“Thiếu soái, một ngày không gặp như cách ba thu. Để bày tỏ nỗi nhớ thương, xin làm một bài thơ trước: A! Anh học bay như chim, em có súng – Anh bắt chước cá bơi, em có pháo – Súng pháo không đủ, em còn thuốc nổ! – A! Anh và em như trường đao với pháo nổ uỳnh oàng!”
Lâu Tiêu cầm bức điện, mặt không biểu tình, thật lâu vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Đưa bức điện cho Sĩ quan phụ tá, hắn cố gắng lắm mới nhịn được cười nhưng lại không sao giấu nổi khuôn mặt đã đỏ bừng lên.
Mấy thành viên nhận điện báo trong phòng thư tín, một người gục lên bàn cười đến không dậy nổi, một người thì cười đến nỗi cả nước mắt cũng trào ra. Lúc đầu bọn hắn còn cảm thấy kỳ lạ, một bức điện báo mà thôi, có cần phản ứng đến mức này không? Tới khi tiếp nhận, vừa nhìn, đầu tiên bọn hắn cảm thấy, thật dài! Sau nữa chính là ngay cả quai hàm cũng rơi xuống đất!
Quả nhiên là phu nhân Thiếu soái, tình cảm đủ nóng bỏng, đủ trực tiếp, cũng đủ dũng mãnh! Tuyệt vời ông mặt trời!
Sĩ quan phụ tá không nhịn được mà liếc nhìn vẻ mặt Lâu Tiêu, phản ứng của người nọ, là cao hứng hay mất hứng vậy?
Bức điện báo này, Lý Cẩn Ngôn phải hạ quyết tâm lớn lắm mới có gan gửi đi, thậm chí cậu còn không dám tùy tiện phân phó Quý Sĩ quan, ngược lại tự mình hành động. Lúc ấy, ánh mắt mà nhân viên phát tin dùng để nhìn cậu thật khiến cậu xấu hổ đến muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Phát xong bức điện, Lý Cẩn Ngôn gần như bỏ chạy trối chết. Vì nước vì dân, vì Thiếu soái, dễ dàng lắm hay sao?!
Ngay hôm bức điện được gửi đi, Lâu Tiêu không hồi âm lại, Lý Cẩn Ngôn cảm thấy khó hiểu, sẽ không phải là hàm súc quá đâu ha?
Cách một ngày, sau khi ăn xong bữa sáng, Lý Cẩn Ngôn liền mở tờ báo ra xem, trên trang nhất chính là tiêu đề bài viết về tình hình chiến sự ở Mãn Châu Lý, ngoài ra còn có một bài phỏng vấn của phóng viên người Mĩ, bên cạnh đính kèm một bức ảnh, mặc dù hơi mờ nhưng Lý Cẩn Ngôn vẫn có thể nhận ra, người trong ảnh chính là Lâu Tiêu.
Đúng vào lúc ấy, Quý Sĩ quan đưa bức điện trả lời của Lâu Thiếu soái tới, Lý Cẩn Ngôn nhận lấy, vừa xem xong lập tức trợn mắt há hốc miệng.
Trên điện báo vẻn vẹn ba chữ to đùng: “Được, rất tốt.”
Cậu tốn tận hai mươi sáu đồng bạc, lại tốn thêm không biết bao nhiêu tế bào thần kinh, ấy vậy mà chỉ đổi lại được ba cái chữ này?!
“Ngôn thiếu gia.” Quý Sĩ quan thấy Lý Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn bức điện, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống tờ giấy kia, vội vàng mở miệng: “Thiếu soái còn bảo Khương bộ trưởng của bộ Hậu cần tới truyền chỉ thị.”
“Hửm?” Việc này liên quan gì tới cậu? Lý Cẩn Ngôn còn đang đắm chìm trong việc ‘tốn hai mươi mấy đồng bạc chỉ đổi lại được đúng ba chữ’ mà buồn bực, nên nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng.
“Thiếu soái nói với Khương bộ trưởng, ngài có một số vật tư quan trọng cần đưa tới vùng biên cảnh, muốn ông ấy phối hợp hành động với ngài. Nếu Đại soái hỏi thì cứ nói chuyện này là do Thiếu soái phân phó, chờ ngài ấy trở về sẽ giải thích rõ ràng sau.”
Lý Cẩn Ngôn nghe xong, cả nửa ngày vẫn không lên tiếng.
“Ngôn thiếu gia?”
“Không có gì.” Lý Cẩn Ngôn cảm thấy giọng mình vương chút phiền muộn, tâm tư như bị mấy lời vừa rồi của đối phương đánh gục, có thứ gì đó chậm rãi chảy vào, mà lại không nói rõ được là thứ ấy mang theo ý vị gì.
Hung hăng chà xát khuôn mặt một phen, tạm thời đem dòng tâm tư kì lạ kia đặt qua một bên, Lý Cẩn Ngôn đứng dậy: “Quý Sĩ quan, triệu tập tiểu đội Thiếu soái lưu lại cho tôi, đi thay quần áo rồi cùng tôi tới một chỗ, đừng tiết lộ ra ngoài.”
“Rõ!”
Thôn Lý gia cách thành Quan Bắc ba mươi dặm, toàn bộ thôn có hơn một nửa người mang họ Lý. Mấy năm trước, ngoài thành Quan Bắc thổ phỉ hoành hành hung ác, để tự bảo vệ mình, một thôn làng lớn như thôn Lý gia cũng thiết lập một đội cảnh sát, xây dựng một bức tường cao ở ngoài thành Quan Bắc, dựng lên vọng gác, tổ chức thanh niên trai tráng đi tuần ngày đêm, hình thành một pháo đài dạng khép kín. Mỗi lần thổ phỉ đột kích, tất cả mọi người trong thôn sẽ trốn vào bên trong tường cao, thanh niên trai tráng trong làng có thể nương theo bức tường và lỗ bắn trên vọng gác để tàn sát bọn thổ phỉ mưu đồ xâm phạm.
Đợi đến lúc Lâu Thiếu soái về nước, ngày lành của những tên thổ phỉ này cũng chấm dứt. Thổ phỉ ngoài thành Quan Bắc đều bị Lâu Thiếu soái dẫn quân san bằng, một mồi lửa liền thiêu sạch sẽ. Kết quả, Lâu Đại soái muốn tìm một trại thổ phỉ để mượn tay hòng chiếm lại đường sắt trong tay người Nga cũng khó khăn, cuối cùng phải tự mình dựng trại, tìm người giả dạng.
Đoàn người Lý Cẩn Ngôn rời khỏi phủ Đại soái, khi đến thôn Lý gia thì đã sắp giữa trưa.
Trước lúc đến đây, Lý Cẩn Ngôn đã cẩn thận suy xét, lái xe của phủ Đại soái quá dễ làm người khác chú ý, đường lại hơi xa, cách tốt nhất chính là cưỡi ngựa. Cậu vốn muốn bảo Quý Sĩ quan ngồi chung một ngựa mình, nhưng người sau vừa nghe liền vội vã lắc đầu như trống bỏi.
Giỡn à, lúc trước Thiếu soái đã nói rõ rồi, Ngôn thiếu gia đây không phải là hại hắn sao? Nếu Thiếu soái trở về, biết người kia đã từng ngồi trên ngựa của hắn, hắn còn có thể toàn mạng không?
Quý Sĩ quan có hoài bão lớn lao ấp ủ trong lòng, hắn không muốn cứ như vậy mà bị Thiếu soái bắn bỏ.
Chẳng còn cách nào khác, Quý Sĩ quan đành phải tìm cho Lý Cẩn Ngôn một chiếc xe ngựa, ông chủ xe trông thấy một đám người cao lớn cường tráng cưỡi ngựa đi tới, suýt nữa đã cho rằng mình gặp phải cường đạo rồi. May mà Lý Cẩn Ngôn kịp thời đưa ra hai đồng bạc, ông chủ xe mới không quay đầu bỏ chạy.
Đoàn người Lý Cẩn Ngôn tới trước thôn, nói ra thân phận, nhưng chỉ bảo cậu là Tam thiếu gia của nhà họ Lý, tới gặp một vị cố nhân.
Thanh niên trai tráng trong thôn hoài nghi liếc nhìn Lý Cẩn Ngôn một lượt, không cho bọn họ tiến vào ngay mà phái người đi báo tin một chuyến. Một lát sau, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, trên mặt có một vết sẹo do dao gây ra bước tới, “Vị nào là Lý thiếu gia?”
Lý Cẩn Ngôn tiến lên một bước: “Là tôi.”
Người đàn ông cao lớn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lý Cẩn Ngôn. Trong lúc nhất thời, cậu chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng thẳng, một anh lính bên cạnh cậu suýt nữa đã rút súng ra, song người đàn ông kia liền cười ha hả, ôm quyền chào hỏi mất người bọn họ: “Các vị, thất lễ rồi, xin mời theo tôi.”
Lý Cẩn Ngôn nhẹ giọng đáp ứng, xong liền cùng mấy người Quý Sĩ quan đi vào trong thôn.
Đợi cho cánh cổng trên tường cao đóng lại, trong và ngoài thôn bỗng nhiên trở thành hai thế giới khác nhau. Đoàn người Lý Cẩn Ngôn được người đàn ông trung niên dẫn đến trước một tòa nhà lớn nhưng đã nhuốm màu xưa cũ, cánh cổng và tường viện còn hơi hơi đổ nát ở phía Tây của thôn làng.
“Chú câm, có cố nhân đến thăm!”
Người đàn ông đứng ở cổng, không gõ cửa mà lớn tiếng hô lên. Một lát sau mới nghe được cánh cổng ‘két’ một tiếng, mở ra từ bên trong. Ngay sau đó, một ông già tóc bạc lưng gù xuất hiện trước mắt mọi người.
“Chú câm, đây Lý thiếu gia, con trai của Lý Khánh Long lão gia.” Người nọ giới thiệu với ông già.
Ông già không nói gì, ngẩng đầu để ánh mắt đục ngầu dừng lại trên khuôn mặt Lý Cẩn Ngôn. Lúc này, Lý Cẩn Ngôn mới phát hiện, ông lão kia bị mù một con mắt, trên mũi cũng bị thiếu một miếng thịt, thoạt nhìn có phần khiến cho người ta kinh hãi.
Ông già nhếch môi cười, cả khuôn mặt càng trở nên khó coi hơn nữa. Khoát tay ra hiệu cho người đàn ông cao lớn đi trước, sau đó ông mang theo đám người Lý Cẩn Ngôn bước vào ngôi nhà lớn.
Cánh cổng trong sân đóng lại, Lý Cẩn Ngôn vừa muốn mở miệng, ông lão đột nhiên ‘phịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất, Lý Cẩn Ngôn bị dọa cho nhảy dựng, vội vã tránh ra.
Chú câm hé miệng, có thể nhìn thấy rõ, đầu lưỡi của ông bị khuyết mất một đoạn, không phát ra được thanh âm, Lý Cẩn Ngôn chỉ có thể từ khẩu hình để nhận ra ông đang nói: “Thiếu… gia… Lão gia…”
“Chú câm, mau đứng lên đi!”
Lý Cẩn Ngôn nâng ông dậy, thật không ngờ người mà Lý nhị lão gia phó thác lại là một ông lão không thể nói chuyện!
Chú câm đưa Lý Cẩn Ngôn vào nhà chính, nhưng không cho Quý Sĩ quan và đám binh lính theo vào, vì thế Lý Cẩn Ngôn đành phải để bọn họ ở lại bên ngoài. Chú câm giẫm lên băng ghế, lấy một cái hộp từ trên xà nhà xuống, mở nắp ra, bên trong là một phong thư, chú câm giao bức thư cho Lý Cẩn Ngôn, ý bảo cậu đọc đi.
Trên bì thư không có bất kì chữ nào, Lý Cẩn Ngôn mở ra, là một bức thư do chính tay Lý Khánh Long viết, còn có một tờ biên lai nhận tiền ở ngân hàng, một phiếu gửi tiền từ ngân hàng Nga – Hoa Đạo Thắng, tổng cộng hai mươi vạn lượng bạc trắng và năm mươi vạn đồng.
Lý Cẩn Ngôn cầm hai tờ biên lai trong tay, trong lòng thầm nghĩ, Lý nhị lão gia không chỉ nuốt trọn đống súng ống đạn dược thôi đâu, e rằng còn dọn sạch quốc khố của chính phủ Nam Kì luôn một lượt.
Hai mươi vạn lượng bạc trắng, xấp xỉ bảy mươi vạn đồng bạc, hai tờ biên lai này cộng lại cũng phải một trăm hai mươi vạn đồng, đây không phải là con số nhỏ.
Lý nhị lão gia tuyệt đối là một nhân vật lợi hại, thậm chí còn không phải là lợi hại bình thường!
Trong thư Lý Khánh Long viết, lúc trước ông đem chuyện súng ống đạn dược nói cho lão thái thái nhưng món tiền này một chữ cũng chưa từng nhắc đến, mặt khác phân phó chú câm, nếu con ruột của mình tới thì đem tất cả tiền và súng đạn giao cho cậu. Nếu người khác của Lý gia tới đây thì chỉ đưa cho họ súng đạn, lưu lại tiền cho chú câm dưỡng lão.
Nếu người tới không phải người của Lý gia thì sao? Trên thư Lý Khánh Long không viết, Lý Cẩn Ngôn theo bản năng nhìn chú câm, chú câm nhếch mép cười với cậu, duỗi tay ra, trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một cây chủy thủ, trên chủy thủ mơ hồ phản chiếu ánh sáng xanh lam, vừa nhìn liền biết đã được tẩm qua độc dược.
Lý Cẩn Ngôn lạnh gáy, lúc này mới hoàn toàn tin tưởng những gì Lý Khánh Long đã viết trong thư: khi còn trẻ chú câm là một hải tặc bị triều đình truy nã.
Thế nhưng Lý Khánh Long còn viết, chú câm có một đồ đệ, có phải chính là người đàn ông cao to đã dẫn họ đi gặp mặt ông hay không?
Chú câm lắc đầu, chấm chấm nước trà đã lạnh trong ly, viết lên mặt bàn mấy chữ: “Nổi lên tâm tư không tốt, làm thịt.”
Lý Cẩn Ngôn: “……”
Cậu lại cảm thấy bội phục Lý nhị lão gia một lần nữa, một nhân vật như thế, cớ sao lại ra đi sớm vậy cơ chứ?
“Chú câm, sau này chú có tính toán làm gì không?” Lý Cẩn Ngôn nhận lấy thư và biên lai, quay sang hỏi người nọ.
Chú câm không nói gì, chỉ nhìn Lý Cẩn Ngôn.
Lý Cẩn Ngôn sờ sờ cái mũi, quả nhiên là người già thành tinh, trước mắt người như vậy, chút tâm tư kia của cậu căn bản không đáng là gì.
“Chú câm, hiện tại tôi là người nhà Lâu gia. Về chuyện này, sau sẽ từ từ nói cho chú biết. Mấy người đừng bên ngoài kia đều là binh lính dưới trướng của Lâu Thiếu soái. Bên cạnh tôi không có lấy một thân nhân.” Lý Cẩn Ngôn tận lực nhấn mạnh hai chữ ‘thân nhân’.
Chú câm nở nụ cười, gật đầu, hơi khom lưng cúi người trước Lý Cẩn Ngôn, sau đó nắm lấy tay áo đứng ở một bên. Lý Cẩn Ngôn chớp mắt mấy cái, đây là đáp ứng rồi sao?
Quý Sĩ quan và mấy anh lính chờ ở ngoài cửa đến sốt ruột, nhưng nhớ kĩ lời dặn của Lý Cẩn Ngôn nên không tùy tiện đi vào, bằng không chỉ sợ họ đã sớm phá cổng xông tới. Chờ khi trông thấy Lý Cẩn Ngôn và chú câm kẻ trước người sau đi ra, họ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chiếu theo vị trí ghi ở trong bức thư, lại có chú câm dẫn đường, đám người Lý Cẩn Ngôn rất nhanh đã tìm tới chỗ cất giấu đống súng đạn kia. Nơi ấy cách thôn Lý gia chưa đến năm dặm, là một dốc núi đường đi eo hẹp quanh co, phía trước đã từng tồn tại một nghĩa trang, về sau lại bị bỏ hoang, liên tục có tin đồn về những chuyện yêu ma quỷ quái, do đó người thường hiển nhiên không muốn đến gần.
Chú câm không dẫn đám người Lý Cẩn Ngôn vào nghĩa trang mà đi đường vòng để tới sau núi, đến giữa sườn núi, dạt đám cỏ dại ra, mấy anh lính hợp lực đẩy một khối đá lớn, phía sau khối đá lộ ra một cửa hang tối đen như mực.
Bầu không khí trong động đã lâu không được lưu thông, phải đợi một lúc lâu sau, đoàn người mới dám tiến vào.
Hang động rất sâu, loại sơn động như vậy vô cùng hiếm thấy ở Bắc Kì. Từ trên vách động có thể nhìn ra dấu vết đào bới, rõ ràng đây không phải là sơn động được hình thành hoàn toàn tự nhiên.
Chú câm đánh lửa rồi đi lên phía trước, đoàn người Lý Cẩn Ngôn theo ở phía sau, quẹo mấy vòng, trước mắt liền hiện ra một vùng rộng rãi sáng sủa. Trên mặt đất phẳng phiu, rất nhiều rương gỗ được xếp cực kỳ ngay ngắn, trên mỗi rương đều khắc ký tự mà Lý Cẩn Ngôn không hiểu được. Ở sát vách đá còn có một loạt đại bác, Quý sĩ quan và mấy anh lính vừa nhìn đã nhận ra đây là sơn pháo Krupp 75mm của Đức(*), là hàng tốt!
(*) Sơn pháo Krupp 75mm của Đức Hình
Chú câm giao cây đuốc vào trong tay một anh lính, đi lên phía trước, dễ dàng gỡ một cái rương gỗ xuống, dùng chủy thủ trong tay nạy mở nắp rương, bên trong là từng khẩu súng trường được bọc kín bởi giấy dầu.
Tri thức về súng ống của Lý Cẩn Ngôn hoàn toàn đến từ phim ảnh và một số bài post trên mạng, song, Quý Sĩ quan và mấy anh lính vừa thấy thì hai mắt đã sáng bừng. Quý Sĩ quan đi lên phía trước, cầm lấy một khẩu súng trường, mở mấy tầng giấy dầu ra, giật chốt an toàn, chỉ nghe một tiếng ‘rắc’ nhỏ vang lên.
“Đây là súng trường kiểu ủy viên những năm 1888 của Đức, đường kính 7.92mm, chứa được năm phát đạn(*). Nói xong, hắn liền giơ súng lên, dùng mắt ngắm một chút, bóp cò, trong khoang súng phát ra một âm thanh trống rỗng: “Thật sự là hàng tốt!”
(*) Hình
Đàn ông không ai không mê súng, nhất là những anh lính này, cả đám ai nấy đều nhìn chăm chăm cây súng trong tay Quý Sĩ quan mà thèm rỏ dãi.
Sau đó, chú câm lại cho Lý Cẩn Ngôn xem khẩu súng máy hạng nặng Maxim kiểu có hệ thống làm mát bằng nước bọc ngoài(1) và khẩu Carbine K88(2), loại súng này so với hàng do Tiệp Khắc(3) lắp ráp mà đoàn độc lập dưới trướng Lâu Thiếu soái đang dùng thì tốt hơn không ít.
(1) Súng máy hạng nặng Maxim:
(2) Carbine K88:
(3) Tiệp Khắc, còn gọi tắt là Tiệp (nhất là trong khẩu ngữ), là một nhà nước có chủ quyền tại Trung Âu tồn tại từ tháng 10 năm 1918, khi nó tuyên bố độc lập khỏi Đế quốc Áo-Hung, cho tới năm 1992. Từ 1939 tới 1945 quốc gia này trên thực tế không tồn tại, vì bị bắt buộc giải tán và sáp nhập một phần vào nước Đức Phát xít, nhưng Chính phủ Séc lưu vong quả thực có tồn tại trong giai đoạn này trong khi Slovakia độc lập khỏi Séc. Ngày 1 tháng 1 năm 1993 Tiệp Khắc phân chia trong hòa bình thành Cộng hòa Séc và Slovakia. Cộng hòa Séc hiện nay kế thừa Tiệp Khắc về mặt pháp lý.
Lý Cẩn Ngôn cảm thấy bản thân hiện tại chẳng khác gì Alibaba đi vào kho tàng giấu bảo vật của bốn mươi tên cướp, chỉ có điều Alibaba tìm được là đá quý, còn trước mặt cậu lại là súng đạn có khả năng lấy mạng con người.
Giản lược công tác thống kê, súng trường giấu ở chỗ này không ít hơn hai vạn khẩu, súng AK cũng phải năm nghìn khẩu, sơn pháo Krupp 75mm có đến một trăm hai mươi khẩu, ngoài ra còn có đại bác nòng ngắn đường kính 120mm và 150mm!
Lý Cẩn Ngôn câm nín cả buổi, nhìn cỗ đại bác nòng ngắn đường kính 150mm trước mặt, trong lòng chỉ còn lại một thắc mắc, lúc trước, Lý nhị lão gia làm thế nào mà vận chuyển được đống súng đạn này đến Bắc Kì rồi giấu đi ngay dưới mí mắt chính phủ Nam Kì nhỉ?
Hàng hóa với kích thước khổng lồ như vậy, chẳng lẽ những tên quân phiệt địa phương đều là người mù cả hay sao?
Nghi vấn ngày tạm thời không ai có thể giúp cậu giải đáp, chú câm chỉ phụ trách trông chừng hàng hóa, về phần chúng được vận chuyển tới thành Quan Bắc bằng phương thức nào, ông không lộ ra dù chỉ là nửa chữ.
Lý Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút, cũng không tiếp tục truy vấn tới cùng. Cậu biết rõ, chú câm thật sự là người trung thành, hơn nữa còn là nhân thủ của cha cậu, chí ít hiện tại người nọ đã nguyện ý giúp mình, thế là đủ lắm rồi.
Sau khi kiểm kê qua loa đống vũ khí, Quý Sĩ quan và đám binh lính tựa hồ đã hiểu được hàm ý mệnh lệnh mà Thiếu soái phát xuống cho Khương Bộ trưởng.
Thì ra Thiếu soái coi trọng Ngôn thiếu gia như vậy sao?
Sau khi Khương Du Lâm nhận được tin tức của Quý Sĩ quan thì lập tức dẫn người tới đây, nhìn thấy những thứ đang bày ra trước mắt, liền trượt chân, thiếu chút nữa thì chụp ếch. Cách đây không lâu, hắn đã kí kết một hợp đồng với Công ty Ritual, hàng hóa bên trong có súng trường kiểu ủy viên năm 1888 và súng AK. Mỗi một cây súng trường gắn thêm lưỡi lê lại kèm hai trăm viên đạn tốn hết 22 đồng bạc! Súng AK cũng phải 19 đồng! Cái giá này tính ra là đã hời lắm rồi, nếu đổi thành khẩu Mauser 98K, một cây thấp nhất cũng phải 100 đồng bạc!
Đống súng trước mắt đây, rốt cuộc là tốn bao nhiêu tiền? Lại càng đừng nói đến những khẩu đại bác kia.
Khương Du Lâm chỉ cảm thấy từng đợt choáng váng dâng lên trong đầu, khó trách Thiếu soái căn dặn hắn phải hành sự cẩn thận, chuyện này có thể không cẩn thận được hay sao?!
Lại nhìn tới Lý Cẩn Ngôn, hai con mắt của Khương Du Lâm đều phát ra ánh sáng màu xanh lét, chả trách bên ngoài đồn đại bảo rằng Đại soái chính miệng nói Thiếu soái cưới được một con búp bê vàng. Ôi chao, đây đâu phải là búp bê vàng, căn bản phải sánh bằng tượng Phật vàng a!
Lý Cẩn Ngôn đem số liệu thống kê vũ khí nói lại cho Khương Du Lâm, người sau gật đầu lia lịa, miệng đã cười đến mức không thể khép lại được nữa. Có điều, đống vũ khí này Lý Cẩn Ngôn không phải cho không, cậu và Khương Du Lâm ước định bằng miệng về việc trao đổi một đống đơn hàng quân nhu, chủ yếu là đồ quân dụng. Cậu đã nghĩ kĩ rồi, tiệm vải mở lại còn phải tốn tiền, giá thành của vải dệt thủ công thấp, sản lượng cũng không thể so bì với dệt bằng máy được.
So với việc liều chết bù lỗ, còn không bằng đi theo con đường khác. Trong tay cậu có khoản tiền mà Lý nhị lão gia để lại, hoàn toàn có thể tiến hành cải cách kinh doanh. Phần lớn tiệm vải trong tay cậu sẽ đổi thành xưởng may, có Lâu gia làm chỗ dựa chẳng lẽ còn sợ không kiếm được tiền ư?
Nhà máy hóa chất mà cậu nói với Lý Khánh Vân, khoảng năm sau là có thể đi vào hoạt động. Nguyên liệu của kem bảo vệ da chủ yếu là axit stearic, kiềm, nước và tinh dầu, để duy trì độ ẩm còn phải thêm chút glycerine; nguyên liệu cơ bản của son môi chủ yếu là mỡ, dầu trơn và sáp cộng thêm một số chất tạo màu, nói chung đều là những thứ không khó tìm, nhất là son. Nếu Lý Cẩn Ngôn có chút ác tâm, cứ trực tiếp dùng xà phòng làm chất nền thì cũng không phải là không được, loại son môi dùng xà phòng làm nguyên liệu ở những năm hai mươi của thế kỉ hai mươi thực sự thịnh hành, mà cũng chẳng nghe nói có người nào bị ngộ độc son mà chết.
Kiều Nhạc Sơn đã có tiến triển trong việc nghiên cứu sulfonamide, việc chế tạo kem bảo vệ da và son môi không cần hắn sờ tới, mấy trợ lí bên cạnh hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.
Dĩ nhiên, Lý Cẩn Ngôn cũng chẳng để bọn họ làm không công, mỗi lần ra lò một loại sản phẩm mới, trừ bỏ phí dụng nghiên cứu thì cậu còn trích một phần nghìn lợi nhuận tiêu thụ sản phẩm để phân cho người sáng chế. Tuy con số phần trăm không nhiều nhưng bù lại là số lượng tiêu thụ khổng lồ của sản phẩm.
Hiệu quả của hành động này rất rõ rệt, phần tử tri thức cũng là người, cũng phải ăn phải mặc, đối với đồng tiền kiếm được một cách đàng hoàng chính đáng, có ai lại dễ dàng bỏ qua.
Tin tức Khương Du Lâm mang một lượng lớn súng ống về bộ Hậu cần hiển nhiên không qua được mắt Lâu Đại soái, ngay cả hai bức điện báo của Lý Cẩn Ngôn cùng với Lâu Tiêu cũng được đưa đến trước mặt ông.
Lâu Đại soái sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, hai thằng ranh con này, dám đùa giỡn ngay dưới mí mắt ông, lá gan cũng đủ lớn a!
Sau khi bực bội qua đi, Lâu Đại soái nhịn không được mà nở nụ cười. Được lắm, thông minh một chút cũng không phải chuyện xấu, biết đề phòng, chung quy vẫn tốt hơn thằng ngốc không hiểu chuyện.
Lâu phu nhân đứng ở cửa thư phòng, nghe được tiếng cười truyền ra từ bên trong mới thở phào nhẹ nhõm. Con dâu thiên vị con trai là chuyện tốt, nhưng bà không muốn vì chuyện này mà Lý Cẩn Ngôn bị Đại soái kiêng dè.
Khi đống súng đạn của Lý Cẩn Ngôn được đưa tới tiền tuyến, Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương lại kinh hãi đến rớt cả quai hàm lần thứ hai. Nhất là thời điểm nghe được đống súng đạn này không thoát khỏi quan hệ với Lý Cẩn Ngôn, ánh mắt nhìn Lâu Thiếu soái của bọn hắn cũng không còn giống như lúc trước.
Tiễn Bá Hỉ trực tiếp mở miệng: “Thiếu soái, cậu đâu phải chỉ lấy được một người vợ, phải nói là rước về nhà một tòa Kim Sơn mới đúng.”
Lâu Thiếu soái vô cùng hiếm thấy mà hơi cong khóe miệng, lại một lần nữa nhả ra câu nói khiến cho hai viên Sư trưởng muốn hộc máu ngay tại trận: “Dù hâm mộ, cũng là của tôi.”
Ý trên mặt chữ, vợ là của hắn, súng đạn cũng là của hắn. Muốn à, cầu xin hắn đi!
Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương: “……”
Đứa con này của Đại soái, quả nhiên là một tên đặc biệt ngứa đòn!
Lâu Thiếu soái không đếm xỉa đến ánh mắt như muốn giết người của hai vị Sư trưởng, đặt bàn tay to được bọc trong bao tay trắng như tuyết lên túi áo quân phục, bên trong là bức điện tín mà Lý Cẩn Ngôn gửi cho hắn.
Lâu Thiếu soái chậm rãi nheo mắt lại, chờ hắn trở về…