Thấy hai người phụ nữ đấu đá mãi không ngớt, Diệp Thu lại không lên tiếng, Lâm Tịch đành phải mở miệng nói: "Chủ tịch tập đoàn Đường…"
"Thầy Lâm, thầy gọi là Đường Quả là được rồi. Không cần khách khí thế." Đường Quả quay mặt về phía Lâm Tịch cười, làm Lâm Tịch chao đảo.
Cô gái này, thật là đẹp quá đi mất. Nét phụ nữ thỉnh thoảng lại lộ ra thật làm say lòng người. Người đã quá quen thuộc với gái đẹp trong làng giải trí như Lâm Tịch cũng phải thốt lên câu ấy. Nếu như cô ấy đồng ý tham gia vào làng giải trí, thì có lẽ sẽ chẳng kém Đông Dạ là mấy.
Làng giải trí có quá nhiều gái đẹp, nhưng thiếu những cô gái cá tính. Vương Phỉ, Dung Tổ Nhi, Mai Diễm Phương, Trịnh Tú Văn thậm chí đến cả Lý Vũ Xuân, tất cả đều không được coi là mỹ nữ, nhưng họ nổi danh đình đám, là do họ đã mang đến cho làng giải trí một đợt sóng mới. Đương nhiên, thực lực cũng là điều không thể thiếu.
"Ha ha, được, vậy về sau tôi sẽ gọi cô là Đường Quả nhé." Lâm Tịch nói rành rọt từng chữ một. Tiếng phổ thông của anh không tiêu chuẩn, dù có nói thật chậm cũng làm người ta cảm thấy ngượng ngập. "Đông Dạ đã mời rồi, thì chúng ta cùng ăn đi. Vừa đúng lúc tôi có việc cần trưng cầu ý kiến mọi người"
Lâm Tịch cũng đã mở miệng mời rồi, Đường Quả cũng không tiện từ chối nữa. Người khác cô có thể không thèm để ý đến thể diện của họ, nhưng Lâm Tịch là người khá đặc biệt, cô cũng không thể làm khó.
Cô chỉ còn cách gật đầu nói: "Được. Chỉ cần chị Đông Dạ và thầy Lâm không cho là chúng tôi làm phiền, thì chúng tôi sẽ ngồi lại nghe về chuyện viết tác phẩm của hai vị. Tôi cũng rất hiếu kỳ về vụ làng giải trí."
Đường Quả vui vẻ ngồi xuống, cứ như thể vừa nãy người ta đuổi cô đi vậy.
Nhưng dưới gầm bàn, vẫn dùng gót giày dẫm lên chân Diệp Thu mấy lần.
Con quỷ râu xanh này, tôi biết thừa anh vẫn chưa toàn tâm toàn ý. Không nói đỡ cho tôi một câu nào cả.
Diệp Thu đang cúi gằm mặt uống trà, bị Đường Quả dẫm cho mất phát, biết rằng cô rất giận, liền để yên cho cô dẫm.
Anh nghĩ bụng, cô không tranh giành được với người ta, cũng đừng trách tôi chứ?
Đường Quả gọi món, sau đó nói chuyện vui vẻ với Nhiễm Đông Dạ và Lâm Tịch, nhìn thế nào cũng giống như chị em ruột vậy, chứ chẳng phải là tình địch. Thỉnh thoảng cô còn tán gẫu với Lâm Tịch vài câu về chuyện làng giải trí. Khi Lâm Tịch nói gần đây anh đang giúp Nhiễm Đông Dạ, tiểu thư Đường Quả rất nhiệt tình giúp đỡ đưa ra ý kiến.
Nhưng cô vẫn không nói chuyện với Diệp Thu.
Đường Quả không nói chuyện với Diệp Thu, Nhiễm Đông Dạ cũng vậy.
Diệp Thu nhàn cư, một mình một góc cắm đầu ăn.
Chẳng còn cách nào cả, mỳ Ý và sườn bò đều là suất nhỏ, mặc dù đĩa thì lớn nhưng thực chất chỉ có 3 miếng sườn bò. Sau đó là vài lát rau xung quanh.
Chỉ có ngần này, Diệp Thu vẫn thấy mình ăn chưa no.
Thực ra lý do quan trọng nhất mà Diệp Thu không thích ăn đồ Tây đó là anh sợ ăn nhiều quá sẽ bị mọi người cười.
Một bữa cơm có vẻ hòa nhã, kết thúc trong không khí vui tươi, Diệp Thu cũng tranh đi thanh toán.
Sau khi dùng giấy ăn lau sạch miệng, Nhiễm Đông Dạ hỏi: "Diệp Thu, tối nay có dự định gì không?"
"Tối nay….Có lẽ là…"
"Tối nay Diệp Thu đi dạo phố cùng tôi." Đường Quả tranh nói. Cô sợ Nhiễm Đông Dạ lại kéo Diệp Thu đi làm gì đó khác. "Anh ấy đã hứa với tôi từ lâu rồi. Chị Đông Dạ có muốn đi cùng không?"
"Được. Cũng đúng lúc tối nay không có việc gì. Thầy Lâm, thầy đến Yến Kinh lâu như vậy rồi, mà tôi vẫn chưa dẫn thầy đi xem cuộc sống ở Yến Kinh nhỉ? Tối nay dẫn thầy đi dạo nhé? Đông người cũng vui hơn"
Đường Quả hối hận quá. Sao mình còn thêm một câu cuối vào làm gì nhỉ?
"Chị Đông Dạ, chị cứ chở thầy Lâm về trước đi. Tôi thấy thầy có vẻ mệt đấy." Đường Quả cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Có sao?" Nhiễm Đông Dạ nhìn sắc mặt của Lâm Tịch, cười nói: "Thầy Lâm, thầy không sao chứ?"
"Ha ha, không sao." Lâm Tịch cười lắc đầu.
Thực ra Lâm Tịch muốn tiếp xúc nhiều hơn với Diệp Thu và Đường Quả.
Anh ta là một người cẩn thận trong công việc, hi vọng tác phẩm của mình sẽ thu hút được quần chúng.
"Bổ sung" của Nhiễm Đông Dạ cần phải viết lời lại từ đầu. Mà anh cũng có thể thấy được, sở dĩ Nhiễm Đông Dạ viết bài hát này, có mối quan hệ mật thiết với người con trai thanh tú này. Còn người con gái trước mặt, có phải là thay thế không, thì anh cũng không phân biệt được nữa.
Nhưng anh biết rằng, có thể hiểu rõ hơn về những chi tiết trong mối quan hệ của họ sẽ làm bài hát hoàn thiện hơn.
Sự việc có lẽ đã quyết như vậy. Đường Quả ngoài việc đá chân Diệp Thu ở dưới gầm bàn, cũng không có cách nào hơn.
Thế là, bốn người cùng rời nhà ăn.
Vương Cẩm Tú sầm mặt xuống. Cục lửa trong mắt anh ta sắp đốt hết cả những thứ đồ ăn trên bàn rồi.
Diệp Thu. Cậu là cái thá gì?
Một thằng vệ sĩ quèn thôi mà lại dám cướp người của tôi ư.
Hãy đợi đấy, xem ai là người cười đến phút cuối cùng.
Vương Cẩm Tú dù ngồi đối lưng vào với Đường Quả và Diệp Thu, nhưng vẫn nghe được hết câu chuyện giữa họ.
Vương Cẩm Tú là cao thủ tình trường. Anh ta hiểu quá rõ tâm lý đàn bà. Cục diện thế này đã là quá rõ ràng. Đường Quả và người con gái tên là Đông Dạ ấy cùng thích Diệp Thu.
Chị Đông Dạ?
Vương Cẩm Tú giật mình. Chẳng lẽ lại là minh tinh đang nổi tiếng gần đây, Nhiễm Đông Dạ?
Vương Cẩm Tú vội nhìn ra ngoài cửa, nhưng những người ấy đã mất hút rồi. Không Thể nào. Không thể nào.
Vương Cẩm Tú lắc đầu, nghĩ bụng, người con gái như Nhiễm Đông Dạ, sao lại thích Diệp Thu cho được?
Nhưng Đường Quả cũng không nên thích Diệp Thu mới đúng chứ.
Sự việc này nhất định phải làm cho rõ.
Nói là làm, Vương Cẩm Tú cũng không muốn đợi nữa. Ngay lập tức rút điện thoại từ túi quần ra gọi.
"Vương Công Tử, cậu có gì dặn bảo?" Trong điện thoại vang lên tiếng cười của một người đàn ông.
"Giúp tôi điều tra hai người." Vương Cẩm Tú lạnh lùng nói.
"Không vấn đề gì. Vương Công Tử, ai cũng không thoát được sự theo dõi của thám tử Hắc Mao. Chỉ là vấn đề về tiền nong…"
"Cứ mang tài liệu đến đây là có tiền. Tôi còn để bụng chút tiền đó của anh sao?" Vương Cẩm Tú có phần tức giận nói.
"Ha Ha, nhất định là không rồi. Thân phận của Vương công tử chúng tôi biết. Vương Công Tử yên tâm, trong ba ngày tới nhất định sẽ có kết quả."
Vương Cẩm Tú hừ một tiếng rồi cúp máy. Sau khi thanh toán tiền cũng rời đi theo.
Buổi tối ngày hôm nay với Diệp Thu mà nói, thật là dài dằng dặc và đầy đau khổ. Đi theo Đường Quả, Nhiễm Đông Dạ và Lâm Tịch đi dạo khu vàng bạc của Yến Kinh, giếng Vương Phủ và quảng trường Yến Kinh. Hơn nữa nổi tiếng nhất trong nước là quán rượu Tam Lý Truân. Sau khi uống rượu xong đã là 11h đêm, lúc này bọn họ mới chia tay về nhà.
Diệp Thu đưa Đường Quả về, đang lái xe về nhà thì điện thoại reo.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, là số của Hàn Ấu Lăng.
Bình thường nếu Hàn Ấu Lăng không có việc gì thì sẽ không gọi điện cho anh. Sao giờ lại liên lạc thế này?
Diệp Thu động lòng. Nhẹ nhàng nhấc máy.
"Ha ha. Diệp Thu, vẫn chưa ngủ à?" Tiếng của Hàn Ấu Lăng vọng lại từ điện thoại. Sau đó là tiếng cười, Hàn Ấu Lăng cũng không dám tỏ vẻ quá gần gũi với Diệp Thu. Đã có bài học kinh nghiệm lần trước rồi, Hàn Ấu Lăng giờ đây trước mặt Diệp Thu không tự tin cho lắm.
"Ừm, muộn thế này mà còn gọi điện, có chuyện gì phải không? Diệp Thu hỏi.
"Đúng thế. Diệp Thiếu còn nhớ Quách Thành Chiếu không?" Hàn Ấu Lăng nghiêm túc nói.
"Ừm. Người nhà Quách gia phải không? Anh ta chẳng phải mất tích rồi sao?" Diệp Thu cười hỏi. Xem ra Hàn Ấu Lăng gọi điện cho anh là về việc Quách gia rồi.
Lúc đầu sau khi Quách gia rớt đài, Quách Thành Chiếu cũng biến mất tăm. Hàn Ấu đã tìm cả chốn Tô Hàng, cũng không tìm ra được. Sao bây giờ lại có tin tức của anh ta rồi?
"Theo tôi biết, lúc đầu Quách Thành Chiếu bị Liên Phong Duệ tống ra nước Mỹ. Anh của anh ta là Quách Thành Dương ở Mỹ cũng có quan hệ không tồi với người AQ, còn là một tên đầu sỏ rất có tiếng. Sauk hi Quách Thành Chiếu đến Mỹ, dưới sự giúp đỡ của Liên Gia, đã kiếm được một khoản tiền lớn và trở thành người đứng đầu đám AQ." Hàn Ấu Lập bình tĩnh nói. Nhưng khi nhắc đến Liên Phong Nhuệ, từng câu từng chữ cũng rõ rành mạch lạc lắm.
Có thể dự kiến rằng, gần đây anh ta đã gặp Liên Gia không ít lần ở Tô Hàng.
"Tại sao tự nhiên lại đề cập đến vấn đề này?" Diệp Thu khép mắt hỏi.
"Gần đây tự nhiên quan hệ của Liên Gia và bên nước Mỹ thân thiết hơn, hơn nữa, có thằng cu nước AQ từ Mỹ về. Tôi cảm thấy tình hình có gì không đúng lắm." Hàn Ấu Lăng nói có vẻ nặng nề.
Không sợ họ đến tường minh, mà chị sợ họ đến âm thầm. Đồ đệ quên tính mạng như vậy dưới sự dẫn dắt của người điên cuồng như Quách Thành Chiếu có lẽ sẽ làm việc gì đó.
Thời đại này, người ngay sợ người gian, người gian sợ người không sợ chết.
"Đánh rắn đập đầu. Quách Thành Chiếu đã về chưa?" Diệp Thu hỏi.
"Chưa. Người của tôi vẫn đang tìm động tĩnh của hắn ta."
"Được. Tôi biết rồi. Tôi không hi vọng có chuyện gì xảy ra cho Trầm Gia." Diệp Thu nói.
"Tôi đã bố trí không ít người xung quanh Trầm Gia. Còn cho xe của thị cục thăm dò ở con phố phía trước nhà. Có cần phải….Nói một tiếng với Trầm Gia không?"
"Việc này để tôi làm" Diệp Thu nói.
Cúp điện thoại, Diệp Thu nghĩ có cần tìm cơ hội đi Tô Hàng một chuyến hay không.
Đang định gọi điện thoại cho Trầm Mặc Nùng, nói cho cô ấy chú ý an toàn, chiếc điện thoại trong tay lại vang lên. Lần này là một số lạ.
Là số bàn, nhưng nhìn mã vùng, lại là của Tô Hàng.
Chẳng nhẽ là số điện thoại nhà Trầm Mặc Nùng? Cô ấy cũng biết chuyện này rồi sao?
"Ai thế?" Diệp Thu nghe điện thoại, hỏi không chắc chắn.
"Ai thế? Sung sướng rồi trở mặt không nhận người nữa phải không? Tôi là Tống Ngụ Ngôn." Trong điện thoại truyền ra một âm thanh tức giận của người phụ nữ.
Diệp Thu ngỡ ngàng đến một lúc, sao cô ấy lại nghĩ ra chuyện gọi điện thoại cho anh chứ?
Nghe cách nói của cô ta….Chẳng lẽ có mang rồi ư? Tìm mình chịu trách nhiệm?
"Có chuyện gì không?" Diệp Thu cố tỏ vẻ bình tĩnh, hỏi. Sợ rằng Tống Ngụ Ngôn sẽ nói ra tin gì động trời, tay Diệp Thu quay vô lăng sang phải, cho xe táp vào lề đường.
"Không có chuyện gì không tìm anh được sao?" Xem ra Tống Ngụ Ngôn rất bực mình với Diệp Thu. Nói chuyện chẳng khách khí chút nào hết. Nói: "Là chị tôi bảo tôi gọi điện đến nhắc nhở anh. Người nhà Quách gia lại bắt đầu hành động rồi. Được rồi, anh tự xử lý đi…Chị à, chị cũng thật là. Anh ta chết hay sống, liên quan gì đến chúng ta, hắn ta có bao giờ quản việc sống chết của chúng ta đâu?----Cạch."
Câu cuối cùng của Tống Ngụ Ngôn rõ ràng không phải nói cho mình nghe, hình như Tống Ngụ Ngôn vẫn đang ở bên cạnh cô ấy. Tại sao cô ấy không tự mình gọi điện đến mà còn để em gọi?
Nhớ lại những gì Tống Ngụ Ngôn nói, Diệp Thu cũng thấy có phần xấu hổ. Có phải bản thân mình vô tình quá rồi không?
Chị em nhà Tống gia….
Ôi, thật là lộn xộn quá.
Diệp Thu gọi điện di động cho Trầm Mặc Nùng, chuông đổ mấy hồi mới có người nhấc máy.
"Ngủ rồi à?" Diệp Thu âu yếm hỏi, nghĩ đến cảnh Trầm Mặc Nùng mặc chiếc áo lụa mỏng nằm trong lòng, Diệp Thu lại thấy người nóng cả lên.
"Ừm. Hôm nay hơi mệt, nên ngủ sớm" Trầm Mặc Nùng nhẹ nhàng nói, còn có tiếng ngái ngủ nữa. Nhẹ nhàng, mềm mại, làm cho lòng Diệp Thu xáo động.
Cô gái này, đúng là con vật cưng.
"Dạo này ra ngoài ít thôi nhé. Bình thường đi đi lại lại cũng phải chú ý vào. Còn có bác trai bác gái nữa….Tốt nhất là cũng tìm vệ sĩ cho họ đi." Diệp Thu thật không nỡ lấy đề tài này phá vỡ không khí nói chuyện. NHưng việc này rất quan trọng, không thể không nói.
"Có phải lại có chuyện gì rồi không?" Trầm Mặc Nùng ngay lập tức cảnh giác. Diệp Thu nghe thấy tiếng cô ấy ngội dậy.
"Quách gia hình như lại có việc gì rồi, tôi sợ bọn họ sẽ lại làm việc gì đó hại đến cô. Tôi sắp sửa đi Tô Hàng…Thật là nhớ cô đấy." Diệp Thu cười nói.
"………." Trầm Mặc Nùng không nói gì. Với thể loại bày tỏ tình cảm này của Diệp Thu, cô vẫn rất vui. Nhưng không biết biểu lộ ra thế nào.
"Sao lại không nói gì thế? Không đón chào ư?" Diệp Thu cố ý pha trò. Anh hiểu tính Trầm Mặc Nùng. Muốn để cho cô nói ra mấy câu em nhớ anh em yêu anh còn khó hơn đi lên trời.
"Cha tôi cũng nhắc đến anh suốt đấy. Nói gọi anh đến tiếp rượu ông." Trầm Mặc Nùng khẽ nói.
Diệp thu cười khe khẽ.
Cô gái này thật là thông minh.
"Nhớ tự bảo trọng nhé. Đừng để mình bị thương đấy." Diệp Thu nhắc nhở.
"Ừm, tôi biết rồi." Trầm Mặc Nùng ở đầu dây bên kia gật đầu rất ngọt ngào. Trong phòng mình không có ai nhìn, nên cô không cần phải giấu tình cảm của mình.
Nghĩ rằng mình có gật đầu thế này, Diệp Thu ở đầu dây bên kia cũng không biết, tự nhiên lại cười đau khổ. Không ngờ bản thân mình cũng có những động tác ngốc nghếch thế này.
Người phụ nữ đang yêu, IQ sẽ giảm xuống bằng 0.
Trước đó Trầm Mặc Nùng không tin câu ấy, nhưng giờ cô cũng hơi tin rồi.
Quấn quấn mấy sợi tóc xõa ngang vai, cô nghĩ, nếu cứ càng ngày càng ngốc thì phải làm thế nào?
"Em không chỉ là của mình em, mà còn là của tôi." Diệp thu nói nhỏ nhẹ.
Cúp máy, Trầm Mặc Nùng vất điện thoại lên giường, nằm thẳng đơ ra.
"Em không phải chỉ của riêng mình em, mà còn là của tôi." Trong óc cứ hiện đi hiện lại câu nói này, như là âm thanh phát ra từ đáy lòng vậy, cả người cứ bị câu nói ấy bủa vây, không thoát ra được.
Em không chỉ của riêng mình em, mà còn là của tôi!
Còn là của tôi.
Tôi là của anh ta sao?
Tối hôm nay, Trầm Mặc Nùng lại mất ngủ rồi.
Thấy hai người phụ nữ đấu đá mãi không ngớt, Diệp Thu lại không lên tiếng, Lâm Tịch đành phải mở miệng nói: "Chủ tịch tập đoàn Đường…"
"Thầy Lâm, thầy gọi là Đường Quả là được rồi. Không cần khách khí thế." Đường Quả quay mặt về phía Lâm Tịch cười, làm Lâm Tịch chao đảo.
Cô gái này, thật là đẹp quá đi mất. Nét phụ nữ thỉnh thoảng lại lộ ra thật làm say lòng người. Người đã quá quen thuộc với gái đẹp trong làng giải trí như Lâm Tịch cũng phải thốt lên câu ấy. Nếu như cô ấy đồng ý tham gia vào làng giải trí, thì có lẽ sẽ chẳng kém Đông Dạ là mấy.
Làng giải trí có quá nhiều gái đẹp, nhưng thiếu những cô gái cá tính. Vương Phỉ, Dung Tổ Nhi, Mai Diễm Phương, Trịnh Tú Văn thậm chí đến cả Lý Vũ Xuân, tất cả đều không được coi là mỹ nữ, nhưng họ nổi danh đình đám, là do họ đã mang đến cho làng giải trí một đợt sóng mới. Đương nhiên, thực lực cũng là điều không thể thiếu.
"Ha ha, được, vậy về sau tôi sẽ gọi cô là Đường Quả nhé." Lâm Tịch nói rành rọt từng chữ một. Tiếng phổ thông của anh không tiêu chuẩn, dù có nói thật chậm cũng làm người ta cảm thấy ngượng ngập. "Đông Dạ đã mời rồi, thì chúng ta cùng ăn đi. Vừa đúng lúc tôi có việc cần trưng cầu ý kiến mọi người"
Lâm Tịch cũng đã mở miệng mời rồi, Đường Quả cũng không tiện từ chối nữa. Người khác cô có thể không thèm để ý đến thể diện của họ, nhưng Lâm Tịch là người khá đặc biệt, cô cũng không thể làm khó.
Cô chỉ còn cách gật đầu nói: "Được. Chỉ cần chị Đông Dạ và thầy Lâm không cho là chúng tôi làm phiền, thì chúng tôi sẽ ngồi lại nghe về chuyện viết tác phẩm của hai vị. Tôi cũng rất hiếu kỳ về vụ làng giải trí."
Đường Quả vui vẻ ngồi xuống, cứ như thể vừa nãy người ta đuổi cô đi vậy.
Nhưng dưới gầm bàn, vẫn dùng gót giày dẫm lên chân Diệp Thu mấy lần.
Con quỷ râu xanh này, tôi biết thừa anh vẫn chưa toàn tâm toàn ý. Không nói đỡ cho tôi một câu nào cả.
Diệp Thu đang cúi gằm mặt uống trà, bị Đường Quả dẫm cho mất phát, biết rằng cô rất giận, liền để yên cho cô dẫm.
Anh nghĩ bụng, cô không tranh giành được với người ta, cũng đừng trách tôi chứ?
Đường Quả gọi món, sau đó nói chuyện vui vẻ với Nhiễm Đông Dạ và Lâm Tịch, nhìn thế nào cũng giống như chị em ruột vậy, chứ chẳng phải là tình địch. Thỉnh thoảng cô còn tán gẫu với Lâm Tịch vài câu về chuyện làng giải trí. Khi Lâm Tịch nói gần đây anh đang giúp Nhiễm Đông Dạ, tiểu thư Đường Quả rất nhiệt tình giúp đỡ đưa ra ý kiến.
Nhưng cô vẫn không nói chuyện với Diệp Thu.
Đường Quả không nói chuyện với Diệp Thu, Nhiễm Đông Dạ cũng vậy.
Diệp Thu nhàn cư, một mình một góc cắm đầu ăn.
Chẳng còn cách nào cả, mỳ Ý và sườn bò đều là suất nhỏ, mặc dù đĩa thì lớn nhưng thực chất chỉ có 3 miếng sườn bò. Sau đó là vài lát rau xung quanh.
Chỉ có ngần này, Diệp Thu vẫn thấy mình ăn chưa no.
Thực ra lý do quan trọng nhất mà Diệp Thu không thích ăn đồ Tây đó là anh sợ ăn nhiều quá sẽ bị mọi người cười.
Một bữa cơm có vẻ hòa nhã, kết thúc trong không khí vui tươi, Diệp Thu cũng tranh đi thanh toán.
Sau khi dùng giấy ăn lau sạch miệng, Nhiễm Đông Dạ hỏi: "Diệp Thu, tối nay có dự định gì không?"
"Tối nay….Có lẽ là…"
"Tối nay Diệp Thu đi dạo phố cùng tôi." Đường Quả tranh nói. Cô sợ Nhiễm Đông Dạ lại kéo Diệp Thu đi làm gì đó khác. "Anh ấy đã hứa với tôi từ lâu rồi. Chị Đông Dạ có muốn đi cùng không?"
"Được. Cũng đúng lúc tối nay không có việc gì. Thầy Lâm, thầy đến Yến Kinh lâu như vậy rồi, mà tôi vẫn chưa dẫn thầy đi xem cuộc sống ở Yến Kinh nhỉ? Tối nay dẫn thầy đi dạo nhé? Đông người cũng vui hơn"
Đường Quả hối hận quá. Sao mình còn thêm một câu cuối vào làm gì nhỉ?
"Chị Đông Dạ, chị cứ chở thầy Lâm về trước đi. Tôi thấy thầy có vẻ mệt đấy." Đường Quả cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Có sao?" Nhiễm Đông Dạ nhìn sắc mặt của Lâm Tịch, cười nói: "Thầy Lâm, thầy không sao chứ?"
"Ha ha, không sao." Lâm Tịch cười lắc đầu.
Thực ra Lâm Tịch muốn tiếp xúc nhiều hơn với Diệp Thu và Đường Quả.Anh ta là một người cẩn thận trong công việc, hi vọng tác phẩm của mình sẽ thu hút được quần chúng.
"Bổ sung" của Nhiễm Đông Dạ cần phải viết lời lại từ đầu. Mà anh cũng có thể thấy được, sở dĩ Nhiễm Đông Dạ viết bài hát này, có mối quan hệ mật thiết với người con trai thanh tú này. Còn người con gái trước mặt, có phải là thay thế không, thì anh cũng không phân biệt được nữa.
Nhưng anh biết rằng, có thể hiểu rõ hơn về những chi tiết trong mối quan hệ của họ sẽ làm bài hát hoàn thiện hơn.
Sự việc có lẽ đã quyết như vậy. Đường Quả ngoài việc đá chân Diệp Thu ở dưới gầm bàn, cũng không có cách nào hơn.
Thế là, bốn người cùng rời nhà ăn.
Vương Cẩm Tú sầm mặt xuống. Cục lửa trong mắt anh ta sắp đốt hết cả những thứ đồ ăn trên bàn rồi.
Diệp Thu. Cậu là cái thá gì?
Một thằng vệ sĩ quèn thôi mà lại dám cướp người của tôi ư.
Hãy đợi đấy, xem ai là người cười đến phút cuối cùng.
Vương Cẩm Tú dù ngồi đối lưng vào với Đường Quả và Diệp Thu, nhưng vẫn nghe được hết câu chuyện giữa họ.
Vương Cẩm Tú là cao thủ tình trường. Anh ta hiểu quá rõ tâm lý đàn bà. Cục diện thế này đã là quá rõ ràng. Đường Quả và người con gái tên là Đông Dạ ấy cùng thích Diệp Thu.
Chị Đông Dạ?
Vương Cẩm Tú giật mình. Chẳng lẽ lại là minh tinh đang nổi tiếng gần đây, Nhiễm Đông Dạ?
Vương Cẩm Tú vội nhìn ra ngoài cửa, nhưng những người ấy đã mất hút rồi. Không Thể nào. Không thể nào.
Vương Cẩm Tú lắc đầu, nghĩ bụng, người con gái như Nhiễm Đông Dạ, sao lại thích Diệp Thu cho được?
Nhưng Đường Quả cũng không nên thích Diệp Thu mới đúng chứ.
Sự việc này nhất định phải làm cho rõ.
Nói là làm, Vương Cẩm Tú cũng không muốn đợi nữa. Ngay lập tức rút điện thoại từ túi quần ra gọi.
"Vương Công Tử, cậu có gì dặn bảo?" Trong điện thoại vang lên tiếng cười của một người đàn ông.
"Giúp tôi điều tra hai người." Vương Cẩm Tú lạnh lùng nói.
"Không vấn đề gì. Vương Công Tử, ai cũng không thoát được sự theo dõi của thám tử Hắc Mao. Chỉ là vấn đề về tiền nong…"
"Cứ mang tài liệu đến đây là có tiền. Tôi còn để bụng chút tiền đó của anh sao?" Vương Cẩm Tú có phần tức giận nói.
"Ha Ha, nhất định là không rồi. Thân phận của Vương công tử chúng tôi biết. Vương Công Tử yên tâm, trong ba ngày tới nhất định sẽ có kết quả."
Vương Cẩm Tú hừ một tiếng rồi cúp máy. Sau khi thanh toán tiền cũng rời đi theo.
Buổi tối ngày hôm nay với Diệp Thu mà nói, thật là dài dằng dặc và đầy đau khổ. Đi theo Đường Quả, Nhiễm Đông Dạ và Lâm Tịch đi dạo khu vàng bạc của Yến Kinh, giếng Vương Phủ và quảng trường Yến Kinh. Hơn nữa nổi tiếng nhất trong nước là quán rượu Tam Lý Truân. Sau khi uống rượu xong đã là 11h đêm, lúc này bọn họ mới chia tay về nhà.
Diệp Thu đưa Đường Quả về, đang lái xe về nhà thì điện thoại reo.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, là số của Hàn Ấu Lăng.
Bình thường nếu Hàn Ấu Lăng không có việc gì thì sẽ không gọi điện cho anh. Sao giờ lại liên lạc thế này?
Diệp Thu động lòng. Nhẹ nhàng nhấc máy.
"Ha ha. Diệp Thu, vẫn chưa ngủ à?" Tiếng của Hàn Ấu Lăng vọng lại từ điện thoại. Sau đó là tiếng cười, Hàn Ấu Lăng cũng không dám tỏ vẻ quá gần gũi với Diệp Thu. Đã có bài học kinh nghiệm lần trước rồi, Hàn Ấu Lăng giờ đây trước mặt Diệp Thu không tự tin cho lắm.
"Ừm, muộn thế này mà còn gọi điện, có chuyện gì phải không? Diệp Thu hỏi.
"Đúng thế. Diệp Thiếu còn nhớ Quách Thành Chiếu không?" Hàn Ấu Lăng nghiêm túc nói.
"Ừm. Người nhà Quách gia phải không? Anh ta chẳng phải mất tích rồi sao?" Diệp Thu cười hỏi. Xem ra Hàn Ấu Lăng gọi điện cho anh là về việc Quách gia rồi.
Lúc đầu sau khi Quách gia rớt đài, Quách Thành Chiếu cũng biến mất tăm. Hàn Ấu đã tìm cả chốn Tô Hàng, cũng không tìm ra được. Sao bây giờ lại có tin tức của anh ta rồi?
"Theo tôi biết, lúc đầu Quách Thành Chiếu bị Liên Phong Duệ tống ra nước Mỹ. Anh của anh ta là Quách Thành Dương ở Mỹ cũng có quan hệ không tồi với người AQ, còn là một tên đầu sỏ rất có tiếng. Sauk hi Quách Thành Chiếu đến Mỹ, dưới sự giúp đỡ của Liên Gia, đã kiếm được một khoản tiền lớn và trở thành người đứng đầu đám AQ." Hàn Ấu Lập bình tĩnh nói. Nhưng khi nhắc đến Liên Phong Nhuệ, từng câu từng chữ cũng rõ rành mạch lạc lắm.
Có thể dự kiến rằng, gần đây anh ta đã gặp Liên Gia không ít lần ở Tô Hàng.
"Tại sao tự nhiên lại đề cập đến vấn đề này?" Diệp Thu khép mắt hỏi.
"Gần đây tự nhiên quan hệ của Liên Gia và bên nước Mỹ thân thiết hơn, hơn nữa, có thằng cu nước AQ từ Mỹ về. Tôi cảm thấy tình hình có gì không đúng lắm." Hàn Ấu Lăng nói có vẻ nặng nề.
Không sợ họ đến tường minh, mà chị sợ họ đến âm thầm. Đồ đệ quên tính mạng như vậy dưới sự dẫn dắt của người điên cuồng như Quách Thành Chiếu có lẽ sẽ làm việc gì đó.
Thời đại này, người ngay sợ người gian, người gian sợ người không sợ chết.
"Đánh rắn đập đầu. Quách Thành Chiếu đã về chưa?" Diệp Thu hỏi.
"Chưa. Người của tôi vẫn đang tìm động tĩnh của hắn ta."
"Được. Tôi biết rồi. Tôi không hi vọng có chuyện gì xảy ra cho Trầm Gia." Diệp Thu nói.
"Tôi đã bố trí không ít người xung quanh Trầm Gia. Còn cho xe của thị cục thăm dò ở con phố phía trước nhà. Có cần phải….Nói một tiếng với Trầm Gia không?"
"Việc này để tôi làm" Diệp Thu nói.
Cúp điện thoại, Diệp Thu nghĩ có cần tìm cơ hội đi Tô Hàng một chuyến hay không.
Đang định gọi điện thoại cho Trầm Mặc Nùng, nói cho cô ấy chú ý an toàn, chiếc điện thoại trong tay lại vang lên. Lần này là một số lạ.
Là số bàn, nhưng nhìn mã vùng, lại là của Tô Hàng.
Chẳng nhẽ là số điện thoại nhà Trầm Mặc Nùng? Cô ấy cũng biết chuyện này rồi sao?
"Ai thế?" Diệp Thu nghe điện thoại, hỏi không chắc chắn.
"Ai thế? Sung sướng rồi trở mặt không nhận người nữa phải không? Tôi là Tống Ngụ Ngôn." Trong điện thoại truyền ra một âm thanh tức giận của người phụ nữ.
Diệp Thu ngỡ ngàng đến một lúc, sao cô ấy lại nghĩ ra chuyện gọi điện thoại cho anh chứ?
Nghe cách nói của cô ta….Chẳng lẽ có mang rồi ư? Tìm mình chịu trách nhiệm?
"Có chuyện gì không?" Diệp Thu cố tỏ vẻ bình tĩnh, hỏi. Sợ rằng Tống Ngụ Ngôn sẽ nói ra tin gì động trời, tay Diệp Thu quay vô lăng sang phải, cho xe táp vào lề đường.
"Không có chuyện gì không tìm anh được sao?" Xem ra Tống Ngụ Ngôn rất bực mình với Diệp Thu. Nói chuyện chẳng khách khí chút nào hết. Nói: "Là chị tôi bảo tôi gọi điện đến nhắc nhở anh. Người nhà Quách gia lại bắt đầu hành động rồi. Được rồi, anh tự xử lý đi…Chị à, chị cũng thật là. Anh ta chết hay sống, liên quan gì đến chúng ta, hắn ta có bao giờ quản việc sống chết của chúng ta đâu?----Cạch."
Câu cuối cùng của Tống Ngụ Ngôn rõ ràng không phải nói cho mình nghe, hình như Tống Ngụ Ngôn vẫn đang ở bên cạnh cô ấy. Tại sao cô ấy không tự mình gọi điện đến mà còn để em gọi?
Nhớ lại những gì Tống Ngụ Ngôn nói, Diệp Thu cũng thấy có phần xấu hổ. Có phải bản thân mình vô tình quá rồi không?
Chị em nhà Tống gia….
Ôi, thật là lộn xộn quá.
Diệp Thu gọi điện di động cho Trầm Mặc Nùng, chuông đổ mấy hồi mới có người nhấc máy.
"Ngủ rồi à?" Diệp Thu âu yếm hỏi, nghĩ đến cảnh Trầm Mặc Nùng mặc chiếc áo lụa mỏng nằm trong lòng, Diệp Thu lại thấy người nóng cả lên.
"Ừm. Hôm nay hơi mệt, nên ngủ sớm" Trầm Mặc Nùng nhẹ nhàng nói, còn có tiếng ngái ngủ nữa. Nhẹ nhàng, mềm mại, làm cho lòng Diệp Thu xáo động.
Cô gái này, đúng là con vật cưng.
"Dạo này ra ngoài ít thôi nhé. Bình thường đi đi lại lại cũng phải chú ý vào. Còn có bác trai bác gái nữa….Tốt nhất là cũng tìm vệ sĩ cho họ đi." Diệp Thu thật không nỡ lấy đề tài này phá vỡ không khí nói chuyện. NHưng việc này rất quan trọng, không thể không nói.
"Có phải lại có chuyện gì rồi không?" Trầm Mặc Nùng ngay lập tức cảnh giác. Diệp Thu nghe thấy tiếng cô ấy ngội dậy.
"Quách gia hình như lại có việc gì rồi, tôi sợ bọn họ sẽ lại làm việc gì đó hại đến cô. Tôi sắp sửa đi Tô Hàng…Thật là nhớ cô đấy." Diệp Thu cười nói.
"………." Trầm Mặc Nùng không nói gì. Với thể loại bày tỏ tình cảm này của Diệp Thu, cô vẫn rất vui. Nhưng không biết biểu lộ ra thế nào.
"Sao lại không nói gì thế? Không đón chào ư?" Diệp Thu cố ý pha trò. Anh hiểu tính Trầm Mặc Nùng. Muốn để cho cô nói ra mấy câu em nhớ anh em yêu anh còn khó hơn đi lên trời.
"Cha tôi cũng nhắc đến anh suốt đấy. Nói gọi anh đến tiếp rượu ông." Trầm Mặc Nùng khẽ nói.
Diệp thu cười khe khẽ.
Cô gái này thật là thông minh.
"Nhớ tự bảo trọng nhé. Đừng để mình bị thương đấy." Diệp Thu nhắc nhở.
"Ừm, tôi biết rồi." Trầm Mặc Nùng ở đầu dây bên kia gật đầu rất ngọt ngào. Trong phòng mình không có ai nhìn, nên cô không cần phải giấu tình cảm của mình.
Nghĩ rằng mình có gật đầu thế này, Diệp Thu ở đầu dây bên kia cũng không biết, tự nhiên lại cười đau khổ. Không ngờ bản thân mình cũng có những động tác ngốc nghếch thế này.
Người phụ nữ đang yêu, IQ sẽ giảm xuống bằng 0.
Trước đó Trầm Mặc Nùng không tin câu ấy, nhưng giờ cô cũng hơi tin rồi.
Quấn quấn mấy sợi tóc xõa ngang vai, cô nghĩ, nếu cứ càng ngày càng ngốc thì phải làm thế nào?
"Em không chỉ là của mình em, mà còn là của tôi." Diệp thu nói nhỏ nhẹ.
Cúp máy, Trầm Mặc Nùng vất điện thoại lên giường, nằm thẳng đơ ra.
"Em không phải chỉ của riêng mình em, mà còn là của tôi." Trong óc cứ hiện đi hiện lại câu nói này, như là âm thanh phát ra từ đáy lòng vậy, cả người cứ bị câu nói ấy bủa vây, không thoát ra được.
Em không chỉ của riêng mình em, mà còn là của tôi!
Còn là của tôi.
Tôi là của anh ta sao?
Tối hôm nay, Trầm Mặc Nùng lại mất ngủ rồi.