cozak cưỡi ngựa, lưng đeo súng, tay quơ mã tấu nữa.
Giọng điệu của tham mưu gần như thay đổi: “Đoàn trưởng, không thủ được, không thủ nữa! Chúng ta còn lại không đến ba trăm anh em đâu! Xung phong lên nữa là chết cả đám!”
Liêu Tập Vũ cắn răng, bắp thịt trên mặt bắt đầu run rẩy. Hắn túm lấy cổ áo tham mưu: “Thủ không được cũng phải thủ!”
Bỏ qua tham mưu, Liêu Tập Vũ hét lớn một tiếng: “Truyền lệnh của ta, tên nào dám lui về phía sau, ông đây bắn bỏ!” Nói xong liền đem mấy quả lựu đạn bên cạnh cột hết vào người, “Đạn hết thì dùng nỏ! Dù có chết cũng phải kéo dài thời gian!”
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, đã có thể nhìn thấy mã tấu sáng lóa như tuyết, còn có thể nghe thấy tiếng huýt sáo của đám người Cozak ngồi trên lưng ngựa.
Sắc mặt mấy nhân viên văn thư đã trắng bệch không còn một giọt máu, khắp phòng tuyến xuất hiện một loại yên lặng đến rợn người của chết chóc.
Theo dòng nước lũ đáng sợ đang kéo đến ngày một gần kia, tiếng súng vang lên……
Lúc sau, khi tin tức hai sư đoàn – thủ hạ của Lâu đại soái – hành quân đến Mãn Châu Lý truyền ra, bất kể là chính phủ Bắc Kì hay chính phủ Nam Kì, đại đa số mọi người đều nảy sinh nghi vấn.
“Lâu Thịnh Phong phát rồ rồi sao?”
Các nhà báo trong sáu tỉnh Bắc Kì, đặc biệt là những người có liên hệ với người Nga, đều đăng lên trang nhất cái tin đặc biệt ghi lại việc Lâu đại soái lấy lực lượng quân phiệt ra khiêu chiến với đế quốc Nga, chả khác gì kiến càng rung cây, không biết tự lượng sức mình.
Thanh âm lo lắng và nghi ngờ chỉ duy trì một hồi lâu, trừ bỏ một số ít đám người Tống Kì Ninh thì phần lớn mọi người đều cho rằng trận chiến này Lâu đại soái nhất định sẽ thua không nghi ngờ gì.
Công sứ nước Nga Silvitz lại càng nhảy nhót khắp nơi, trực tiếp hạ xuống chính phủ Bắc Kì một thông điệp, nếu Lâu đại soái khăng khăng làm theo ý mình, toàn bộ hậu quả sẽ do Trung Phương() gánh chịu.
() Trung Phương: Một huyện thuộc tỉnh Hồ Nam Trung Quốc
Công sứ Nhật Bản Ijuin Hikokichi cố ý từ miền Nam chạy về, cùng thư kí được công sứ ủy quyền – Honda Kumataro bí mật gặp mặt Silvitz. Mặc dù hai nước Nga-Nhật có tồn tại xung đột về lợi ích ở Trung Hoa, lại đều vì chuyện Liêu Đông ầm ĩ mà rất không vui, song hai bên đều có chung mục đích, đó là cùng hy vọng có thể nhân cơ hội này tiễn Lâu Thịnh Phong về vườn!
“Đó là một lũ quân phiệt dã tâm bừng bừng.” Ijuin Hikokichi mặc âu phục màu đen, cho dù có ưỡn thẳng cơ thể thì đứng trước con gấu cao lớn của nước Nga vẫn thấp bé như con khỉ: “Sự tồn tại của hắn đối với đại đế quốc Nhật Bản và quý quốc mà nói, chính là một mối uy hiếp không thể xem thường!”
Silvitz nâng ly rượu, “Binh lính của Sa Hoàng vĩ đại sẽ hung hăng giáo huấn con heo ngu xuẩn kia!”
Các công sứ của Anh, Pháp và Đức cũng vô cùng để ý đến xung đột vùng biên giới Trung – Nga lần này.
Nguyên nhân vụ việc trước mắt đã rõ ràng, gấu Bắc cực lòng tham không đáy, không thể chờ đợi được nữa mà vung tay gấu ra, lại không nghĩ rằng tên địa chủ Lâu Thịnh Phong không hề khúm núm nịnh bợ, kéo theo một đám người Tarta – Mãn Thanh ở phía sau đuôi, cả gan trực tiếp đập bàn thách thức. Việc này thật chẳng khác gì chuyện một tên vô lại đang truy đuổi một cô gái yếu ớt, những tưởng mọi thứ đã nằm gọn trong lòng bàn tay, ngờ đâu giữa đường bị cô ả nọ quay đầu hung hăng cắn cho một miếng.
“Đó là một đám quân phiệt tràn đầy dã tâm. Người thừa kế của hắn cũng giống y như hắn vậy.”
Lời mà công sứ nước Anh Jordan nói ra giống y chang với những lời của công sứ Nhật Bản. Nhưng khác với Ijuin, hắn đặt lực chú ý trên người Lâu Tiêu nhiều hơn.
“Có lẽ bọn quân phiệt tự mãn này mong đợi rằng có thể giành được một đợt thắng lợi, nhưng nữ thần chiến thắng cũng sẽ không cúi người đi hôn một con khỉ da vàng.”
Lời nói của Pan Soleil đại biểu cho ý nghĩ của phần đông những người có mặt ở đây. So với một đám quân phiệt, có lẽ bọn họ cho rằng nhóm gia súc màu tro của Nicholas đệ nhị sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.
Cho dù Sa Hoàng đã từng bại dưới tay người Nhật Bản, nhưng vẫn không ai xem trọng quân đội của Lâu Thịnh Phong.
Người nhà họ Lâu đang bị vây giữa lốc xoáy, Lâu Tiêu, hiện đang theo phía sau binh sĩ hành quân đến Mãn Châu Lý. Đối mặt với những động tĩnh không có ý tốt đó thì hắn lại biểu hiện hết sức bình tĩnh.
Trừ bỏ mỗi ngày xử lý chính vụ, thời gian còn lại Lâu đại soái đều chú ý đến quân tình phía Tây đưa đến, ngay cả điện tín tổng thống phát tới cũng mặc kệ. Tất nhiên ông càng không có tâm tư đi lãng phí nước miếng đối với đám khỉ khốn nạn cứ thao thao bất tuyệt phát thệ sáu tỉnh Bắc Kì tất sẽ bại ở trên mặt báo.
Chỉ theo kiến nghị của phụ tá, phát một phong điện tín cho xong chuyện.
Nội dung bức điện báo chỉ có tám chữ: Thủ thổ, vệ quốc, tử đắc kỳ sở! (Bảo vệ lãnh thổ, bảo vệ quốc gia, chết không hối tiếc!)
Trên thực tế, nội dung của phong điện tín này đã trải qua sửa đổi. Nguyên văn của Lâu đại soái là: Lão tử đánh nhau với người Nga thì liên quan cái rắm gì đến các người! Chỉ cần ta còn sống một ngày, bọn thằng Tây cũng đừng nghĩ được như nguyện!
Phong điện tín này của Lâu đại soái vừa phát ra liền khiến cả nước ồ lên, nhiều nhân sĩ yêu nước cùng thanh niên học sinh đều khen ngợi Lâu đại soái là một quân nhân yêu nước, danh vọng của Lâu đại soái nhất thời trở thành ‘đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất’.
Điện tín phủ tổng thống phát qua phủ đại soái im bặt mà ngừng lại.
“Xem ra, trận này có lẽ không thể không đánh thắng rồi.” Lâu đại soái vuốt cái đầu bóng lưỡng, lẩm bẩm tự nói: “Thắng thì Lâu gia liền tiến cao một một bước, thua thì……”
Thằng nhóc kia, mày nhất định phải thắng cho bố!
Lâu phu nhân vẫn nói cười và chơi bài cùng nhóm vợ lẽ cả ngày, thỉnh thoảng còn có thể lôi kéo phu nhân của Tiễn sư trưởng và Đỗ sư trưởng cùng chơi. Lục tiểu thư của Lâu gia qua năm nay sẽ gả vào Tiễn gia cũng nhân cơ hội này làm thân thêm với mẹ chồng tương lai. Từ sau khi lục di thái bị đưa đi ‘làm bạn’ với tam di thái, thất tiểu thư bỗng trở nên an tĩnh, không còn thường xuyên lộ ra tính tình cay nghiệt của mình nữa. Tuy cô không thay đổi quá nhiều nhưng cũng đã thật tâm sửa đổi, chí ít là trước mặt Đỗ phu nhân – người vẫn luôn muốn thay cháu trai đề thân với Lâu gia – thì vẻ mặt của thất tiểu thư đúng là càng ngày càng hòa nhã.
Còn Lý Cẩn Ngôn thì bỗng nhiên lại trở nên bận bịu.
Nhà máy xà phòng của Lâu gia đã xây xong, máy móc cũng lục tục đưa đến. Kĩ sư nước ngoài chỉ còn phụ trách lắp đặt và vận hành, việc sản xuất sau này đều phải dựa vào người của mình cả.
Quản lý nhà máy xà phòng là một người đàn ông trung niên tên Phan Quảng Hưng, vóc dáng không cao lắm, có chất gọng đặc sệt miền Nam, thế nhưng khi mở miệng nói lại rất có sự hào sảng của người phương Bắc. Ông và hai người con trai đều là thủ hạ làm việc cho Lâu đại soái, con trai thì đang tham gia vào đoàn độc lập của Lâu Tiêu, hiện tại đã là một trung đội trưởng.
Ấn tượng của Lý Cẩn Ngôn đối với Phan Quảng Hưng không tệ. Phan Quảng Hưng đã xem qua bản kế hoạch Lý Cẩn Ngôn giao cho Lâu đại soái, biết rõ vị Ngôn thiếu gia này không đơn giản, lời nói cử chỉ vô cùng kính cẩn, không dám có chút sơ suất nào.
“Quản lý Phan, tiếp theo tôi cũng không nói nhiều, chỉ đề cập tới hai điểm,” Lý Cẩn Ngôn cười tủm tỉm, nói: “Thứ nhất, chuyện tiền bạc nhất định phải rõ ràng minh bạch. Nếu ở phương diện này xảy ra vấn đề gì, đừng nói là tôi, mà ngay cả đại soái cũng sẽ không thể bỏ qua một cách dễ dàng.”
Lý Cẩn Ngôn cố ý ngừng một chút, thấy Phan Quảng Hưng gật đầu mới tiếp lời: “Thứ hai, lén giở thủ đoạn xảo trá sẽ bị trừng phạt. Tốt nhất là liệt ra một điều lệ, dán lên trên tường, để cho tất cả mọi người đều nắm rõ.”
Vẻ mặt Phan Quảng Hưng khẽ động, tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình. Lý Cẩn Ngôn biết ông muốn nói gì, cũng không đợi ông mở miệng đã thẳng thắn: “Cha ông ta có câu, pháp luật không bênh thân tình, nghĩa lý không dung cảm tính. Chúng ta là người làm ăn buôn bán, không thể chỉ nói chuyện nhân tình được, cần phải có một quy định rõ ràng, để những người làm việc ở đây hiểu rõ chuyện gì có thể làm còn chuyện gì thì không. Nếu tất cả mọi người đều nhất trí, vậy thì khi làm việc sẽ không có ai cảm thấy ông không màng tới tình người, có phải không?”
Đối phương đã nói đến mức này rồi, Phan Quảng Hưng chỉ đành chấp nhận.
Tiêm trước một liều vacxin dự phòng cho Phan Quảng Hưng, Lý Cẩn Ngôn liền quay đầu chui vào trong nhà máy. Chiếu theo kế hoạch của hắn, sản phẩm của nhà máy xà phòng được chia thành hai loại, một loại là do máy móc sản xuất, định giá hai phân đến năm phân tiền, một loại là được chế tác thuần túy bằng thủ công, căn cứ vào việc tăng thêm hương liệu và các loại phối liệu khác nhau mà giá cả cũng bất đồng từ tám phân đến vài giác. Lý Cẩn Ngôn đặc biệt mời mấy vị sư phụ tay nghề tốt thiết kế ra không ít khuôn mẫu tinh xảo, như thế lúc làm xà phòng hình bông hoa sẽ không cần phải lấy dao khắc nữa, vừa tốn thời gian vừa phí vật liệu.
(Đơn vị tiền tệ Trung Quốc: nguyên = giác = phân)
Nhóm thành phẩm đầu tiên của nhà máy xà phòng ra đời, Lý Cẩn Ngôn đặc biệt mượn danh nghĩa Lâu phu nhân đem tặng cho phu nhân của các cán bộ trong quân đội và chính phủ sáu tỉnh Bắc Kì mỗi người một hộp xà phòng thủ công đặc biệt và một đóa hoa xà phòng được đóng gói đẹp đẽ.
Trên từng miếng xà phòng đều có in một dấu hiệu hình tròn, làm người ta vừa liếc mắt liền có thể nhận ra đây là sản phẩm của nhà máy xà phòng Lâu gia.
Thanh danh truyền đi, không chỉ thương gia bản địa mà ngày cả một số thương nhân ở các tỉnh khác cũng nghe tiếng mà tìm đến.
Sản phẩm của nhà máy xà phòng Lâu gia không chỉ có chất lượng tốt mà còn rẻ hơn so với xà phòng được bán ở các hiệu buôn nước ngoài, tính đi tính lại, khi so sánh thì một khối xà phòng cũng không đắt hơn bao nhiêu, hiển nhiên là được hoan nghênh nồng nhiệt. Tuy rằng cũng có loại đắt tiền, nhưng lại nhận được chất lượng tốt hơn, đúng lúc có thể thỏa mãn tâm lý ‘đắt tiền mới là thứ tốt’ của một số bà lớn nhà quan chức cùng với những kẻ lắm tiền. Lý Cẩn Ngôn đương nhiên sẽ không khách khí với mấy ‘đại gia’ này.
Áp dụng phương pháp lãi ít tiêu thụ mạnh kết hợp với cướp của nhà giàu, nên khi đem phần báo cáo tài vụ thứ nhất dựa theo yêu cầu của Lý Cẩn Ngôn viết ra đặt lên trên bàn Lâu đại soái, cằm của ông suýt chút nữa đã rớt xuống mặt đất.
Mấy thứ có giá ba đến năm phân tiền thôi mà lại có thể kiếm được nhiều như vậy?
Nhà máy xà phòng nội quốc còn đang trong giai đoạn khởi động, sản nghiệp của nhà máy xà phòng Lâu gia cũng có hạn, hẳn sẽ không tạo thành trở ngại gì cho hai nhà Thiên Tân và Thượng Hải, trái lại các hiệu buôn nước ngoài ở sáu tỉnh Bắc Kì lại bị Lý Cẩn Ngôn đoạt đi không ít sinh ý.
Có điều, có Lâu gia ở đây, mấy ông chủ hiệu buôn nước ngoài cũng chỉ có thể nhìn mà thèm rõ dãi thôi.
Xà phòng chế tạo bằng máy móc lại nảy sinh một số sản phẩm phụ, trong đó có glycerin. So với xà phòng, thứ này có phạm vi sử dụng hết sức rộng rãi, nhưng mà Lý Cẩn Ngôn chỉ nhắm vào hai loại, một loại là sản phẩm dưỡng da, một loại là nitro glycerin – thuốc nổ dạng lỏng!
Chế tạo thuốc nổ đúng là một việc nguy hiểm, sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác, Lý Cẩn Ngôn vẫn không đi tìm Kiều Nhạc Sơn hiện đang bận rộn nghiên cứu chế tạo sulfonamide, mà thay vào đó, hắn thông qua Quý sĩ quan tìm đến người trong cục quản lý thuốc nổ ở nhà máy công nghiệp quân sự của sáu tỉnh Bắc Kì, đem tài liệu giao cho bọn họ, chỉ nói việc dùng glycerin để chế tạo ra thuốc nổ là chủ ý Kiều Nhạc Sơn. Cái mác ‘sinh viên giỏi ngành hóa học đại học Berlin’ này của Kiều Nhạc Sơn dùng thật là tốt, dù sao hắn nói tiếng quốc ngữ cũng không sõi, Lý Cẩn Ngôn không lo sẽ bị hắn vạch trần.
Người của cục thuốc nổ tất nhiên là muốn đi gặp cấp trên báo cáo, sau khi Lâu đại soái biết được thì đặc biệt để cục tài chính trích ra một khoản tiền, xem như là chi phí nghiên cứu.
Lý Cẩn Ngôn bận đến mức chân không chạm đất, nhưng vẫn hiểu được rằng, thời gian hiện nay vô cùng cấp bách.
Chuyện Mãn Châu Lý đã gióng một hồi chuông cảnh tỉnh cho hắn, tụt hậu sẽ phải chịu đòn, quốc gia kém phát triển thì ai cũng có thể hung hăng bắt nạt!
Hắn không có năng lực quân sự, cũng không có thủ đoạn chính trị, việc duy nhất hắn có thể làm chính là làm dựa vào công – thương nghiệp kiếm tiền!
Hắn không tin, có tiền rồi mà vẫn có còn cái không làm được! Chờ hắn cầm đầy vàng thỏi đầy hai tay, lại khiêng một bao tải đồng bạc ở sau lưng, dùng bao tiền ấy đập lên đầu bọn người nước ngoài, còn sợ mua không được máy móc vũ khí cần thiết, hay không mời nổi nhân tài nữa sao?!
Cho dù theo như lịch sử, đám Nhật lùn sẽ tìm mọi cách ngăn cản đám người phương Tây xuất khẩu vũ khí vào Trung Quốc, vậy thì sao, cùng lắm hắn tự mình chế ra!
Tại sao Nhật Bản lại sớm để ý đến vùng Đông Bắc?
Nguyên nhân lớn nhất chính là nguồn tài nguyên ở nơi này! Sắt ở An Sơn – Bổn Khê, than ở Hạc Cương – Phụ Tân, dầu thô ở Đại Khánh – Liêu Hà, chỉ nghĩ lại thôi, Lý Cẩn Ngôn đã cảm thấy nhiệt huyết dâng trào rồi.
Chẳng qua, dù đang trong thời điểm bận bịu với kế hoạch kiếm tiền lâu dài, Lý Cẩn Ngôn cũng không quên bảo Lý Bỉnh tìm kiếm bông và vải thô tồn trữ trong tiệm vải, bắt đầu làm ra áo gilê bông và nịt gối lót trong quân trang.
Mặc dù quân phục của mấy anh lính đều là áo bông, nhưng nhớ tới hàng xóm của khu vực Mãn Châu Lý là Siberia thì Lý Cẩn Ngôn liền thấy, mặc có nhiều hơn nữa thì cũng chẳng ấm được bao nhiêu.
Sau khi làm ra được lô áo gilê và nịt gối đầu tiên, Lý Cẩn Ngôn lệnh cho Quý sĩ quan đưa đến bộ hậu cần.
Do sư đoàn một và sư đoàn hai lên đường quá mức gấp gáp nên phía hậu cần không kịp chuẩn bị đầy đủ vật tư. Trong khoảng thời gian này, toàn bộ xe lửa từ Tề thị đến Hailar đều bị quân đội trưng dụng, la ngựa cũng thu thập lại thành từng nhóm lớn, tất cả đều dùng để vận chuyển vật tư.
Khương Du Lâm trông thấy Quý sĩ quan đưa đồ tới, sờ sờ cằm hỏi, “Đây là phu nhân thiếu soái đưa tới?”
Quý sĩ quan gật đầu nói: “Phải, có điều thiếu soái đã căn dặn, phải gọi là Ngôn thiếu gia.”
Khương Du Lâm không quan tâm Quý sĩ quan nói cái gì, trực tiếp cầm một kiện áo gilê mặc vào người, lại cầm nịt gối so so một chút, “Ái chà, đều làm bằng vải bông, thật dày. Này chắc ngốn hết cả đống tiền chứ chẳng đùa đâu.”
Cùng trong ngày hôm đó, ‘sản phẩm sưởi ấm’ mà Lý Cẩn Ngôn đưa tới đã được vận chuyển lên xe lửa, nhân viên trong bộ hậu cần còn nói riêng với anh lính áp tải hàng hóa một câu: “Đây là đồ phu nhân thiếu soái gửi.”
Anh lính nghiêm túc gật đầu.
Lâu thiếu soái đã theo quân tiên phong của sư đoàn một đến nơi tiếp giáp giữa Hailar và Mãn Châu Lý. Xa xa có thể nghe được tiếng pháo truyền đến từ hướng Mãn Châu Lý, chấn động đến điếc tai.
“Là pháo của lũ giặc Tây!”
Một tiểu đoàn trưởng của đoàn độc lập nghiêng tai lắng nghe, chậc chậc lưỡi: “Căn cứ vào động tĩnh này, hẳn là lựu đạn đường kính trở lên, có lẽ Liêu Tập Vũ đã bức cho đám Tây lông lá kia nóng gan nóng ruột rồi.”
Lâu Tiêu không đáp, lập tức chỉnh đốn đội ngũ, kỵ binh lên ngựa, bộ binh xếp thành hàng, hạ lệnh: “Tăng tốc!”
Quân trấn thủ đóng trong Mãn Châu Lý là một trung đoàn tăng cường, tính qua tính lại cũng không tới một nghìn năm trăm người. Hiện tại ngay cả nhân viên văn thư cũng xách súng lên, nếu quân cứu viện không đến thì chừng đó người chả nhằm nhò gì, đối đầu với đám giặc Tây chính là muốn tìm đường chết!
Người Nga đã đoạt lại nhà ga ở Mãn Châu Lý, nếu lại bị bọn chúng chọc thủng lớp phòng ngự cuối cùng……
Liêu Tập Vũ không dám suy nghĩ nữa.
Tiếng pháo đã ngừng, nhưng phía trước lại không xuất hiện một mảng màu xám quen thuộc, mà là truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Liêu Tập Vũ biến sắc, vẻ mặt của vị tham mưu bên cạnh cũng trở nên hoảng sợ.
“Cozak!”
Người Cozak hay người Kazak, người Kozak, người Cô-dắc là một cộng đồng truyền thống của những người sống trên khu vực thảo nguyên phía nam của Đông Âu và phần châu Á của nước Nga, nổi tiếng vì sự độc lập và các kỹ năng quân sự của họ, cụ thể là tài cưỡi ngựa. “Cozak” cũng có thể được dùng để chỉ các thành viên của các đơn vị quân sự Cozak. Ban đầu, Cozak là những người nông dân Ukraina hay Nga đã chạy trốn khỏi sự áp bức của Ba Lan và Moskva thời phong kiến để sinh sống tại các thảo nguyên phương nam tự do nhưng đầy nguy hiểm.
Quân trấn thủ đóng giữ vùng biên cảnh quanh năm chả còn xa lạ gì với đám người Cozak cưỡi ngựa, lưng đeo súng, tay quơ mã tấu nữa.
Giọng điệu của tham mưu gần như thay đổi: “Đoàn trưởng, không thủ được, không thủ nữa! Chúng ta còn lại không đến ba trăm anh em đâu! Xung phong lên nữa là chết cả đám!”
Liêu Tập Vũ cắn răng, bắp thịt trên mặt bắt đầu run rẩy. Hắn túm lấy cổ áo tham mưu: “Thủ không được cũng phải thủ!”
Bỏ qua tham mưu, Liêu Tập Vũ hét lớn một tiếng: “Truyền lệnh của ta, tên nào dám lui về phía sau, ông đây bắn bỏ!” Nói xong liền đem mấy quả lựu đạn bên cạnh cột hết vào người, “Đạn hết thì dùng nỏ! Dù có chết cũng phải kéo dài thời gian!”
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, đã có thể nhìn thấy mã tấu sáng lóa như tuyết, còn có thể nghe thấy tiếng huýt sáo của đám người Cozak ngồi trên lưng ngựa.
Sắc mặt mấy nhân viên văn thư đã trắng bệch không còn một giọt máu, khắp phòng tuyến xuất hiện một loại yên lặng đến rợn người của chết chóc.
Theo dòng nước lũ đáng sợ đang kéo đến ngày một gần kia, tiếng súng vang lên……