Diệp Thu quyền phong tiêu sái phiêu dật, huy quyền tạo nên tiếng gió vù vù, tốc độ cực nhanh, chỉ lát là tới, căn bản không cho đối thủ cơ hội nghe tiếng gió mà né tránh.
Mà Tham Lang cũng giống như Diệp Thu, ra tay nhẹ nhàng, tùy ý như gió nhẹ đẩy thuyền, nhìn như không chút khí lực nào. Nhưng khi vừa tiếp xúc lực đạo mãnh liệt tuôn ra, tạo thành một vùng gió cuộn bao vây đối thủ bên trong.
Quyền của Diệp Thu chạm với Tham Lang, không phát ra âm thanh oanh động nào, thân thể hai người không chút sứt mẻ, hai nắm tay chỉ nhẹ va chạm rồi lại tách ra, sau đó luân phiên giao thủ, điều này khiến người xem cực kì bực mình.
Dù thế nào cũng phải cho người ta biết ai khí lực lớn hơn mới phải, chẳng lẽ ngang nhau?
Nếu không phải trận này là trận chung kết, chỉ sợ có người la hò đánh trận giả.
Dáng vẻ hai người này thoạt không giống như đang tranh chức quán quân mà như chơi đùa. Anh sờ tôi, tôi sờ anh, phối hợp nhịp nhàng, như tâm đầu ý hợp vậy.....
Chỉ có Diệp Thu và Tham Lang biết, quyền đầu hai người va chạm mãnh liệt cỡ nào.
Trong nháy mắt hai người chạm quyền đầu tiên, Diệp Thu chỉ biết sức lực hai người không ai thua ai. Sau đó liền sử dụng nhị trọng kình, đẩy phản lực của quyền thứ nhất ra ngoài, Tham Lang cũng không do dự một đạo ám kình mạnh mẽ vọt ra, va chạm với Diệp Thu, hắn cũng dùng nhị trọng kình triệt tiêu nhị trọng kình của Diệp Thu.
Kỳ thật trong nháy mắt tiếp xúc, hai người đã công kích hai lần, hai lần xuất lực tương đương không phân thắng bại.
Diệp Thu vốn muốn sử dụng tam trọng kình, nhưng tạm thời bỏ qua.
Tam trọng kình có nhược điểm là hắn không biết Tham Lang có biết tam trọng kình hay không, hoặc là biết cách phá tam trọng kình, nếu cứ thế sử ra sẽ nguy hiểm, nếu để hắn tìm được chỗ sơ hở, hai người mới giao thủ, đã bị thua, còn gì là mặt mũi.
Vẫn là chọn đấu pháp an toàn, Diệp Thu quả thật cần một cao thủ để luyện chiêu, bằng không về sau chỉ sợ ngay cả Tiểu Bạch cũng không có biện pháp ứng phó.
Tiểu Bạch có Long Nữ chỉ dạy, Diệp Thu nếu không cố gắng, thật đúng là bị hắn vượt qua.
Tam cước chiết xạ, nhị trọng kình tiếp nhị trọng kình.
Diệp Thu qua vài lần thử chiêu cũng biết đại khái thực lực của Tham Lam, thân thể bắt đầu phiêu hốt, xiêu vẹo như người say, chớp ẩn chớp hiện trước mặt sau lưng Tham Làn, mỗi quyền đánh ra từ một hóa hai, không ngừng sử dụng ra nhị trọng kình.
Cả hai đều dùng nhị trọng kình? Vậy phải xem ai luyện thuần thục hơn, điểm này Diệp Thu vẫn có thừa tự tin.
Tam cước chiết xạ để tao sơ hở của đối phương, mà nhị trọng kình để sát thương, Diệp Thu lựa chọn đấu pháp như vậy, chỉ cần Tham Lang phản ứng chậm hoặc một quyền yếu hơn, Diệp Thu liền có thể cho hắn nếm chút đắng.
Tốc độ, Diệp Thu cùng rất am hiểu a.
Diệp Thu bắt đầu đẩy nhanh tốc độ công kích, lúc này mới làm cho đại bộ phận người xem thích thú.
Chỉ thấy Diệp Thu lướt nhẹ như bướm xuyên hoa di chuyển bốn phía xung quanh Tham Lang, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ thấy một cái bóng mơ hồ, không thấy rõ mặt mũi cùng động tác nữa.
Lạc Thiên Quân ánh mắt sáng quắc nhìn hai người trên đài, thì thào: "Võ công trong thiên hạ, nhanh không thể phá, nhanh không thể bại.... dù ta có mạnh bằng hắn, nhưng liệu có đủ năng lực đối mặt với tốc độ kia sao?"
"Nhanh, nhanh quá." Ngân Ly nhỏ giọng phân tích bên tai Thủy Điểu: "Tốc độ của người thường là một giây vài chuyển động, nhanh hơn chính là một giây mười cử động, lợi hại nhất là có thể mỗi giây làm ra hai mươi cử động đã là khủng bố, nhưng tốc độ của hắn địa khái là mỗi giây bốn mươi cử động."
Thủy điểu mở to mắt nhìn hỏi: "Đội trưởng..... chị nói tốc độ Diệp Thu gấp đối so với người khác?"
Ngân Ly gật đầu nói: "Theo số liệu có thể nói như vậy, nhưng em phải biết, coa thủ so chiêu, trong thời gian so quyền tạo ra cường lực rung động cỡ nào, cái đó không phải một vài từ là có thể biểu đạt. Từ lúc chị làm đội trưởng đội Tử La Lan đến này, xem ra chỉ có thực lực của Diệp Thu mới đủ sức tranh quán quân a."
Nghe thấy đội trưởng nói vậy, Thủy Điểu không hiểu sao trong lòng có chút hảo cảm, nhưng nhớ tới chuyện hắn sờ soạng tay mình, lại tức giận nói: "Tên sắc lang, hắn có thể lấy quán quân sao? Tham Lang của đội năm cũng lợi hại a."
Ngân Ly lắc đầu, nàng là đội trưởng ngay cả tâm tư nho nhỏ này của đội viên cũng không nhìn ra, cũng không đủ tư cách làm đội trưởng.
Cũng không giải thích nữa, chuyên chú nhìn lên sàn đấu.
Đúng vậy, Diệp Thu lần này là lần đầu biểu hiện ra tốc độ thực sự khi quyết đấu.
Tốc độ, vượt qua tốc độ phản ứng của võ giả bình thường gấp bội, vượt qua tốc độ công kích của Tham Lang hơn hai lần.
Diệp Thu không định ngay từ đầu đã thể hiện ra tốc độ, hắn còn cố gắng kìm chế tốc độ mình lại, không bỏ xa Tham Lang, nhưng lúc này hắn mới thực sự có chút giận.
Chân chính mở ra tốc độ cực hạn, lần này không thể kiềm chế nữa, như giữa không trung như thân thể bị bó lại, sau đó bung ra như cánh chim dang rộng tùy ý bay lượn.
Diệp Thu càng đánh càng nhanh, càng ngày càng tiêu dao, hận không thể hét lớn vài tiếng để phát tiết sung sướng trong lòng, như lúc cùng kẻ điên ngâm đoạn "Tiếu Hồng Trần"
Trần thế rất buồn cười
Si tình vô vị nhất
Tự cao cũng tốt
Đến cuối cuộc đời này
Trái tim không chút vương vấn
Thầm nghĩ chắc nửa đời mình tiêu dao. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Diệp Thu gặp kẻ điên cầm trường kiếm, một tay cầm hũ rượu, đấu ẩm một phen, lớn tiếng hát lên, không kìm nổi cảm giác hưng phấn này.
Lúc này, hắn cực kỳ giống mấy năm trước, khi một mình xuất quan, trời đất bao la, đường hoàng cuồng vọng, có thèm để mấy người vào mắt?
Vào Yến kinh, quyền lực tập trung trong tay nhà nước, hắn cũng phải cẩn thận hơn.
Hát vang
Uống rượu
Tùy ý chiến đấu
Đó mới là cuộc sống chân chính.
Nhân sinh là bể khổ, sao không thả mình tiêu dao?
"A..... ha ha thống khoái." Diệp Thu như được cởi mình, thông suốt hết thảy không khỏi lớn tiếng cười to, rút cuộc không nhịn được cười rộ lên.
Lúc này, tốc độ Diệp Thu lại tăng, nhanh đến độ mắt thường khó phân biệt cả trời như đầy quyền ảnh của hắn. Như là một bức tường, vây kín Tham Lang bên trong, phối hợp với thân pháp quỷ dị của hắn, lúc phía trước lúc phía sau, khi bên trái khi bên phải, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Tham Lang sắc mặt trưng trọng hẳn lên
Hắn có cảm giác áp lực, hơn nữa còn chút hơi thở nguy hiểm.
Nhiều năm rồi, không ai mang lại cho hắn cảm giác này, cho dù Yến Thanh Phong cũng không thể.
Tên kia như kẻ điên vừa công kích vừa cười to, không ngờ tốc độ vẫn nhanh như vậy, hắn rút cuộc soa có thể luyện ra?
Thân thủ thế này việc gì phải vào bộ đội đặc chủng? Đi làm sát thủ, sợ là đứng ở vị trí vua sát thủ.
Tốc độ của Tham Lang cũng rất nhanh ở trong đội năm không ai có thể so sánh với hắn. Khi Diệp Thu không ngừng tăng tốc độ, hắn cũng thầm nghĩ thủ một lần xem hắn còn nhanh đến mức độ nào, không ngờ dưới áp lực của mình, hắn vẫn không ngừng tăng tốc độ.
Cuối cùng nhanh đến nỗi ngược cả quy tắc vật lý, tốc độ bốn mươi cử động một giây, đây là khái niệm gì chứ? Cho dù mình có dùng thuốc cũng không nhanh hơn hắn.
Tham Lang trong lòng cười khổ không thôi, vì tranh cương hiếu thắng mà bức bách hắn, lúc này toàn thân hắn như ác ma được giải thoát, mình có biện pháp nào khiến hắn trở về trạng phái bình thường chứ?
Nhị trọng kình, bạo liệt.
Diệp Thu không quan tâm Tham Lang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm thấy mình tiến vào một trạng thái cực kì kỳ diệu. Giống như thiên địa không tồn tại, không còn bức bách, thân thể hắn như bay bổng, toàn thân tràn ngập sức sống, toàn thần như sợi bông, chịu lực tác động, lực càng mạnh thì tốc độ bay càng nhanh.
Tham Lang vừa mới tránh một cước ngang sườn của hẳn, sau đó rất nhanh đưa quyền chống đỡ một kích giữa ngực của Diệp Thu.
Quyền này thất bại, hóa ra là hư chiêu.
Tham Lang giật mình, thân thể muốn lùi về sau, nhưng lại cảm giác sau lưng có áp lực, lại tiến lên, quyền đầu kia lại như cũ xuất hiện.
"Có chút thú vị." Tham Lang nhíu mày, khóe miệng hắn xuất hiện một tia cười lạnh.
Lực quán trú vào tay phải, vốn bị vây trong quyền ảnh, Tham Lang như không hề để ý, một quyền xuyên qua, đánh thẳng vào trái tim Diệp Thu.
Đấu pháp lưỡng bại câu thương.
Mặc dù Diệp Thu có thể đánh thương hắn, hắn cũng phải chịu một quyền cực mạnh này của mình.
Diệp Thu không khỏi nhìn Tham Lang bằng cặp mắt khác xưa, tổ hợp tam cước chiết xạ kết hợp cục nhị trọng kình lại còn tốc độ cực nhanh của hắn, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, Tham Lang có thể tìm ra phương pháp hóa giải, hơn nữa có thể tìm được sơ hở trong quyền ảnh của mình
Mày muốn đánh bừa, vậy đánh bừa đi.
Diệp Thu như đột nhiên hóa đá, trong giây lát dừng tốc độ lại, từ cực nhanh trở thành cực lặng, không đến 0,1 giây, điều này khiến cho người xem có chút chấn động.
"Đi tìm chết đi." Diệp Thu điên cuồng cười, quyền phải cũng thẳng đánh đến quyền đầu của Tham Lang.
Diệp Thu quyền phong tiêu sái phiêu dật, huy quyền tạo nên tiếng gió vù vù, tốc độ cực nhanh, chỉ lát là tới, căn bản không cho đối thủ cơ hội nghe tiếng gió mà né tránh.
Mà Tham Lang cũng giống như Diệp Thu, ra tay nhẹ nhàng, tùy ý như gió nhẹ đẩy thuyền, nhìn như không chút khí lực nào. Nhưng khi vừa tiếp xúc lực đạo mãnh liệt tuôn ra, tạo thành một vùng gió cuộn bao vây đối thủ bên trong.
Quyền của Diệp Thu chạm với Tham Lang, không phát ra âm thanh oanh động nào, thân thể hai người không chút sứt mẻ, hai nắm tay chỉ nhẹ va chạm rồi lại tách ra, sau đó luân phiên giao thủ, điều này khiến người xem cực kì bực mình.
Dù thế nào cũng phải cho người ta biết ai khí lực lớn hơn mới phải, chẳng lẽ ngang nhau?
Nếu không phải trận này là trận chung kết, chỉ sợ có người la hò đánh trận giả.
Dáng vẻ hai người này thoạt không giống như đang tranh chức quán quân mà như chơi đùa. Anh sờ tôi, tôi sờ anh, phối hợp nhịp nhàng, như tâm đầu ý hợp vậy.....
Chỉ có Diệp Thu và Tham Lang biết, quyền đầu hai người va chạm mãnh liệt cỡ nào.
Trong nháy mắt hai người chạm quyền đầu tiên, Diệp Thu chỉ biết sức lực hai người không ai thua ai. Sau đó liền sử dụng nhị trọng kình, đẩy phản lực của quyền thứ nhất ra ngoài, Tham Lang cũng không do dự một đạo ám kình mạnh mẽ vọt ra, va chạm với Diệp Thu, hắn cũng dùng nhị trọng kình triệt tiêu nhị trọng kình của Diệp Thu.
Kỳ thật trong nháy mắt tiếp xúc, hai người đã công kích hai lần, hai lần xuất lực tương đương không phân thắng bại.
Diệp Thu vốn muốn sử dụng tam trọng kình, nhưng tạm thời bỏ qua.
Tam trọng kình có nhược điểm là hắn không biết Tham Lang có biết tam trọng kình hay không, hoặc là biết cách phá tam trọng kình, nếu cứ thế sử ra sẽ nguy hiểm, nếu để hắn tìm được chỗ sơ hở, hai người mới giao thủ, đã bị thua, còn gì là mặt mũi.
Vẫn là chọn đấu pháp an toàn, Diệp Thu quả thật cần một cao thủ để luyện chiêu, bằng không về sau chỉ sợ ngay cả Tiểu Bạch cũng không có biện pháp ứng phó.
Tiểu Bạch có Long Nữ chỉ dạy, Diệp Thu nếu không cố gắng, thật đúng là bị hắn vượt qua.
Tam cước chiết xạ, nhị trọng kình tiếp nhị trọng kình.
Diệp Thu qua vài lần thử chiêu cũng biết đại khái thực lực của Tham Lam, thân thể bắt đầu phiêu hốt, xiêu vẹo như người say, chớp ẩn chớp hiện trước mặt sau lưng Tham Làn, mỗi quyền đánh ra từ một hóa hai, không ngừng sử dụng ra nhị trọng kình.
Cả hai đều dùng nhị trọng kình? Vậy phải xem ai luyện thuần thục hơn, điểm này Diệp Thu vẫn có thừa tự tin.
Tam cước chiết xạ để tao sơ hở của đối phương, mà nhị trọng kình để sát thương, Diệp Thu lựa chọn đấu pháp như vậy, chỉ cần Tham Lang phản ứng chậm hoặc một quyền yếu hơn, Diệp Thu liền có thể cho hắn nếm chút đắng.
Tốc độ, Diệp Thu cùng rất am hiểu a.Diệp Thu bắt đầu đẩy nhanh tốc độ công kích, lúc này mới làm cho đại bộ phận người xem thích thú.
Chỉ thấy Diệp Thu lướt nhẹ như bướm xuyên hoa di chuyển bốn phía xung quanh Tham Lang, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ thấy một cái bóng mơ hồ, không thấy rõ mặt mũi cùng động tác nữa.
Lạc Thiên Quân ánh mắt sáng quắc nhìn hai người trên đài, thì thào: "Võ công trong thiên hạ, nhanh không thể phá, nhanh không thể bại.... dù ta có mạnh bằng hắn, nhưng liệu có đủ năng lực đối mặt với tốc độ kia sao?"
"Nhanh, nhanh quá." Ngân Ly nhỏ giọng phân tích bên tai Thủy Điểu: "Tốc độ của người thường là một giây vài chuyển động, nhanh hơn chính là một giây mười cử động, lợi hại nhất là có thể mỗi giây làm ra hai mươi cử động đã là khủng bố, nhưng tốc độ của hắn địa khái là mỗi giây bốn mươi cử động."
Thủy điểu mở to mắt nhìn hỏi: "Đội trưởng..... chị nói tốc độ Diệp Thu gấp đối so với người khác?"
Ngân Ly gật đầu nói: "Theo số liệu có thể nói như vậy, nhưng em phải biết, coa thủ so chiêu, trong thời gian so quyền tạo ra cường lực rung động cỡ nào, cái đó không phải một vài từ là có thể biểu đạt. Từ lúc chị làm đội trưởng đội Tử La Lan đến này, xem ra chỉ có thực lực của Diệp Thu mới đủ sức tranh quán quân a."
Nghe thấy đội trưởng nói vậy, Thủy Điểu không hiểu sao trong lòng có chút hảo cảm, nhưng nhớ tới chuyện hắn sờ soạng tay mình, lại tức giận nói: "Tên sắc lang, hắn có thể lấy quán quân sao? Tham Lang của đội năm cũng lợi hại a."
Ngân Ly lắc đầu, nàng là đội trưởng ngay cả tâm tư nho nhỏ này của đội viên cũng không nhìn ra, cũng không đủ tư cách làm đội trưởng.
Cũng không giải thích nữa, chuyên chú nhìn lên sàn đấu.
Đúng vậy, Diệp Thu lần này là lần đầu biểu hiện ra tốc độ thực sự khi quyết đấu.
Tốc độ, vượt qua tốc độ phản ứng của võ giả bình thường gấp bội, vượt qua tốc độ công kích của Tham Lang hơn hai lần.
Diệp Thu không định ngay từ đầu đã thể hiện ra tốc độ, hắn còn cố gắng kìm chế tốc độ mình lại, không bỏ xa Tham Lang, nhưng lúc này hắn mới thực sự có chút giận.
Chân chính mở ra tốc độ cực hạn, lần này không thể kiềm chế nữa, như giữa không trung như thân thể bị bó lại, sau đó bung ra như cánh chim dang rộng tùy ý bay lượn.
Diệp Thu càng đánh càng nhanh, càng ngày càng tiêu dao, hận không thể hét lớn vài tiếng để phát tiết sung sướng trong lòng, như lúc cùng kẻ điên ngâm đoạn "Tiếu Hồng Trần"
Trần thế rất buồn cười
Si tình vô vị nhất
Tự cao cũng tốt
Đến cuối cuộc đời này
Trái tim không chút vương vấn
Thầm nghĩ chắc nửa đời mình tiêu dao. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Thu gặp kẻ điên cầm trường kiếm, một tay cầm hũ rượu, đấu ẩm một phen, lớn tiếng hát lên, không kìm nổi cảm giác hưng phấn này.
Lúc này, hắn cực kỳ giống mấy năm trước, khi một mình xuất quan, trời đất bao la, đường hoàng cuồng vọng, có thèm để mấy người vào mắt?
Vào Yến kinh, quyền lực tập trung trong tay nhà nước, hắn cũng phải cẩn thận hơn.
Hát vang
Uống rượu
Tùy ý chiến đấu
Đó mới là cuộc sống chân chính.
Nhân sinh là bể khổ, sao không thả mình tiêu dao?
"A..... ha ha thống khoái." Diệp Thu như được cởi mình, thông suốt hết thảy không khỏi lớn tiếng cười to, rút cuộc không nhịn được cười rộ lên.
Lúc này, tốc độ Diệp Thu lại tăng, nhanh đến độ mắt thường khó phân biệt cả trời như đầy quyền ảnh của hắn. Như là một bức tường, vây kín Tham Lang bên trong, phối hợp với thân pháp quỷ dị của hắn, lúc phía trước lúc phía sau, khi bên trái khi bên phải, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Tham Lang sắc mặt trưng trọng hẳn lên
Hắn có cảm giác áp lực, hơn nữa còn chút hơi thở nguy hiểm.
Nhiều năm rồi, không ai mang lại cho hắn cảm giác này, cho dù Yến Thanh Phong cũng không thể.
Tên kia như kẻ điên vừa công kích vừa cười to, không ngờ tốc độ vẫn nhanh như vậy, hắn rút cuộc soa có thể luyện ra?
Thân thủ thế này việc gì phải vào bộ đội đặc chủng? Đi làm sát thủ, sợ là đứng ở vị trí vua sát thủ.
Tốc độ của Tham Lang cũng rất nhanh ở trong đội năm không ai có thể so sánh với hắn. Khi Diệp Thu không ngừng tăng tốc độ, hắn cũng thầm nghĩ thủ một lần xem hắn còn nhanh đến mức độ nào, không ngờ dưới áp lực của mình, hắn vẫn không ngừng tăng tốc độ.
Cuối cùng nhanh đến nỗi ngược cả quy tắc vật lý, tốc độ bốn mươi cử động một giây, đây là khái niệm gì chứ? Cho dù mình có dùng thuốc cũng không nhanh hơn hắn.
Tham Lang trong lòng cười khổ không thôi, vì tranh cương hiếu thắng mà bức bách hắn, lúc này toàn thân hắn như ác ma được giải thoát, mình có biện pháp nào khiến hắn trở về trạng phái bình thường chứ?
Nhị trọng kình, bạo liệt.
Diệp Thu không quan tâm Tham Lang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm thấy mình tiến vào một trạng thái cực kì kỳ diệu. Giống như thiên địa không tồn tại, không còn bức bách, thân thể hắn như bay bổng, toàn thân tràn ngập sức sống, toàn thần như sợi bông, chịu lực tác động, lực càng mạnh thì tốc độ bay càng nhanh.
Tham Lang vừa mới tránh một cước ngang sườn của hẳn, sau đó rất nhanh đưa quyền chống đỡ một kích giữa ngực của Diệp Thu.
Quyền này thất bại, hóa ra là hư chiêu.
Tham Lang giật mình, thân thể muốn lùi về sau, nhưng lại cảm giác sau lưng có áp lực, lại tiến lên, quyền đầu kia lại như cũ xuất hiện.
"Có chút thú vị." Tham Lang nhíu mày, khóe miệng hắn xuất hiện một tia cười lạnh.
Lực quán trú vào tay phải, vốn bị vây trong quyền ảnh, Tham Lang như không hề để ý, một quyền xuyên qua, đánh thẳng vào trái tim Diệp Thu.
Đấu pháp lưỡng bại câu thương.
Mặc dù Diệp Thu có thể đánh thương hắn, hắn cũng phải chịu một quyền cực mạnh này của mình.
Diệp Thu không khỏi nhìn Tham Lang bằng cặp mắt khác xưa, tổ hợp tam cước chiết xạ kết hợp cục nhị trọng kình lại còn tốc độ cực nhanh của hắn, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, Tham Lang có thể tìm ra phương pháp hóa giải, hơn nữa có thể tìm được sơ hở trong quyền ảnh của mình
Mày muốn đánh bừa, vậy đánh bừa đi.
Diệp Thu như đột nhiên hóa đá, trong giây lát dừng tốc độ lại, từ cực nhanh trở thành cực lặng, không đến 0,1 giây, điều này khiến cho người xem có chút chấn động.
"Đi tìm chết đi." Diệp Thu điên cuồng cười, quyền phải cũng thẳng đánh đến quyền đầu của Tham Lang.