Sự mẫn cảm của các giác quan Diệp Thu hơn hẳn người thường, khi tia chớp đầu tiên từ mắt Đường Quả chạm vào người anh, anh ngay lập tức cảm nhận được sát khí đằng đằng trong đó.
Sát thủ?
Phản ứng đầu tiên của Diệp Thu là muốn ấn Nhiễm Đông Dạ xuống gầm bàn. Nhưng nghe lại cho kỹ càng, tiếng bước chân của đối phương chưa đến độ tinh tế như của một tên sát thủ nên có, mà dẫm huỳnh huỵch trên mặt thảm, có vẻ tức giận đùng đùng.
Sau khi Diệp Thu liếc nhìn và biết rằng người đang đi đến là Đường Quả, anh mới nhận ra đoán định của mình hoàn toàn sai lầm.
Mặc dù người đang bước đến không phải sát thủ, nhưng lòng Diệp Thu không thấy thoải mái chút nào. Dưới gương mặt tươi cười như hoa của Đường Quả, Diệp Thu đang dày vò không biết có phải ẩn giấu một tên sát thủ đang muốn bắn mình một phát hay không.
"Sao lại để cho hai người họ gặp nhau cơ chứ?"
Đường Quả dáng người dong dỏng đi tới, chẳng thèm để mắt đến Diệp Thu một cái, mà lại hoan hỷ chào Nhiễm Đông Dạ, nói: "Chị Đông Dạ, thật là tình cờ. Chị cũng đến đây ăn cơm à?"
"Đúng vậy. Thầy Lâm thích ăn mỳ Ý, đồng nghiệp tôi nói mỳ Ý ở đây rất chính thống, nên chúng tôi đến nếm thử." Nghiêm Đông Dạ cười đáp.
"Thầy Lâm?" Đường Quả nghi hoặc nhìn Lâm Tịch. Càng ngày càng cảm thấy mơ hồ, cảm giác như người đàn ông xuất chúng này có nét gì quen lắm.
"Chào anh, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu?" Đường Quả chủ động hỏi. Cô vốn là người thẳng tính, nói năng rất ít khi vòng vèo. Mặc dù thời gian trước đã xảy ra khá nhiều chuyện, làm tính cô thay đổi nhiều. Sau khi quan hệ của cô và Diệp Thu đã bình thường trở lại, cô lại bất giác trở về con người trước kia.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Hơn nữa thân phận của Đường Quả giờ đây đã không giống như trước kia nữa, yêu cầu cô phải từng giờ từng phút đoan trang, giữ vững hình tượng cao quý lãnh đạm của mình, nhưng Đường Quả hầu hết đều làm việc đó không mấy hoàn hảo.
Cô không phải là người thích bị gò bó, cả ngày đeo cái mặt nạ ấy để sống, làm cô có cảm giác mệt mỏi và chán nản.
Chỉ là vẫn chưa có cách nào để giải quyết, vì thế cô mới miễn cưỡng thế này.
"Chắc là chưa." Lâm Tịch suy nghĩ thăm dò Đường Quả, rồi lắc đầu.
Lại là một cô gái ưu tú, nhìn vẻ bề ngoài không kém gì Nhiễm Đông Dạ. Mặc dù quần áo trên người cô không gắn mác, nhưng những thiết kế thời thượng lúc bấy giờ, những đường cắt tinh tế và cả chất liệu vải cao cấp cũng có thể làm người ta biết rằng giá của nó không hề rẻ.
Tay cầm chiếc túi có màu da ngựa vằn trông như một chiếc thuyền, càng là mẫu mới nhất của năm nay, hơn nữa là đồ hiếm, báo giá trên mạng là 1690000 tệ. Ngay cả những minh tinh điện ảnh của Hồng Kông đều không nỡ bỏ tiền ra mua hoặc là không mua được, cô ấy lại có một chiếc?
Vì tính đặc thù công việc của Lâm Tịch, vì thế anh ta rất nắm vững về xu thế thời trang hiện hành. Vì vậy, nhìn thấy quần áo, cách trang điểm và túi xách của Đường Quả, anh đã biết rằng cô gái này thuộc tầng lớp giàu có.
Cô gái này có lai lịch thế nào?
Cô ấy có quan hệ gì với Diệp Thu? Sao cứ có cảm giác ba người họ có gì kỳ lạ lắm?
Nhiễm Đông Dạ sợ Đường Quả lại làm trò cười giống như Diệp Thu, nếu vậy, người viết lời là Vương Lâm Tịch sẽ bị hai người họ làm xấu hổ đến chết mất, nên chủ động giới thiệu: "Vi này là tác giả viết lời nổi tiếng nhất và tài năng nhất trong nước, thầy giáo Lâm Tịch. Những ca khúc kinh điển như "vua Karaoke", "đổi hướng tình yêu", "mười năm", đều ra lò từ bàn tay anh, còn từng làm người viết lời cho Vương Phỉ nữa."
"A!" Đường Quả hét lên một tiếng như đang làm chuyện đó vậy. Mặt đầy sao nhìn Lâm Tịch, nói: "Anh là ông Lâm Tịch đó ư?"
"Hình như vậy." Lâm Tịch bị người con gái mỹ miều thời thượng trước mặt hỏi một câu làm cho anh ta có chút giật mình.
"Thảo nào tôi thấy quen quá, thì ra là người viết lời cho Vương Phỉ. Tôi thích nhất là nghe Vương Phỉ hát, tôi cảm thấy những lời lẽ đó thật đẹp. Vì vậy đã tìm tư liệu của anh trên mạng. Anh béo hơn một chút so với ảnh đấy, tôi không nhận ra nữa." Đường Quả xúc động nói.
Diệp Thu chọc chọc vào lưng Đường Quả. Sao lại nói thẳng tuột như một đứa trẻ ngốc thế cơ chứ?
"Anh chọc người tôi làm gì?" Đường Quả quay đầu trừng mắt với Diệp Thu, đáng lẽ đã rất bực mình với anh ta tối hôm nay rồi, bây giờ gọi là đã tìm được cái cớ trút giận.
Con sói già, làm bà cô này mặc váy ngắn lạnh chết đi sống lại, bản thân mình lại ở đây tán gái. Thật là đáng ghét.
Mùa xuân ở miền bắc Trung Hoa đến rất chậm, bây giờ mặc dù đã là đầu xuan, nhưng vẫn rất giá rét. Mặc dù không cần mặc áo bong,nhưng một chiếc áo len là thứ không thể thiếu. Ăn mặc váy ngắn lộ cả một mảng đùi như Đường Quả, cần có dũng khí lớn lắm.
Đại tiểu thư Đường Quả quên mất rồi, váy ngắn là tự cô mặc lên, chẳng liên quan gì đến Diệp Thu hết.
Đường Quả nói không sai, từ năm 2000 bị mắc chứng lo âu, anh phải ở nhà dưỡng bệnh một thời gian, nên có béo hơn chút đỉnh. Nhưng không ngờ sau khi chạy đến đại lục, lại bị một cô gái thẳng ruột ngựa nói ra.
Khi ở công ty Nhiễm Đông Dạ, có không ít cô gái ngưỡng mộ xin chữ ký của anh. Những lời họ nói rất thông minh, nói bản thân anh đẹp trai hơn ảnh, có khí chất đàn ông hoặc là u buồn, như là những chàng hoàng tử trong cổ tích vậy.
Có hoàng tử nào béo như thế này sao? Tình trạng của bản thân mình mình lại không tự biết sao?
Lâm Tịch tưởng rằng con gái Trung Quốc đều nói năng uyển chuyển vậy, không ngờ lại có người thẳng ruột ngựa thế này. Vì thế, tính cách của Đường Quả làm Lâm Tịch rất thích.
Diệp Thu biết Đường Quả nhất định rất giận anh, anh cũng không ngờ rằng gặp Nhiễm Đông Dạ ở nhà ăn này. Nhà ăn là do anh chọn, vị trí cũng là do anh chọn, nếu nói việc này chẳng có chút quan hệ gì với mình, có lẽ Đường Quả sẽ nhìn anh như nhìn một đứa thần kinh mất.
Yến Kinh lớn đến vậy, chẳng lẽ chỉ có một cửa hàng bán đồ ăn nhanh của Ý?
Trước đó đi ăn cơm chưa bao giờ bắt gặp, hôm nay lại gặp trong lúc muốn ăn hai người với mình?
Tất nhiên, Đường Quả cũng đang trách móc Diệp Thu. Cô tưởng rằng Nhiễm Đông Dạ là do Diệp Thu mời đến, cố ý giả vờ là vô tình trước mặt cô.
Hứ, chút tài mọn ấy, mà nghĩ là lừa được tôi sao?
Bổn tiểu thư năm đó đã xem một quyển sách là "Nhà bên có con gái mới lớn", nhân vật nam chính Lâm Phong trong đó tán gái còn tài hơn anh nhiều. Hèn chi người ta năm thê bảy thiếp, còn anh có một người cũng chẳng tán được.
Cấp thấp.
Thủ đoạn tán gái quá là cấp thấp.
Diệp Thu cười gượng gạo, nói: "Tôi mời cô ngồi. Mọi người cứ đứng thế này chẳng hay gì, cô xem, người trong nhà ăn đều nhìn về đây rồi."
"Người ta nhìn thì kệ người ta, tôi ngồi hay không liên quan gì đến anh?" Đường Quả tức giận nói.
"Bọn họ đang nhìn chân của cô đấy." Diệp Thu nói nhỏ bên tai Đường Quả.
Đường Quả hơi đỏ má, nhìn xung quay một cách không hề thiện ý. Rồi mới ngồi dùng dằng ngồi xuống.
"Thầy Lâm, sao anh lại có thời gian đến Yến Kinh này? Bao giờ thì anh về? Nhất định phải cho tôi có cơ hội được làm bạn với nhà địa chủ đấy. Từ bé đến giờ tôi chưa ngưỡng mộ ai, chỉ thấy anh viết lời thật tài."
"Ha ha, cám ơn. Có lẽ tôi còn phải ở Yến Kinh một thời gian nữa." Lâm Tịch cười gật đầu.
Nhiễm Đông Dạ lúc này mới tỉnh ra, vội vàng giới thiệu: "Thầy Lâm, rất xin lỗi, tôi chưa giới thiệu với thầy. Vi này là Đường Quả, chủ tịch hội đồng Quản Trị tập đoàn nhà họ Đường. Chủ tịch trẻ nhất toàn châu Á đấy, cũng là người phụ nữ giàu có nhất. Nếu cô ấy muốn mời anh, anh nhất định đừng khách khí."
Cứ để ý mãi việc xử lý mối quan hệ của mình, Đường Quả và Diệp Thu, Nhiễm Đông Dạ hôm nay cũng có chút lộn xộn rồi. Trong đầu mơ mơ hồ hồ, không biết đang nghĩ gì nữa.
Lần này đến lượt Lâm Tịch kinh ngạc rồi. Anh ta ngạc nhiên hỏi một câu: "Chủ tịch tập đoàn họ Đường? Là chủ tịch tập đoàn Đường Quả gần đây thường lên báo kinh tế tài chính đó à?"
"Chính là cô ấy." Nhiễm Đông Dạ gật đầu, trong lòng có chút xót xa. Bản thân mình có lẽ hát cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền bằng Đường Quả.
Đàn ông bây giờ đều thích phụ nữ giàu có. Và cũng đều hy vọng phụ nữ giàu có thích mình, Diệp Thu không phải là hạng người này chứ? Nếu như so về gia sản, thì bản thân mình không thể bằng Đường Quả được.
"Chị Đông Dạ quá lời rồi. Tôi chỉ là may mắn một chút thôi, có một người cha tốt." Đường Quả khiêm tốn nói.
"Không." Lâm Tịch lắc đầu. "Thành công của con người đều rất ngẫu nhiên. Thật là tình cờ. Trên máy bay tôi có xem được một tờ báo kinh tế tài chính, lại thấy trên đó có cuộc phỏng vấn riêng của cô. Lúc đó tôi còn nghĩ, người con gái trẻ được giới tài chính xem là tài nữ trông thế nào kia, không ngờ lại được gặp cô nhanh như vậy. Vì Đường Quả rất ít khi nhận lời những tạp chí hoặc tòa báo đến chụp ảnh cô nên hầu như trên mặt báo chỉ có những lời lẽ văn tự, chứ không có ảnh. Lâm Tịch được Nhiễm Đông Dạ giới thiệu, mới đem người con gái có chút điêu ngoa ngồi trước mặt mình liên hệ với người chủ tịch tập đoàn toàn tài thông minh, nho nhã, xinh đẹp, lương thiện, thu hút trên báo.
Mặc dù, kiểu liên hệ này làm cho con người ta cảm thấy rất đối lập.
Có văn hóa? Rất hàm súc?
Ai lại nghĩ đến việc dùng những từ này để miêu tả cô ấy nhỉ? Thật là đánh đàn linh tinh.
Người có yêu cầu rất cao về ngôn ngữ như Lâm Tịch thầm nghĩ.
"Cảm ơn thầy Lâm" Đường Quả cười cảm kích, nói: "Thầy Lâm, chị Đông Dạ, mọi người nhất định có công việc phải bàn đúng không? Vậy tôi và Diệp Thu không làm phiền hai người ăn tối nữa."
Sau đó cô quay mặt lại phía Diệp Thu, nói thầm: "Bàn anh đặt ở chỗ nào?"
Diệp Thu cười đau khổ, chỉ về phía đối diện tấm tường nước.
"Vậy chúng ta qua đó đi." Đường Quả đứng dậy nói.
Nhiễm Đông Dạ có chút căng thẳng, cô không muốn Diệp Thu ăn tối với một người khác đặc biệt lại là địch thủ lớn nhất của cô trước mặt cô.
Nếu như vậy, bản thân mình có ăn cũng chẳng biết mùi vị ra sao nữa rồi.
Thế là cô cười nói: "Không sao, lúc ăn cơm thì còn nói chuyện công việc gì nữa? Đã đến rồi, thì mọi người ăn cùng nhau đi. Đông người cũng vui hơn."
"Thôi vậy. Lần sau chúng tôi sẽ mời chị Đông Dạ vàn thầy giáo Lâm ăn cơm." Đường Quả cười ngọt như mía lùi.
"Có ý mời không bằng gặp nhau ngẫu nhiên mà. Lại đúng lúc mọi người đang rất vui, tôi có mấy vấn đề cần anh Diệp Thu và cô chỉ giáo"
"Những vấn đề chuyên môn về âm nhạc của chị, chúng tôi sao hiểu được?"
"Hiều được mà. Ca khúc bắt nguồn từ trái tim. Hai người là bạn tốt nhất của tôi, cũng phải cho ý kiến tham khảo chứ?"
Nhìn thấy hai người mặt hoa da phấn giọng nói ngọt ngào mà lại đấu khẩu sắc như dao, Diệp Thu và Lâm Tịch cười đau khổ.
Nguyên nhân Diệp Thu cười đau khổ là, anh biết hôm nay sẽ không ăn yên lành được rồi.
Nguyên nhân Lâm Tịch cười đau khổ là, anh đã hiểu được tại sao Đông Dạ lại viết "Bổ sung" rồi.
Người đàn ông này, rốt cuộc có gì hấp dẫn, mà lại để cho hai cô gái đẹp như hoa này đắm đuối đến thế?
Lâm Tịch nhìn chằm chằm Diệp thu dò xét, trong lòng dường như có gì đó đang manh nha.
Đấy là cảm giác đã linh tính được điều gì đó.
Vương Cẩm Tú đi theo Đường Quả đến nhà hàng ăn mỳ Ý, nhìn thấy xe của Đường Quả đỗ ở một nơi không xa, liền mắng trong lòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Anh ta khó khăn lắm mới biết được Đường Quả thích ăn sườn bò, cũng nghe nói rằng sườn bò ở đây làm rất chính cống, bèn nghĩ mời cô tới ăn. Chỉ cần cô chịu đi cùng, thì bước đầu đã coi là thành công rồi.
Nhưng, không ngờ lại bị cô ấy từ chối thẳng thừng một lần nữa. Lại còn từ chối trước mặt bao nhiêu người.
Bây giờ, anh ta đã hiểu được câu một người không ăn hết hai suất của Đường Quả. Chẳng lẽ có một người đàn ông nào khác cũng mời cô ấy ăn sao?
Kỳ lạ thật, chẳng lẽ những tin tức thám tử mang đến cho anh lại là giả? Chẳng phải đã nói là Đường Quả từ trước đến giờ chưa từng hẹn hò với một người đàn ông lạ mặt nào sao?
Những tên đó nếu dám lừa bịp mình, thì hãy cứ đợi bị đuổi khỏi Yến Kinh. Vương Cẩm Tú giận dữ nghĩ bụng.
Đường Quả, con đàn bà tiện nhân như cô cũng đừng đắc ý. Vương Cẩm Tú tôi đã muốn đàn bà nào vào tay thì đừng hòng chạy thoát.
Vương Cẩm Tú không vội vào ngay, mà mở cửa sổ xe, hút một điếu thuốc, rồi mới cúi đầu bước vào nhà ăn.
Có lẽ vì Đường Quả quá xinh đẹp, cũng có thể là do bản thân mình quá để ý đến Đường Quả, Vương Cẩm Tú vừa bước vào nhà ăn liền nhìn thấy Đường Quả ngồi cạnh bức tường nước và…
Vương Cẩm Tú tròn mắt, người phụ nữ ngồi đối diện với cô ấy là ai?
Sao lại xinh đẹp đến mức độ như vậy?
Vương Cẩm Tú không phải là chưa thấy gái đẹp bao giờ, mà ngược lại, anh ta đã từng thấy quá nhiều gái đẹp. Học viện âm nhạc, học viện nghệ thuật, học viện biểu diễn điện ảnh ở Yến Kinh, tất cả những học viên ở đó thường xuyên đến các CLUB tiếp rượu anh ta, có khi Vương Cẩm Tú vui vẻ, còn đưa họ về để cùng vui vẻ.
Những người tương lai sẽ bước lên con đường nghệ thuật đều rất xinh đẹp, hơn nữa họ đã có nền tảng vũ đạo, eo họ dẻo như rắn, mềm mại và rất đàn hồi, còn có thể làm những động tác rất khó.
Nhưng những người đàn bà đó so sánh với Đường Quả và người phụ nữ trước mặt cô, thì thiếu chút khí chất. Một loại khí chất cao quý và chói lóa. Loại khí chất này không phải cứ mặc một bộ quần áo mới, đi một đôi giày mới là có thể tạo ra được, mà nó là kết quả của việc dạy dỗ trong gia đình, phải mất mười năm mới hình thành được.
Xem ra, phải cho người đi dò thăm xem tình hình của người con gái đó ra sao. Vương Câm Tú nghĩ.
Vị trí trong nhà ăn không nhiều, Vương Cẩm Tú đã gọi người sắp xếp cho anh ta một chỗ ngồi đối lưng với Đường Quả, cách Đường Quả không xa, có thể nghe thấy họ nói chuyện. Hơn nữa dựa lưng vào họ, không sợ họ phát hiện ra.
Sau khi gọi món, Vương Cẩm Tú mới nghĩ ra một vấn đề.
Diệp Thu, tên tiểu tử đó sao cũng có mặt ờ đây?
Nghĩ đến gương mặt của thằng cha đó, Vương Cẩm Tú có chút khó chịu.
Sự mẫn cảm của các giác quan Diệp Thu hơn hẳn người thường, khi tia chớp đầu tiên từ mắt Đường Quả chạm vào người anh, anh ngay lập tức cảm nhận được sát khí đằng đằng trong đó.
Sát thủ?
Phản ứng đầu tiên của Diệp Thu là muốn ấn Nhiễm Đông Dạ xuống gầm bàn. Nhưng nghe lại cho kỹ càng, tiếng bước chân của đối phương chưa đến độ tinh tế như của một tên sát thủ nên có, mà dẫm huỳnh huỵch trên mặt thảm, có vẻ tức giận đùng đùng.
Sau khi Diệp Thu liếc nhìn và biết rằng người đang đi đến là Đường Quả, anh mới nhận ra đoán định của mình hoàn toàn sai lầm.
Mặc dù người đang bước đến không phải sát thủ, nhưng lòng Diệp Thu không thấy thoải mái chút nào. Dưới gương mặt tươi cười như hoa của Đường Quả, Diệp Thu đang dày vò không biết có phải ẩn giấu một tên sát thủ đang muốn bắn mình một phát hay không.
"Sao lại để cho hai người họ gặp nhau cơ chứ?"
Đường Quả dáng người dong dỏng đi tới, chẳng thèm để mắt đến Diệp Thu một cái, mà lại hoan hỷ chào Nhiễm Đông Dạ, nói: "Chị Đông Dạ, thật là tình cờ. Chị cũng đến đây ăn cơm à?"
"Đúng vậy. Thầy Lâm thích ăn mỳ Ý, đồng nghiệp tôi nói mỳ Ý ở đây rất chính thống, nên chúng tôi đến nếm thử." Nghiêm Đông Dạ cười đáp.
"Thầy Lâm?" Đường Quả nghi hoặc nhìn Lâm Tịch. Càng ngày càng cảm thấy mơ hồ, cảm giác như người đàn ông xuất chúng này có nét gì quen lắm.
"Chào anh, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu?" Đường Quả chủ động hỏi. Cô vốn là người thẳng tính, nói năng rất ít khi vòng vèo. Mặc dù thời gian trước đã xảy ra khá nhiều chuyện, làm tính cô thay đổi nhiều. Sau khi quan hệ của cô và Diệp Thu đã bình thường trở lại, cô lại bất giác trở về con người trước kia.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Hơn nữa thân phận của Đường Quả giờ đây đã không giống như trước kia nữa, yêu cầu cô phải từng giờ từng phút đoan trang, giữ vững hình tượng cao quý lãnh đạm của mình, nhưng Đường Quả hầu hết đều làm việc đó không mấy hoàn hảo.
Cô không phải là người thích bị gò bó, cả ngày đeo cái mặt nạ ấy để sống, làm cô có cảm giác mệt mỏi và chán nản.
Chỉ là vẫn chưa có cách nào để giải quyết, vì thế cô mới miễn cưỡng thế này.
"Chắc là chưa." Lâm Tịch suy nghĩ thăm dò Đường Quả, rồi lắc đầu.
Lại là một cô gái ưu tú, nhìn vẻ bề ngoài không kém gì Nhiễm Đông Dạ. Mặc dù quần áo trên người cô không gắn mác, nhưng những thiết kế thời thượng lúc bấy giờ, những đường cắt tinh tế và cả chất liệu vải cao cấp cũng có thể làm người ta biết rằng giá của nó không hề rẻ.
Tay cầm chiếc túi có màu da ngựa vằn trông như một chiếc thuyền, càng là mẫu mới nhất của năm nay, hơn nữa là đồ hiếm, báo giá trên mạng là 1690000 tệ. Ngay cả những minh tinh điện ảnh của Hồng Kông đều không nỡ bỏ tiền ra mua hoặc là không mua được, cô ấy lại có một chiếc?
Vì tính đặc thù công việc của Lâm Tịch, vì thế anh ta rất nắm vững về xu thế thời trang hiện hành. Vì vậy, nhìn thấy quần áo, cách trang điểm và túi xách của Đường Quả, anh đã biết rằng cô gái này thuộc tầng lớp giàu có.
Cô gái này có lai lịch thế nào?
Cô ấy có quan hệ gì với Diệp Thu? Sao cứ có cảm giác ba người họ có gì kỳ lạ lắm?
Nhiễm Đông Dạ sợ Đường Quả lại làm trò cười giống như Diệp Thu, nếu vậy, người viết lời là Vương Lâm Tịch sẽ bị hai người họ làm xấu hổ đến chết mất, nên chủ động giới thiệu: "Vi này là tác giả viết lời nổi tiếng nhất và tài năng nhất trong nước, thầy giáo Lâm Tịch. Những ca khúc kinh điển như "vua Karaoke", "đổi hướng tình yêu", "mười năm", đều ra lò từ bàn tay anh, còn từng làm người viết lời cho Vương Phỉ nữa."
"A!" Đường Quả hét lên một tiếng như đang làm chuyện đó vậy. Mặt đầy sao nhìn Lâm Tịch, nói: "Anh là ông Lâm Tịch đó ư?"
"Hình như vậy." Lâm Tịch bị người con gái mỹ miều thời thượng trước mặt hỏi một câu làm cho anh ta có chút giật mình.
"Thảo nào tôi thấy quen quá, thì ra là người viết lời cho Vương Phỉ. Tôi thích nhất là nghe Vương Phỉ hát, tôi cảm thấy những lời lẽ đó thật đẹp. Vì vậy đã tìm tư liệu của anh trên mạng. Anh béo hơn một chút so với ảnh đấy, tôi không nhận ra nữa." Đường Quả xúc động nói.
Diệp Thu chọc chọc vào lưng Đường Quả. Sao lại nói thẳng tuột như một đứa trẻ ngốc thế cơ chứ?"Anh chọc người tôi làm gì?" Đường Quả quay đầu trừng mắt với Diệp Thu, đáng lẽ đã rất bực mình với anh ta tối hôm nay rồi, bây giờ gọi là đã tìm được cái cớ trút giận.
Con sói già, làm bà cô này mặc váy ngắn lạnh chết đi sống lại, bản thân mình lại ở đây tán gái. Thật là đáng ghét.
Mùa xuân ở miền bắc Trung Hoa đến rất chậm, bây giờ mặc dù đã là đầu xuan, nhưng vẫn rất giá rét. Mặc dù không cần mặc áo bong,nhưng một chiếc áo len là thứ không thể thiếu. Ăn mặc váy ngắn lộ cả một mảng đùi như Đường Quả, cần có dũng khí lớn lắm.
Đại tiểu thư Đường Quả quên mất rồi, váy ngắn là tự cô mặc lên, chẳng liên quan gì đến Diệp Thu hết.
Đường Quả nói không sai, từ năm 2000 bị mắc chứng lo âu, anh phải ở nhà dưỡng bệnh một thời gian, nên có béo hơn chút đỉnh. Nhưng không ngờ sau khi chạy đến đại lục, lại bị một cô gái thẳng ruột ngựa nói ra.
Khi ở công ty Nhiễm Đông Dạ, có không ít cô gái ngưỡng mộ xin chữ ký của anh. Những lời họ nói rất thông minh, nói bản thân anh đẹp trai hơn ảnh, có khí chất đàn ông hoặc là u buồn, như là những chàng hoàng tử trong cổ tích vậy.
Có hoàng tử nào béo như thế này sao? Tình trạng của bản thân mình mình lại không tự biết sao?
Lâm Tịch tưởng rằng con gái Trung Quốc đều nói năng uyển chuyển vậy, không ngờ lại có người thẳng ruột ngựa thế này. Vì thế, tính cách của Đường Quả làm Lâm Tịch rất thích.
Diệp Thu biết Đường Quả nhất định rất giận anh, anh cũng không ngờ rằng gặp Nhiễm Đông Dạ ở nhà ăn này. Nhà ăn là do anh chọn, vị trí cũng là do anh chọn, nếu nói việc này chẳng có chút quan hệ gì với mình, có lẽ Đường Quả sẽ nhìn anh như nhìn một đứa thần kinh mất.
Yến Kinh lớn đến vậy, chẳng lẽ chỉ có một cửa hàng bán đồ ăn nhanh của Ý?
Trước đó đi ăn cơm chưa bao giờ bắt gặp, hôm nay lại gặp trong lúc muốn ăn hai người với mình?
Tất nhiên, Đường Quả cũng đang trách móc Diệp Thu. Cô tưởng rằng Nhiễm Đông Dạ là do Diệp Thu mời đến, cố ý giả vờ là vô tình trước mặt cô.
Hứ, chút tài mọn ấy, mà nghĩ là lừa được tôi sao?
Bổn tiểu thư năm đó đã xem một quyển sách là "Nhà bên có con gái mới lớn", nhân vật nam chính Lâm Phong trong đó tán gái còn tài hơn anh nhiều. Hèn chi người ta năm thê bảy thiếp, còn anh có một người cũng chẳng tán được.
Cấp thấp.
Thủ đoạn tán gái quá là cấp thấp.
Diệp Thu cười gượng gạo, nói: "Tôi mời cô ngồi. Mọi người cứ đứng thế này chẳng hay gì, cô xem, người trong nhà ăn đều nhìn về đây rồi."
"Người ta nhìn thì kệ người ta, tôi ngồi hay không liên quan gì đến anh?" Đường Quả tức giận nói.
"Bọn họ đang nhìn chân của cô đấy." Diệp Thu nói nhỏ bên tai Đường Quả.
Đường Quả hơi đỏ má, nhìn xung quay một cách không hề thiện ý. Rồi mới ngồi dùng dằng ngồi xuống.
"Thầy Lâm, sao anh lại có thời gian đến Yến Kinh này? Bao giờ thì anh về? Nhất định phải cho tôi có cơ hội được làm bạn với nhà địa chủ đấy. Từ bé đến giờ tôi chưa ngưỡng mộ ai, chỉ thấy anh viết lời thật tài."
"Ha ha, cám ơn. Có lẽ tôi còn phải ở Yến Kinh một thời gian nữa." Lâm Tịch cười gật đầu.
Nhiễm Đông Dạ lúc này mới tỉnh ra, vội vàng giới thiệu: "Thầy Lâm, rất xin lỗi, tôi chưa giới thiệu với thầy. Vi này là Đường Quả, chủ tịch hội đồng Quản Trị tập đoàn nhà họ Đường. Chủ tịch trẻ nhất toàn châu Á đấy, cũng là người phụ nữ giàu có nhất. Nếu cô ấy muốn mời anh, anh nhất định đừng khách khí."
Cứ để ý mãi việc xử lý mối quan hệ của mình, Đường Quả và Diệp Thu, Nhiễm Đông Dạ hôm nay cũng có chút lộn xộn rồi. Trong đầu mơ mơ hồ hồ, không biết đang nghĩ gì nữa.
Lần này đến lượt Lâm Tịch kinh ngạc rồi. Anh ta ngạc nhiên hỏi một câu: "Chủ tịch tập đoàn họ Đường? Là chủ tịch tập đoàn Đường Quả gần đây thường lên báo kinh tế tài chính đó à?"
"Chính là cô ấy." Nhiễm Đông Dạ gật đầu, trong lòng có chút xót xa. Bản thân mình có lẽ hát cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền bằng Đường Quả.
Đàn ông bây giờ đều thích phụ nữ giàu có. Và cũng đều hy vọng phụ nữ giàu có thích mình, Diệp Thu không phải là hạng người này chứ? Nếu như so về gia sản, thì bản thân mình không thể bằng Đường Quả được.
"Chị Đông Dạ quá lời rồi. Tôi chỉ là may mắn một chút thôi, có một người cha tốt." Đường Quả khiêm tốn nói.
"Không." Lâm Tịch lắc đầu. "Thành công của con người đều rất ngẫu nhiên. Thật là tình cờ. Trên máy bay tôi có xem được một tờ báo kinh tế tài chính, lại thấy trên đó có cuộc phỏng vấn riêng của cô. Lúc đó tôi còn nghĩ, người con gái trẻ được giới tài chính xem là tài nữ trông thế nào kia, không ngờ lại được gặp cô nhanh như vậy. Vì Đường Quả rất ít khi nhận lời những tạp chí hoặc tòa báo đến chụp ảnh cô nên hầu như trên mặt báo chỉ có những lời lẽ văn tự, chứ không có ảnh. Lâm Tịch được Nhiễm Đông Dạ giới thiệu, mới đem người con gái có chút điêu ngoa ngồi trước mặt mình liên hệ với người chủ tịch tập đoàn toàn tài thông minh, nho nhã, xinh đẹp, lương thiện, thu hút trên báo.
Mặc dù, kiểu liên hệ này làm cho con người ta cảm thấy rất đối lập.
Có văn hóa? Rất hàm súc?
Ai lại nghĩ đến việc dùng những từ này để miêu tả cô ấy nhỉ? Thật là đánh đàn linh tinh.
Người có yêu cầu rất cao về ngôn ngữ như Lâm Tịch thầm nghĩ.
"Cảm ơn thầy Lâm" Đường Quả cười cảm kích, nói: "Thầy Lâm, chị Đông Dạ, mọi người nhất định có công việc phải bàn đúng không? Vậy tôi và Diệp Thu không làm phiền hai người ăn tối nữa."
Sau đó cô quay mặt lại phía Diệp Thu, nói thầm: "Bàn anh đặt ở chỗ nào?"
Diệp Thu cười đau khổ, chỉ về phía đối diện tấm tường nước.
"Vậy chúng ta qua đó đi." Đường Quả đứng dậy nói.
Nhiễm Đông Dạ có chút căng thẳng, cô không muốn Diệp Thu ăn tối với một người khác đặc biệt lại là địch thủ lớn nhất của cô trước mặt cô.
Nếu như vậy, bản thân mình có ăn cũng chẳng biết mùi vị ra sao nữa rồi.
Thế là cô cười nói: "Không sao, lúc ăn cơm thì còn nói chuyện công việc gì nữa? Đã đến rồi, thì mọi người ăn cùng nhau đi. Đông người cũng vui hơn."
"Thôi vậy. Lần sau chúng tôi sẽ mời chị Đông Dạ vàn thầy giáo Lâm ăn cơm." Đường Quả cười ngọt như mía lùi.
"Có ý mời không bằng gặp nhau ngẫu nhiên mà. Lại đúng lúc mọi người đang rất vui, tôi có mấy vấn đề cần anh Diệp Thu và cô chỉ giáo"
"Những vấn đề chuyên môn về âm nhạc của chị, chúng tôi sao hiểu được?"
"Hiều được mà. Ca khúc bắt nguồn từ trái tim. Hai người là bạn tốt nhất của tôi, cũng phải cho ý kiến tham khảo chứ?"
Nhìn thấy hai người mặt hoa da phấn giọng nói ngọt ngào mà lại đấu khẩu sắc như dao, Diệp Thu và Lâm Tịch cười đau khổ.
Nguyên nhân Diệp Thu cười đau khổ là, anh biết hôm nay sẽ không ăn yên lành được rồi.
Nguyên nhân Lâm Tịch cười đau khổ là, anh đã hiểu được tại sao Đông Dạ lại viết "Bổ sung" rồi.
Người đàn ông này, rốt cuộc có gì hấp dẫn, mà lại để cho hai cô gái đẹp như hoa này đắm đuối đến thế?
Lâm Tịch nhìn chằm chằm Diệp thu dò xét, trong lòng dường như có gì đó đang manh nha.
Đấy là cảm giác đã linh tính được điều gì đó.
Vương Cẩm Tú đi theo Đường Quả đến nhà hàng ăn mỳ Ý, nhìn thấy xe của Đường Quả đỗ ở một nơi không xa, liền mắng trong lòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Anh ta khó khăn lắm mới biết được Đường Quả thích ăn sườn bò, cũng nghe nói rằng sườn bò ở đây làm rất chính cống, bèn nghĩ mời cô tới ăn. Chỉ cần cô chịu đi cùng, thì bước đầu đã coi là thành công rồi.
Nhưng, không ngờ lại bị cô ấy từ chối thẳng thừng một lần nữa. Lại còn từ chối trước mặt bao nhiêu người.
Bây giờ, anh ta đã hiểu được câu một người không ăn hết hai suất của Đường Quả. Chẳng lẽ có một người đàn ông nào khác cũng mời cô ấy ăn sao?
Kỳ lạ thật, chẳng lẽ những tin tức thám tử mang đến cho anh lại là giả? Chẳng phải đã nói là Đường Quả từ trước đến giờ chưa từng hẹn hò với một người đàn ông lạ mặt nào sao?
Những tên đó nếu dám lừa bịp mình, thì hãy cứ đợi bị đuổi khỏi Yến Kinh. Vương Cẩm Tú giận dữ nghĩ bụng.
Đường Quả, con đàn bà tiện nhân như cô cũng đừng đắc ý. Vương Cẩm Tú tôi đã muốn đàn bà nào vào tay thì đừng hòng chạy thoát.
Vương Cẩm Tú không vội vào ngay, mà mở cửa sổ xe, hút một điếu thuốc, rồi mới cúi đầu bước vào nhà ăn.
Có lẽ vì Đường Quả quá xinh đẹp, cũng có thể là do bản thân mình quá để ý đến Đường Quả, Vương Cẩm Tú vừa bước vào nhà ăn liền nhìn thấy Đường Quả ngồi cạnh bức tường nước và…
Vương Cẩm Tú tròn mắt, người phụ nữ ngồi đối diện với cô ấy là ai?
Sao lại xinh đẹp đến mức độ như vậy?
Vương Cẩm Tú không phải là chưa thấy gái đẹp bao giờ, mà ngược lại, anh ta đã từng thấy quá nhiều gái đẹp. Học viện âm nhạc, học viện nghệ thuật, học viện biểu diễn điện ảnh ở Yến Kinh, tất cả những học viên ở đó thường xuyên đến các CLUB tiếp rượu anh ta, có khi Vương Cẩm Tú vui vẻ, còn đưa họ về để cùng vui vẻ.
Những người tương lai sẽ bước lên con đường nghệ thuật đều rất xinh đẹp, hơn nữa họ đã có nền tảng vũ đạo, eo họ dẻo như rắn, mềm mại và rất đàn hồi, còn có thể làm những động tác rất khó.
Nhưng những người đàn bà đó so sánh với Đường Quả và người phụ nữ trước mặt cô, thì thiếu chút khí chất. Một loại khí chất cao quý và chói lóa. Loại khí chất này không phải cứ mặc một bộ quần áo mới, đi một đôi giày mới là có thể tạo ra được, mà nó là kết quả của việc dạy dỗ trong gia đình, phải mất mười năm mới hình thành được.
Xem ra, phải cho người đi dò thăm xem tình hình của người con gái đó ra sao. Vương Câm Tú nghĩ.
Vị trí trong nhà ăn không nhiều, Vương Cẩm Tú đã gọi người sắp xếp cho anh ta một chỗ ngồi đối lưng với Đường Quả, cách Đường Quả không xa, có thể nghe thấy họ nói chuyện. Hơn nữa dựa lưng vào họ, không sợ họ phát hiện ra.
Sau khi gọi món, Vương Cẩm Tú mới nghĩ ra một vấn đề.
Diệp Thu, tên tiểu tử đó sao cũng có mặt ờ đây?
Nghĩ đến gương mặt của thằng cha đó, Vương Cẩm Tú có chút khó chịu.