Lý Cẩn Ngôn đi vào sân ga. Hai người đàn ông mặc đồ đen theo sau lưng hắn. Ngoài ra còn có vài người lặng lẽ lẩn vào đám đông, lúc nào cũng để ý tình huống xung quanh.
Từ khi Lý Cẩn Ngôn bị đánh bom ở trên đường, vệ sĩ bên cạnh hắn không bao giờ dưới bốn người. Lâu Thiếu soái cử một Tiểu đội phụ trách an toàn cho hắn, trong đó có anh lính gốc Tác-ta mà Lý Cẩn Ngôn đã khá thân quen. Hiện giờ người kia đã trở thành Tiểu đội trưởng, quản lý mười một chiến sĩ, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lý Cẩn Ngôn vẫn nhe răng cười rồi nói liến thoắng y như lúc trước.
Đối với hành động này của Lâu Thiếu soái, nói Lý Cẩn Ngôn không cảm động thì đúng là nói dối. Đương nhiên, nếu đối phương không gửi điện báo thúc giục hắn uống thuốc mỗi ngày, vậy sẽ càng tốt hơn.
Hôm nay Lý Cẩn Ngôn tới nhà ga để đón người. Vì Lâu Thiếu soái đánh nhau với người Nhật cho nên tuyến đường sắt từ Hà Bắc đến Quan Bắc đã bị ngừng hoạt động một lần, ông chủ Tống và ông chủ Cố không thể không chậm trễ thời gian ra Bắc. Đợi khi chiến sự bớt căng thẳng bọn họ mới xác định được hành trình. Để đảm bảo không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Lý Cẩn Ngôn đặc biệt gửi điện báo cho Lâu Thiếu soái, hỏi trong mấy ngày tới hắn có tấn công người Nhật nữa không. Điện báo vừa gửi đi, Lý Cẩn Ngôn mới ý thức được hành vi của mình không ổn lắm. Đây chẳng phải là dò hỏi quân tình sao? Ngộ nhỡ tin tức lộ ra, chắc chắn sẽ có chuyện lớn!
Để cứu vãn tình hình, Lý Cẩn Ngôn lại vội vàng gửi một bức điện báo nữa. Bức điện này nói rõ: bất kể đánh hay là không đánh cũng đừng nói cho hắn biết!
Lâu Thiếu soái trả lời rất nhanh, trên điện báo vẫn là bốn chữ “nhớ phải uống thuốc”.
Nhìn thấy bức điện này, Lý Cẩn Ngôn câm nín một lúc lâu. Nghĩa trên mặt chữ thật sao?
Trên thực tế, đúng là Lý tam thiếu gia đã cả nghĩ rồi.
Từ khi Lâu Đại soái đánh điện kể lại lời dặn của Lưu đại phu, Lâu Thiếu soái liền lệnh cho Sĩ quan phụ tá Quý phải gửi điện báo mỗi ngày, mục đích là đốc thúc Lý Cẩn Ngôn uống thuốc.
Nhớ đến vẻ mặt Lâu Thiếu soái lúc nói chuyện này, Sĩ quan phụ tá Quý liền đổ mồ hôi lạnh thay cho Lý Cẩn Ngôn. Có lẽ Ngôn thiếu gia nên cầu nguyện chiến tranh kéo dài lâu lâu một chút…
Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ cắt đứt tuyến đường sắt Nam Mãn Châu, lại đóng một cái đinh xuống tuyến đường sắt An Phụng, hoàn toàn ngăn chặn việc đi lại giữa Đại Liên(1) và Triều Tiên. Bây giờ người Nhật chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tăng binh cứu viện, hoặc là chịu thua.
(1) Đại Liên: một thành phố thuộc tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc.
Ở Khoan Thành, quân Nhật có một Liên đội. Liên đội trưởng Airu đánh điện về Lữ Thuận, nói nếu cấp trên không điều viện quân tới, hắn sẽ không thể bảo vệ được Khoan Thành.
Ở Lữ Thuận, Oshima Yoshimasa cũng đang sứt đầu mẻ trán. Dù là một kẻ “hiểu Hoa Hạ như lòng bàn tay” và sống trên mảnh đất này hết mấy chục năm, song hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chiến tranh sẽ bùng nổ đột ngột như vầy. Lâu Thịnh Phong đã đủ khiến bọn hắn phải đau đầu, mà Lâu Tiêu lại càng không cách nào lường trước được. Bọn hắn vốn tưởng chỉ cần đổ vụ ám sát lên đầu Chính phủ miền Nam là có thể khiến cho Hoa Hạ rơi vào nội loạn, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi. Lúc trước thủ đoạn ấy đã được dùng, hơn nữa hiệu quả lại còn rất tốt. Nhưng mà hiện tại, bọn hắn đã chọn sai đối tượng, cũng đánh giá quá thấp năng lực tình báo của sáu tỉnh Bắc Kỳ.
Sau khi điều tra được chủ mưu thực sự, trận chiến này liền trở thành một việc đương nhiên. Cả Lâu Thịnh Phong lẫn Lâu Tiêu đều đã nhẫn nhịn người Nhật quá lâu rồi.
“Đô đốc, có cần gửi điện báo cho ngài Toàn quyền(2) Triều Tiên xin cứu viện hay không?”
(2) Toàn quyền là một chức danh để chỉ một chính trị gia có thẩm quyền đứng đầu một nước thuộc địa hoặc vùng lãnh thổ.
Otani Kikyu Kura – Sư đoàn trưởng Sư đoàn 5 và Oshima Yoshimasa đều trầm mặt, nhíu chặt lông mày. Điều mà viên Tham mưu vừa hỏi, bọn hắn đã nghĩ qua. Nhưng từ Triều Tiên đến Hoa Hạ chỉ có một tuyến đường sắt duy nhất, mà đường sắt An Phụng lại bị quân đội Hoa Hạ chặt đứt, cách đây không lâu một Sư đoàn của sáu tỉnh Bắc Kỳ còn chiếm được Liên Sơn Quan, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công lên Phượng Thành. Nếu mai kia Nhật Bản xuất binh cứu viện, chắc chắn sẽ gặp phải rào cản.
Hiện tại Sư đoàn trưởng Otani và Đô đốc Oshima đã không còn mơ mộng rằng, Quân đội Đế quốc Nhật Bản có thể đánh bại Quân đội Hoa Hạ một cách dễ dàng nữa. Trên thực tế, Sư đoàn 5 đã từng tham gia chiến tranh Nhật-Thanh, thành công đánh chiếm Bình Nhưỡng, còn có biểu hiện vượt trội trong cuộc chiến Nhật-Nga. Thậm chí về sau bọn hắn còn được gọi là “Đội quân sắt thép” của Lục quân Nhật Bản. Thế nhưng chẳng phải cả đám vẫn bị Lâu Thiếu soái đánh cho tơi bời đấy sao.
Phần lớn điện báo từ Lữ Thuận gửi về Nhật Bản đã được chỉnh sửa, nội dung viết đến là dễ nghe. Nhưng dù giỏi tìm từ và che giấu đến đâu đi chăng nữa, bọn hắn cũng không thể lấp liếm được một sự thật: quân Nhật bị người Hoa đánh bại đến mấy lần.
Bây giờ có một vấn đề đang tồn tại ngay trước mắt người Nhật Bản: rốt cuộc nên chiến đấu một mất một còn với Hoa Hạ, hay là chủ động yêu cầu đàm phán hòa bình?
Tiếp tục đánh tiếp, chưa chắc bọn hắn không thể thắng, thậm chí phần thắng còn tương đối lớn hơn. Dù sao thì Lâu Thịnh Phong cũng chỉ là một tên quân phiệt địa phương, mà Hoa Hạ lại gần như không có lực lượng Hải quân. Thế nhưng ở thời điểm này, việc chi ra một khoản quân phí khổng lồ rất có khả năng làm cho Nhật Bản sụp đổ! Hơn nữa Lục quân và Hải quân Nhật Bản có hiềm khích với nhau, nếu Lục quân xin Hải quân cứu viện, chẳng biết sẽ bị cười nhạo thành bộ dạng gì nữa.
Trong trường hợp chủ động yêu cầu đàm phán hòa bình, bất kể kết quả ra sao thì cũng chứng tỏ một điều: thế lực của Nội các Katsura Taro sắp phải xuống đài. Hơn nữa, dựa theo tính cách của Lâu Thịnh Phong và Lâu Tiêu, người Nhật sẽ khó mà giành được những thứ mình muốn ở trên bàn đàm phán.
Như vậy, đánh hay là hòa đây?
Trong khi người Nhật do dự thì cán bộ sáu tỉnh Bắc Kỳ lại có vẻ thoải mái hơn nhiều. Bất kể thế nào, quân nhân Hoa Hạ cũng đã bộc lộ được sự oai phong của mình. Đầu tiên là Nga, về sau là Nhật. Dưới hiệu quả của những bài báo ngợi ca, Lâu Thiếu soái gần như đã trở thành “Thần tướng” trong lòng những thanh niên nhiệt huyết lúc bấy giờ. Thậm chí có người còn lôi cái tin mà Thời báo New York đã đăng tải trước đó ra, chỉ vào mặt báo mà nói, ngay cả người Tây cũng phải khâm phục Thiếu soái của chúng ta nữa kìa!
Một ít nữ sinh trẻ tuổi còn tự tay viết thư gửi đến phủ Đại soái. Đương nhiên không ai lớn mật tới mực trực tiếp viết rõ tên mình, tên người gửi vừa nhìn đã biết là tên giả hoặc bút danh. Lý Cẩn Ngôn cầm một phong thư do Phương Thảo gửi lên, thầm nghĩ, giờ còn chưa bắt đầu vận động tuyên truyền văn hoá mới đâu, thế mà bọn họ đã tiến bộ như vậy rồi?
Đương nhiên, có đánh chết Lý tam thiếu gia cũng không thừa nhận hắn hơi… Về phần hơi gì thì… Phật dạy: không thể nói.
Kể từ lúc được Lưu đại phu chẩn đoán cơ thể suy nhược lại còn “đe dọa” rất có khả năng ảnh hưởng tới tuổi thọ, Lý Cẩn Ngôn liền thành động vật quý hiểm cần bảo vệ tại Lâu gia. Bất kể hắn ăn cơm hay uống thuốc đề có người theo dõi. Sau khi nhị phu nhân biết tin, còn gọi hắn về mắng cho một trận. Mắng xong, bà lại rớt nước mắt ào ào, nói Lý nhị lão gia đã sớm về trời, chẳng lẽ hắn còn muốn bà phải làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?
“Mẹ, mẹ còn rất trẻ, đầu bạc chỗ nào đâu?”
Nhị phu nhân tức giận mà vỗ vào người Lý Cẩn Ngôn mấy cái, nhưng vẫn xót con nên không dùng sức bao nhiêu. Song hình ảnh người mẹ với vành mắt đỏ hoe và khóe mắt còn chưa khô lệ lại khiến sống mũi Lý Cẩn Ngôn cay xè. Cuối cùng hắn phải hứa nhất định sẽ chăm chỉ uống thuốc.
Nhị phu nhân vừa lòng.
Trừ việc phải nhắm mắt nhắm mũi uống thuốc mỗi ngày ra, thời gian công tác của Lý tam thiếu gia cũng bị hạn chế. Lâu phu nhân đã nói rất rõ ràng, hàng ngày Lý Cẩn Ngôn không được ra khỏi nhà quá ba tiếng đồng hồ, phải dành thời gian để điều dưỡng thân thể đến khi Lưu đại phu nói không có vấn đề gì nữa mới thôi. Việc tự đến nhà ga đón người lần này, Lý Cẩn Ngôn cũng phải năn nỉ mãi, chỉ thiếu nước thề thốt mà thôi.
“Ông chủ Cố đường xa dặm thẳm tới đây, con phải tự đi đón mới thể hiện được thành ý.”
Lâu phu nhân cũng biết chút ít về chuyện của Cố gia, cho nên không ra sức ngăn cản hắn. Thế nhưng bà kiên quyết đòi nhìn hắn uống thuốc xong mới chịu thả hắn đi.
Sau hơn hai mươi phút chờ đợi, tiếng còi hơi chợt vang lên, xe lửa chậm rãi tiến vào sân ga. Khu vực đón người trở nên vô cùng đông đúc. Lý Cẩn Ngôn lập tức bảo anh lính đứng sau lưng giơ bảng tên lên.
Ông chủ Tống vừa xuống tàu đã nhìn thấy một cái bảng lớn viết tên mình ở phía đằng xa. Quan sát kỹ hơn một chút, ông lại thấy Lý Cẩn Ngôn đang đứng cạnh người cầm bảng, vì thế không khỏi quay đầu cười với người đi bên cạnh: “Cố huynh, Lý tam thiếu gia làm việc lúc nào cũng khiến người khác phải bất ngờ, ông xem, có thú vị không?”
Cố Duy Vinh gật gật đầu. Từ miệng ông chủ Tống, ông ta đã nghe được không ít chuyện liên quan đến Lý Cẩn Ngôn. Dù biết Lý Cẩn Ngôn còn ít tuổi, nhưng khi nhìn thấy người thật ông vẫn không khỏi giật mình. Người kia cũng quá trẻ rồi đi.
Lý Cẩn Ngôn thấy ông chủ Tống và Cố Duy Vinh đi tới phía mình, lập tức chắp tay, cười nói: “Ông chủ Tống, đã lâu không gặp. Vị này hẳn là ông chủ Cố phải không?”
Từ sau khi nhận được lá thư Tôn Thanh Tuyền chuyển giúp, Lý Cẩn Ngôn vẫn rất tò mò về người của Cố gia. Cố Duy Vinh khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặt mũi bình thường, vóc người không thấp không cao. Tuy là thương nhân, nhưng bề ngoài của ông ta lại có vài phần nhã nhặn, khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn đến gần.
Nho thương(3).
(3) Nho thương là sự kết hợp của nho và thương: chỉ những người vừa có phẩm hạnh cùng đạo đức của nho gia vừa có trí tuệ và sự sắc bén của thương nhân. Trong thời hiện đại nho thương tương đương với những doanh nhân ưu tú thuộc tầng lớp thượng lưu.
Trong đầu Lý Cẩn Ngôn chợt hiện ra cái từ này. Nhìn kỹ ông chủ Cố một lần nữa, hắn càng cảm thấy mình đã hình dung chính xác.
Sân ga không phải chỗ thích hợp để nói chuyện. Sau khi hàn huyên vài câu, mấy người liền lên xe của Lâu gia.
Trong vài ngày kế tiếp, Lý Cẩn Ngôn và ông chủ Cố tiến hành thỏa thuận. Cố gia hy vọng có thể mua được công thức trong tay Lý Cẩn Ngôn. Mà Lý Cẩn Ngôn căn bản không định lấy tiền của bọn họ, thậm chí hoa hồng cũng không cần. Vì chuyện này mà hai người suýt nữa xảy ra tranh luận gay gắt. Cuối cùng ông chủ Tống đề nghị, căn cứ vào tiền lệ của xưởng xà phòng ở Thiên Tân, Lý Cẩn Ngôn dùng công thức làm cổ phần, cuối năm chia hoa hồng theo lợi nhuận.
Cố Duy Vinh không phản đối. Lý Cẩn Ngôn cũng ý thức được rằng, nếu mình không lấy một xu thì không thỏa đáng lắm, cho nên cũng không tranh cãi nữa.
Cuối cùng, Lý Cẩn Ngôn và ông chủ Cố ký hợp đồng. Lý Cẩn Ngôn dùng công thức làm cổ phần, hàng năm nhận được hoa hồng từ xưởng xà phòng của Cố gia, kỳ hạn là mười năm. Cân nhắc đến tình hình của ông chủ Tống, hắn liền đề nghị ký lại hợp đồng với đối phương, rút ngắn kỳ hạn chia hoa hồng xuống còn mười năm. Tóm lại là, Lý Cẩn Ngôn cung cấp cho hai người hai công thức khác nhau, nhưng kỳ hạn chia hoa hồng đều là mười năm. Sau mười năm, lợi nhuận của xưởng xà phòng sẽ không bị chia cho Lý Cẩn Ngôn nữa.
“Lý tam thiếu già là một người rất thực tế.” Ông chủ Tống cười nói: “Hẳn là Cố huynh cũng nghĩ giống như tôi.”
Cố Duy Vinh gật đầu: “Thương nhân đương nhiên phải thực tế.” Giọng nói của ông đậm chất Hồ Châu, nhưng lại không khiến Lý Cẩn Ngôn khó hiểu.
Bàn bạc xong chuyện làm ăn, ông chủ Cố đề nghị tới nhà máy hóa chất tham quan một chuyến. Lý Cẩn Ngôn không từ chối, chỉ nói với đối phương rằng, cạnh nhà máy hóa chất có công trình đang thi công, khả năng sẽ hơi lộn xộn.
“Thi công?”
“Đúng.” Lý Cẩn Ngôn gật đầu: “Tôi định xây dựng một khu công nghiệp nhẹ ở ngoại thành Quan Bắc. Giai đoạn cơ bản ban đầu đã hoàn thành rồi, giờ đang tìm người san đất mở đường.”
Anh em Mạnh Ba, Mạnh Đào đều là người tài trong lĩnh vực này. Nếu đã nhận lời giúp đỡ Lý Cẩn Ngôn, chắc chắn bọn họ sẽ dốc hết sức lực. Sau khi tự mình tới thị sát khu vực Lý Cẩn Ngôn định xây khu công nghiệp, bọn họ liền bắt tay vào tiến hành quy hoạch.
Tuy không hiểu những ký hiệu bọn họ vẽ ra trên giấy, cũng không nắm được những thuật ngữ chuyên môn bọn họ nói ngoài miệng, nhưng nếu đã nhờ vả người ta, Lý Cẩn Ngôn sẽ không ý kiến ý cò gì hết. Mạnh Ba và Mạnh Đào dần hiểu tính cách của Lý Cẩn Ngôn. Hai anh em thương lượng một chút, dứt khoát giao bản vẽ khu công nghiệp đã được quy hoạch lại cho hắn. Mặc dù nhà xưởng không nhất thiết phải xây dựng theo bản vẽ này, nhưng toàn cảnh khu công nghiệp sẽ giống vậy đến tám, chín chục phần trăm.
Nghĩ đến vấn đề tuyển nhân công trong lúc chờ kiến thiết khu công nghiệp, Lý Cẩn Ngôn liền tự đi mời lão tiên sinh Thẩm Trạch Bình đang “dưỡng thương” ở nhà tới đây. Hắn vốn định tự xử lý việc này, song vừa mới mở miệng đã bị “đánh về nguyên dạng”. Lâu phu nhân trực tiếp nói với hắn rằng, nhất quyết không thể có chuyện ngày nào cũng bận rộn như trước được!
Suy đi tính lại hồi lâu, cuối cùng Lý Cẩn Ngôn đành phải đi mời Thẩm lão tiên sinh xuống núi. Có ông ta ở đây, tình hình sẽ được khống chế, các mối quan hệ sẽ được khai thông. Lại nói, việc hôn nhân của Thẩm Hòa Đoan và Lý Cẩm Thư đã định rồi, mời Thẩm Trạch Bình đứng ra chủ trì xây dựng khu công nghiệp cũng là đúng tình hợp lý.
Xe của phủ Đại soái dừng lại trước cửa nhà máy hóa chất. Quản lí Lục và Lý tam lão gia cùng ra đón. Lý Cẩn Ngôn bảo Lục Hoài Đức đưa ông chủ Cố và ông chủ Tống đi thăm nhà xưởng. Khi ông chủ Tống nói muốn đi xem phân xưởng sản xuất kem dưỡng da và son môi, Lý Cẩn Ngôn cũng không từ chối. Tiền không phải là thứ một người có thể kiếm hết được. Nếu ông chủ Tống có ý định kinh doanh mặt hàng này, Lý Cẩn Ngôn liền đồng ý cả hai tay. Có cạnh tranh mới có tiến bộ. Hoa Hạ có càng nhiều nhà xưởng thì khả năng chiếm lĩnh thị trường càng lớn. Chỉ dựa nhà xưởng trong tay hắn, trong một khoảng thời gian ngắn, đừng nói thị trường ngoại quốc, ngay cả thị trường trong nước cũng không có biện pháp đánh chiếm hoàn toàn.
John của hiệu buôn nước Mỹ chỉ xin độc quyền sáng chế son thỏi được có năm năm. Ban đầu cục Sở hữu trí tuệ Mỹ chỉ phê duyệt ba năm. Hơn nữa, khi thấy chủ của phát minh là người Hoa Hạ, bọn họ còn định không cho phép độc quyền. Cuối cùng vẫn là John đau đầu suy tính, nghĩ ra rất nhiều biện pháp, thậm chí phải đặt cho Lý Cẩn Ngôn một cái tên bằng tiếng Anh mới đăng khí được sáng chế độc quyền. Dưới tình huống ấy, dù có tức giận Lý Cẩn Ngôn cũng chẳng biết phải làm sao. Hiện giờ Trung Quốc vẫn còn lạc hậu, chỉ là quốc gia hạng ba trong mắt các cường quốc Âu Mĩ mà thôi. Đừng nói định ra quy tắc trò chơi, ngay cả cơ hội cũng như tư cách tham trò chơi đều rất ít.
Mỹ tự xưng là một đất nước tự do dân chủ, nhưng lại công khai viết điều luật bài xích Trung Quốc vào hiến pháp, đã thế còn không hủy bỏ trong suốt nửa thế kỷ sau.
Lý Cẩn Ngôn biết, chỉ khi quốc gia lớn mạnh mới không còn ai treo biển “Cấm người Hoa và chó đi vào” ở trước cổng công viên, cũng sẽ không còn bất cứ quốc gia nào dám đem chuyện kỳ thị người Hoa viết lên hiến pháp.
Cầm văn kiện độc quyền John xin cho, nhìn cái tên viết ở bên trên, Lý Cẩn Ngôn nghiến răng nghiến lợi. Chờ đó, nhất định sẽ có một ngày…
Ông chủ Tống và ông chủ Cố chỉ ở lại Quan Bắc năm ngày. Biết bọn họ đề là người bận rộn, Lý Cẩn Ngôn cũng không giữ lại lâu. Trước khi hai người rời đi, hắn bảo: “Khi khu công nghiệp được xây xong, hy vọng hai vị có thể tới Quan Bắc đầu tư nhà xưởng. Nhất định sẽ không khiến hai vị phải thất vọng đâu.”
Tiễn chân ông chủ Tống và ông chủ Cố, Lý Cẩn Ngôn lại bận rộn trong các nhà xưởng và khu công nghiệp đang xây dựng như lúc trước. Xây khu công nghiệp cần một lượng nhân công rất lớn. Những người không có việc làm và dân di cư khắp trong, ngoài thành Quan Bắc gần như đã được nhận hết vào làm viện ở công trường. Tiền công trả hàng ngày, còn miễn phí cơm trưa. Mỗi bữa, một người được phát hai cái bánh mỳ và một chén thức ăn lớn, nếu may nắm còn có thể có thêm vài miếng thịt.
Khi Lý Cẩn Ngôn tuần tra công trường, còn gặp được vài người da trắng đang xắn cao tay áo làm việc. Hỏi Thẩm Trạch Bình hắn mới biết, phần lớn bọn họ đến từ Chahar, một số ít là người Mông Cổ gốc Tác-ta, ngoài ra còn có vài người Nga nữa. Tin tức ngoại thành Quan Bắc có việc làm, tiền công hậu hĩnh còn miễn phí cơm trưa đã được truyền đi. Hơn nữa Lý Cẩn Ngôn còn đăng tin tuyển dụng trên mặt báo, cho nên có rất nhiều người đổ xô về Quan Bắc.
“Có thể tin được không?” Lý Cẩn Ngôn cau mày nói: “Hay là gọi bọn Ivan tới xem thử?”
“Ngôn thiếu gia yên tâm.” Thẩm Trạch Bình cười nói: “Bọn họ không phải mật thám của Nga đâu, đều là những người nghèo đến không sao sống nổi. Tôi đã phái người theo dõi rồi, không có vấn đề gì hết. Huống hồ bọn họ còn cố gắng làm việc thế kia, một người bằng những hai người cơ đấy.”
“Thôi được rồi.” Nếu Thẩm Trạch Bình đã nói như vậy, Lý Cẩn Ngôn cũng không lằng nhằng thêm nữa.
“Nhưng hôm trước có người Nhật đến công trường chúng ta tìm việc.”
“Người Nhật?”
“Đúng.” Thẩm Trạch Bình tiếp tục nói: “Có người trực tiếp tìm tới cửa, có người trà trộn vào đám lưu dân. Tôi không nhận một tên nào cả.”
“Ngài làm đúng lắm.” Dù những người Nhật kia có đến tìm việc thật thì Lý Cẩn Ngôn cũng không muốn mạo hiểm. Tuy nhiên, sự kiện này cũng đã cho hắn một hồi chuông cảnh tỉnh. Người Nhật không tự trà trộn vào được, còn người Hoa Hạ đã bị bọn chúng mua chuộc thì sao?
“Chuyện đó thì không cần lo lắng.” Tuy đang cười nhưng đáy mắt Thẩm Trạch Bình lại lóe lên một tia sắc lạnh. Ông nói: “Có người giám sát mà. Nếu thật sự có kẻ trà trộn vào với mưu đồ bất chính, nhất định tôi sẽ cho hắn biết chữ “chết” viết như thế nào!”
Lý Cẩn Ngôn chà xát cánh tay. Thẩm lão tiên sinh này quả nhiên là người bước ra từ quân ngũ, thật đủ hung tàn! Xem ra, khi làm khó hắn ở xưởng thuốc Tây lúc trước, ngay cả hai phần bản lĩnh ông ta cũng chưa thèm dùng.