Nếu không phải sắp tới đại thọ sáu mươi của Bố lão gia tử, Diệp Thu suy nghĩ nên tặng quà gì, hắn đã quên mất mình thật ra vẫn là ông chủ của một tiệm đồ cổ.
Mặc dù Diệp Thu là một trong những cổ đông của Danh Dương Thiên Hạ, nhưng ngay cả chính hắn cũng quên mất bao lâu rồi không tới xem xét Danh Dương Thiên Hạ. Thậm chí ngay cả lúc lái xe tới, cũng quẹo nhầm ngã tư. Nên từ đường Thủy Manh một mạch quẹo tới, hắn lại lái tới đường ngang thứ hai của Thủy Manh.
Dưới sự dẫn dắt của bạn hoc Diệp Thu - sinh viên ưu tú chưa tốt nghiệp của đại học Thủy Mộc, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng cũng lần lượt nghỉ học ở trường. Dương Nhạc phụ trách toàn bộ sự vụ của công ty đồ cổ Danh Dương và cửa hàng đồ cổ Danh Dương Thiên Hạ, đồng thời là tổng giám đốc. Hai nữ tướng nhân viên cấp dưới xinh đẹp, Lục Tiểu Mạn phụ trách nghiệp vụ tiếp tân của cửa hàng đồ cổ Danh Dương Thiên Hạ, Tô San lại phụ trách quản lý công ty đồ cổ. Lý Đại Tráng vào bộ phận nghiệp vụ của công ty đồ cổ, trở thành một kim bài tiêu thụ (nhân viên kinh doanh).
Bây giờ tiếp tân và nghiệp vụ của công ty đều đã đi vào quỹ đạo, dưới sự lôi kéo các nhân vật nổi tiếng trong thương giới của Kim Hải Lợi, lại có tấm biển đích thân nhân vật cấp đại sự của nghành đồ cổ Trần Hoài Ân viết. Việc kinh doanh của Danh Dương Thiên Hạ phất nhất trên phố đồ cổ.
Những vật như đồ cổ sợ mua phải hàng giả, có đảm bảo của đại sư, luôn có thể khiến người ta an tâm, mà thị trường đồ cổ chính là ba ngày không khai trương, khai trương ăn ba năm, các cửa hàng khác thường vắng lặng, việc buôn bán của Danh Dương lại nối liền không dứt.
Ông chủ của các hàng đồ cổ khác cũng tìm mọi cách tìm được Trần Hoài Ân, thỉnh cầu viết giúp một tấm biển, không ngờ gặp phải sự từ chối dứt khoát của ông. Chỉ có thể chú ý tới các nhân vật nổi tiếng khác trong giới đồ cổ, có người mặc dù bỏ giá cao như mong muốn, những cũng không có được hiệu quả phất lên như dự tính.
Lợi nhuận của cửa hàng đồ cổ và công ty đồ cổ rất khả quan, phần trăm mỗi tháng Diệp Thu có được đều cho vào tài khoản của hắn, nhưng Diệp Thu cũng chẳng đi kiểm tra qua. Chính hắn không nhớ rõ mình có bao nhiêu tiền, khoản tiền Đường Bố Y dùng để chuộc con gái trừ đầu tư vào Danh Dương Thiên hạ ra đều không dùng tới, còn cổ phiếu ở Cốc Ca trị giá ba triệu mỗi ngày đều tăng lên, một lợi nhuận mỏ quặng cũng cuồn cuộn không ngừng từ Nam Phi gửi vào tài khoản đặc biệt của hắn ở Thụy Sỹ.
Có lúc, Diệp Thu cũng nghĩ mình có nên tìm một bậc thầy quản lý tài sản không. Trầm Mặc Nùng là sự lựa chọn thích hợp, chỉ là hiện giờ đang là giai đoạn phát triển của Trầm Thị, chuyện cô phải quản lý cũng đã rất nhiều rồi. Diệp Thu cũng không nhẫn tâm tăng thêm gánh nặng này cho cô nữa.
Diệp Thu dừng xe ở cửa cửa hàng Danh Dương Thiên Hạ, lại nhìn thấy đối diện còn có một cửa hàng đồ cổ treo biển Danh Dương Thiên Hạ.
Đạo hiệu? Hay là phân tiệm của Danh Dương Thiên Hạ?
Diệp Thu quyết định tới xem thử, lúc đi tới, thấy một cô gái mặc sườn xám màu tím đi ra, vẻ mặt tươi cười hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?"
"Uh, tôi xem thử chút" Diệp Thu nói.
"Vâng, tôi rót trà cho ngài" Cô gái nói, rồi quay người chân tay lanh lẹ rót trà tới.
Diệp Thu làm ra vẻ đang quan sát một vòng trong tiệm, phát hiện ngay cả bố cục của cửa hàng cũng giống tiệm đối diện của bọn họ, liền mở lời hỏi: "Sao có hai cửa hàng Danh Dương Thiên hạ à?"
Cô gái xinh đẹp trên mặt mang thần sắc kiêu ngạo, nói: "Vâng, đối diện là cửa hàng chính của Danh Dương Thiên Hạ chúng tôi. Cửa hàng bên này là chi nhánh đầu tiên của Danh Dương Thiên Hạ".
Cửa hàng chính và chi nhánh đối diện nhau? Chủ ý của ai vậy?
Diệp Thu lại quay một vòng trong cửa hàng này, giả bộ không thấy vật phẩm nào thích hợp, lúc này mới rời đi dưới sự cung tiễn của cô gái. Cho dù thế nào, hắn rất tán thành tố chất của nhân viên.
Lúc Diệp Thu đang định đi vào cửa hàng chính của Danh Dương Thiên Hạ, đột nhiên có một chiếc xe Lambroghini màu vàng màu sắc cô cùng hoa mỹ dừng ở cửa tiệm. Một thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục Armani màu trắng, đeo kính râm, trong tay cầm hoa hồng từ trong xe đi ra. Nghênh ngang đi vào tiệm.
Đây lại là trò ở đâu ra thế?
Trong lòng Diệp Thu nghi hoặc, cũng bước nhanh vào trong cửa tiệm Danh Dương Thiên Hạ.
"Cửa hàng trưởng của các người đâu? Ra ngoài rồi? Đi đâu rồi?" Công tử cầm hoa hồng kia vẻ mặt âm u hỏi nữ nhân viên lên trước tiếp đón.
"Tôn thiếu gia, tiệm trưởng của chúng tôi ra ngoài. Về phần tiệm trưởng đi đâu, không phải tôi có thể hỏi" Trên mặt nữ nhân viên có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn giọng ôn hòa nói.
"Không phải là cố ý né tránh tôi chứ?" Người đàn ông tức giận nói.
"Tôn thiếu gia hiểu lầm rồi. Ngài là khách hàng tôn quý của tiệm chúng tôi. Tiệm trưởng chúng tôi sao có thể né tránh ngài chứ".
"Biết thì tốt. mau gọi điện thoại bảo Lục Tiểu Mạn quay về, nếu không, tôi sẽ cho tiệm các người ngài mai đóng cửa" Người đàn ông kiêu ngạo la hét. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Tôn thiếu gia, có thể tiệm trưởng chúng tôi bàn chuyện làm ăn bên ngoài" Nữ nhân viên phục vụ khó xử giải thích.
"Bàn chuyện làm ăn? Bảo cô ấy trở về, tổn thất hôm nay tôi chịu" Lời Tôn thiếu gia vừa dứt trên bàn đá cửa hàng dùng để tiếp đón khách, sau đó đặt mông ngồi trên ghế đá, một điệu bộ không thể lọt mắt.
Bởi vì nữ nhân viên phục vụ bận tiếp vị Tôn thiếu gia này, lúc Diệp Thu vào trong, cô cũng chỉ làm tư thế tay mời vào, ý bảo Diệp Thu tự do chọn mua.
Diệp Thu liền ở một bên quan sát, lúc nghe thấy người họ Tôn này nói muốn cho Danh Dương Thiên Hạ đóng cửa, khẽ nhíu nhíu mày.
Hắn là gì của Tiểu Mạn?
Nếu đúng là bạn của Tiểu Mạn, Diệp Thu cũng không tiện làm chuyện quá đoạn tuyệt, tránh khiến Tiểu Mạn khó xử.
Lúc Lục Tiểu Mạn và Tô San uống cà phê quay về, thấy một chiếc xe màu vàng đỗ ở cửa, lập tức sắc mặt thay đổi.
Tô San cười nói: "Tiểu Mạn, tên Tôn Diệu Uy lại đến rồi"
"Hừ, đúng là âm hồn không siêu thoát" Lục Tiểu Mạn tức giận nói.
"Có người theo đuổi không phải chuyện tốt sao? Chứng minh sức hấp dẫn của bạn lớn mà. Bạn tức giận gì chứ?" Tô San cố ý trêu trọc cười nói.
"Nhiều người theo đuổi bạn như vậy, sao bạn không cho người ta thể diện đi? Tên họ Tôn này đâu phải là thứ tốt đẹp gì? Ỷ trong nhà có tiền có thế liền diễu võ dương oai. Mình thật sự không quen nhìn sắc mặt ngạo mạn khi nói chuyện của hắn" Lục Tiểu Mạn thẳng thắn nói.
"ha ha, được rồi, đừng tức giận nữa mau vào trong thôi. Bạn không trở về, sợ là Tiểu Huệ không ứng phó được.."
Lục Tiểu Mạn biết mình phải ra mặt, cố gắng kìm ném tức giận trong lòng xuống, trên mặt cứng đờ chỉ kéo ra nụ cười mang tính chất nghề nghiệp, cùng Tô San đi vào trong cửa hàng.
"Nhìn xe đua ở ngoài cửa là biết Tôn tiên sinh tới rồi. Hoan nghênh tới thăm" Vẻ mặt Lục Tiểu Mạn tươi cười nói. Tô San bên cạnh che miệng lén cười, cô biết Lục Tiểu Mạn thẳng tính, khiến cô làm những chuyện thế này chắc chắn uất ức chết mất. Sợ là bây giờ trong lòng đang nguyền rủa tên xui xẻo bị Cupid (thần tình yêu) lúc uống say không cẩn thận bắn ra một tên này.
Tôn Diệu Uy đối đãi Lục Tiểu Mạn rõ ràng là một thái độ khác, đưa bó hoa hồng đỏ tươi điểm đầy sao trởi trên bàn tới, cười nói: "Tiểu Mạn, tối nay anh phải tham gia bữa tiệc của một người bạn. Bọn họ nói nhất định phải dẫn bạn gái theo, em đi cùng anh được không?"
Lục Tiểu Mạn vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng không giơ tay ra nhận đóa hoa trong tay Tôn Diệu Uy, nói: "Tôn tiên sinh, anh là khách quý của Danh Dương Thiên Hạ, tôi là nhân viên của Danh Dương Thiên Hạ. Theo quy định của công ty, nhân viên không được tự nhận vật phẩm khách hàng đem tặng. Xin thứ lỗi."
"Về phần anh và bữa tiệc của bạn, tôi sợ là mình chỉ có thể tiếc nuối mà bỏ lỡ thôi. Tối nay tôi còn có việc phải làm, rất xin lỗi".
Sắc mặt Tôn Diệu Uy khó coi nói: "Lục Tiểu Mạn, em đừng suốt ngày lấy cớ thế này từ chối người khác, thu nụ cười trên mặt em vào đi, anh biết bây giờ trong lòng em chắc chắn hận anh tới chết. Anh không sợ thẳng thắn nói cho em biết, người con gái Tôn Diệu Uy này thích, nhất định có nghĩ cách theo đuổi tới cùng."
Lục Tiểu Mạn rất nghe lời, thu bộ mặt cười lại, lạnh lùng nói: "Chọn lựa người đàn ông nào là tự do của tôi. Ai cũng không thể bắt ép tôi".
"Anh lại càng muốn ép buộc em. Không tin thì cứ chờ xem" Tôn Diệu Uy chằm chằm nhìn khuôn mặt quật cường của Lục Tiểu Mạn, đúng là càng nhìn càng thích.
"Thời đại nào rồi, tặng mấy đóa hoa liền muốn lừa con gái lên giường?" Diệp Thu đứng bên cười nói. Lục Tiểu Mạn và Tô San lúc này mới phát hiện người đàn ông đứng bên góc vẫn luôn quay lưng với bọn họ lại là Diệp Thu, lúc đang định mở miệng chào hỏi, lại thấy Diệp Thu nháy nháy mắt với họ, liền cố gắng khống chế kích động của mình và bất mãn trong lòng, chờ hắn tiếp tục nói.
"Tiểu thư, chiếc vòng tay này bao nhiêu tiền?" Diệp Thu giơ một chiếc vòng ngọc trong suốt sáng long lanh hỏi.
"Tiên sinh chiếc vòng này gọi là lưỡng phượng triêu nghi, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện trong chiếc còng có hai con phượng hoàng đang giương cánh bay lượn, là vật yêu thích của một vương phi, cần ba mươi năm vạn nhân dân tệ" Nhân viên phục vụ bên cạnh giảng giải chuẩn xác.
Diệp Thu gật gật đầu, cầm chiếc vòng đi tới trước mặt Lục Tiểu Mạn, nâng tay cô lên, ngắm nhìn cổ tay trắng nõn như tuyết dưới áo khoác màu trắng của cô, nói: "Cô đeo vào chắc rất hợp".
Diệp Thu vừa nói, liền đeo chiếc vòng lên tay Lục Tiểu Mạn
"Tiên sinh, chúng ta không quen biết, thế này, không tốt lắm… tôi không thể nhận món quà đắt thế này của ngài được"
Lục Tiểu Mạn không biết là tình cảm phát ra từ trong lòng, hay là muốn cố ý chọc giận Tôn Diệu Uy, vừa vặn biểu hiện ra vẻ ngượng ngùng và thích thú không dám nhận quà quý.
Vẻ tươi cười trên mặt Tô San có lúc thừ người ra, sau đó rất nhanh lại khôi phục bình thường, trong lòng lại thở dài nặng nề
Nước rơi có ý, bất đắc dĩ nước chảy vô tình.
Nói mấy câu đơn giản, lại muốn hai người trong hiện thực bỏ qua một đời.
Sắc mặt Tôn Diệu Uy sầm xuống, ánh mắt ác độc quan sát Diệp Thu, mắng: "Tiểu tử, đúng là lớn gan, cướp phụ nữ với ta"
Diệp Thu lắc đầu: "Không phải cướp, là cạnh tranh, tôi chỉ không hi vọng nhìn thấy cô gái xinh đẹp thế này rơi vào tay một người đàn ông keo kiệt.
"Ngươi nói ai keo kiệt?" Tôn Diệu Uy vứt hoa hồng trên ta xuống đất, dùng sức dẫm lên mấy cái.
Diệp Thu nhìn chiếc vòng trên cổ tay Lục Tiểu Mạn, lại nhìn hoa hồng bị dẫm nát trên mặt đất, thú vị không từ nào so sánh được.
Lục Tiểu Mạn đứng một bên quan sát, thỉnh thoảng lén nhìn Diệp Thu một cái, ánh mặt ẩn tình âm thầm lặng lẽ giống như đốt thêm dầu trong lòng Tôn Diệu Uy.
Nếu không phải sắp tới đại thọ sáu mươi của Bố lão gia tử, Diệp Thu suy nghĩ nên tặng quà gì, hắn đã quên mất mình thật ra vẫn là ông chủ của một tiệm đồ cổ.
Mặc dù Diệp Thu là một trong những cổ đông của Danh Dương Thiên Hạ, nhưng ngay cả chính hắn cũng quên mất bao lâu rồi không tới xem xét Danh Dương Thiên Hạ. Thậm chí ngay cả lúc lái xe tới, cũng quẹo nhầm ngã tư. Nên từ đường Thủy Manh một mạch quẹo tới, hắn lại lái tới đường ngang thứ hai của Thủy Manh.
Dưới sự dẫn dắt của bạn hoc Diệp Thu - sinh viên ưu tú chưa tốt nghiệp của đại học Thủy Mộc, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng cũng lần lượt nghỉ học ở trường. Dương Nhạc phụ trách toàn bộ sự vụ của công ty đồ cổ Danh Dương và cửa hàng đồ cổ Danh Dương Thiên Hạ, đồng thời là tổng giám đốc. Hai nữ tướng nhân viên cấp dưới xinh đẹp, Lục Tiểu Mạn phụ trách nghiệp vụ tiếp tân của cửa hàng đồ cổ Danh Dương Thiên Hạ, Tô San lại phụ trách quản lý công ty đồ cổ. Lý Đại Tráng vào bộ phận nghiệp vụ của công ty đồ cổ, trở thành một kim bài tiêu thụ (nhân viên kinh doanh).
Bây giờ tiếp tân và nghiệp vụ của công ty đều đã đi vào quỹ đạo, dưới sự lôi kéo các nhân vật nổi tiếng trong thương giới của Kim Hải Lợi, lại có tấm biển đích thân nhân vật cấp đại sự của nghành đồ cổ Trần Hoài Ân viết. Việc kinh doanh của Danh Dương Thiên Hạ phất nhất trên phố đồ cổ.
Những vật như đồ cổ sợ mua phải hàng giả, có đảm bảo của đại sư, luôn có thể khiến người ta an tâm, mà thị trường đồ cổ chính là ba ngày không khai trương, khai trương ăn ba năm, các cửa hàng khác thường vắng lặng, việc buôn bán của Danh Dương lại nối liền không dứt.
Ông chủ của các hàng đồ cổ khác cũng tìm mọi cách tìm được Trần Hoài Ân, thỉnh cầu viết giúp một tấm biển, không ngờ gặp phải sự từ chối dứt khoát của ông. Chỉ có thể chú ý tới các nhân vật nổi tiếng khác trong giới đồ cổ, có người mặc dù bỏ giá cao như mong muốn, những cũng không có được hiệu quả phất lên như dự tính.
Lợi nhuận của cửa hàng đồ cổ và công ty đồ cổ rất khả quan, phần trăm mỗi tháng Diệp Thu có được đều cho vào tài khoản của hắn, nhưng Diệp Thu cũng chẳng đi kiểm tra qua. Chính hắn không nhớ rõ mình có bao nhiêu tiền, khoản tiền Đường Bố Y dùng để chuộc con gái trừ đầu tư vào Danh Dương Thiên hạ ra đều không dùng tới, còn cổ phiếu ở Cốc Ca trị giá ba triệu mỗi ngày đều tăng lên, một lợi nhuận mỏ quặng cũng cuồn cuộn không ngừng từ Nam Phi gửi vào tài khoản đặc biệt của hắn ở Thụy Sỹ.
Có lúc, Diệp Thu cũng nghĩ mình có nên tìm một bậc thầy quản lý tài sản không. Trầm Mặc Nùng là sự lựa chọn thích hợp, chỉ là hiện giờ đang là giai đoạn phát triển của Trầm Thị, chuyện cô phải quản lý cũng đã rất nhiều rồi. Diệp Thu cũng không nhẫn tâm tăng thêm gánh nặng này cho cô nữa.
Diệp Thu dừng xe ở cửa cửa hàng Danh Dương Thiên Hạ, lại nhìn thấy đối diện còn có một cửa hàng đồ cổ treo biển Danh Dương Thiên Hạ.
Đạo hiệu? Hay là phân tiệm của Danh Dương Thiên Hạ?
Diệp Thu quyết định tới xem thử, lúc đi tới, thấy một cô gái mặc sườn xám màu tím đi ra, vẻ mặt tươi cười hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?"
"Uh, tôi xem thử chút" Diệp Thu nói.
"Vâng, tôi rót trà cho ngài" Cô gái nói, rồi quay người chân tay lanh lẹ rót trà tới.
Diệp Thu làm ra vẻ đang quan sát một vòng trong tiệm, phát hiện ngay cả bố cục của cửa hàng cũng giống tiệm đối diện của bọn họ, liền mở lời hỏi: "Sao có hai cửa hàng Danh Dương Thiên hạ à?"
Cô gái xinh đẹp trên mặt mang thần sắc kiêu ngạo, nói: "Vâng, đối diện là cửa hàng chính của Danh Dương Thiên Hạ chúng tôi. Cửa hàng bên này là chi nhánh đầu tiên của Danh Dương Thiên Hạ".
Cửa hàng chính và chi nhánh đối diện nhau? Chủ ý của ai vậy?Diệp Thu lại quay một vòng trong cửa hàng này, giả bộ không thấy vật phẩm nào thích hợp, lúc này mới rời đi dưới sự cung tiễn của cô gái. Cho dù thế nào, hắn rất tán thành tố chất của nhân viên.
Lúc Diệp Thu đang định đi vào cửa hàng chính của Danh Dương Thiên Hạ, đột nhiên có một chiếc xe Lambroghini màu vàng màu sắc cô cùng hoa mỹ dừng ở cửa tiệm. Một thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục Armani màu trắng, đeo kính râm, trong tay cầm hoa hồng từ trong xe đi ra. Nghênh ngang đi vào tiệm.
Đây lại là trò ở đâu ra thế?
Trong lòng Diệp Thu nghi hoặc, cũng bước nhanh vào trong cửa tiệm Danh Dương Thiên Hạ.
"Cửa hàng trưởng của các người đâu? Ra ngoài rồi? Đi đâu rồi?" Công tử cầm hoa hồng kia vẻ mặt âm u hỏi nữ nhân viên lên trước tiếp đón.
"Tôn thiếu gia, tiệm trưởng của chúng tôi ra ngoài. Về phần tiệm trưởng đi đâu, không phải tôi có thể hỏi" Trên mặt nữ nhân viên có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn giọng ôn hòa nói.
"Không phải là cố ý né tránh tôi chứ?" Người đàn ông tức giận nói.
"Tôn thiếu gia hiểu lầm rồi. Ngài là khách hàng tôn quý của tiệm chúng tôi. Tiệm trưởng chúng tôi sao có thể né tránh ngài chứ".
"Biết thì tốt. mau gọi điện thoại bảo Lục Tiểu Mạn quay về, nếu không, tôi sẽ cho tiệm các người ngài mai đóng cửa" Người đàn ông kiêu ngạo la hét. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"Tôn thiếu gia, có thể tiệm trưởng chúng tôi bàn chuyện làm ăn bên ngoài" Nữ nhân viên phục vụ khó xử giải thích.
"Bàn chuyện làm ăn? Bảo cô ấy trở về, tổn thất hôm nay tôi chịu" Lời Tôn thiếu gia vừa dứt trên bàn đá cửa hàng dùng để tiếp đón khách, sau đó đặt mông ngồi trên ghế đá, một điệu bộ không thể lọt mắt.
Bởi vì nữ nhân viên phục vụ bận tiếp vị Tôn thiếu gia này, lúc Diệp Thu vào trong, cô cũng chỉ làm tư thế tay mời vào, ý bảo Diệp Thu tự do chọn mua.
Diệp Thu liền ở một bên quan sát, lúc nghe thấy người họ Tôn này nói muốn cho Danh Dương Thiên Hạ đóng cửa, khẽ nhíu nhíu mày.
Hắn là gì của Tiểu Mạn?
Nếu đúng là bạn của Tiểu Mạn, Diệp Thu cũng không tiện làm chuyện quá đoạn tuyệt, tránh khiến Tiểu Mạn khó xử.
Lúc Lục Tiểu Mạn và Tô San uống cà phê quay về, thấy một chiếc xe màu vàng đỗ ở cửa, lập tức sắc mặt thay đổi.
Tô San cười nói: "Tiểu Mạn, tên Tôn Diệu Uy lại đến rồi"
"Hừ, đúng là âm hồn không siêu thoát" Lục Tiểu Mạn tức giận nói.
"Có người theo đuổi không phải chuyện tốt sao? Chứng minh sức hấp dẫn của bạn lớn mà. Bạn tức giận gì chứ?" Tô San cố ý trêu trọc cười nói.
"Nhiều người theo đuổi bạn như vậy, sao bạn không cho người ta thể diện đi? Tên họ Tôn này đâu phải là thứ tốt đẹp gì? Ỷ trong nhà có tiền có thế liền diễu võ dương oai. Mình thật sự không quen nhìn sắc mặt ngạo mạn khi nói chuyện của hắn" Lục Tiểu Mạn thẳng thắn nói.
"ha ha, được rồi, đừng tức giận nữa mau vào trong thôi. Bạn không trở về, sợ là Tiểu Huệ không ứng phó được.."
Lục Tiểu Mạn biết mình phải ra mặt, cố gắng kìm ném tức giận trong lòng xuống, trên mặt cứng đờ chỉ kéo ra nụ cười mang tính chất nghề nghiệp, cùng Tô San đi vào trong cửa hàng.
"Nhìn xe đua ở ngoài cửa là biết Tôn tiên sinh tới rồi. Hoan nghênh tới thăm" Vẻ mặt Lục Tiểu Mạn tươi cười nói. Tô San bên cạnh che miệng lén cười, cô biết Lục Tiểu Mạn thẳng tính, khiến cô làm những chuyện thế này chắc chắn uất ức chết mất. Sợ là bây giờ trong lòng đang nguyền rủa tên xui xẻo bị Cupid (thần tình yêu) lúc uống say không cẩn thận bắn ra một tên này.
Tôn Diệu Uy đối đãi Lục Tiểu Mạn rõ ràng là một thái độ khác, đưa bó hoa hồng đỏ tươi điểm đầy sao trởi trên bàn tới, cười nói: "Tiểu Mạn, tối nay anh phải tham gia bữa tiệc của một người bạn. Bọn họ nói nhất định phải dẫn bạn gái theo, em đi cùng anh được không?"
Lục Tiểu Mạn vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng không giơ tay ra nhận đóa hoa trong tay Tôn Diệu Uy, nói: "Tôn tiên sinh, anh là khách quý của Danh Dương Thiên Hạ, tôi là nhân viên của Danh Dương Thiên Hạ. Theo quy định của công ty, nhân viên không được tự nhận vật phẩm khách hàng đem tặng. Xin thứ lỗi."
"Về phần anh và bữa tiệc của bạn, tôi sợ là mình chỉ có thể tiếc nuối mà bỏ lỡ thôi. Tối nay tôi còn có việc phải làm, rất xin lỗi".
Sắc mặt Tôn Diệu Uy khó coi nói: "Lục Tiểu Mạn, em đừng suốt ngày lấy cớ thế này từ chối người khác, thu nụ cười trên mặt em vào đi, anh biết bây giờ trong lòng em chắc chắn hận anh tới chết. Anh không sợ thẳng thắn nói cho em biết, người con gái Tôn Diệu Uy này thích, nhất định có nghĩ cách theo đuổi tới cùng."
Lục Tiểu Mạn rất nghe lời, thu bộ mặt cười lại, lạnh lùng nói: "Chọn lựa người đàn ông nào là tự do của tôi. Ai cũng không thể bắt ép tôi".
"Anh lại càng muốn ép buộc em. Không tin thì cứ chờ xem" Tôn Diệu Uy chằm chằm nhìn khuôn mặt quật cường của Lục Tiểu Mạn, đúng là càng nhìn càng thích.
"Thời đại nào rồi, tặng mấy đóa hoa liền muốn lừa con gái lên giường?" Diệp Thu đứng bên cười nói. Lục Tiểu Mạn và Tô San lúc này mới phát hiện người đàn ông đứng bên góc vẫn luôn quay lưng với bọn họ lại là Diệp Thu, lúc đang định mở miệng chào hỏi, lại thấy Diệp Thu nháy nháy mắt với họ, liền cố gắng khống chế kích động của mình và bất mãn trong lòng, chờ hắn tiếp tục nói.
"Tiểu thư, chiếc vòng tay này bao nhiêu tiền?" Diệp Thu giơ một chiếc vòng ngọc trong suốt sáng long lanh hỏi.
"Tiên sinh chiếc vòng này gọi là lưỡng phượng triêu nghi, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện trong chiếc còng có hai con phượng hoàng đang giương cánh bay lượn, là vật yêu thích của một vương phi, cần ba mươi năm vạn nhân dân tệ" Nhân viên phục vụ bên cạnh giảng giải chuẩn xác.
Diệp Thu gật gật đầu, cầm chiếc vòng đi tới trước mặt Lục Tiểu Mạn, nâng tay cô lên, ngắm nhìn cổ tay trắng nõn như tuyết dưới áo khoác màu trắng của cô, nói: "Cô đeo vào chắc rất hợp".
Diệp Thu vừa nói, liền đeo chiếc vòng lên tay Lục Tiểu Mạn
"Tiên sinh, chúng ta không quen biết, thế này, không tốt lắm… tôi không thể nhận món quà đắt thế này của ngài được"
Lục Tiểu Mạn không biết là tình cảm phát ra từ trong lòng, hay là muốn cố ý chọc giận Tôn Diệu Uy, vừa vặn biểu hiện ra vẻ ngượng ngùng và thích thú không dám nhận quà quý.
Vẻ tươi cười trên mặt Tô San có lúc thừ người ra, sau đó rất nhanh lại khôi phục bình thường, trong lòng lại thở dài nặng nề
Nước rơi có ý, bất đắc dĩ nước chảy vô tình.
Nói mấy câu đơn giản, lại muốn hai người trong hiện thực bỏ qua một đời.
Sắc mặt Tôn Diệu Uy sầm xuống, ánh mắt ác độc quan sát Diệp Thu, mắng: "Tiểu tử, đúng là lớn gan, cướp phụ nữ với ta"
Diệp Thu lắc đầu: "Không phải cướp, là cạnh tranh, tôi chỉ không hi vọng nhìn thấy cô gái xinh đẹp thế này rơi vào tay một người đàn ông keo kiệt.
"Ngươi nói ai keo kiệt?" Tôn Diệu Uy vứt hoa hồng trên ta xuống đất, dùng sức dẫm lên mấy cái.
Diệp Thu nhìn chiếc vòng trên cổ tay Lục Tiểu Mạn, lại nhìn hoa hồng bị dẫm nát trên mặt đất, thú vị không từ nào so sánh được.
Lục Tiểu Mạn đứng một bên quan sát, thỉnh thoảng lén nhìn Diệp Thu một cái, ánh mặt ẩn tình âm thầm lặng lẽ giống như đốt thêm dầu trong lòng Tôn Diệu Uy.