Sau khi Lâm Bảo Nhi tắt điện thoại của Diệp Thu, liền đi dép lê chạy lên tầng. Đường Quả biết Lâm Bảo Nhi vì chuyện giúp đỡ Diệp Thu, làm sao ngồi yên ở dưới tầng được, cũng theo sau Bảo Nhi chạy lên lầu.
Sau khi Bảo Nhi vào trong phòng liền bật máy tính đang trong trạng thái chờ, ngón tay mũm mĩm dựa vào mắt thường khó mà phân biệt được tốc độ đánh trên bàn phím, từng mệnh lệnh màu đen được cô mở ra, sau đó nhập một dãy số.
"Chỉ có thể làm được 100 thịt gà thôi, thời gian ba phút, hi vọng Diệp Thu có thể thành công". Hành động trên máy của Lâm Bảo Nhi không dừng lại, trong miệng lại nhỏ tiếng lẩm bẩm. Làm Lâm Bảo Nhi không nói chuyện còn khó hơn việc làm Tiểu Bạch nói chuyện.
"Bảo Nhi, thịt gà là gì?" Đường Quả đứng phía sau sốt ruột hỏi, Trình độ máy tính của cô không được tốt, bình thường lúc chơi WOW đều không chơi qua được Bảo Nhi, thấy tay cô sử dụng nhanh chóng từng phím từng phím, hơn nữa con chuột đặt bên cạnh từ đầu tới cuối đều không dùng tới.
Đường Quả rất ít khi thấy Bảo Nhi như vậy, nhưng chính là như vậy, càng khiến trong lòng cô khó chịu. Ngay cả bình thường Bảo Nhi vô dụng nhất cũng có thể giúp đỡ Diệp Thu khi Diệp Thu gặp phải khó khăn, mình thì có thể làm gì cho hắn chứ?
"Thịt gà là một loại virus, em điều khiển từ xa khống chế được máy tính của một trăm người, sau đó sử dụng máy tính của họ tấn công vào hệ thống truyenfull.vn điện lực của thành phố New York, cấy virus vào hệ thống truyenfull.vn của họ, nhưng nhiều nhất em điều khiển từ xa chỉ được một trăm máy, đại khái có thể cho Diệp Thu tranh thủ thời gian ba phút. Mà trong thời gian ba phút ấy, hệ thống điện lực của thành phố New York sẽ do em cai quản" Giọng Lâm Bảo Nhi đắc ý nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Bọn họ có truy cứu lại không? Chỉ có ba phút à? Có thể kéo dài nữa không?"Đường Quả quan tâm hỏi.
"Nếu hệ thống cung cấp điện toàn thành phố New York tê liệt, khâu an toàn mạng của bọn họ chắc chắn sẽ biế là hệ thống mạng lưới điện lực bị tấn công. Nếu muốn phá giải virus em cho vào, ít nhất phải cần ba phút, mà em cố ý khống chế 100 máy tính nhiễm thịt gà cũng chính là bảo vệ tình huống chúng ta sẽ không bị bọn họ truy ra tung tích." Lâm Bảo Nhi chỉ một hàng đèn màu xanh đặt ra bên dưới màn hình hiển thị máy tính nói: "Đây tổng cộng là một trăm chiếc đèn, hiện giờ toàn bộ là màu xanh trạng thái vận hành bình thường, mỗi khi đối phương truy ra tung tích của một chiếc có thịt gà, thì sẽ có một đèn sáng lên. Tới lúc chiếc đèn thứ 97 sáng lên, sẽ có âm cảnh báo vang lên, em sẽ lập tức cắt đứt mạng lưới. Một trăm thịt gà kia tới từ 26 quốc gia trên thế giới, bọn họ sẽ không tìm được chúng ta, được rồi, đã cấy, ba, hai, một. Lúc này New York chắc đã cắt điện, chúng ta đi xem tin tức đi."
Lâm Bảo Nhi vừa nói, lại đem dấu những khung chi chít của máy tính đang mở trên bàn, sau đó mở trang web, xâm nhập vào một trang web của Mỹ. Đợi tin tức mới nhất của họ. Giờ New York, 2:30am, cả thành phố đột nhiên chìm trong bóng tối.
Một tòa nhà vừa nãy còn rực rỡ đã chìm vào bóng tối, xe cộ trên đường lớn mất đi sự chỉ dẫn đèn báo hiệu và đèn đường chiếu sáng, liên tiếp xảy ra tai nạn xe cộ. Công trường ngừng làm việc, quán bar ngừng hoạt động, các cửa hàng chìm trong bóng tối, cả thế giới tối đen như mực.
Những băng đảng đua xe vốn bị cảnh sát truy đuổi giống như chó điên tán loạn khắp nơi cuối cùng cũng tìm được cơ hội trút giận, bọn họ điều khiển ô tô hoặc là xe máy của mình chạy tán loạn khắp nơi trên phố, lớn tiếng kêu réo, hát những ca khúc người vô gia cư dung tục, một số người bình thường trộm cắp sống qua ngày cuối cùng cũng cây ngay không sợ chết đứng ưỡn thẳng ngực mà đi trong bóng tối, lấy con dao nhỏ đi rạch túi từng người từng người.
Cả thành phố New York loạn nhịp, tiếng thét chói tai, tiếng chửi thề không dứt bên tai, tiếng ống xả ô tô càng vang vọng bầu trời bao la.
Trong thời gian cắt điện ở tòa nhà của sở nghiên cứu kim loại, Diệp Thu và Long Nữ đã như cơn gió xông vào trong. Bọn họ không đi vào từ cửa lớn, mà trực tiếp vượt tường của viện nghiên cứu vào trong, sau đó hai người tiếp sức nhau , nhảy vào cửa sổ của tòa nhà.
Trong sở nghiên cứu kim loại hoảng loạn, có người kêu lớn thành quả nghiên cứu của mình bỗng chốc bị hủy hoại, có người mắng tư liệu mình làm không giữ được nữa, sau đó lời trách mắng răn dạy của một người đàn ông mới giữ được bình tĩnh.
"Bọn họ chắc chắn có nguồn điện dự phòng" Diệp Thu nhỏ tiếng nói, "Trước khi bọn họ chưa dùng tới nguồn điện dự phòng, em đi bắt người đó lại hỏi vài chuyện".
Mặc dù trong tòa nhà tối om om, nhưng Diệp Thu vẫn nhìn rõ hình dáng người đàn ông mặc áo khoác màu trắng, vừa nãy chính là hắn kêu réo trong đám người để mọi người giữ yên lặng, bố trí nhân viên đi mở nguồn điện dự phòng.
Diệp Thu lặng yên không một tiếng động trà trộn vào đám người đang tụ tập ở hành lang, sau đó từ từ đến phía sau người đàn ông trung tuổi đó. Đợi tới khi hắn đuổi hết nhân viên đi rồi, đợi mọi người đều quay về chỗ chờ có điện, Diệp Thu dùng một con dao găm mới mua ở cửa hàng lúc nãy đặt tới thắt lưng hắn.
"Nếu không phiền, hãy đi tới một căn phòng hẻo lánh không có người ." Diệp Thu hỏi bằng tiếng Anh, những người nước ngoài này không chắc sẽ hiểu được.
Cơ thể người đàn ông trung niên đột nhiên cứng đờ, sau đó lại từ từ thả lỏng, không nói lời nào dẫn Diệp Thu đi về hướng một văn phòng trống.
"Ngươi muốn cái gì?" Lúc này người đàn ông trung niên mới lên tiếng nói. Giọng nói bình tĩnh.
"Nói cho ta biết. Ông đảm nhiệm chức vụ gì trong cơ quan nghiên cứu này?" Diệp Thu cười hỏi.
" Phó viện trưởng".
"Được rồi, bây giờ ông hãy lấy thẻ công tác ra cho ta xem. Nếu lừa ta, ông sẽ mất đi một ngón tay" Diệp Thu mỉm cười nói.
Người đàn ông trung niên rút thẻ công tác ở cổ đưa cho Diệp Thu, Diệp Thu xem tên và chức vụ, nói: "Rất tốt, Mike, ông là một người trung thực. Ta cũng vậy, ta thích quan hệ với những người có tính cách tương đồng. Sở các người có phải gần đây tiếp nhận một kiện kim loại rất quan trọng không?"
"Ta không biết, những chuyện như vậy luôn là do viện trưởng phụ trách". Mike trầm giọng nói.
Diệp Thu không có thời gian để hỏi viện trưởng hắn là ai làm thế nào để tìm được hắn, hắn chỉ có thời gian ba phút, trong ba phút ấy hắn phải làm quá nhiều quá nhiều việc. Diệp Thu vung dao găm lên cắt lên tai trái hắn, đồng thời tay trái bịt miệng hắn lại, tránh hắn đau quá kêu lên, sau đó sử dụng dị năng của chiếc nhẫn, tiến hành dò xét ý thức hắn.
Kẻ phản bội Trung Quốc đó cũng ở trong viện nghiên cứu này?
Sát khí trong mắt Diệp Thu hiện lên. Nếu không phải là hắn, mình sao phải mạo hiểm đường xá xa xôi lặn lội chạy tới tận nước Mỹ tham gia nhiệm vụ thế này?
Kẻ phản quốc dù xa cũng phải giết. Càng huống chi đang ở ngay trước mắt mình.
Trong trí nhớ của Mike quả thực không có tư liệu liên quan tới miếng kim loại mệnh danh là hiếm có ấy, hắn thật sự không biết chuyện này. Kẻ đáng thương, chỉ trở thành một vật hi sinh mà thôi.
Diệp Thu đánh ngất Mike, về phần hắn có chảy máu đến hết mà chết hay không đã không là việc mà hắn quan tâm nữa. Hiện giờ đối với hắn mà nói, hắn phải nắm bắt từng phút đến liều mạng.
Lúc Diệp Thu ra ngoài không nhìn thấy Long Nữ, có thể đang đập phá ở chỗ khác, theo tư liệu có được từ trí nhớ của Mike, Diệp Thu chạy từ cửa thoát hiểm lên trên, liên tục chạy chín tầng, mới dừng lại.
"Ai?" Có người đứng ở cửa thoát hiểm quát lên.
Có người gác ở cửa thoát hiểm, lúc này Diệp Thu càng xác định kẻ phản bội ở bên này. Diệp Thu dùng thứ tiếng Anh không được lưu loát nói: "Giáo sư Mike bảo tôi đến thông báo, bên dưới mất điện rồi, sợ là có nguy hiểm, hi vọng các người mau chóng chuyển xuống".
"Nói với giáo sư Mike" Người đàn ông tay cầm súng trước ngực còn chưa nói hết, trên yết hầu đã bị một đường dao xuyên qua.
Diệp Thu nhanh chóng đỡ lấy thân hắn, để tránh tạo ra tiếng động, sau đó rút khẩu sung trong ngực hắn, từ cửa thang máy đi ra ngoài.
"Chuyện gì thế?" Một vệ sĩ da đen miệng nhai kẹo cao su, nhìn Diệp Thu cười hỏi. Nguồn điện dự phòng cho tới giờ vẫn chưa dùng được, trong hành lang tối om, thiên thời địa lợi, hôm nay trời mưa mù, thậm chí không có chút ánh sáng. Cho nên người da đen kia vẫn chưa phát hiện đồng nghiệp của mình đã bị giết chết rồi, đi tới là một người khác.
"Giáo sư Mike bảo ta đến thông báo"Lúc Diệp Thu nói chuyện, đã túm lấy cổ áo hắn, quấn quanh cổ hắn một vòng, sau khi khiến hắn không thể phát ta tiếng nữa, sau đó giơ dao liên tục đâm trên cổ hắn, rất nhanh, người đàn ông liền tắt thở nằm trên mặt đất.
Khẽ đặt cơ thể người vệ sĩ trên mặt đất, sau đó Diệp Thu nhanh chóng đi vào một phòng làm việc ở giữa. Kẻ phản bội này không chỉ bán rẻ quốc gia, còn chấp nhận lời mời của chính phủ Mỹ, đảm nhận chức vụ cố vấn danh dự trong cơ quan nghiên cứu này. Đó chỉ là một chức vụ giả dối bỏ đi, mà ở trong nước hắn lại là viện trưởng của một viện nghiên cứu.
"Ai? Mất điện không được đi lung tung." Lúc sắp đi tới cửa rồi lại có người quát.
Diệp Thu giơ súng bắn, cũng không quan tâm đối phương là ai, chỉ cần là người hắn nhìn thấy, liền một phát súng bắn vào đầu.
Kẻ phản bội Trung Quốc,ở xa cũng giết!
Sau khi Lâm Bảo Nhi tắt điện thoại của Diệp Thu, liền đi dép lê chạy lên tầng. Đường Quả biết Lâm Bảo Nhi vì chuyện giúp đỡ Diệp Thu, làm sao ngồi yên ở dưới tầng được, cũng theo sau Bảo Nhi chạy lên lầu.
Sau khi Bảo Nhi vào trong phòng liền bật máy tính đang trong trạng thái chờ, ngón tay mũm mĩm dựa vào mắt thường khó mà phân biệt được tốc độ đánh trên bàn phím, từng mệnh lệnh màu đen được cô mở ra, sau đó nhập một dãy số.
"Chỉ có thể làm được 100 thịt gà thôi, thời gian ba phút, hi vọng Diệp Thu có thể thành công". Hành động trên máy của Lâm Bảo Nhi không dừng lại, trong miệng lại nhỏ tiếng lẩm bẩm. Làm Lâm Bảo Nhi không nói chuyện còn khó hơn việc làm Tiểu Bạch nói chuyện.
"Bảo Nhi, thịt gà là gì?" Đường Quả đứng phía sau sốt ruột hỏi, Trình độ máy tính của cô không được tốt, bình thường lúc chơi WOW đều không chơi qua được Bảo Nhi, thấy tay cô sử dụng nhanh chóng từng phím từng phím, hơn nữa con chuột đặt bên cạnh từ đầu tới cuối đều không dùng tới.
Đường Quả rất ít khi thấy Bảo Nhi như vậy, nhưng chính là như vậy, càng khiến trong lòng cô khó chịu. Ngay cả bình thường Bảo Nhi vô dụng nhất cũng có thể giúp đỡ Diệp Thu khi Diệp Thu gặp phải khó khăn, mình thì có thể làm gì cho hắn chứ?
"Thịt gà là một loại virus, em điều khiển từ xa khống chế được máy tính của một trăm người, sau đó sử dụng máy tính của họ tấn công vào hệ thống truyenfull.vn điện lực của thành phố New York, cấy virus vào hệ thống truyenfull.vn của họ, nhưng nhiều nhất em điều khiển từ xa chỉ được một trăm máy, đại khái có thể cho Diệp Thu tranh thủ thời gian ba phút. Mà trong thời gian ba phút ấy, hệ thống điện lực của thành phố New York sẽ do em cai quản" Giọng Lâm Bảo Nhi đắc ý nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Bọn họ có truy cứu lại không? Chỉ có ba phút à? Có thể kéo dài nữa không?"Đường Quả quan tâm hỏi.
"Nếu hệ thống cung cấp điện toàn thành phố New York tê liệt, khâu an toàn mạng của bọn họ chắc chắn sẽ biế là hệ thống mạng lưới điện lực bị tấn công. Nếu muốn phá giải virus em cho vào, ít nhất phải cần ba phút, mà em cố ý khống chế 100 máy tính nhiễm thịt gà cũng chính là bảo vệ tình huống chúng ta sẽ không bị bọn họ truy ra tung tích." Lâm Bảo Nhi chỉ một hàng đèn màu xanh đặt ra bên dưới màn hình hiển thị máy tính nói: "Đây tổng cộng là một trăm chiếc đèn, hiện giờ toàn bộ là màu xanh trạng thái vận hành bình thường, mỗi khi đối phương truy ra tung tích của một chiếc có thịt gà, thì sẽ có một đèn sáng lên. Tới lúc chiếc đèn thứ 97 sáng lên, sẽ có âm cảnh báo vang lên, em sẽ lập tức cắt đứt mạng lưới. Một trăm thịt gà kia tới từ 26 quốc gia trên thế giới, bọn họ sẽ không tìm được chúng ta, được rồi, đã cấy, ba, hai, một. Lúc này New York chắc đã cắt điện, chúng ta đi xem tin tức đi."
Lâm Bảo Nhi vừa nói, lại đem dấu những khung chi chít của máy tính đang mở trên bàn, sau đó mở trang web, xâm nhập vào một trang web của Mỹ. Đợi tin tức mới nhất của họ. Giờ New York, 2:30am, cả thành phố đột nhiên chìm trong bóng tối.
Một tòa nhà vừa nãy còn rực rỡ đã chìm vào bóng tối, xe cộ trên đường lớn mất đi sự chỉ dẫn đèn báo hiệu và đèn đường chiếu sáng, liên tiếp xảy ra tai nạn xe cộ. Công trường ngừng làm việc, quán bar ngừng hoạt động, các cửa hàng chìm trong bóng tối, cả thế giới tối đen như mực.
Những băng đảng đua xe vốn bị cảnh sát truy đuổi giống như chó điên tán loạn khắp nơi cuối cùng cũng tìm được cơ hội trút giận, bọn họ điều khiển ô tô hoặc là xe máy của mình chạy tán loạn khắp nơi trên phố, lớn tiếng kêu réo, hát những ca khúc người vô gia cư dung tục, một số người bình thường trộm cắp sống qua ngày cuối cùng cũng cây ngay không sợ chết đứng ưỡn thẳng ngực mà đi trong bóng tối, lấy con dao nhỏ đi rạch túi từng người từng người.Cả thành phố New York loạn nhịp, tiếng thét chói tai, tiếng chửi thề không dứt bên tai, tiếng ống xả ô tô càng vang vọng bầu trời bao la.
Trong thời gian cắt điện ở tòa nhà của sở nghiên cứu kim loại, Diệp Thu và Long Nữ đã như cơn gió xông vào trong. Bọn họ không đi vào từ cửa lớn, mà trực tiếp vượt tường của viện nghiên cứu vào trong, sau đó hai người tiếp sức nhau , nhảy vào cửa sổ của tòa nhà.
Trong sở nghiên cứu kim loại hoảng loạn, có người kêu lớn thành quả nghiên cứu của mình bỗng chốc bị hủy hoại, có người mắng tư liệu mình làm không giữ được nữa, sau đó lời trách mắng răn dạy của một người đàn ông mới giữ được bình tĩnh.
"Bọn họ chắc chắn có nguồn điện dự phòng" Diệp Thu nhỏ tiếng nói, "Trước khi bọn họ chưa dùng tới nguồn điện dự phòng, em đi bắt người đó lại hỏi vài chuyện".
Mặc dù trong tòa nhà tối om om, nhưng Diệp Thu vẫn nhìn rõ hình dáng người đàn ông mặc áo khoác màu trắng, vừa nãy chính là hắn kêu réo trong đám người để mọi người giữ yên lặng, bố trí nhân viên đi mở nguồn điện dự phòng.
Diệp Thu lặng yên không một tiếng động trà trộn vào đám người đang tụ tập ở hành lang, sau đó từ từ đến phía sau người đàn ông trung tuổi đó. Đợi tới khi hắn đuổi hết nhân viên đi rồi, đợi mọi người đều quay về chỗ chờ có điện, Diệp Thu dùng một con dao găm mới mua ở cửa hàng lúc nãy đặt tới thắt lưng hắn.
"Nếu không phiền, hãy đi tới một căn phòng hẻo lánh không có người ." Diệp Thu hỏi bằng tiếng Anh, những người nước ngoài này không chắc sẽ hiểu được.
Cơ thể người đàn ông trung niên đột nhiên cứng đờ, sau đó lại từ từ thả lỏng, không nói lời nào dẫn Diệp Thu đi về hướng một văn phòng trống.
"Ngươi muốn cái gì?" Lúc này người đàn ông trung niên mới lên tiếng nói. Giọng nói bình tĩnh.
"Nói cho ta biết. Ông đảm nhiệm chức vụ gì trong cơ quan nghiên cứu này?" Diệp Thu cười hỏi.
" Phó viện trưởng".
"Được rồi, bây giờ ông hãy lấy thẻ công tác ra cho ta xem. Nếu lừa ta, ông sẽ mất đi một ngón tay" Diệp Thu mỉm cười nói.
Người đàn ông trung niên rút thẻ công tác ở cổ đưa cho Diệp Thu, Diệp Thu xem tên và chức vụ, nói: "Rất tốt, Mike, ông là một người trung thực. Ta cũng vậy, ta thích quan hệ với những người có tính cách tương đồng. Sở các người có phải gần đây tiếp nhận một kiện kim loại rất quan trọng không?"
"Ta không biết, những chuyện như vậy luôn là do viện trưởng phụ trách". Mike trầm giọng nói.
Diệp Thu không có thời gian để hỏi viện trưởng hắn là ai làm thế nào để tìm được hắn, hắn chỉ có thời gian ba phút, trong ba phút ấy hắn phải làm quá nhiều quá nhiều việc. Diệp Thu vung dao găm lên cắt lên tai trái hắn, đồng thời tay trái bịt miệng hắn lại, tránh hắn đau quá kêu lên, sau đó sử dụng dị năng của chiếc nhẫn, tiến hành dò xét ý thức hắn.
Kẻ phản bội Trung Quốc đó cũng ở trong viện nghiên cứu này?
Sát khí trong mắt Diệp Thu hiện lên. Nếu không phải là hắn, mình sao phải mạo hiểm đường xá xa xôi lặn lội chạy tới tận nước Mỹ tham gia nhiệm vụ thế này?
Kẻ phản quốc dù xa cũng phải giết. Càng huống chi đang ở ngay trước mắt mình.
Trong trí nhớ của Mike quả thực không có tư liệu liên quan tới miếng kim loại mệnh danh là hiếm có ấy, hắn thật sự không biết chuyện này. Kẻ đáng thương, chỉ trở thành một vật hi sinh mà thôi.
Diệp Thu đánh ngất Mike, về phần hắn có chảy máu đến hết mà chết hay không đã không là việc mà hắn quan tâm nữa. Hiện giờ đối với hắn mà nói, hắn phải nắm bắt từng phút đến liều mạng.
Lúc Diệp Thu ra ngoài không nhìn thấy Long Nữ, có thể đang đập phá ở chỗ khác, theo tư liệu có được từ trí nhớ của Mike, Diệp Thu chạy từ cửa thoát hiểm lên trên, liên tục chạy chín tầng, mới dừng lại.
"Ai?" Có người đứng ở cửa thoát hiểm quát lên.
Có người gác ở cửa thoát hiểm, lúc này Diệp Thu càng xác định kẻ phản bội ở bên này. Diệp Thu dùng thứ tiếng Anh không được lưu loát nói: "Giáo sư Mike bảo tôi đến thông báo, bên dưới mất điện rồi, sợ là có nguy hiểm, hi vọng các người mau chóng chuyển xuống".
"Nói với giáo sư Mike" Người đàn ông tay cầm súng trước ngực còn chưa nói hết, trên yết hầu đã bị một đường dao xuyên qua.
Diệp Thu nhanh chóng đỡ lấy thân hắn, để tránh tạo ra tiếng động, sau đó rút khẩu sung trong ngực hắn, từ cửa thang máy đi ra ngoài.
"Chuyện gì thế?" Một vệ sĩ da đen miệng nhai kẹo cao su, nhìn Diệp Thu cười hỏi. Nguồn điện dự phòng cho tới giờ vẫn chưa dùng được, trong hành lang tối om, thiên thời địa lợi, hôm nay trời mưa mù, thậm chí không có chút ánh sáng. Cho nên người da đen kia vẫn chưa phát hiện đồng nghiệp của mình đã bị giết chết rồi, đi tới là một người khác.
"Giáo sư Mike bảo ta đến thông báo"Lúc Diệp Thu nói chuyện, đã túm lấy cổ áo hắn, quấn quanh cổ hắn một vòng, sau khi khiến hắn không thể phát ta tiếng nữa, sau đó giơ dao liên tục đâm trên cổ hắn, rất nhanh, người đàn ông liền tắt thở nằm trên mặt đất.
Khẽ đặt cơ thể người vệ sĩ trên mặt đất, sau đó Diệp Thu nhanh chóng đi vào một phòng làm việc ở giữa. Kẻ phản bội này không chỉ bán rẻ quốc gia, còn chấp nhận lời mời của chính phủ Mỹ, đảm nhận chức vụ cố vấn danh dự trong cơ quan nghiên cứu này. Đó chỉ là một chức vụ giả dối bỏ đi, mà ở trong nước hắn lại là viện trưởng của một viện nghiên cứu.
"Ai? Mất điện không được đi lung tung." Lúc sắp đi tới cửa rồi lại có người quát.
Diệp Thu giơ súng bắn, cũng không quan tâm đối phương là ai, chỉ cần là người hắn nhìn thấy, liền một phát súng bắn vào đầu.
Kẻ phản bội Trung Quốc,ở xa cũng giết!