Nam giới đều khát khao gặp được những chuyện như thế này: Một, có người đẹp ngả vào lòng. Hai, có người đẹp đồng ý để mình ngả vào lòng cô ấy.
Bây giờ Diệp Thu chính là đang hưởng thụ loại hạnh phúc thứ hai.
Tuy là trời mùa thu, nhưng sống lưng của Diệp Thu vẫn có thể cảm thấy được sự mềm mại của bộ ngực Trầm Mặc Nùng. Mùi thơm nhẹ như hoa lan hoa cúc toả ra từ cơ thể của cô ấy vì động tác kích động mà cũng trở nên ngào ngạt hơn.
Đường Quả sau khi đập mấy phát vào đầu Diệp Thu cuối cùng cũng đã dập được cơn tức. Còn Diệp Thu lại bị Trầm Mặc Nùng ôm chặt, sau đó cô ta còn giải thích "Nó là con gái, nhường nó một chút đi". Tuy giọng nói lạnh lùng nhưng Diệp Thu có thể nghe thấy sự áy náy trong đó.
Đại hận của Đường Quả được báo thù, đương nhiên trong lòng rất thoải mái, và khuôn mặt nhỏ của Lâm Bảo Nhi cũng tươi như hoa. Diệp Thu tuy bị Đường Quả dùng bao cát đập trúng mấy lần, nhưng loại tổn thương này đối với Diệp Thu mà nói chẳng khác nào gãi không đúng chỗ ngứa. Hơn nữa, có cái ôm của Trầm Mặc Nùng bù đắp, trong lòng hắn một chút cũng không cảm thấy mình bị thiệt.
Bữa trưa là do Trầm Mặc Nùng nấu, người con gái như cô ấy lẽ ra phải là một người kiêu ngạo hai ngón tay không phải chạm vào thứ gì, ai ngờ làm món ăn lại có chút bản lĩnh như vậy. Tuy cảm thấy không ngon như mình nấu, nhưng so với đầu bếp của quán cơm bình thường thì vẫn là được.
Tài nghệ nấu ăn của Diệp Thu cũng là bị ép mà ra. Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo mình gặp phải một người thầy háu ăn lại lười làm chứ? Ông ấy không chỉ háu ăn mà còn biết ăn, bất kể là thứ gì bay trên trời hay thứ gì bơi dưới nước, thậm chí ngay cả cái thứ vỏ cây có rất nhiều giá trị dinh dưỡng mà không có độc ông ta cũng tìm thấy, rồi ép Diệp Thu phải làm thức ăn cho mình.
Nếu như thức ăn nấu không hợp với khẩu vị của ông ta, ông ta lại không nói gì, chỉ khi huấn luyện cho Diệp Thu mới ra tay hết sức tàn bạo. Mỗi lần Diệp Thu đều bị ông già đó hành hạ cho chết đi sống lại. Cuối cùng đành phải chạy đi tìm thức ăn cho ông ta, ông già ấy cũng đã đưa cho Diệp Thu một số cuốn bí kíp cung đình mà mình đã cất giữ, hơn một năm chăm chỉ khổ luyện, lại còn luyện thành một tay đầu bếp giỏi.
Không khí trên bàn ăn rất hoà hợp, trận đấu giữa Đường Quả và Diệp Thu lần đầu tiên giành được thắng lợi, Đường Quả vui mừng giống như đạt được chiếc cúp quán quân thế giới vậy, đôi mắt to như thế cũng không thể chứa được niềm vui của cô ta, tiếng cười lanh lảnh không dứt bên tai. Vì sự nhượng bộ của Diệp Thu mà cô ta một lần nữa lại thấy hắn không có đáng ghét như trước đây. Chí ít, cô ta cho rằng Diệp Thu sau khi bị Trầm Mặc Nùng ôm lấy thì không còn sức chống cự nên tuỳ cho cô ta đập vào đầu, đó cũng là đang nhượng bộ cô ta. Dù sao Đường Quả vốn cũng không có xung đột gì với Diệp Thu
………………….
Trầm Mặc Nùng khi ăn cơm không thích nói chuyện, Diệp Thu vội vàng cắm đầu ăn, chỉ nghe thấy hai chị em Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nói chuyện lầm rầm không thôi, đến khi mồm họ rảnh rang rồi mới gắp thức ăn, thì phát hiện mấy cái đĩa đã trống trơn, lo sợ vội vàng gắp vội nhét cho đầy bụng.
"Cô Đường, chiều cô có muốn ra ngoài không?" Sau bữa cơm, Diệp Thu hỏi Đường Quả đang ngồi trên ghế sofa chơi với Lâm Bảo Nhi. Hắn chiều có chút việc cần phải ra ngoài, lại sợ Đường Quả chiều cũng đi, nếu như vậy hắn sẽ phải đi theo bảo vệ cô ta. Đây là chuyện mà Đường Bố Y đã căn dặn rất nhiều lần, Diệp Thu cũng không muốn làm ông ấy và thầy phải thất vọng
Đường Quả ngẩn người một lúc, không ngờ rằng tên này vẫn chủ động nói chuyện với mình. Nghĩ rồi nghĩ, ánh mắt tỏ ra đáng thương nhìn Trầm Mặc Nùng.
"Không được." Trầm Mặc Nùng nhấp miếng trà xanh rồi nhẹ nhàng nói.
Đường Quả giống như quả bóng bay bị xịt.
Diệp Thu có được câu trả lời liền một mình đi ra khỏi phòng khách.
Trong sân có ba chiếc xe đang dừng, nhưng đáng tiếc Diệp Thu biết hắn không có quyền sử dụng chúng. Lần trước khi đi Lang Sơn nói mình không biết lái xe là giả, hắn chỉ là không chịu được vẻ mặt lãnh đạm của Trầm Mặc Nùng lúc đó. Bây giờ sau khi đã tiếp xúc mới biết cô ta đối với ai cũng như vậy.
Trở về phòng của mình tắm rửa, thay bộ quần áo hôm nay mới mua. Phía dưới là chiếc quần vải màu xám, bên trên là một chiếc áo kiểu sơ mi sọc đen, bên ngoài mặc chiếc áo khoác dài màu đen, chân đi đôi dép leo núi màu nâu.
Buổi sáng sau khi nhận được tin tức về tên hung thủ đã bắt cóc Đường Quả từ phòng của Đường Bố Y, Diệp Thu đã luôn muốn tìm cơ hội để đi thăm dò một chút.
Đối với đối thủ cạnh tranh chủ yếu của mình, lại là kẻ nghi ngờ bắt cóc con gái mình, Đường Bố Y đã thu đã thu thập không ít tư liệu về chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Kim Hải – Kim Hải Lợi, thậm chí ngay cả tình sử thời tiểu học của hắn cũng được điều tra ra. Nghĩ đến đây, Diệp Thu trong lòng lại nảy sinh một chút đề phòng với Đường Bố Y. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Diệp Thu ở trong phòng Đường Bố Y cũng từng nhìn thấy những tài liệu này, Kim Hải Lợi, nam, hơn 40 tuổi. Thân hình hơi mập, đầu hói, có vẻ thông minh tuyệt đỉnh. Đeo một cặp kính gọng vàng, trông rất nhã nhặn. Nhưng con người không chỉ nhìn vào tướng mạo, từ những tài liệu mà Đường Bố Y thu thập được, Diệp Thu nhìn thấy những bước ngoặt đã làm cho hắn trở nên giàu có. Có không ít chuyện làm người ta phải giật mình sợ hãi, trong lòng toát ra luồng hơi lạnh.
Đối với những người có IQ bình thường mà nói, chỉ số IQ của hắn cao rất cao, đạt đến 120, đây là một đối thủ khó có thể theo được.
…………………………………………
Căn biệt thự màu xanh nằm trong khu biệt thự sa hoa lộng lẫy có tiếng ở Yến Kinh, đa số đều có nhiều xe riêng, cho nên Diệp Thu phải đi bộ một đoạn dài mới tìm thấy chỗ bắt taxi.
"Đến đường Kim Dung." Diệp Thu uể oải nói với người tài xế.
Người tài xế nhìn thấy Diệp Thu không có hứng nói chuyện hơn nữa quần áo lại không phải đồ tầm thường, mà lại đi ra từ nơi lộng lẫy đó cũng bỏ đi cái vẻ hoà nhã của mình, yên lặng khởi động xe.
Đường Kim Dung là thương giới Kim Dung, có vô số tập đoàn tư nhân xí nghiệp xuyên quốc gia đã đặt nơi làm việc tại đây, những tập đoàn thương nghiệp lớn trong nước cũng đã số thành lập tổng bộ hoặc công ty con ở đây. Đất đai sở hữu của Kim Hải không chỉ có tổng bộ đặt trên đường Kim Dung, mà còn giống như Đường Thị, có toà nhà làm việc lớn có đất độc lập và tên công ty riêng, bối cảnh thực lực của công ty có thể thấy qua một điểm nhỏ như thế này.
Xe dừng lại ở đầu đường Kim Dung, trả tiền xe xong, Diệp Thu đi bộ đến toà cao tầng của Kim Hải.
Nhìn thấy của của toà nhà có bảo vệ canh giữ, Diệp Thu không vào nữa. Tư liệu mà bây giờ hắn biết quá ít, hơn nữa không biết Kim Hải Lợi có ở công ty hay không, ở tầng thứ mấy của công ty, lực lượng bảo vệ bên cạnh như thế nào, hắn cũng không muốn manh động để rút dây động rừng.
Đối diện khu đất của Kim Hải có một tiệm café, Diệp Thu nghĩ ngợi một lát, liền bước vào. Tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, sau khi gọi một tách café, điềm nhiên như không, quan sát tình hình phía đối diện. Nếu như xe Kim Hải Lợi xuất hiện, hắn có thể nhìn thấy ngay.
Ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ, uống hai tách café Latte, không ngờ Kim Hải Lợi thì không đợi được, mà lại gặp phải một người quen.
Cha của Đường Quả - Đường Bố Y cùng với một cô gái vẻ mặt xinh đẹp đi qua trước mặt hắn, cô gái đang khoác tay Đường Bố Y vẻ mặt đầy ngọt ngào hạnh phúc, có vẻ quan hệ hai người đó không bình thường chút nào.
Diệp Thu do dự, có nên đi tới chào một câu không?
Nam giới đều khát khao gặp được những chuyện như thế này: Một, có người đẹp ngả vào lòng. Hai, có người đẹp đồng ý để mình ngả vào lòng cô ấy.
Bây giờ Diệp Thu chính là đang hưởng thụ loại hạnh phúc thứ hai.
Tuy là trời mùa thu, nhưng sống lưng của Diệp Thu vẫn có thể cảm thấy được sự mềm mại của bộ ngực Trầm Mặc Nùng. Mùi thơm nhẹ như hoa lan hoa cúc toả ra từ cơ thể của cô ấy vì động tác kích động mà cũng trở nên ngào ngạt hơn.
Đường Quả sau khi đập mấy phát vào đầu Diệp Thu cuối cùng cũng đã dập được cơn tức. Còn Diệp Thu lại bị Trầm Mặc Nùng ôm chặt, sau đó cô ta còn giải thích "Nó là con gái, nhường nó một chút đi". Tuy giọng nói lạnh lùng nhưng Diệp Thu có thể nghe thấy sự áy náy trong đó.
Đại hận của Đường Quả được báo thù, đương nhiên trong lòng rất thoải mái, và khuôn mặt nhỏ của Lâm Bảo Nhi cũng tươi như hoa. Diệp Thu tuy bị Đường Quả dùng bao cát đập trúng mấy lần, nhưng loại tổn thương này đối với Diệp Thu mà nói chẳng khác nào gãi không đúng chỗ ngứa. Hơn nữa, có cái ôm của Trầm Mặc Nùng bù đắp, trong lòng hắn một chút cũng không cảm thấy mình bị thiệt.
Bữa trưa là do Trầm Mặc Nùng nấu, người con gái như cô ấy lẽ ra phải là một người kiêu ngạo hai ngón tay không phải chạm vào thứ gì, ai ngờ làm món ăn lại có chút bản lĩnh như vậy. Tuy cảm thấy không ngon như mình nấu, nhưng so với đầu bếp của quán cơm bình thường thì vẫn là được.
Tài nghệ nấu ăn của Diệp Thu cũng là bị ép mà ra. Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo mình gặp phải một người thầy háu ăn lại lười làm chứ? Ông ấy không chỉ háu ăn mà còn biết ăn, bất kể là thứ gì bay trên trời hay thứ gì bơi dưới nước, thậm chí ngay cả cái thứ vỏ cây có rất nhiều giá trị dinh dưỡng mà không có độc ông ta cũng tìm thấy, rồi ép Diệp Thu phải làm thức ăn cho mình.
Nếu như thức ăn nấu không hợp với khẩu vị của ông ta, ông ta lại không nói gì, chỉ khi huấn luyện cho Diệp Thu mới ra tay hết sức tàn bạo. Mỗi lần Diệp Thu đều bị ông già đó hành hạ cho chết đi sống lại. Cuối cùng đành phải chạy đi tìm thức ăn cho ông ta, ông già ấy cũng đã đưa cho Diệp Thu một số cuốn bí kíp cung đình mà mình đã cất giữ, hơn một năm chăm chỉ khổ luyện, lại còn luyện thành một tay đầu bếp giỏi.
Không khí trên bàn ăn rất hoà hợp, trận đấu giữa Đường Quả và Diệp Thu lần đầu tiên giành được thắng lợi, Đường Quả vui mừng giống như đạt được chiếc cúp quán quân thế giới vậy, đôi mắt to như thế cũng không thể chứa được niềm vui của cô ta, tiếng cười lanh lảnh không dứt bên tai. Vì sự nhượng bộ của Diệp Thu mà cô ta một lần nữa lại thấy hắn không có đáng ghét như trước đây. Chí ít, cô ta cho rằng Diệp Thu sau khi bị Trầm Mặc Nùng ôm lấy thì không còn sức chống cự nên tuỳ cho cô ta đập vào đầu, đó cũng là đang nhượng bộ cô ta. Dù sao Đường Quả vốn cũng không có xung đột gì với Diệp Thu………………….
Trầm Mặc Nùng khi ăn cơm không thích nói chuyện, Diệp Thu vội vàng cắm đầu ăn, chỉ nghe thấy hai chị em Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nói chuyện lầm rầm không thôi, đến khi mồm họ rảnh rang rồi mới gắp thức ăn, thì phát hiện mấy cái đĩa đã trống trơn, lo sợ vội vàng gắp vội nhét cho đầy bụng.
"Cô Đường, chiều cô có muốn ra ngoài không?" Sau bữa cơm, Diệp Thu hỏi Đường Quả đang ngồi trên ghế sofa chơi với Lâm Bảo Nhi. Hắn chiều có chút việc cần phải ra ngoài, lại sợ Đường Quả chiều cũng đi, nếu như vậy hắn sẽ phải đi theo bảo vệ cô ta. Đây là chuyện mà Đường Bố Y đã căn dặn rất nhiều lần, Diệp Thu cũng không muốn làm ông ấy và thầy phải thất vọng
Đường Quả ngẩn người một lúc, không ngờ rằng tên này vẫn chủ động nói chuyện với mình. Nghĩ rồi nghĩ, ánh mắt tỏ ra đáng thương nhìn Trầm Mặc Nùng.
"Không được." Trầm Mặc Nùng nhấp miếng trà xanh rồi nhẹ nhàng nói.
Đường Quả giống như quả bóng bay bị xịt.
Diệp Thu có được câu trả lời liền một mình đi ra khỏi phòng khách.
Trong sân có ba chiếc xe đang dừng, nhưng đáng tiếc Diệp Thu biết hắn không có quyền sử dụng chúng. Lần trước khi đi Lang Sơn nói mình không biết lái xe là giả, hắn chỉ là không chịu được vẻ mặt lãnh đạm của Trầm Mặc Nùng lúc đó. Bây giờ sau khi đã tiếp xúc mới biết cô ta đối với ai cũng như vậy.
Trở về phòng của mình tắm rửa, thay bộ quần áo hôm nay mới mua. Phía dưới là chiếc quần vải màu xám, bên trên là một chiếc áo kiểu sơ mi sọc đen, bên ngoài mặc chiếc áo khoác dài màu đen, chân đi đôi dép leo núi màu nâu.
Buổi sáng sau khi nhận được tin tức về tên hung thủ đã bắt cóc Đường Quả từ phòng của Đường Bố Y, Diệp Thu đã luôn muốn tìm cơ hội để đi thăm dò một chút.
Đối với đối thủ cạnh tranh chủ yếu của mình, lại là kẻ nghi ngờ bắt cóc con gái mình, Đường Bố Y đã thu đã thu thập không ít tư liệu về chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Kim Hải – Kim Hải Lợi, thậm chí ngay cả tình sử thời tiểu học của hắn cũng được điều tra ra. Nghĩ đến đây, Diệp Thu trong lòng lại nảy sinh một chút đề phòng với Đường Bố Y. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Diệp Thu ở trong phòng Đường Bố Y cũng từng nhìn thấy những tài liệu này, Kim Hải Lợi, nam, hơn 40 tuổi. Thân hình hơi mập, đầu hói, có vẻ thông minh tuyệt đỉnh. Đeo một cặp kính gọng vàng, trông rất nhã nhặn. Nhưng con người không chỉ nhìn vào tướng mạo, từ những tài liệu mà Đường Bố Y thu thập được, Diệp Thu nhìn thấy những bước ngoặt đã làm cho hắn trở nên giàu có. Có không ít chuyện làm người ta phải giật mình sợ hãi, trong lòng toát ra luồng hơi lạnh.
Đối với những người có IQ bình thường mà nói, chỉ số IQ của hắn cao rất cao, đạt đến 120, đây là một đối thủ khó có thể theo được.
…………………………………………
Căn biệt thự màu xanh nằm trong khu biệt thự sa hoa lộng lẫy có tiếng ở Yến Kinh, đa số đều có nhiều xe riêng, cho nên Diệp Thu phải đi bộ một đoạn dài mới tìm thấy chỗ bắt taxi.
"Đến đường Kim Dung." Diệp Thu uể oải nói với người tài xế.
Người tài xế nhìn thấy Diệp Thu không có hứng nói chuyện hơn nữa quần áo lại không phải đồ tầm thường, mà lại đi ra từ nơi lộng lẫy đó cũng bỏ đi cái vẻ hoà nhã của mình, yên lặng khởi động xe.
Đường Kim Dung là thương giới Kim Dung, có vô số tập đoàn tư nhân xí nghiệp xuyên quốc gia đã đặt nơi làm việc tại đây, những tập đoàn thương nghiệp lớn trong nước cũng đã số thành lập tổng bộ hoặc công ty con ở đây. Đất đai sở hữu của Kim Hải không chỉ có tổng bộ đặt trên đường Kim Dung, mà còn giống như Đường Thị, có toà nhà làm việc lớn có đất độc lập và tên công ty riêng, bối cảnh thực lực của công ty có thể thấy qua một điểm nhỏ như thế này.
Xe dừng lại ở đầu đường Kim Dung, trả tiền xe xong, Diệp Thu đi bộ đến toà cao tầng của Kim Hải.
Nhìn thấy của của toà nhà có bảo vệ canh giữ, Diệp Thu không vào nữa. Tư liệu mà bây giờ hắn biết quá ít, hơn nữa không biết Kim Hải Lợi có ở công ty hay không, ở tầng thứ mấy của công ty, lực lượng bảo vệ bên cạnh như thế nào, hắn cũng không muốn manh động để rút dây động rừng.
Đối diện khu đất của Kim Hải có một tiệm café, Diệp Thu nghĩ ngợi một lát, liền bước vào. Tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, sau khi gọi một tách café, điềm nhiên như không, quan sát tình hình phía đối diện. Nếu như xe Kim Hải Lợi xuất hiện, hắn có thể nhìn thấy ngay.
Ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ, uống hai tách café Latte, không ngờ Kim Hải Lợi thì không đợi được, mà lại gặp phải một người quen.
Cha của Đường Quả - Đường Bố Y cùng với một cô gái vẻ mặt xinh đẹp đi qua trước mặt hắn, cô gái đang khoác tay Đường Bố Y vẻ mặt đầy ngọt ngào hạnh phúc, có vẻ quan hệ hai người đó không bình thường chút nào.
Diệp Thu do dự, có nên đi tới chào một câu không?