Diệp Thu trong khoảng thời gian này đều chưa từng gặp qua Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi, trong lòng luôn buồn bả. Sống cùng một chỗ với các nàng mấy tháng, cũng đã cùng nhau trải qua không ít chuyện. Bây giờ đột nhiên rời đi, trong lòng khó tránh khỏi có chút không muốn. Trầm Mặc Nùng là nữ nhân mà Diệp Thu rất thưởng thức, còn có mùi thơm của cơ thể làm cho vừa tiếp cận đã khiến người ta say mê cả nửa ngày, những chuyện tốt đẹp bây giờ cũng đã cách xa hắn.
Hoàn hảo là hắn tại trong trường học có Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng làm bạn. Diệp Thu đột nhiên sống ở ký túc xá, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng vẫn có thể đoán là hắn đã xảy ra chút chuyện gì đó. Cho nên chỉ cần có thời gian, hai người bọn họ đều ở bên cạnh Diệp Thu. Có mấy lần còn kéo Diệp Thu đi chơi bóng rỗ, kết quả là luôn giết đối thủ mà trở về. Bởi vì bóng chỉ cần tới tay của Diệp Thu, là hắn có thể cam đoan đạt được điểm.
Theo những kẻ có tâm thống kê, Diệp Thu ném rổ trúng mục tiêu đạt tới tỉ lệ là 95%. Nhưng mà điều này cũng là do hắn sợ gây nên kinh hãi thế tục khiến cho người khác chú ý mà cố ý trong một vài tình huống ném bóng hóng. Diệp Thu đi chơi bốn năm trận bóng rổ, đã có danh tiếng lớn, còn có một đám nữ fan, có danh hiệu là Vương tử ba điểm*.
Hắn là kẻ vô cùng lười, khi ở trên sân bóng rất ghét vận động. Nhận được bóng thì thuận tay ném đi, cho nên toàn là những cú ném ở ngoài vòng 3 điểm. Loại kỹ xảo này với hắn mà nói thật sự là không đáng nhắc tới, hắn có thể dùng hòn đá đem chim trên cây bắn rụng, huống chi là cái khung bóng rổ vừa lớn như vậy lại còn không thể di động được.
Kỳ thật Diệp Thu đối với bóng rổ vốn không có hứng thú gì, chỉ là Lý Đại Tráng lại cực kỳ cuồng nhiệt yêu môn thể thao này. Lại bởi vì do chiều cao cùng trọng lượng của cơ thề, nên trên sân bóng luôn luôn là nhân vật bị người ghét bỏ. Thật vất vả mới có cơ hội ra sân lần trước, vác mặt chạy theo sau mông đồng đội cả nửa ngày, nhưng người ta căn bản là không muốn chuyền bóng cho hắn.
Dương Nhạc cũng là người theo đuổi đỉnh cao NBA (giải bóng rổ nhà nghề Mỹ), kỹ thuật bóng tuy hơn Lý Đại Tráng nhiều, nhưng là ở trước mặt một số cao thủ cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng. Cho nên khi hai người phát hiện Diệp Thu có thiên phú về bóng rổ, giống như đã tìm được hậu thuẫn mạnh mẽ của chính mình. Vì lý do đó mà vốn trước đây mỗi tuần chơi bóng rổ một lần thì nay biến thành mỗi ngày phải ra sân bóng một lần.
Loại tâm lý này của bọn họ thực dễ dàng lý giải. Nếu một nữ nhân mua một bộ y phục xinh đẹp, ngươi lại không cho nàng mặc nó đi ra khỏi cửa nhà. Nàng không cùng ngươi liều mạng mới là lạ.
Diệp Thu lợi hại, bọn họ cũng được thơm lây. Hiện tại Lý Đại Tráng mỗi lần vào sân bóng liền ngẩng đầu ưỡn ngực mặt đầy hồng quang, căn bản không giống như trước kia chán nản vì ngồi mòn cả mông. Hơn nữa, Diệp Thu khi chơi bóng chỉ biết có hai người Dương Nhạc, Lý Đại Tráng, điều này càng làm cho trong lòng hai người khó có thể kìm nén được cảm giác kiêu ngạo.
Mỗi lần Diệp Thu cự tuyệt hai người đi sân bóng, hai người liền hết mềm lại cứng, thi triển ra tất cả vốn liếng thủ đoạn để có thể đem được Diệp Thu đi. Diệp Thu không đi, bọn họ sao có thể phong quang? Đâu có nữ nhân nào còn có thể thét lên chói tai đối với bọn họ?
"Đại ca, đệ biết huynh không thích chơi bóng rỗ —— cao thủ mà, đều phải che dấu thân thủ của bản thân. Nhưng hôm nay thật sự là lần cuối cùng. Đệ Lý Đại Tráng lấy nhân phẩm của ta hướng trời thề —— "
Dương Nhạc một cước đá qua. Mắng: "Ngươi ngày hôm qua chính là lấy nhân phẩm của ngươi thề, đã nói qua đó là một lần cuối cùng ."
"Nói qua?" Lý Đại Tráng sờ sờ cái đầu bé nhỏ của mình, nói: "Được. Hôm nay mình lấy nhân phẩm lão bà của mình thề, thật là một lần cuối cùng. Đại ca, anh liền giúp đỡ chút đi. Vừa rồi lúc em đi xuống lầu múc nước cho lão nhân gia người, còn có nữ sinh hỏi em "Cái người kia… Diệp Thu cùng phòng với các cậu hôm nay có đi sân bóng chơi bóng không". Đại ca, anh xem nhiều người như vậy đều chờ mong anh. Vương tử ba phần. Danh hiệu êm tai tới cỡ nào! Ngẫm lại khiến cho mấy tiểu nữ sinh này chảy nước miếng."
Diệp Thu nằm ở trên giường xem quyển "Di thất địa bảo tàng" mà bản hắn mượn ở thư viện. Mấy ngày nay hoặc là bị Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng kéo ra ngoài chơi bóng rỗ, hoặc là cùng Lam Khả Tâm đi chơi ở Hồ Thiển thủy, có rất ít thời gian an tĩnh để đọc sách. Quyển sách này mượn về cũng mới chỉ xem được vài trang. Làm cho Diệp Thu cũng cảm thấy được có chút ngượng ngùng.
Dương Nhạc ở bên cạnh cười to, vỗ bả vai Lý Đại Tráng nói: "Cậu có phải hay không lại nói cho các nàng biết, cho dù Diệp Thu không đi, cậu cũng sẽ đem người kéo đi?"
Đây không phải là lần đầu tiên Lý Đại Tráng làm việc này, hơn nữa tên tiểu tử này thiếu tâm nhãn, không muốn vì Diệp Thu mà thất tín với nữ nhân, hắn mỗi lần đều dùng hết cả khí lực để bức Diệp Thu đi ra ngoài.
"Hắc hắc, đây chẳng phải là biểu thị quan hệ giữa mình và đại ca không tầm thường sao? Đại ca. Cấp tiểu đệ mặt mũi lần nữa đi. Cùng lắm thì hôm nay đệ không cho anh ra sân. Anh chỉ cần lượn vài vòng quanh sân để cho những nữ nhân kia nhìn thấy anh là được." Lý Đại Tráng thấy mình thuyết phục Diệp Thu không được, tức giận đem mũi đao chuyển dời sang trên người Dương Nhạc.
"Dương Nhạc. Tên hỗn đản này, như thế nào mà một câu cũng không nói? Vừa rồi trên đường trở về khi lấy nước không phải cậu cổ động tôi tới khuyên Diệp Thu? Mà bây giờ còn chế giễu, cậu ở bên cạnh giả mù sa mưa (giả bộ) làm người tốt."
Dương Nhạc cười nói: "Đây không phải là vì miệng cậu nói so với tôi tốt hơn sao. Cho nên mới tôi mới trọng trách này giao cho cậu."
Lý Đại Tráng khinh bỉ nhìn hắn một cái, cầm lấy lan can giường của Diệp Thu muốn trèo lên, nói: "Đại ca, giúp tiểu đệ một lần đi. Cùng lắm thì đệ đi lên cho anh ngầm một lần."
Diệp Thu thất kinh, một cước đem Lý Đại Tráng đá xuống, nói: "Được rồi. Đi sân bóng."
Diệp Thu không thích cảm giác bị người nhìn ngắm, nhưng Lý Đại Tráng cùng Dương Nhạc lại phi thường hưởng thụ loại tư vị này. Danh hiệu Vương tử ba điểm ở Đại Học Thủy Mộc thanh danh đã truyền xa, một số nam sinh thích bóng rổ muốn nhìn xem người này là thần thánh phương nào, có cơ hội có thể cùng hắn luận bàn một chút. Nếu không cũng nghĩ tới việc đem vương tử xử lý rồi, thì chính mình chẳng phải sẽ trở thành quốc vương sao?
Mà các nữ sinh tâm tư thì đơn thuần hơn, các nàng chính là nghe nói có một nam sinh chơi bóng rỗ đặc biệt giỏi, khi chơi có vẻ lười biếng, nhưng lại không ai có thể ngăn cản hắn được, vì thế ôm tâm lý tò mò đến xem.
Vốn từng tốp nữ sinh đang tụm năm tụm ba ở sân bóng rỗ khi nhìn thấy tổ ba người Diệp Thu đã đến, lập tức rất nhanh tụ tập ở bên người bọn họ. Có nữ sinh chỉ trỏ Diệp Thu đang đi ở đàng trước, Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng rất ăn ý theo sau từng bước ở hai bên người Diệp Thu. Vẻ mặt hai người đang hưởng thụ sự nhìn ngắm của phần đông nữ sinh, còn thường thường rất có phong phạm mà gật đầu chào hỏi về phía các nữ sinh xinh đẹp.
"Thấy được không? Đi tuốt ở đàng trước chính là Diệp Thu."
"Hắn chính là Vương tử ba điểm sao? Mảnh mai nhưng thật ra rất có khí chất. Nhưng mà sao gầy vậy cũng có thể chơi bóng rỗ?"
"Ngươi sao lại nói như vậy? Nói, ngươi có phải gian tế hay không, cố ý đến để hủy thanh danh Diệp Thu của chúng ta? Gầy không thể chơi bóng rỗ? Thầy chủ nhiệm của khoa chẳng phải rất béo hay sao, phải đến hai ba trăm cân, ngươi làm cho hắn đến chơi bóng đi?"
"Ai là gian tế? Ta chỉ nói một chút mà thôi —— "
"Nói nói cũng không được. Dù sao không thể hủy thanh danh Vương tử điện hạ của chúng ta được"
"Uy, chúng ta đều là sinh viên, đừng tính toán như vậy có được không?"
"Không tính toán sao? Được. Ta đây coi như như cũng cho qua —— Vương tử điện hạ, em yêu anh"
Lý Đại Tráng lại một lần nữa kích động tới mức sắc mặt ửng hồng, ngẩng đầu ưỡn ngực, long hành hổ bộ, hai mắt nhìn thẳng, nói: "Đại ca, cảm giác này thế nào? Thích không? Anh cùng Đông Nhi thương lượng một chút, có thể đi làm minh tinh được. Đến lúc đó nữ sinh đến vây xem càng nhiều, đệ sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm bảo tiêu cho anh."
Dương Nhạc nhìn lướt qua thấy trước mặt ở hắn và Diệp Thu là một Lý Đại Tráng thấp bé, cười nói: "Với thân hình của cậu mà cũng đòi làm bảo tiêu cho người khác? Rốt cuộc là ai bảo vệ ai?"
"Ngươi là cái đồ Vương Bát Đản. Nếu không đả kích ta một vài lần thì người chết à? Đổng Tồn Thụy chẳng phải không cao sao, nhưng quan trọng là có thể ôm thuốc nổ. Nếu như có nguy hiểm, ta nguyện ý dùng thân thể thay lão Đại đỡ đạn. Như vậy so với mấy kẻ hoa chân múa tay đi quyền thì chẳng phải mạnh hơn nhiều sao?"
Dương Nhạc cười cười, nói với Diệp Thu: "Lúc ra sân luyện tập một chút? Mình rất thích cậu ở trên sân bóng ngược đãi người. Những tên kia bình thường đều là một đám thích chèn ép. Đợi cho đến lúc bị chúng ta dẫn trước cả mười điểm, cả đám sẽ rất nhanh muốn khóc."
"Mình không chơi nữa. Các cậu nếu muốn chơi thì cứ chơi. Mình ở bên cạnh nhìn." Diệp Thu cười lắc đầu. Nhìn lướt qua, không có Lam Khả Tâm ở trong đám người xem kia. Trước kia mỗi lần Diệp Thu đến chơi bóng. Nàng cũng sẽ đi theo lại đây. Hôm nay có thể là không biết mình đến hoặc là đang bận chuyện khác.
Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng thương lượng một chút, chạy ra sân, đây là ba đấu ba nên phải tuyển thêm một người có vóc dáng cao lớn vào chơi. Ba người tạm thời hợp thành một tổ nhỏ. Bên trong Đại Học Thủy Mộc có sân bóng rỗ, nhưng là bình thường đều không cho người ngoài vào, chỉ có thành viên đội bóng mới có thể đi vào tập luyện.
Ở sân bóng rỗ chỉ có một vài cái khung rổ. do trường học nhiều người, lại không đủ cho sinh viên sử dụng. Cho nên, mọi người chỉ có thể chọn dùng cách đấu ba đấu ba, kết cục kẻ nào thắng, sẽ đấu tiếp với tổ khác.
Như vậy trong trận đấu có yêu cầu cực kỳ hà khắc với đồng đội, thường là tổ chức đội ngũ đều cố định. Mà bọn Lý Đại Tráng lại cùng với một người không quen biết hợp thành tổ đội lâm thời, thì tất nhiên khi phối hợp sẽ càng kém cỏi hơn.
Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng mấy ngày nay kỹ thuật bóng có tiến bộ, lòng tin theo đó cũng tăng lên. Đi theo bên người siêu nhân. Thì bản thân cũng thành một nửa siêu nhân mà?
Không nghĩ tới lúc đến phiên bọn họ ra sân. Chưa tới ba phút đồng hồ, đã bị người ta bỏ rổ tới ba lần. Ba lần như vậy, đã thấy trước mắt cái kết cục thua cháy lưới.
"Hừ, như vậy mà cũng có mặt mũi đi ra chơi bóng? Ta còn tưởng là nhân vật khó lường chứ." Một nam sinh thân cao hơn 1m9, thân thể khỏe mạnh, mặc bộ quần áo thể thao NIKE màu đen đứng ở bên cạnh khinh thường nói. Đứng ở bên người hắn còn có mấy người nam sinh cũng cao ngoài 1m9, đang chưng bộ mặt hèn mọn nhìn Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng. Ở trong nhóm người này chói mắt nhất là một nữ nhân, là một nữ nhân xinh đẹp cao khoảng 1m8.
Dựa theo tỉ lệ chiều cao trung bình của Hoa Hạ quốc mà tính, thì nữ nhân cao 1m7 cũng đã xem như cao hơn một cái đầu. Mà nữ nhân cao 1m8, liếc mắt một cái nhìn sang, so với kia chiều cao 1m9 của nam sinh còn muốn cao hơn một chút, nhưng thật ra cùng với một người cao 2m nhìn rất xứng đôi.
Nữ sinh tướng mạo rất xinh đẹp, trên thân mặc một chiếc áo dài thể thao màu đỏ, hạ thân mặc một chiếc quần ngắn thể thao màu trắng, đi giầy thể thao PUMA. Thân cao chân dài, dáng người đầy đặn, hai tay đút vào trong túi áo khoác, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chuyện xảy ra ở trước mắt.
Lý Đại Tráng tuy rằng dáng người nhỏ gầy, tính tình lại phi thường dữ dằn. Thiên vương Lão Tử đến đây hắn cũng dám chửi vài câu, huống chi là mấy cái tên chủ động nói châm chọc này. Miệng há ra mắng: "Chúng ta có trình độ gì thì người quản được sao? Đừng có con mẹ nó ăn no rỗi việc không có chuyện gì."
"Ơ, tên tiểu gia hỏa này còn rất to mồm." Tên nam sinh nói lúc nãy cười ha hả nói với đồng bạn, bọn họ căn bản cũng không có đem Lý Đại Tráng để vào mắt.
Mỗi người đều có điều kiêng kị của mình, mà Lý Đại Tráng ghét nhất chính là bị người khác nói hắn nhỏ. Thấy bọn người lấy thân hình mà trêu ghẹo. Hắn nổi giận đùng đùng đã nghĩ muốn xông lên. Lại bị Dương Nhạc ở bên giữ chặt lấy. Lý Đại Tráng cứ như vậy mà xông lên, còn không phải có đi mà không có về sao?
Dương Nhạc thân cao ở 1m7, nhưng cùng những người này nói chuyện còn phải ngóc lên mặt. Nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì. Chỉ là muốn nhắc nhở các ngươi, đừng tưởng rằng quăng được bóng vào rổ thìcó gì đặc biệt hơn người." Nam nhân cười lạnh nói.
Quay lại phía sau hô: "Bóng rổ."
Đồng bạn của hắn nghe được, lập tức đem trái bóng đang vuốt ve trong lòng ngực hướng khung rổ mà ném tới.
Nam sinh cao lớn cố ý ngừng hai giây, lúc này mới bước nhanh hướng quả bóng đuổi theo. Khi sắp đuổi kịp bóng thì bắt đầu gia tăng tốc độ, thân thể cường tráng giống như đại bàng giương cánh nhảy lên, sau đó vươn hai tay đem trái bóng ôm lấy, thân thể cùng với bóng cùng nhau hướng khung bóng rổ bay qua.
Loảng xoảng!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, nam nhân hai tay ôm bóng hung hăng đập xuống. Hai tay nắm lấy khung bóng rổ ở không trung, quả là một màn thần kỳ.
Khung bóng rổ bị đụng lung lay sắp đổ, người xem xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
"Vương tử ba điểm? Thật sự là ngây thơ." Nam nhân đang bám trên khung rổ rơi xuống, vỗ vỗ tay, xoay người nhìn Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng khinh thường nói.
Diệp Thu trong khoảng thời gian này đều chưa từng gặp qua Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi, trong lòng luôn buồn bả. Sống cùng một chỗ với các nàng mấy tháng, cũng đã cùng nhau trải qua không ít chuyện. Bây giờ đột nhiên rời đi, trong lòng khó tránh khỏi có chút không muốn. Trầm Mặc Nùng là nữ nhân mà Diệp Thu rất thưởng thức, còn có mùi thơm của cơ thể làm cho vừa tiếp cận đã khiến người ta say mê cả nửa ngày, những chuyện tốt đẹp bây giờ cũng đã cách xa hắn.
Hoàn hảo là hắn tại trong trường học có Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng làm bạn. Diệp Thu đột nhiên sống ở ký túc xá, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng vẫn có thể đoán là hắn đã xảy ra chút chuyện gì đó. Cho nên chỉ cần có thời gian, hai người bọn họ đều ở bên cạnh Diệp Thu. Có mấy lần còn kéo Diệp Thu đi chơi bóng rỗ, kết quả là luôn giết đối thủ mà trở về. Bởi vì bóng chỉ cần tới tay của Diệp Thu, là hắn có thể cam đoan đạt được điểm.
Theo những kẻ có tâm thống kê, Diệp Thu ném rổ trúng mục tiêu đạt tới tỉ lệ là 95%. Nhưng mà điều này cũng là do hắn sợ gây nên kinh hãi thế tục khiến cho người khác chú ý mà cố ý trong một vài tình huống ném bóng hóng. Diệp Thu đi chơi bốn năm trận bóng rổ, đã có danh tiếng lớn, còn có một đám nữ fan, có danh hiệu là Vương tử ba điểm*.
Hắn là kẻ vô cùng lười, khi ở trên sân bóng rất ghét vận động. Nhận được bóng thì thuận tay ném đi, cho nên toàn là những cú ném ở ngoài vòng 3 điểm. Loại kỹ xảo này với hắn mà nói thật sự là không đáng nhắc tới, hắn có thể dùng hòn đá đem chim trên cây bắn rụng, huống chi là cái khung bóng rổ vừa lớn như vậy lại còn không thể di động được.
Kỳ thật Diệp Thu đối với bóng rổ vốn không có hứng thú gì, chỉ là Lý Đại Tráng lại cực kỳ cuồng nhiệt yêu môn thể thao này. Lại bởi vì do chiều cao cùng trọng lượng của cơ thề, nên trên sân bóng luôn luôn là nhân vật bị người ghét bỏ. Thật vất vả mới có cơ hội ra sân lần trước, vác mặt chạy theo sau mông đồng đội cả nửa ngày, nhưng người ta căn bản là không muốn chuyền bóng cho hắn.
Dương Nhạc cũng là người theo đuổi đỉnh cao NBA (giải bóng rổ nhà nghề Mỹ), kỹ thuật bóng tuy hơn Lý Đại Tráng nhiều, nhưng là ở trước mặt một số cao thủ cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng. Cho nên khi hai người phát hiện Diệp Thu có thiên phú về bóng rổ, giống như đã tìm được hậu thuẫn mạnh mẽ của chính mình. Vì lý do đó mà vốn trước đây mỗi tuần chơi bóng rổ một lần thì nay biến thành mỗi ngày phải ra sân bóng một lần.
Loại tâm lý này của bọn họ thực dễ dàng lý giải. Nếu một nữ nhân mua một bộ y phục xinh đẹp, ngươi lại không cho nàng mặc nó đi ra khỏi cửa nhà. Nàng không cùng ngươi liều mạng mới là lạ.
Diệp Thu lợi hại, bọn họ cũng được thơm lây. Hiện tại Lý Đại Tráng mỗi lần vào sân bóng liền ngẩng đầu ưỡn ngực mặt đầy hồng quang, căn bản không giống như trước kia chán nản vì ngồi mòn cả mông. Hơn nữa, Diệp Thu khi chơi bóng chỉ biết có hai người Dương Nhạc, Lý Đại Tráng, điều này càng làm cho trong lòng hai người khó có thể kìm nén được cảm giác kiêu ngạo.
Mỗi lần Diệp Thu cự tuyệt hai người đi sân bóng, hai người liền hết mềm lại cứng, thi triển ra tất cả vốn liếng thủ đoạn để có thể đem được Diệp Thu đi. Diệp Thu không đi, bọn họ sao có thể phong quang? Đâu có nữ nhân nào còn có thể thét lên chói tai đối với bọn họ?
"Đại ca, đệ biết huynh không thích chơi bóng rỗ —— cao thủ mà, đều phải che dấu thân thủ của bản thân. Nhưng hôm nay thật sự là lần cuối cùng. Đệ Lý Đại Tráng lấy nhân phẩm của ta hướng trời thề —— "
Dương Nhạc một cước đá qua. Mắng: "Ngươi ngày hôm qua chính là lấy nhân phẩm của ngươi thề, đã nói qua đó là một lần cuối cùng ."
"Nói qua?" Lý Đại Tráng sờ sờ cái đầu bé nhỏ của mình, nói: "Được. Hôm nay mình lấy nhân phẩm lão bà của mình thề, thật là một lần cuối cùng. Đại ca, anh liền giúp đỡ chút đi. Vừa rồi lúc em đi xuống lầu múc nước cho lão nhân gia người, còn có nữ sinh hỏi em "Cái người kia… Diệp Thu cùng phòng với các cậu hôm nay có đi sân bóng chơi bóng không". Đại ca, anh xem nhiều người như vậy đều chờ mong anh. Vương tử ba phần. Danh hiệu êm tai tới cỡ nào! Ngẫm lại khiến cho mấy tiểu nữ sinh này chảy nước miếng."
Diệp Thu nằm ở trên giường xem quyển "Di thất địa bảo tàng" mà bản hắn mượn ở thư viện. Mấy ngày nay hoặc là bị Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng kéo ra ngoài chơi bóng rỗ, hoặc là cùng Lam Khả Tâm đi chơi ở Hồ Thiển thủy, có rất ít thời gian an tĩnh để đọc sách. Quyển sách này mượn về cũng mới chỉ xem được vài trang. Làm cho Diệp Thu cũng cảm thấy được có chút ngượng ngùng.
Dương Nhạc ở bên cạnh cười to, vỗ bả vai Lý Đại Tráng nói: "Cậu có phải hay không lại nói cho các nàng biết, cho dù Diệp Thu không đi, cậu cũng sẽ đem người kéo đi?"Đây không phải là lần đầu tiên Lý Đại Tráng làm việc này, hơn nữa tên tiểu tử này thiếu tâm nhãn, không muốn vì Diệp Thu mà thất tín với nữ nhân, hắn mỗi lần đều dùng hết cả khí lực để bức Diệp Thu đi ra ngoài.
"Hắc hắc, đây chẳng phải là biểu thị quan hệ giữa mình và đại ca không tầm thường sao? Đại ca. Cấp tiểu đệ mặt mũi lần nữa đi. Cùng lắm thì hôm nay đệ không cho anh ra sân. Anh chỉ cần lượn vài vòng quanh sân để cho những nữ nhân kia nhìn thấy anh là được." Lý Đại Tráng thấy mình thuyết phục Diệp Thu không được, tức giận đem mũi đao chuyển dời sang trên người Dương Nhạc.
"Dương Nhạc. Tên hỗn đản này, như thế nào mà một câu cũng không nói? Vừa rồi trên đường trở về khi lấy nước không phải cậu cổ động tôi tới khuyên Diệp Thu? Mà bây giờ còn chế giễu, cậu ở bên cạnh giả mù sa mưa (giả bộ) làm người tốt."
Dương Nhạc cười nói: "Đây không phải là vì miệng cậu nói so với tôi tốt hơn sao. Cho nên mới tôi mới trọng trách này giao cho cậu."
Lý Đại Tráng khinh bỉ nhìn hắn một cái, cầm lấy lan can giường của Diệp Thu muốn trèo lên, nói: "Đại ca, giúp tiểu đệ một lần đi. Cùng lắm thì đệ đi lên cho anh ngầm một lần."
Diệp Thu thất kinh, một cước đem Lý Đại Tráng đá xuống, nói: "Được rồi. Đi sân bóng."
Diệp Thu không thích cảm giác bị người nhìn ngắm, nhưng Lý Đại Tráng cùng Dương Nhạc lại phi thường hưởng thụ loại tư vị này. Danh hiệu Vương tử ba điểm ở Đại Học Thủy Mộc thanh danh đã truyền xa, một số nam sinh thích bóng rổ muốn nhìn xem người này là thần thánh phương nào, có cơ hội có thể cùng hắn luận bàn một chút. Nếu không cũng nghĩ tới việc đem vương tử xử lý rồi, thì chính mình chẳng phải sẽ trở thành quốc vương sao?
Mà các nữ sinh tâm tư thì đơn thuần hơn, các nàng chính là nghe nói có một nam sinh chơi bóng rỗ đặc biệt giỏi, khi chơi có vẻ lười biếng, nhưng lại không ai có thể ngăn cản hắn được, vì thế ôm tâm lý tò mò đến xem.
Vốn từng tốp nữ sinh đang tụm năm tụm ba ở sân bóng rỗ khi nhìn thấy tổ ba người Diệp Thu đã đến, lập tức rất nhanh tụ tập ở bên người bọn họ. Có nữ sinh chỉ trỏ Diệp Thu đang đi ở đàng trước, Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng rất ăn ý theo sau từng bước ở hai bên người Diệp Thu. Vẻ mặt hai người đang hưởng thụ sự nhìn ngắm của phần đông nữ sinh, còn thường thường rất có phong phạm mà gật đầu chào hỏi về phía các nữ sinh xinh đẹp.
"Thấy được không? Đi tuốt ở đàng trước chính là Diệp Thu."
"Hắn chính là Vương tử ba điểm sao? Mảnh mai nhưng thật ra rất có khí chất. Nhưng mà sao gầy vậy cũng có thể chơi bóng rỗ?"
"Ngươi sao lại nói như vậy? Nói, ngươi có phải gian tế hay không, cố ý đến để hủy thanh danh Diệp Thu của chúng ta? Gầy không thể chơi bóng rỗ? Thầy chủ nhiệm của khoa chẳng phải rất béo hay sao, phải đến hai ba trăm cân, ngươi làm cho hắn đến chơi bóng đi?"
"Ai là gian tế? Ta chỉ nói một chút mà thôi —— "
"Nói nói cũng không được. Dù sao không thể hủy thanh danh Vương tử điện hạ của chúng ta được"
"Uy, chúng ta đều là sinh viên, đừng tính toán như vậy có được không?"
"Không tính toán sao? Được. Ta đây coi như như cũng cho qua —— Vương tử điện hạ, em yêu anh"
Lý Đại Tráng lại một lần nữa kích động tới mức sắc mặt ửng hồng, ngẩng đầu ưỡn ngực, long hành hổ bộ, hai mắt nhìn thẳng, nói: "Đại ca, cảm giác này thế nào? Thích không? Anh cùng Đông Nhi thương lượng một chút, có thể đi làm minh tinh được. Đến lúc đó nữ sinh đến vây xem càng nhiều, đệ sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm bảo tiêu cho anh."
Dương Nhạc nhìn lướt qua thấy trước mặt ở hắn và Diệp Thu là một Lý Đại Tráng thấp bé, cười nói: "Với thân hình của cậu mà cũng đòi làm bảo tiêu cho người khác? Rốt cuộc là ai bảo vệ ai?"
"Ngươi là cái đồ Vương Bát Đản. Nếu không đả kích ta một vài lần thì người chết à? Đổng Tồn Thụy chẳng phải không cao sao, nhưng quan trọng là có thể ôm thuốc nổ. Nếu như có nguy hiểm, ta nguyện ý dùng thân thể thay lão Đại đỡ đạn. Như vậy so với mấy kẻ hoa chân múa tay đi quyền thì chẳng phải mạnh hơn nhiều sao?"
Dương Nhạc cười cười, nói với Diệp Thu: "Lúc ra sân luyện tập một chút? Mình rất thích cậu ở trên sân bóng ngược đãi người. Những tên kia bình thường đều là một đám thích chèn ép. Đợi cho đến lúc bị chúng ta dẫn trước cả mười điểm, cả đám sẽ rất nhanh muốn khóc."
"Mình không chơi nữa. Các cậu nếu muốn chơi thì cứ chơi. Mình ở bên cạnh nhìn." Diệp Thu cười lắc đầu. Nhìn lướt qua, không có Lam Khả Tâm ở trong đám người xem kia. Trước kia mỗi lần Diệp Thu đến chơi bóng. Nàng cũng sẽ đi theo lại đây. Hôm nay có thể là không biết mình đến hoặc là đang bận chuyện khác.
Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng thương lượng một chút, chạy ra sân, đây là ba đấu ba nên phải tuyển thêm một người có vóc dáng cao lớn vào chơi. Ba người tạm thời hợp thành một tổ nhỏ. Bên trong Đại Học Thủy Mộc có sân bóng rỗ, nhưng là bình thường đều không cho người ngoài vào, chỉ có thành viên đội bóng mới có thể đi vào tập luyện.
Ở sân bóng rỗ chỉ có một vài cái khung rổ. do trường học nhiều người, lại không đủ cho sinh viên sử dụng. Cho nên, mọi người chỉ có thể chọn dùng cách đấu ba đấu ba, kết cục kẻ nào thắng, sẽ đấu tiếp với tổ khác. Nguồn:
Như vậy trong trận đấu có yêu cầu cực kỳ hà khắc với đồng đội, thường là tổ chức đội ngũ đều cố định. Mà bọn Lý Đại Tráng lại cùng với một người không quen biết hợp thành tổ đội lâm thời, thì tất nhiên khi phối hợp sẽ càng kém cỏi hơn.
Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng mấy ngày nay kỹ thuật bóng có tiến bộ, lòng tin theo đó cũng tăng lên. Đi theo bên người siêu nhân. Thì bản thân cũng thành một nửa siêu nhân mà?
Không nghĩ tới lúc đến phiên bọn họ ra sân. Chưa tới ba phút đồng hồ, đã bị người ta bỏ rổ tới ba lần. Ba lần như vậy, đã thấy trước mắt cái kết cục thua cháy lưới.
"Hừ, như vậy mà cũng có mặt mũi đi ra chơi bóng? Ta còn tưởng là nhân vật khó lường chứ." Một nam sinh thân cao hơn 1m9, thân thể khỏe mạnh, mặc bộ quần áo thể thao NIKE màu đen đứng ở bên cạnh khinh thường nói. Đứng ở bên người hắn còn có mấy người nam sinh cũng cao ngoài 1m9, đang chưng bộ mặt hèn mọn nhìn Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng. Ở trong nhóm người này chói mắt nhất là một nữ nhân, là một nữ nhân xinh đẹp cao khoảng 1m8.
Dựa theo tỉ lệ chiều cao trung bình của Hoa Hạ quốc mà tính, thì nữ nhân cao 1m7 cũng đã xem như cao hơn một cái đầu. Mà nữ nhân cao 1m8, liếc mắt một cái nhìn sang, so với kia chiều cao 1m9 của nam sinh còn muốn cao hơn một chút, nhưng thật ra cùng với một người cao 2m nhìn rất xứng đôi.
Nữ sinh tướng mạo rất xinh đẹp, trên thân mặc một chiếc áo dài thể thao màu đỏ, hạ thân mặc một chiếc quần ngắn thể thao màu trắng, đi giầy thể thao PUMA. Thân cao chân dài, dáng người đầy đặn, hai tay đút vào trong túi áo khoác, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chuyện xảy ra ở trước mắt.
Lý Đại Tráng tuy rằng dáng người nhỏ gầy, tính tình lại phi thường dữ dằn. Thiên vương Lão Tử đến đây hắn cũng dám chửi vài câu, huống chi là mấy cái tên chủ động nói châm chọc này. Miệng há ra mắng: "Chúng ta có trình độ gì thì người quản được sao? Đừng có con mẹ nó ăn no rỗi việc không có chuyện gì."
"Ơ, tên tiểu gia hỏa này còn rất to mồm." Tên nam sinh nói lúc nãy cười ha hả nói với đồng bạn, bọn họ căn bản cũng không có đem Lý Đại Tráng để vào mắt.
Mỗi người đều có điều kiêng kị của mình, mà Lý Đại Tráng ghét nhất chính là bị người khác nói hắn nhỏ. Thấy bọn người lấy thân hình mà trêu ghẹo. Hắn nổi giận đùng đùng đã nghĩ muốn xông lên. Lại bị Dương Nhạc ở bên giữ chặt lấy. Lý Đại Tráng cứ như vậy mà xông lên, còn không phải có đi mà không có về sao?
Dương Nhạc thân cao ở 1m7, nhưng cùng những người này nói chuyện còn phải ngóc lên mặt. Nói: "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì. Chỉ là muốn nhắc nhở các ngươi, đừng tưởng rằng quăng được bóng vào rổ thìcó gì đặc biệt hơn người." Nam nhân cười lạnh nói.
Quay lại phía sau hô: "Bóng rổ."
Đồng bạn của hắn nghe được, lập tức đem trái bóng đang vuốt ve trong lòng ngực hướng khung rổ mà ném tới.
Nam sinh cao lớn cố ý ngừng hai giây, lúc này mới bước nhanh hướng quả bóng đuổi theo. Khi sắp đuổi kịp bóng thì bắt đầu gia tăng tốc độ, thân thể cường tráng giống như đại bàng giương cánh nhảy lên, sau đó vươn hai tay đem trái bóng ôm lấy, thân thể cùng với bóng cùng nhau hướng khung bóng rổ bay qua.
Loảng xoảng!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, nam nhân hai tay ôm bóng hung hăng đập xuống. Hai tay nắm lấy khung bóng rổ ở không trung, quả là một màn thần kỳ.
Khung bóng rổ bị đụng lung lay sắp đổ, người xem xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
"Vương tử ba điểm? Thật sự là ngây thơ." Nam nhân đang bám trên khung rổ rơi xuống, vỗ vỗ tay, xoay người nhìn Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng khinh thường nói.