Nếu tính kỹ ra, Diệp Thu phát hiện mình chưa từng chịu thiệt trên người Trầm Mặc Nùng, chưa từng chịu thiệt trên người Đường Quả, nhưng lại chịu không ít đau khổ trên người Lâm Bảo Nhi nhìn có vẻ ngốc nghếch này. Nha đầu này quả thật là một ác ma, giống như một nhân vật lợi mình hại người Bạch Khai Tâm trong "Tuyệt đại song kiều" của nhà văn Kim Dung.
Chỉ cần có thể thấy người khác xui xẻo, cô sẽ có vẻ mặt vui vẻ, cũng mặc kệ mình có được lợi gì trong đó không.
Hơn nữa, nha đầu này mỗi lần trước khi làm việc xấu đều có vẻ mặt lấy lòng như vậy, gọi ba chữ anh Diệp Thu dẻo kẹo như anh em ruột thịt vậy, khiến người ta run lẩy bẩy, run tới nổi da gà.
Diệp Thu thuận miệng nói câu em vừa cong mông anh đã biết em muốn thay băng vệ sinh rồi, không ngờ lần này lại khiến Lâm Bảo Nhi tròn mắt há miệng.
"Sao anh biết em muốn thay băng vệ sinh?" Hồi lâu, Lâm Bảo Nhi kinh ngạc nói.
"Ặc…tùy ý đoán" Ánh mắt Diệp Thu khác thường nhìn Lâm Bảo Nhi một cái, hỏi: "Em thật sự muốn thay băng vệ sinh?"
"Vâng, thật kỳ lạ, hôm nay mới có, sao anh lại biết được? Lẽ nào anh……vẫn nhớ ngày mỗi tháng tới của em sao?" Lâm Bảo Nhi nói tới vế sau, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng hiếm thấy. Uh, còn kèm theo tí xíu cảm giác hạnh phúc.
"Cái này,…chỉ là đoán sơ sơ tới là lúc này mà. Em thay băng, chạy tới tìm anh làm gì?" Diệp Thu hỏi.
Mình không phải băng vệ sinh, có thể để cô kẹp giữa hai chân?
"Nhưng em không có băng vệ sinh" Lâm Bảo Nhi vẻ mặt đau khổ nói. "Trong căn cứ này không có cửa hàng, muốn mua cũng không có chỗ bán, trong phòng ở cũng không chuẩn bị cái này…. Anh Diệp Thu, em làm thế nào giờ?" Lâm Bảo Nhi cầm cánh tay Diệp Thu ngoe nguẩy nói.
"Có thể tìm người mượn, trong căn cứ có không ít nhân viên nữ mà. Bọn họ chắc có mang theo thứ đó" Diệp Thu nói.
"Vậy thì xấu hổ lắm, người ta là con gái ….."
"Con gái còn ngại gì? Lẽ nào để đàn ông làm?" Diệp Thu đầu toát mồ hôi lạnh, giãy khỏi ôm ấp của Lâm Bảo Nhi, cơ thể chuyển ra sau mấy bước.
"Anh chạy cái gì? Em không ăn thịt được anh. Anh Diệp Thu, anh nghĩ cách giúp em được không? Em biết, anh nhất định sẽ thành công.trên thế giới này không có việc gì anh không làm được cả. Anh Diệp Thu… Sư phụ, đồ nhi gặp nạn, anh phải giúp em mới được" Lâm Bảo Nhi lại dính vào, kéo tay Diệp Thu, không buông tha nói.
"Bảo Nhi, mau bỏ anh ra, đây là nhà ăn, phải chú ý ảnh hưởng…. cái đó, anh thấy, chuyện thế này, anh em chắc có thể giúp được em. Anh ấy là giám khảo của cuộc thi, chỉ cần một câu nói, lập tức có nhân viên nghĩ cách giúp anh ấy" Diệp Thu cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện bóng hình Lâm Thương Lan, lúc này mới yên tâm, mặc cho Lâm Bảo Nhi cắp cánh tay mình xoa bóp trên ngực cô.
"Em mặc kệ bọn họ, anh là sư phụ của em, còn là chồng chưa cưới của em, lẽ nào còn phải sợ người ta nhìn thế nào sao? Anh trai em không được, giống như khúc gỗ ấy, chắc chắn không giúp được em. Hơn nữa, chuyện thế này, sao em có thể không biết xấu hổ nói với anh trai được"
"Vậy sao em không biết xấu hổ mà nói với anh?"
"Đúng vậy, anh là chồng khế ước của em mà".
" Nhưng đó chỉ là khế ước thôi, cũng không phải quan hệ vợ chồng thật sự".
"Uh, nếu anh biểu hiện tốt, em sẽ suy nghĩ đổi cho anh thành thật" Lâm Bảo Nhi nghiêng đầu nghĩ ngợi, nghiêm túc nói.
"Chuyện này… chuyện đổi thành thật sau này hãy nói. Em ưu tú như vậy, xinh đẹp hào phóng, cơ trí đánh yêu, tâm địa lương thiện… tóm lại, em là người tốt, anh không xứng với em".
Lâm Bảo Nhi lần đầu tiên được Diệp Thu khen ngợi, khuôn mặt vui thành đóa hoa, nói ngọt ngào: "Anh Diệp Thu cũng rất tốt, chỉ là hơi háo sắc mà thôi".
Diệp Thu chăm chú nhìn mặt cô nhìn hồi lâu, cũng không làm rõ được cô nói câu này là muốn khen ngợi mình hay muốn làm tổn hại mình, cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy thôi.
"Bảo Nhi, chuyện lần này, anh thật sự không giúp được gì, em là con gái, chắc khá tiện nói với các cô gái khác, nếu anh chạy tới tìm người ta hỏi băng vệ sinh, người khác sẽ nhìn anh thế nào? Anh trai em là người thích hợp giúp em chuyện này nhất, anh ấy là giám khảo. Quyền lực trong căn cứ rất lớn, chỉ cần anh ấy nói một câu, rất nhiều người phải làm chân chạy cho anh ấy. Anh thì là gì chứ? Một đội viên tham gia thi đấu bình thường, tiếng nói không lớn, nói có lớn tiếng nữa, cũng không có ai nghe anh" Diệp Thu ân cần hướng dẫn, muốn khuyên Lâm Bảo Nhi tới chỗ anh trai cô
"Không được, em thấy tìm anh tương đối thích hợp"Lâm Bảo Nhi cong môi lắc đầu.
"Sao lần nào cũng là tìm anh thích hợp? Khế ước kết hôn tìm anh, chuyện mượn băng vệ sinh thế này em cũng tìm anh".
"Vì anh là người tốt"
Em mới là người tốt đó, cả nhà em đều là người tốt.
Dưới sự ép buộc của đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi, Diệp Thu đành tiếp nhận một nhiệm vụ vô cùng áp bức lăng nhục này: đi mượn băng vệ sinh cho đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi.
Mục tiêu đầu tiên Diệp Thu nhắm tới chính là Giang Yến Tử. Nhưng Diệp Thu tìm một vòng, không phát hiện ra bóng hình Giang Yến Tử, hơn nữa, Diệp Thu hoài nghi người phụ nữ này rốt cuộc có dùng băng vệ sinh không?
Mục tiêu thứ hai chính là Thủy Điểu. Cô là đội viên tiểu đội Cuồng Phong, từng được mình sờ tay mà vận số tốt, lại vào thi đấu vòng thứ tư, mình lại kê đơn thuốc và truyền thụ thuật ấn đẩy cho đội trưởng họ, cô đương nhiên sẽ trong lòng cảm kích mình.
Hơn nữa, nha đầu này đang ngồi bên đó ăn cơm, bên cạnh đều là đội viên tiểu đội Cuồng Phong, nếu cô không có thứ đó, còn có thể mượn đồng đội của cô.
Đội ngũ tham gia thi đấu trừ tiểu đội Cuồng Phong toàn là nữ giới, một phụ nữ của tiểu đội Tử La Lan ra, đội viên của các chiến đội đặc chủng khác toàn là đàn ông. Cho dù Diệp Thu muốn xin bọn họ trợ giúp, cũng không có ích gì. Hắn và nhân viên làm việc trong căn cứ lại không quen, muốn nhờ họ giúp đỡ càng không mở miệng được.
Bây giờ, lựa chọn duy nhất là tiểu đội Cuồng Phong.
Thủy Điểu vô tình vào được thi đấu vòng bốn, đang bị các bạn trêu ghẹo, liền thấy Diệp Thu vẻ mặt tươi cười đi về phía cô.
Thủy Điểu hơi luống cuống, hắn tới làm gì?
Biểu hiện ban sáng của Diệp Thu quá tàn nhẫn, bị người ta lấy ma quỷ là biệt hiệu. Bây giờ thấy Diệp Thu với dáng vẻ mặt tươi cười, Thủy Điểu chẳng những không thấy hòa nhã dễ gần, ngược lại khiến cô thấy Diệp Thu là ác ma đeo mặt nạ, đang từng bước tới gần họ. Lúc hắn đi tới trước mặt mình, sẽ dùng tay lau mặt một cái, xé từng miếng da thịt xuống, vẻ mặt kinh khủng nhìn mình.
Lúc đó, hắn dùng sức đá Bạch Hổ lăn lộn trên sàn, trên mặt chính là mang nụ cười thế này.
"Ha ha, xin chào các mỹ nữ, đang ăn cơm à, Bệnh tình của đội trưởng Ngân Ly đỡ hơn rồi chứ?" Diệp Thu cười ha ha nói, đầu tiên nhắc tới Ngân Ly, như vậy có thể giành được thiện cảm của những người này.
"Uh, đội trưởng đỡ hơn nhiều rồi. Diệp Thu, anh có chuyện gì sao?" Thủy Điểu đứng dậy nói. Mặc dù cô hơi sợ Diệp Thu, nhưng xuất phát từ lịch sự, lại không thể không đứng dậy ứng phó với người đàn ông có ân với đội trưởng.
"Ha ha, tôi không có gì, chỉ là tới hỏi thử…. hỏi thử thương thế của đội trưởng các cô" Diệp Thu lúng túng nói. Thật ra hắn muốn nói là tới hỏi các cô có mang băng vệ sinh không, nhưng câu này hắn vẫn không thể nói ra được.
"Cảm ơn đã quan tâm, anh dạy tôi thuật ấn đẩy, ngày nào tôi cũng xoa bóp một tiếng cho đội trưởng, bây giờ trước ngực đội trưởng… máu đọng phía trước đã hết rồi, phía sau còn một chút, chắc làm vài lần nữa là có thể khỏi rồi" Thủy Điểu cảm kích nói. Sự cảm kích này phát ra từ trong lòng cô, là sự hồi phục của người thân nhất của mình.
Diệp Thu gật đầu nói: "Vậy thì tốt, vậy tôi yên tâm rồi".
Sau đó, không khí liền trở nên gượng gạo.
Diệp Thu cười đau khổ, nói với Thủy Điểu: "Em Thủy Điểu, anh có chút việc riêng muốn nói với em".
Mười mấy cô gái của tiểu đội Cuồng Phong đều đưa ánh mắt chăm chú nhìn trên mặt Diệp Thu, vẻ mặt tươi cười quan sát hai người Diệp Thu và Thủy Điểu.
Rõ ràng, bọn họ đã hiểu lầm ý của Diệp Thu.
Tim Thủy Điểu cũng đập mạnh, lại bị ánh mắt đồng đội nhìn như vậy, khuôn mặt thanh tú trở nên ửng đỏ, nói: "Có chuyện gì sao?"
Lúc nói chuyện , vẫn đứng dậy khỏi ghế, đi tới bên cạnh Diệp Thu.
Làm sao bây giờ.
Làm sao đây? Hắn không phải thích mình rồi chứ?
Nếu hắn tỏ tình với mình, mình phải trả lời thế nào mới được?
Lúc hắn đánh nhau tàn nhẫn như vậy, giống ma quỷ, nếu không đồng ý hắn, hắn có diệt mình không……….?"
Thật ra, hắn cũng rất được, thân thủ giỏi, người lại đẹp trai, hơn nữa còn hiểu y thuật……Nếu đồng ý làm bạn gái hắn, đội trưởng có đồng ý không? Con gái như bọn họ, có thể có tình cảm sao? Thời gian trước đội trưởng còn dặn dò rồi.
Diệp Thu cũng đỏ mặt, là hít thở không thông mà đỏ bừng mặt.
Nuốt nuốt nước bọt, Diệp Thu nhỏ tiếng ghé vào tai Thủy Điểu nói: "Em có băng vệ sinh không?"
"Cái gì?" Thủy Điểu không nghe rõ.
"Anh nói, em có băng vệ sinh không, cái con gái tới ngày dùng ấy" Diệp Thu lại nói một lần.
"Cái gì? Băng vệ sinh?" THủy Điểu kinh ngạc hỏi.
Câu hỏi nhanh chóng này, những đội viên tiểu đội Cuồng Phong vốn chỉ hai người thầm thì gì đó, khi nghe thấy lời của Thủy Điểu, ai nấy vẻ mặt khác thường nhìn Diệp Thu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Đúng vậy, băng vệ sinh" Diệp Thu sắp khóc rồi.
Hắn đang làm chuyện gì đây? Chuyện lần này xong, không nên có bất cứ quan hệ gì với ma nữ đó mới được.
Ánh mắt Thủy Điểu nhìn Diệp Thu cũng thay đổi rồi, có phẫn nộ, có mất mát, có tiếc nuối, còn có,….ghê tởm. Nhớ tới mình ngốc nghếch như vậy, đầy một bụng tức, trợn mắt, nói: "Tôi đâu có băng vệ sinh nam"
"Không, anh nghĩ em hiểu lầm rồi" Diệp Thu vội vàng giải thích nói: "Không phải anh dùng, là em gái anh dùng".
Diệp Thu chỉ Lâm Bảo Nhi đang ngồi trên bàn ăn của hắn, đang gặm một đùi gà béo mập.
Ồ!
Mọi người bừng tỉnh ngộ ra.
Một cô gái ngẩng đầu nói: "Em họ của anh, bảo anh tới tìm băng vệ sinh hả? Sợ là bạn gái rồi?"
"Không phải, là em gái" Diệp Thu vội vàng phủ nhận. Nếu không phải vẫn muốn tìm người ta mượn đồ, hắn đã muốn nói thẳng mình không quen cô ta rồi.
"Bảo cô ấy theo tôi đi lấy, vừa may tôi có mang" Cô gái nói.
Diệp Thu cuống quýt cảm ơn, gọi Lâm Bảo Nhi tới, bảo người ta dẫn cô đi.
Giải quyết xong vấn đề, Diệp Thu như đi đánh nhau với người ta, toàn thân vô lực.
Sau khi vào thi đấu vòng ba, tổng cộng có sáu nhóm nhỏ thi đấu. Buổi sáng thi ba tổ rồi, buổi chiều cũng có ba tổ thi đấu.
Đội đầu tiên lên sàn là đội trưởng Giang Yến Tử của tiểu đội Tử La Lan và đội viên Thủy Giải của bộ đội số 5. Diệp Thu biết bộ đội số 5 hai trận liên tiếp thất bại, danh tiếng và uy vọng sụt giảm, bây giờ sốt ruột báo thù. Trong trận đấu tiếp theo nhất định sẽ toàn lực ứng phó, cho nên, Diệp Thu khá lo lắng cho Giang Yến Tử.
"Vết thương trên người thế nào rồi?" Diệp Thu nhìn Giang Yến Tử chuẩn bị ra trận, quan tâm hỏi.
"Sớm đã khỏi rồi" trên mặt Giang Yến Tử hững hờ, nhưng trong lòng lại ấm áp.
"Uh, vậy thì tốt, có thể đánh thì đánh, đánh không được thì chạy, tuyệt đối không được bị thương" Diệp Thu dặn dò, nhưng nhớ tới tình cảm của Yến Thanh Phong với Giang Yến Tử, chắc sẽ không để cho thủ hạ ra sát chiêu chứ?
Giang Yến Tử trừng mắt nhìn Diệp Thu, nói: "Tôi sẽ toàn lực ứng phó".
Nghe thấy người chủ trì gọi tên mình, Giang Yến Tử từ ghế khán giả đứng dậy, đi tới phía sân thi đấu.
Thủy Giải là một người đàn ông trung niên dáng người thấp nhỏ, giống như phần lớn các đội viên khác của bộ đội số 5, luyện tập cơ thể rắn chắc, mày đậm mắt to, mũi rộng môi dày, quanh miệng để râu thưa thớt, nhìn tướng mạo không giống một cao thủ võ thuật, giống một người bán rau đôn hậu thành thật.
Thủy Giải bây giờ đầy một bụng tức.
Hai đội viên của bộ đội số 5 liên tiếp bại dưới tay Diệp Thu và Lạc Thiên Quân, thể diện của bộ đội số 5 tổn hao lớn, các đội viên đều xấu hổ không chịu được, chuẩn bị trong trận đấu tiếp theo quét bay ngàn quân, không tiếp nhận bấy cứ thất bại nào nữa.
Nhưng lúc hắn tràn đầy tự tin, định sẽ đập đội trưởng Giang Yến Tử của tiểu đội Tử La Lan thành bánh thịt, đội trưởng trước cuộc đấu lại bảo hắn hạ thủ lưu tình.
Chuyện đội trưởng yêu đội trưởng Tử La Lan bọn họ đều biết, nhưng, cũng không thể lấy vinh dự của bộ đội số 5 ra đùa chứ.
Nhưng, may mà đội trưởng vẫn không hoàn toàn mê muội.
Chỉ bảo mình sau khi giành được thắng lợi đừng ra tay tàn nhẫn, để đối thủ bị thương quá nghiêm trọng, nhưng không có quy định, bảo mình thua trận này.
Nếu mình thật sự đánh Giang Yến Tử trọng thương trong trận đấu, có lẽ đội trưởng kẹp ở giữa rất khó làm người đó. Nghĩ như vậy, Thủy Giai lại có chút hiểu chỗ khó xử của Yến Thanh Phong.
Keng !
Tiếng chuông vang lên, Giang Yến Tử cũng chẳng chào một tiếng, mũi chân chỉa xuống đất, cơ thể nhào tới Thủy Giải, một chân giơ về trước, một chân đá tới bụng Thủy Giải.
Thình thịch!
Điều khiến người ta bất ngờ là chiêu đầu tiên của Giang Yến Tử lại tấn công thành công.
Bụng rắn chắc của Thủy Giải trúng một cú, nhưng cơ thể lại không sứt mẻ gì.
Hơn nữa, trên mặt Thủy Giải không hề có bất cứ vẻ đau đớn nào, ngược lại vẻ mặt đôn hậu cười dại với Giang Yến Tử, giống một tên ngốc.
Giang Yến Tử vẻ mặt mờ mịt, chuyện gì xảy ra vậy?
Lẽ nào hắn luyện ngạnh khí công? Nhưng cho dù như vậy, cũng chưa chắc có thể chịu được cú đá uy lực của mình?
Nếu có dối trá, phương pháp dụ địch của hắn không dễ bị thương?
"Không được, mau lui lại" Diệp Thu phát hiện vấn đề không ổn, trên khán đài hét lớn.
Lúc Diệp Thu đấu với Bạch Hổ, bộ đội số 5 có người lên tiếng cảnh báo, trong lòng Diệp Thu vẫn luôn nhớ chuyện này, vì thế bây giờ hắn kêu lớn tiếng, cũng không có gánh nặng tâm lý gì.
Dù sao bọn họ cũng phạm quy trước.
Đáng tiếc, đã muộn rồi.
Giang Yến Tử muốn rút chân, nhưng phát hiện chân phải mình giống như bị cái gì đó niêm chặt lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Bụng Thủy Giải giống như bọt biển, đột nhiên rơi xuống dưới, thậm chí mang theo cả chân Giang Yến Tử xuống, giống như trực tiếp muốn xé da mà vào trong.
A!
Hay tay Thủy Giải nắm chặt, hét lớn một tiếng, đột nhiên dùng lực, bụng vừa nãy luôn hõm sâu đột nhiên hướng về trước. Giang Yến Tử chỉ thấy khối lực lớn mạnh từ bụng Thủy Giải đánh tới chân phải mình, lại thêm lực đẩy lúc hắn ưỡn bụng ra. Cả người Giang Yến Tử liền té thẳng xuống phía sau.
Cả hội trường xôn xao.
Một chiêu đánh bại đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, đây là công phu gì vậy?
Người của bộ đội số 5 quả nhiên đều là quái vật, ai cũng có tuyệt chiêu.
Hơn nữa, dùng bụng có thể đánh bại địch, đúng là thần kỳ.
Diệp Thu híp mắt nhìn cảnh tượng trên sàn đấu, trong lòng thầm thở dài.
Diệp Thu từng nghe ông nói qua về võ công này, Đỗ bì công, lại võ công khí tụ đan điền, là một tuyệt học khó học khó luyện hơn nữa đã thất truyền nhiều năm rồi.
Mấy trăm năm trước, có một gia tộc chuyên tu luyện võ công này. Gia tộc này họ Diêu, gia đinh vốn thưa thớt, lại có tổ huấn truyền cho nam không truyền cho nữ, cùng với sự biến mất của người đàn ông cuối cùng gia tộc họ Diêu này, võ công này cũng biến mất, không ngờ lại có thể xuất hiện ở đây.
Lẽ nào gia tộc họ Diêu tinh thông võ cơ bụng này vẫn có hậu nhân?
Hoặc là, cơ cấu quốc gia có được phương pháp luyện tập võ công này, sau đó để đội viên bộ đội số 5 sử dụng? Đây thực ra rất có khả năng.
Nếu tính kỹ ra, Diệp Thu phát hiện mình chưa từng chịu thiệt trên người Trầm Mặc Nùng, chưa từng chịu thiệt trên người Đường Quả, nhưng lại chịu không ít đau khổ trên người Lâm Bảo Nhi nhìn có vẻ ngốc nghếch này. Nha đầu này quả thật là một ác ma, giống như một nhân vật lợi mình hại người Bạch Khai Tâm trong "Tuyệt đại song kiều" của nhà văn Kim Dung.
Chỉ cần có thể thấy người khác xui xẻo, cô sẽ có vẻ mặt vui vẻ, cũng mặc kệ mình có được lợi gì trong đó không.
Hơn nữa, nha đầu này mỗi lần trước khi làm việc xấu đều có vẻ mặt lấy lòng như vậy, gọi ba chữ anh Diệp Thu dẻo kẹo như anh em ruột thịt vậy, khiến người ta run lẩy bẩy, run tới nổi da gà.
Diệp Thu thuận miệng nói câu em vừa cong mông anh đã biết em muốn thay băng vệ sinh rồi, không ngờ lần này lại khiến Lâm Bảo Nhi tròn mắt há miệng.
"Sao anh biết em muốn thay băng vệ sinh?" Hồi lâu, Lâm Bảo Nhi kinh ngạc nói.
"Ặc…tùy ý đoán" Ánh mắt Diệp Thu khác thường nhìn Lâm Bảo Nhi một cái, hỏi: "Em thật sự muốn thay băng vệ sinh?"
"Vâng, thật kỳ lạ, hôm nay mới có, sao anh lại biết được? Lẽ nào anh……vẫn nhớ ngày mỗi tháng tới của em sao?" Lâm Bảo Nhi nói tới vế sau, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng hiếm thấy. Uh, còn kèm theo tí xíu cảm giác hạnh phúc.
"Cái này,…chỉ là đoán sơ sơ tới là lúc này mà. Em thay băng, chạy tới tìm anh làm gì?" Diệp Thu hỏi.
Mình không phải băng vệ sinh, có thể để cô kẹp giữa hai chân?
"Nhưng em không có băng vệ sinh" Lâm Bảo Nhi vẻ mặt đau khổ nói. "Trong căn cứ này không có cửa hàng, muốn mua cũng không có chỗ bán, trong phòng ở cũng không chuẩn bị cái này…. Anh Diệp Thu, em làm thế nào giờ?" Lâm Bảo Nhi cầm cánh tay Diệp Thu ngoe nguẩy nói.
"Có thể tìm người mượn, trong căn cứ có không ít nhân viên nữ mà. Bọn họ chắc có mang theo thứ đó" Diệp Thu nói.
"Vậy thì xấu hổ lắm, người ta là con gái ….."
"Con gái còn ngại gì? Lẽ nào để đàn ông làm?" Diệp Thu đầu toát mồ hôi lạnh, giãy khỏi ôm ấp của Lâm Bảo Nhi, cơ thể chuyển ra sau mấy bước.
"Anh chạy cái gì? Em không ăn thịt được anh. Anh Diệp Thu, anh nghĩ cách giúp em được không? Em biết, anh nhất định sẽ thành công.trên thế giới này không có việc gì anh không làm được cả. Anh Diệp Thu… Sư phụ, đồ nhi gặp nạn, anh phải giúp em mới được" Lâm Bảo Nhi lại dính vào, kéo tay Diệp Thu, không buông tha nói.
"Bảo Nhi, mau bỏ anh ra, đây là nhà ăn, phải chú ý ảnh hưởng…. cái đó, anh thấy, chuyện thế này, anh em chắc có thể giúp được em. Anh ấy là giám khảo của cuộc thi, chỉ cần một câu nói, lập tức có nhân viên nghĩ cách giúp anh ấy" Diệp Thu cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện bóng hình Lâm Thương Lan, lúc này mới yên tâm, mặc cho Lâm Bảo Nhi cắp cánh tay mình xoa bóp trên ngực cô.
"Em mặc kệ bọn họ, anh là sư phụ của em, còn là chồng chưa cưới của em, lẽ nào còn phải sợ người ta nhìn thế nào sao? Anh trai em không được, giống như khúc gỗ ấy, chắc chắn không giúp được em. Hơn nữa, chuyện thế này, sao em có thể không biết xấu hổ nói với anh trai được"
"Vậy sao em không biết xấu hổ mà nói với anh?"
"Đúng vậy, anh là chồng khế ước của em mà".
" Nhưng đó chỉ là khế ước thôi, cũng không phải quan hệ vợ chồng thật sự".
"Uh, nếu anh biểu hiện tốt, em sẽ suy nghĩ đổi cho anh thành thật" Lâm Bảo Nhi nghiêng đầu nghĩ ngợi, nghiêm túc nói.
"Chuyện này… chuyện đổi thành thật sau này hãy nói. Em ưu tú như vậy, xinh đẹp hào phóng, cơ trí đánh yêu, tâm địa lương thiện… tóm lại, em là người tốt, anh không xứng với em".
Lâm Bảo Nhi lần đầu tiên được Diệp Thu khen ngợi, khuôn mặt vui thành đóa hoa, nói ngọt ngào: "Anh Diệp Thu cũng rất tốt, chỉ là hơi háo sắc mà thôi".
Diệp Thu chăm chú nhìn mặt cô nhìn hồi lâu, cũng không làm rõ được cô nói câu này là muốn khen ngợi mình hay muốn làm tổn hại mình, cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy thôi.
"Bảo Nhi, chuyện lần này, anh thật sự không giúp được gì, em là con gái, chắc khá tiện nói với các cô gái khác, nếu anh chạy tới tìm người ta hỏi băng vệ sinh, người khác sẽ nhìn anh thế nào? Anh trai em là người thích hợp giúp em chuyện này nhất, anh ấy là giám khảo. Quyền lực trong căn cứ rất lớn, chỉ cần anh ấy nói một câu, rất nhiều người phải làm chân chạy cho anh ấy. Anh thì là gì chứ? Một đội viên tham gia thi đấu bình thường, tiếng nói không lớn, nói có lớn tiếng nữa, cũng không có ai nghe anh" Diệp Thu ân cần hướng dẫn, muốn khuyên Lâm Bảo Nhi tới chỗ anh trai cô
"Không được, em thấy tìm anh tương đối thích hợp"Lâm Bảo Nhi cong môi lắc đầu.
"Sao lần nào cũng là tìm anh thích hợp? Khế ước kết hôn tìm anh, chuyện mượn băng vệ sinh thế này em cũng tìm anh".
"Vì anh là người tốt"
Em mới là người tốt đó, cả nhà em đều là người tốt.
Dưới sự ép buộc của đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi, Diệp Thu đành tiếp nhận một nhiệm vụ vô cùng áp bức lăng nhục này: đi mượn băng vệ sinh cho đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi.Mục tiêu đầu tiên Diệp Thu nhắm tới chính là Giang Yến Tử. Nhưng Diệp Thu tìm một vòng, không phát hiện ra bóng hình Giang Yến Tử, hơn nữa, Diệp Thu hoài nghi người phụ nữ này rốt cuộc có dùng băng vệ sinh không?
Mục tiêu thứ hai chính là Thủy Điểu. Cô là đội viên tiểu đội Cuồng Phong, từng được mình sờ tay mà vận số tốt, lại vào thi đấu vòng thứ tư, mình lại kê đơn thuốc và truyền thụ thuật ấn đẩy cho đội trưởng họ, cô đương nhiên sẽ trong lòng cảm kích mình.
Hơn nữa, nha đầu này đang ngồi bên đó ăn cơm, bên cạnh đều là đội viên tiểu đội Cuồng Phong, nếu cô không có thứ đó, còn có thể mượn đồng đội của cô.
Đội ngũ tham gia thi đấu trừ tiểu đội Cuồng Phong toàn là nữ giới, một phụ nữ của tiểu đội Tử La Lan ra, đội viên của các chiến đội đặc chủng khác toàn là đàn ông. Cho dù Diệp Thu muốn xin bọn họ trợ giúp, cũng không có ích gì. Hắn và nhân viên làm việc trong căn cứ lại không quen, muốn nhờ họ giúp đỡ càng không mở miệng được.
Bây giờ, lựa chọn duy nhất là tiểu đội Cuồng Phong.
Thủy Điểu vô tình vào được thi đấu vòng bốn, đang bị các bạn trêu ghẹo, liền thấy Diệp Thu vẻ mặt tươi cười đi về phía cô.
Thủy Điểu hơi luống cuống, hắn tới làm gì?
Biểu hiện ban sáng của Diệp Thu quá tàn nhẫn, bị người ta lấy ma quỷ là biệt hiệu. Bây giờ thấy Diệp Thu với dáng vẻ mặt tươi cười, Thủy Điểu chẳng những không thấy hòa nhã dễ gần, ngược lại khiến cô thấy Diệp Thu là ác ma đeo mặt nạ, đang từng bước tới gần họ. Lúc hắn đi tới trước mặt mình, sẽ dùng tay lau mặt một cái, xé từng miếng da thịt xuống, vẻ mặt kinh khủng nhìn mình.
Lúc đó, hắn dùng sức đá Bạch Hổ lăn lộn trên sàn, trên mặt chính là mang nụ cười thế này.
"Ha ha, xin chào các mỹ nữ, đang ăn cơm à, Bệnh tình của đội trưởng Ngân Ly đỡ hơn rồi chứ?" Diệp Thu cười ha ha nói, đầu tiên nhắc tới Ngân Ly, như vậy có thể giành được thiện cảm của những người này.
"Uh, đội trưởng đỡ hơn nhiều rồi. Diệp Thu, anh có chuyện gì sao?" Thủy Điểu đứng dậy nói. Mặc dù cô hơi sợ Diệp Thu, nhưng xuất phát từ lịch sự, lại không thể không đứng dậy ứng phó với người đàn ông có ân với đội trưởng.
"Ha ha, tôi không có gì, chỉ là tới hỏi thử…. hỏi thử thương thế của đội trưởng các cô" Diệp Thu lúng túng nói. Thật ra hắn muốn nói là tới hỏi các cô có mang băng vệ sinh không, nhưng câu này hắn vẫn không thể nói ra được.
"Cảm ơn đã quan tâm, anh dạy tôi thuật ấn đẩy, ngày nào tôi cũng xoa bóp một tiếng cho đội trưởng, bây giờ trước ngực đội trưởng… máu đọng phía trước đã hết rồi, phía sau còn một chút, chắc làm vài lần nữa là có thể khỏi rồi" Thủy Điểu cảm kích nói. Sự cảm kích này phát ra từ trong lòng cô, là sự hồi phục của người thân nhất của mình.
Diệp Thu gật đầu nói: "Vậy thì tốt, vậy tôi yên tâm rồi".
Sau đó, không khí liền trở nên gượng gạo.
Diệp Thu cười đau khổ, nói với Thủy Điểu: "Em Thủy Điểu, anh có chút việc riêng muốn nói với em".
Mười mấy cô gái của tiểu đội Cuồng Phong đều đưa ánh mắt chăm chú nhìn trên mặt Diệp Thu, vẻ mặt tươi cười quan sát hai người Diệp Thu và Thủy Điểu.
Rõ ràng, bọn họ đã hiểu lầm ý của Diệp Thu.
Tim Thủy Điểu cũng đập mạnh, lại bị ánh mắt đồng đội nhìn như vậy, khuôn mặt thanh tú trở nên ửng đỏ, nói: "Có chuyện gì sao?"
Lúc nói chuyện , vẫn đứng dậy khỏi ghế, đi tới bên cạnh Diệp Thu.
Làm sao bây giờ.
Làm sao đây? Hắn không phải thích mình rồi chứ?
Nếu hắn tỏ tình với mình, mình phải trả lời thế nào mới được?
Lúc hắn đánh nhau tàn nhẫn như vậy, giống ma quỷ, nếu không đồng ý hắn, hắn có diệt mình không……….?"
Thật ra, hắn cũng rất được, thân thủ giỏi, người lại đẹp trai, hơn nữa còn hiểu y thuật……Nếu đồng ý làm bạn gái hắn, đội trưởng có đồng ý không? Con gái như bọn họ, có thể có tình cảm sao? Thời gian trước đội trưởng còn dặn dò rồi.
Diệp Thu cũng đỏ mặt, là hít thở không thông mà đỏ bừng mặt.
Nuốt nuốt nước bọt, Diệp Thu nhỏ tiếng ghé vào tai Thủy Điểu nói: "Em có băng vệ sinh không?"
"Cái gì?" Thủy Điểu không nghe rõ.
"Anh nói, em có băng vệ sinh không, cái con gái tới ngày dùng ấy" Diệp Thu lại nói một lần.
"Cái gì? Băng vệ sinh?" THủy Điểu kinh ngạc hỏi.
Câu hỏi nhanh chóng này, những đội viên tiểu đội Cuồng Phong vốn chỉ hai người thầm thì gì đó, khi nghe thấy lời của Thủy Điểu, ai nấy vẻ mặt khác thường nhìn Diệp Thu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đúng vậy, băng vệ sinh" Diệp Thu sắp khóc rồi.
Hắn đang làm chuyện gì đây? Chuyện lần này xong, không nên có bất cứ quan hệ gì với ma nữ đó mới được.
Ánh mắt Thủy Điểu nhìn Diệp Thu cũng thay đổi rồi, có phẫn nộ, có mất mát, có tiếc nuối, còn có,….ghê tởm. Nhớ tới mình ngốc nghếch như vậy, đầy một bụng tức, trợn mắt, nói: "Tôi đâu có băng vệ sinh nam"
"Không, anh nghĩ em hiểu lầm rồi" Diệp Thu vội vàng giải thích nói: "Không phải anh dùng, là em gái anh dùng".
Diệp Thu chỉ Lâm Bảo Nhi đang ngồi trên bàn ăn của hắn, đang gặm một đùi gà béo mập.
Ồ!
Mọi người bừng tỉnh ngộ ra.
Một cô gái ngẩng đầu nói: "Em họ của anh, bảo anh tới tìm băng vệ sinh hả? Sợ là bạn gái rồi?"
"Không phải, là em gái" Diệp Thu vội vàng phủ nhận. Nếu không phải vẫn muốn tìm người ta mượn đồ, hắn đã muốn nói thẳng mình không quen cô ta rồi.
"Bảo cô ấy theo tôi đi lấy, vừa may tôi có mang" Cô gái nói.
Diệp Thu cuống quýt cảm ơn, gọi Lâm Bảo Nhi tới, bảo người ta dẫn cô đi.
Giải quyết xong vấn đề, Diệp Thu như đi đánh nhau với người ta, toàn thân vô lực.
Sau khi vào thi đấu vòng ba, tổng cộng có sáu nhóm nhỏ thi đấu. Buổi sáng thi ba tổ rồi, buổi chiều cũng có ba tổ thi đấu.
Đội đầu tiên lên sàn là đội trưởng Giang Yến Tử của tiểu đội Tử La Lan và đội viên Thủy Giải của bộ đội số 5. Diệp Thu biết bộ đội số 5 hai trận liên tiếp thất bại, danh tiếng và uy vọng sụt giảm, bây giờ sốt ruột báo thù. Trong trận đấu tiếp theo nhất định sẽ toàn lực ứng phó, cho nên, Diệp Thu khá lo lắng cho Giang Yến Tử.
"Vết thương trên người thế nào rồi?" Diệp Thu nhìn Giang Yến Tử chuẩn bị ra trận, quan tâm hỏi.
"Sớm đã khỏi rồi" trên mặt Giang Yến Tử hững hờ, nhưng trong lòng lại ấm áp.
"Uh, vậy thì tốt, có thể đánh thì đánh, đánh không được thì chạy, tuyệt đối không được bị thương" Diệp Thu dặn dò, nhưng nhớ tới tình cảm của Yến Thanh Phong với Giang Yến Tử, chắc sẽ không để cho thủ hạ ra sát chiêu chứ?
Giang Yến Tử trừng mắt nhìn Diệp Thu, nói: "Tôi sẽ toàn lực ứng phó".
Nghe thấy người chủ trì gọi tên mình, Giang Yến Tử từ ghế khán giả đứng dậy, đi tới phía sân thi đấu.
Thủy Giải là một người đàn ông trung niên dáng người thấp nhỏ, giống như phần lớn các đội viên khác của bộ đội số 5, luyện tập cơ thể rắn chắc, mày đậm mắt to, mũi rộng môi dày, quanh miệng để râu thưa thớt, nhìn tướng mạo không giống một cao thủ võ thuật, giống một người bán rau đôn hậu thành thật.
Thủy Giải bây giờ đầy một bụng tức.
Hai đội viên của bộ đội số 5 liên tiếp bại dưới tay Diệp Thu và Lạc Thiên Quân, thể diện của bộ đội số 5 tổn hao lớn, các đội viên đều xấu hổ không chịu được, chuẩn bị trong trận đấu tiếp theo quét bay ngàn quân, không tiếp nhận bấy cứ thất bại nào nữa.
Nhưng lúc hắn tràn đầy tự tin, định sẽ đập đội trưởng Giang Yến Tử của tiểu đội Tử La Lan thành bánh thịt, đội trưởng trước cuộc đấu lại bảo hắn hạ thủ lưu tình.
Chuyện đội trưởng yêu đội trưởng Tử La Lan bọn họ đều biết, nhưng, cũng không thể lấy vinh dự của bộ đội số 5 ra đùa chứ.
Nhưng, may mà đội trưởng vẫn không hoàn toàn mê muội.
Chỉ bảo mình sau khi giành được thắng lợi đừng ra tay tàn nhẫn, để đối thủ bị thương quá nghiêm trọng, nhưng không có quy định, bảo mình thua trận này.
Nếu mình thật sự đánh Giang Yến Tử trọng thương trong trận đấu, có lẽ đội trưởng kẹp ở giữa rất khó làm người đó. Nghĩ như vậy, Thủy Giai lại có chút hiểu chỗ khó xử của Yến Thanh Phong.
Keng !
Tiếng chuông vang lên, Giang Yến Tử cũng chẳng chào một tiếng, mũi chân chỉa xuống đất, cơ thể nhào tới Thủy Giải, một chân giơ về trước, một chân đá tới bụng Thủy Giải.
Thình thịch!
Điều khiến người ta bất ngờ là chiêu đầu tiên của Giang Yến Tử lại tấn công thành công.
Bụng rắn chắc của Thủy Giải trúng một cú, nhưng cơ thể lại không sứt mẻ gì.
Hơn nữa, trên mặt Thủy Giải không hề có bất cứ vẻ đau đớn nào, ngược lại vẻ mặt đôn hậu cười dại với Giang Yến Tử, giống một tên ngốc.
Giang Yến Tử vẻ mặt mờ mịt, chuyện gì xảy ra vậy?
Lẽ nào hắn luyện ngạnh khí công? Nhưng cho dù như vậy, cũng chưa chắc có thể chịu được cú đá uy lực của mình?
Nếu có dối trá, phương pháp dụ địch của hắn không dễ bị thương?
"Không được, mau lui lại" Diệp Thu phát hiện vấn đề không ổn, trên khán đài hét lớn.
Lúc Diệp Thu đấu với Bạch Hổ, bộ đội số 5 có người lên tiếng cảnh báo, trong lòng Diệp Thu vẫn luôn nhớ chuyện này, vì thế bây giờ hắn kêu lớn tiếng, cũng không có gánh nặng tâm lý gì.
Dù sao bọn họ cũng phạm quy trước.
Đáng tiếc, đã muộn rồi.
Giang Yến Tử muốn rút chân, nhưng phát hiện chân phải mình giống như bị cái gì đó niêm chặt lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Bụng Thủy Giải giống như bọt biển, đột nhiên rơi xuống dưới, thậm chí mang theo cả chân Giang Yến Tử xuống, giống như trực tiếp muốn xé da mà vào trong.
A!
Hay tay Thủy Giải nắm chặt, hét lớn một tiếng, đột nhiên dùng lực, bụng vừa nãy luôn hõm sâu đột nhiên hướng về trước. Giang Yến Tử chỉ thấy khối lực lớn mạnh từ bụng Thủy Giải đánh tới chân phải mình, lại thêm lực đẩy lúc hắn ưỡn bụng ra. Cả người Giang Yến Tử liền té thẳng xuống phía sau.
Cả hội trường xôn xao.
Một chiêu đánh bại đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, đây là công phu gì vậy?
Người của bộ đội số 5 quả nhiên đều là quái vật, ai cũng có tuyệt chiêu.
Hơn nữa, dùng bụng có thể đánh bại địch, đúng là thần kỳ.
Diệp Thu híp mắt nhìn cảnh tượng trên sàn đấu, trong lòng thầm thở dài.
Diệp Thu từng nghe ông nói qua về võ công này, Đỗ bì công, lại võ công khí tụ đan điền, là một tuyệt học khó học khó luyện hơn nữa đã thất truyền nhiều năm rồi.
Mấy trăm năm trước, có một gia tộc chuyên tu luyện võ công này. Gia tộc này họ Diêu, gia đinh vốn thưa thớt, lại có tổ huấn truyền cho nam không truyền cho nữ, cùng với sự biến mất của người đàn ông cuối cùng gia tộc họ Diêu này, võ công này cũng biến mất, không ngờ lại có thể xuất hiện ở đây.
Lẽ nào gia tộc họ Diêu tinh thông võ cơ bụng này vẫn có hậu nhân?
Hoặc là, cơ cấu quốc gia có được phương pháp luyện tập võ công này, sau đó để đội viên bộ đội số 5 sử dụng? Đây thực ra rất có khả năng.