Diệp Thu không quay đầu lại, ánh mắt nhìn từng người trong tám người đi tới thẳng trước mặt, giọng kích động hỏi: "Đó chính là bộ đội số 5? Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy".
Máu nóng trong cơ thể Diệp Thu dao động sôi trào, khát vọng đánh một trận càng thêm mãnh liệt. Hắn cảm thấy được sự lớn mạnh của những người này, hơn nữa sát khí tới từ trăm trận của họ càng là điều Diệp Thu coi trọng.
Nam nhi không run sợ, có câu ca : giết một là có tội, diệt vạn thành anh hùng, giết tới chín trăm vạn, thì thành anh hùng trong anh hùng, anh hùng trong anh hùng, nói cách khác, nhìn thấu danh nhân nghĩa nghìn năm.
Ngoài tên điên Trọng Kiếm Môn ra, trong lòng Diệp Thu lâu rồi không có khoái cảm gặp đối thủ thế này.
Đột nhiên, mày hắn chau lại, hỏi: "Sao không thấy Yến Thanh Phong?"
Giang Yến Tử nhìn kỹ, vẻ mặt cũng ngạc nhiên, nói: "Kỳ lạ, sao không thấy Yến Thanh Phong? Lẽ nào năm nay hắn không tham gia thi đấu sao?"
"Vậy thì thật đáng tiếc" Diệp Thu xám mặt nói. Yến Thanh Phong không ở đây, cho dù hắn có giành được vị trí thứ nhất, còn có tác dụng gì?
Người đó không ở đây, vị trí thứ nhất không hợp nữa. Diệp Thu đột nhiên nổi hứng lên.
Giống như bạn toàn lực đánh ra một quyền, nhưng đối phương hoàn toàn không chống đỡ, tùy bạn đánh ngã hắn, trận đấu mong chờ rất lâu bỗng mất đi không ít sắc thái động lòng người.
Giang Yến Tử nhìn lướt thành viên tiểu đội Tiểu La Lan bên cạnh một cái, trong lòng lo lắng, nói: "Người của tiểu đội Đệ Ngũ rõ ràng là muốn lập uy, muốn dựa vào uy vọng vô địch bọn họ trăm trận trăm thắng tích lũy được và sát khí bên ngoài để gây trở ngại tâm lý cho thành viên tham gia thi đấu của các đội khác. Bọn họ làm như vậy, mang tới cho người ta giả tượng không thể chiến thắng. Năm nào cũng như vậy, năm nào cũng có đội viên tâm trí không đủ kiên định bị ảnh hưởng.".
Diệp Thu cũng phát hiện ra điều này, nếu không ai lại táo bạo như vậy còn chưa ra trận mà sát khí đã lộ ra ngoài, khiến người ta tròn mắt há miệng.
Nếu nói bọn họ không thể thu lại sát khí, Diệp Thu sẽ không tin.
Những người này nhất định đều đã giết không ít người, mà một sát thủ cao siêu vô cùng thành thạo cách che dấu sát khí.
Bọn họ ra trận cao ngạo thế này, đừng nói các thành viên khác, cho dù là Diệp Thu người vô cùng tự tin cũng cảm thấy kiêng kỵ thực lực của những người này.
Phải nghĩ cách lấy lại lòng tin của các thành viên. Nếu không, trận đánh sắp tới không cần đánh nữa. Nếu thành viên của tiểu đội Tử La Lan lúc đánh với đám người biến thái này, trong lòng có vết đen, chắc chắn sẽ bất lợi.
Diệp Thu nhìn thành viên bộ đội số 5 dần đến gần, nhanh trí, nói với Giang Yến Tử: "Trong trụ sở cho phép hút thuốc chứ?"
Giang Yến Tử sửng sốt, không biết Diệp Thu sao đột nhiên lại hỏi như vậy, nói: "Tất nhiên có thể. Nhưng chỉ được hút trong điểm hút thuốc thôi."
"Tôi đoán cô chắc chắn có mang thuốc trên người" Diệp Thu nói.
Giang Yến Tử tất nhiên có mang thuốc, cho dù khồng thể như lúc trước hút thuốc bất cứ khi nào ở đâu, nhưng lúc thèm thuốc, lấy ra một điếu đặt trước mũi ngửi cũng tốt rồi.
Dưới yêu cầu của Diệp Thu, Giang Yến Tử đưa thuốc và bật lửa trên người cho hắn, híp mắt nhìn thành viên bộ đội số 5 còn cách bọn họ không tới 10m.
9m…
8m…..
5m……
Lúc bọn họ cách tòa nhà ký túc không tới 3 mét rưỡi, Diệp Thu đột nhiên gọi bọn họ: "Này".
Sặc.
Dừng bước. Diệp Thu như nghe thấy tiếng kim loại va đập. Mà đó chỉ là tiếng cùng dừng bước phát ra của các thành viên bộ đội số 5.
Bọn họ ngẩng đầu ngửa nhìn Diệp Thu ở tầng hai, ánh mắt sắc bén như bản chất, giống như muốn tách từng chi của Diệp Thu ra.
Không khí bỗng trùng lại, thành viên bộ đội số 5 ngửa mặt lên, ánh mắt lạnh lùng mà tàn nhẫn nhìn Diệp Thu, không ai mở miệng nói gì.
Còn thành viên tiểu đội Tử La Lan trên tầng càng không nói nên lên. Cuộc thi còn chưa bắt đầu, sao lại đi chọc vào những tên hung thần này.
Cũng chính vì tiếng "này" của Diệp Thu, áp lực bọn họ cố gắng đẩy tới trước mặt tiểu đội Tử La Lan bỗng chốc tiên tan.
Đương nhiên, sát khí vẫn còn, nhưng là của riêng cá nhân, không giống như khí thế của mười mấy người có thể đi ra thiên quân vạn mã lúc trước. Mà sắc mặt thành viên tiểu đội Tử La Lan cũng bình thường rồi, nhìn tới ánh mặt Diệp Thu cũng như có ý này.
Tất cả những điều hắn làm không phải là hành vi lỗ mãng, thì ra là vì giúp bọn họ khắc phục chướng ngại trong lòng.
"Tôi là Diệp Thu của tiểu đội Tử La Lan, mọi người là thành viên của bộ đội số 5 phải không?" Diệp Thu cười ha ha bắt chuyện với họ.
"Có việc?" Người đàn ông trung niên dẫn đầu cau mày, hỏi. Người đàn ông này khuôn mặt gầy gò, hốc mắt hõm sâu, ánh mắt chói sáng như mặt trời chói chang, huyệt thái dương hai bên lồi lên cao, vừa nhìn là biết cao thủ kiêm nội và ngoại. Loại người này, luôn xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp của đại hiệp Kim Dung mới đúng.
"Ha ha, không có gì, chỉ là ngưỡng mỗ đại danh các vị đã lâu, thấy mọi người đại giá quang lâm, không kiềm chế được lên tiếng chào hỏi thôi. Nào, hút thuốc hút thuốc" Diệp Thu nói, ném bao thuốc và bật lửa trong tay xuống phía đám người bên dưới.
Khiêu khích.
Khiêu khích lộ liễu.
Phải biết rằng, mời thuốc thường là người chủ đích thân đưa thuốc tới tay người nhận thuốc, hành vi ném thuốc xuống dưới thế này, chính là mang tính chất lăng nhục. Càng huống hồ Diệp Thu đứng trên tầng hai, từ trên cao nói chuyện ném thuốc xuống, càng giống như bố thí cho bọn họ.
Hơn nữa, thuốc này rõ ràng là cho con gái hút mà.
Chẳng lẽ ý của hắn là nói thành viên của bộ đội số 5 đều là một đám đàn bà?
Chiến sỹ có thể chết trên sa trường, nhưng tuyệt đối không thể chịu được lăng nhục thế này.
Bộ đội số 5 từ khi sáng lập tới nay, với nhân tố đội viên siêu việt và kỳ tài thiên bẩm của đội trưởng đầu tiên, mà vẫn luôn tồn tại ở đỉnh cao. Đội trưởng mấy kỳ tiếp theo không ai không là long phượng trong đám đông cả, thực lực của tiểu đội số 5 cũng càng ngày càng lớn mạnh, cho dù là đội viên bình thường, cũng có thể đảm nhiệm chức vị đội trưởng trong các tiểu đội đặc chủng khác. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ nhiều lần lập nên kỳ tích.
Bọn họ từ trước tới nay chưa từng bị khiêu khích kiểu này.
Chưa từng có
Ầm!
15 đội viên bộ đội số 5 sát khí ngút trời, ai cũng ánh mắt tức giận nhìn Diệp Thu, khí thế như muốn đưa Diệp Thu vào chỗ chết.
Thậm chí ngay cả đội chống bạo lực phụ trách cảnh giới ở phía xa cũng phát hiện tình hình bên này không ổn, đội trưởng bảo vệ ngậm còi trong miệng,cầm súng trong tay, do dự có nên tập hợp người tới đó.
Diệp Thu tủm tỉm cười đứng ở chỗ cũ, cố chống lại sát khí của những người này, tư thái bất cần.
Giang Yến Tử lên trước một bước, đứng phía sau Diệp Thu, một tay ấn vào sau lưng Diệp Thu, sóng vai tác chiến với hắn
Các thành viên khác của tiểu đội Tử La Lan cũng phản ứng lại, lần lượt tới gần bên Diệp Thu, cố gắng giải phóng ý khiêu chiến của mình, người hai bên một trên một dưới giằng co.
Không khí như đọng lại, đại sảnh rộng lớn không một tiếng động.
Thậm chí thành viên của một đội mới tới ghi danh thấy không khí bên này, đứng lặng ở cửa vào hồi lâu không di chuyển bước chân.
Khí thế thật lớn mạnh.
Rất mạnh!
Người của hai bên đều rất mạnh!
Không biết qua bao lâu, đội trưởng đội phòng chống bạo lực trám lấm tấm mồ hôi, quyết định đợi thêm ba giây. Nếu hai bên vẫn không giải trừ tình thế giằng co này, liền lập tức cho thuộc hạ xông tới, sát khí của bộ đội số 5 đột nhiên biến mất.
"Tôi là Tham Lang, sau này còn gặp lại" Sát khí trên mặt người đàn ông cầm đầu bỗng biến mất, thản nhiên nhìn Diệp Thu một cái, đi thẳng về phía ký túc được phân.
Các thành viên khác của bộ đội số 5 cũng nhìn lướt mặt Diệp Thu. Có lạnh lùng, có kiêu ngạo, có khinh thường, có chiến ý, có hứng thú, nhưng không có không để ý tới.
Rõ ràng, việc khiêu khích của Diệp Thu đã khiến trong lòng họ có tức giận. Có thể tưởng tượng, nếu hai bên đánh nhau, bọn họ chắc chắn sẽ không hề lưu tình.
Đương nhiên, Diệp Thu hoàn toàn không lo lắng chuyện này. Vì hắn biết có Yến Thanh Phong, cho dù hắn không làm gì, người của bộ đội số 5 gặp phải mình cũng sẽ hạ sát tàn nhẫn.
Sau khi người của bộ đội số 5 đi khỏi, thành viên tiểu đội Tử La Lan mới thả lỏng người.
Vừa nãy bọn họ vì hành động của Diệp Thu mà có được dũng khí, nếu không bọn họ đơn độc không có dũng khí đứng đối mặt với bộ đội số 5. Cho dù như vậy, sau khi người của bộ đội số 5 rời khỏi, không ít người vẫn cảm thấy như vừa đánh một trận lớn với họ. Cơ thể trở nên không còn chút sức lực nào.
"Diệp Thu, có dũng khí. Tôi có chút kính phục cậu rồi" Phong Cẩu luôn cuồng vọng không để mắt tới bất cứ ai vỗ vỗ vai Diệp Thu, nói.
"Diệp Thu, tốt lắm, dám khiêu khích bộ đội số 5 như vậy, cậu là người đầu tiên" Tri Chu cười nói.
Hai nhân vật khó chơi nhất, hung ác nhất trong tiểu đội Tử La lan đều nghĩ như như vậy, người khác càng có cái nhìn mới với Diệp Thu.
Lúc Cuồng lạnh lùng kiêu ngạo lập dị lẻ loi vào phòng, cũng nói một tiếng tốt, có thể thấy hành động có vẻ hơi lỗ mãng lần này của Diệp Thu đã đánh vào nội tâm họ.
Có một số việc nói thì rất dễ, nhưng có thể làm lại chỉ có một.
Điều Diệp Thu không ngờ là đám người hắn đánh tới chết đi sống lại này mà vẫn không có được sự ủng hộ và tôn kính của họ, đứng ra nói nhảm vài câu, ngược lại lại thu được hiệu quả không ngờ tới.
Sau khi thành viên bên cạnh đều rời khỏi, trên gương mặt quyến rũ của Giang Yến Tử cũng xuất hiện nụ cười, sau này, trở ngại khi giao tiểu đội Tử La Lan vào tay hắn chắc cũng nhỏ hơn rồi.
Vì một lời hứa, mình che chở tiểu đội này hai mươi năm, nên giao cho hắn rồi.
Nụ cười lóe lên rồi biến mất, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Cậu không sợ người của bộ đội số 5 trở mặt tại chỗ sao?"
"Không sợ" Diệp Thu cười lắc đầu.
"Tại sao?"
"Chúng ta thua được, bọn họ không thể thua" Diệp Thu quay người, đối mặt bới Giang Yến tử có hứng thú nhìn hắn trả lời.
Bộ đội số 5 là quán quân kép năm lần liên tiếp, thành tích đáng nể. Bọn họ trèo lên cao như vậy, lúc ngã xuống cũng càng đau.
Nếu bộ đội số 5 và tiểu đội Tử La Lan vì trước cuộc thi có đấu riêng mà bị hủy bỏ tư cách thi đấu, là ai tổn thất nhiều hơn?
Đề bài toán học như vậy tin chắc ai cũng có thể tính được. Kết quả như vậy cũng đã trong dự liệu của Diệp Thu.
Buổi sáng cùng ngày, sáu tiểu đội tham gia thi đấu lần lượt tề tựu, mà điều khiến người ta rơi kính mắt là, đội ngũ tham gia thi đấu thần bí nhất-tiểu đội Cuồng Phong lại là một đám phụ nữ thân hình nóng bỏng.
Nhìn đám phụ nữ ăn mặc màu mè, ngực ưỡn mông cong đi vào, tòa nhà ký túc vang lên tiếng huýt sáo.
Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông, phụ nữ cũng có thể đội nửa bầu trời.
Cuộc đấu này, càng lúc càng thú vị.
Diệp Thu không quay đầu lại, ánh mắt nhìn từng người trong tám người đi tới thẳng trước mặt, giọng kích động hỏi: "Đó chính là bộ đội số 5? Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy".
Máu nóng trong cơ thể Diệp Thu dao động sôi trào, khát vọng đánh một trận càng thêm mãnh liệt. Hắn cảm thấy được sự lớn mạnh của những người này, hơn nữa sát khí tới từ trăm trận của họ càng là điều Diệp Thu coi trọng.
Nam nhi không run sợ, có câu ca : giết một là có tội, diệt vạn thành anh hùng, giết tới chín trăm vạn, thì thành anh hùng trong anh hùng, anh hùng trong anh hùng, nói cách khác, nhìn thấu danh nhân nghĩa nghìn năm.
Ngoài tên điên Trọng Kiếm Môn ra, trong lòng Diệp Thu lâu rồi không có khoái cảm gặp đối thủ thế này.
Đột nhiên, mày hắn chau lại, hỏi: "Sao không thấy Yến Thanh Phong?"
Giang Yến Tử nhìn kỹ, vẻ mặt cũng ngạc nhiên, nói: "Kỳ lạ, sao không thấy Yến Thanh Phong? Lẽ nào năm nay hắn không tham gia thi đấu sao?"
"Vậy thì thật đáng tiếc" Diệp Thu xám mặt nói. Yến Thanh Phong không ở đây, cho dù hắn có giành được vị trí thứ nhất, còn có tác dụng gì?
Người đó không ở đây, vị trí thứ nhất không hợp nữa. Diệp Thu đột nhiên nổi hứng lên.
Giống như bạn toàn lực đánh ra một quyền, nhưng đối phương hoàn toàn không chống đỡ, tùy bạn đánh ngã hắn, trận đấu mong chờ rất lâu bỗng mất đi không ít sắc thái động lòng người.
Giang Yến Tử nhìn lướt thành viên tiểu đội Tiểu La Lan bên cạnh một cái, trong lòng lo lắng, nói: "Người của tiểu đội Đệ Ngũ rõ ràng là muốn lập uy, muốn dựa vào uy vọng vô địch bọn họ trăm trận trăm thắng tích lũy được và sát khí bên ngoài để gây trở ngại tâm lý cho thành viên tham gia thi đấu của các đội khác. Bọn họ làm như vậy, mang tới cho người ta giả tượng không thể chiến thắng. Năm nào cũng như vậy, năm nào cũng có đội viên tâm trí không đủ kiên định bị ảnh hưởng.".
Diệp Thu cũng phát hiện ra điều này, nếu không ai lại táo bạo như vậy còn chưa ra trận mà sát khí đã lộ ra ngoài, khiến người ta tròn mắt há miệng.
Nếu nói bọn họ không thể thu lại sát khí, Diệp Thu sẽ không tin.
Những người này nhất định đều đã giết không ít người, mà một sát thủ cao siêu vô cùng thành thạo cách che dấu sát khí.
Bọn họ ra trận cao ngạo thế này, đừng nói các thành viên khác, cho dù là Diệp Thu người vô cùng tự tin cũng cảm thấy kiêng kỵ thực lực của những người này.
Phải nghĩ cách lấy lại lòng tin của các thành viên. Nếu không, trận đánh sắp tới không cần đánh nữa. Nếu thành viên của tiểu đội Tử La Lan lúc đánh với đám người biến thái này, trong lòng có vết đen, chắc chắn sẽ bất lợi.
Diệp Thu nhìn thành viên bộ đội số 5 dần đến gần, nhanh trí, nói với Giang Yến Tử: "Trong trụ sở cho phép hút thuốc chứ?"
Giang Yến Tử sửng sốt, không biết Diệp Thu sao đột nhiên lại hỏi như vậy, nói: "Tất nhiên có thể. Nhưng chỉ được hút trong điểm hút thuốc thôi."
"Tôi đoán cô chắc chắn có mang thuốc trên người" Diệp Thu nói.
Giang Yến Tử tất nhiên có mang thuốc, cho dù khồng thể như lúc trước hút thuốc bất cứ khi nào ở đâu, nhưng lúc thèm thuốc, lấy ra một điếu đặt trước mũi ngửi cũng tốt rồi.
Dưới yêu cầu của Diệp Thu, Giang Yến Tử đưa thuốc và bật lửa trên người cho hắn, híp mắt nhìn thành viên bộ đội số 5 còn cách bọn họ không tới 10m.
9m…8m…..
5m……
Lúc bọn họ cách tòa nhà ký túc không tới 3 mét rưỡi, Diệp Thu đột nhiên gọi bọn họ: "Này".
Sặc.
Dừng bước. Diệp Thu như nghe thấy tiếng kim loại va đập. Mà đó chỉ là tiếng cùng dừng bước phát ra của các thành viên bộ đội số 5.
Bọn họ ngẩng đầu ngửa nhìn Diệp Thu ở tầng hai, ánh mắt sắc bén như bản chất, giống như muốn tách từng chi của Diệp Thu ra.
Không khí bỗng trùng lại, thành viên bộ đội số 5 ngửa mặt lên, ánh mắt lạnh lùng mà tàn nhẫn nhìn Diệp Thu, không ai mở miệng nói gì.
Còn thành viên tiểu đội Tử La Lan trên tầng càng không nói nên lên. Cuộc thi còn chưa bắt đầu, sao lại đi chọc vào những tên hung thần này.
Cũng chính vì tiếng "này" của Diệp Thu, áp lực bọn họ cố gắng đẩy tới trước mặt tiểu đội Tử La Lan bỗng chốc tiên tan.
Đương nhiên, sát khí vẫn còn, nhưng là của riêng cá nhân, không giống như khí thế của mười mấy người có thể đi ra thiên quân vạn mã lúc trước. Mà sắc mặt thành viên tiểu đội Tử La Lan cũng bình thường rồi, nhìn tới ánh mặt Diệp Thu cũng như có ý này.
Tất cả những điều hắn làm không phải là hành vi lỗ mãng, thì ra là vì giúp bọn họ khắc phục chướng ngại trong lòng.
"Tôi là Diệp Thu của tiểu đội Tử La Lan, mọi người là thành viên của bộ đội số 5 phải không?" Diệp Thu cười ha ha bắt chuyện với họ.
"Có việc?" Người đàn ông trung niên dẫn đầu cau mày, hỏi. Người đàn ông này khuôn mặt gầy gò, hốc mắt hõm sâu, ánh mắt chói sáng như mặt trời chói chang, huyệt thái dương hai bên lồi lên cao, vừa nhìn là biết cao thủ kiêm nội và ngoại. Loại người này, luôn xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp của đại hiệp Kim Dung mới đúng.
"Ha ha, không có gì, chỉ là ngưỡng mỗ đại danh các vị đã lâu, thấy mọi người đại giá quang lâm, không kiềm chế được lên tiếng chào hỏi thôi. Nào, hút thuốc hút thuốc" Diệp Thu nói, ném bao thuốc và bật lửa trong tay xuống phía đám người bên dưới.
Khiêu khích.
Khiêu khích lộ liễu.
Phải biết rằng, mời thuốc thường là người chủ đích thân đưa thuốc tới tay người nhận thuốc, hành vi ném thuốc xuống dưới thế này, chính là mang tính chất lăng nhục. Càng huống hồ Diệp Thu đứng trên tầng hai, từ trên cao nói chuyện ném thuốc xuống, càng giống như bố thí cho bọn họ.
Hơn nữa, thuốc này rõ ràng là cho con gái hút mà.
Chẳng lẽ ý của hắn là nói thành viên của bộ đội số 5 đều là một đám đàn bà?
Chiến sỹ có thể chết trên sa trường, nhưng tuyệt đối không thể chịu được lăng nhục thế này.
Bộ đội số 5 từ khi sáng lập tới nay, với nhân tố đội viên siêu việt và kỳ tài thiên bẩm của đội trưởng đầu tiên, mà vẫn luôn tồn tại ở đỉnh cao. Đội trưởng mấy kỳ tiếp theo không ai không là long phượng trong đám đông cả, thực lực của tiểu đội số 5 cũng càng ngày càng lớn mạnh, cho dù là đội viên bình thường, cũng có thể đảm nhiệm chức vị đội trưởng trong các tiểu đội đặc chủng khác. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ nhiều lần lập nên kỳ tích.
Bọn họ từ trước tới nay chưa từng bị khiêu khích kiểu này.
Chưa từng có
Ầm!
15 đội viên bộ đội số 5 sát khí ngút trời, ai cũng ánh mắt tức giận nhìn Diệp Thu, khí thế như muốn đưa Diệp Thu vào chỗ chết.
Thậm chí ngay cả đội chống bạo lực phụ trách cảnh giới ở phía xa cũng phát hiện tình hình bên này không ổn, đội trưởng bảo vệ ngậm còi trong miệng,cầm súng trong tay, do dự có nên tập hợp người tới đó.
Diệp Thu tủm tỉm cười đứng ở chỗ cũ, cố chống lại sát khí của những người này, tư thái bất cần.
Giang Yến Tử lên trước một bước, đứng phía sau Diệp Thu, một tay ấn vào sau lưng Diệp Thu, sóng vai tác chiến với hắn
Các thành viên khác của tiểu đội Tử La Lan cũng phản ứng lại, lần lượt tới gần bên Diệp Thu, cố gắng giải phóng ý khiêu chiến của mình, người hai bên một trên một dưới giằng co.
Không khí như đọng lại, đại sảnh rộng lớn không một tiếng động.
Thậm chí thành viên của một đội mới tới ghi danh thấy không khí bên này, đứng lặng ở cửa vào hồi lâu không di chuyển bước chân. Nguồn:
Khí thế thật lớn mạnh.
Rất mạnh!
Người của hai bên đều rất mạnh!
Không biết qua bao lâu, đội trưởng đội phòng chống bạo lực trám lấm tấm mồ hôi, quyết định đợi thêm ba giây. Nếu hai bên vẫn không giải trừ tình thế giằng co này, liền lập tức cho thuộc hạ xông tới, sát khí của bộ đội số 5 đột nhiên biến mất.
"Tôi là Tham Lang, sau này còn gặp lại" Sát khí trên mặt người đàn ông cầm đầu bỗng biến mất, thản nhiên nhìn Diệp Thu một cái, đi thẳng về phía ký túc được phân.
Các thành viên khác của bộ đội số 5 cũng nhìn lướt mặt Diệp Thu. Có lạnh lùng, có kiêu ngạo, có khinh thường, có chiến ý, có hứng thú, nhưng không có không để ý tới.
Rõ ràng, việc khiêu khích của Diệp Thu đã khiến trong lòng họ có tức giận. Có thể tưởng tượng, nếu hai bên đánh nhau, bọn họ chắc chắn sẽ không hề lưu tình.
Đương nhiên, Diệp Thu hoàn toàn không lo lắng chuyện này. Vì hắn biết có Yến Thanh Phong, cho dù hắn không làm gì, người của bộ đội số 5 gặp phải mình cũng sẽ hạ sát tàn nhẫn.
Sau khi người của bộ đội số 5 đi khỏi, thành viên tiểu đội Tử La Lan mới thả lỏng người.
Vừa nãy bọn họ vì hành động của Diệp Thu mà có được dũng khí, nếu không bọn họ đơn độc không có dũng khí đứng đối mặt với bộ đội số 5. Cho dù như vậy, sau khi người của bộ đội số 5 rời khỏi, không ít người vẫn cảm thấy như vừa đánh một trận lớn với họ. Cơ thể trở nên không còn chút sức lực nào.
"Diệp Thu, có dũng khí. Tôi có chút kính phục cậu rồi" Phong Cẩu luôn cuồng vọng không để mắt tới bất cứ ai vỗ vỗ vai Diệp Thu, nói.
"Diệp Thu, tốt lắm, dám khiêu khích bộ đội số 5 như vậy, cậu là người đầu tiên" Tri Chu cười nói.
Hai nhân vật khó chơi nhất, hung ác nhất trong tiểu đội Tử La lan đều nghĩ như như vậy, người khác càng có cái nhìn mới với Diệp Thu.
Lúc Cuồng lạnh lùng kiêu ngạo lập dị lẻ loi vào phòng, cũng nói một tiếng tốt, có thể thấy hành động có vẻ hơi lỗ mãng lần này của Diệp Thu đã đánh vào nội tâm họ.
Có một số việc nói thì rất dễ, nhưng có thể làm lại chỉ có một.
Điều Diệp Thu không ngờ là đám người hắn đánh tới chết đi sống lại này mà vẫn không có được sự ủng hộ và tôn kính của họ, đứng ra nói nhảm vài câu, ngược lại lại thu được hiệu quả không ngờ tới.
Sau khi thành viên bên cạnh đều rời khỏi, trên gương mặt quyến rũ của Giang Yến Tử cũng xuất hiện nụ cười, sau này, trở ngại khi giao tiểu đội Tử La Lan vào tay hắn chắc cũng nhỏ hơn rồi.
Vì một lời hứa, mình che chở tiểu đội này hai mươi năm, nên giao cho hắn rồi.
Nụ cười lóe lên rồi biến mất, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Cậu không sợ người của bộ đội số 5 trở mặt tại chỗ sao?"
"Không sợ" Diệp Thu cười lắc đầu.
"Tại sao?"
"Chúng ta thua được, bọn họ không thể thua" Diệp Thu quay người, đối mặt bới Giang Yến tử có hứng thú nhìn hắn trả lời.
Bộ đội số 5 là quán quân kép năm lần liên tiếp, thành tích đáng nể. Bọn họ trèo lên cao như vậy, lúc ngã xuống cũng càng đau.
Nếu bộ đội số 5 và tiểu đội Tử La Lan vì trước cuộc thi có đấu riêng mà bị hủy bỏ tư cách thi đấu, là ai tổn thất nhiều hơn?
Đề bài toán học như vậy tin chắc ai cũng có thể tính được. Kết quả như vậy cũng đã trong dự liệu của Diệp Thu.
Buổi sáng cùng ngày, sáu tiểu đội tham gia thi đấu lần lượt tề tựu, mà điều khiến người ta rơi kính mắt là, đội ngũ tham gia thi đấu thần bí nhất-tiểu đội Cuồng Phong lại là một đám phụ nữ thân hình nóng bỏng.
Nhìn đám phụ nữ ăn mặc màu mè, ngực ưỡn mông cong đi vào, tòa nhà ký túc vang lên tiếng huýt sáo.
Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông, phụ nữ cũng có thể đội nửa bầu trời.
Cuộc đấu này, càng lúc càng thú vị.