"Bối Khắc Tùng, Anh không cần nói nữa. Tôi nghĩ, nếu tôi từ Tô Hàng tới Yến Kinh. Bản thân đã biểu thị rõ thái độ của tôi, có lẽ người nào đó nhà họ Trầm muốn liên hôn với nhà họ Bối các anh, nhưng những điều này không liên quan tới tôi, tôi không muốn nhờ vào bối cảnh nhà họ Bối các người, tôi cũng sẽ không cầu xin sự thương hại của họ Trầm, những thứ mà tôi muốn, sẽ dựa vào đôi tay của chính mình sáng tạo lên, tôi cũng không có hứng thú chiếm đoạt những thứ không thuộc về tôi". Trầm Mặc Nùng đón lấy ly nước từ Lâm Bảo Nhi như chuộc tội bê trong lòng bàn tay, liếc mắt nhìn cô nói: "Nếu như mục đích của anh tới là vì muốn tôi cùng anh trở về, tôi nghĩ đã làm anh thất vọng rồi."
Lâm Bảo Nhi thấy Trầm Mặc Nùng không hề tức giận cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng hiện lên nụ cười hồn nhiên. Mới vừa rồi chính mình không phân rõ hình thế địch ta, vừa ra đã khen ngợi nam nhân này là một "anh chàng đẹp trai", không ngờ rằng lại muốn tới ép chị Trầm Mặc Nùng, hơn nữa thái độ của chị Mặc Nùng đối với hắn lạnh nhạt xa cách. Lâm Bảo Nhi lập tức biết rằng mình đã đứng nhầm đội rồi, cái đầu ngốc nghếch rất nhanh nghĩ cách để bù đắp.
Vì vậy, liền ân cần chạy đi pha trà, vẻ mặt tươi cười mang tới. Hơn nữa, chỉ pha một chén, làm khách như Bối Khắc Tùng không có cơ hội thưởng thức tay nghề pha trà của Lâm đại tiểu thư. Đây cũng là ý hạ thấp thể diện của hắn, thay chị Mặc Nùng trút giận. Đương nhiên, cô cũng không có tay nghề gì, chỉ là đem búp trà nhét vào trong chén, sau đó đổ đầy nước nóng vào, công đoạn tráng trà cũng bỏ sót mất.
Hiện giờ Bối Khắc Tùng đang trong tình trạng tình cảm rối rắm, thật ra cũng không để bụng kiểu hành động trẻ con này của Lâm Bảo Nhi. Sau khi bước vào phòng cũng không ai mời hắn ngồi xuống, hắn cũng đành phải đứng, sợ trên cao nhìn xuống Trầm Mặc Nùng sẽ khiến cho trong lòng cô gái có tính cách mạnh mẽ này sẽ không thoải mái, ánh mắt nhìn lại vô cùng êm dịu.
"Mặc Nùng, anh nghĩ tình cảm của chúng ta có chút hiểu lầm. Anh biết, em rất phản cảm với với hôn ước giữa hai nhà Trầm Bối, bản thân anh cũng vậy. Tình cảm của chính mình nên nắm giữ trong tay của chính mình, mà không phải là làm công cụ trao đổi lợi ích. Đó là do trưởng bối của hai nhà Bối Trầm quyết định, chúng ta là vãn bối quả thực cũng không nên nói gì nhiều.
"Nhưng tình hình thực tế bây giờ là, anh là bởi vì thích em mới hi vọng có thể bên cạnh em, mà không phải vì hôn ước giữa hai nhà mà mang tới cho Bối Khắc Tùng anh lợi ích gì. Ý của anh em hiểu rõ chứ? Chúng ta có thể vứt bỏ lợi ích của gia tộc và bối cảnh từng người, anh chỉ đơn giản là Bối Khắc Tùng, em chỉ đơn giản là Trầm Mặc Nùng, mỗi người chúng ta đều là vì bản thân mình, chúng ta có quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình, chẳng nhẽ như vậy không tốt sao? Mặc Nùng, anh biết em có chút hiểu lầm anh, nhưng anh bằng lòng thay đổi cũng như chấp nhận sự giám sát của em.
"Anh bằng lòng giống như bao người con trai thích em, đứng ở cùng một điểm xuất phát để theo đuổi em. Quen biết đã lâu, em không thể đến cả một cơ hội cho anh theo đuổi em cũng không có chứ?"
Cổ trấn tây đường, thành nhỏ nhà cũ, hoa hạnh nhân mưa mùa xuân loại bối cảnh văn hóa yếu mềm thế này xâm nhập, Tô Hàng xuất hiện nhiều tài tử giai nhân. Tự cổ có bốn đại tài tử Giang Nam nổi tiếng thiên hạ: Đường Bá Hổ, Chúc Chi Sơn, Văn Chinh Minh, Từ Trinh Khanh, nay có bốn đại công tử Tô Hàng: Liên Phong Duệ, Bối Khắc Tùng, Hàn Ấu Lăng, Quách Thành Chiếu.
Bốn người xuất thân từ những gia tộc giàu có Tô Hàng, còn trẻ nhiều tiền, lại đa tài đa nghệ, vô cùng phong lưu, cho nên bị những người nhiều chuyện gộp lại cùng nhau, hợp xưng là tứ đại công tử. Trong kinh doanh bốn người rất có thiên phú, ở phương diện phụ nữ cũng rất có thủ đoạn.
Cho nên, xếp hàng thứ hai trong tứ đại công tử Bối Khắc Tùng lại bày tỏ rõ ràng thành khẩn thế này, quả thực có vài phần trình độ. Vừa biểu đạt ý ngưỡng mộ, lại không làm người khác cảm thấy ác tâm dối trá. Hơn nữa, bằng lòng từ bỏ thân phận của chính mình, đứng ở cùng điểm xuất phát với các tình địch khác cùng theo đuổi Trầm Mặc Nùng, mặc dù sự chân thật của lời nói thật đáng hoài nghi, nhưng tâm cảnh này vẫn có thể lừa gạt được một số phụ nữ mức phát triển trí lực hơi thấp một chút.
Huống hồ phụ nữ một khi gặp phải sự việc thế này lại dễ dàng mê muội, đối đãi với đối tượng không thích vẫn có thể cố gắng duy trì lý trí, nếu như có chút động lòng, vậy đắm chìm hoàn toàn.
"Xin lỗi. Tôi không thích anh." Trầm Mặc Nùng thản nhiên nói, "Đối đãi với những người tôi không thích, tôi thường dùng câu nói như vậy để cự tuyệt"
Bối Khắc Tùng muốn ói máu, không ngờ mình diễn lâu như vậy, người con gái này hoàn toàn không để trong lòng, không hề vì thế mà động lòng, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng.
"Mặc Nùng, không phải vừa nãy anh nói rồi sao? Em không thích điều gì ở anh, có thể thắng thắn nói cho anh biết, anh sẽ vì em mà thay đổi." Bối Khắc Tùng không mất đi tự tin, ngược lại bởi vậy kích thích chiến ý trong lòng hắn. Như vậy không phải là càng thú vị sao?
Nhân vật nam nữ chính trong tiểu thuyết trên tivi trải qua đau khổ cuối cùng mới đến được với nhau, khiến bao người sụt sịt nước mắt. Tình yêu như vậy mới cảm động lòng người, hoặc là nói, phụ nữ như vậy mới càng thêm mê người.
"Tôi không thích anh theo đuổi tôi." Trầm Mặc Nùng nho nhã nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói
"…………"
"Hi hi"
Đường Quả vẫn đứng ở ngoài cửa không ngờ Trầm Mặc Nùng sẽ trả lời hắn như vậy, một nụ cười không thể kiềm chế, tiếng cười khì khì vang lên. Lâm Bảo Nhi càng thêm không kiêng nể gì, ôm bụng cười rúc rích không ngừng, bộ ngực đầy đặn lại càng phập phồng ghê gớm.
Bối Khăc Tùng vô cùng tức giận, ánh mắt vẫn quẩn quanh vài lần trên bộ ngực của Lâm Bảo Nhi. Người con gái này cũng là một nhân vật khác thường.
Hình tượng mà Đường Quả cố gắng duy trì bỗng chốc sụp đổ, trong lòng quả thực buồn bực. Chính lúc đang nghĩ tìm lý do che dấu, vừa may nhìn thấy Diệp Thu trong sân, mắt sáng lên, liền cười hi hi mà gọi "Diệp thiếu (thiếu gia), sao anh lại tới đây?"
Lúc Diệp Thu vẫn còn do dự ở trong sân, có nên vào trong phòng khách xem thử không, lại nhìn thấy Đường Quả đứng ở cửa vẫy tay với mình.
Diệp thiếu? là gọi mình sao?
"Diệp thiếu, mau vào trong này, chị Mặc Nùng đang ở nhà này." Đường Quả nhìn thấy Diệp Thu vẫn đứng ngây ra ở đó, vội chạy vào trong sân mời hắn vào trong. Vẻ mặt tươi cười, những lời nói ra lại là "Phối hợp diễn trò, biết không?"
"Biết. Không phải là ra vẻ người theo đuổi cô sao? Kiểu thủ đoạn thế này tôi xem đầy trên tivi rồi."
"Nói nhiều quá. Ngốc một chút không lẽ không được à". Ngữ khí của Đường Quả hung thần ác sát, nụ cười trên mặt càng nồng nhiệt hơn.
Đường Quả dẫn Diệp Thu vào trong phòng khách, cười dài giới thiệu với Bối Khắc Tùng: "Đây là thiếu gia họ Diệp, Diệp Thu."
Thiếu gia họ Diệp? Bối Khắc Tùng mù mịt nhìn Đường Quả có chút nịnh hót với Diệp Thu, lại nhìn vẻ mặt vui sướng trên khuôn mặt Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi, trong lòng thầm nghĩ: Hỏng bét rồi, lẽ nào người Mặc Nùng thích là tên tiểu tử này?
Trong lòng không vui, sắc mặt lại không hề để lộ ra chút nào, mỉm cười giơ tay phải về phía Diệp Thu, nói: "Diệp thiếu, xin chào."
Là một trong bốn đại công tử, lại ở trong gia tộc danh tiếng, nên vẫn có phong thái này.
"Bối Khắc Tùng, Anh không cần nói nữa. Tôi nghĩ, nếu tôi từ Tô Hàng tới Yến Kinh. Bản thân đã biểu thị rõ thái độ của tôi, có lẽ người nào đó nhà họ Trầm muốn liên hôn với nhà họ Bối các anh, nhưng những điều này không liên quan tới tôi, tôi không muốn nhờ vào bối cảnh nhà họ Bối các người, tôi cũng sẽ không cầu xin sự thương hại của họ Trầm, những thứ mà tôi muốn, sẽ dựa vào đôi tay của chính mình sáng tạo lên, tôi cũng không có hứng thú chiếm đoạt những thứ không thuộc về tôi". Trầm Mặc Nùng đón lấy ly nước từ Lâm Bảo Nhi như chuộc tội bê trong lòng bàn tay, liếc mắt nhìn cô nói: "Nếu như mục đích của anh tới là vì muốn tôi cùng anh trở về, tôi nghĩ đã làm anh thất vọng rồi."
Lâm Bảo Nhi thấy Trầm Mặc Nùng không hề tức giận cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng hiện lên nụ cười hồn nhiên. Mới vừa rồi chính mình không phân rõ hình thế địch ta, vừa ra đã khen ngợi nam nhân này là một "anh chàng đẹp trai", không ngờ rằng lại muốn tới ép chị Trầm Mặc Nùng, hơn nữa thái độ của chị Mặc Nùng đối với hắn lạnh nhạt xa cách. Lâm Bảo Nhi lập tức biết rằng mình đã đứng nhầm đội rồi, cái đầu ngốc nghếch rất nhanh nghĩ cách để bù đắp.
Vì vậy, liền ân cần chạy đi pha trà, vẻ mặt tươi cười mang tới. Hơn nữa, chỉ pha một chén, làm khách như Bối Khắc Tùng không có cơ hội thưởng thức tay nghề pha trà của Lâm đại tiểu thư. Đây cũng là ý hạ thấp thể diện của hắn, thay chị Mặc Nùng trút giận. Đương nhiên, cô cũng không có tay nghề gì, chỉ là đem búp trà nhét vào trong chén, sau đó đổ đầy nước nóng vào, công đoạn tráng trà cũng bỏ sót mất. Nguồn:
Hiện giờ Bối Khắc Tùng đang trong tình trạng tình cảm rối rắm, thật ra cũng không để bụng kiểu hành động trẻ con này của Lâm Bảo Nhi. Sau khi bước vào phòng cũng không ai mời hắn ngồi xuống, hắn cũng đành phải đứng, sợ trên cao nhìn xuống Trầm Mặc Nùng sẽ khiến cho trong lòng cô gái có tính cách mạnh mẽ này sẽ không thoải mái, ánh mắt nhìn lại vô cùng êm dịu.
"Mặc Nùng, anh nghĩ tình cảm của chúng ta có chút hiểu lầm. Anh biết, em rất phản cảm với với hôn ước giữa hai nhà Trầm Bối, bản thân anh cũng vậy. Tình cảm của chính mình nên nắm giữ trong tay của chính mình, mà không phải là làm công cụ trao đổi lợi ích. Đó là do trưởng bối của hai nhà Bối Trầm quyết định, chúng ta là vãn bối quả thực cũng không nên nói gì nhiều.
"Nhưng tình hình thực tế bây giờ là, anh là bởi vì thích em mới hi vọng có thể bên cạnh em, mà không phải vì hôn ước giữa hai nhà mà mang tới cho Bối Khắc Tùng anh lợi ích gì. Ý của anh em hiểu rõ chứ? Chúng ta có thể vứt bỏ lợi ích của gia tộc và bối cảnh từng người, anh chỉ đơn giản là Bối Khắc Tùng, em chỉ đơn giản là Trầm Mặc Nùng, mỗi người chúng ta đều là vì bản thân mình, chúng ta có quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình, chẳng nhẽ như vậy không tốt sao? Mặc Nùng, anh biết em có chút hiểu lầm anh, nhưng anh bằng lòng thay đổi cũng như chấp nhận sự giám sát của em.
"Anh bằng lòng giống như bao người con trai thích em, đứng ở cùng một điểm xuất phát để theo đuổi em. Quen biết đã lâu, em không thể đến cả một cơ hội cho anh theo đuổi em cũng không có chứ?"
Cổ trấn tây đường, thành nhỏ nhà cũ, hoa hạnh nhân mưa mùa xuân loại bối cảnh văn hóa yếu mềm thế này xâm nhập, Tô Hàng xuất hiện nhiều tài tử giai nhân. Tự cổ có bốn đại tài tử Giang Nam nổi tiếng thiên hạ: Đường Bá Hổ, Chúc Chi Sơn, Văn Chinh Minh, Từ Trinh Khanh, nay có bốn đại công tử Tô Hàng: Liên Phong Duệ, Bối Khắc Tùng, Hàn Ấu Lăng, Quách Thành Chiếu.Bốn người xuất thân từ những gia tộc giàu có Tô Hàng, còn trẻ nhiều tiền, lại đa tài đa nghệ, vô cùng phong lưu, cho nên bị những người nhiều chuyện gộp lại cùng nhau, hợp xưng là tứ đại công tử. Trong kinh doanh bốn người rất có thiên phú, ở phương diện phụ nữ cũng rất có thủ đoạn.
Cho nên, xếp hàng thứ hai trong tứ đại công tử Bối Khắc Tùng lại bày tỏ rõ ràng thành khẩn thế này, quả thực có vài phần trình độ. Vừa biểu đạt ý ngưỡng mộ, lại không làm người khác cảm thấy ác tâm dối trá. Hơn nữa, bằng lòng từ bỏ thân phận của chính mình, đứng ở cùng điểm xuất phát với các tình địch khác cùng theo đuổi Trầm Mặc Nùng, mặc dù sự chân thật của lời nói thật đáng hoài nghi, nhưng tâm cảnh này vẫn có thể lừa gạt được một số phụ nữ mức phát triển trí lực hơi thấp một chút.
Huống hồ phụ nữ một khi gặp phải sự việc thế này lại dễ dàng mê muội, đối đãi với đối tượng không thích vẫn có thể cố gắng duy trì lý trí, nếu như có chút động lòng, vậy đắm chìm hoàn toàn.
"Xin lỗi. Tôi không thích anh." Trầm Mặc Nùng thản nhiên nói, "Đối đãi với những người tôi không thích, tôi thường dùng câu nói như vậy để cự tuyệt"
Bối Khắc Tùng muốn ói máu, không ngờ mình diễn lâu như vậy, người con gái này hoàn toàn không để trong lòng, không hề vì thế mà động lòng, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng.
"Mặc Nùng, không phải vừa nãy anh nói rồi sao? Em không thích điều gì ở anh, có thể thắng thắn nói cho anh biết, anh sẽ vì em mà thay đổi." Bối Khắc Tùng không mất đi tự tin, ngược lại bởi vậy kích thích chiến ý trong lòng hắn. Như vậy không phải là càng thú vị sao?
Nhân vật nam nữ chính trong tiểu thuyết trên tivi trải qua đau khổ cuối cùng mới đến được với nhau, khiến bao người sụt sịt nước mắt. Tình yêu như vậy mới cảm động lòng người, hoặc là nói, phụ nữ như vậy mới càng thêm mê người.
"Tôi không thích anh theo đuổi tôi." Trầm Mặc Nùng nho nhã nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói
"…………"
"Hi hi"
Đường Quả vẫn đứng ở ngoài cửa không ngờ Trầm Mặc Nùng sẽ trả lời hắn như vậy, một nụ cười không thể kiềm chế, tiếng cười khì khì vang lên. Lâm Bảo Nhi càng thêm không kiêng nể gì, ôm bụng cười rúc rích không ngừng, bộ ngực đầy đặn lại càng phập phồng ghê gớm.
Bối Khăc Tùng vô cùng tức giận, ánh mắt vẫn quẩn quanh vài lần trên bộ ngực của Lâm Bảo Nhi. Người con gái này cũng là một nhân vật khác thường.
Hình tượng mà Đường Quả cố gắng duy trì bỗng chốc sụp đổ, trong lòng quả thực buồn bực. Chính lúc đang nghĩ tìm lý do che dấu, vừa may nhìn thấy Diệp Thu trong sân, mắt sáng lên, liền cười hi hi mà gọi "Diệp thiếu (thiếu gia), sao anh lại tới đây?"
Lúc Diệp Thu vẫn còn do dự ở trong sân, có nên vào trong phòng khách xem thử không, lại nhìn thấy Đường Quả đứng ở cửa vẫy tay với mình.
Diệp thiếu? là gọi mình sao?
"Diệp thiếu, mau vào trong này, chị Mặc Nùng đang ở nhà này." Đường Quả nhìn thấy Diệp Thu vẫn đứng ngây ra ở đó, vội chạy vào trong sân mời hắn vào trong. Vẻ mặt tươi cười, những lời nói ra lại là "Phối hợp diễn trò, biết không?"
"Biết. Không phải là ra vẻ người theo đuổi cô sao? Kiểu thủ đoạn thế này tôi xem đầy trên tivi rồi."
"Nói nhiều quá. Ngốc một chút không lẽ không được à". Ngữ khí của Đường Quả hung thần ác sát, nụ cười trên mặt càng nồng nhiệt hơn.
Đường Quả dẫn Diệp Thu vào trong phòng khách, cười dài giới thiệu với Bối Khắc Tùng: "Đây là thiếu gia họ Diệp, Diệp Thu."
Thiếu gia họ Diệp? Bối Khắc Tùng mù mịt nhìn Đường Quả có chút nịnh hót với Diệp Thu, lại nhìn vẻ mặt vui sướng trên khuôn mặt Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi, trong lòng thầm nghĩ: Hỏng bét rồi, lẽ nào người Mặc Nùng thích là tên tiểu tử này?
Trong lòng không vui, sắc mặt lại không hề để lộ ra chút nào, mỉm cười giơ tay phải về phía Diệp Thu, nói: "Diệp thiếu, xin chào."
Là một trong bốn đại công tử, lại ở trong gia tộc danh tiếng, nên vẫn có phong thái này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Bối Khắc Tùng, Anh không cần nói nữa. Tôi nghĩ, nếu tôi từ Tô Hàng tới Yến Kinh. Bản thân đã biểu thị rõ thái độ của tôi, có lẽ người nào đó nhà họ Trầm muốn liên hôn với nhà họ Bối các anh, nhưng những điều này không liên quan tới tôi, tôi không muốn nhờ vào bối cảnh nhà họ Bối các người, tôi cũng sẽ không cầu xin sự thương hại của họ Trầm, những thứ mà tôi muốn, sẽ dựa vào đôi tay của chính mình sáng tạo lên, tôi cũng không có hứng thú chiếm đoạt những thứ không thuộc về tôi". Trầm Mặc Nùng đón lấy ly nước từ Lâm Bảo Nhi như chuộc tội bê trong lòng bàn tay, liếc mắt nhìn cô nói: "Nếu như mục đích của anh tới là vì muốn tôi cùng anh trở về, tôi nghĩ đã làm anh thất vọng rồi."
Lâm Bảo Nhi thấy Trầm Mặc Nùng không hề tức giận cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng hiện lên nụ cười hồn nhiên. Mới vừa rồi chính mình không phân rõ hình thế địch ta, vừa ra đã khen ngợi nam nhân này là một "anh chàng đẹp trai", không ngờ rằng lại muốn tới ép chị Trầm Mặc Nùng, hơn nữa thái độ của chị Mặc Nùng đối với hắn lạnh nhạt xa cách. Lâm Bảo Nhi lập tức biết rằng mình đã đứng nhầm đội rồi, cái đầu ngốc nghếch rất nhanh nghĩ cách để bù đắp.
Vì vậy, liền ân cần chạy đi pha trà, vẻ mặt tươi cười mang tới. Hơn nữa, chỉ pha một chén, làm khách như Bối Khắc Tùng không có cơ hội thưởng thức tay nghề pha trà của Lâm đại tiểu thư. Đây cũng là ý hạ thấp thể diện của hắn, thay chị Mặc Nùng trút giận. Đương nhiên, cô cũng không có tay nghề gì, chỉ là đem búp trà nhét vào trong chén, sau đó đổ đầy nước nóng vào, công đoạn tráng trà cũng bỏ sót mất.
Hiện giờ Bối Khắc Tùng đang trong tình trạng tình cảm rối rắm, thật ra cũng không để bụng kiểu hành động trẻ con này của Lâm Bảo Nhi. Sau khi bước vào phòng cũng không ai mời hắn ngồi xuống, hắn cũng đành phải đứng, sợ trên cao nhìn xuống Trầm Mặc Nùng sẽ khiến cho trong lòng cô gái có tính cách mạnh mẽ này sẽ không thoải mái, ánh mắt nhìn lại vô cùng êm dịu.
"Mặc Nùng, anh nghĩ tình cảm của chúng ta có chút hiểu lầm. Anh biết, em rất phản cảm với với hôn ước giữa hai nhà Trầm Bối, bản thân anh cũng vậy. Tình cảm của chính mình nên nắm giữ trong tay của chính mình, mà không phải là làm công cụ trao đổi lợi ích. Đó là do trưởng bối của hai nhà Bối Trầm quyết định, chúng ta là vãn bối quả thực cũng không nên nói gì nhiều.
"Nhưng tình hình thực tế bây giờ là, anh là bởi vì thích em mới hi vọng có thể bên cạnh em, mà không phải vì hôn ước giữa hai nhà mà mang tới cho Bối Khắc Tùng anh lợi ích gì. Ý của anh em hiểu rõ chứ? Chúng ta có thể vứt bỏ lợi ích của gia tộc và bối cảnh từng người, anh chỉ đơn giản là Bối Khắc Tùng, em chỉ đơn giản là Trầm Mặc Nùng, mỗi người chúng ta đều là vì bản thân mình, chúng ta có quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình, chẳng nhẽ như vậy không tốt sao? Mặc Nùng, anh biết em có chút hiểu lầm anh, nhưng anh bằng lòng thay đổi cũng như chấp nhận sự giám sát của em.
"Anh bằng lòng giống như bao người con trai thích em, đứng ở cùng một điểm xuất phát để theo đuổi em. Quen biết đã lâu, em không thể đến cả một cơ hội cho anh theo đuổi em cũng không có chứ?"
Cổ trấn tây đường, thành nhỏ nhà cũ, hoa hạnh nhân mưa mùa xuân loại bối cảnh văn hóa yếu mềm thế này xâm nhập, Tô Hàng xuất hiện nhiều tài tử giai nhân. Tự cổ có bốn đại tài tử Giang Nam nổi tiếng thiên hạ: Đường Bá Hổ, Chúc Chi Sơn, Văn Chinh Minh, Từ Trinh Khanh, nay có bốn đại công tử Tô Hàng: Liên Phong Duệ, Bối Khắc Tùng, Hàn Ấu Lăng, Quách Thành Chiếu.
Bốn người xuất thân từ những gia tộc giàu có Tô Hàng, còn trẻ nhiều tiền, lại đa tài đa nghệ, vô cùng phong lưu, cho nên bị những người nhiều chuyện gộp lại cùng nhau, hợp xưng là tứ đại công tử. Trong kinh doanh bốn người rất có thiên phú, ở phương diện phụ nữ cũng rất có thủ đoạn.
Cho nên, xếp hàng thứ hai trong tứ đại công tử Bối Khắc Tùng lại bày tỏ rõ ràng thành khẩn thế này, quả thực có vài phần trình độ. Vừa biểu đạt ý ngưỡng mộ, lại không làm người khác cảm thấy ác tâm dối trá. Hơn nữa, bằng lòng từ bỏ thân phận của chính mình, đứng ở cùng điểm xuất phát với các tình địch khác cùng theo đuổi Trầm Mặc Nùng, mặc dù sự chân thật của lời nói thật đáng hoài nghi, nhưng tâm cảnh này vẫn có thể lừa gạt được một số phụ nữ mức phát triển trí lực hơi thấp một chút.
Huống hồ phụ nữ một khi gặp phải sự việc thế này lại dễ dàng mê muội, đối đãi với đối tượng không thích vẫn có thể cố gắng duy trì lý trí, nếu như có chút động lòng, vậy đắm chìm hoàn toàn.
"Xin lỗi. Tôi không thích anh." Trầm Mặc Nùng thản nhiên nói, "Đối đãi với những người tôi không thích, tôi thường dùng câu nói như vậy để cự tuyệt"
Bối Khắc Tùng muốn ói máu, không ngờ mình diễn lâu như vậy, người con gái này hoàn toàn không để trong lòng, không hề vì thế mà động lòng, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng.
"Mặc Nùng, không phải vừa nãy anh nói rồi sao? Em không thích điều gì ở anh, có thể thắng thắn nói cho anh biết, anh sẽ vì em mà thay đổi." Bối Khắc Tùng không mất đi tự tin, ngược lại bởi vậy kích thích chiến ý trong lòng hắn. Như vậy không phải là càng thú vị sao?
Nhân vật nam nữ chính trong tiểu thuyết trên tivi trải qua đau khổ cuối cùng mới đến được với nhau, khiến bao người sụt sịt nước mắt. Tình yêu như vậy mới cảm động lòng người, hoặc là nói, phụ nữ như vậy mới càng thêm mê người.
"Tôi không thích anh theo đuổi tôi." Trầm Mặc Nùng nho nhã nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói
"…………"
"Hi hi"
Đường Quả vẫn đứng ở ngoài cửa không ngờ Trầm Mặc Nùng sẽ trả lời hắn như vậy, một nụ cười không thể kiềm chế, tiếng cười khì khì vang lên. Lâm Bảo Nhi càng thêm không kiêng nể gì, ôm bụng cười rúc rích không ngừng, bộ ngực đầy đặn lại càng phập phồng ghê gớm.
Bối Khăc Tùng vô cùng tức giận, ánh mắt vẫn quẩn quanh vài lần trên bộ ngực của Lâm Bảo Nhi. Người con gái này cũng là một nhân vật khác thường.
Hình tượng mà Đường Quả cố gắng duy trì bỗng chốc sụp đổ, trong lòng quả thực buồn bực. Chính lúc đang nghĩ tìm lý do che dấu, vừa may nhìn thấy Diệp Thu trong sân, mắt sáng lên, liền cười hi hi mà gọi "Diệp thiếu (thiếu gia), sao anh lại tới đây?"
Lúc Diệp Thu vẫn còn do dự ở trong sân, có nên vào trong phòng khách xem thử không, lại nhìn thấy Đường Quả đứng ở cửa vẫy tay với mình.
Diệp thiếu? là gọi mình sao?
"Diệp thiếu, mau vào trong này, chị Mặc Nùng đang ở nhà này." Đường Quả nhìn thấy Diệp Thu vẫn đứng ngây ra ở đó, vội chạy vào trong sân mời hắn vào trong. Vẻ mặt tươi cười, những lời nói ra lại là "Phối hợp diễn trò, biết không?"
"Biết. Không phải là ra vẻ người theo đuổi cô sao? Kiểu thủ đoạn thế này tôi xem đầy trên tivi rồi."
"Nói nhiều quá. Ngốc một chút không lẽ không được à". Ngữ khí của Đường Quả hung thần ác sát, nụ cười trên mặt càng nồng nhiệt hơn.
Đường Quả dẫn Diệp Thu vào trong phòng khách, cười dài giới thiệu với Bối Khắc Tùng: "Đây là thiếu gia họ Diệp, Diệp Thu."
Thiếu gia họ Diệp? Bối Khắc Tùng mù mịt nhìn Đường Quả có chút nịnh hót với Diệp Thu, lại nhìn vẻ mặt vui sướng trên khuôn mặt Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi, trong lòng thầm nghĩ: Hỏng bét rồi, lẽ nào người Mặc Nùng thích là tên tiểu tử này?
Trong lòng không vui, sắc mặt lại không hề để lộ ra chút nào, mỉm cười giơ tay phải về phía Diệp Thu, nói: "Diệp thiếu, xin chào."
Là một trong bốn đại công tử, lại ở trong gia tộc danh tiếng, nên vẫn có phong thái này.