Yến Kỷ Đạo mặc quần áo thể thao màu trắng, vóc người to lớn, trong tay cầm một quả bóng tennis, Triệu Song Hoài bên cạnh cũng mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng xắn tay áo để lộ cánh tay như ngó sen non, trên đầu buộc một dây cột tóc màu đen, nhìn có vẻ rất phiêu dật.
Còn có mấy nam nữ trẻ tuổi theo sau hai người, sắc mặt giận dữ, hình như Yến Kỷ Đạo bị người ta lăng nhục còn không thể chấp nhận được so với việc bọn họ tự để người khác lăng nhục. Nhưng điều khiến Diệp Thu kinh ngạc là, Bối Khắc Tùng cũng chen lẫn trong đám người đó. Lúc nhìn thấy Diệp Thu đang nhìn tới, vẻ mặt hắn khẽ cười với Diệp Thu.
Chẳng lẽ Bối Khắc Tùng cũng liên quan tới đường dây với Yến gia? Hoặc là bây giờ Bối Khắc Tùng phụ thuộc Đằng gia cố tình muốn giao hảo với Yến gia?
Phía xa hơn thậm chí còn có một đám người tới góp vui, vừa nãy lúc chủ nhiệm Trương chạy đi báo cáo, bọn họ đều nghe thấy chuyện có người cự tuyệt chuyển sân bãi cho Yến Kỷ Đạo, đều muốn tới xem công tử nhà ai mà lại to gan như vậy, lại động tới anh em Yến gia thế lực hiện giờ như mặt trời giữa trưa.
Lúc bọn họ thấy hai khuôn mặt không quen thuộc lắm, lại càng thêm ngạc nhiên.
"Chúng ta cần dùng sân bóng, các ngươi không nghe thấy sao? Cút hết cho ta" Một người đàn ông trẻ tuổi gầy xương bọc da, mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình giống như ma quỷ đầu lâu trong trò chơi "Truyền kỳ" vẻ mặt kiêu ngạo chửi.
Diệp Thu vẫn giả bộ chuyên tâm chơi bóng, muốn xem Yến Kỷ Đạo giải quyết chuyện này thế nào. Không ngờ Yến Kỷ Đạo còn chưa mở miệng, đã có tay sai bên cạnh thay hắn đứng ra nói chuyện.
Thấy có người lên tiếng nhục mạ, bốn người đang đánh bóng trong sân liền dừng động tác lại, cùng nhìn về phía đám người đang đi tới, Phí Tường và Hàn Cần từ đối diện đi tới.
Diệp Thu quay đầu liếc người thiếu niên cứng đơ kia, bĩu môi nói: "Chó nhà ai chạy ra đây thế? Sao thấy người liền sủa rồi?"
"Ngươi…"
Người thiếu niên sắc mặt tái nhợt bỗng trở nên đỏ ửng, sầm mặt, híp mắt hỏi: "Ngươi là ai?"
"Còn ngươi là ai?" Diệp Thu hỏi ngược lại.
"Ta là Đằng Ngọc" người đàn ông vẻ mặt kiêu ngạo nói, trong lần cạnh tranh gần đây nhất, Đằng gia thắng hết các đối thủ, thế lực thêm lớn, Đằng Ngọc cũng nước lên thuyền lên, rất là có chút tên tuổi trong đám công tử.
"Đằng Ngọc? Đằng Ngọc là ai?" Vẻ mặt Diệp Thu mờ mịt hỏi Phí Tường đứng bên cạnh.
Sắc mặt Đằng Ngọc biến thành màu gan lợn, hành động này của Diệp Thu chính là coi thường ra mặt.
"Ta mặc xác ngươi là ai. Tốt nhất là lập tức rời khỏi Yến Kinh cho ta" Đằng Ngọc chằm chằm nhìn Diệp Thu nói, trong mắt lộ hung quang, giận một nỗi không thể cho người tới hủy diệt Diệp Thu.
"Ta cũng mặc xác ngươi là ai… Tốt nhất là đừng làm phiền ta chơi bóng" Diệp Thu cười nhạt nói: "Nếu không, đừng trách ta không khách sáo".
Diệp Thu đã nghe ra thân phận của người đàn ông này từ câu trả lời nhỏ tiếng của Phí Tường. Quả nhiên là người của Đằng gia, đúng là một tin xấu. Vốn còn cho rằng có thể dựa vào Bối Khắc Tùng đầu tiên thiết lập quan hệ bạn bè với Đằng gia cơ.
"Mẹ kiếp, ngươi là cái thá gì? Dám uy hiếp ta?" Đằng Ngọc ngoạc mồm chửi
Diệp Thu híp mắt nhìn Đằng Ngọc, quả bóng trong tay bị hắn quẳng lên không trung, sau đó bắt lấy, lại ném lên không trung, lại bắt lấy.
Hình như nghịch cao hứng, như quên mất đang nói chuyện với Đằng Ngọc
Vù!
Quả bóng bị ném lên, lần này Diệp Thu không dùng tay bắt, mà đột nhiên dùng vợt tennis, sau đó đập mạnh quả bóng từ trên không rơi xuống.
Quả bóng nhanh như sao băng bay về phía Đằng Ngọc, lúc hắn muốn né tránh, đã bị đánh trúng bụng rồi, a một tiếng, liên ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, đau tới không hét ra tiếng, chỉ có mồ hôi lạnh vù vù toát ra ngoài.
Mọi người đều trợn tròn mắt, không ai có thể ngờ tới người này này nói động thủ liền động thủ. Một thoáng đã đánh cho người đáng thương này của Đằng gia không bò lên khỏi mặt đất được.
Những người vẫn đứng bên cạnh Yến Kỷ Đạo sắc mặt đều thay đổi, đây là một người xuất bài không theo lẽ thường, chọc phải hắn rồi thì phải cẩn thận, bởi vì lúc nào hắn cũng có thể báo thù.
Mấy ngày trước Lục Thiên bị người ta bắt đi đâm hai nhát trên đùi, sau đó không rên một tiếng liền gục ở trên đường cái, có liên quan gì tới người này không?
Bối Khắc Tùng gượng cười với Diệp Thu, sau đó chạy tới đỡ con sâu ngồi xổm trên mặt đất không đứng lên được.
Diệp Thu véo khuôn mặt trắng hồng của ô gái xinh đẹp Lý Nhàn đang choáng váng bên cạnh một cái nói: "Nào, chũng ta tiếp tục chơi bóng".
"Hả… được" lúc này Lý Nhàn mới phản ứng lại, cảm thấy cả người đều bay lên, người đàn ông này thật đẹp trai.
Hàn Cần cũng như không có chuyện gì nhìn Diệp Thu một cái, theo sau Phí Tường đi về phía nửa sân bên kia.
Người đàn ông này thật cổ quái, nhưng nếu có thể được bọn họ để ý tới, cả đời này không lo chuyện ăn mặc. Nghĩ như vậy, tư thế đi của Hàn Cần cũng vô cùng lẳng lơ, ngoáy mông càng thêm mạnh, để phần mông đầy đặn đẹp nhất cơ thể phơi ra trước mặt Diệp Thu.
Một số cô gái tình nguyện chạy tới đây làm nhân viên phục vụ, vừa là kiếm ít tiền boa, vừa có hi vọng tốt đẹp có thể được công tử nào để ý tới sẽ nhanh chóng biến thành phượng hoàng, không phải tất cả phụ nữ đều thích làm ma tước tự do tự tại bay lượn trong không trung, khoác trên mình áo tơ vàng ma tước rất chói mắt cũng rất mê người.
Lại phát bóng.
Phí Tường và Hàn Cần phát bóng, sau mấy vòng thi đấu, Diệp Thu cùng sự phối hợp tuyệt diệu với Lý Nhàn đem bóng tennis khóa chặt giới tuyến của đối phương.
"Bóng tốt" Yến Kỷ Đạo vỗ tay kêu lên, hắn là ai mà cố ý đối chọi với mình, không ngờ Diệp Thu cũng tới tiêu khiển ở câu lạc bộ Thiên An, trước đây chưa từng để ý tới hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Diệp Thu nhìn Yến Kỷ Đạo, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Trời ơi, không ngờ là Yến thiếu gia muốn sân bóng. Vừa nãy người chủ nhiệm không nói rõ, sớm biết như vậy, ta đã nhường sân rồi."
Màn biểu diễn này thật sự quá giả tạo, vừa nãy Yến Kỷ Đạo đứng trước mặt hắn cả nửa ngày, hắn còn coi như vừa nhìn thấy hắn vậy.
Trương chủ nhiệm mặt lộ vẻ đắc ý, thầm nghĩ, ta nói bảo các ngươi nhường sân đi, các ngươi lại khăng khăng không nhường, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, bây giờ không dám đắc tội Yến thiếu gia nữa chứ?
Thứ gì vậy, bắt nạt kẻ yếu, nhưng, ngươi nghĩ đại thiếu gia họ Đằng là dễ bắt nạt sao, nước ngầm ở Yến Kinh đó, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày sau này sẽ được nếm mùi đau khổ.
Bốp
Trương chủ nhiệm còn chưa kịp phản bác Diệp Thu vu oan hắn không nói rõ, mặt hắn đã hằn lên vết bạt tai.
"Diệp thiếu gia tới đánh bóng ngươi cũng dám đuổi sao? Thật là không biết sống chết" Yến Kỷ Đạo lạnh lùng nói.
Trương chủ nhiệm ôm khuôn mặt sưng đỏ vẻ mặt thừ ra, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lẽ nào mình có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, đá phải tấm thép rồi sao?
Mọi người xung quanh đều thích thú tới xem cảnh này, thầm suy đoán Yến Kỷ Đạo sao lại kiêng kỵ người thanh niên này như vậy?
Có người biết Diệp Thu, nụ cười đầy hàm ý đứng ở bên quan sát, người không biết Diệp Thu, lại hỏi thăm thân phận của Diệp Thu. Xem ra, sau này câu lạc bộ Thiên An sẽ càng thêm náo nhiệt rồi.
"Ta không sao, Yến thiếu gia muốn chơi vài cái chứ?" Diệp Thu cười nói.
"Ha ha, quân tử không đoạt cái tốt của người khác, ngươi chơi vui vẻ đi, ta đưa Đằng thiếu gia đi khám xem, hi vọng hắn không việc gì thì tốt rồi…. Nếu không , Đằng gia cũng không chịu thiệt đâu." Yến Kỷ Hảo vẻ mặt khó xử xua tay nói, sau đó ngồi xổm xuống đỡ Đằng Ngọc rời đi.
Triệu Song Hoài quay đầu lại, nhìn Diệp Thu đứng trên sân bóng, nhớ tới tình bạn giữa mình và Nhiễm Đông Dạ, khẽ thở dài.
Phu xướng phụ tủy, nếu bọn họ thật sự gây ra chuyện không thể giải quyết, sợ là tình bạn mười mấy năm giữa mình và Nhiễm Đông Dạ cũng phải phó mặc sự đời, có thể có tình cảm như vậy khó biết bao nhiêu.
Triệu Song Hoài vẫy vẫy tay với Diệp Thu, sau đó quay người theo sau đám người đi ra ngoài.
Nhìn bóng đoàn người đi xa, sắc mặt Diệp Thu cũng trở lên nghiêm trọng.
Con người chọn chỗ cao mà bước, Đằng gia, cuối cùng vẫn chọn lựa Yến gia hùng mạnh hơn mình.
Diệp Thu nhìn cô gái bên cạnh, cười hỏi: "Vừa nãy lúc người chủ nhiệm đi hình như có liếc hai người các cô, có gây phiền phức gì cho hai cô không?"
Lý Nhàn lắc đầu nói: "Không, hắn không dám".
"Không dám?"
"Uh, sở dĩ hắn trở thành chủ nhiệm, là vì hắn có được sự tán thưởng của công tử Yến Thanh Phong, chúng ta là phục vụ giúp ngươi, nếu… hắn sẽ không dám đắc tội ngươi đâu." Lý Nhàn nhỏ tiếng giải thích.
Diệp Thu bật cười kinh ngạc, chuyện kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu ở đâu cũng có, chính là vì biểu hiện của mình cường thế hơn Yến Thanh Phong và Yến Kỷ Đạo, cho nên những người này mới không dám ăn hiếp tiếp cận người của mình?
Yêu sư nói rất đúng, nên trở nên cường thế.
Sau khi Phí Tường đưa ít tiền boa cho Lý Nhàn và Hàn Cần, Diệp Thu và Phí Tường cũng rời khỏi câu lạc bộ Thiên An.
Hai cô gái nhìn người đàn ông đẹp trai nhét tiền vào trong tay họ, vẻ mặt xúc động.
"Tiểu Nhàn, có phải chúng ta sắp phát tài rồi không?Rất cảm ơn bạn". Hàn Cần thích thú đếm số tiền trong tay, vẻ mặt kích động nói.
"Nhìn bộ dạng lẳng lơ của bạn kìa? Sao lúc nãy không uốn éo cái lưng của bạn ý?Mình nhìn thấy mà muốn chảy nước miếng" Lý Nhán nhéo lưng Hàn Cần một cái, xì nói.
"Hì hì, bạn nhìn mà chảy nước miếng cũng chẳng ích gì, bọn họ nhìn mà chảy nước miếng mới tốt. Tiểu Nhàn, bạn nói xem bọn họ là ai? Sao người lợi hại như Yến Kỷ Đạo cũng không dám đắc tội hắn?"
"Sao mình biết được? Tiểu Cần, mình phải cảnh cáo bạn, trong lòng chúng ta có chút tâm địa là chuyện bình thường, nhưng không được thăm dò chuyện người khác, người như vậy, đều không thích bị người khác điều tra đâu."
"Biết rồi, biết rồi. Mình điều tra bọn họ làm gì? Ăn no rồi dỗi việc à? Đẹp trai như vậy, lại có quyền, bảo mình lên giường với họ cũng được".
Diệp Thu vừa về nhà, điện thoại trong túi liền vang lên, màn hình hiển thị cuộc gọi đến là số của Bối Khắc Tùng.
"Diệp Thu, đã ngủ chưa?" Bối Khắc Tùng nhiệt tình nói. Hình như thái độ không phải vì chuyện hôm nay mà thay đổi
"Đằng Ngọc không sao chứ?" Diệp Thu cười hỏi.
"Không sao, mình biết thân thủ của bạn, chắc chắn là ra tay lưu tình rồi, nếu không, đâu còn cái mạng nhỏ của hắn nữa." Bối Khắc Tùng cười bên kia điện thoại.
"Lần sau chắc là khó nói rồi" Diệp Thu thâm ý nói: "Chuyện hôm nay là thế nào thế? Sao Đằng Ngọc lại đi cùng Yến Kỷ Đạo?"
Yến Kỷ Đạo mặc quần áo thể thao màu trắng, vóc người to lớn, trong tay cầm một quả bóng tennis, Triệu Song Hoài bên cạnh cũng mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng xắn tay áo để lộ cánh tay như ngó sen non, trên đầu buộc một dây cột tóc màu đen, nhìn có vẻ rất phiêu dật.
Còn có mấy nam nữ trẻ tuổi theo sau hai người, sắc mặt giận dữ, hình như Yến Kỷ Đạo bị người ta lăng nhục còn không thể chấp nhận được so với việc bọn họ tự để người khác lăng nhục. Nhưng điều khiến Diệp Thu kinh ngạc là, Bối Khắc Tùng cũng chen lẫn trong đám người đó. Lúc nhìn thấy Diệp Thu đang nhìn tới, vẻ mặt hắn khẽ cười với Diệp Thu.
Chẳng lẽ Bối Khắc Tùng cũng liên quan tới đường dây với Yến gia? Hoặc là bây giờ Bối Khắc Tùng phụ thuộc Đằng gia cố tình muốn giao hảo với Yến gia?
Phía xa hơn thậm chí còn có một đám người tới góp vui, vừa nãy lúc chủ nhiệm Trương chạy đi báo cáo, bọn họ đều nghe thấy chuyện có người cự tuyệt chuyển sân bãi cho Yến Kỷ Đạo, đều muốn tới xem công tử nhà ai mà lại to gan như vậy, lại động tới anh em Yến gia thế lực hiện giờ như mặt trời giữa trưa.
Lúc bọn họ thấy hai khuôn mặt không quen thuộc lắm, lại càng thêm ngạc nhiên.
"Chúng ta cần dùng sân bóng, các ngươi không nghe thấy sao? Cút hết cho ta" Một người đàn ông trẻ tuổi gầy xương bọc da, mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình giống như ma quỷ đầu lâu trong trò chơi "Truyền kỳ" vẻ mặt kiêu ngạo chửi.
Diệp Thu vẫn giả bộ chuyên tâm chơi bóng, muốn xem Yến Kỷ Đạo giải quyết chuyện này thế nào. Không ngờ Yến Kỷ Đạo còn chưa mở miệng, đã có tay sai bên cạnh thay hắn đứng ra nói chuyện.
Thấy có người lên tiếng nhục mạ, bốn người đang đánh bóng trong sân liền dừng động tác lại, cùng nhìn về phía đám người đang đi tới, Phí Tường và Hàn Cần từ đối diện đi tới.
Diệp Thu quay đầu liếc người thiếu niên cứng đơ kia, bĩu môi nói: "Chó nhà ai chạy ra đây thế? Sao thấy người liền sủa rồi?"
"Ngươi…"
Người thiếu niên sắc mặt tái nhợt bỗng trở nên đỏ ửng, sầm mặt, híp mắt hỏi: "Ngươi là ai?"
"Còn ngươi là ai?" Diệp Thu hỏi ngược lại.
"Ta là Đằng Ngọc" người đàn ông vẻ mặt kiêu ngạo nói, trong lần cạnh tranh gần đây nhất, Đằng gia thắng hết các đối thủ, thế lực thêm lớn, Đằng Ngọc cũng nước lên thuyền lên, rất là có chút tên tuổi trong đám công tử.
"Đằng Ngọc? Đằng Ngọc là ai?" Vẻ mặt Diệp Thu mờ mịt hỏi Phí Tường đứng bên cạnh.
Sắc mặt Đằng Ngọc biến thành màu gan lợn, hành động này của Diệp Thu chính là coi thường ra mặt.
"Ta mặc xác ngươi là ai. Tốt nhất là lập tức rời khỏi Yến Kinh cho ta" Đằng Ngọc chằm chằm nhìn Diệp Thu nói, trong mắt lộ hung quang, giận một nỗi không thể cho người tới hủy diệt Diệp Thu.
"Ta cũng mặc xác ngươi là ai… Tốt nhất là đừng làm phiền ta chơi bóng" Diệp Thu cười nhạt nói: "Nếu không, đừng trách ta không khách sáo".
Diệp Thu đã nghe ra thân phận của người đàn ông này từ câu trả lời nhỏ tiếng của Phí Tường. Quả nhiên là người của Đằng gia, đúng là một tin xấu. Vốn còn cho rằng có thể dựa vào Bối Khắc Tùng đầu tiên thiết lập quan hệ bạn bè với Đằng gia cơ."Mẹ kiếp, ngươi là cái thá gì? Dám uy hiếp ta?" Đằng Ngọc ngoạc mồm chửi
Diệp Thu híp mắt nhìn Đằng Ngọc, quả bóng trong tay bị hắn quẳng lên không trung, sau đó bắt lấy, lại ném lên không trung, lại bắt lấy.
Hình như nghịch cao hứng, như quên mất đang nói chuyện với Đằng Ngọc
Vù!
Quả bóng bị ném lên, lần này Diệp Thu không dùng tay bắt, mà đột nhiên dùng vợt tennis, sau đó đập mạnh quả bóng từ trên không rơi xuống.
Quả bóng nhanh như sao băng bay về phía Đằng Ngọc, lúc hắn muốn né tránh, đã bị đánh trúng bụng rồi, a một tiếng, liên ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, đau tới không hét ra tiếng, chỉ có mồ hôi lạnh vù vù toát ra ngoài.
Mọi người đều trợn tròn mắt, không ai có thể ngờ tới người này này nói động thủ liền động thủ. Một thoáng đã đánh cho người đáng thương này của Đằng gia không bò lên khỏi mặt đất được.
Những người vẫn đứng bên cạnh Yến Kỷ Đạo sắc mặt đều thay đổi, đây là một người xuất bài không theo lẽ thường, chọc phải hắn rồi thì phải cẩn thận, bởi vì lúc nào hắn cũng có thể báo thù.
Mấy ngày trước Lục Thiên bị người ta bắt đi đâm hai nhát trên đùi, sau đó không rên một tiếng liền gục ở trên đường cái, có liên quan gì tới người này không?
Bối Khắc Tùng gượng cười với Diệp Thu, sau đó chạy tới đỡ con sâu ngồi xổm trên mặt đất không đứng lên được.
Diệp Thu véo khuôn mặt trắng hồng của ô gái xinh đẹp Lý Nhàn đang choáng váng bên cạnh một cái nói: "Nào, chũng ta tiếp tục chơi bóng".
"Hả… được" lúc này Lý Nhàn mới phản ứng lại, cảm thấy cả người đều bay lên, người đàn ông này thật đẹp trai.
Hàn Cần cũng như không có chuyện gì nhìn Diệp Thu một cái, theo sau Phí Tường đi về phía nửa sân bên kia.
Người đàn ông này thật cổ quái, nhưng nếu có thể được bọn họ để ý tới, cả đời này không lo chuyện ăn mặc. Nghĩ như vậy, tư thế đi của Hàn Cần cũng vô cùng lẳng lơ, ngoáy mông càng thêm mạnh, để phần mông đầy đặn đẹp nhất cơ thể phơi ra trước mặt Diệp Thu.
Một số cô gái tình nguyện chạy tới đây làm nhân viên phục vụ, vừa là kiếm ít tiền boa, vừa có hi vọng tốt đẹp có thể được công tử nào để ý tới sẽ nhanh chóng biến thành phượng hoàng, không phải tất cả phụ nữ đều thích làm ma tước tự do tự tại bay lượn trong không trung, khoác trên mình áo tơ vàng ma tước rất chói mắt cũng rất mê người.
Lại phát bóng.
Phí Tường và Hàn Cần phát bóng, sau mấy vòng thi đấu, Diệp Thu cùng sự phối hợp tuyệt diệu với Lý Nhàn đem bóng tennis khóa chặt giới tuyến của đối phương.
"Bóng tốt" Yến Kỷ Đạo vỗ tay kêu lên, hắn là ai mà cố ý đối chọi với mình, không ngờ Diệp Thu cũng tới tiêu khiển ở câu lạc bộ Thiên An, trước đây chưa từng để ý tới hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Thu nhìn Yến Kỷ Đạo, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Trời ơi, không ngờ là Yến thiếu gia muốn sân bóng. Vừa nãy người chủ nhiệm không nói rõ, sớm biết như vậy, ta đã nhường sân rồi."
Màn biểu diễn này thật sự quá giả tạo, vừa nãy Yến Kỷ Đạo đứng trước mặt hắn cả nửa ngày, hắn còn coi như vừa nhìn thấy hắn vậy.
Trương chủ nhiệm mặt lộ vẻ đắc ý, thầm nghĩ, ta nói bảo các ngươi nhường sân đi, các ngươi lại khăng khăng không nhường, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, bây giờ không dám đắc tội Yến thiếu gia nữa chứ?
Thứ gì vậy, bắt nạt kẻ yếu, nhưng, ngươi nghĩ đại thiếu gia họ Đằng là dễ bắt nạt sao, nước ngầm ở Yến Kinh đó, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày sau này sẽ được nếm mùi đau khổ.
Bốp
Trương chủ nhiệm còn chưa kịp phản bác Diệp Thu vu oan hắn không nói rõ, mặt hắn đã hằn lên vết bạt tai.
"Diệp thiếu gia tới đánh bóng ngươi cũng dám đuổi sao? Thật là không biết sống chết" Yến Kỷ Đạo lạnh lùng nói.
Trương chủ nhiệm ôm khuôn mặt sưng đỏ vẻ mặt thừ ra, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lẽ nào mình có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, đá phải tấm thép rồi sao?
Mọi người xung quanh đều thích thú tới xem cảnh này, thầm suy đoán Yến Kỷ Đạo sao lại kiêng kỵ người thanh niên này như vậy?
Có người biết Diệp Thu, nụ cười đầy hàm ý đứng ở bên quan sát, người không biết Diệp Thu, lại hỏi thăm thân phận của Diệp Thu. Xem ra, sau này câu lạc bộ Thiên An sẽ càng thêm náo nhiệt rồi.
"Ta không sao, Yến thiếu gia muốn chơi vài cái chứ?" Diệp Thu cười nói.
"Ha ha, quân tử không đoạt cái tốt của người khác, ngươi chơi vui vẻ đi, ta đưa Đằng thiếu gia đi khám xem, hi vọng hắn không việc gì thì tốt rồi…. Nếu không , Đằng gia cũng không chịu thiệt đâu." Yến Kỷ Hảo vẻ mặt khó xử xua tay nói, sau đó ngồi xổm xuống đỡ Đằng Ngọc rời đi.
Triệu Song Hoài quay đầu lại, nhìn Diệp Thu đứng trên sân bóng, nhớ tới tình bạn giữa mình và Nhiễm Đông Dạ, khẽ thở dài.
Phu xướng phụ tủy, nếu bọn họ thật sự gây ra chuyện không thể giải quyết, sợ là tình bạn mười mấy năm giữa mình và Nhiễm Đông Dạ cũng phải phó mặc sự đời, có thể có tình cảm như vậy khó biết bao nhiêu.
Triệu Song Hoài vẫy vẫy tay với Diệp Thu, sau đó quay người theo sau đám người đi ra ngoài.
Nhìn bóng đoàn người đi xa, sắc mặt Diệp Thu cũng trở lên nghiêm trọng.
Con người chọn chỗ cao mà bước, Đằng gia, cuối cùng vẫn chọn lựa Yến gia hùng mạnh hơn mình.
Diệp Thu nhìn cô gái bên cạnh, cười hỏi: "Vừa nãy lúc người chủ nhiệm đi hình như có liếc hai người các cô, có gây phiền phức gì cho hai cô không?"
Lý Nhàn lắc đầu nói: "Không, hắn không dám".
"Không dám?"
"Uh, sở dĩ hắn trở thành chủ nhiệm, là vì hắn có được sự tán thưởng của công tử Yến Thanh Phong, chúng ta là phục vụ giúp ngươi, nếu… hắn sẽ không dám đắc tội ngươi đâu." Lý Nhàn nhỏ tiếng giải thích.
Diệp Thu bật cười kinh ngạc, chuyện kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu ở đâu cũng có, chính là vì biểu hiện của mình cường thế hơn Yến Thanh Phong và Yến Kỷ Đạo, cho nên những người này mới không dám ăn hiếp tiếp cận người của mình?
Yêu sư nói rất đúng, nên trở nên cường thế.
Sau khi Phí Tường đưa ít tiền boa cho Lý Nhàn và Hàn Cần, Diệp Thu và Phí Tường cũng rời khỏi câu lạc bộ Thiên An.
Hai cô gái nhìn người đàn ông đẹp trai nhét tiền vào trong tay họ, vẻ mặt xúc động.
"Tiểu Nhàn, có phải chúng ta sắp phát tài rồi không?Rất cảm ơn bạn". Hàn Cần thích thú đếm số tiền trong tay, vẻ mặt kích động nói.
"Nhìn bộ dạng lẳng lơ của bạn kìa? Sao lúc nãy không uốn éo cái lưng của bạn ý?Mình nhìn thấy mà muốn chảy nước miếng" Lý Nhán nhéo lưng Hàn Cần một cái, xì nói.
"Hì hì, bạn nhìn mà chảy nước miếng cũng chẳng ích gì, bọn họ nhìn mà chảy nước miếng mới tốt. Tiểu Nhàn, bạn nói xem bọn họ là ai? Sao người lợi hại như Yến Kỷ Đạo cũng không dám đắc tội hắn?"
"Sao mình biết được? Tiểu Cần, mình phải cảnh cáo bạn, trong lòng chúng ta có chút tâm địa là chuyện bình thường, nhưng không được thăm dò chuyện người khác, người như vậy, đều không thích bị người khác điều tra đâu."
"Biết rồi, biết rồi. Mình điều tra bọn họ làm gì? Ăn no rồi dỗi việc à? Đẹp trai như vậy, lại có quyền, bảo mình lên giường với họ cũng được".
Diệp Thu vừa về nhà, điện thoại trong túi liền vang lên, màn hình hiển thị cuộc gọi đến là số của Bối Khắc Tùng.
"Diệp Thu, đã ngủ chưa?" Bối Khắc Tùng nhiệt tình nói. Hình như thái độ không phải vì chuyện hôm nay mà thay đổi
"Đằng Ngọc không sao chứ?" Diệp Thu cười hỏi.
"Không sao, mình biết thân thủ của bạn, chắc chắn là ra tay lưu tình rồi, nếu không, đâu còn cái mạng nhỏ của hắn nữa." Bối Khắc Tùng cười bên kia điện thoại.
"Lần sau chắc là khó nói rồi" Diệp Thu thâm ý nói: "Chuyện hôm nay là thế nào thế? Sao Đằng Ngọc lại đi cùng Yến Kỷ Đạo?"