Diêu Dương hờn tủi nằm im re trên giường, lẩm bẩm oán trách: “Tần Việt, anh được lắm! Ui chao cái thắt lưng của tui… Hoa cúc của tui…” Cậu duỗi tay ra với lấy di động, nhìn mãi rồi mới quyết định gọi điện cho Trần Mặc.
Trần Mặc đang ở nhà ôn tập tiếng Anh, cậu muốn đi thi làm phiên dịch. Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên ing ỏi, là một khúc ca khá thịnh hành gần đây, Dương Sóc chọn tới chọn lui mới đặt cho cậu tiếng chuông này.
“Alô, Diêu Dương à?” Trần Mặc hỏi.
“Mặc Mặc thân yêu ơi, là em nè…” Giọng Diêu Dương mang theo tiếng khóc nức nở: “Em chết mất thôi…”
“A?” Trần Mặc sốt ruột: “Cậu làm sao rồi? Giờ cậu ở đâu?”
“Em nói anh nghe…” Diêu Dương bực tức kể lể: “Đêm qua, Việt Việt nhà tau không biết ăn phải cái thứ gì mà làm liên hồi, làm qua làm lại rồi lại làm tiếp… Mịa nó chứ, làm đến nỗi hoa cúc của tau sưng phù lên, đau chết mất thui… Còn cái thắt lưng, ui, thắt lưng sắp gẫy rùi.”
Trần Mặc mặt đen xì: “Hai người không phải đã cả tuần không gặp nhau rồi sao? Tần Việt… không bình thường lắm?”
“Trước đây nào có thấy anh ấy cố làm như vậy? Anh không biết đâu, hôm qua anh ấy thực sự là ‘sinh mãnh’! À không, phải là long tinh hổ mãnh mới đúng, làm em như chết đi sống lại ấy!”
Trần Mặc giần giật khóe miệng: “Cậu rốt cục là oán cái nỗi gì, vẫn cứ khoe hoài thế?”
Diêu Dương che mặt: “Ai nha ghét anh ghê ấy, người ta đương nhiên là oán… loại chuyện này, có, có cái gì mà khoe chứ… Ghét anh ghê!”
Trần Mặc nhìn điện thoại, do dự coi có nên ngắt cuộc gọi không.
“Thân ái ơi là thân ái ơi…” Diêu Dương hô gào ở đầu dây bên kia.
“… Tôi đây…” Trần Mặc đỡ trán, Diêu Dương này ngày nào cũng như uống thuốc kích thích ấy, kinh khủng quá.
“Tau muốn hỏi chút chuyện, Dương Sóc ngày làm mấy lần đấy?” Diêu Dương vẻ mặt bà tám.
Trần Mặc 囧: “Cậu hỏi cái này làm chi?”
“Giao lưu kinh nghiệm thôi… Thật là, nói cho em biết đi nói cho em biết đi mà…” Diêu Dương làm nũng rõ buồn nôn.
“Một tuần ba bốn lần đi, nếu như vào hôm được nghỉ thì sẽ nhiều hơn chút…” Trần Mặc mặt đỏ hồng, thật là, chuyện này vốn là của riêng mỗi người mà cũng hỏi thăm.
Diêu Dương cười hì hì, như hồ ly ăn vụng gà vậy: “Chậc chậc, Dương Sóc không được rồi, so với Việt Việt nhà tau thì trẻ hơn mà sao tần suất lại ít như vậy chứ? Ai nha nha, nếu như so với số lần ấy, hôm qua Việt Việt nhà tau làm cả đêm liền tới sáng luôn, ha hả ha hả…”
Trần Mặc nhịn không được trợn mắt trắng: “Cái mông cậu không đau à, thắt lưng không đau nữa à?”
Diêu Dương thoáng cái nhăn nhó mặt mày: “Đau… Ui au, đau chết mất thôi… Tiểu hoa cúc mảnh mai của tui giờ đã rụng đầy đất rồi.”
Trần Mặc cười: “Dương Sóc sợ tôi đau, cho nên sẽ không quá mức phóng túng, không có việc gì thì tôi đi học đây, cậu tự chơi đi.” Nói xong, ấn nút tạch một cái ngắt cuộc gọi.
Diêu Dương nhìn chằm chằm vào màn hình di động, kêu gào u oán: “Tần Việt anh một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc! Em ghét anh! Hu hu… hoa cúc của người ta…”
Tần Việt mua cơm về nhà, rửa tay chân sạch sẽ rồi mới vào phòng hỏi han Diêu Dương: “Có thể đứng lên không? Ăn rồi hẵng…”
Diêu Dương cắn vỏ gối, hai mắt đẫm lệ lưng tròng: “Anh cũng không thương em…”
Tần Việt: “… Sao anh lại không thương em?”
“Anh cứ chỉ biết làm, rồi làm… Hu hu… Tiểu Mặc người ta nói Dương Sóc nhà anh ấy chỉ sợ anh ấy khó chịu, cho nên rất là điều độ…” Diêu Dương ngước mặt bốn lăm độ nhìn trần nhà: “Tau đúng là số khổ mà…”
Tần Việt: “… Đêm qua là ai muốn anh đến mức gào khóc hả? Còn bảo anh cố lên cố lên mà?”
“Hừ, im miệng, tên lưu manh kia!” Diêu Dương nhổm dậy, rồi lại bởi cái chỗ khó nói đau quá mà lui về: “Xấu xa, người ta không để ý tới anh nữa.”
Tần Việt xoay người quay ra: “Vậy anh đi ăn đây, em cứ nằm đó ha.”
“Đừng mà! Em muốn kiện anh ngược đãi trẻ nhỏ!” Diêu Dương kêu rên: “Thân ái ơi thân ái ơi, người ta đói bụng mà…”
Tần Việt thở dài.
Trần Mặc từ khi được Dương Sóc đón về, ngoại trừ một tháng đầu ở nhà mẹ Dương được yên tĩnh ra thì lúc về đến nhà, ngày nào cũng bị Diêu Dương quấy rầy.
Khỉ Diêu là cái tên đặc biệt được đặt cho Diêu Dương trong lúc giao lưu, thực ra này nào cậu ta cũng khoe khoang về Tần Việt nhà cậu ta. Gì mà hôm nay Tần Việt đẹp trai ghê, ngày mai lại càng đẹp trai hơn, ngày kia lại càng đẹp trai nữa… Cũng không thấy có gì mới cả.
Trần Mặc cắn cán bút, nhớ tới lúc mình vừa mới trở về.
Ban đầu Dương Sóc muốn đưa luôn Trần Mặc về nhà anh cơ, ai dè vừa mới bước vào cửa, mẹ Dương đã gọi mấy cú liên hoàn tới, bà nói thẳng với Dương Sóc: “Phải đưa Trần Mặc về đây ở!”
Dương Sóc bất đắc dĩ, đầu tiên đem một phần đồ vào trong tủ lạnh, phần còn lại dùng một cái túi ni lon to đùng, rồi lại lái xe đưa Trần Mặc qua.
Trần Mặc sợ mẹ Dương, trước đây mẹ Dương đã để lại ấn tượng khắc sâu với cậu, khiến cậu mỗi lần nhớ lại, ngực sẽ cảm thấy đau âm ỉ.
Cửa mở, mẹ Dương nhìn Trần Mặc trốn đằng sau Dương Sóc, vẫy vẫy tay: “Lại đây nào.”
Trần Mặc bất an túm lấy Dương Sóc, cuối cùng vẫn rảo bước qua đó.
Mẹ Dương nhìn Trần Mặc từ trên xuống dưới, thở dài: “Trên đường mệt mỏi đúng không? Vào đây ngồi đi.”
Trần Mặc cẩn thận trả lời: “Dì à, cháu không mệt ạ…”
Mẹ Dương trừng mắt: “Gọi dì cái gì hả? Sau này cháu chính là người nhà họ Dương rồi, gọi mẹ.”
Trần Mặc bị dọa sợ, vội vã gọi: “Mẹ…”
Mẹ Dương gật đầu thỏa mãn: “Vào đi, còn đứng đó làm gì?”
Dương Sóc vắt chiếc áo khoác ngoài của Trần Mặc lên giá treo áo: “Mẹ, mẹ dọa Trần Mặc đấy.”
Mẹ Dương trợn mắt nhìn thằng con: “Đi đi đi, con phắn qua một bên đi, Trần Mặc qua đây ngồi nào.”
Trần Mặc lề mề mãi mới qua, cậu ngồi ghé nửa cái mông bên cạnh sô pha: “… Mẹ.”
Mẹ Dương cầm tay Trần Mặc, nhìn chỗ vết nứt nho nhỏ trên da cậu, bà sờ lên chỗ đó: “Có đau không?”
“Không đau không đau ạ.” Trần Mặc lắc đầu như trống bỏi.
“Có ghét mẹ không?” Mẹ Dương hỏi.
Trần Mặc mấp máy khoé miệng, cúi đầu: “Không, không ghét.”
“Sao lại không ghét, Dương Sóc vì chuyện này đã cực ghét mẹ rồi.” Mẹ Dương nhìn cậu thanh niên vẫn còn đang run như cầy sấy, trông mặt mũi người ngợm đã gầy đi khá nhiều so với lần gặp mặt đầu tiên, còn có mái tóc này… sao lại trắng như vậy. Vành mắt bà nóng lên, đưa tay ôm Trần Mặc vào lòng: “Mẹ xin lỗi con, con xem… sau này, mẹ đền bù cho con nhé, con phải sống với Dương Sóc thật là tốt, ngàn vạn lần đừng xảy ra mệnh hệ gì nữa… Mẹ sợ lắm rồi, sợ lắm rồi.”
Trần Mặc kinh hoàng nhìn lướt qua Dương Sóc đứng một bên đang cười mỉm, cuối cùng cố lấy dũng khí, đưa tay đáp lại cái ôm của mẹ Dương: “Mẹ, có con ở đây, con sẽ chăm sóc Dương Sóc thật tốt.”
“Vậy là tốt rồi, tốt rồi… Mẹ coi như nó cưới một người vợ không biết sinh thôi, aizzz…” Mẹ Dương lau nước mắt: “Sau này con ở đây đi, đừng về nữa, mẹ sẽ chăm sóc cơ thể con cho tốt, con xem con đi, là người lớn cả rồi, sao lại gầy như vậy chứ?”
Dương Sóc nghe đến đó thì không vui: “Mẹ nói gì vậy? Trần Mặc ở đây thì con ở đâu bây giờ?”
“Gì mà mày ở đâu, mày đi đâu mà đi.” Mẹ Dương không thoả hiệp: “Ngày nào mày cũng đi làm, lúc nào cũng phải tăng ca, không thể để Trần Mặc ở nhà hầu hạ mày luôn được? Mày xem thằng bé yếu mềm thế này, không được, thế nào cũng phải ở đây,… ít nhất… phải ở đến khi người ngợm ra hồn đã.”
Dương Sóc kêu rên: “Không phải chứ, chỗ này cách chỗ làm của con xa lắm…”
Mẹ Dương cười vểnh râu trê: “Bình thường bảo mày về thăm mẹ mày thì mày không vui, giờ thì để vợ mày ở lại đây với mẹ thì mày không chịu, mày cũng có hiếu ghê nhỉ?” Bà cầm tay Trần Mặc: “Vì thế, mẹ quyết định để Trần Mặc ở lại đây với bà lão này, còn mày á, ngày nghỉ có thời gian thì đến thăm, còn nếu không có thời gian, không đến cũng được, cứ như vậy đi.”
Cứ như vậy đi? Như vậy sao được!! Dương Sóc gấp đến mức muốn giậm chân (bành bạch), nhưng cũng không biết phải làm sao, mẹ Dương mạnh quá mà.
•••
“Ngày kia, anh mua cho em một chiếc điện thoại có định vị, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể báo cho anh biết thái độ và xu hướng của mẹ nhe, nếu bà không đối xử tốt với em thì phải gọi cho anh, anh sẽ lập tức tới cứu em!” Dương Sóc nằm ở trên giường ôm Trần Mặc, nghiến răng nghiến lợi lảm nhảm. (con với chả cái, nuôi cho lắm vào)
Trần Mặc cũng hơi lo, cậu không biết mẹ Dương muốn làm gì mình, chỉ đành đáp lại lời Dương Sóc một cách lóng ngóng vụng về.
Ngày hôm sau, Dương Sóc rầy rà mãi mới chịu đi làm, anh vừa đi rồi, mẹ Dương liền xuất hiện: “Trần Mặc Trần Mặc, tới đây.”
Trần Mặc đánh bạo gan đi qua đó.
“Con mau ăn sáng đi, ăn xong rồi chúng ta đi dạo phố.” Mẹ Dương cười hì hì.
“Đi dạo phố?” Trần Mặc không hiểu.
“Đúng thế, hai thằng con kia của ta bình thường bận rộn chết được, không có thời gian đi dạo phố, ông già nhà ta gần đây lại chạy về nông thôn nghiên cứu cái dưỡng sinh gì đó, vất vả lắm mới có một người ở bên ta, dĩ nhiên là phải di dạo với ta rồi, thế nào, con không vui à?” Mẹ Dương liếc mắt nhìn Trần Mặc.
“Không có không có, con rất sẵn lòng mà.” Trần Mặc vội gật đầu.
Đi dạo từ sáng cho đến chiều, Trần Mặc cuối cùng đã lĩnh hội được cái gì gọi là phụ nữ thích đi dạo phố. Phụ nữ chẳng phân biệt tuổi tác, họ đều là cao thủ đi dạo phố, giờ thì cậu tay xách nách mang đầy túi là túi, mệt khủng khiếp, nhưng mà mẹ Dương vẫn hăng hái bừng bừng đi mua đồ ăn. (ai nói thế, mình đi dạo phố nhanh cực kỳ, mà chỉ khoái ngồi đâu đó thôi, đi nhiều mỏi cẳng, bộ mình ko phải phụ nữ à)
Tới lúc gần 4h chiều, mẹ Dương nhận một muộc gọi, ừ ừ mãi rồi vung tay lên: “Đi, về nhà!”
Trần Mặc cảm động rơi nước mắt.
Về đến nhà được một lát thì có khách tới. Đó là một ông lão tóc bạc mặt mũi hồng hào, xách một cái túi trong tay, tinh thần rất sung mãn.
Trần Mặc vội chạy vào bếp pha trà bưng ra.
Mẹ Dương kéo lấy Trần Mặc: “Con đừng bận rộn nữa, qua đây ngồi đi, để lão Phương xem cho con.”
Xem? Xem gì cơ? Trần Mặc ù ù cạc cạc nhìn về phía lão Phương.
Lão Phương cười nhã nhặn, vạch mắt Trần Mặc ra, lại xem đầu lưỡi, cuối cùng lấy ra một chiếc gối nhỏ tí hin từ trong túi, bắt mạch cho Trần Mặc.
“Thế nào?” Mẹ Dương lo lắng hỏi.
“Can khí úc trệ, tổn cập tâm tỳ, tỳ thương vận hoá thất chức, khí huyết sinh hoá vô nguyên, vì vậy mà tóc mới bạc.” Lão Phương thu lại túi châm: “Cậu bé này tính quật cường, cho nên mới thành như vậy… sau này hãy đối tốt với cậu ta, vậy là được rồi, tôi kê cho cậu ấy chút thuốc, uống lâu dài thì có lợi với cơ thể.”
“Được rồi được rồi, vậy cảm ơn ông nhé, lão Phương.” Mẹ Dương vui khấp khởi nhìn lão Phương kê đơn, thuận miệng răn Trần Mặc đầu hai thứ tóc: “Được rồi, sau này tóc sẽ đen lại, người dưỡng tốt rồi thì cái gì cũng mạnh cả thôi.”
Gần đây Khương Nham rất sầu não, từ sau lần trước bị lão Kiều từ chối mình cho tới tận bây giờ cũng không có dấu hiệu gì, điều này khiến lòng hắn không yên chút nào.
Trần Mặc rời nhà trốn đi, mọi người chẳng ai nhắc tới chuyện này, nhưng giờ Trần Mặc đã trở về, cùng Dương Sóc sống cuộc sống gia đình ngọt ngào như mật, chuyện hắn và lão Kiều vẫn không thấy ai nhắc tới.
Ban đầu Khương Nham cũng muốn thử hỏi coi sao, sau cứ phân vân mãi, da mặt hắn thì mỏng, tuy ngày nào cũng ở bên lão Kiều, đi đâu cũng có nhau, nhưng như thế vẫn là không có quan hệ thực chất. Hắn không rõ trong lòng Kiều Vân Phi nghĩ như thế nào, chỉ là nếu cứ như vậy, thời gian dần trôi, sợ là sẽ có chuyện.
Lão Kiều ngày nào cũng khập khà khập khiễng làm ngần ấy công việc. Tiệm cơm nhỏ từ sau khi mở rộng quy mô thì càng bận thêm, thi thoảng còn nhận đặt mấy bàn cơm sinh nhật hay tụ họp của đám bạn cùng học. Nếu là trước kia, gã chẳng khi nào nghĩ tới.
Hôm nay đám Dương Sóc lại tới tụ họp ăn uống, Kiều Vân Phi rất vui khi có đám bạn thân này, vì thế bỏ dở công việc trong tay, cũng ngồi xuống ăn cùng.
Tửu lượng lão Kiều chẳng cao lắm, hơn nữa trong lòng vui vẻ, uống có hơi nhiều, đến cuối thì đã say khướt chẳng đứng nổi. Đám Dương Sóc vô lương tâm chuốc say gã cũng dỗ lão Kiều đi về nhà, Khương Nham cũng đang kết toán thu nhập, chuyện đóng cửa giao lại cho đầu bếp, cùng lão Kiều đi về nhà.
Hạ Khải Minh gần đây có thêm một tật xấu thích gào to, Quý Hoằng Hoà rất là đau đầu với chuyện này, nghĩ hắn nhất định là bị đám anh em ảnh hưởng xấu, không còn cái vẻ lưu manh đùa giỡn như trước mà ngược lại trở nên có hơi ba hoa.
Dương Sóc và Tần Việt đưa lão Kiều vào giường rồi quẳng gã lên, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Khương Nham cởi quần áo cho lão Kiều, sau đó đi lấy nước nóng lau người cho gã, nếu không cả người ngoại trừ mùi rượu còn có mùi khói dầu, sẽ dây vào chăn. Hắn có tính sạch sẽ nên không chịu nổi.
Hạ Khải Minh ngồi phịch mông lên sô pha ở phòng khách, lấy một cây tăm ngậm ở trong miệng: “Ui ui, vợ Kiều gia nè, khách tới mà sao không rót chén nước thế?”
Vợ Kiều gia? Mọi người nhìn về phía Khương Nham.
Khương Nham trợn tròn mắt, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên hiểu ra, mặt mũi đỏ bừng: “Nói, nói bậy bạ gì đó.”
“Sao lại nói bậy chớ? Ai chẳng biết anh là vợ lão Kiều, nói là vợ Kiều gia cũng chẳng kỳ ha?” Hạ Khải Minh cười toe toéT rung chân, kết quả bị Quý Hoằng Hoà ngứa mắt phát cho một cái: “Rung cái gì hả? Trai rung thì nghèo, nữ rung thì hèn, còn thử rung chân coi, cẩn thận tôi băm anh ra đấy.” (Rung chân thôi mà kinh vậy á @[email protected])
Hạ Khải Minh làm một cái mặt quỷ khoa trương: “Biết rồi mừ…”
Khương Nham lấy cốc giấy trong túi dự trữ ra, bắt đầu đun nước nóng: “Mấy người đừng nói bậy, tôi với lão Kiều… Tôi với gã, không giống các người nghĩ đâu, chúng tôi không có quan hệ đấy.”
“Hem phải chứ?” Diêu Dương còn đang liên tục gặm một cái móng heo, sợ hãi than lên: “Đã bao lâu rồi hả? Nếu như là phụ nữ thì có con rồi đấy, sao anh còn nói chưa có quan hệ gì?”
Khương Nham mặt càng đỏ hơn: “Tôi với gã thật không giống mấy người nghĩ đâu… Gã, gã… gã cũng không phải… Mấy người đừng ồn ào…”
“Không thể nào!” Hạ Khải Minh liên tục lắc đầu: “Không phải gì chứ? Rõ ràng chính là thế mà, ánh mắt gã nhìn anh, dịu dàng tới mức chảy nước á, còn nói không phải, chẳng qua…” Hắn sờ sờ cằm: “Có phải lão Kiều không được không? Hay là để Cảnh Thập cho tí thuốc ăn nhể?”
Dương Sóc phụt nước, nói: “Sao lại nói thế chứ? Anh tưởng là giống anh chắc? Ngày nào cũng tng trùng thượng não à… Phương diện đó Lão Kiều rất ổn.”
“Ổn á? Anh thử qua rồi à?” Tôn đại thiếu hễ mở miệng là muốn gọi đòn rồi, kết quả là bị liếc xéo N lần liền.
“Chuyện này kể cũng đúng, anh Kiều không phải đã từng bị thương sao? Có phải cũng dính tới chỗ ấy không? Giống như người không có tiểu kê kê kia kìa, thiếu chút thì mất tiểu kê kê đó.” Diêu Dương trịnh trọng kết luận.
Trần Mặc vội biện giải: “Cậu đừng nói bậy, của Dương Sóc cực kỳ tốt.”
“Em biết của Dương Sóc cực kỳ tốt, nếu không sao anh có thể vui vẻ mỗi ngày như thế.” Diêu Dương bắt đầu trêu Trần Mặc, kết cục là bị Dương Sóc và Tần Việt mỗi người tọng một miếng táo vào miệng.
“Được hay không được, đã đến phiên mấy người nói chưa.” Cảnh Thập lười biếng nói, gã sai Tôn đại thiếu bưng cốc nước nóng tới, từ từ nhấm nháp: “Đợi đến tối, để Khương Nham thử là biết được hay không ngay?”
“Mấy người, mấy người…” Khương Nham khóc không ra nước mắt: “Mấy người thật là, lão Kiều uống say rồi mấy người liền nói bậy.”
Hạ Khải Minh cười vô tư: “Yo, ý của vợ Kiều gia là, chủ nhà nhà cậu tỉnh rồi thì chúng tôi có thể trêu chọc sao?”
Chẳng riêng gì mặt Khương Nham, hễ là phần da lộ ra bên ngoài thì đều đỏ lừ.
Qúy Hoằng Hòa nhìn ngứa mắt quá nên ngắn đám lưu manh lại: “Mấy người đủ rồi đó, sao cứ trêu người ta mãi thế? Có việc thì nói, không việc thì đi đi, đừng quấy nhiễu chút thời gian của hai vợ chồng nhà người ta.”
Mọi người đều hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, bận cả ngày mệt như thế rồi, buổi tối nên nghỉ ngơi chút.” Nói xong cả đám ai cũng cười dê, chân lướt như bay chạy về.
Cảnh Thập đi sau cùng, sờ soạng trong túi quần rồi lấy ra một tuýp thuốc mỡ đưa cho Khương Nham: “Coi như lễ gặp mặt, tiêu sưng giảm đau thêm bôi trơn nữa, cậu xem kỹ trước khi dùng.”
Khương Nham cầm thuốc mỡ, uể oải cả người.
Lão Kiều còn đang mê man, người này để lại ấn tượng tốt nhất cho người khác chính là ngủ không ngáy, chỉ bởi vì uống rượu ngủ không yên nên hô hấp hơi nằng nặng.
Khương Nham cầm chiếc khăn mặt ấm lau người cho gã, lão Kiều phối hợp y như một con búp bê.
Đến lúc lau tới chỗ ấy thì Khương Nham đỏ mặt, hắn nhắm mắt lại túm chiếc quần sịp của gã xuống, sau đó len lén nhìn cái thứ nằm trong đống lông kia.
Lúc đầu, chỗ ấy của lão Kiều im thin thít theo những lần hít thở của gã, nhưng dường như cảm thấy có người đương nhìn nên cũng từ từ “ngóc” dậy.
Trán Khương Nham từ từ ra mồ hôi, lấy khăn mặt ấm lau qua loa chỗ ấy mấy cái, ai dè thứ ấy bởi vì bị kích thích nên càng “ngóc” cao hơn.
È… Khương Nham vội ném khăn mặt vào trong chậu, xoay người lấy chăn chùm cho gã, ai biết lão Kiều trở mình một phát, cánh tay quàng vào thắt lưng hắn.
Khương Nham cả kinh, không đứng vững nên cả người ngã nhào vào lòng Kiều Vân Phi.
Kiều Vân Phi bị đè “ui” một tiếng mở mắt, nhìn thấy là Khương Nham thì cười hì hì.
Khương Nham luống cuống tay chân muốn đứng lên: “Xin lỗi, đè đau không? Tôi không đứng vững…”
Lão Kiều cũng không nói gì, bỗng nhiên trở mình cái nữa, đặt Khương Nham dưới thân.
Khương Nham người cứng đờ: “Kiều… Lão Kiều… Kiều Vân Phi, anh uống nhiều rồi?”
Kiều Vân Phi vùi đầu vào hõm vai Khương Nham: “Ư, vợ ơi, em thơm quá…”
Khương Nham: “… Anh uống nhiều rồi, mau đứng lên.”
“Không cần!” Hai tay lão Kiều sờ soạng một phen, sau đó từ cạp quần mò vào trong áo Khương Nham: “Vợ ơi em mềm quá.”
“Mịa, anh đứng lên trước, đè chết tôi rồi…” Khương Nham khẩn trương đến mức người bắt đầu run lên, những ngón tay mang theo vết chai của Kiều Vân Phi từ từ châm lên những ngọn lửa nhỏ: “Lão Kiều, anh đứng dậy trước đã…” Hắn thấy Kiều Vân Phi không có hành động nào, đành phải mềm giọng khuyên giải dỗ dành, ai ngờ giọng nói mềm mại của vùng Giang Nam ấy vào tai lại càng khiến hô hấp Kiều Vân Phi nặng nề hơn.
“Em là vợ tôi…” Kiều Vân Phi mắt nhìn như say lờ đờ mông lung, nhưng lúc nhìn về phía Khương Nham thì con mắt lại sáng rỡ: “Của tôi!”
“Được được được, của anh của anh…” Khương Nham không muốn chấp nhặt với người say: “Anh đứng lên trước đã, tôi mang nước bẩn đi đổ.”
“Không cần…” Kiều Vân Phi cúi đầu, bắt đầu để lại dấu vết trên thứ thuộc về mình: “Tôi mà buông tay thì em lại chạy mất.”
Khương Nham bị đôi môi Kiều Vân Phi kích thích nổi da gà cả người: “Anh đừng rộn, ui, tôi không chạy… Anh đừng làm rộn mà…”
“Tôi mới không làm rộn, tôi muốn thân thiết với vợ tôi..” Lão Kiều đột nhiên đứng thẳng dậy, nhanh nhẹn cởi hết quần áo Khương Nham: “Không thân mật, tôi lo lắm.”
Khương Nham vừa sợ vừa chờ mong: “Thân mật… Thân mật cũng phải tắt đèn… Kiều… Anh đi tắt đèn đi ~ tắt đèn…”
Lão Kiều nhảy bụp xuống giường, hai ba bước tới chỗ công tắc, tạch một phát tắt đèn đóng cửa, lại xoay người bổ nhào lên giường, chẳng nhìn ra chút khập khiễng nào hết.
Trong bóng tối, Khương Nham tiếp nhận tất cả của Kiều Vân Phi, ngoại trừ mông lung ra, trong đầu hắn còn có một ý niệm: toi rồi, xem chừng ngày mai không đi làm được rồi… Ai…
Nghỉ một phen là nghỉ luôn hai ngày. Chờ Khương Nham đứng ở quầy thu ngân lần nữa thì phát hiện ai ai cũng nhìn hắn với ánh mắt không bình thường.
Chắc là mình nghĩ nhiều thôi, Khương Nham đỏ mặt, giả bộ bình tĩnh sờ sờ mặt, nghĩ là hắn không có gì khác lạ đâu, thế là tiếp tục làm việc.
Lúc chiều được rỗi một lát, Tiểu Triệu cầm một quả táo đặt lên quầy hàng: “Bà chủ ơi, ăn táo đi này.”
Khương Nham ừ một tiếng, cầm lấy quả táo đương muốn cho vào miệng, bỗng hỏi: “Cậu, cậu gọi tôi là gì?”
Tiểu Triệu cười đểu chạy mất: “Thừa nhận rồi thừa nhận rồi, tôi đã nói mà!”
Lão Kiều giận gào từ trong bếp ra: “Nhóc kia mi lại làm ầm rồi, cẩn thận tôi trừ tiền lương.”
Tiểu Triệu hi hi ha ha với A Cương, bác đầu bếp trong bếp cũng nhịn không được mỉm cười: “Ái chà, ông chủ, anh đừng trách Tiểu Triệu chứ, như vậy không tốt sao, có ông chủ, tất phải có bà chủ…”
Khương Nham ôm quả táo rên hừ hừ, hận không thể tìm lấy cái khe chui vào: “Đây là cái loại người gì vậy!”
Khương Nham vừa đi làm một cái là đám kia chạy tới hóng; hơn chín rưỡi, Diêu Dương đã mang một rổ trứng gà đỏ tới. Trong tiệm không có khách, bọn Tiểu Triệu đã bắt đầu dọn dẹp quét tước.
Diêu Dương đặt trứng gà trên quầy hàng: “Vợ ai kia ơi, anh phải từ từ bồi bổ nhé, buổi tối mệt lắm phải không?”
Khương Nham cơ hồ muốn thổ huyết: “Diêu Dương, cẩn thận tôi vả miệng đấy!”
“Ui chao, ui chao, phát uy rồi đấy… Việt Việt nhà người ta rất sợ đó a…” Diêu Dương cười lớn chạy ra cửa, quay đầu lại hỏi to Khương Nham: “Vợ ai kia ơi, tui về nhà trước nhá, lát tới tán dọc nha.”
Khương Nham ném viu cái bút bi về phía cánh cửa đóng lại trong khắc ấy, chiếc bút bi vô tội rơi bụp xuống đất.
Lão Kiều len lén ló ra từ bếp: “Ây, dọn dẹp một chút rồi về nhà thôi.”
Khương Nham quay đầu lại gào: “Anh đi mà dọn!”
Lão Kiều à một tiếng đang muốn quay lại vào bếp thì Khương Nham lại hô tiếp: “Đem cái rổ trứng gà này vào luôn! Ngày mai không cần mua!”
Vừa dứt lời, cửa lại mở, tiểu mỹ nữ Duyệt Duyệt đi đến: “Anh Khương…”
“Duyệt Duyệt…” Khương Nham khom người ôm Qúy Duyệt Duyệt vào ngực, nhét quả táo vẫn chưa được đoái hoài kia vào lòng bé con: “Sao em lại tới đây, ba em đâu?”
Qúy Duyệt Duyệt móc ra một cái hộp từ trong bọc nhỏ bên cạnh: “Ba em ở bên ngoài chờ em, bảo em đưa cái này cho anh.”
“Đây là cái gì nha?” Khương Nham nhận lấy cái hộp to như lòng bàn tay rồi mở ra, trông cái hộp khá là đẹp, không biết bên trong là cái gì.
“Ba nói đây là quà mừng tân hôn.” Qúy Duyệt Duyệt hôn bẹp một phát lên má Khương Nham đã hóa đá: “Anh Khương, tân hôn vui vẻ…”
Khương Nham run rẩy hỏi: “Ai, ai bảo em nói thế?”
“Ba em!” Qúy Duyệt Duyệt trả lời rất sảng khoái.
“Người ba nào?” Khương Nham tức lắm, nhất định là tên lưu manh Hạ Khải Minh dạy xấu trẻ con rồi.
“Chính là ba em…” Qúy Duyệt Duyệt giãy dụa đòi xuống: “Không phải ba nhỏ, là ba em bảo em nói vậy, em phải đi đây, ba em chờ ở bên ngoài.” Qúy Duyệt Duyệt ôm quả táo, lướt như bướm bay.
Khương Nham hiếu kỳ mở hộp, phát hiện bên trong là hai tấm vé mua sắm ở siêu thị với trị giá tệ, còn có một tấm thiệp chúc mừng, trên có viết bốn chữ lớn Tân hôn vui vẻ, lạc khoản là Qúy Hoằng Hòa Hạ Khải Minh kính chúc.
Khương Nham cảm thấy đầu váng mắt hoa, hắn sờ sờ mặt mình, nóng cơ hồ sắp chín rồi.
“Khương Nham”. Cửa lại mở, Khương Nham cảnh giác nhìn về phía cửa, là Trần Mặc.
Thấy Trần Mặc, Khương Nham thở ra, hắn nghĩ Trần Mặc cũng không khác hắn lắm, đều là người khá thành thật, chắc không trêu hắn đâu.
Trần Mặc xấu hổ cười với hắn: “Chậm quá, tôi vừa học xong lớp bổ túc, không phiền chứ?”
“Không đâu, không đâu, tôi còn chưa dọn dẹp xong mà.” Khương Nham vội cười nói: “Uống chút nước nhé?”
“Không cần,” Trần Mặc lục túi, Khương Nham lại cháng váng đầu óc, Trần Mặc cũng sẽ không…
Không phụ sự mong đợi của mọi người, Trần Mặc móc ra một cái túi giấy: “Cái này, là Cảnh Thập bảo tôi đưa cho anh. Tôi mới từ cửa thấy anh họ anh, hắn nói đó.”
Nhất định là không phải thứ gì hay ho rồi. Khương Nham nhìn túi giấy không chịu chìa tay lấy.
Trần Mặc không thèm để ý, đặt túi giấy lên quầy hàng, sau đó lại lấy một phong thư và một cái túi giấy dai từ trong cặp ra: “Cái này là Dương Sóc bảo tôi đưa cho anh.
Khương Nham cắn răng, đúng a, hắn sao có thể quên bên cạnh Trần Mặc còn có Dương Sóc chứ nhỉ: “Đây, đây là cái gì?”
Trần Mặc cười xấu hổ, nhét phong thư vào tay Khương Nham: “Thứ tốt, anh về nhà cứ từ từ mà xem.” Nói xong đeo cặp chạy mất.
Thứ tốt gì? Khương Nham khó hiểu mở phong thư ra, bên trong có một tờ giấy trắng có chữ. Hắn mở giấy trắng, thấy bên trên có viết:
Nghỉ ngơi dưỡng sức, tốt âm bổ thận, điều trị thân thể, long tinh hổ mãnh – phương thuốc cổ truyền.
Bên cạnh là nét chữ kiêu ngạo của Dương Sóc: “Thuốc đã sắc rồi, cực hợp cho đôi phu phu tân hôn đấy, nhớ kỹ phải cùng nhau uống, thuốc tốt đó…”
Khương Nham mặt đen như đít nồi, không biết nên nói gì cho phải.