Trưởng và phó dường như trời sinh xung đột. Phòng làm việc của chủ nhiệm Diệp Thu và phó chủ nhiệm Trương Triển đối diện nhau, giống như quan hệ giữa hai người vậy. Người này đều nhìn người kia không vừa mắt.
Trước đây chủ nhiệm phòng an ninh tuy rằng không thích tính tình của Trương Triền, nhưng hai người vẫn duy trì được biểu hiện hòa thuận. Nhưng Diệp Thu và Trương Triền là tâm bất hòa, mà mặt cũng bất hòa. Từ lần gặp mặt đầu tiên đã thiếu chút nữa động thủ, sau này hai người càng không thể ôn hòa mà nói chuyện với nhau.
Sau khi Diệp Thu đến, gánh toàn bộ trọng trách của Phòng an ninh. Trương Triền tuy rằng không vui, nhưng cũng vô kế khả thi. Dù sao, chức cao hơn nửa cấp cũng đả đủ đè chết người, Diệp Thu lại xử lý nhiều chuyện nội vụ hơn hắn.
Khi Diệp Thu đi ra ngoài, các chức nghiệp khác trong phòng làm việc đang dài cổ nhòm ngó, có vài người còn có vẻ mặt cười cợt trên tai họa của người khác. Nhìn thấy Diệp Thu đi ra, bọn họ nhanh chóng ngồi xuống, làm bộ chăm chú nhìn vào máy vi tính làm việc.
Cuộc cãi vã diễn ra bên trong phòng làm việc của Trương Triền, cửa phòng lại mở rộng, tiếng nói từ trong thoát ra, ai nấy đều có thể nghe rõ ràng.
"Sao? Anh nghĩ mình là ai hả? Vừa mới lên làm đội trưởng vài ngày là ghê gớm lắm hả? Chưa đến lượt anh đến giáo huấn tôi đâu! Chuyện gì là quan trọng nhất tôi rõ ràng, không cần anh tới nói cho tôi biết? Biện pháp bảo an quan trọng, còn việc đặt may quần áo lao động mới và phát tiền thưởng tết nguyên đán cho công nhân không quan trọng hay sao?"
Thanh âm khó chịu của Trương Triền vọng ra. Hiện tại hắn đã thông minh ra nhiều, biết Diệp Thu khả năng có cấp trên làm chỗ dựa, hơn nữa dượng hắn đặc biệt nhắc nhở nhiều lần, nói chuyện làm việc không được khinh xuất, phải chú ý kỹ xảo. Cho nên dù làm bất cứ chuyện gì, đều phải hết sức để ý. Không đáng để ý cũng phải để ý, như vậy ông ấy mới có thể mở miệng nói chuyện giúp hắn.
Trương Triền cực kỳ oán hận Diệp Thu, tuy rằng một mực nghĩ cách đối phó Diệp Thu, nhưng trong một chốc một lát cũng đành bất lực. Mà trong phòng an ninh còn một người khác cũng khiến cho Trương Triền hận thấu xương, thậm chí cừu hận không thua gì Diệp Thu. Người đó chính là Lữ Bưu.
Lúc trước khi hắn nói Diệp Thu ăn cắp xe là vì muốn trục xuất Diệp Thu, Khúc Ý đã giúp hắn làm chứng. Không ngờ Lữ Bưu này lại không biết tốt xấu, dĩ nhiên vạch trần toàn bộ sự thật. Nếu như lúc đó hắn đứng về phía mình, Diệp Thu kia còn có cơ hội ngồi ở vị trí ngày hôm nay sao?
Nguyên bản còn phải nghĩ biện pháp cách chức đội trưởng của hắn, sau đó đuổi hắn ra khỏi công ty. Không ngờ hắn chủ động tìm tới cửa. Có chuyện làm khó hắn, Trương Triền tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
"Cũng không phải tôi nói việc đặt may đồng phục lao động mới và phát tiền thưởng tết nguyên đán cho công nhân không quan trọng. Nhưng việc này chưa gấp. Đợi sau tết có thể đi đặt may quần áo lao động cũng chưa muộn. Đồng phục lao động năm ngoái không phải năm sau mới đặt may đó thôi. Chậm vài ngày cũng không phải là chuyện tệ hại gì. Tiền thưởng tết nguyên đán công ty đã phát cho chúng ta. Mỗi công nhân viên được phát một ít. Chúng ta đều vui vẻ từ tận đáy lòng. Tuy nhiên tạm thời chuyện này cũng không quá gấp. Mọi người sẽ đều thông cảm thôi."
Diệp Thu vừa nghe liền đã hiểu ra. Tuy rằng Lữ Bưu đã tận lực đè nén nhưng sự tức giận trong lời nói đã vô cùng rõ ràng.
"Cái gì? Anh nói sao thì tôi phải làm vậy à? Đây là chủ nhiệm bảo anh làm sao?" Trương Triền châm biếm nói.
"Anh..." Trán Lữ Bưu nổi đầy gân xanh. Hai mắt trừng lên như chuông đồng. Tư thế như muốn ra tay đánh người.
"Thế nào? Muốn đánh tôi à? Có bản lĩnh thì cứ thử xem. Chưa tính chuyện bắt anh lăn ra khỏi Đường Thị, mà còn muốn anh ăn vài bữa cơm tù nữa kìa." Trương Triền căn bản không e ngại Lữ Bưu. Không chút để ý ngửa người thoải mái nằm trên ghế.
"Cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy ai đưa ra yêu cầu hèn hạ như vậy." Diệp Thu đứng ở cửa nói.
Trương Triền nhìn thấy Diệp Thu đến cũng không chút sợ hãi. Lần này cho dù mình "đánh rắm" cũng không sợ ai để ý. Hắn giữ tiền lại không phát ra, cũng không phải vì đứng giữa kiếm tiền đút vào túi mình, mà là vì mưu cầu lợi ích cho công nhân. Cho dù phải đứng biện hộ trước mặt quan tòa, hắn cũng không sợ.
Hơn nữa, bản thân làm như vậy còn có thể chiếm được nhân tâm của người phía dưới. Ai không muốn sớm được mặc quần áo lao động mới? Ai không muốn nhận một phần tiền thưởng trước thềm năm mới? Lĩnh sớm luôn luôn tốt hơn là lĩnh muộn, mà lĩnh nhiều chung quy so với lĩnh ít vẫn vui hơn.
"Diệp chủ nhiệm." Lữ Bưu mang theo vẻ mặt nghẹn khuất chào hỏi Diệp Thu.
"Ừ." Diệp Thu gật đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn Trương Triền, hỏi thư ký Hoàng Doanh ở bên cạnh: "Tiền của phòng an ninh đang ở trong tay ai??"
"Trong tay tài vụ." Hoàng Doanh đáp lời: "Phòng an ninh có tài vụ riêng. Thế nhưng muốn sử dụng một khoản lớn thì phải có chữ ký của chủ nhiệm và phòng tài chính của tập đoàn."
"Gọi tài vụ qua đây." Diệp Thu nói.
Hoàng Doanh lập tức xoay người rời đi. Một lát sau, dẫn theo một người đàn ông trung niên đeo kính tiến vào.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Diệp Thu đứng ở cửa phòng phó chủ nhiệm Trương Triền, trong đầu ong một tiếng. Hai vị chủ nhiệm bất hòa với nhau đã không còn là bí mật nữa, xem ra thế này sợ là mình không thể làm vui lòng cả hai bên rồi.
Tài vụ họ Tiền, đã làm việc ở Đường Thị năm, sáu năm. Hai năm trước được điều từ tổng bộ tài vụ của tập đoàn xuống làm việc ở phòng an ninh cho đến bây giờ. Tuy rằng hắn làm việc tại phòng an ninh, nhưng vẫn là người của bộ tài vụ của tập đoàn. Hơn nữa, tiền lương cũng giống như các nhân viên tài vụ khác, ở bên này công việc lại dễ dàng. Hắn trái lại rất hài lòng.
Cũng không cần Hoàng Doanh giới thiệu, Tiền kế toán đã tươi cười đi tới, cung kính hô: "Diệp chủ nhiệm, anh tìm tôi có việc?"
Vừa nói vừa lấy bao thuốc ra mời Diệp Thu. Diệp Thu khoát khoát tay, ý bảo mình không hút thuốc lá.
"Đúng vậy, tài khoản của phòng an ninh còn bao nhiêu tiền?" Diệp Thu hỏi thẳng.
"Diệp chủ nhiệm, tiền không nhiều lắm. Đầu mỗi năm, tập đoàn sẽ cấp một khoản tiền đặc biệt cho phòng an ninh, là tài chính dùng cho việc giữ gìn và tu sửa trong một năm. Bây giờ đã là cuối năm, số tiền đó dùng cũng gần hết. Nếu như nhu cầu cấp bách dùng đến tiền, cần phải nộp báo cáo lên phòng tài vụ của tập đoàn để xin thêm."
"Nhưng anh xem, hiện tại phòng tài vụ đều đã nghỉ về ăn tết rồi. Cho dù chúng ta có đưa báo cáo lên, sợ là cũng không có quản lý nào phê duyệt cho chúng ta. Không được thì chỉ còn cách đợi đến sang năm mới thôi."
Tiền kế toán dè dặt nói, lại lặng lẽ quan sát Trương Triền đang ngồi trong phòng làm việc, đây cũng là vị không thể đắc tội được.
"Không dùng quá nhiều tiền đâu. Chỉ là thay đổi và mua thêm một ít thiết bị mà thôi. Chút tiền ấy hẳn là vẫn đủ chứ?" Khi Diệp Thu nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm Tiền kế toán, sợ hắn đứng về phía Trương Triền, ở giữa giở trò quỷ.
"Đủ... đại khái là đủ dùng." Không rõ xảy ra chuyện gì, Tiền kế toán ngay cả nhìn vào mắt Diệp Thu cũng không dám. Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, lời nói cũng không lưu loát.
"Được. Cấp tiền cho quyền đội trưởng Lữ. Để anh ấy đi mua đồ đạc." Diệp Thu phân phó nói.
"Cái này..." Tiền kế toán nhìn Trương Triền không dám lên tiếng trả lời. Trước đây có chỗ nào cần dùng tiền, đều là Trương Triền phê chuẩn. Hiện tại Trương Triền không hé rắng, hắn cũng không biết có nên chuyển tiền cho Diệp Thu hay không.
"Sao vậy? Có chuyện gì à?" Diệp Thu không vui hỏi.
"Không sao. Không sao cả." Tiền kế toán vội vã xua tay. Chỉ là vẻ mặt khó xử nói: "Chuyện này... Diệp chủ nhiệm có cần bàn bạc với Trương chủ nhiệm một chút không?"
Sắc mặt Diệp Thu trở nên âm trầm, xoay người hỏi Hoàng Doanh: "Phòng an ninh dùng tiền, là ai ký tên mới có hiệu lực?"
Hoàng Doanh cơ linh như vậy sao có thể không rõ ý tứ của Diệp Thu, nghiêm túc trả lời nói: "Phải chủ nhiệm ký tên mới được."
Diệp Thu gật đầu, nhìn Tiền kế toán nói: "Tôi ký tên không có tác dụng à?"
"Có tác dụng. Có tác dụng. Bây giờ tôi phải đi chuẩn bị." Tiền kế toán nào dám nói thêm câu nào, cắm đầu xuống đất như gà mổ thóc.
"Chờ một chút." Trương Triền tấy Tiền kế toán không dám ngăn cản Diệp Thu, đứng lên nói: "Tiền kế toán, tôi nhớ rõ lần trước đã từng dặn dò anh rồi mà. Tiền quần áo lao động và mua quà tết cho các nhân viên ở lại trực đã chuẩn bị tốt cả chưa?"
"Dạ chuẩn bị tốt rồi. Nhưng mà..." Tiền kế toán nhìn Diệp Thu. Lại nhìn Trương Triền đang đánh mắt về phía hắn, hận không thể bưng mặt khóc lớn một hồi. Mẹ nó đây là chuyện gì thế? Hai người các ngươi đấu cứ đấu đi, chúng ta chỉ là những tiểu nhân vật cũng phải gặp họa theo sao.
"Nhưng mà cái gì? Lần trước đã dăn dò anh rồi. Lẽ nào bây giờ lại không được?" Trương Triền tức giận nói.
"Trương chủ nhiệm, tôi không có ý này. Anh cũng thấy đấy... hiện tại tiền không nhiều lắm, nếu như anh và Diệp chủ nhiệm đều phải dùng tiền, khẳng định sẽ thiếu. Hay là tôi lấy toàn bộ tiền ra, hai anh xem rồi giải quyết nhé." Tiền kế toán cũng muốn mau chóng thoát thân.
Diệp Thu liếc nhìn Trương Triền, nói với Tiền kế toán. "Chuyển tiền cho quyền đội trưởng Lữ đi. Chuyện của Trương phó chủ nhiệm bên kia có thể tạm hoãn."
Trương Triền mang theo vẻ mặt tức giận vọt đến trước mặt Diệp Thu. Mắng: "Diệp Thu, anh thật sự cho rằng mình là một nhân vật lớn sao? Đừng tưởng có ba lọ màu, đã muốn mở xưởng nhuộm. Anh dựa vào cái gì cần tiền là có thể dùng còn tôi bên này sẽ phải tạm hoãn?"
Diệp Thu lạnh lùng nhìn Trương Triền vì tức giận mà mặt mày méo mó, hận không thể đập thẳng một quyền vào mũi hắn cho hắn ngã lăn xuống đất.
Tuy nhiên Diệp Thu có nén xuống. Khi Diệp Thu đảm nhiệm chức bộ trưởng phòng an ninh, Lôi Vũ đã gọi điện thoại giải thích qua cho hắn về chuyện của Trương Triền này. Hiện tại Đường Quả đứng chưa vững, nàng còn phải mượn lực Vạn Minh Vân, dượng của Trương Triền. Nếu như trục xuất Trương Triền, nói không chừng sẽ khiến Vạn Minh Vân cùng với Hình phó chủ tịch bên kia gây bất lợi cho Đường Quả.
Diệp Thu bên này tự nhiên là không có vấn đề gì, nếu như hắn thật sự muốn tính toán, thì giải quyết Trương Triền cũng không tốn đến một phút đồng hồ. So sánh với đám người Yến Thanh Phong, Trương Triền quá nhỏ bé không đáng kể. Thậm chí có thể hoàn toàn không đáng để chú ý đến.
Diệp Thu cười cười nói: "Bởi vì tôi là chủ nhiệm, anh là phó chủ nhiệm. Anh ở bên đó muốn dùng tiền, tôi cũng không phê duyệt."
"Anh..." Trương Triền chỉ vào Diệp Thu, sững sờ tức giận nửa ngày không thốt ra lời. Chữ "anh" thoát ra khỏi miệng một lúc lâu, cũng thực không biết dùng lý do gì để phản bác Diệp Thu.
Hoàng Doanh đứng phía sau nhìn Diệp Thup với vẻ ngưỡng mộ. Không ngờ vị thủ trưởng trẻ tuổi cả ngày tủm tỉm cười này có lúc lại bá đạo đến thế. Lại nghĩ thầm, cho dù không thể là nữ nhân của hắn, thỉnh thoảng cùng hắn tiếp xúc thân mật tình cảm mãnh liệt khẳng định sẽ khiến người ta choáng váng say mê. Làm chuyện đó cùng nam nhân như thế này khẳng định sẽ thập phần thú vị.
Đêm ba mươi tết năm 09. Một bài hát vang lên khắp đại giang Nam Bắc.
Từ phố lớn cho đến các ngõ nhỏ, từ các của hiệu quần áo đến các quán bán băng đĩa, từ các cửa hàng tổng hợp cho đến xe bus, chỗ nào cũng ngập tràn tiếng hát ai oán rên rỉ của Nhiễm Đông Dạ trong bài "Gặp Gỡ".
Tất cả mọi người không một ai nghĩ rằng, số lượng album đầu tay của Nhiễm Đông Dạ được tiêu thụ lại hot như vậy. Hơn nữa ca khúc "Gặp gỡ" này sẽ trở thành bài hát nhất năm 2010.
Nổi tiếng chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức ngay cả những người có liên quan đều có chút trở tay không kịp.
Diệp Thu đứng trước một cửa hàng bán băng đĩa, sau khi nghe hết bài "Gặp Gỡ", nghĩ thầm, thảo nào bài hát này có thể hot đứng mức như vậy, so với phiên bản đầu tiên nghe hay hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, hắn mở cửa xe, đi vào cửa hàng băng đĩa.
Trước cửa hàng băng đĩa là một cô gái nhỏ nhắn đội mũ lưỡi trai, trên tai đang đeo headphone. Cô gái này mắt to, mũi nhỏ nhắn, da trắng nõn, mặc một bộ đồng phục màu trắng sạch sẽ, nhìn đẹp vô cùng. Nhìn thấy Diệp Thu bước vào, liền đưa tay ra làm động tác chào, nhưng cũng không chủ động tiến lên để giới thiệu giúp hắn.
Diệp Thu lướt mắt nhìn mặt tiền cửa hàng. Mấy cô gái trẻ đang ở bên trong chọn đĩa nhạc. Không biết đang thảo luận cái gì, rúc ra rúc rích, không để ý đến người xung quanh nói cười to thành tiếng.
Diệp Thu gõ tay xuống mặt bàn trước mặt cô gái, cô nàng liền ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Thu, gỡ tai nghe bên phải xuống, vừa cười vừa nói: "Anh đẹp trai. Có chuyện gì sao?"
"Có ca khúc của Nhiễm Đông Dạ không?" Diệp Thu hỏi.
"Có." Cô gái nhỏ gật đầu. "Em đang nghe này."
"À, anh muốn mua đĩa nhạc của cô ấy. Đĩa nhạc của cô ấy bán thế nào?" Diệp Thu quan tâm hỏi thăm.
"Sao vậy? Anh đẹp trai, sao lại quan tâm đến chị ấy thế? Chẳng lẽ hai người quen nhau?" Cô gái nhỏ hi hi cười, trêu đùa Diệp Thu. "Đĩa nhạc của chị ấy bán rất chạy, cực chạy luôn nhé. Mỗi lần nhập về, đều bán hết rấtnhanh."
Diệp Thu cũng rất thích cô gái thoạt nhìn thông minh lanh lợi này, hơn nữa cách xưng hô của cô nàng làm cho Diệp Thu thầm sảng khoái không thôi. Vừa cười vừa nói: "Cửa hàng em còn bao nhiêu đĩa nhạc của cô ấy?"
"A. Cái này em không rõ đâu. Cần phải kiểm tra lại đã. Anh cần mấy đĩa?" Cô gái nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói.
"Em còn bao nhiêu đĩa nữa? Anh muốn mua hết." Diệp Thu nói. Hắn nhớ rõ lúc trước, Nhiễm Đông Dạ hay nói giỡn rằng sợ số lượng tiêu thụ không tốt, một đĩa cũng không thể bán được. Mình cũng nên làm cho cô ấy hài lòng một chút.
Cô gái nhỏ nheo mắt chăm chú nhìn Diệp Thu, vừa cười vừa nói: "Ơ, hóa ra anh cũng là Fan của Đông Nhi à. Anh chờ một chút em sẽ kiểm tra giùm anh. Hôm qua mới nhập hàng về, đến hôm nay vừa mới bán được một ngày, còn có một chị mua hai mươi cái, nói là để tặng ai đó. Sợ là hàng còn không nhiều lắm đâu."
Cô gái đứng dậy, kéo một cái cửa nhỏ phía sau ra rồi đi vào trong. Sau một lát đi ra, trông tay ôm một chồng đĩa, nói: "Chỉ còn mười sáu cái. Anh thực sự muốn mua tất cả à?"
"Mua hết chỗ đó. Giúp anh gói lại đi." Diệp Thu nói.
"Được. Chờ em nhé." Cô gái lấy ra một cái túi gói hàng xinh xắn, bỏ đĩa vào trong, sau đó gói lại đưa cho Diệp Thu. Ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau. Cô gái cảm thấy bàn tay mình mát lạnh.
"Bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng là ba trăm hai mươi lăm đồng. Nhìn anh vừa cao ráo vừa đẹp trai, bớt cho anh còn ba trăm đồng."
Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Vậy là em bán rẻ cho anh cơ đấy." Móc ra bốn trăm đồng đưa qua, nói: "Không cần thối lại. Năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Đôi mắt đẹp của cô gái nhỏ nhìn chằm chằm mặt Diệp Thu, đột nhiên nói: "Sao em lại cảm thấy anh rất quen nhé?"
"Chắc không?" Diệp Thu sờ sờ mặt mình, nói: "Người quen biết anh đều nói anh giống với Lương Triều Vĩ."
"Không biết xấu hổ." Cô gái nhỏ cười rộ lên.
Đợi sau khi Diệp Thu mang túi đĩa rời đi, cô gái nhỏ vẫn đứng tại chỗ nhìn hắn đang đi xa dần.
"Lạ thật. Sao lại cảm thấy anh ta quen mắt thế nhỉ?" Cô gái thì thào nói một mình.
Khi ánh mắt trong lúc vô tình nhìn đến TV chuyên dùng để quảng cáo đĩa với khách hàng thì đột nhiên cô chợt bừng tỉnh. Hóa ra, anh ta chính là chàng trai hôn Nhiễm Đông Dạ trong MV "Gặp Gỡ".
Bởi vì "Gặp Gỡ" rất hot, lại lấy đại học Thủy Mộc làm bối cảnh, Diệp Thu là nam diễn viên trong MV nên có rất nhiều người biết. Mà hắn cùng Nhiễm Đông Dạ hôn nhau say đắm cũng thành chủ đề cho công chúng say sưa nói chuyện. Vừa khiến người ta cảm thấy duy mỹ, lại vừa cảm thấy không trọn vẹn. Nhưng bởi vì không trọn vẹn mà duy mỹ, hoặc là bởi vì bản thân duy mỹ chính là một loại không trọn vẹn? Vô số người bình luận điều này, chỉ một đoạn ngắn trích ra nhưng lại tốn rất nhiều giấy mực, hai bên đấu nhau túi bụi.
Hôm nay Diệp Thu chỉnh Trương Triền một chập đến mức mất hết mặt mùi. Vừa rồi lại được đùa giỡn với một tiểu mỹ nữ, cảm thấy cuộc sống vẫn còn mục địch để hướng đến. Huống hồ, như vậy khiến cho Diệp Thu cảm thấy phong phú.
Diệp Thu móc đĩa từ trong túi đĩa vừa mua đưa vào trong hifi thanh trong xe, sắp xếp lại những cái khác, bỏ vào thùng xe phía sau. Sau khi mua đủ lễ vật vội vã lái xe đến nhà Bố lão gia tử.
Là Bố Bố mở cửa. Nhìn thấy Diệp Thu mang theo bao lớn bao nhỏ đứng ở cửa, không nén nổi cảm xúc lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng lại cảm thấy như vậy không hay lắm, vội vàng che giấu.
Diệp Thu đương nhiên chú ý đến sự "mờ ám" này của Bố Bố nhưng làm bộ như không thấy, cười hỏi: "Ông có ở nhà không?"
"Có." Trả lời xong, Bố Bố mới nhớ ra, hắn hỏi chính là "ông có ở nhà không?" chứ không phải là "ông của em có ở nhà không?". Tiểu tử này, rõ ràng là chiếm tiện nghi của người ta. Sau khi trừng mắt liếc Diệp Thu một cái, mới nghiêng người để cho Diệp Thu đi vào, còn cô ở phía sau đống cửa lại.
Bố lão gia tử đứng ở cửa, ánh mắt không chút để ý đến những lễ vật như mao đài và nhân sâm... trên tay Diệp Thu, mà là dường như chăm chú nhìn vào tay Diệp Thu, vừa cười ha ha vừa nói: "Tính ra tiểu tử ngươi còn chút lương tâm. Ta vẫn cho rằng phải sang năm mới mới có thể nhìn thấy ngươi cơ đấy."
"Vẫn nói muốn đến thăm ông, nhưng mà cháu mới thay đổi công việc, nên hơi bận rộn. Cho đến hôm nay mới có thời gian." Diệp Thu vừa cười vừa nói, đưa lễ vật cho Bố Bố ở phía sau.
"Lần sau không cần mang theo lễ vật. Người đến là tốt rồi." Bố lão gia tử nói, đã đi đến trước mặt Diệp Thu. Nhìn tay Diệp Thu nói: "Có mang đồ đến không đó?"
Diệp Thu phóng khoáng đưa Phệ Hồn Giới ra, vừa cười vừa nói: "Lão gia tử, hôm nay ông muốn nghiên cứu bao lâu cũng không quan trọng. Nếu như nghiên cứu cả đêm, thì buổi tối cháu sẽ ngủ lại đây."
Bố Bố đang cầm lễ vật đi vào, nghe thấy Diệp Thu nói thế, trên mặt vô cớ xuất hiện một tầng phơn phớt hồng, chột dạ nhìn gia gia, thấy vẻ mặt ông kích động đang nhìn chiếc nhẫn trong tay, lúc này mới yên lòng.
"À. Bố Bố... cháu gái thông minh. Cháu giúp ông chiêu đãi Diệp Thu một chút nhé. Hà, tận lực nói chuyện với anh chàng này. Ông đi nghiên cứu cái thứ cổ quái này đã." Bố lão gia tử cười khà khà, xoay người đi lên lầu.
Trong phòng khách lúc này chỉ có Diệp Thu và Bố Bố. Bầu không khí bắt đầu trở nên vi diệu.
Bởi vì trong nhà có lò sưởi, Bố Bố chỉ mặc một cái áo len bó sát người, tay áo dài chừng bảy phân. Hai cái "trống" trước ngực căng tròn, khiến cho vạt áo len trước ngực nhô cao lên. Vòng eo nhỏ nhắn, mông đầy đặn. Hai bắp đùi dài với tỉ lệ hoàng kim càng cực kỳ mê người, dưới bàn chân là một đôi dép bông kiểu đời Đường có vẽ hình con vịt. Đây là trang phục bình thường ở nhà.
Diệp Thu nghĩ thầm, nếu như Bố Bố cũng giống như Đường Quả mặc quần áo công sở, đeo một đôi tất chân dài màu đen, có lẽ sẽ càng thêm mê người hơn chăng?
"Cô giúp việc đâu? Sao chỉ có em và lão gia tử?" Diệp Thu cười hỏi. Nhớ rõ lần trước khi đến bệnh viện, còn thấy có một cô giúp việc ở bên cạnh chăm sóc kia mà.
"Về rồi. Mẹ chị ấy năm nay không khỏe. Ông nói để chị ấy về nhà ăn tết với người nhà." Bố Bố thấy Diệp Thu nhìn chằm chằm vào đùi mình, thân thể liền lùi về phía sau một bước, có vẻ muốn tìm vật gì đó che cặp đùi mình lại.
"Bố mẹ em không về ăn tết nguyên đán sao?"
Sắc mặt Bố Bố có chút buồn bã nói: "Không về. Nhiều năm rồi hai người họ không về nhà ăn tết nguyên đán."
Diệp Thu gật đầu, nghĩ thầm, cô nàng này cũng giống mình, đều là những đứa con đáng thương. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Anh đó nha. Em còn định đi tìm anh.... Em nghe nói anh bị đuổi học rồi. Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại bị đuổi thế?" Bố Bố thiếu chút nữa nói thật mọi việc, hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui xuống. Mấy ngày nay, Diệp Thu không đến thăm gia gia, cũng không đi tìm cô. Không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cô có chút mất mát. Vì vậy Bố Bố tìm sinh viên khoa khảo cổ hỏi thăm, mới biết được chuyện Diệp Thu bị đuổi học. Vẫn do dự có nên gọi điện cho hắn hay không, nhưng lại chợt nhớ tới cách hai người phát sinh quan hệ, trong lòng lại có chút khúc mắc. Hơn nữa, nếu như mình gọi điện cho hắn, thì có đúng là chứng minh mình đã chấp nhận hắn hay không đây?
"Em biết anh bị đuổi học hả?" Diệp Thu híp mắt cười. Nguyên bản còn tưởng rằng lần này đến đây Bố Bố sẽ tiếp tục bày ra vẻ mặt nghiêm nghị đối với hắn, không ngờ thoạt nhìn tình hình có vẻ như chuyển biến tốt đẹp.
"Vâng. Nghe bạn bè nói." Bố Bố lúng túng trả lời.
Diệp Thu mỉm cười nhìn Bố Bố. Mình sao lại không biết bạn bè của nàng là ai chứ? Trái lại biết rõ mấy tên xúc vật của đội bóng Giáo Lam. Bọn chúng hận không thể hung hăng đè mình xuống đất đánh một trận chứ đừng nói gì đến chuyện sẽ nói cho Bố Bố tình trạng của mình.
Bố Bố bị Diệp Thu nhìn khiến cho cả người đều cảm thấy mất tự nhiên, trừng mắt liếc nhìn hắn nói: "Có muốn uống nước không?"
"Tốt quá. Anh cũng hơi khát." Diệp Thu tùy tiện ngồi xuống sô pha, tiếp đó nói với Bố Bố: "Ông em có bình trà ngon lắm, pha cho anh một chén nhé."
"Trà này ông bình thường cũng không hay uống cho nên em mới không dám pha cho anh." Bố Bố ngoài miệng nói như vậy, nhưng Diệp Thu vẫn ngửi thấy hương thơm của loại lá trà kia.
Diệp Thu bưng chén đến, vỗ vỗ sô pha bên cạnh nói: "Đến đây, ngồi xuống. Chúng ta tâm sự chút nào."
Bố Bố không chịu ngồi ở bên cạnh Diệp Thu, mà lựa chọn tiếp tục ngồi ở sô pha đối diện hắn.
"Em sợ anh lắm hả?" Diệp Thu nheo mắt hỏi.
"Đương nhiên. Nếu không đề phòng anh, sẽ lại... xảy ra chuyện như lần trước." Bố Bố nói.
Diệp Thu gật đầu, nghiêm túc nói: "Anh vẫn muôn nói xin lỗi em, nhưng mà cảm thấy thực sự ba chữ này không quan trọng gì nữa."
Đặt chén trà trên bàn, Diệp Thu đi tới bên cạnh Bố Bố ngồi xuống, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của cô, nói: "Rất đẹp."
Bình thường Bố Bố không đeo đồ trang sức, thế nhưng lúc này trên lỗ tai lại có một đôi vòng tai bạc kim hình chữ C. Kiểu dáng rất đơn giản, nhưng Bố Bố có vóc người cao ráo, rất có khí chất, khi đeo lên thật sự rất có phong vị của nữ nhân.
Thân thể Bố Bố cứng ngắc, tim đập nhanh hơn, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, lầm bầm nói: "Gia gia đang ở trên kia mà."
Bố lão gia tử đang cầm chiếc nhẫn của Diệp Thu như cầm một bảo bối tối trân quý, cẩn thận dè dặt đặt trong máng thí nghiệm, sau đó xoay người đóng kín cửa phòng thí nghiệm. Để có được lần thí nghiệm này, ông đã chuẩn bị rất lâu.
Từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chiêu hồn phiên (1). Loại chiêu hồn phiên này khác với chiêu hồn phiên bình thường trong dân gian. Các chiêu hồn phiên khác đều được dùng để treo trên cây chiêu hồn khi có người chết, sau khi kết thúc tang lễ vẫn được treo như cũ để cho cô linh trú ngụ, không hề thu về. Cứ như vậy trôi nổi theo gió, bị gió cuốn đi hoặc bị mưa dầm ướt.
Loại đồ vật này lại là duy nhất.
Còn chiêu hồn phiên mà Bố lão gia tử sử dụng lại là loại được hình thành thông qua việc việc vu sư sử dụng khi hỏa táng hoặc ở bãi tha ma những nơi tràn ngập âm khí, hoặc dùng để ngâm cúng bảy bảy bốn mươi chín ngày, bên trong hấp thu các loại âm hồn quỷ khí, có thể thông linh. Đương nhiên, nói như thế Bố lão gia tử cũng phải có quan hệ thân thiết với một vu sư nã quỷ(2), hồn phiên này cũng là Bố lão gia tử mượn từ tay của người đó.
Để nghiên cứu các vấn đề của vật thể thông linh này, Bố lão gia tử đã cố ý bái phỏng không ít đạo sĩ, vu sư, thậm chí một ít thầy tướng là những nhân vật đặc biệt. Trong đó có không ít người quả thực có chân tài thực học. Một ít đồ vật biểu diễn của họ căn bản không thể dùng nguyên lý khoa học để suy luận.
Mượn việc trúng tà phổ biến ở nông thôn mà nói, nếu như trong nhà có người đột nhiên vô duyên vô cớ bị bệnh nặng, người nhà sẽ cầm một cái bát, bên trong có một nửa nước, tiếp đó dùng hai chiếc đũa làm đạo cụ. Một bên nhúng đũa vào nước ở trong bát, một bên đọc ra tên của người bị bệnh, sau đó lần lượt gọi ra tên một ít nhân vật quá cố có quan hệ với người trong nhà, đợi khi nói trúng nhân vật kia, chiếc đũa sẽ thực sự đứng thẳng lên.
Tuy rằng loại thuyết pháp này bị người ta nói là mê tín không khoa học, nhưng những thứ trăm ngàn năm lưu truyền cho tới hôm nay, luôn có không ít người kiên định ủng hộ. Có người tin. Có người không tin. Phải dựa vào lý giải của chính bản thân mình.
Trưởng và phó dường như trời sinh xung đột. Phòng làm việc của chủ nhiệm Diệp Thu và phó chủ nhiệm Trương Triển đối diện nhau, giống như quan hệ giữa hai người vậy. Người này đều nhìn người kia không vừa mắt.
Trước đây chủ nhiệm phòng an ninh tuy rằng không thích tính tình của Trương Triền, nhưng hai người vẫn duy trì được biểu hiện hòa thuận. Nhưng Diệp Thu và Trương Triền là tâm bất hòa, mà mặt cũng bất hòa. Từ lần gặp mặt đầu tiên đã thiếu chút nữa động thủ, sau này hai người càng không thể ôn hòa mà nói chuyện với nhau.
Sau khi Diệp Thu đến, gánh toàn bộ trọng trách của Phòng an ninh. Trương Triền tuy rằng không vui, nhưng cũng vô kế khả thi. Dù sao, chức cao hơn nửa cấp cũng đả đủ đè chết người, Diệp Thu lại xử lý nhiều chuyện nội vụ hơn hắn.
Khi Diệp Thu đi ra ngoài, các chức nghiệp khác trong phòng làm việc đang dài cổ nhòm ngó, có vài người còn có vẻ mặt cười cợt trên tai họa của người khác. Nhìn thấy Diệp Thu đi ra, bọn họ nhanh chóng ngồi xuống, làm bộ chăm chú nhìn vào máy vi tính làm việc.
Cuộc cãi vã diễn ra bên trong phòng làm việc của Trương Triền, cửa phòng lại mở rộng, tiếng nói từ trong thoát ra, ai nấy đều có thể nghe rõ ràng.
"Sao? Anh nghĩ mình là ai hả? Vừa mới lên làm đội trưởng vài ngày là ghê gớm lắm hả? Chưa đến lượt anh đến giáo huấn tôi đâu! Chuyện gì là quan trọng nhất tôi rõ ràng, không cần anh tới nói cho tôi biết? Biện pháp bảo an quan trọng, còn việc đặt may quần áo lao động mới và phát tiền thưởng tết nguyên đán cho công nhân không quan trọng hay sao?"
Thanh âm khó chịu của Trương Triền vọng ra. Hiện tại hắn đã thông minh ra nhiều, biết Diệp Thu khả năng có cấp trên làm chỗ dựa, hơn nữa dượng hắn đặc biệt nhắc nhở nhiều lần, nói chuyện làm việc không được khinh xuất, phải chú ý kỹ xảo. Cho nên dù làm bất cứ chuyện gì, đều phải hết sức để ý. Không đáng để ý cũng phải để ý, như vậy ông ấy mới có thể mở miệng nói chuyện giúp hắn.
Trương Triền cực kỳ oán hận Diệp Thu, tuy rằng một mực nghĩ cách đối phó Diệp Thu, nhưng trong một chốc một lát cũng đành bất lực. Mà trong phòng an ninh còn một người khác cũng khiến cho Trương Triền hận thấu xương, thậm chí cừu hận không thua gì Diệp Thu. Người đó chính là Lữ Bưu.
Lúc trước khi hắn nói Diệp Thu ăn cắp xe là vì muốn trục xuất Diệp Thu, Khúc Ý đã giúp hắn làm chứng. Không ngờ Lữ Bưu này lại không biết tốt xấu, dĩ nhiên vạch trần toàn bộ sự thật. Nếu như lúc đó hắn đứng về phía mình, Diệp Thu kia còn có cơ hội ngồi ở vị trí ngày hôm nay sao?
Nguyên bản còn phải nghĩ biện pháp cách chức đội trưởng của hắn, sau đó đuổi hắn ra khỏi công ty. Không ngờ hắn chủ động tìm tới cửa. Có chuyện làm khó hắn, Trương Triền tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
"Cũng không phải tôi nói việc đặt may đồng phục lao động mới và phát tiền thưởng tết nguyên đán cho công nhân không quan trọng. Nhưng việc này chưa gấp. Đợi sau tết có thể đi đặt may quần áo lao động cũng chưa muộn. Đồng phục lao động năm ngoái không phải năm sau mới đặt may đó thôi. Chậm vài ngày cũng không phải là chuyện tệ hại gì. Tiền thưởng tết nguyên đán công ty đã phát cho chúng ta. Mỗi công nhân viên được phát một ít. Chúng ta đều vui vẻ từ tận đáy lòng. Tuy nhiên tạm thời chuyện này cũng không quá gấp. Mọi người sẽ đều thông cảm thôi."
Diệp Thu vừa nghe liền đã hiểu ra. Tuy rằng Lữ Bưu đã tận lực đè nén nhưng sự tức giận trong lời nói đã vô cùng rõ ràng.
"Cái gì? Anh nói sao thì tôi phải làm vậy à? Đây là chủ nhiệm bảo anh làm sao?" Trương Triền châm biếm nói.
"Anh..." Trán Lữ Bưu nổi đầy gân xanh. Hai mắt trừng lên như chuông đồng. Tư thế như muốn ra tay đánh người.
"Thế nào? Muốn đánh tôi à? Có bản lĩnh thì cứ thử xem. Chưa tính chuyện bắt anh lăn ra khỏi Đường Thị, mà còn muốn anh ăn vài bữa cơm tù nữa kìa." Trương Triền căn bản không e ngại Lữ Bưu. Không chút để ý ngửa người thoải mái nằm trên ghế.
"Cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy ai đưa ra yêu cầu hèn hạ như vậy." Diệp Thu đứng ở cửa nói.
Trương Triền nhìn thấy Diệp Thu đến cũng không chút sợ hãi. Lần này cho dù mình "đánh rắm" cũng không sợ ai để ý. Hắn giữ tiền lại không phát ra, cũng không phải vì đứng giữa kiếm tiền đút vào túi mình, mà là vì mưu cầu lợi ích cho công nhân. Cho dù phải đứng biện hộ trước mặt quan tòa, hắn cũng không sợ.
Hơn nữa, bản thân làm như vậy còn có thể chiếm được nhân tâm của người phía dưới. Ai không muốn sớm được mặc quần áo lao động mới? Ai không muốn nhận một phần tiền thưởng trước thềm năm mới? Lĩnh sớm luôn luôn tốt hơn là lĩnh muộn, mà lĩnh nhiều chung quy so với lĩnh ít vẫn vui hơn.
"Diệp chủ nhiệm." Lữ Bưu mang theo vẻ mặt nghẹn khuất chào hỏi Diệp Thu.
"Ừ." Diệp Thu gật đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn Trương Triền, hỏi thư ký Hoàng Doanh ở bên cạnh: "Tiền của phòng an ninh đang ở trong tay ai??"
"Trong tay tài vụ." Hoàng Doanh đáp lời: "Phòng an ninh có tài vụ riêng. Thế nhưng muốn sử dụng một khoản lớn thì phải có chữ ký của chủ nhiệm và phòng tài chính của tập đoàn."
"Gọi tài vụ qua đây." Diệp Thu nói.
Hoàng Doanh lập tức xoay người rời đi. Một lát sau, dẫn theo một người đàn ông trung niên đeo kính tiến vào.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Diệp Thu đứng ở cửa phòng phó chủ nhiệm Trương Triền, trong đầu ong một tiếng. Hai vị chủ nhiệm bất hòa với nhau đã không còn là bí mật nữa, xem ra thế này sợ là mình không thể làm vui lòng cả hai bên rồi.
Tài vụ họ Tiền, đã làm việc ở Đường Thị năm, sáu năm. Hai năm trước được điều từ tổng bộ tài vụ của tập đoàn xuống làm việc ở phòng an ninh cho đến bây giờ. Tuy rằng hắn làm việc tại phòng an ninh, nhưng vẫn là người của bộ tài vụ của tập đoàn. Hơn nữa, tiền lương cũng giống như các nhân viên tài vụ khác, ở bên này công việc lại dễ dàng. Hắn trái lại rất hài lòng.
Cũng không cần Hoàng Doanh giới thiệu, Tiền kế toán đã tươi cười đi tới, cung kính hô: "Diệp chủ nhiệm, anh tìm tôi có việc?"
Vừa nói vừa lấy bao thuốc ra mời Diệp Thu. Diệp Thu khoát khoát tay, ý bảo mình không hút thuốc lá.
"Đúng vậy, tài khoản của phòng an ninh còn bao nhiêu tiền?" Diệp Thu hỏi thẳng.
"Diệp chủ nhiệm, tiền không nhiều lắm. Đầu mỗi năm, tập đoàn sẽ cấp một khoản tiền đặc biệt cho phòng an ninh, là tài chính dùng cho việc giữ gìn và tu sửa trong một năm. Bây giờ đã là cuối năm, số tiền đó dùng cũng gần hết. Nếu như nhu cầu cấp bách dùng đến tiền, cần phải nộp báo cáo lên phòng tài vụ của tập đoàn để xin thêm."
"Nhưng anh xem, hiện tại phòng tài vụ đều đã nghỉ về ăn tết rồi. Cho dù chúng ta có đưa báo cáo lên, sợ là cũng không có quản lý nào phê duyệt cho chúng ta. Không được thì chỉ còn cách đợi đến sang năm mới thôi."
Tiền kế toán dè dặt nói, lại lặng lẽ quan sát Trương Triền đang ngồi trong phòng làm việc, đây cũng là vị không thể đắc tội được.
"Không dùng quá nhiều tiền đâu. Chỉ là thay đổi và mua thêm một ít thiết bị mà thôi. Chút tiền ấy hẳn là vẫn đủ chứ?" Khi Diệp Thu nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm Tiền kế toán, sợ hắn đứng về phía Trương Triền, ở giữa giở trò quỷ."Đủ... đại khái là đủ dùng." Không rõ xảy ra chuyện gì, Tiền kế toán ngay cả nhìn vào mắt Diệp Thu cũng không dám. Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, lời nói cũng không lưu loát.
"Được. Cấp tiền cho quyền đội trưởng Lữ. Để anh ấy đi mua đồ đạc." Diệp Thu phân phó nói.
"Cái này..." Tiền kế toán nhìn Trương Triền không dám lên tiếng trả lời. Trước đây có chỗ nào cần dùng tiền, đều là Trương Triền phê chuẩn. Hiện tại Trương Triền không hé rắng, hắn cũng không biết có nên chuyển tiền cho Diệp Thu hay không.
"Sao vậy? Có chuyện gì à?" Diệp Thu không vui hỏi.
"Không sao. Không sao cả." Tiền kế toán vội vã xua tay. Chỉ là vẻ mặt khó xử nói: "Chuyện này... Diệp chủ nhiệm có cần bàn bạc với Trương chủ nhiệm một chút không?"
Sắc mặt Diệp Thu trở nên âm trầm, xoay người hỏi Hoàng Doanh: "Phòng an ninh dùng tiền, là ai ký tên mới có hiệu lực?"
Hoàng Doanh cơ linh như vậy sao có thể không rõ ý tứ của Diệp Thu, nghiêm túc trả lời nói: "Phải chủ nhiệm ký tên mới được."
Diệp Thu gật đầu, nhìn Tiền kế toán nói: "Tôi ký tên không có tác dụng à?"
"Có tác dụng. Có tác dụng. Bây giờ tôi phải đi chuẩn bị." Tiền kế toán nào dám nói thêm câu nào, cắm đầu xuống đất như gà mổ thóc.
"Chờ một chút." Trương Triền tấy Tiền kế toán không dám ngăn cản Diệp Thu, đứng lên nói: "Tiền kế toán, tôi nhớ rõ lần trước đã từng dặn dò anh rồi mà. Tiền quần áo lao động và mua quà tết cho các nhân viên ở lại trực đã chuẩn bị tốt cả chưa?"
"Dạ chuẩn bị tốt rồi. Nhưng mà..." Tiền kế toán nhìn Diệp Thu. Lại nhìn Trương Triền đang đánh mắt về phía hắn, hận không thể bưng mặt khóc lớn một hồi. Mẹ nó đây là chuyện gì thế? Hai người các ngươi đấu cứ đấu đi, chúng ta chỉ là những tiểu nhân vật cũng phải gặp họa theo sao.
"Nhưng mà cái gì? Lần trước đã dăn dò anh rồi. Lẽ nào bây giờ lại không được?" Trương Triền tức giận nói.
"Trương chủ nhiệm, tôi không có ý này. Anh cũng thấy đấy... hiện tại tiền không nhiều lắm, nếu như anh và Diệp chủ nhiệm đều phải dùng tiền, khẳng định sẽ thiếu. Hay là tôi lấy toàn bộ tiền ra, hai anh xem rồi giải quyết nhé." Tiền kế toán cũng muốn mau chóng thoát thân.
Diệp Thu liếc nhìn Trương Triền, nói với Tiền kế toán. "Chuyển tiền cho quyền đội trưởng Lữ đi. Chuyện của Trương phó chủ nhiệm bên kia có thể tạm hoãn."
Trương Triền mang theo vẻ mặt tức giận vọt đến trước mặt Diệp Thu. Mắng: "Diệp Thu, anh thật sự cho rằng mình là một nhân vật lớn sao? Đừng tưởng có ba lọ màu, đã muốn mở xưởng nhuộm. Anh dựa vào cái gì cần tiền là có thể dùng còn tôi bên này sẽ phải tạm hoãn?"
Diệp Thu lạnh lùng nhìn Trương Triền vì tức giận mà mặt mày méo mó, hận không thể đập thẳng một quyền vào mũi hắn cho hắn ngã lăn xuống đất.
Tuy nhiên Diệp Thu có nén xuống. Khi Diệp Thu đảm nhiệm chức bộ trưởng phòng an ninh, Lôi Vũ đã gọi điện thoại giải thích qua cho hắn về chuyện của Trương Triền này. Hiện tại Đường Quả đứng chưa vững, nàng còn phải mượn lực Vạn Minh Vân, dượng của Trương Triền. Nếu như trục xuất Trương Triền, nói không chừng sẽ khiến Vạn Minh Vân cùng với Hình phó chủ tịch bên kia gây bất lợi cho Đường Quả.
Diệp Thu bên này tự nhiên là không có vấn đề gì, nếu như hắn thật sự muốn tính toán, thì giải quyết Trương Triền cũng không tốn đến một phút đồng hồ. So sánh với đám người Yến Thanh Phong, Trương Triền quá nhỏ bé không đáng kể. Thậm chí có thể hoàn toàn không đáng để chú ý đến.
Diệp Thu cười cười nói: "Bởi vì tôi là chủ nhiệm, anh là phó chủ nhiệm. Anh ở bên đó muốn dùng tiền, tôi cũng không phê duyệt."
"Anh..." Trương Triền chỉ vào Diệp Thu, sững sờ tức giận nửa ngày không thốt ra lời. Chữ "anh" thoát ra khỏi miệng một lúc lâu, cũng thực không biết dùng lý do gì để phản bác Diệp Thu.
Hoàng Doanh đứng phía sau nhìn Diệp Thup với vẻ ngưỡng mộ. Không ngờ vị thủ trưởng trẻ tuổi cả ngày tủm tỉm cười này có lúc lại bá đạo đến thế. Lại nghĩ thầm, cho dù không thể là nữ nhân của hắn, thỉnh thoảng cùng hắn tiếp xúc thân mật tình cảm mãnh liệt khẳng định sẽ khiến người ta choáng váng say mê. Làm chuyện đó cùng nam nhân như thế này khẳng định sẽ thập phần thú vị.
Đêm ba mươi tết năm 09. Một bài hát vang lên khắp đại giang Nam Bắc.
Từ phố lớn cho đến các ngõ nhỏ, từ các của hiệu quần áo đến các quán bán băng đĩa, từ các cửa hàng tổng hợp cho đến xe bus, chỗ nào cũng ngập tràn tiếng hát ai oán rên rỉ của Nhiễm Đông Dạ trong bài "Gặp Gỡ".
Tất cả mọi người không một ai nghĩ rằng, số lượng album đầu tay của Nhiễm Đông Dạ được tiêu thụ lại hot như vậy. Hơn nữa ca khúc "Gặp gỡ" này sẽ trở thành bài hát nhất năm 2010.
Nổi tiếng chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức ngay cả những người có liên quan đều có chút trở tay không kịp.
Diệp Thu đứng trước một cửa hàng bán băng đĩa, sau khi nghe hết bài "Gặp Gỡ", nghĩ thầm, thảo nào bài hát này có thể hot đứng mức như vậy, so với phiên bản đầu tiên nghe hay hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, hắn mở cửa xe, đi vào cửa hàng băng đĩa.
Trước cửa hàng băng đĩa là một cô gái nhỏ nhắn đội mũ lưỡi trai, trên tai đang đeo headphone. Cô gái này mắt to, mũi nhỏ nhắn, da trắng nõn, mặc một bộ đồng phục màu trắng sạch sẽ, nhìn đẹp vô cùng. Nhìn thấy Diệp Thu bước vào, liền đưa tay ra làm động tác chào, nhưng cũng không chủ động tiến lên để giới thiệu giúp hắn.
Diệp Thu lướt mắt nhìn mặt tiền cửa hàng. Mấy cô gái trẻ đang ở bên trong chọn đĩa nhạc. Không biết đang thảo luận cái gì, rúc ra rúc rích, không để ý đến người xung quanh nói cười to thành tiếng.
Diệp Thu gõ tay xuống mặt bàn trước mặt cô gái, cô nàng liền ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Thu, gỡ tai nghe bên phải xuống, vừa cười vừa nói: "Anh đẹp trai. Có chuyện gì sao?"
"Có ca khúc của Nhiễm Đông Dạ không?" Diệp Thu hỏi.
"Có." Cô gái nhỏ gật đầu. "Em đang nghe này."
"À, anh muốn mua đĩa nhạc của cô ấy. Đĩa nhạc của cô ấy bán thế nào?" Diệp Thu quan tâm hỏi thăm.
"Sao vậy? Anh đẹp trai, sao lại quan tâm đến chị ấy thế? Chẳng lẽ hai người quen nhau?" Cô gái nhỏ hi hi cười, trêu đùa Diệp Thu. "Đĩa nhạc của chị ấy bán rất chạy, cực chạy luôn nhé. Mỗi lần nhập về, đều bán hết rấtnhanh."
Diệp Thu cũng rất thích cô gái thoạt nhìn thông minh lanh lợi này, hơn nữa cách xưng hô của cô nàng làm cho Diệp Thu thầm sảng khoái không thôi. Vừa cười vừa nói: "Cửa hàng em còn bao nhiêu đĩa nhạc của cô ấy?"
"A. Cái này em không rõ đâu. Cần phải kiểm tra lại đã. Anh cần mấy đĩa?" Cô gái nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói.
"Em còn bao nhiêu đĩa nữa? Anh muốn mua hết." Diệp Thu nói. Hắn nhớ rõ lúc trước, Nhiễm Đông Dạ hay nói giỡn rằng sợ số lượng tiêu thụ không tốt, một đĩa cũng không thể bán được. Mình cũng nên làm cho cô ấy hài lòng một chút.
Cô gái nhỏ nheo mắt chăm chú nhìn Diệp Thu, vừa cười vừa nói: "Ơ, hóa ra anh cũng là Fan của Đông Nhi à. Anh chờ một chút em sẽ kiểm tra giùm anh. Hôm qua mới nhập hàng về, đến hôm nay vừa mới bán được một ngày, còn có một chị mua hai mươi cái, nói là để tặng ai đó. Sợ là hàng còn không nhiều lắm đâu."
Cô gái đứng dậy, kéo một cái cửa nhỏ phía sau ra rồi đi vào trong. Sau một lát đi ra, trông tay ôm một chồng đĩa, nói: "Chỉ còn mười sáu cái. Anh thực sự muốn mua tất cả à?"
"Mua hết chỗ đó. Giúp anh gói lại đi." Diệp Thu nói.
"Được. Chờ em nhé." Cô gái lấy ra một cái túi gói hàng xinh xắn, bỏ đĩa vào trong, sau đó gói lại đưa cho Diệp Thu. Ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau. Cô gái cảm thấy bàn tay mình mát lạnh.
"Bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng là ba trăm hai mươi lăm đồng. Nhìn anh vừa cao ráo vừa đẹp trai, bớt cho anh còn ba trăm đồng."
Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Vậy là em bán rẻ cho anh cơ đấy." Móc ra bốn trăm đồng đưa qua, nói: "Không cần thối lại. Năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Đôi mắt đẹp của cô gái nhỏ nhìn chằm chằm mặt Diệp Thu, đột nhiên nói: "Sao em lại cảm thấy anh rất quen nhé?"
"Chắc không?" Diệp Thu sờ sờ mặt mình, nói: "Người quen biết anh đều nói anh giống với Lương Triều Vĩ."
"Không biết xấu hổ." Cô gái nhỏ cười rộ lên.
Đợi sau khi Diệp Thu mang túi đĩa rời đi, cô gái nhỏ vẫn đứng tại chỗ nhìn hắn đang đi xa dần.
"Lạ thật. Sao lại cảm thấy anh ta quen mắt thế nhỉ?" Cô gái thì thào nói một mình.
Khi ánh mắt trong lúc vô tình nhìn đến TV chuyên dùng để quảng cáo đĩa với khách hàng thì đột nhiên cô chợt bừng tỉnh. Hóa ra, anh ta chính là chàng trai hôn Nhiễm Đông Dạ trong MV "Gặp Gỡ".
Bởi vì "Gặp Gỡ" rất hot, lại lấy đại học Thủy Mộc làm bối cảnh, Diệp Thu là nam diễn viên trong MV nên có rất nhiều người biết. Mà hắn cùng Nhiễm Đông Dạ hôn nhau say đắm cũng thành chủ đề cho công chúng say sưa nói chuyện. Vừa khiến người ta cảm thấy duy mỹ, lại vừa cảm thấy không trọn vẹn. Nhưng bởi vì không trọn vẹn mà duy mỹ, hoặc là bởi vì bản thân duy mỹ chính là một loại không trọn vẹn? Vô số người bình luận điều này, chỉ một đoạn ngắn trích ra nhưng lại tốn rất nhiều giấy mực, hai bên đấu nhau túi bụi.
Hôm nay Diệp Thu chỉnh Trương Triền một chập đến mức mất hết mặt mùi. Vừa rồi lại được đùa giỡn với một tiểu mỹ nữ, cảm thấy cuộc sống vẫn còn mục địch để hướng đến. Huống hồ, như vậy khiến cho Diệp Thu cảm thấy phong phú.
Diệp Thu móc đĩa từ trong túi đĩa vừa mua đưa vào trong hifi thanh trong xe, sắp xếp lại những cái khác, bỏ vào thùng xe phía sau. Sau khi mua đủ lễ vật vội vã lái xe đến nhà Bố lão gia tử.
Là Bố Bố mở cửa. Nhìn thấy Diệp Thu mang theo bao lớn bao nhỏ đứng ở cửa, không nén nổi cảm xúc lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng lại cảm thấy như vậy không hay lắm, vội vàng che giấu.
Diệp Thu đương nhiên chú ý đến sự "mờ ám" này của Bố Bố nhưng làm bộ như không thấy, cười hỏi: "Ông có ở nhà không?"
"Có." Trả lời xong, Bố Bố mới nhớ ra, hắn hỏi chính là "ông có ở nhà không?" chứ không phải là "ông của em có ở nhà không?". Tiểu tử này, rõ ràng là chiếm tiện nghi của người ta. Sau khi trừng mắt liếc Diệp Thu một cái, mới nghiêng người để cho Diệp Thu đi vào, còn cô ở phía sau đống cửa lại.
Bố lão gia tử đứng ở cửa, ánh mắt không chút để ý đến những lễ vật như mao đài và nhân sâm... trên tay Diệp Thu, mà là dường như chăm chú nhìn vào tay Diệp Thu, vừa cười ha ha vừa nói: "Tính ra tiểu tử ngươi còn chút lương tâm. Ta vẫn cho rằng phải sang năm mới mới có thể nhìn thấy ngươi cơ đấy."
"Vẫn nói muốn đến thăm ông, nhưng mà cháu mới thay đổi công việc, nên hơi bận rộn. Cho đến hôm nay mới có thời gian." Diệp Thu vừa cười vừa nói, đưa lễ vật cho Bố Bố ở phía sau.
"Lần sau không cần mang theo lễ vật. Người đến là tốt rồi." Bố lão gia tử nói, đã đi đến trước mặt Diệp Thu. Nhìn tay Diệp Thu nói: "Có mang đồ đến không đó?"
Diệp Thu phóng khoáng đưa Phệ Hồn Giới ra, vừa cười vừa nói: "Lão gia tử, hôm nay ông muốn nghiên cứu bao lâu cũng không quan trọng. Nếu như nghiên cứu cả đêm, thì buổi tối cháu sẽ ngủ lại đây."
Bố Bố đang cầm lễ vật đi vào, nghe thấy Diệp Thu nói thế, trên mặt vô cớ xuất hiện một tầng phơn phớt hồng, chột dạ nhìn gia gia, thấy vẻ mặt ông kích động đang nhìn chiếc nhẫn trong tay, lúc này mới yên lòng.
"À. Bố Bố... cháu gái thông minh. Cháu giúp ông chiêu đãi Diệp Thu một chút nhé. Hà, tận lực nói chuyện với anh chàng này. Ông đi nghiên cứu cái thứ cổ quái này đã." Bố lão gia tử cười khà khà, xoay người đi lên lầu.
Trong phòng khách lúc này chỉ có Diệp Thu và Bố Bố. Bầu không khí bắt đầu trở nên vi diệu.
Bởi vì trong nhà có lò sưởi, Bố Bố chỉ mặc một cái áo len bó sát người, tay áo dài chừng bảy phân. Hai cái "trống" trước ngực căng tròn, khiến cho vạt áo len trước ngực nhô cao lên. Vòng eo nhỏ nhắn, mông đầy đặn. Hai bắp đùi dài với tỉ lệ hoàng kim càng cực kỳ mê người, dưới bàn chân là một đôi dép bông kiểu đời Đường có vẽ hình con vịt. Đây là trang phục bình thường ở nhà.
Diệp Thu nghĩ thầm, nếu như Bố Bố cũng giống như Đường Quả mặc quần áo công sở, đeo một đôi tất chân dài màu đen, có lẽ sẽ càng thêm mê người hơn chăng?
"Cô giúp việc đâu? Sao chỉ có em và lão gia tử?" Diệp Thu cười hỏi. Nhớ rõ lần trước khi đến bệnh viện, còn thấy có một cô giúp việc ở bên cạnh chăm sóc kia mà.
"Về rồi. Mẹ chị ấy năm nay không khỏe. Ông nói để chị ấy về nhà ăn tết với người nhà." Bố Bố thấy Diệp Thu nhìn chằm chằm vào đùi mình, thân thể liền lùi về phía sau một bước, có vẻ muốn tìm vật gì đó che cặp đùi mình lại.
"Bố mẹ em không về ăn tết nguyên đán sao?"
Sắc mặt Bố Bố có chút buồn bã nói: "Không về. Nhiều năm rồi hai người họ không về nhà ăn tết nguyên đán."
Diệp Thu gật đầu, nghĩ thầm, cô nàng này cũng giống mình, đều là những đứa con đáng thương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Anh đó nha. Em còn định đi tìm anh.... Em nghe nói anh bị đuổi học rồi. Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại bị đuổi thế?" Bố Bố thiếu chút nữa nói thật mọi việc, hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui xuống. Mấy ngày nay, Diệp Thu không đến thăm gia gia, cũng không đi tìm cô. Không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cô có chút mất mát. Vì vậy Bố Bố tìm sinh viên khoa khảo cổ hỏi thăm, mới biết được chuyện Diệp Thu bị đuổi học. Vẫn do dự có nên gọi điện cho hắn hay không, nhưng lại chợt nhớ tới cách hai người phát sinh quan hệ, trong lòng lại có chút khúc mắc. Hơn nữa, nếu như mình gọi điện cho hắn, thì có đúng là chứng minh mình đã chấp nhận hắn hay không đây?
"Em biết anh bị đuổi học hả?" Diệp Thu híp mắt cười. Nguyên bản còn tưởng rằng lần này đến đây Bố Bố sẽ tiếp tục bày ra vẻ mặt nghiêm nghị đối với hắn, không ngờ thoạt nhìn tình hình có vẻ như chuyển biến tốt đẹp.
"Vâng. Nghe bạn bè nói." Bố Bố lúng túng trả lời.
Diệp Thu mỉm cười nhìn Bố Bố. Mình sao lại không biết bạn bè của nàng là ai chứ? Trái lại biết rõ mấy tên xúc vật của đội bóng Giáo Lam. Bọn chúng hận không thể hung hăng đè mình xuống đất đánh một trận chứ đừng nói gì đến chuyện sẽ nói cho Bố Bố tình trạng của mình.
Bố Bố bị Diệp Thu nhìn khiến cho cả người đều cảm thấy mất tự nhiên, trừng mắt liếc nhìn hắn nói: "Có muốn uống nước không?"
"Tốt quá. Anh cũng hơi khát." Diệp Thu tùy tiện ngồi xuống sô pha, tiếp đó nói với Bố Bố: "Ông em có bình trà ngon lắm, pha cho anh một chén nhé."
"Trà này ông bình thường cũng không hay uống cho nên em mới không dám pha cho anh." Bố Bố ngoài miệng nói như vậy, nhưng Diệp Thu vẫn ngửi thấy hương thơm của loại lá trà kia.
Diệp Thu bưng chén đến, vỗ vỗ sô pha bên cạnh nói: "Đến đây, ngồi xuống. Chúng ta tâm sự chút nào."
Bố Bố không chịu ngồi ở bên cạnh Diệp Thu, mà lựa chọn tiếp tục ngồi ở sô pha đối diện hắn.
"Em sợ anh lắm hả?" Diệp Thu nheo mắt hỏi.
"Đương nhiên. Nếu không đề phòng anh, sẽ lại... xảy ra chuyện như lần trước." Bố Bố nói.
Diệp Thu gật đầu, nghiêm túc nói: "Anh vẫn muôn nói xin lỗi em, nhưng mà cảm thấy thực sự ba chữ này không quan trọng gì nữa."
Đặt chén trà trên bàn, Diệp Thu đi tới bên cạnh Bố Bố ngồi xuống, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của cô, nói: "Rất đẹp."
Bình thường Bố Bố không đeo đồ trang sức, thế nhưng lúc này trên lỗ tai lại có một đôi vòng tai bạc kim hình chữ C. Kiểu dáng rất đơn giản, nhưng Bố Bố có vóc người cao ráo, rất có khí chất, khi đeo lên thật sự rất có phong vị của nữ nhân.
Thân thể Bố Bố cứng ngắc, tim đập nhanh hơn, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, lầm bầm nói: "Gia gia đang ở trên kia mà."
Bố lão gia tử đang cầm chiếc nhẫn của Diệp Thu như cầm một bảo bối tối trân quý, cẩn thận dè dặt đặt trong máng thí nghiệm, sau đó xoay người đóng kín cửa phòng thí nghiệm. Để có được lần thí nghiệm này, ông đã chuẩn bị rất lâu.
Từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chiêu hồn phiên (1). Loại chiêu hồn phiên này khác với chiêu hồn phiên bình thường trong dân gian. Các chiêu hồn phiên khác đều được dùng để treo trên cây chiêu hồn khi có người chết, sau khi kết thúc tang lễ vẫn được treo như cũ để cho cô linh trú ngụ, không hề thu về. Cứ như vậy trôi nổi theo gió, bị gió cuốn đi hoặc bị mưa dầm ướt.
Loại đồ vật này lại là duy nhất.
Còn chiêu hồn phiên mà Bố lão gia tử sử dụng lại là loại được hình thành thông qua việc việc vu sư sử dụng khi hỏa táng hoặc ở bãi tha ma những nơi tràn ngập âm khí, hoặc dùng để ngâm cúng bảy bảy bốn mươi chín ngày, bên trong hấp thu các loại âm hồn quỷ khí, có thể thông linh. Đương nhiên, nói như thế Bố lão gia tử cũng phải có quan hệ thân thiết với một vu sư nã quỷ(2), hồn phiên này cũng là Bố lão gia tử mượn từ tay của người đó.
Để nghiên cứu các vấn đề của vật thể thông linh này, Bố lão gia tử đã cố ý bái phỏng không ít đạo sĩ, vu sư, thậm chí một ít thầy tướng là những nhân vật đặc biệt. Trong đó có không ít người quả thực có chân tài thực học. Một ít đồ vật biểu diễn của họ căn bản không thể dùng nguyên lý khoa học để suy luận.
Mượn việc trúng tà phổ biến ở nông thôn mà nói, nếu như trong nhà có người đột nhiên vô duyên vô cớ bị bệnh nặng, người nhà sẽ cầm một cái bát, bên trong có một nửa nước, tiếp đó dùng hai chiếc đũa làm đạo cụ. Một bên nhúng đũa vào nước ở trong bát, một bên đọc ra tên của người bị bệnh, sau đó lần lượt gọi ra tên một ít nhân vật quá cố có quan hệ với người trong nhà, đợi khi nói trúng nhân vật kia, chiếc đũa sẽ thực sự đứng thẳng lên.
Tuy rằng loại thuyết pháp này bị người ta nói là mê tín không khoa học, nhưng những thứ trăm ngàn năm lưu truyền cho tới hôm nay, luôn có không ít người kiên định ủng hộ. Có người tin. Có người không tin. Phải dựa vào lý giải của chính bản thân mình.