Phía sau nhà tang lễ là một khối đất hoang, cách đó không xa là lò hỏa táng, đang có nhân viên bận rộn làm việc. Đẩy vào một thi thể, chờ khi đi ra chỉ còn một nắm tro tàn. Trần trụi đưa vào, trần trụi trở ra, tất cả vật gì chạm phải ngọn lửa đó đều tan thành tro bụi, bởi vậy không thể mang theo vật gì vào bên trong.
Tào Tuyết Cầm đi tới bên này, nhìn thấy không có người quen mới lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi một cú điện thoại: "Alo, ông xã, em đang ở phía sau viện, em có việc muốn nói với anh, mau đến đây."
"Được, chờ anh một chút, qua liền." Đầu dây bên kia vang lên giọng nói giả vờ trấn tĩnh.
Cúp điện thoại, Tào Tuyết Cầm lại quan sát mảnh đất hoang, trong lòng hơi sợ. Không khí mùa thu ở Tôi Hàng vẫn ẩm ướt, cây cỏ tươi tốt, cỏ dại sau viện đã cao tới đầu gối, cũng không có người nào cắt đi. Cũng không biết những người này bận rộn cái gì, bởi vì hoàn cảnh công tác có tính đặc thù, tiền lương cùng với phúc lợi bị một công ty nhà nước khác chiếm không ít, một vài lãnh đạo có bạn bè thân thích đều bố trí ở đây, cầm nhiều tiền lương như vậy, nhưng cũng không biết đi làm gì.
Chỉ một lát, Trầm Nhi Lập đã vội vã đi tới, hắn mặc âu phục màu đen ngực cài một bông hoa trông rất đặc sắc, trang phục này không hề phù hợp mặc lúc bình thường.
"Có chuyện gì khó nói, lại chạy tới nơi này nói? Đàn bà các người thật ngu ngốc, luôn thích làm ra vẻ thần bí như trẻ con." Trầm Nhi Lập khiển trách.
"Yêu, Trầm Nhi Lập, đàn bà bọn tôi thích làm ra vẻ thần bí sao, anh thì làm chuyện thông minh? Vô luận là công việc hay chơi gái có cái nào anh làm tốt? Cũng khó trách lão già đã thành quỷ kia không chọn anh." Tào Tuyết Cầm mỉa mai nói, cũng xuất thân từ gia tộc danh giá ở Tô Hàng, nhưng ngôn ngữ không khác gì gái làng chơi. Bất quá lời vừa nói ra, trong lòng cũng bớt tức giận đi không ít, trấn tĩnh trở lại.
"Được rồi, bây giờ là lúc cãi nhau sao? Bác sĩ bách sao lại chết?" Trầm Nhi Lập một bụng tức giận, nhưng không phát tác được. Tào Tuyết Cầm nói câu vô luận chơi gái kia chính là đả kích lớn với lòng tự tôn của hắn.
"Tôi cũng không biết, tôi lúc đó ngực có chút khó chịu, liền bảo hắn kiểm tra......."
"Kiểm tra rồi lên giường?" Trầm Nhi Lập cười nói.
"Cnm, Trầm Nhi Lập, anh muốn tìm chết, không muốn sống nữa? Không muốn ra đây cứ việc nói thẳng, tôi đem chuyện này phanh phui hết, đứa con trong bụng cũng không cần, bỏ nó đi luôn." Tào Tuyết Cầm nghe chồng nói xong, cơn tức vừa rồi lại bùng lên, như một con mụ hàng tôm hàng cá chửi ầm lên.
"Được rồi, được rồi. Cô điên sao? Làm gì hét lớn như vậy, lẽ nào muốn mọi người đều nghe thấy? Chuyện khác của cô tôi không muốn quản, trước hết nói cho tôi biết Bách lão đầu vì sao lại chết. Vì sao cô vừa đi, hắn lại chết?"
"Tôi làm sao mà biết? Khi tôi đi hắn còn bình thường, còn có, sao con điếm Trầm Mặc Nùng kia lại đi theo chúng ta? Nó sẽ không biết chuyện chúng ta có con chứ?" Tào Tuyết Cầm mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
"Rất có thể, tôi nghĩ chuyện này khó giấu, như vậy đi, chúng ta tuyên bố ra ngoài, nói thân thể cô dạo này khó chịu, đi kiểm tra, bác sĩ nói cô mang thai..... chủ động nói ra cũng tốt, chung quy so với việc bị người khác vạch trần vẫn tốt hơn."
"Được rồi, chúng ta bây giờ ra ngoài nói, tôi gọi anh ra đây còn bàn bạc chuyện này nữa, Nhi Lập, chúng ta không thể trì hoãn nữa, may mà lần trước Trầm Mặc Nùng theo dõi tôi đến của hàng thuốc, nếu không có lẽ tôi cũng bị cảnh sát bắt rồi." Tào Tuyết Cầm trong lòng còn sợ hãi nói: "Còn nữa, phần di chúc kia anh có tìm được không? Kẻ đã chết kia để ở đâu? Căn nhà lớn như vậy, có khả năng tìm được không?"
"Tôi vẫn đang tìm a, chỉ là mấy ngày nay trong nhà nhiều người như vậy, tôi làm sao dám làm ầm ĩ? Yên tâm, chỉ cần chúng ta tìm được trước anh cả là được, ngoài chúng ta, còn ai biết bản di chúc kia tồn tại?"
"Hẳn là không có, đi thôi, hiện tại tôi phải công bố cho bọn họ tin mang thai, chú ý mặt anh, phải như một thằng đàn ông chứ. Anh xem hình dạng anh kìa? Cười đi, đây là chuyện vui."
Hai vợ chồng bàn bạc một hồi, đi tới gian phòng nghỉ ngơi của các bậc trưởng bối Trầm gia. Bên trong nhốn nháo, đều đang nghị luận chuyện Trầm Mặc Nùng bị cảnh sát bắt đi, càng nói càng khó nghe, hai người đứng bên ngoài cả nửa ngày, không thu được chút tin hữu ích, đàn ông thì hận kẻ được Trầm lão gia tử sủng ái, phụ nữ thì hận con mắt hận cái mũi của nàng, hận trên người nàng cái gì cũng hoàn mĩ, khó có được một tiếng nói tốt, lại bị người khác át đi. Kết quả có muốn cũng không dám mở miệng nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, tình hình so với tưởng tượng của họ còn tốt hớn, hai người để biểu thị thắm thiết, cố ý nắm tay, sau đó cùng nhau đẩy cửa tiền vào. Trên mặt còn bộ dáng tươi cười, Trầm Nhi Lập lớn tiếng nói: "Chú Hai, chú Ba, cậu, mợ, bác, dượng, chúng cháu báo chuyện vui."
Hai người vừa bước vào, mọi người đã nhìn thấy, nghe họ nói có chuyện vui đều âm thầm cười trộm. Trầm Nhi Lập quả thật lưu manh, di hài phụ thân còn chưa lạnh, lại bày bộ dạng vui sướng như vậy, đến báo hỉ.
"Nhi Lập, chuyện gì? Cài gì mà ho to gọi nhỏ?" Một người bác khiển trách.
"Bác, thật sự là chuyện vui, Tuyết Cầm hôm nay ngực có chút khó chịu, mấy ngày nay lại mệt nhọc, rảnh rỗi đến tìm bác sĩ một chút, không ngờ bác sĩ nói nàng mang thai, có phải chuyện vui hay không?"
Mọi người liền sửng sốt, sau đó tiến tới chúc mừng, mừng sinh quý tử, dài dòng vài câu, cũng coi như không thất lễ.
Diệp Thu vốn đối với dạng cảnh sát thích làm nô tài của kẻ khác không có hảo cảm, lại nghe miệng hắn noi đầy thô tục, liền muốn giáo huấn. Đến khi hắn chỉ mặt mình nói muốn tra khảo, Diệp Thu rút cuộc ra tay, hơn nữa cố ý nặng tay, trực tiếp đánh hắn trật khớp hàm.
Cái này nếu may mắn tìm được người nắn hàm, sau đó cũng không thể ăn thịt cùng vài đồ ăn cứng được. Diệp Thu thủ đoạn cực kì nhanh độc, đã xuất thủ thì phải lưu lại cho đối phương dấu vết cả đời.
Gã cảnh sát bị hòn đá bắn trúng, trực tiếp hôn mê, nếu không có người phía sau đỡ hắn, có lẽ đã vật ra mặt đất.
Cảnh sát khác hùng hùng hổ hổ mở chốt bảo hiểm muốn động thủ, Diệp Thu kéo Trầm Mặc Nùng ra phía sau.
Nhớ tới câu nói lúc trước của hắn tôi vì cô bị thương hơn một lần, nhiều hơn cũng không sao, nếu cô bị thương, vậy những lần bị thương trước của tôi không có ý nghĩa gì, trai tim Trầm Mặc Nùng như bị một chiếc lông gà nhẹ nhàng trêu chọc, thoáng tê dại đi, trong hoàn cảnh nguy hiểm, vậy mà có chút hoảng hốt khó hiểu.
"Diệp Thu, cẩn thận." Trầm Mặc Nùng không chạy lên trước mặt Diệp Thu đỡ đạn cho hắn, mà chỉ ở phía sau nhỏ giọng nói.
Diệp Thu nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nàng, bây giờ nàng mới nhận ra, vừa rồi Diệp Thu kéo tay nàng, vẫn chưa buông ra, cho tới bây giờ tay nàng vẫn bị hắn nắm lấy. Tuy rằng là không thích hợp, nhưng không có ý tứ giựt ra. Có lẽ, có một nam nhân nguyện ý nắm tay mình đối mặt với nguy hiểm cũng là một chuyện hạnh phúc a.
Nhớ tới việc Đường Quả nhất mực tình thâm với Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng không ngăn được cảm giác phức tạp khó hiểu trong lòng.
"Các anh muốn làm kẻ chết thay? Các anh biết tôi là ai không? Được rồi, mặc dù không đề cập đến thân phận tôi, nhưng các anh biết thân thế nàng chứ? Tiểu thư Trầm gia các anh có thể tùy tiện bắn sao? Nói thật, chủ của các anh có cừu oán với tôi, có lẽ nói đúng là chủ của chủ. Chúng ta trước đây căn bản không quen, các anh nguyện vì hắn là mất mạng?"
Mấy người cảnh sát giơ dúng do dự không có ai nổ súng, bọn họ đã không còn người chỉ huy, căn bản là bị phân rã, ai cũng không dám nổ súng đầu tiên, đây là đặc điểm của dân Hoa Hạ, Diệp Thu đã sớm nghĩ tới.
"Không cần thiết phải vậy, các anh nguyện ý theo hắn mạo hiểm, đơn giản vì thăng quan phát tài, mà mạng không còn, vậy giấc mộng thăng quan phát tài càng không thể thành sự thật đúng không? Vì cha mẹ các anh hãy nghĩ lại, vì con cái của các anh hãy nghĩ lại, vì cuộc sống vui vẻ ăn chơi sau này hãy ngẫm lại, vì những người đàn bà của các anh mà nghĩ lại."
Diệp Thu cười lạnh nhìn đám cảnh sát ngây như phỗng, chỉ hận không rèn sắt thành thép nói: "Các anh đã chết các nàng phải làm sao? Bọn họ cần các anh."
Phía sau nhà tang lễ là một khối đất hoang, cách đó không xa là lò hỏa táng, đang có nhân viên bận rộn làm việc. Đẩy vào một thi thể, chờ khi đi ra chỉ còn một nắm tro tàn. Trần trụi đưa vào, trần trụi trở ra, tất cả vật gì chạm phải ngọn lửa đó đều tan thành tro bụi, bởi vậy không thể mang theo vật gì vào bên trong.
Tào Tuyết Cầm đi tới bên này, nhìn thấy không có người quen mới lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi một cú điện thoại: "Alo, ông xã, em đang ở phía sau viện, em có việc muốn nói với anh, mau đến đây."
"Được, chờ anh một chút, qua liền." Đầu dây bên kia vang lên giọng nói giả vờ trấn tĩnh.
Cúp điện thoại, Tào Tuyết Cầm lại quan sát mảnh đất hoang, trong lòng hơi sợ. Không khí mùa thu ở Tôi Hàng vẫn ẩm ướt, cây cỏ tươi tốt, cỏ dại sau viện đã cao tới đầu gối, cũng không có người nào cắt đi. Cũng không biết những người này bận rộn cái gì, bởi vì hoàn cảnh công tác có tính đặc thù, tiền lương cùng với phúc lợi bị một công ty nhà nước khác chiếm không ít, một vài lãnh đạo có bạn bè thân thích đều bố trí ở đây, cầm nhiều tiền lương như vậy, nhưng cũng không biết đi làm gì.
Chỉ một lát, Trầm Nhi Lập đã vội vã đi tới, hắn mặc âu phục màu đen ngực cài một bông hoa trông rất đặc sắc, trang phục này không hề phù hợp mặc lúc bình thường.
"Có chuyện gì khó nói, lại chạy tới nơi này nói? Đàn bà các người thật ngu ngốc, luôn thích làm ra vẻ thần bí như trẻ con." Trầm Nhi Lập khiển trách.
"Yêu, Trầm Nhi Lập, đàn bà bọn tôi thích làm ra vẻ thần bí sao, anh thì làm chuyện thông minh? Vô luận là công việc hay chơi gái có cái nào anh làm tốt? Cũng khó trách lão già đã thành quỷ kia không chọn anh." Tào Tuyết Cầm mỉa mai nói, cũng xuất thân từ gia tộc danh giá ở Tô Hàng, nhưng ngôn ngữ không khác gì gái làng chơi. Bất quá lời vừa nói ra, trong lòng cũng bớt tức giận đi không ít, trấn tĩnh trở lại.
"Được rồi, bây giờ là lúc cãi nhau sao? Bác sĩ bách sao lại chết?" Trầm Nhi Lập một bụng tức giận, nhưng không phát tác được. Tào Tuyết Cầm nói câu vô luận chơi gái kia chính là đả kích lớn với lòng tự tôn của hắn.
"Tôi cũng không biết, tôi lúc đó ngực có chút khó chịu, liền bảo hắn kiểm tra.......""Kiểm tra rồi lên giường?" Trầm Nhi Lập cười nói.
"Cnm, Trầm Nhi Lập, anh muốn tìm chết, không muốn sống nữa? Không muốn ra đây cứ việc nói thẳng, tôi đem chuyện này phanh phui hết, đứa con trong bụng cũng không cần, bỏ nó đi luôn." Tào Tuyết Cầm nghe chồng nói xong, cơn tức vừa rồi lại bùng lên, như một con mụ hàng tôm hàng cá chửi ầm lên.
"Được rồi, được rồi. Cô điên sao? Làm gì hét lớn như vậy, lẽ nào muốn mọi người đều nghe thấy? Chuyện khác của cô tôi không muốn quản, trước hết nói cho tôi biết Bách lão đầu vì sao lại chết. Vì sao cô vừa đi, hắn lại chết?"
"Tôi làm sao mà biết? Khi tôi đi hắn còn bình thường, còn có, sao con điếm Trầm Mặc Nùng kia lại đi theo chúng ta? Nó sẽ không biết chuyện chúng ta có con chứ?" Tào Tuyết Cầm mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
"Rất có thể, tôi nghĩ chuyện này khó giấu, như vậy đi, chúng ta tuyên bố ra ngoài, nói thân thể cô dạo này khó chịu, đi kiểm tra, bác sĩ nói cô mang thai..... chủ động nói ra cũng tốt, chung quy so với việc bị người khác vạch trần vẫn tốt hơn."
"Được rồi, chúng ta bây giờ ra ngoài nói, tôi gọi anh ra đây còn bàn bạc chuyện này nữa, Nhi Lập, chúng ta không thể trì hoãn nữa, may mà lần trước Trầm Mặc Nùng theo dõi tôi đến của hàng thuốc, nếu không có lẽ tôi cũng bị cảnh sát bắt rồi." Tào Tuyết Cầm trong lòng còn sợ hãi nói: "Còn nữa, phần di chúc kia anh có tìm được không? Kẻ đã chết kia để ở đâu? Căn nhà lớn như vậy, có khả năng tìm được không?"
"Tôi vẫn đang tìm a, chỉ là mấy ngày nay trong nhà nhiều người như vậy, tôi làm sao dám làm ầm ĩ? Yên tâm, chỉ cần chúng ta tìm được trước anh cả là được, ngoài chúng ta, còn ai biết bản di chúc kia tồn tại?"
"Hẳn là không có, đi thôi, hiện tại tôi phải công bố cho bọn họ tin mang thai, chú ý mặt anh, phải như một thằng đàn ông chứ. Anh xem hình dạng anh kìa? Cười đi, đây là chuyện vui."
Hai vợ chồng bàn bạc một hồi, đi tới gian phòng nghỉ ngơi của các bậc trưởng bối Trầm gia. Bên trong nhốn nháo, đều đang nghị luận chuyện Trầm Mặc Nùng bị cảnh sát bắt đi, càng nói càng khó nghe, hai người đứng bên ngoài cả nửa ngày, không thu được chút tin hữu ích, đàn ông thì hận kẻ được Trầm lão gia tử sủng ái, phụ nữ thì hận con mắt hận cái mũi của nàng, hận trên người nàng cái gì cũng hoàn mĩ, khó có được một tiếng nói tốt, lại bị người khác át đi. Kết quả có muốn cũng không dám mở miệng nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, tình hình so với tưởng tượng của họ còn tốt hớn, hai người để biểu thị thắm thiết, cố ý nắm tay, sau đó cùng nhau đẩy cửa tiền vào. Trên mặt còn bộ dáng tươi cười, Trầm Nhi Lập lớn tiếng nói: "Chú Hai, chú Ba, cậu, mợ, bác, dượng, chúng cháu báo chuyện vui."
Hai người vừa bước vào, mọi người đã nhìn thấy, nghe họ nói có chuyện vui đều âm thầm cười trộm. Trầm Nhi Lập quả thật lưu manh, di hài phụ thân còn chưa lạnh, lại bày bộ dạng vui sướng như vậy, đến báo hỉ.
"Nhi Lập, chuyện gì? Cài gì mà ho to gọi nhỏ?" Một người bác khiển trách.
"Bác, thật sự là chuyện vui, Tuyết Cầm hôm nay ngực có chút khó chịu, mấy ngày nay lại mệt nhọc, rảnh rỗi đến tìm bác sĩ một chút, không ngờ bác sĩ nói nàng mang thai, có phải chuyện vui hay không?"
Mọi người liền sửng sốt, sau đó tiến tới chúc mừng, mừng sinh quý tử, dài dòng vài câu, cũng coi như không thất lễ.
Diệp Thu vốn đối với dạng cảnh sát thích làm nô tài của kẻ khác không có hảo cảm, lại nghe miệng hắn noi đầy thô tục, liền muốn giáo huấn. Đến khi hắn chỉ mặt mình nói muốn tra khảo, Diệp Thu rút cuộc ra tay, hơn nữa cố ý nặng tay, trực tiếp đánh hắn trật khớp hàm.
Cái này nếu may mắn tìm được người nắn hàm, sau đó cũng không thể ăn thịt cùng vài đồ ăn cứng được. Diệp Thu thủ đoạn cực kì nhanh độc, đã xuất thủ thì phải lưu lại cho đối phương dấu vết cả đời.
Gã cảnh sát bị hòn đá bắn trúng, trực tiếp hôn mê, nếu không có người phía sau đỡ hắn, có lẽ đã vật ra mặt đất.
Cảnh sát khác hùng hùng hổ hổ mở chốt bảo hiểm muốn động thủ, Diệp Thu kéo Trầm Mặc Nùng ra phía sau.
Nhớ tới câu nói lúc trước của hắn tôi vì cô bị thương hơn một lần, nhiều hơn cũng không sao, nếu cô bị thương, vậy những lần bị thương trước của tôi không có ý nghĩa gì, trai tim Trầm Mặc Nùng như bị một chiếc lông gà nhẹ nhàng trêu chọc, thoáng tê dại đi, trong hoàn cảnh nguy hiểm, vậy mà có chút hoảng hốt khó hiểu.
"Diệp Thu, cẩn thận." Trầm Mặc Nùng không chạy lên trước mặt Diệp Thu đỡ đạn cho hắn, mà chỉ ở phía sau nhỏ giọng nói.
Diệp Thu nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nàng, bây giờ nàng mới nhận ra, vừa rồi Diệp Thu kéo tay nàng, vẫn chưa buông ra, cho tới bây giờ tay nàng vẫn bị hắn nắm lấy. Tuy rằng là không thích hợp, nhưng không có ý tứ giựt ra. Có lẽ, có một nam nhân nguyện ý nắm tay mình đối mặt với nguy hiểm cũng là một chuyện hạnh phúc a.
Nhớ tới việc Đường Quả nhất mực tình thâm với Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng không ngăn được cảm giác phức tạp khó hiểu trong lòng.
"Các anh muốn làm kẻ chết thay? Các anh biết tôi là ai không? Được rồi, mặc dù không đề cập đến thân phận tôi, nhưng các anh biết thân thế nàng chứ? Tiểu thư Trầm gia các anh có thể tùy tiện bắn sao? Nói thật, chủ của các anh có cừu oán với tôi, có lẽ nói đúng là chủ của chủ. Chúng ta trước đây căn bản không quen, các anh nguyện vì hắn là mất mạng?"
Mấy người cảnh sát giơ dúng do dự không có ai nổ súng, bọn họ đã không còn người chỉ huy, căn bản là bị phân rã, ai cũng không dám nổ súng đầu tiên, đây là đặc điểm của dân Hoa Hạ, Diệp Thu đã sớm nghĩ tới.
"Không cần thiết phải vậy, các anh nguyện ý theo hắn mạo hiểm, đơn giản vì thăng quan phát tài, mà mạng không còn, vậy giấc mộng thăng quan phát tài càng không thể thành sự thật đúng không? Vì cha mẹ các anh hãy nghĩ lại, vì con cái của các anh hãy nghĩ lại, vì cuộc sống vui vẻ ăn chơi sau này hãy ngẫm lại, vì những người đàn bà của các anh mà nghĩ lại."
Diệp Thu cười lạnh nhìn đám cảnh sát ngây như phỗng, chỉ hận không rèn sắt thành thép nói: "Các anh đã chết các nàng phải làm sao? Bọn họ cần các anh."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phía sau nhà tang lễ là một khối đất hoang, cách đó không xa là lò hỏa táng, đang có nhân viên bận rộn làm việc. Đẩy vào một thi thể, chờ khi đi ra chỉ còn một nắm tro tàn. Trần trụi đưa vào, trần trụi trở ra, tất cả vật gì chạm phải ngọn lửa đó đều tan thành tro bụi, bởi vậy không thể mang theo vật gì vào bên trong.
Tào Tuyết Cầm đi tới bên này, nhìn thấy không có người quen mới lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi một cú điện thoại: "Alo, ông xã, em đang ở phía sau viện, em có việc muốn nói với anh, mau đến đây."
"Được, chờ anh một chút, qua liền." Đầu dây bên kia vang lên giọng nói giả vờ trấn tĩnh.
Cúp điện thoại, Tào Tuyết Cầm lại quan sát mảnh đất hoang, trong lòng hơi sợ. Không khí mùa thu ở Tôi Hàng vẫn ẩm ướt, cây cỏ tươi tốt, cỏ dại sau viện đã cao tới đầu gối, cũng không có người nào cắt đi. Cũng không biết những người này bận rộn cái gì, bởi vì hoàn cảnh công tác có tính đặc thù, tiền lương cùng với phúc lợi bị một công ty nhà nước khác chiếm không ít, một vài lãnh đạo có bạn bè thân thích đều bố trí ở đây, cầm nhiều tiền lương như vậy, nhưng cũng không biết đi làm gì.
Chỉ một lát, Trầm Nhi Lập đã vội vã đi tới, hắn mặc âu phục màu đen ngực cài một bông hoa trông rất đặc sắc, trang phục này không hề phù hợp mặc lúc bình thường.
"Có chuyện gì khó nói, lại chạy tới nơi này nói? Đàn bà các người thật ngu ngốc, luôn thích làm ra vẻ thần bí như trẻ con." Trầm Nhi Lập khiển trách.
"Yêu, Trầm Nhi Lập, đàn bà bọn tôi thích làm ra vẻ thần bí sao, anh thì làm chuyện thông minh? Vô luận là công việc hay chơi gái có cái nào anh làm tốt? Cũng khó trách lão già đã thành quỷ kia không chọn anh." Tào Tuyết Cầm mỉa mai nói, cũng xuất thân từ gia tộc danh giá ở Tô Hàng, nhưng ngôn ngữ không khác gì gái làng chơi. Bất quá lời vừa nói ra, trong lòng cũng bớt tức giận đi không ít, trấn tĩnh trở lại.
"Được rồi, bây giờ là lúc cãi nhau sao? Bác sĩ bách sao lại chết?" Trầm Nhi Lập một bụng tức giận, nhưng không phát tác được. Tào Tuyết Cầm nói câu vô luận chơi gái kia chính là đả kích lớn với lòng tự tôn của hắn.
"Tôi cũng không biết, tôi lúc đó ngực có chút khó chịu, liền bảo hắn kiểm tra......."
"Kiểm tra rồi lên giường?" Trầm Nhi Lập cười nói.
"Cnm, Trầm Nhi Lập, anh muốn tìm chết, không muốn sống nữa? Không muốn ra đây cứ việc nói thẳng, tôi đem chuyện này phanh phui hết, đứa con trong bụng cũng không cần, bỏ nó đi luôn." Tào Tuyết Cầm nghe chồng nói xong, cơn tức vừa rồi lại bùng lên, như một con mụ hàng tôm hàng cá chửi ầm lên.
"Được rồi, được rồi. Cô điên sao? Làm gì hét lớn như vậy, lẽ nào muốn mọi người đều nghe thấy? Chuyện khác của cô tôi không muốn quản, trước hết nói cho tôi biết Bách lão đầu vì sao lại chết. Vì sao cô vừa đi, hắn lại chết?"
"Tôi làm sao mà biết? Khi tôi đi hắn còn bình thường, còn có, sao con điếm Trầm Mặc Nùng kia lại đi theo chúng ta? Nó sẽ không biết chuyện chúng ta có con chứ?" Tào Tuyết Cầm mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
"Rất có thể, tôi nghĩ chuyện này khó giấu, như vậy đi, chúng ta tuyên bố ra ngoài, nói thân thể cô dạo này khó chịu, đi kiểm tra, bác sĩ nói cô mang thai..... chủ động nói ra cũng tốt, chung quy so với việc bị người khác vạch trần vẫn tốt hơn."
"Được rồi, chúng ta bây giờ ra ngoài nói, tôi gọi anh ra đây còn bàn bạc chuyện này nữa, Nhi Lập, chúng ta không thể trì hoãn nữa, may mà lần trước Trầm Mặc Nùng theo dõi tôi đến của hàng thuốc, nếu không có lẽ tôi cũng bị cảnh sát bắt rồi." Tào Tuyết Cầm trong lòng còn sợ hãi nói: "Còn nữa, phần di chúc kia anh có tìm được không? Kẻ đã chết kia để ở đâu? Căn nhà lớn như vậy, có khả năng tìm được không?"
"Tôi vẫn đang tìm a, chỉ là mấy ngày nay trong nhà nhiều người như vậy, tôi làm sao dám làm ầm ĩ? Yên tâm, chỉ cần chúng ta tìm được trước anh cả là được, ngoài chúng ta, còn ai biết bản di chúc kia tồn tại?"
"Hẳn là không có, đi thôi, hiện tại tôi phải công bố cho bọn họ tin mang thai, chú ý mặt anh, phải như một thằng đàn ông chứ. Anh xem hình dạng anh kìa? Cười đi, đây là chuyện vui."
Hai vợ chồng bàn bạc một hồi, đi tới gian phòng nghỉ ngơi của các bậc trưởng bối Trầm gia. Bên trong nhốn nháo, đều đang nghị luận chuyện Trầm Mặc Nùng bị cảnh sát bắt đi, càng nói càng khó nghe, hai người đứng bên ngoài cả nửa ngày, không thu được chút tin hữu ích, đàn ông thì hận kẻ được Trầm lão gia tử sủng ái, phụ nữ thì hận con mắt hận cái mũi của nàng, hận trên người nàng cái gì cũng hoàn mĩ, khó có được một tiếng nói tốt, lại bị người khác át đi. Kết quả có muốn cũng không dám mở miệng nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, tình hình so với tưởng tượng của họ còn tốt hớn, hai người để biểu thị thắm thiết, cố ý nắm tay, sau đó cùng nhau đẩy cửa tiền vào. Trên mặt còn bộ dáng tươi cười, Trầm Nhi Lập lớn tiếng nói: "Chú Hai, chú Ba, cậu, mợ, bác, dượng, chúng cháu báo chuyện vui."
Hai người vừa bước vào, mọi người đã nhìn thấy, nghe họ nói có chuyện vui đều âm thầm cười trộm. Trầm Nhi Lập quả thật lưu manh, di hài phụ thân còn chưa lạnh, lại bày bộ dạng vui sướng như vậy, đến báo hỉ.
"Nhi Lập, chuyện gì? Cài gì mà ho to gọi nhỏ?" Một người bác khiển trách.
"Bác, thật sự là chuyện vui, Tuyết Cầm hôm nay ngực có chút khó chịu, mấy ngày nay lại mệt nhọc, rảnh rỗi đến tìm bác sĩ một chút, không ngờ bác sĩ nói nàng mang thai, có phải chuyện vui hay không?"
Mọi người liền sửng sốt, sau đó tiến tới chúc mừng, mừng sinh quý tử, dài dòng vài câu, cũng coi như không thất lễ.
Diệp Thu vốn đối với dạng cảnh sát thích làm nô tài của kẻ khác không có hảo cảm, lại nghe miệng hắn noi đầy thô tục, liền muốn giáo huấn. Đến khi hắn chỉ mặt mình nói muốn tra khảo, Diệp Thu rút cuộc ra tay, hơn nữa cố ý nặng tay, trực tiếp đánh hắn trật khớp hàm.
Cái này nếu may mắn tìm được người nắn hàm, sau đó cũng không thể ăn thịt cùng vài đồ ăn cứng được. Diệp Thu thủ đoạn cực kì nhanh độc, đã xuất thủ thì phải lưu lại cho đối phương dấu vết cả đời.
Gã cảnh sát bị hòn đá bắn trúng, trực tiếp hôn mê, nếu không có người phía sau đỡ hắn, có lẽ đã vật ra mặt đất.
Cảnh sát khác hùng hùng hổ hổ mở chốt bảo hiểm muốn động thủ, Diệp Thu kéo Trầm Mặc Nùng ra phía sau.
Nhớ tới câu nói lúc trước của hắn tôi vì cô bị thương hơn một lần, nhiều hơn cũng không sao, nếu cô bị thương, vậy những lần bị thương trước của tôi không có ý nghĩa gì, trai tim Trầm Mặc Nùng như bị một chiếc lông gà nhẹ nhàng trêu chọc, thoáng tê dại đi, trong hoàn cảnh nguy hiểm, vậy mà có chút hoảng hốt khó hiểu.
"Diệp Thu, cẩn thận." Trầm Mặc Nùng không chạy lên trước mặt Diệp Thu đỡ đạn cho hắn, mà chỉ ở phía sau nhỏ giọng nói.
Diệp Thu nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nàng, bây giờ nàng mới nhận ra, vừa rồi Diệp Thu kéo tay nàng, vẫn chưa buông ra, cho tới bây giờ tay nàng vẫn bị hắn nắm lấy. Tuy rằng là không thích hợp, nhưng không có ý tứ giựt ra. Có lẽ, có một nam nhân nguyện ý nắm tay mình đối mặt với nguy hiểm cũng là một chuyện hạnh phúc a.
Nhớ tới việc Đường Quả nhất mực tình thâm với Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng không ngăn được cảm giác phức tạp khó hiểu trong lòng.
"Các anh muốn làm kẻ chết thay? Các anh biết tôi là ai không? Được rồi, mặc dù không đề cập đến thân phận tôi, nhưng các anh biết thân thế nàng chứ? Tiểu thư Trầm gia các anh có thể tùy tiện bắn sao? Nói thật, chủ của các anh có cừu oán với tôi, có lẽ nói đúng là chủ của chủ. Chúng ta trước đây căn bản không quen, các anh nguyện vì hắn là mất mạng?"
Mấy người cảnh sát giơ dúng do dự không có ai nổ súng, bọn họ đã không còn người chỉ huy, căn bản là bị phân rã, ai cũng không dám nổ súng đầu tiên, đây là đặc điểm của dân Hoa Hạ, Diệp Thu đã sớm nghĩ tới.
"Không cần thiết phải vậy, các anh nguyện ý theo hắn mạo hiểm, đơn giản vì thăng quan phát tài, mà mạng không còn, vậy giấc mộng thăng quan phát tài càng không thể thành sự thật đúng không? Vì cha mẹ các anh hãy nghĩ lại, vì con cái của các anh hãy nghĩ lại, vì cuộc sống vui vẻ ăn chơi sau này hãy ngẫm lại, vì những người đàn bà của các anh mà nghĩ lại."
Diệp Thu cười lạnh nhìn đám cảnh sát ngây như phỗng, chỉ hận không rèn sắt thành thép nói: "Các anh đã chết các nàng phải làm sao? Bọn họ cần các anh."