Nhiễm Đông Dạ không phải là không có căn cứ, trước đây cô và Đường Quả là tình địch, cô rất hiểu tính cách của Đường Quả. Lạc quan yêu đời, không dễ bị người ta chiếm thế. Quật cường giống như mình, cả người giống như vũ trụ nhỏ không ngừng thiêu đốt, sinh lực dồi dào, thích đùa dai……..
Còn Đường Quả của bây giờ ăn mặc trang điểm càng xinh đẹp, nhưng luồng tinh khí cũ đã biến mất.
Đó là một cô gái dám chống cự, không dễ chịu thua, thậm chí có càn quấy cũng phải lấy lại công bằng.
Giờ cô đã trưởng thành, nhưng trưởng thành thế này là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Ngoài tuổi tác ngày càng tăng và bao tâm sự, còn để lại cái gì?
Đường Quả vẻ mặt chần chừ, không biết có nên nói ra chuyện mình chôn dấu trong lòng không thể nói cho người khác biết không?
"Nói ra được, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn" Nhiễm Đông Dạ cổ vũ nói.
Thấy cô lại gật đầu với mình, Đường Quả cuối cùng đổi ý rồi.
Có lẽ, cô ấy nói đúng, như vậy mình sẽ thoải mái hơn, không cần ngày nào cũng bị mình kiềm chế áp lực tội lỗi tới không thở nổi, không cần ngày qua ngày gặp ác mộng, trong mơ luôn xuất hiện khuôn mặt Diệp Thu đầm đìa máu.
"Giáng sinh năm ngoái, ba tới đón gốang sinh cùng bọn em. Đó là lần đầu tiên trong cuộc sống từ trước tới nay. Lúc còn rất nhỏ, em đã không có mẹ rồi. Em là do ba khổ cực nuôi lớn. Ba luôn bận rộn, bình thường cơ hội em và ba có thể gặp mặt rất ít, nhưng chỉ cần là thứ em muốn, ba đều tìm trăm phương ngàn kế có nó cho em".
Đề tải vửa mở ra, thổ lộ của Đường Quả giống như cửa áp môn không thể đóng lại. Bắt đầu từ Đường Bố Y tới chúc mừng giáng sinh các cô, tới tập kích xảy ra ở quảng trường Thiên Hà cho tới nay vẫn khiến cô run rẩy.
"Bác Uông mất rồi còn ba…..ba vẫn nằm trong viện, mời bác sỹ giỏi nhất, tới bây giờ cũng chưa thể tỉnh lại. Chị Mặc Nùng đi rồi, Bảo Nhi cũng đi rồi…….Diệp Thu, em luôn không dám đối mặt với anh ấy. Em nợ anh ấy quá nhiều quá nhiều, em biết, bọn em cũng không thể nữa. Em chỉ muốn… muốn lúc em nhớ anh ấy, có thể nhìn thấy anh ấy, bọn em chỉ là bạn tốt……."
Đường Quả khóc không thành tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt. Mà điều Nhiễm Đông Dạ có thể làm, chỉ là làm tốt người nghe im lặng.
Chỉ là hốc mắt người nghe cũng bắt đầu ươn ướt, còn lén lấy ngón tay quệt mấy giọt nước mắt không nghe lời.
Đường Quả nói xong, Nhiễm Đông Dạ đi tới đối diện ngồi song song với Đường Quả, ôm chặt cơ thể cô, giống như như vậy có thể an ủi và tiếp sức mạnh cho cô.
"Em nói cho chị biết, nếu, phát súng đó của em thật sự bắn trúng Diệp Thu, hoặc là em thật sự giết chết anh ấy, em sẽ làm thế nào?" Nhiễm Đông Dạ giọng hiền dịu hỏi.
"Em nghĩ, em… không thể không thể sống tiếp được nữa. Bây giờ, em đã áy náy tới muốn chết rồi" Giọng Đường Quả run run nói.
Nhiễm Đông Dạ thương xót.
Một cô gái đáng thương, giống như mình, vì người đàn ông mình yêu có thể bỏ ra tất cả.
Nếu chính cô gặp phải vấn đề thế này, có lẽ cô cùng lựa chọn giống Đường Quả.
Sau đó, sau khi tự tay mai táng người đàn ông chính tay mình giết chết, cố gắng ăn mặc trang điểm, mặc quần áo anh ấy thích nhất, đeo khuyên tai anh ấy tặng, với dáng vẻ đẹp nhất của mình đi theo trước mộ phần anh ấy
Không nói gì tới trước mặt, cùng chia nhau chén nước.
Rõ ràng không không sâu tình, đáy lòng lại chua xót.
Cho dù oán hay duyên, chớ nói mộng hồ điệp.
Trả lại em cuộc sống này thế giới này kiếp này song song bay qua nghìn vạn kiếp.
Từng tưởng rằng, trên thế giới này, người con gái yêu anh nhất là mình.
Nhưng, nhìn cô gái khóc thành thế này trong lòng mình, suy nghĩ của Nhiễm Đông Dạ bắt đầu dao động, có lẽ, cô cũng yêu dứt khoát thế này.
Diệp Thu anh làm khổ bọn em rồi.
Nhiễm Đông Dạ nhẹ nhàng vuốt ve lưng Đường Quả, hành động này khiến mấy vị khách xung quanh vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào Nhiễm Đông Dạ và cô gái này có quan hệ yêu đương, ngôi sao đang nổi là gay, tin tức này nếu lộ ra ngoài, sẽ dẫn tới chấn động thế nào?
Nhưng rõ ràng Nhiễm Đông Dạ không suy nghĩ tới vấn đề này.
"Đáp án củn em giống như những gì chị tưởng tượng. Nếu là chị, chị cũng sẽ làm vậy" Nhiễm Đông Dạ nhẹ giọng nói: "Em không làm gì sai"
"Em không sai sao?" Đường Quả thôi không khóc, chần chừ hỏi.
"Em không sai, đừng để mình luôn khiến cuộc sống tự trách không thể kiềm chế được. Diệp Thu bây giờ rất tốt, anh ấy còn muốn tới làm vệ sỹ của em, chứng minh anh ấy không giận em. Chị không tiếp xúc nhiều với chị Trầm Mặc Nùng, nhưng chị ít nhiều cũng hiểu tính cách chị ấy. Chị ấy càng không thể trách em. Còn Bảo Nhi….việc rời đi của em ấy chắc có điều khó nói. Có lẽ, có liên quan tới nơi em ấy đi lính. Phải biết rằng, có nơi quân nhân phục dịch rất bí mật, không thể tùy tiện tiết lộ với người ngoài. Đương nhiên, trước khi chưa tới đó, có khi chính em ấy cũng không biết mình phải tới đâu……."
Nhiễm Đông Dạ như một người chị tri tâm, phân tích rõ hiện trạng từng điểm từng điểm cho Đường Quả, cởi khúc mắc cô kìm nén trong lòng đã lâu.
Thấy không ít người nhìn tới phía họ, Đường Quả nhổm dậy từ lòng Nhiễm Đông Dạ, cười cười xấu hổ, nói: "Vậy bây giờ em nên làm thế nào ?"
"Giống như trước kia".
"Giống như trước kia" Đường Quả thản nhiên hướng về: "Có thể quay về sao?"
"Có thể. Chắc chắn có thể" Nhiễm Đông Dạ khẳng định. "Tới ngày đó, hi vọng chị cũng có cơ hội sống trong biệt thự Lam sắc".
"Uh, hoan nghênh" Đường Quả cười gật đầu. "Đúng rồi, gần đây Diệp Thu có liên lạc với chị không?"
"Không, mấy ngày nay chị ở nhà nghỉ ngơi, luôn gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng đều không liên lạc được, không biết anh ấy chạy đi đâu nữa…..Đợi chút, chị gọi điện thoại hỏi thử" Nhiễm Đông Dạ vừa nói, rút điện thoại trong túi ra, trước mặt Đường Quả gọi tới một số điện thoại.
"Nha đầu chết tiệt, sau gọi điện thoại lúc này" Trong loa truyền tới giọng êm tai của một cô gái.
"Chị, nhớ chị mà, Hi hi, đang họp hay đang làm việc" Nhiễm Đông Dạ làm nũng nói.
"Đương nhiên là đang làm việc. Nếu là họp, chị sẽ không nhận điện thoại của em, Được rồi, đừng vòng vo nữa. Có chuyện thì nói không có chuyện thì cúp máy, chị đang bận tới một người hai đầu đây này".
Nhiễm Đông Dạ nghe xong liền đau lòng, giọng hiền dịu nói: "Chị, chị phải chú ý tới sức khỏe nữa. Đừng làm quá mệt, công việc có thể giao cho người cấp dưới làm mà. Hay là, chị về Yến Kinh nghỉ ngơi vài ngày? Hôm qua ông còn hỏi tới chị đó".
"Nha đầu ngốc, chị không sao. Nói đi, tìm chị có việc gì?"
"Chị biết tin tức của Diệp Thu không?" Trong loa im lặng.
Lúc Nhiễm Đông Dạ không chờ đợi được lại thúc giục, giọng cô gái đó lại vang lên, nói: "Em đừng lo lắng, cậu ấy rất tốt, hơn nữa, con tốt hơn so với tưởng tượng của em".
Nhiễm Đông Dạ biết chị gái kế thừa cơ nghiệp của Nhiễm gia, biết rất nhiều chuyện mà cô không biết. Nếu cô đã nói như vậy, vậy thì chứng minh Diệp Thu không sao cả.
Hàn huyên thêm mấy câu với chị gái, Nhiễm Đông Dạ cất điện thoại, nói với Đường Quả: "Đừng lo lắng, chị gái chị nói anh ấy sống rất tốt. Chỉ là chị nghe ra được, trong điện thoại chị gái có rất nhiều chuyện không tiện nói. Anh ấy có thể đi làm công việc bí mật gì đó rồi".
"Hả? Lại là công việc bí mật. giống lần trước đi New York?" Nghe thấy Diệp Thu không sao, nụ cười trên mặt Đường Quả vẫn chưa hoàn toàn giãn ra, sau đó rất nhanh liền thu lại.
"Chắc không phải chứ" Nhiễm Đông Dạ có chút không khẳng định nói. "Tối nay chị về hỏi thêm ông nội, chắc chắn ông biết, nếu có tin tức gì, chị lập tức gọi điện thoại cho em".
"Cảm ơn chị Đông Dạ" Vẻ mặt Đường Quả chân thành nói.
" Uh, em có thể gọi chị là Đông Nhi, như thế sẽ thân thiết" Nhiễm Đông Dạ cười nói: "Nghĩ xong dự định sau này chưa??"
"Em nghĩ, có những thứ em nên giữ vững" Đường Quả cười nói.
"Tốt lắm, cuối cùng em cũng nghĩ thông rồi" Nhiễm Đông Dạ cười nói
"Chị Đông Nhi, em có câu này muốn hỏi chị. Chị….còn yêu Diệp Thu không?" Đường Quả nghiêng mặt nhìn mặt Nhiễm Đông Dạ, khẽ hỏi.
"Tới chết mới thôi" Nhiễm Đông Dạ cười nói: "Có những thứ, không bỏ được. Cái này chắc em hiểu".
"Uh", Đường Quả gật đầu.
"Vậy thì, sau này chúng ta vẫn là tình địch rồi" Nhiễm Đông Dạ chớp chớp mắt, nói xảo quyệt
"Em nhất định sẽ toàn lực ứng phó" Đường Quả nói, giơ tay nắm chặt tay Nhiễm ĐÔng Dạ.
Hai cô gái xinh đẹp trước đây là tình địch sau này vẫn là tình địch, ở vị trí gần của sổ quán cà phê, nắm chặt tay, cười tỉnh táo hạnh phúc.
Trận đấu này vẫn chưa chính thức bắt đầu, toàn hội trường đã yên lặng tới đáng sợ. Mọi người đều ngừng thở, chờ đợi quyết đấu đỉnh cao của cao thủ.
Diệp Thu cũng để toàn bộ suy nghĩ vào trận đấu này, cho dù Giang Yến Tử bên cạnh không ngừng xoa bóp chân phải mình, hắn cũng hoàn toàn không chú ý tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lạc Thiên Quân, đội trưởng liên đội Hải phòng, từng đánh bại cao thủ bộ đội số 5. Là hắc mã chói mắt thứ hai của cuộc thi lần này.
Tham Lang, đội trưởng tạm thời của bộ đội số 5, cao thủ thần bí khó lường, một trong số người tạo nên bộ đội số 5 vô địch, trong mắt Diệp Thu là nhân vật nguy hiểm có thể nhất tranh đoạt chức quán quân của cuộc thi này.
Long tranh hổ đấu, ai là người thắng cuối cùng?
Đội trưởng Ngân Ly của tiểu đội Cuồng Phong bị thương nghiêm trọng được đồng đọi dìu tới, huyết sắc trên mặt không tệ, nhìn ra máu đọng trên người cô cũng ép ra tương đối rồi. Thấy ánh mắt Diệp Thu nhìn tới, cô mỉm cười gật đầu với Diệp Thu, ý cảm ơn trong mắt rất rõ ràng.
Xem ra, ngay cả cô cũng không chịu được, muốn tới hiện trường xem quyết đấu của cao thủ
Lạc Thiên Quân nhìn đối thủ cách ba mét trước mặt, máu chiến trong người sục sôi tới cực điểm.
Mười năm mài kiếm, một chốc toàn thiên hạ đều biết.
Hắn vốn cũng là thái tử đảng, hắn có thể giống con của các quân khu đại viện khác ngày nào cũng không việc gì ra ngoài đánh nhau tán gái, hoặc trong doanh nghiệp nước ngoài làm cố vấn cấp cao hàng đầu, hàng năm lĩnh lương hậu hĩnh, lúc không có việc thì tới văn phòng mà công ty cấp cho mình chơi đùa với nữ thư ký.
Nhưng hắn từ bỏ những điều đó, lựa chọn con đường khác gian nan hơn. Hắn đã trả giá rất nhiều rất nhiều, hắn cần phải thu được đủ báo đáp mới được.
Bất kỳ ai, đều không thể ngăn cản đường tiến của mình.
Nhiễm Đông Dạ không phải là không có căn cứ, trước đây cô và Đường Quả là tình địch, cô rất hiểu tính cách của Đường Quả. Lạc quan yêu đời, không dễ bị người ta chiếm thế. Quật cường giống như mình, cả người giống như vũ trụ nhỏ không ngừng thiêu đốt, sinh lực dồi dào, thích đùa dai……..
Còn Đường Quả của bây giờ ăn mặc trang điểm càng xinh đẹp, nhưng luồng tinh khí cũ đã biến mất.
Đó là một cô gái dám chống cự, không dễ chịu thua, thậm chí có càn quấy cũng phải lấy lại công bằng.
Giờ cô đã trưởng thành, nhưng trưởng thành thế này là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Ngoài tuổi tác ngày càng tăng và bao tâm sự, còn để lại cái gì?
Đường Quả vẻ mặt chần chừ, không biết có nên nói ra chuyện mình chôn dấu trong lòng không thể nói cho người khác biết không?
"Nói ra được, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn" Nhiễm Đông Dạ cổ vũ nói.
Thấy cô lại gật đầu với mình, Đường Quả cuối cùng đổi ý rồi.
Có lẽ, cô ấy nói đúng, như vậy mình sẽ thoải mái hơn, không cần ngày nào cũng bị mình kiềm chế áp lực tội lỗi tới không thở nổi, không cần ngày qua ngày gặp ác mộng, trong mơ luôn xuất hiện khuôn mặt Diệp Thu đầm đìa máu.
"Giáng sinh năm ngoái, ba tới đón gốang sinh cùng bọn em. Đó là lần đầu tiên trong cuộc sống từ trước tới nay. Lúc còn rất nhỏ, em đã không có mẹ rồi. Em là do ba khổ cực nuôi lớn. Ba luôn bận rộn, bình thường cơ hội em và ba có thể gặp mặt rất ít, nhưng chỉ cần là thứ em muốn, ba đều tìm trăm phương ngàn kế có nó cho em".
Đề tải vửa mở ra, thổ lộ của Đường Quả giống như cửa áp môn không thể đóng lại. Bắt đầu từ Đường Bố Y tới chúc mừng giáng sinh các cô, tới tập kích xảy ra ở quảng trường Thiên Hà cho tới nay vẫn khiến cô run rẩy.
"Bác Uông mất rồi còn ba…..ba vẫn nằm trong viện, mời bác sỹ giỏi nhất, tới bây giờ cũng chưa thể tỉnh lại. Chị Mặc Nùng đi rồi, Bảo Nhi cũng đi rồi…….Diệp Thu, em luôn không dám đối mặt với anh ấy. Em nợ anh ấy quá nhiều quá nhiều, em biết, bọn em cũng không thể nữa. Em chỉ muốn… muốn lúc em nhớ anh ấy, có thể nhìn thấy anh ấy, bọn em chỉ là bạn tốt……."
Đường Quả khóc không thành tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt. Mà điều Nhiễm Đông Dạ có thể làm, chỉ là làm tốt người nghe im lặng.
Chỉ là hốc mắt người nghe cũng bắt đầu ươn ướt, còn lén lấy ngón tay quệt mấy giọt nước mắt không nghe lời.
Đường Quả nói xong, Nhiễm Đông Dạ đi tới đối diện ngồi song song với Đường Quả, ôm chặt cơ thể cô, giống như như vậy có thể an ủi và tiếp sức mạnh cho cô.
"Em nói cho chị biết, nếu, phát súng đó của em thật sự bắn trúng Diệp Thu, hoặc là em thật sự giết chết anh ấy, em sẽ làm thế nào?" Nhiễm Đông Dạ giọng hiền dịu hỏi.
"Em nghĩ, em… không thể không thể sống tiếp được nữa. Bây giờ, em đã áy náy tới muốn chết rồi" Giọng Đường Quả run run nói.
Nhiễm Đông Dạ thương xót.
Một cô gái đáng thương, giống như mình, vì người đàn ông mình yêu có thể bỏ ra tất cả.Nếu chính cô gặp phải vấn đề thế này, có lẽ cô cùng lựa chọn giống Đường Quả.
Sau đó, sau khi tự tay mai táng người đàn ông chính tay mình giết chết, cố gắng ăn mặc trang điểm, mặc quần áo anh ấy thích nhất, đeo khuyên tai anh ấy tặng, với dáng vẻ đẹp nhất của mình đi theo trước mộ phần anh ấy
Không nói gì tới trước mặt, cùng chia nhau chén nước.
Rõ ràng không không sâu tình, đáy lòng lại chua xót.
Cho dù oán hay duyên, chớ nói mộng hồ điệp.
Trả lại em cuộc sống này thế giới này kiếp này song song bay qua nghìn vạn kiếp.
Từng tưởng rằng, trên thế giới này, người con gái yêu anh nhất là mình.
Nhưng, nhìn cô gái khóc thành thế này trong lòng mình, suy nghĩ của Nhiễm Đông Dạ bắt đầu dao động, có lẽ, cô cũng yêu dứt khoát thế này.
Diệp Thu anh làm khổ bọn em rồi.
Nhiễm Đông Dạ nhẹ nhàng vuốt ve lưng Đường Quả, hành động này khiến mấy vị khách xung quanh vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào Nhiễm Đông Dạ và cô gái này có quan hệ yêu đương, ngôi sao đang nổi là gay, tin tức này nếu lộ ra ngoài, sẽ dẫn tới chấn động thế nào?
Nhưng rõ ràng Nhiễm Đông Dạ không suy nghĩ tới vấn đề này.
"Đáp án củn em giống như những gì chị tưởng tượng. Nếu là chị, chị cũng sẽ làm vậy" Nhiễm Đông Dạ nhẹ giọng nói: "Em không làm gì sai"
"Em không sai sao?" Đường Quả thôi không khóc, chần chừ hỏi.
"Em không sai, đừng để mình luôn khiến cuộc sống tự trách không thể kiềm chế được. Diệp Thu bây giờ rất tốt, anh ấy còn muốn tới làm vệ sỹ của em, chứng minh anh ấy không giận em. Chị không tiếp xúc nhiều với chị Trầm Mặc Nùng, nhưng chị ít nhiều cũng hiểu tính cách chị ấy. Chị ấy càng không thể trách em. Còn Bảo Nhi….việc rời đi của em ấy chắc có điều khó nói. Có lẽ, có liên quan tới nơi em ấy đi lính. Phải biết rằng, có nơi quân nhân phục dịch rất bí mật, không thể tùy tiện tiết lộ với người ngoài. Đương nhiên, trước khi chưa tới đó, có khi chính em ấy cũng không biết mình phải tới đâu……."
Nhiễm Đông Dạ như một người chị tri tâm, phân tích rõ hiện trạng từng điểm từng điểm cho Đường Quả, cởi khúc mắc cô kìm nén trong lòng đã lâu.
Thấy không ít người nhìn tới phía họ, Đường Quả nhổm dậy từ lòng Nhiễm Đông Dạ, cười cười xấu hổ, nói: "Vậy bây giờ em nên làm thế nào ?"
"Giống như trước kia".
"Giống như trước kia" Đường Quả thản nhiên hướng về: "Có thể quay về sao?"
"Có thể. Chắc chắn có thể" Nhiễm Đông Dạ khẳng định. "Tới ngày đó, hi vọng chị cũng có cơ hội sống trong biệt thự Lam sắc".
"Uh, hoan nghênh" Đường Quả cười gật đầu. "Đúng rồi, gần đây Diệp Thu có liên lạc với chị không?"
"Không, mấy ngày nay chị ở nhà nghỉ ngơi, luôn gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng đều không liên lạc được, không biết anh ấy chạy đi đâu nữa…..Đợi chút, chị gọi điện thoại hỏi thử" Nhiễm Đông Dạ vừa nói, rút điện thoại trong túi ra, trước mặt Đường Quả gọi tới một số điện thoại.
"Nha đầu chết tiệt, sau gọi điện thoại lúc này" Trong loa truyền tới giọng êm tai của một cô gái.
"Chị, nhớ chị mà, Hi hi, đang họp hay đang làm việc" Nhiễm Đông Dạ làm nũng nói.
"Đương nhiên là đang làm việc. Nếu là họp, chị sẽ không nhận điện thoại của em, Được rồi, đừng vòng vo nữa. Có chuyện thì nói không có chuyện thì cúp máy, chị đang bận tới một người hai đầu đây này".
Nhiễm Đông Dạ nghe xong liền đau lòng, giọng hiền dịu nói: "Chị, chị phải chú ý tới sức khỏe nữa. Đừng làm quá mệt, công việc có thể giao cho người cấp dưới làm mà. Hay là, chị về Yến Kinh nghỉ ngơi vài ngày? Hôm qua ông còn hỏi tới chị đó".
"Nha đầu ngốc, chị không sao. Nói đi, tìm chị có việc gì?"
"Chị biết tin tức của Diệp Thu không?" Trong loa im lặng.
Lúc Nhiễm Đông Dạ không chờ đợi được lại thúc giục, giọng cô gái đó lại vang lên, nói: "Em đừng lo lắng, cậu ấy rất tốt, hơn nữa, con tốt hơn so với tưởng tượng của em".
Nhiễm Đông Dạ biết chị gái kế thừa cơ nghiệp của Nhiễm gia, biết rất nhiều chuyện mà cô không biết. Nếu cô đã nói như vậy, vậy thì chứng minh Diệp Thu không sao cả.
Hàn huyên thêm mấy câu với chị gái, Nhiễm Đông Dạ cất điện thoại, nói với Đường Quả: "Đừng lo lắng, chị gái chị nói anh ấy sống rất tốt. Chỉ là chị nghe ra được, trong điện thoại chị gái có rất nhiều chuyện không tiện nói. Anh ấy có thể đi làm công việc bí mật gì đó rồi".
"Hả? Lại là công việc bí mật. giống lần trước đi New York?" Nghe thấy Diệp Thu không sao, nụ cười trên mặt Đường Quả vẫn chưa hoàn toàn giãn ra, sau đó rất nhanh liền thu lại.
"Chắc không phải chứ" Nhiễm Đông Dạ có chút không khẳng định nói. "Tối nay chị về hỏi thêm ông nội, chắc chắn ông biết, nếu có tin tức gì, chị lập tức gọi điện thoại cho em".
"Cảm ơn chị Đông Dạ" Vẻ mặt Đường Quả chân thành nói.
" Uh, em có thể gọi chị là Đông Nhi, như thế sẽ thân thiết" Nhiễm Đông Dạ cười nói: "Nghĩ xong dự định sau này chưa??"
"Em nghĩ, có những thứ em nên giữ vững" Đường Quả cười nói.
"Tốt lắm, cuối cùng em cũng nghĩ thông rồi" Nhiễm Đông Dạ cười nói
"Chị Đông Nhi, em có câu này muốn hỏi chị. Chị….còn yêu Diệp Thu không?" Đường Quả nghiêng mặt nhìn mặt Nhiễm Đông Dạ, khẽ hỏi.
"Tới chết mới thôi" Nhiễm Đông Dạ cười nói: "Có những thứ, không bỏ được. Cái này chắc em hiểu".
"Uh", Đường Quả gật đầu.
"Vậy thì, sau này chúng ta vẫn là tình địch rồi" Nhiễm Đông Dạ chớp chớp mắt, nói xảo quyệt
"Em nhất định sẽ toàn lực ứng phó" Đường Quả nói, giơ tay nắm chặt tay Nhiễm ĐÔng Dạ.
Hai cô gái xinh đẹp trước đây là tình địch sau này vẫn là tình địch, ở vị trí gần của sổ quán cà phê, nắm chặt tay, cười tỉnh táo hạnh phúc.
Trận đấu này vẫn chưa chính thức bắt đầu, toàn hội trường đã yên lặng tới đáng sợ. Mọi người đều ngừng thở, chờ đợi quyết đấu đỉnh cao của cao thủ.
Diệp Thu cũng để toàn bộ suy nghĩ vào trận đấu này, cho dù Giang Yến Tử bên cạnh không ngừng xoa bóp chân phải mình, hắn cũng hoàn toàn không chú ý tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lạc Thiên Quân, đội trưởng liên đội Hải phòng, từng đánh bại cao thủ bộ đội số 5. Là hắc mã chói mắt thứ hai của cuộc thi lần này.
Tham Lang, đội trưởng tạm thời của bộ đội số 5, cao thủ thần bí khó lường, một trong số người tạo nên bộ đội số 5 vô địch, trong mắt Diệp Thu là nhân vật nguy hiểm có thể nhất tranh đoạt chức quán quân của cuộc thi này.
Long tranh hổ đấu, ai là người thắng cuối cùng?
Đội trưởng Ngân Ly của tiểu đội Cuồng Phong bị thương nghiêm trọng được đồng đọi dìu tới, huyết sắc trên mặt không tệ, nhìn ra máu đọng trên người cô cũng ép ra tương đối rồi. Thấy ánh mắt Diệp Thu nhìn tới, cô mỉm cười gật đầu với Diệp Thu, ý cảm ơn trong mắt rất rõ ràng.
Xem ra, ngay cả cô cũng không chịu được, muốn tới hiện trường xem quyết đấu của cao thủ
Lạc Thiên Quân nhìn đối thủ cách ba mét trước mặt, máu chiến trong người sục sôi tới cực điểm.
Mười năm mài kiếm, một chốc toàn thiên hạ đều biết.
Hắn vốn cũng là thái tử đảng, hắn có thể giống con của các quân khu đại viện khác ngày nào cũng không việc gì ra ngoài đánh nhau tán gái, hoặc trong doanh nghiệp nước ngoài làm cố vấn cấp cao hàng đầu, hàng năm lĩnh lương hậu hĩnh, lúc không có việc thì tới văn phòng mà công ty cấp cho mình chơi đùa với nữ thư ký.
Nhưng hắn từ bỏ những điều đó, lựa chọn con đường khác gian nan hơn. Hắn đã trả giá rất nhiều rất nhiều, hắn cần phải thu được đủ báo đáp mới được.
Bất kỳ ai, đều không thể ngăn cản đường tiến của mình.