Diệp Thu vốn tưởng lão già sẽ phủi tay một cái, đem chuyện bên này ném toàn bộ cho mình, để mình mắt mù đi mò, lão nấp trong hang chẳng quan tâm chứ. Hôm nay từ việc những người kia vừa mới ra tay lão đã nhận được tin tức thì có lẽ lão già luôn yên lặng chú ý phía sau lưng mình. Hơn nữa theo tốc độ lão nhận được tin thì lão còn có tai mắt cực kỳ rộng.
Gánh vác lấy cừu hận một thế hệ, trong lòng Diệp Thu cũng không thoải mái. Tính tình hắn lười nhác, nếu như không cần thiết, thật đúng là không muốn dính tới chuyện liều mạng chém giết này.
Diệp Thu không hỏi tin tức liên quan tới Nhị Nha nữa, lão già tuy tính cách tùy tiện, nhưng chuyện đã quyết định thì thường sẽ không sửa đổi. Hơn nữa đám người kia đột nhiên nhảy ra, Diệp Thu cũng không dám bảo nàng tới đây dính vào nguy hiểm.
Cúp điện thoại do lão gọi, lúc Diệp Thu đi tới đại sảnh tầng một, Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đã thay áo quần ở nhà ngồi trên sa lông xem TV, thấy hắn xuống lầu, Lâm Bảo Nhi còn hừ lạnh một tiếng, dùng điều này để diễn tả sự bất mãn của nàng với Diệp Thu.
"Chị Đường Đường, nếu hắn nói với chúng ta thì cũng đừng để ý tới hắn". Lâm Bảo Nhi tỳ ngực mình trên vai Đường Quả, nhỏ giọng nói bên tai nàng.
"Được. Trừng phạt hắn một chút ha". Đường Quả cười gật đầu.
Diệp Thu cũng không thèm chấp nhặt loại tâm tính con nít của Lâm Bảo Nhi, cười hỏi: "Đã đói bụng chưa? Các cô muốn ăn gì?"
"Cháo". Con mắt Lâm Bảo Nhi chớp chớp, nói. Diệp Thu cùng Trầm Mặc Nùng đi đã lâu như vậy, hai người đã lâu chưa ăn cháo do Diệp Thu nấu.
Đường Quả vẻ mặt nhăn nhó, mới vừa rồi còn dặn mình không được nói chuyện với Diệp Thu. Vậy mà bây giờ bản thân lại quên mấy lời vừa nãy.
Diệp Thu đi tới cạnh tủ lạnh, thấy bên trong còn thịt nạc với rau cần, nói: "Cháo thịt rau cần được không?"
"Ừ. Cái gì cũng được". Đường Quả cười nói. "Có cần giúp không?"
"Không cần. Các cô cứ xem TV đi. Xong ngay thôi". Diệp Thu lắc đầu, mang nguyên liệu làm thức ăn vào phòng bếp.
"Chị Đường Đường, hắn sao không cãi em nhỉ?" Lâm Bảo Nhi nhoài lên người Đường Quả hỏi.
Đường Quả tức giận liếc nàng một cái, nói: "Chẳng lẽ không cãi với người ta vài câu thì trong lòng em sẽ không thoải mái sao?"
"Cũng không phải. Hắn với em gây lộn, mặc dù em tức giận, nhưng sau khi hết giận em lại cảm thấy rất vui. Hắn không cãi nhau với em, em liền thấy rất vô vị". Lâm Bảo Nhi buồn bực nói.
Diệp Thu từ sau khi tới Yến Kinh cũng rất ít xuống bếp nhưng tài nấu nướng vẫn không bị thụt lùi chút nào. Chỉ lát sau, một nầu cháo hương thơm ngào ngạt đã được hắn bưng lên phòng ăn.
Ngoài sân truyền tới tiếng xe hơi, Trầm Mặc Nùng về vừa sát giờ cơm.
Trầm Mặc Nùng một thân mặc trang phục công chức màu trắng bạc, trên mặt có chút mệt mỏi nhìn Diệp Thu đã nấu xong, áy náy nói: "Chuyện công ty nhiều quá, cho nên về hơi muộn".
"Không sao. Tới Yến Kinh rồi tôi cũng lười, hiếm khi xuống bếp nấu. Cô cũng phải chú ý thân thể, công việc làm không hết thì làm sau". Diệp Thu cười nói.
Trong lòng Trầm Mặc Nùng ấm áp, mẹ thường bảo nam nhân mà nói những lời ấy thì thường có chút ý đồ. Nhưng từ trong miệng nam nhân này nói ra, lại có một thứ cảm xúc khác.
"Trầm Hàng bên kia có tin tức à?" Diệp Thu vừa giúp ba nàng múc cháo, vừa hỏi.
"Cảnh sát đã tham dự điều tra vụ Vu Lan tự sát, nhưng bây giờ vẫn chưa có kết quả gì. Còn đối với thế lực đen dưới tay Quách gia thì lại hăng hái cực kỳ, những người trực hệ của Quách gia như Quách Nghĩa Lâm và Quách Quốc Minh đã bị cảnh sát quản chế, bọn họ với mối làm ăn của Quách gia nắm rõ như lòng bàn tay, nếu bọn họ sửa vết nhơ nhân chứng, tình huống Quách gia lần này rất không ổn".
Diệp Thu cũng không hỏi động tác của Hàn Ấu Lăng. Hắn chỉ ở phía sau chờ kết quả, chỉ là Hàn Ấu Lăng còn thông minh hơn so với tưởng tượng của hắn, những đệ tử thế gia này công phu ẩn nhẫn và che dấu đều là nhất lưu.
Quách gia sụp đổ, tổn thất nặng nhất chính là Liên gia. Nghiệp vụ của hai gia tộc này liên hệ chặt chẽ với nhau, thiếu đi thế lực hắc đạo của Quách gia chống đỡ, tương đương như Liên gia thiếu đi phụ tá đắc lực. Còn người được lợi ngoại trừ Trầm gia, Hàn gia cùng Bối gia cũng nhận được không ít chỗ tốt.
Diệp Thu nhìn Trầm Mặc Nùng đối diện đang ăn cháo, nghĩ thầm, cô gái này không biết có định làm sếp không.
Sau khi ăn cơm xong, Trầm Mặc Nùng thu dọn bát đũa, Diệp Thu nói: "Các cô buổi tối nghỉ ngơi trước. Tôi đi ra ngoài làm một số việc".
Nam nữ vừa mới yêu vô cùng nhạy cảm, nghe Diệp Thu lại muốn ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Quả căng thẳng thấy rõ, nhưng không muốn nói ra lo lắng của mình. Ngược lại Lâm Bảo Nhi là người ngoài cuộc lại thành người nói ra thoải mái nhất. "Anh chạy ở ngoài cả một ngày rồi, buổi tối lại định đi đâu đó?"
Lâm Bảo Nhi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trầm Mặc Nùng, liền tố cáo với nàng, nói: "Hôm nay Diệp Thu đưa em với chị Đường Đường tới trường rồi đi mất, buổi trưa cũng không trở lại ăn cơm. Buổi chiều lúc chúng em tan học cũng không thấy đâu, còn để bọn em chờ ở phòng ký túc hơn nửa ngày".
Trầm Mặc Nùng đeo găng vệ sinh thu dọn bát đũa, nghe Lâm Bảo Nhi nói xong dùng ngón tay gạt nhẹ sợi tóc, nói: "Diệp Thu có việc phải làm mà thời gian các em lại không quý giá như vậy".
"Chị Mặc Nùng, sao chị luôn nói giúp cho tên xấu xa kia vậy". Lâm Bảo Nhi không cam lòng, buồn bực tự mình chạy tới nằm trên ghế sa lông, vuốt cái bụng đáng yêu của mình, buổi tối ăn nhiều quá.
Yến Kinh ban đêm mát lạnh như nước. Diệp Thu mở cửa sổ ra, mặc cho gió trời hiu hiu thổi vào, cả người ngấm lạnh từ ngoài vào trong, nhưng lại trở nên cực kỳ tỉnh táo.
Đấu tranh chân chính cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Trên đường Huyền Vũ xe chạy không ngừng, xe Diệp Thu cũng lẫn trong trăm ngàn chiếc xe hơi ở đây, chạy tới trước rất chậm.
Đột nhiên, một cỗ xe gắn máy màu đen phóng nhanh qua. Xe máy không ngừng xuyên vượt qua dòng xe cộ, bỏ những cỗ xe hơi đang phóng như bay lại phía sau, gây ra từng tiếng còi cùng tiếng chửi mắng.
Xe máy hình như đặc biệt nhắm vào Diệp Thu, sau khi đuổi theo kịp cỗ xe Đông Phương của hắn vẫn không hề vượt qua mà vẫn luôn giữ tư thế chạy song song với xe Diệp Thu.
Chủ nhân xe máy mặc bộ đồ lái xe, trên đầu không đội mũ bảo hiểm, lộ ra cái gáy trơn bóng, rất hưởng thụ loại cảm giác gió lạnh thổi lượt này. Con mắt ti hí, giống như một tam giác chổng ngược. Khuôn mặt âm trầm, lúc quay sang nhìn Diệp Thu, một tay lái xe, tay còn lại giơ lên, làm động tác bám hình chữ S, giống như một con rắn đang trườn đi.
Diệp Thu cười híp mắt, đám người kia thật đúng là kiêu ngạo tới cực điểm.
Lái xe thấy Diệp Thu thèm đáp lại, vẫn chuyên chú lái xe, lại ra một dấu tay khiêu chiến.
Pằng!
Một viên đạn bay nhanh tới, bắn thẳng vào lốp của chiếc xe máy Harley đang chạy ở tốc độ cao kia. Lốp nứt toác ra, xe máy kia đang chạy với tốc độ cao đột nhiên ngã nhào không ngừng trượt tới trước, phát ra tiếng xoẹt xoẹt, vượt qua cả đường ngăn giữa đường mới ngừng lại.
Tay lái xe máy cũng là một cao thủ, lại có thể gặp nguy không loạn, lúc xe sắp sửa nghiêng đổ, đột nhiên bật lên, nhào tới trước, rồi rời khỏi xe máy, sau đó lại lộn mèo hai vòng, nhảy thẳng lên vỉa hè dành cho người đi bộ.
Vuốt cái đầu bóng lưỡng của mình, nhìn xe của Diệp Thu phóng đi như bay.
Phía sau còn có một chiếc xe theo sát ở phía xa, ánh mắt một nam nhân thanh tú lạnh lùng nhìn sang, mặt đầy sát khí.
Đây là Tu La cuồng bất bại sao?
Thanh Xà chiến ý lẫm liệt. Yên lặng lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thứ không tồi.
Diệp Thu sau khi chạy một hồi, đột nhiên dừng xe lại. Lát sau, Tiểu Bạch lái xe lại gần, hai người đều không xuống xe, mở cửa xe nói chuyện với nhau...
Diệp Thu cười nói : "Anh ở giao lộ đã phát hiện có xe theo dõi tôi phải không? Sau này loại tình huống như thế cứ giao cho tôi tự xử lý là được rồi, đã lâu không động thủ, quên cả cách giết người".
Tiểu Bạch gật đầu, ngón tay chỉ chỉ lên găng tay thường đeo.
"Ừm. Người này hẳn là một tên đã giao thủ với các người buổi trưa. Người có thể khiến lão già cố kỵ, năng lực chắc chắn không tệ. Nhưng không ngờ bọn họ lại có thể cỡi găng trên tay anh, như vậy thật vượt ngoài dự đoán của tôi. Nhân Trung Long Phượng sa sút tránh việc, trước tiên thông cảm cho bọn họ một chút đi. Mấy ngày nữa tôi lại nói chuyện với bọn họ sau. Về phần dược vật cải biến gien mà anh nói, tình huống như vậy cũng không có gì bất ngờ".
"Khoa học kỹ thuật phát triển, một số người bắt đầu nghĩ tới việc dùng dược vật nâng cao tố chất các phương diện cho chiến sĩ. Mặc dù cái này trái với pháp luật về nhân quyền quốc tế, nhưng... chuyện như vậy mỗi quốc gia có năng lực đều làm, mọi người cũng không chỉ trích lập trường của nhau. Chỉ là sau này nếu chúng ta giao thiệp với nhóm người như thế, các người phải chú ý an toàn".
Tiểu Bạch gật đầu, lại duỗi ngón tay ra vẽ một vòng tròn, sau đó điểm nhẹ ở trong vòng tròn.
Diệp Thu cười vỗ vai Tiểu Bạch, hai người hiểu ý cười.
Có bọn họ bên cạnh thật tốt.
Diệp Thu lại tới phòng bệnh Bố lão gia tử lần nữa, Bố lão gia tử đã ngủ say, Bố Bố mặc quần áo thường nằm ở giường khác đọc sách. Thấy Diệp Thu tới cũng cực kỳ giật mình, nói: "Tôi cứ nghĩ anh không tới chứ".
"Sợ một mình cô trôm nom không tốt". Diệp Thu cười nói. "Ăn cơm chưa? Tôi có mang theo một ít thức ăn".
Diệp Thu nói xong, đưa hộp cơm trong tay tới. Hắn vốn định hỏi Bố Bố và Bố lão gia tử đã ăn cơm chưa, nhưng nhớ tới mình căn bản không có số điện thoại của Bố Bố, vì vậy mua một ít thức ăn ở cổng mang vào, mặc dù bọn họ đã ăn rồi, nhưng cũng có thể làm thức ăn khuya.
Bố Bố nhận hộp cơm mở ra, là một ít điểm tâm, bên trong còn có cánh gà mình thích ăn nhất, cười nói: "Trong bệnh viện cung cấp thức ăn, hương vị cũng không tệ nên cũng đã ăn rồi. Nhưng nhìn thấy cái này lại thấy đói bụng".
"Ông của cô thế nào rồi?" Diệp Thu nhìn Bố lão gia tử đang ngủ say nói.
"Ăn vài miếng cháo rồi nằm ngủ. Bác sĩ nói do bị nhiễm lạnh, tinh thần còn có chút mệt mỏi". Bố Bố vừa ăn cánh gà, vừa trả lời vấn đề của Diệp Thu.
Diệp Thu mắt nhìn chiếc giường vừa rồi Bố Bố từng nằm vẫn còn hơi ấm phía trên, nói: "Buối tối chúng ta ngủ chung một giường à?"
Diệp Thu vốn tưởng lão già sẽ phủi tay một cái, đem chuyện bên này ném toàn bộ cho mình, để mình mắt mù đi mò, lão nấp trong hang chẳng quan tâm chứ. Hôm nay từ việc những người kia vừa mới ra tay lão đã nhận được tin tức thì có lẽ lão già luôn yên lặng chú ý phía sau lưng mình. Hơn nữa theo tốc độ lão nhận được tin thì lão còn có tai mắt cực kỳ rộng.
Gánh vác lấy cừu hận một thế hệ, trong lòng Diệp Thu cũng không thoải mái. Tính tình hắn lười nhác, nếu như không cần thiết, thật đúng là không muốn dính tới chuyện liều mạng chém giết này.
Diệp Thu không hỏi tin tức liên quan tới Nhị Nha nữa, lão già tuy tính cách tùy tiện, nhưng chuyện đã quyết định thì thường sẽ không sửa đổi. Hơn nữa đám người kia đột nhiên nhảy ra, Diệp Thu cũng không dám bảo nàng tới đây dính vào nguy hiểm.
Cúp điện thoại do lão gọi, lúc Diệp Thu đi tới đại sảnh tầng một, Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đã thay áo quần ở nhà ngồi trên sa lông xem TV, thấy hắn xuống lầu, Lâm Bảo Nhi còn hừ lạnh một tiếng, dùng điều này để diễn tả sự bất mãn của nàng với Diệp Thu.
"Chị Đường Đường, nếu hắn nói với chúng ta thì cũng đừng để ý tới hắn". Lâm Bảo Nhi tỳ ngực mình trên vai Đường Quả, nhỏ giọng nói bên tai nàng.
"Được. Trừng phạt hắn một chút ha". Đường Quả cười gật đầu.
Diệp Thu cũng không thèm chấp nhặt loại tâm tính con nít của Lâm Bảo Nhi, cười hỏi: "Đã đói bụng chưa? Các cô muốn ăn gì?"
"Cháo". Con mắt Lâm Bảo Nhi chớp chớp, nói. Diệp Thu cùng Trầm Mặc Nùng đi đã lâu như vậy, hai người đã lâu chưa ăn cháo do Diệp Thu nấu.
Đường Quả vẻ mặt nhăn nhó, mới vừa rồi còn dặn mình không được nói chuyện với Diệp Thu. Vậy mà bây giờ bản thân lại quên mấy lời vừa nãy.
Diệp Thu đi tới cạnh tủ lạnh, thấy bên trong còn thịt nạc với rau cần, nói: "Cháo thịt rau cần được không?"
"Ừ. Cái gì cũng được". Đường Quả cười nói. "Có cần giúp không?"
"Không cần. Các cô cứ xem TV đi. Xong ngay thôi". Diệp Thu lắc đầu, mang nguyên liệu làm thức ăn vào phòng bếp.
"Chị Đường Đường, hắn sao không cãi em nhỉ?" Lâm Bảo Nhi nhoài lên người Đường Quả hỏi.
Đường Quả tức giận liếc nàng một cái, nói: "Chẳng lẽ không cãi với người ta vài câu thì trong lòng em sẽ không thoải mái sao?"
"Cũng không phải. Hắn với em gây lộn, mặc dù em tức giận, nhưng sau khi hết giận em lại cảm thấy rất vui. Hắn không cãi nhau với em, em liền thấy rất vô vị". Lâm Bảo Nhi buồn bực nói.
Diệp Thu từ sau khi tới Yến Kinh cũng rất ít xuống bếp nhưng tài nấu nướng vẫn không bị thụt lùi chút nào. Chỉ lát sau, một nầu cháo hương thơm ngào ngạt đã được hắn bưng lên phòng ăn.Ngoài sân truyền tới tiếng xe hơi, Trầm Mặc Nùng về vừa sát giờ cơm.
Trầm Mặc Nùng một thân mặc trang phục công chức màu trắng bạc, trên mặt có chút mệt mỏi nhìn Diệp Thu đã nấu xong, áy náy nói: "Chuyện công ty nhiều quá, cho nên về hơi muộn".
"Không sao. Tới Yến Kinh rồi tôi cũng lười, hiếm khi xuống bếp nấu. Cô cũng phải chú ý thân thể, công việc làm không hết thì làm sau". Diệp Thu cười nói.
Trong lòng Trầm Mặc Nùng ấm áp, mẹ thường bảo nam nhân mà nói những lời ấy thì thường có chút ý đồ. Nhưng từ trong miệng nam nhân này nói ra, lại có một thứ cảm xúc khác.
"Trầm Hàng bên kia có tin tức à?" Diệp Thu vừa giúp ba nàng múc cháo, vừa hỏi.
"Cảnh sát đã tham dự điều tra vụ Vu Lan tự sát, nhưng bây giờ vẫn chưa có kết quả gì. Còn đối với thế lực đen dưới tay Quách gia thì lại hăng hái cực kỳ, những người trực hệ của Quách gia như Quách Nghĩa Lâm và Quách Quốc Minh đã bị cảnh sát quản chế, bọn họ với mối làm ăn của Quách gia nắm rõ như lòng bàn tay, nếu bọn họ sửa vết nhơ nhân chứng, tình huống Quách gia lần này rất không ổn".
Diệp Thu cũng không hỏi động tác của Hàn Ấu Lăng. Hắn chỉ ở phía sau chờ kết quả, chỉ là Hàn Ấu Lăng còn thông minh hơn so với tưởng tượng của hắn, những đệ tử thế gia này công phu ẩn nhẫn và che dấu đều là nhất lưu.
Quách gia sụp đổ, tổn thất nặng nhất chính là Liên gia. Nghiệp vụ của hai gia tộc này liên hệ chặt chẽ với nhau, thiếu đi thế lực hắc đạo của Quách gia chống đỡ, tương đương như Liên gia thiếu đi phụ tá đắc lực. Còn người được lợi ngoại trừ Trầm gia, Hàn gia cùng Bối gia cũng nhận được không ít chỗ tốt.
Diệp Thu nhìn Trầm Mặc Nùng đối diện đang ăn cháo, nghĩ thầm, cô gái này không biết có định làm sếp không.
Sau khi ăn cơm xong, Trầm Mặc Nùng thu dọn bát đũa, Diệp Thu nói: "Các cô buổi tối nghỉ ngơi trước. Tôi đi ra ngoài làm một số việc".
Nam nữ vừa mới yêu vô cùng nhạy cảm, nghe Diệp Thu lại muốn ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Quả căng thẳng thấy rõ, nhưng không muốn nói ra lo lắng của mình. Ngược lại Lâm Bảo Nhi là người ngoài cuộc lại thành người nói ra thoải mái nhất. "Anh chạy ở ngoài cả một ngày rồi, buổi tối lại định đi đâu đó?"
Lâm Bảo Nhi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trầm Mặc Nùng, liền tố cáo với nàng, nói: "Hôm nay Diệp Thu đưa em với chị Đường Đường tới trường rồi đi mất, buổi trưa cũng không trở lại ăn cơm. Buổi chiều lúc chúng em tan học cũng không thấy đâu, còn để bọn em chờ ở phòng ký túc hơn nửa ngày".
Trầm Mặc Nùng đeo găng vệ sinh thu dọn bát đũa, nghe Lâm Bảo Nhi nói xong dùng ngón tay gạt nhẹ sợi tóc, nói: "Diệp Thu có việc phải làm mà thời gian các em lại không quý giá như vậy".
"Chị Mặc Nùng, sao chị luôn nói giúp cho tên xấu xa kia vậy". Lâm Bảo Nhi không cam lòng, buồn bực tự mình chạy tới nằm trên ghế sa lông, vuốt cái bụng đáng yêu của mình, buổi tối ăn nhiều quá.
Yến Kinh ban đêm mát lạnh như nước. Diệp Thu mở cửa sổ ra, mặc cho gió trời hiu hiu thổi vào, cả người ngấm lạnh từ ngoài vào trong, nhưng lại trở nên cực kỳ tỉnh táo.
Đấu tranh chân chính cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Trên đường Huyền Vũ xe chạy không ngừng, xe Diệp Thu cũng lẫn trong trăm ngàn chiếc xe hơi ở đây, chạy tới trước rất chậm.
Đột nhiên, một cỗ xe gắn máy màu đen phóng nhanh qua. Xe máy không ngừng xuyên vượt qua dòng xe cộ, bỏ những cỗ xe hơi đang phóng như bay lại phía sau, gây ra từng tiếng còi cùng tiếng chửi mắng.
Xe máy hình như đặc biệt nhắm vào Diệp Thu, sau khi đuổi theo kịp cỗ xe Đông Phương của hắn vẫn không hề vượt qua mà vẫn luôn giữ tư thế chạy song song với xe Diệp Thu.
Chủ nhân xe máy mặc bộ đồ lái xe, trên đầu không đội mũ bảo hiểm, lộ ra cái gáy trơn bóng, rất hưởng thụ loại cảm giác gió lạnh thổi lượt này. Con mắt ti hí, giống như một tam giác chổng ngược. Khuôn mặt âm trầm, lúc quay sang nhìn Diệp Thu, một tay lái xe, tay còn lại giơ lên, làm động tác bám hình chữ S, giống như một con rắn đang trườn đi.
Diệp Thu cười híp mắt, đám người kia thật đúng là kiêu ngạo tới cực điểm.
Lái xe thấy Diệp Thu thèm đáp lại, vẫn chuyên chú lái xe, lại ra một dấu tay khiêu chiến.
Pằng!
Một viên đạn bay nhanh tới, bắn thẳng vào lốp của chiếc xe máy Harley đang chạy ở tốc độ cao kia. Lốp nứt toác ra, xe máy kia đang chạy với tốc độ cao đột nhiên ngã nhào không ngừng trượt tới trước, phát ra tiếng xoẹt xoẹt, vượt qua cả đường ngăn giữa đường mới ngừng lại.
Tay lái xe máy cũng là một cao thủ, lại có thể gặp nguy không loạn, lúc xe sắp sửa nghiêng đổ, đột nhiên bật lên, nhào tới trước, rồi rời khỏi xe máy, sau đó lại lộn mèo hai vòng, nhảy thẳng lên vỉa hè dành cho người đi bộ.
Vuốt cái đầu bóng lưỡng của mình, nhìn xe của Diệp Thu phóng đi như bay.
Phía sau còn có một chiếc xe theo sát ở phía xa, ánh mắt một nam nhân thanh tú lạnh lùng nhìn sang, mặt đầy sát khí.
Đây là Tu La cuồng bất bại sao?
Thanh Xà chiến ý lẫm liệt. Yên lặng lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thứ không tồi.
Diệp Thu sau khi chạy một hồi, đột nhiên dừng xe lại. Lát sau, Tiểu Bạch lái xe lại gần, hai người đều không xuống xe, mở cửa xe nói chuyện với nhau...
Diệp Thu cười nói : "Anh ở giao lộ đã phát hiện có xe theo dõi tôi phải không? Sau này loại tình huống như thế cứ giao cho tôi tự xử lý là được rồi, đã lâu không động thủ, quên cả cách giết người".
Tiểu Bạch gật đầu, ngón tay chỉ chỉ lên găng tay thường đeo.
"Ừm. Người này hẳn là một tên đã giao thủ với các người buổi trưa. Người có thể khiến lão già cố kỵ, năng lực chắc chắn không tệ. Nhưng không ngờ bọn họ lại có thể cỡi găng trên tay anh, như vậy thật vượt ngoài dự đoán của tôi. Nhân Trung Long Phượng sa sút tránh việc, trước tiên thông cảm cho bọn họ một chút đi. Mấy ngày nữa tôi lại nói chuyện với bọn họ sau. Về phần dược vật cải biến gien mà anh nói, tình huống như vậy cũng không có gì bất ngờ". Nguồn:
"Khoa học kỹ thuật phát triển, một số người bắt đầu nghĩ tới việc dùng dược vật nâng cao tố chất các phương diện cho chiến sĩ. Mặc dù cái này trái với pháp luật về nhân quyền quốc tế, nhưng... chuyện như vậy mỗi quốc gia có năng lực đều làm, mọi người cũng không chỉ trích lập trường của nhau. Chỉ là sau này nếu chúng ta giao thiệp với nhóm người như thế, các người phải chú ý an toàn".
Tiểu Bạch gật đầu, lại duỗi ngón tay ra vẽ một vòng tròn, sau đó điểm nhẹ ở trong vòng tròn.
Diệp Thu cười vỗ vai Tiểu Bạch, hai người hiểu ý cười.
Có bọn họ bên cạnh thật tốt.
Diệp Thu lại tới phòng bệnh Bố lão gia tử lần nữa, Bố lão gia tử đã ngủ say, Bố Bố mặc quần áo thường nằm ở giường khác đọc sách. Thấy Diệp Thu tới cũng cực kỳ giật mình, nói: "Tôi cứ nghĩ anh không tới chứ".
"Sợ một mình cô trôm nom không tốt". Diệp Thu cười nói. "Ăn cơm chưa? Tôi có mang theo một ít thức ăn".
Diệp Thu nói xong, đưa hộp cơm trong tay tới. Hắn vốn định hỏi Bố Bố và Bố lão gia tử đã ăn cơm chưa, nhưng nhớ tới mình căn bản không có số điện thoại của Bố Bố, vì vậy mua một ít thức ăn ở cổng mang vào, mặc dù bọn họ đã ăn rồi, nhưng cũng có thể làm thức ăn khuya.
Bố Bố nhận hộp cơm mở ra, là một ít điểm tâm, bên trong còn có cánh gà mình thích ăn nhất, cười nói: "Trong bệnh viện cung cấp thức ăn, hương vị cũng không tệ nên cũng đã ăn rồi. Nhưng nhìn thấy cái này lại thấy đói bụng".
"Ông của cô thế nào rồi?" Diệp Thu nhìn Bố lão gia tử đang ngủ say nói.
"Ăn vài miếng cháo rồi nằm ngủ. Bác sĩ nói do bị nhiễm lạnh, tinh thần còn có chút mệt mỏi". Bố Bố vừa ăn cánh gà, vừa trả lời vấn đề của Diệp Thu.
Diệp Thu mắt nhìn chiếc giường vừa rồi Bố Bố từng nằm vẫn còn hơi ấm phía trên, nói: "Buối tối chúng ta ngủ chung một giường à?"