Oanh một tiếng nổ, sét xé rách tời xanh đánh xuống, một con hỏa kim long lặn ngụm trên bầu trời, dài cả vạn dặm. Sau đó bốn phương đông tây nam bắc nổi sấm, tiếng đùng đoàng vang vọng khắp bốn phương tám hướng, mỗi lần đều như phá vỡ trời cao.
Mưa rả rích bỗng nhiên nặng hạt, vốn nhẹ nhàng biến thành mưa rền gió dữ, gió gào thét quét qua ngọn núi lúc chiều tà, cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng gió bẻ gãy cành cây.
Trầm Mặc Nùng cố sức giữ mái tóc dài, không cho chúng bay tứ tung, Diệp Thu và quái nhân đã bắt đầu đại chiến.
Loảng xoảng!
Quái nhân hai tay cầm kiếm, dùng thế lôi đình vạn quân nện xuống đầu Diệp Thu. Kiếm vốn dĩ mềm mại nhẹ nhàng linh hoạt đường đi khó lường, mà coi kiếm như vũ khí hạng nặng cả Hoa Hạ chắc cũng chỉ có người này.
Trọng kiếm Vô Phong, không khéo không thể dùng. Muốn dùng trọng kiếm, phải luyện nhuyễn kiếm đến lộ hỏa thuận thanh, phối hợp sự xảo diệu của nhuyễn kiếm với trọng kiếm, trong thiên hạ chỗ nào cũng có thể đi. Trọng kiếm môn đệ tử vô số, nhiều năm như vậy lão thái bà hà khách cổ hủ kia cũng chỉ chọn một người để truyền thụ.
Diệp Thu biết lực đạo của một kiếm này, trước khi trọng kiếm tới nơi thân hình hắn đã di chuyển, lùi lại ba bước, mới thoát khỏi phạm vị thanh kiếm. Người nọ một chiêu ra trước, liền từng bước tiến lên, hai tay nắm chuôi kiếm, như võ sĩ Nhật Bản liên tục chém xuống, di chuyển xung quanh, chém ngang đập dọc.
"Lại muốn lấy lùi làm tiến? Lần này ta cho ngươi lùi không thể lùi, Ha ha.... thống khoái..." Kẻ điên một mái tóc bị mưa xối rối bời, dưới lực nện kiếm của hắn mà mưa ở xung quanh cũng bị bắn tung, nhìn thế kiếm của hắn dần dần bức Diệp Thu về phía sau mà cuồng dã cười.
"Nhất cổ tác khí, tái nhị suy, tam nhi kiệt (*), đạo lý này cũng không hiểu, nhiều năm luyện nhuyễn kiếm khiến đầu óc ngươi ngu đi rồi." Hai mắt Diệp Thu bị gió thổi híp lại thành một đường, vừa nói vừa lùi lại ba bước.
"Được, ta trước khi kiệt khí lực liền giết ngươi." Quái nhân cười lớn, một kiếm chém xuống bống nhiên biến đổi góc công kích, một kích đâm tới bụng Diệp Thu. Đây là kết quả của việc luyện nhuyễn kiếm đến linh xảo, một trọng kiếm vậy mà đang công kích vẫn có thể tùy tiện thay đổi góc độ, hoặc chém như đao, hoặc đập như côn, hoặc đâm như chủy thủ, thiên biến vạn hóa khó lòng phòng bị.
"Lúc này mới có chút thú vị." Diệp Thu chẳng những không lùi, trái lại thân thể tiến lên, lách qua thân kiếm, khéo léo bắt lấy chuôi kiếm, một chưởng đánh vào ngực quái nhân, đây là sở trường của Diệp Thu - cận chiến.
Quái nhân định thu trường kiếm về để phòng thủ, nhưng chuôi kiếm bị Diệp Thu nắm chặt, ngay lúc đó không có biện pháp thu về, vì vậy tay phải nhanh như chớp thả kiếm, một chưởng đánh qua, bốp một tiếng vang lơn, bàn tay hai người trong mưa chạm nhau, thân thể cùng lui về sau hai bước, tay trái vẫn cầm Vô Phong kiếm. Diệp Thu tay kẹp mũi kiếm, quái nhân cầm chuôi kiếm, hai người dùng lực, lần thứ hai chạm chưởng, hai tay phải đồng thời đánh ra.
Roẹt!
Dưới một đòn nghiêm trọng, thân thể hai người liên tục lùi về sau, Diệp Thu bởi vì nắm mũi kiếm nên bất lợi hơn, tay đang kép lưỡi kiếm bị tuột ra, mà quái nhân nắm chuôi kiếm thoát khỏi sự kìm kẹp của Diệp Thu, lùi về sau bốn năm bước khó lắm mới có thế dừng thân thể lại.
"Được, vốn tưởng rằng có nữ nhân khiến thân thể ngươi hỏng đi, không ngờ lực đạo còn hơn ba năm trước, đến đây, tiếp tục." Nam nhân gào lớn, lần thứ hai bổ kiếm tới.
Đánh nhau điên cuồng đầu óc Diệp Thu như bốc cháy, một đôi tay thanh tú sử ra chiếu thức hoa lệ cùng quỷ dị, thân pháp huyền bí nhanh như tia chớp, như hồ điệp xuyên hoa ẩn hiện xung quanh.
Quái nhân cầm Vô Phong kiếm liên tục tiến lên chém xuống, đâm thẳng, mỗi chiêu đều ẩn chứa sát khí sắc bén, hai thân ảnh mạnh mẽ như rồng hết phân lại hợp, khiến kẻ khác hoa cả mắt, mỗi lần hợp lại là một lần vang lên tiếng giao phong ầm ầm. Nguồn truyện:
"Ngươi quả nhiên muốn triền đấu (chiến đấu dai dẳng)? Nếu không xuất hết thực lực, nữ nhân của ngươi có thể bị cảm đó." Quái nhân vừa chém xuống một kiếm vừa cuồng tiếu hô lên.
"Ta thật ra vốn định sớm kết thúc, nhưng ngươi lại không muốn dừng lại chịu hai cước của ta." Diệp Thu thối lui, sau đó tiếp tục dùng tốc độ cũ tiến lên, hai người thành một tần suất ăn ý, ngươi lùi ta tiến, ngươi công ta thủ, tuy rằng công kích đều mạnh mẽ, nhưng không ai chiếm được thượng phong.
"Tuy rằng ta không thích phụ nữ, nhưng không nghĩ mất mặt trước mặt phụ nữ, ngươi mau dùng bản lĩnh thực đến đây đi." Quái nhân cười nói.
"Thương xót cho một thằng đàn ông như ngươi, bị sư phụ lãnh đạm kia dạy thành không thích phụ nữ, lẽ nào đệ tử trọng kiếm môn các người đều thích đàn ông?" Diệp Thu khẽ cười nói.
"Muốn chết." Quái nhân bộ dạng tươi cười biến mất, thoáng cái như bị Diệp Thu đánh trúng chỗ hiểm, thân hình nhảy lên, lực lượng vạn quân giáng xuống đầu Diệp Thu, hai chân như đi lại trên không trung, không ngừng chuyển động, không ngờ lại bay qua phía Diệp Thu. (Khinh công trong phim kìa ^^)
Đây là Đề thân thuật của Trọng kiếm môn, như ninja Nhật khổ hạnh tu luyện, Diệp Thu giẫm mạnh chân xuống mặt đất, sau đó hất cát đá bay lên. Trước mặt quái nhân bị vô số ám khí công kích, vì vậy hai mắt trợn tròn, cải biến phương hướng công kích, vẫn như cũ lao đến Diệp Thu.
"Kháo, đánh thật rồi." Diệp Thu cũng không lùi lại, mà vọt lên trước, đến dưới quái nhân cũng nhảy lên, chân trái hơi co lại, chân phải hóa thành trường mâu, đạp về phía lưng quái nhân. Quái nhân không ngờ Diệp Thu chui ra phía sau mình, thân thể đang ở trên không trung, còn cần thời gian rơi xuống đất, rống dài một tiếng, thân thể quỷ dị chuyển động trên không trung, bay về phía trước rồi bỗng nhiên quay người, tuy rằng sau đó rơi xuống vuông góc với mặt đất, tuy nhiên lại vừa vặn biến thành tư thế đối mặt với Diệp Thu, trường kiếm cải biến phương hướng chém về chân Diệp Thu.
Vậy cũng được sao?
Diệp Thu thật không ngờ quái nhân trên không trung còn có thể xuất ra biến chiêu hung mãnh như vậy, nếu vẫn kiên trì đá tới hậu tâm quái nhân, vậy trường kiếm kia đánh gãy chân mình là chuyện khó tránh. Diệp Thu chỉ thích đánh gãy chân kẻ khác chứ không hi vọng chân mình bị kẻ khác đánh gãy.
Dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể thu chân, nhưng không cam lòng buông tha, chân phải vung mạnh lên, chiếc giày đen bị hắn đá văng đi.
Bốp!
Chiếc giày nện vào mặt quái nhân, tuy rằng một kiếm kia vừa vặn hóa giải thế công của Diệp Thu, nhưng không thể tránh khỏi cái giày.
Mà lúc này, thân hình Diệp Thu cũng vô pháp dừng lại giữa khoảng không, rất nhanh rơi xuống. Diệp Thu chống tay tay, miễn cưỡng đứng vững, mà quái nhân vì trên không trung làm ra biến chiếu cực khó kia khiến thân hình bất ổn, lại bị Diệp Thu cho một giày vào mặt, đầu óc choáng vàng. Huống chi tay hắn còn cầm kiếm, làm gì có tay mà chống, vì vậy tiếp đất bằng mông, ầm một tiếng. Gió lớn, mưa to thế nhưng không khiến Trầm Mặc Nùng bị kích thích bằng chuyện trước mắt.
Nàng bình thường rảnh rỗi cũng hay cùng Đường Quả xem một vài phim như Giọt máu cuối cùng, Tứ hiệp thần bí, Kungfu, Đế quốc hacker, Hero... chờ một chút, những phim này đều là giả tưởng, tuy rằng nhìn có chút đẹp mắt, nhưng không để lại cho nàng ấn tượng gì, chỉ nghĩ lúc đó là đẹp, sau đó quên đi, không có chút gì đọng lại.
Nhưng một màn trước mắt so với trong phim còn kích thích hơn, trong lòng nàng chấn động không gì so sánh được. Huống chi trong hai người chiến đấu còn có Diệp Thu, một nam nhân làm bạn sớm chiều với nàng, cả ngày bị Đường Quả khi dễ và Lâm Bảo Nhi công kích.
Có khinh công hay võ thuật trong truyền thuyết cũng là giấc mơ hồi bé của Trầm Mặc Nùng, nàng mơ một ngày nào đó lớn lên mình sẽ thành nữ hiệp, mặc áo choàng đen, tay cầm trường kiếm, trừ gian diệt ác, trừ bạo an dân, thấy người xấu cưỡng gian phụ nữ, hét lớn một tiếng hòa thượng thối, mau thả sư thái ra, sau đó chém kiếm qua, một chiếc đầu bóng lưỡng của hòa thượng bay ra. (_._')
Lớn lên, Trầm Mặc Nùng biết đó mãi chỉ là giấc mộng, mà đã là mộng thì không thể trở thành sự thật. Từ đó giấc mơ hiệp khách đã ngủ say trong lòng, nàng bắt đầu theo gia gia đọc những cuốn sách về thương nghiệp như: Chuyện kí của các bậc danh nhân và Tài liệu về một trăm tập đoàn mạnh nhất thế giới...
Mà lúc này, giấc mộng võ hiệp ngày xưa trong nàng đã tỉnh lại, tuy rằng biết thế là không thích hợp, không thục nữ, nhưng thân thể đang nhiệt huyết sôi trào của nàng không còn cố kị được nhiều như vậy, thầm nghĩ muốn trong cơn bão tố này hét lớn một phen.
Trừ việc đó, nàng không thể tìm ra cách nào phát tiết cảm xúc dâng trào như thủy triều trong lòng.
Diệp Thu và nam nhân thần bí kia, rút cuộc các người còn muốn tạo ra những kinh hỉ nào nữa?
Quái nhân ngồi dưới đất, sờ soạng vết giày nóng bừng trên mặt, ở giữa in rõ ràng một số 42, thấy cách không xa là chiếc giày đen, quái nhân điên cuồng nghiến răng, gằn giọng: "Diệp Thu, đại gia lột da ngươi."
Chú thích:
(*) :NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Oanh một tiếng nổ, sét xé rách tời xanh đánh xuống, một con hỏa kim long lặn ngụm trên bầu trời, dài cả vạn dặm. Sau đó bốn phương đông tây nam bắc nổi sấm, tiếng đùng đoàng vang vọng khắp bốn phương tám hướng, mỗi lần đều như phá vỡ trời cao.
Mưa rả rích bỗng nhiên nặng hạt, vốn nhẹ nhàng biến thành mưa rền gió dữ, gió gào thét quét qua ngọn núi lúc chiều tà, cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng gió bẻ gãy cành cây.
Trầm Mặc Nùng cố sức giữ mái tóc dài, không cho chúng bay tứ tung, Diệp Thu và quái nhân đã bắt đầu đại chiến.
Loảng xoảng!
Quái nhân hai tay cầm kiếm, dùng thế lôi đình vạn quân nện xuống đầu Diệp Thu. Kiếm vốn dĩ mềm mại nhẹ nhàng linh hoạt đường đi khó lường, mà coi kiếm như vũ khí hạng nặng cả Hoa Hạ chắc cũng chỉ có người này.
Trọng kiếm Vô Phong, không khéo không thể dùng. Muốn dùng trọng kiếm, phải luyện nhuyễn kiếm đến lộ hỏa thuận thanh, phối hợp sự xảo diệu của nhuyễn kiếm với trọng kiếm, trong thiên hạ chỗ nào cũng có thể đi. Trọng kiếm môn đệ tử vô số, nhiều năm như vậy lão thái bà hà khách cổ hủ kia cũng chỉ chọn một người để truyền thụ.
Diệp Thu biết lực đạo của một kiếm này, trước khi trọng kiếm tới nơi thân hình hắn đã di chuyển, lùi lại ba bước, mới thoát khỏi phạm vị thanh kiếm. Người nọ một chiêu ra trước, liền từng bước tiến lên, hai tay nắm chuôi kiếm, như võ sĩ Nhật Bản liên tục chém xuống, di chuyển xung quanh, chém ngang đập dọc.
"Lại muốn lấy lùi làm tiến? Lần này ta cho ngươi lùi không thể lùi, Ha ha.... thống khoái..." Kẻ điên một mái tóc bị mưa xối rối bời, dưới lực nện kiếm của hắn mà mưa ở xung quanh cũng bị bắn tung, nhìn thế kiếm của hắn dần dần bức Diệp Thu về phía sau mà cuồng dã cười.
"Nhất cổ tác khí, tái nhị suy, tam nhi kiệt (*), đạo lý này cũng không hiểu, nhiều năm luyện nhuyễn kiếm khiến đầu óc ngươi ngu đi rồi." Hai mắt Diệp Thu bị gió thổi híp lại thành một đường, vừa nói vừa lùi lại ba bước.
"Được, ta trước khi kiệt khí lực liền giết ngươi." Quái nhân cười lớn, một kiếm chém xuống bống nhiên biến đổi góc công kích, một kích đâm tới bụng Diệp Thu. Đây là kết quả của việc luyện nhuyễn kiếm đến linh xảo, một trọng kiếm vậy mà đang công kích vẫn có thể tùy tiện thay đổi góc độ, hoặc chém như đao, hoặc đập như côn, hoặc đâm như chủy thủ, thiên biến vạn hóa khó lòng phòng bị.
"Lúc này mới có chút thú vị." Diệp Thu chẳng những không lùi, trái lại thân thể tiến lên, lách qua thân kiếm, khéo léo bắt lấy chuôi kiếm, một chưởng đánh vào ngực quái nhân, đây là sở trường của Diệp Thu - cận chiến.Quái nhân định thu trường kiếm về để phòng thủ, nhưng chuôi kiếm bị Diệp Thu nắm chặt, ngay lúc đó không có biện pháp thu về, vì vậy tay phải nhanh như chớp thả kiếm, một chưởng đánh qua, bốp một tiếng vang lơn, bàn tay hai người trong mưa chạm nhau, thân thể cùng lui về sau hai bước, tay trái vẫn cầm Vô Phong kiếm. Diệp Thu tay kẹp mũi kiếm, quái nhân cầm chuôi kiếm, hai người dùng lực, lần thứ hai chạm chưởng, hai tay phải đồng thời đánh ra.
Roẹt!
Dưới một đòn nghiêm trọng, thân thể hai người liên tục lùi về sau, Diệp Thu bởi vì nắm mũi kiếm nên bất lợi hơn, tay đang kép lưỡi kiếm bị tuột ra, mà quái nhân nắm chuôi kiếm thoát khỏi sự kìm kẹp của Diệp Thu, lùi về sau bốn năm bước khó lắm mới có thế dừng thân thể lại.
"Được, vốn tưởng rằng có nữ nhân khiến thân thể ngươi hỏng đi, không ngờ lực đạo còn hơn ba năm trước, đến đây, tiếp tục." Nam nhân gào lớn, lần thứ hai bổ kiếm tới.
Đánh nhau điên cuồng đầu óc Diệp Thu như bốc cháy, một đôi tay thanh tú sử ra chiếu thức hoa lệ cùng quỷ dị, thân pháp huyền bí nhanh như tia chớp, như hồ điệp xuyên hoa ẩn hiện xung quanh.
Quái nhân cầm Vô Phong kiếm liên tục tiến lên chém xuống, đâm thẳng, mỗi chiêu đều ẩn chứa sát khí sắc bén, hai thân ảnh mạnh mẽ như rồng hết phân lại hợp, khiến kẻ khác hoa cả mắt, mỗi lần hợp lại là một lần vang lên tiếng giao phong ầm ầm. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ngươi quả nhiên muốn triền đấu (chiến đấu dai dẳng)? Nếu không xuất hết thực lực, nữ nhân của ngươi có thể bị cảm đó." Quái nhân vừa chém xuống một kiếm vừa cuồng tiếu hô lên.
"Ta thật ra vốn định sớm kết thúc, nhưng ngươi lại không muốn dừng lại chịu hai cước của ta." Diệp Thu thối lui, sau đó tiếp tục dùng tốc độ cũ tiến lên, hai người thành một tần suất ăn ý, ngươi lùi ta tiến, ngươi công ta thủ, tuy rằng công kích đều mạnh mẽ, nhưng không ai chiếm được thượng phong.
"Tuy rằng ta không thích phụ nữ, nhưng không nghĩ mất mặt trước mặt phụ nữ, ngươi mau dùng bản lĩnh thực đến đây đi." Quái nhân cười nói.
"Thương xót cho một thằng đàn ông như ngươi, bị sư phụ lãnh đạm kia dạy thành không thích phụ nữ, lẽ nào đệ tử trọng kiếm môn các người đều thích đàn ông?" Diệp Thu khẽ cười nói.
"Muốn chết." Quái nhân bộ dạng tươi cười biến mất, thoáng cái như bị Diệp Thu đánh trúng chỗ hiểm, thân hình nhảy lên, lực lượng vạn quân giáng xuống đầu Diệp Thu, hai chân như đi lại trên không trung, không ngừng chuyển động, không ngờ lại bay qua phía Diệp Thu. (Khinh công trong phim kìa ^^)
Đây là Đề thân thuật của Trọng kiếm môn, như ninja Nhật khổ hạnh tu luyện, Diệp Thu giẫm mạnh chân xuống mặt đất, sau đó hất cát đá bay lên. Trước mặt quái nhân bị vô số ám khí công kích, vì vậy hai mắt trợn tròn, cải biến phương hướng công kích, vẫn như cũ lao đến Diệp Thu.
"Kháo, đánh thật rồi." Diệp Thu cũng không lùi lại, mà vọt lên trước, đến dưới quái nhân cũng nhảy lên, chân trái hơi co lại, chân phải hóa thành trường mâu, đạp về phía lưng quái nhân. Quái nhân không ngờ Diệp Thu chui ra phía sau mình, thân thể đang ở trên không trung, còn cần thời gian rơi xuống đất, rống dài một tiếng, thân thể quỷ dị chuyển động trên không trung, bay về phía trước rồi bỗng nhiên quay người, tuy rằng sau đó rơi xuống vuông góc với mặt đất, tuy nhiên lại vừa vặn biến thành tư thế đối mặt với Diệp Thu, trường kiếm cải biến phương hướng chém về chân Diệp Thu.
Vậy cũng được sao?
Diệp Thu thật không ngờ quái nhân trên không trung còn có thể xuất ra biến chiêu hung mãnh như vậy, nếu vẫn kiên trì đá tới hậu tâm quái nhân, vậy trường kiếm kia đánh gãy chân mình là chuyện khó tránh. Diệp Thu chỉ thích đánh gãy chân kẻ khác chứ không hi vọng chân mình bị kẻ khác đánh gãy.
Dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể thu chân, nhưng không cam lòng buông tha, chân phải vung mạnh lên, chiếc giày đen bị hắn đá văng đi.
Bốp!
Chiếc giày nện vào mặt quái nhân, tuy rằng một kiếm kia vừa vặn hóa giải thế công của Diệp Thu, nhưng không thể tránh khỏi cái giày.
Mà lúc này, thân hình Diệp Thu cũng vô pháp dừng lại giữa khoảng không, rất nhanh rơi xuống. Diệp Thu chống tay tay, miễn cưỡng đứng vững, mà quái nhân vì trên không trung làm ra biến chiếu cực khó kia khiến thân hình bất ổn, lại bị Diệp Thu cho một giày vào mặt, đầu óc choáng vàng. Huống chi tay hắn còn cầm kiếm, làm gì có tay mà chống, vì vậy tiếp đất bằng mông, ầm một tiếng. Gió lớn, mưa to thế nhưng không khiến Trầm Mặc Nùng bị kích thích bằng chuyện trước mắt.
Nàng bình thường rảnh rỗi cũng hay cùng Đường Quả xem một vài phim như Giọt máu cuối cùng, Tứ hiệp thần bí, Kungfu, Đế quốc hacker, Hero... chờ một chút, những phim này đều là giả tưởng, tuy rằng nhìn có chút đẹp mắt, nhưng không để lại cho nàng ấn tượng gì, chỉ nghĩ lúc đó là đẹp, sau đó quên đi, không có chút gì đọng lại.
Nhưng một màn trước mắt so với trong phim còn kích thích hơn, trong lòng nàng chấn động không gì so sánh được. Huống chi trong hai người chiến đấu còn có Diệp Thu, một nam nhân làm bạn sớm chiều với nàng, cả ngày bị Đường Quả khi dễ và Lâm Bảo Nhi công kích.
Có khinh công hay võ thuật trong truyền thuyết cũng là giấc mơ hồi bé của Trầm Mặc Nùng, nàng mơ một ngày nào đó lớn lên mình sẽ thành nữ hiệp, mặc áo choàng đen, tay cầm trường kiếm, trừ gian diệt ác, trừ bạo an dân, thấy người xấu cưỡng gian phụ nữ, hét lớn một tiếng hòa thượng thối, mau thả sư thái ra, sau đó chém kiếm qua, một chiếc đầu bóng lưỡng của hòa thượng bay ra. (_._')
Lớn lên, Trầm Mặc Nùng biết đó mãi chỉ là giấc mộng, mà đã là mộng thì không thể trở thành sự thật. Từ đó giấc mơ hiệp khách đã ngủ say trong lòng, nàng bắt đầu theo gia gia đọc những cuốn sách về thương nghiệp như: Chuyện kí của các bậc danh nhân và Tài liệu về một trăm tập đoàn mạnh nhất thế giới...
Mà lúc này, giấc mộng võ hiệp ngày xưa trong nàng đã tỉnh lại, tuy rằng biết thế là không thích hợp, không thục nữ, nhưng thân thể đang nhiệt huyết sôi trào của nàng không còn cố kị được nhiều như vậy, thầm nghĩ muốn trong cơn bão tố này hét lớn một phen.
Trừ việc đó, nàng không thể tìm ra cách nào phát tiết cảm xúc dâng trào như thủy triều trong lòng.
Diệp Thu và nam nhân thần bí kia, rút cuộc các người còn muốn tạo ra những kinh hỉ nào nữa?
Quái nhân ngồi dưới đất, sờ soạng vết giày nóng bừng trên mặt, ở giữa in rõ ràng một số 42, thấy cách không xa là chiếc giày đen, quái nhân điên cuồng nghiến răng, gằn giọng: "Diệp Thu, đại gia lột da ngươi."
Chú thích:
(*) :NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Oanh một tiếng nổ, sét xé rách tời xanh đánh xuống, một con hỏa kim long lặn ngụm trên bầu trời, dài cả vạn dặm. Sau đó bốn phương đông tây nam bắc nổi sấm, tiếng đùng đoàng vang vọng khắp bốn phương tám hướng, mỗi lần đều như phá vỡ trời cao.
Mưa rả rích bỗng nhiên nặng hạt, vốn nhẹ nhàng biến thành mưa rền gió dữ, gió gào thét quét qua ngọn núi lúc chiều tà, cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng gió bẻ gãy cành cây.
Trầm Mặc Nùng cố sức giữ mái tóc dài, không cho chúng bay tứ tung, Diệp Thu và quái nhân đã bắt đầu đại chiến.
Loảng xoảng!
Quái nhân hai tay cầm kiếm, dùng thế lôi đình vạn quân nện xuống đầu Diệp Thu. Kiếm vốn dĩ mềm mại nhẹ nhàng linh hoạt đường đi khó lường, mà coi kiếm như vũ khí hạng nặng cả Hoa Hạ chắc cũng chỉ có người này.
Trọng kiếm Vô Phong, không khéo không thể dùng. Muốn dùng trọng kiếm, phải luyện nhuyễn kiếm đến lộ hỏa thuận thanh, phối hợp sự xảo diệu của nhuyễn kiếm với trọng kiếm, trong thiên hạ chỗ nào cũng có thể đi. Trọng kiếm môn đệ tử vô số, nhiều năm như vậy lão thái bà hà khách cổ hủ kia cũng chỉ chọn một người để truyền thụ.
Diệp Thu biết lực đạo của một kiếm này, trước khi trọng kiếm tới nơi thân hình hắn đã di chuyển, lùi lại ba bước, mới thoát khỏi phạm vị thanh kiếm. Người nọ một chiêu ra trước, liền từng bước tiến lên, hai tay nắm chuôi kiếm, như võ sĩ Nhật Bản liên tục chém xuống, di chuyển xung quanh, chém ngang đập dọc.
"Lại muốn lấy lùi làm tiến? Lần này ta cho ngươi lùi không thể lùi, Ha ha.... thống khoái..." Kẻ điên một mái tóc bị mưa xối rối bời, dưới lực nện kiếm của hắn mà mưa ở xung quanh cũng bị bắn tung, nhìn thế kiếm của hắn dần dần bức Diệp Thu về phía sau mà cuồng dã cười.
"Nhất cổ tác khí, tái nhị suy, tam nhi kiệt (*), đạo lý này cũng không hiểu, nhiều năm luyện nhuyễn kiếm khiến đầu óc ngươi ngu đi rồi." Hai mắt Diệp Thu bị gió thổi híp lại thành một đường, vừa nói vừa lùi lại ba bước.
"Được, ta trước khi kiệt khí lực liền giết ngươi." Quái nhân cười lớn, một kiếm chém xuống bống nhiên biến đổi góc công kích, một kích đâm tới bụng Diệp Thu. Đây là kết quả của việc luyện nhuyễn kiếm đến linh xảo, một trọng kiếm vậy mà đang công kích vẫn có thể tùy tiện thay đổi góc độ, hoặc chém như đao, hoặc đập như côn, hoặc đâm như chủy thủ, thiên biến vạn hóa khó lòng phòng bị.
"Lúc này mới có chút thú vị." Diệp Thu chẳng những không lùi, trái lại thân thể tiến lên, lách qua thân kiếm, khéo léo bắt lấy chuôi kiếm, một chưởng đánh vào ngực quái nhân, đây là sở trường của Diệp Thu - cận chiến.
Quái nhân định thu trường kiếm về để phòng thủ, nhưng chuôi kiếm bị Diệp Thu nắm chặt, ngay lúc đó không có biện pháp thu về, vì vậy tay phải nhanh như chớp thả kiếm, một chưởng đánh qua, bốp một tiếng vang lơn, bàn tay hai người trong mưa chạm nhau, thân thể cùng lui về sau hai bước, tay trái vẫn cầm Vô Phong kiếm. Diệp Thu tay kẹp mũi kiếm, quái nhân cầm chuôi kiếm, hai người dùng lực, lần thứ hai chạm chưởng, hai tay phải đồng thời đánh ra.
Roẹt!
Dưới một đòn nghiêm trọng, thân thể hai người liên tục lùi về sau, Diệp Thu bởi vì nắm mũi kiếm nên bất lợi hơn, tay đang kép lưỡi kiếm bị tuột ra, mà quái nhân nắm chuôi kiếm thoát khỏi sự kìm kẹp của Diệp Thu, lùi về sau bốn năm bước khó lắm mới có thế dừng thân thể lại.
"Được, vốn tưởng rằng có nữ nhân khiến thân thể ngươi hỏng đi, không ngờ lực đạo còn hơn ba năm trước, đến đây, tiếp tục." Nam nhân gào lớn, lần thứ hai bổ kiếm tới.
Đánh nhau điên cuồng đầu óc Diệp Thu như bốc cháy, một đôi tay thanh tú sử ra chiếu thức hoa lệ cùng quỷ dị, thân pháp huyền bí nhanh như tia chớp, như hồ điệp xuyên hoa ẩn hiện xung quanh.
Quái nhân cầm Vô Phong kiếm liên tục tiến lên chém xuống, đâm thẳng, mỗi chiêu đều ẩn chứa sát khí sắc bén, hai thân ảnh mạnh mẽ như rồng hết phân lại hợp, khiến kẻ khác hoa cả mắt, mỗi lần hợp lại là một lần vang lên tiếng giao phong ầm ầm. Nguồn truyện:
"Ngươi quả nhiên muốn triền đấu (chiến đấu dai dẳng)? Nếu không xuất hết thực lực, nữ nhân của ngươi có thể bị cảm đó." Quái nhân vừa chém xuống một kiếm vừa cuồng tiếu hô lên.
"Ta thật ra vốn định sớm kết thúc, nhưng ngươi lại không muốn dừng lại chịu hai cước của ta." Diệp Thu thối lui, sau đó tiếp tục dùng tốc độ cũ tiến lên, hai người thành một tần suất ăn ý, ngươi lùi ta tiến, ngươi công ta thủ, tuy rằng công kích đều mạnh mẽ, nhưng không ai chiếm được thượng phong.
"Tuy rằng ta không thích phụ nữ, nhưng không nghĩ mất mặt trước mặt phụ nữ, ngươi mau dùng bản lĩnh thực đến đây đi." Quái nhân cười nói.
"Thương xót cho một thằng đàn ông như ngươi, bị sư phụ lãnh đạm kia dạy thành không thích phụ nữ, lẽ nào đệ tử trọng kiếm môn các người đều thích đàn ông?" Diệp Thu khẽ cười nói.
"Muốn chết." Quái nhân bộ dạng tươi cười biến mất, thoáng cái như bị Diệp Thu đánh trúng chỗ hiểm, thân hình nhảy lên, lực lượng vạn quân giáng xuống đầu Diệp Thu, hai chân như đi lại trên không trung, không ngừng chuyển động, không ngờ lại bay qua phía Diệp Thu. (Khinh công trong phim kìa ^^)
Đây là Đề thân thuật của Trọng kiếm môn, như ninja Nhật khổ hạnh tu luyện, Diệp Thu giẫm mạnh chân xuống mặt đất, sau đó hất cát đá bay lên. Trước mặt quái nhân bị vô số ám khí công kích, vì vậy hai mắt trợn tròn, cải biến phương hướng công kích, vẫn như cũ lao đến Diệp Thu.
"Kháo, đánh thật rồi." Diệp Thu cũng không lùi lại, mà vọt lên trước, đến dưới quái nhân cũng nhảy lên, chân trái hơi co lại, chân phải hóa thành trường mâu, đạp về phía lưng quái nhân. Quái nhân không ngờ Diệp Thu chui ra phía sau mình, thân thể đang ở trên không trung, còn cần thời gian rơi xuống đất, rống dài một tiếng, thân thể quỷ dị chuyển động trên không trung, bay về phía trước rồi bỗng nhiên quay người, tuy rằng sau đó rơi xuống vuông góc với mặt đất, tuy nhiên lại vừa vặn biến thành tư thế đối mặt với Diệp Thu, trường kiếm cải biến phương hướng chém về chân Diệp Thu.
Vậy cũng được sao?
Diệp Thu thật không ngờ quái nhân trên không trung còn có thể xuất ra biến chiêu hung mãnh như vậy, nếu vẫn kiên trì đá tới hậu tâm quái nhân, vậy trường kiếm kia đánh gãy chân mình là chuyện khó tránh. Diệp Thu chỉ thích đánh gãy chân kẻ khác chứ không hi vọng chân mình bị kẻ khác đánh gãy.
Dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể thu chân, nhưng không cam lòng buông tha, chân phải vung mạnh lên, chiếc giày đen bị hắn đá văng đi.
Bốp!
Chiếc giày nện vào mặt quái nhân, tuy rằng một kiếm kia vừa vặn hóa giải thế công của Diệp Thu, nhưng không thể tránh khỏi cái giày.
Mà lúc này, thân hình Diệp Thu cũng vô pháp dừng lại giữa khoảng không, rất nhanh rơi xuống. Diệp Thu chống tay tay, miễn cưỡng đứng vững, mà quái nhân vì trên không trung làm ra biến chiếu cực khó kia khiến thân hình bất ổn, lại bị Diệp Thu cho một giày vào mặt, đầu óc choáng vàng. Huống chi tay hắn còn cầm kiếm, làm gì có tay mà chống, vì vậy tiếp đất bằng mông, ầm một tiếng. Gió lớn, mưa to thế nhưng không khiến Trầm Mặc Nùng bị kích thích bằng chuyện trước mắt.
Nàng bình thường rảnh rỗi cũng hay cùng Đường Quả xem một vài phim như Giọt máu cuối cùng, Tứ hiệp thần bí, Kungfu, Đế quốc hacker, Hero... chờ một chút, những phim này đều là giả tưởng, tuy rằng nhìn có chút đẹp mắt, nhưng không để lại cho nàng ấn tượng gì, chỉ nghĩ lúc đó là đẹp, sau đó quên đi, không có chút gì đọng lại.
Nhưng một màn trước mắt so với trong phim còn kích thích hơn, trong lòng nàng chấn động không gì so sánh được. Huống chi trong hai người chiến đấu còn có Diệp Thu, một nam nhân làm bạn sớm chiều với nàng, cả ngày bị Đường Quả khi dễ và Lâm Bảo Nhi công kích.
Có khinh công hay võ thuật trong truyền thuyết cũng là giấc mơ hồi bé của Trầm Mặc Nùng, nàng mơ một ngày nào đó lớn lên mình sẽ thành nữ hiệp, mặc áo choàng đen, tay cầm trường kiếm, trừ gian diệt ác, trừ bạo an dân, thấy người xấu cưỡng gian phụ nữ, hét lớn một tiếng hòa thượng thối, mau thả sư thái ra, sau đó chém kiếm qua, một chiếc đầu bóng lưỡng của hòa thượng bay ra. (_._')
Lớn lên, Trầm Mặc Nùng biết đó mãi chỉ là giấc mộng, mà đã là mộng thì không thể trở thành sự thật. Từ đó giấc mơ hiệp khách đã ngủ say trong lòng, nàng bắt đầu theo gia gia đọc những cuốn sách về thương nghiệp như: Chuyện kí của các bậc danh nhân và Tài liệu về một trăm tập đoàn mạnh nhất thế giới...
Mà lúc này, giấc mộng võ hiệp ngày xưa trong nàng đã tỉnh lại, tuy rằng biết thế là không thích hợp, không thục nữ, nhưng thân thể đang nhiệt huyết sôi trào của nàng không còn cố kị được nhiều như vậy, thầm nghĩ muốn trong cơn bão tố này hét lớn một phen.
Trừ việc đó, nàng không thể tìm ra cách nào phát tiết cảm xúc dâng trào như thủy triều trong lòng.
Diệp Thu và nam nhân thần bí kia, rút cuộc các người còn muốn tạo ra những kinh hỉ nào nữa?
Quái nhân ngồi dưới đất, sờ soạng vết giày nóng bừng trên mặt, ở giữa in rõ ràng một số 42, thấy cách không xa là chiếc giày đen, quái nhân điên cuồng nghiến răng, gằn giọng: "Diệp Thu, đại gia lột da ngươi."
Chú thích:
(*) :NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)