Trừ đội năm trong quá trình thi đấu được dùng thuốc kích thích, các tiểu đội khác vốn không có trường hợp đặc biệt như vậy.
Đội trưởng tiểu đội liên hợp Hải Phòng - Lạc Thiên Quân lấy ra một cái bình nhỏ, mở nắp ra đem chất lỏng màu xanh thẫm bên trong bình uống sạch không còn một giọt, ai nhìn cũng không hoài nghi rằng hắn là kẻ sắp chết khát.
Đại hội thi đấu tuy rằng không có văn bản nào quy định, trừ đội năm các đội khác không được dùng dược vật bào chế. Điểm này là từ những lần thi đấu khác ngầm ước định thành, các tiểu đội khác đều tự giác không sử dụng thứ gì, huống hồ bọn họ dù có muốn sử dụng, quốc gia chưa chắc đã cung cấp.
Thấy Lạc Thiên Quân lấy ra bình thuốc uống, không chỉ có thành viên trong đội xôn xao, mà giám khảo trong thính phòng cũng có chút đứng ngồi không yên.
Việc này phải xử lý ra sao?
Nếu cho phép Lạc Thiên Quân sử dụng thuốc cơ nhân, vậy sau này thành viên của các đội khác cũng sử dụng thì sao? Vậy đại hội thi đấu này căn bản là không thể khống chế.
Nếu không cho phép Lạc Thiên Quân sử dụng, vậy cần xử lý thế nào?
Cấm thi đấu? Hủy bỏ thành tích?
Nếu vậy, các đội viên khác liệu có ý kiến hay không?
Diệp Thu chính là muốn lợi dụng tâm lý thủ thắng của Lạc Thiên Quân, mượn tay hắn xé ra một lỗ hổng trong đống quy tắc bất công của đại hội này.
Nếu quy định của đại hội thi đấu không phù hợp với lợi ích của mọi tiểu đội, hắn sẽ là người đầu tiên phản đối. Tin rằng La Lan tiểu đội cũng làm theo mình, không chừng tiểu đội Cuồng Phong cũng ở sau góp thêm vài tiếng.
Dù sao, quy tắc kia quả thật không phù hợp.
Ý muốn của Diệp Thu chính là đập nát tất cả các quy tắc.
"Quách tham mưu trưởng, ông xem....... chuyện này nên xử lý thế nào? Trước kia cũng không có quy định cụ thể, trừ đội năm là tiểu đội đặc biệt do quốc gia bồi dưỡng sinh hóa, các tiểu đội khác không có tiền lệ này." Phó cục trưởng Cao Sâm vẻ mặt cười cười nói với Phó tham mưu trưởng Quách Chí Dũng.
Quách Chí Dũng quy đầu đi, nhìn về mấy tên giám khảo khác, nói: "Các người xem xử lý thế nào?"
"Tôi thấy được, có thể dùng. Dù sao, đại hội thi đấu cũng không có quy định rõ ràng rằng không cho phép tiểu đội khác sử dụng thuốc kích thích gen, nếu chúng ta tùy tiện sử phạt, sợ là mọi người không phục. Khiến tiểu đội khác có tâm lý bài xích đại hội, sang năm chắc không tới tham chiến, đại hội này có thể đi xuống hay không?" Tướng quân Trương Viêm người luôn trầm mặc bỗng nhiên đưa ý kiến.
Tham mưu trưởng Quách Chí Dũng không đưa ra ý kiến chỉ gật đầu, nhìn về phía Lâm Thương Lan cùng Yến Thanh Phong hai người này tham gia lựa chọn thành viên mới của quân đội đặc biệt, hỏi: "Còn mọi người thấy thế nào?"
"Tôi thấy được, đã thi đấu thì phải công bình, nếu chỉ cho phép một tiểu đội dùng thuốc vậy sẽ khiến các đội khác không phục. Hoặc là tất cả đều được sử dụng, hoặc tất cả đều không được." Lâm Thương Lan đảo mắt qua Yến Thanh Phong, lạnh giọng nói.
"Tôi tán thành lời của Lâm đội trưởng, thi đấu phải chú trọng công bằng, công bằng chính là nguyên tắc, nhưng mà tôi có chút không rõ, đội năm vốn là bộ đội sinh hóa bí mật của quốc gia, hoen nữa bình thường trong huấn luyện cũng lấy đội năm làm trung tâm, cấp trên cho phép đội năm dùng thuốc, vì thuốc mới khiến họ bộc lộ hết thực lực. Về phần các tiểu đội khác, quốc gia không có chủ trương này? Hơn nữa, tôi có chút tò mò, thuốc kích thích của Lạc đội trưởng là từ đâu mà có?"
Yến Thanh Phong cười cười nói.
Tham mưu trưởng Quách Chí Dũng ngẫm nghĩ, nói: "Như vậy, theo ý mọi người, đối với tình huống thành viên của các đội khác dùng thuốc, chúng là không phản ứng?"
Thấy mọi người trầm mặc không nói, tham mưu trưởng Quách Chí Dũng nói tiếp: "Quy chế của đại hội có lỗ hổng, là chúng ta làm việc sai lầm. Quả thật không thể lấy đó làm căn cứ phạt các đội viên dự thi khác. Sau này làm công tác trong đại hội phải cẩn thận hơn, tránh để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra. Đúng rồi, sau trận đấu này kết thúc, điều tra xem thuốc trong tay Lạc Thiên Quân ở đâu ra.... các người xác định đó là thuốc kích thích gen?"
Tham mưu trưởng Quách Chí Dũng nhìn Lạc Thiên Quân sau khi sử dụng thuốc, sắc mặt bình thường, thần thái không có gì bất ổn, thể trạng bình thường, thân thể không phát ra tiếng xương nở, không chút hiện tượng khác thường nào xảy ra, vẻ mặt nghi hoặc.
Cái này khác hẳn với tình huống của đội viên đội năm sau khi biến thành chiến sĩ sinh hóa, hắn chả lẽ uống đường gluco cô đặc để bổ sung thể lực?
Thuốc giả?
Lạc Thiên Quân sau khi uống thuốc, vẻ mặt mê mang.
Như là không có phản ứng gì a.
Hắn lúc trước nhìn Bạch hổ uống thuốc xong, khớp xương trong cơ thể đều run lên, hơn nữa ngày càng mạnh, nhưng bản thân lại không thấy xảy ra hiện tượng gì, chuyện gì đây?
Thậm chí Diệp Thu ngồi trong thính phòng cũng âm trầm sắc mặt, cô ả La Tú kia sẽ không đột nhiên muốn vui đùa với mình kiểu này chứ?
Đột nhiên bụng Lạc Thiên Quân như bị thiêu đốt.
Loại nóng bức sinh ra trong nháy mắt, loại nóng mức này vẫn nằm trong phạm vi cơ thể con người có thể chịu đựng.
Lạc Thiên Quân thấy cảm giác mệt mỏi trên người lúc trước sau khi được cỗ khí nóng kia chạy qua, những bộ phận bị thương lúc trước có thể cảm giác rõ ràng đã hồi phục bình thường.
Lực lượng như trăm sông đổ ra biển cuồn cuộn tiến vào cơ thể.
A!
Lạc Thiên Quân nặng nề thở ra một ngụm khí nóng, thân thể như nhẹ đi mười cân.
Một lần nữa niềm tin chiến thắng quay lại với Lạc Thiên Quân.
Vù vù!
Né tránh, công kích, né tránh, công kích.
Lực lượng của Lạc Thiên Quân như dòng trường giang, chảy mãi không thôi, vô luận là lực đạo hay tốc độ đều nâng cao gấp mấy lần, hiện tại việc hắn cần làm là điên cuồng tấn công, để khi mình còn trong trạng thái tốt nhất, đánh ngã Tham Lang.
Phải thắng, gã đàn ông mà hắn muốn khiêu chiến đang ở phía trước chờ hắn.
Ầm!
Ầm!
Lạc Thiên Quân điên cuồng tung một hơi mười tám quyền, Tham Lang vung tay đỡ mười tám quyền.
Nhưng sau đó bộ mặt có chút tùy tiện lúc trước của Tham Lang đã trở nên ngưng trọng.
Đây là thuốc kích thích gì vậy? Từ trước đến giờ còn chưa nghe qua.
Nhìn uy lực của thuốc, tác dụng của nó còn vượt qua giai đoạn đỉnh cao của thành viên đội năm sau khi dùng thuốc. Hơn nữa không có tác dụng phụ khác với thuốc kích thích gen đội năm sử dụng, có ba mươi phút thân thể mất hết sức lực.
Mặc kệ là ai, cũng không thể cản bước đội năm.
Tham Lang hú lên một tiếng, như một con chó sói bị thương ngửa đầu rống giận.
Bị người ta đánh lui cả nửa ngày, khiến đội trưởng lâm thời Tham Lang của đội năm cảm thấy nỗi sỉ nhục to lơn. Bọn họ đều là đánh người ta, có khi nào gặp tình huống như vậy?
Kẻ dám khiêu chiến quyền uy đội năm, giết không tha!
Tham Lang biến bị động thành chủ động, dựa vào những sơ hở trong đường quyền của Lạc Thiên Quân mà phản kích. Hai người bảo trì trạng thái này liên tục vài chục bước, sau đó thế cồng của Lạc Thiên Quân bị phá nát, một quyền nhằm mặt hắn bay tới.
Bốp! Nhị trọng kính!
Thân thể Lạc Thiên Quân bị đánh lui liên lục về phía sau, mà hắn lại không thể né tránh, hắn không có cách nào ngăn cản việc va chạm trong lúc thi đấu.
Nếu không chạm quyền với Tham Lang, chẳng phải là bị hắn đánh mà không thể hoàn thủ sao?
Mà đây là chuyện mà Tham Lang mong chờ, lại một quyền tung ra, trong lúc Lạc Thiên Quân do dự, vẫn nâng quyền chờ chạm quyền với hắn, một lần nữa bị lực lượng quỷ dị ngầm phát ra kia đánh lùi hai bước.
Làm sao bây giờ?
Lạc Thiên Quân trán rịn mồ hôi, nếu không có biện pháp phá chiêu này, mình căn bản là không có cơ hội chạm quyền với hắn.
Lạc Thiên Quân biết, sau khi mình dùng thuốc kích thích, tốc độ ngang với Tham Lang, ít nhất hắn không thể vượt qua tốc độ của mình.
Nhưng khoảng cách về chiêu thức lại làm hắn không có cách nào, hắn xuất thân là quân nhân, từ nhỏ học không ít võ vẽ, sau khi nhập ngũ, đã được quân đội chính quy huấn luyện, nhưng chiêu nhị trọng kính này căn bản là trong quân đội không có ai sử dụng qua.
Lúc trước hắn còn tự hỏi Diệp Thu sao có thể tùy tiện tung ra một quyền mà đánh bay bạch hổ, hiện tại sau khi tự mình thử qua tư vị này, mới biết được, có chiêu thức cường đại cỡ nào.
Thà rằng chết trận, không thể lùi bước.
Đây là gia huấn của Lạc gia, cũng là câu hắn thường xuyên nói với cả tiểu đội, như hồi chuông vang lên bên tai hắn.
Được rồi, vậy tùy số mệnh đi.
Hạ quyết tâm, Lạc Thiên Quân nắm hai tay. Không hề lấy tốc độ thủ thắng, mà là mỗi bước đều là vạn phần trầm ổn đi tới Tham Lang, mỗi bước đều nặng trịch, sàn nhà dường như không chịu nổi trọng lượng, mà rung động ầm ầm.
Ầm!
Lạc Thiên Quân hung hăng tung một quyền với Tham Lang một quyền, Tham Lang vẻ mặt cười lạnh huy quyền.
Vẫn là Nhị Trọng Kính, nhưng hiện tại không đạt hiệu quả mình mong muốn, Lạc Thiên Quân liên tục chịu khổ bởi chiêu này, nào dám mắc mưu, khi tay hai người vừa tiếp xúc, nắm tay hắn thu về, một quyền khác tung ra, căn bản không cho Tham Lang cơ hội thở dốc.
"Muốn chết." Tham Lang quát lạnh một tiếng, thân thể lăng không lộn ngược lại, khi thân thể quay ngược 180 độ, hai chân như trường mâu đá tới cằm Lạc Thiên Quân.
Khi Lạc Thiên Quân lùi về sau, động tác đột nhiên biến hóa quỹ đạo, hai chân bổ xuống, như lưỡi câu, tốc độ nhanh kinh người.
Bốp!
Lạc Thiên Quân ngực bị trúng hai quyền, khí huyết trong cơ thể quay cuồng.
Tham Lang không cho Lạc Thiên Quân cơ hội, thân thể áp sát, hai tay ôm cổ hắn sau đó lên gối, một gối vào bụng hắn. Thần kinh còn chưa cảm thấy đau đớn, Tham Lang đã liên tục tung gối.
Toàn bộ thân thể bay lên.
Khi thân thể hắn còn chưa hạ xuống, Tham Lang lại như chớp đá ra, thân thể Lạc Thiên Quân lại bay lên.
"Đội trưởng."
"Đội trưởng."
"Mau cứu đội trưởng"
Hải Phòng liên hợp tiểu đội thấy đội trưởng đội mình như bong bóng cao su bị người ta đá lên đá xuống, đều phẫn nộ, muốn đánh ngã đám nhân viên công tác lên cứu đội trưởng.
Người chủ trì nhìn xung đột trên sân, chạy nhanh tới bàn mic nói: "Tiểu đội liên hợp Hải Phòng mau về vị trí, đội trưởng của các người đang ở trong trận đấu, nếu các người làm ảnh hưởng, liền bị xử nốc ao."
"Thi đấu cũng không thể tùy ý đánh chết người ta a." Có người la lớn.
"Đúng vậy."
Người chủ trì bất đắc dĩ đảo mắt về phía chủ tịch giám khảo.
Quách Chí Dũng nhìn tình huống trong sân, trong lòng cũng khó quyết định. Bình thường là người thi đấu bị đánh ngã không thể đứng dậy, hoặc chủ động nhận thua thì trận đấu mới chính thức chấm dứt.
Kẻ hiện tại đứng dưới mặt đất võ đài đã hoàn toàn chiếm thượng phong, người kia bay lên rơi xuống, căn bản không có cơ hội rơi xuống đất.
Cứ đánh tiếp không phải là cách, nếu chết người chính là tổn hại lớn, đây là bảo bối của quốc gia a.
Quách Chí Dũng thủ thế với người chủ trì, người chủ trì chạy tới tuyên bố trận đấu chấm dứt.
Kết cục của Lạc Thiên Quân là xương cốt toàn thân gãy không ít, nhưng khi nằm trên cáng cứu thương, ánh mắt vẫn trợn lên, đầu óc còn thanh tỉnh. Nguồn truyện:
Trên mặt không vui không buồn, chỉ lẳng lặng đảo mắt về phía Diệp Thu.
Có tiếc nuối, có oán hận, nhiều nhất vẫn là chờ mong.
Mình không hoàn thành được. hy vọng người khác có thể làm được vậy.
Trừ đội năm trong quá trình thi đấu được dùng thuốc kích thích, các tiểu đội khác vốn không có trường hợp đặc biệt như vậy.
Đội trưởng tiểu đội liên hợp Hải Phòng - Lạc Thiên Quân lấy ra một cái bình nhỏ, mở nắp ra đem chất lỏng màu xanh thẫm bên trong bình uống sạch không còn một giọt, ai nhìn cũng không hoài nghi rằng hắn là kẻ sắp chết khát.
Đại hội thi đấu tuy rằng không có văn bản nào quy định, trừ đội năm các đội khác không được dùng dược vật bào chế. Điểm này là từ những lần thi đấu khác ngầm ước định thành, các tiểu đội khác đều tự giác không sử dụng thứ gì, huống hồ bọn họ dù có muốn sử dụng, quốc gia chưa chắc đã cung cấp.
Thấy Lạc Thiên Quân lấy ra bình thuốc uống, không chỉ có thành viên trong đội xôn xao, mà giám khảo trong thính phòng cũng có chút đứng ngồi không yên.
Việc này phải xử lý ra sao?
Nếu cho phép Lạc Thiên Quân sử dụng thuốc cơ nhân, vậy sau này thành viên của các đội khác cũng sử dụng thì sao? Vậy đại hội thi đấu này căn bản là không thể khống chế.
Nếu không cho phép Lạc Thiên Quân sử dụng, vậy cần xử lý thế nào?
Cấm thi đấu? Hủy bỏ thành tích?
Nếu vậy, các đội viên khác liệu có ý kiến hay không?
Diệp Thu chính là muốn lợi dụng tâm lý thủ thắng của Lạc Thiên Quân, mượn tay hắn xé ra một lỗ hổng trong đống quy tắc bất công của đại hội này.
Nếu quy định của đại hội thi đấu không phù hợp với lợi ích của mọi tiểu đội, hắn sẽ là người đầu tiên phản đối. Tin rằng La Lan tiểu đội cũng làm theo mình, không chừng tiểu đội Cuồng Phong cũng ở sau góp thêm vài tiếng.
Dù sao, quy tắc kia quả thật không phù hợp.
Ý muốn của Diệp Thu chính là đập nát tất cả các quy tắc.
"Quách tham mưu trưởng, ông xem....... chuyện này nên xử lý thế nào? Trước kia cũng không có quy định cụ thể, trừ đội năm là tiểu đội đặc biệt do quốc gia bồi dưỡng sinh hóa, các tiểu đội khác không có tiền lệ này." Phó cục trưởng Cao Sâm vẻ mặt cười cười nói với Phó tham mưu trưởng Quách Chí Dũng.
Quách Chí Dũng quy đầu đi, nhìn về mấy tên giám khảo khác, nói: "Các người xem xử lý thế nào?"
"Tôi thấy được, có thể dùng. Dù sao, đại hội thi đấu cũng không có quy định rõ ràng rằng không cho phép tiểu đội khác sử dụng thuốc kích thích gen, nếu chúng ta tùy tiện sử phạt, sợ là mọi người không phục. Khiến tiểu đội khác có tâm lý bài xích đại hội, sang năm chắc không tới tham chiến, đại hội này có thể đi xuống hay không?" Tướng quân Trương Viêm người luôn trầm mặc bỗng nhiên đưa ý kiến.
Tham mưu trưởng Quách Chí Dũng không đưa ra ý kiến chỉ gật đầu, nhìn về phía Lâm Thương Lan cùng Yến Thanh Phong hai người này tham gia lựa chọn thành viên mới của quân đội đặc biệt, hỏi: "Còn mọi người thấy thế nào?"
"Tôi thấy được, đã thi đấu thì phải công bình, nếu chỉ cho phép một tiểu đội dùng thuốc vậy sẽ khiến các đội khác không phục. Hoặc là tất cả đều được sử dụng, hoặc tất cả đều không được." Lâm Thương Lan đảo mắt qua Yến Thanh Phong, lạnh giọng nói.
"Tôi tán thành lời của Lâm đội trưởng, thi đấu phải chú trọng công bằng, công bằng chính là nguyên tắc, nhưng mà tôi có chút không rõ, đội năm vốn là bộ đội sinh hóa bí mật của quốc gia, hoen nữa bình thường trong huấn luyện cũng lấy đội năm làm trung tâm, cấp trên cho phép đội năm dùng thuốc, vì thuốc mới khiến họ bộc lộ hết thực lực. Về phần các tiểu đội khác, quốc gia không có chủ trương này? Hơn nữa, tôi có chút tò mò, thuốc kích thích của Lạc đội trưởng là từ đâu mà có?"
Yến Thanh Phong cười cười nói.
Tham mưu trưởng Quách Chí Dũng ngẫm nghĩ, nói: "Như vậy, theo ý mọi người, đối với tình huống thành viên của các đội khác dùng thuốc, chúng là không phản ứng?"
Thấy mọi người trầm mặc không nói, tham mưu trưởng Quách Chí Dũng nói tiếp: "Quy chế của đại hội có lỗ hổng, là chúng ta làm việc sai lầm. Quả thật không thể lấy đó làm căn cứ phạt các đội viên dự thi khác. Sau này làm công tác trong đại hội phải cẩn thận hơn, tránh để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra. Đúng rồi, sau trận đấu này kết thúc, điều tra xem thuốc trong tay Lạc Thiên Quân ở đâu ra.... các người xác định đó là thuốc kích thích gen?"
Tham mưu trưởng Quách Chí Dũng nhìn Lạc Thiên Quân sau khi sử dụng thuốc, sắc mặt bình thường, thần thái không có gì bất ổn, thể trạng bình thường, thân thể không phát ra tiếng xương nở, không chút hiện tượng khác thường nào xảy ra, vẻ mặt nghi hoặc.Cái này khác hẳn với tình huống của đội viên đội năm sau khi biến thành chiến sĩ sinh hóa, hắn chả lẽ uống đường gluco cô đặc để bổ sung thể lực?
Thuốc giả?
Lạc Thiên Quân sau khi uống thuốc, vẻ mặt mê mang.
Như là không có phản ứng gì a.
Hắn lúc trước nhìn Bạch hổ uống thuốc xong, khớp xương trong cơ thể đều run lên, hơn nữa ngày càng mạnh, nhưng bản thân lại không thấy xảy ra hiện tượng gì, chuyện gì đây?
Thậm chí Diệp Thu ngồi trong thính phòng cũng âm trầm sắc mặt, cô ả La Tú kia sẽ không đột nhiên muốn vui đùa với mình kiểu này chứ?
Đột nhiên bụng Lạc Thiên Quân như bị thiêu đốt.
Loại nóng bức sinh ra trong nháy mắt, loại nóng mức này vẫn nằm trong phạm vi cơ thể con người có thể chịu đựng.
Lạc Thiên Quân thấy cảm giác mệt mỏi trên người lúc trước sau khi được cỗ khí nóng kia chạy qua, những bộ phận bị thương lúc trước có thể cảm giác rõ ràng đã hồi phục bình thường.
Lực lượng như trăm sông đổ ra biển cuồn cuộn tiến vào cơ thể.
A!
Lạc Thiên Quân nặng nề thở ra một ngụm khí nóng, thân thể như nhẹ đi mười cân.
Một lần nữa niềm tin chiến thắng quay lại với Lạc Thiên Quân.
Vù vù!
Né tránh, công kích, né tránh, công kích.
Lực lượng của Lạc Thiên Quân như dòng trường giang, chảy mãi không thôi, vô luận là lực đạo hay tốc độ đều nâng cao gấp mấy lần, hiện tại việc hắn cần làm là điên cuồng tấn công, để khi mình còn trong trạng thái tốt nhất, đánh ngã Tham Lang.
Phải thắng, gã đàn ông mà hắn muốn khiêu chiến đang ở phía trước chờ hắn.
Ầm!
Ầm!
Lạc Thiên Quân điên cuồng tung một hơi mười tám quyền, Tham Lang vung tay đỡ mười tám quyền.
Nhưng sau đó bộ mặt có chút tùy tiện lúc trước của Tham Lang đã trở nên ngưng trọng.
Đây là thuốc kích thích gì vậy? Từ trước đến giờ còn chưa nghe qua.
Nhìn uy lực của thuốc, tác dụng của nó còn vượt qua giai đoạn đỉnh cao của thành viên đội năm sau khi dùng thuốc. Hơn nữa không có tác dụng phụ khác với thuốc kích thích gen đội năm sử dụng, có ba mươi phút thân thể mất hết sức lực.
Mặc kệ là ai, cũng không thể cản bước đội năm.
Tham Lang hú lên một tiếng, như một con chó sói bị thương ngửa đầu rống giận.
Bị người ta đánh lui cả nửa ngày, khiến đội trưởng lâm thời Tham Lang của đội năm cảm thấy nỗi sỉ nhục to lơn. Bọn họ đều là đánh người ta, có khi nào gặp tình huống như vậy?
Kẻ dám khiêu chiến quyền uy đội năm, giết không tha!
Tham Lang biến bị động thành chủ động, dựa vào những sơ hở trong đường quyền của Lạc Thiên Quân mà phản kích. Hai người bảo trì trạng thái này liên tục vài chục bước, sau đó thế cồng của Lạc Thiên Quân bị phá nát, một quyền nhằm mặt hắn bay tới.
Bốp! Nhị trọng kính!
Thân thể Lạc Thiên Quân bị đánh lui liên lục về phía sau, mà hắn lại không thể né tránh, hắn không có cách nào ngăn cản việc va chạm trong lúc thi đấu.
Nếu không chạm quyền với Tham Lang, chẳng phải là bị hắn đánh mà không thể hoàn thủ sao?
Mà đây là chuyện mà Tham Lang mong chờ, lại một quyền tung ra, trong lúc Lạc Thiên Quân do dự, vẫn nâng quyền chờ chạm quyền với hắn, một lần nữa bị lực lượng quỷ dị ngầm phát ra kia đánh lùi hai bước.
Làm sao bây giờ?
Lạc Thiên Quân trán rịn mồ hôi, nếu không có biện pháp phá chiêu này, mình căn bản là không có cơ hội chạm quyền với hắn.
Lạc Thiên Quân biết, sau khi mình dùng thuốc kích thích, tốc độ ngang với Tham Lang, ít nhất hắn không thể vượt qua tốc độ của mình.
Nhưng khoảng cách về chiêu thức lại làm hắn không có cách nào, hắn xuất thân là quân nhân, từ nhỏ học không ít võ vẽ, sau khi nhập ngũ, đã được quân đội chính quy huấn luyện, nhưng chiêu nhị trọng kính này căn bản là trong quân đội không có ai sử dụng qua.
Lúc trước hắn còn tự hỏi Diệp Thu sao có thể tùy tiện tung ra một quyền mà đánh bay bạch hổ, hiện tại sau khi tự mình thử qua tư vị này, mới biết được, có chiêu thức cường đại cỡ nào.
Thà rằng chết trận, không thể lùi bước.
Đây là gia huấn của Lạc gia, cũng là câu hắn thường xuyên nói với cả tiểu đội, như hồi chuông vang lên bên tai hắn.
Được rồi, vậy tùy số mệnh đi.
Hạ quyết tâm, Lạc Thiên Quân nắm hai tay. Không hề lấy tốc độ thủ thắng, mà là mỗi bước đều là vạn phần trầm ổn đi tới Tham Lang, mỗi bước đều nặng trịch, sàn nhà dường như không chịu nổi trọng lượng, mà rung động ầm ầm.
Ầm!
Lạc Thiên Quân hung hăng tung một quyền với Tham Lang một quyền, Tham Lang vẻ mặt cười lạnh huy quyền.
Vẫn là Nhị Trọng Kính, nhưng hiện tại không đạt hiệu quả mình mong muốn, Lạc Thiên Quân liên tục chịu khổ bởi chiêu này, nào dám mắc mưu, khi tay hai người vừa tiếp xúc, nắm tay hắn thu về, một quyền khác tung ra, căn bản không cho Tham Lang cơ hội thở dốc.
"Muốn chết." Tham Lang quát lạnh một tiếng, thân thể lăng không lộn ngược lại, khi thân thể quay ngược 180 độ, hai chân như trường mâu đá tới cằm Lạc Thiên Quân.
Khi Lạc Thiên Quân lùi về sau, động tác đột nhiên biến hóa quỹ đạo, hai chân bổ xuống, như lưỡi câu, tốc độ nhanh kinh người.
Bốp!
Lạc Thiên Quân ngực bị trúng hai quyền, khí huyết trong cơ thể quay cuồng.
Tham Lang không cho Lạc Thiên Quân cơ hội, thân thể áp sát, hai tay ôm cổ hắn sau đó lên gối, một gối vào bụng hắn. Thần kinh còn chưa cảm thấy đau đớn, Tham Lang đã liên tục tung gối.
Toàn bộ thân thể bay lên.
Khi thân thể hắn còn chưa hạ xuống, Tham Lang lại như chớp đá ra, thân thể Lạc Thiên Quân lại bay lên.
"Đội trưởng."
"Đội trưởng."
"Mau cứu đội trưởng"
Hải Phòng liên hợp tiểu đội thấy đội trưởng đội mình như bong bóng cao su bị người ta đá lên đá xuống, đều phẫn nộ, muốn đánh ngã đám nhân viên công tác lên cứu đội trưởng.
Người chủ trì nhìn xung đột trên sân, chạy nhanh tới bàn mic nói: "Tiểu đội liên hợp Hải Phòng mau về vị trí, đội trưởng của các người đang ở trong trận đấu, nếu các người làm ảnh hưởng, liền bị xử nốc ao."
"Thi đấu cũng không thể tùy ý đánh chết người ta a." Có người la lớn.
"Đúng vậy."
Người chủ trì bất đắc dĩ đảo mắt về phía chủ tịch giám khảo.
Quách Chí Dũng nhìn tình huống trong sân, trong lòng cũng khó quyết định. Bình thường là người thi đấu bị đánh ngã không thể đứng dậy, hoặc chủ động nhận thua thì trận đấu mới chính thức chấm dứt.
Kẻ hiện tại đứng dưới mặt đất võ đài đã hoàn toàn chiếm thượng phong, người kia bay lên rơi xuống, căn bản không có cơ hội rơi xuống đất.
Cứ đánh tiếp không phải là cách, nếu chết người chính là tổn hại lớn, đây là bảo bối của quốc gia a.
Quách Chí Dũng thủ thế với người chủ trì, người chủ trì chạy tới tuyên bố trận đấu chấm dứt.
Kết cục của Lạc Thiên Quân là xương cốt toàn thân gãy không ít, nhưng khi nằm trên cáng cứu thương, ánh mắt vẫn trợn lên, đầu óc còn thanh tỉnh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trên mặt không vui không buồn, chỉ lẳng lặng đảo mắt về phía Diệp Thu.
Có tiếc nuối, có oán hận, nhiều nhất vẫn là chờ mong.
Mình không hoàn thành được. hy vọng người khác có thể làm được vậy.