Nhưng tôi cam tâm tình nguyện
Tôi biết yêu là sẽ khổ.
Tôi đã đóng tất cả tâm hồn mình lại rồi.
Nhiễm Đông Dạ đeo tai nghe lên hát ca khúc một cách rất nhập tâm, mặc dù chỉ là một bài hát tình yêu đau khổ nhưng khi Nhiễm Đông Dạ cất lên tiếng hát, lại làm cho người nghe cảm thấy rất hạnh phúc. Lâm Tịch nhắm mắt khẽ hát theo, hai tay đập từng nhịp lên đùi theo khúc ca, nếu Nhiễm Đông Dạ hát đến đoạn anh vừa ý, anh lại vỗ đét một cái.
"Thầy Lâm, thầy thấy thế nào?" Nhiễm Đông Dạ bỏ chiếc tai nghe đang đeo trên đầu xuống, cười vui vẻ ngồi vào bên cạnh Lâm Tịch. Mặc dù cô đã cố gắng hết sức, hơn nữa cũng thấy tạm được, nhưng khi hát không phải cứ cố gắng là đã được một tác phẩm hay. Lâm Tịch đọc nhiều tác phẩm rồi, ý kiến của anh ta đối với Nhiễm Đông Dạ là rất quý giá.
"Được, được lắm." Lâm Tịch vỗ vỗ tay, tán thưởng bằng giọng phổ thông không chuẩn của anh. "Đông Dạ, lần này là một sự thử thách mới với chúng ta, và cách biểu diễn của cô cũng rất đặc biệt. Dùng một cách biểu diễn đầy thiện cảm, còn mang chút hạnh phúc để diễn tả tình yêu của người thứ ba…Tôi có cảm giác, sẽ nổi tiếng lắm"
"Thầy Lâm, thầy quá lạc quan rồi." Nhiễm Đông Dạ cười nho nhỏ, hai con mắt đẹp đẽ trong suốt như pha lê, thật là một cô gái đẹp hiếm thấy.
"Không phải lạc quan, mà là một thứ cảm giác rất mạnh mẽ. Có những bài hát, trước khi đưa ra trình làng, những người làm âm nhạc như chúng tôi đã biết nó có trở thành bài hát nổi tiếng hay không. Mặc dù chúng tôi chỉ có công việc làm âm nhạc, nhưng chúng tôi cũng là một người nghe âm nhạc. Nếu bản thân mình còn thấy không được, thì người khác sẽ thấy hay sao? Nếu mọi người đều thấy bài này dễ thuộc dễ nhớ, thì, bài hát này sẽ trở nên nổi tiếng." Lâm Tịch vỗ tay hay, nói trịnh trọng.
"Ừm, hy vọng là thế. Thật là cảm ơn thầy Lâm, tối nay thầy muốn ăn gì? Mỳ Ý?"
"Ha ha, không cần nữa đâu. Ăn tạm cái gì là được rồi. Bài hát này ra đời rồi, cô vẫn chưa hát cho Diệp thu nghe phải không?" Lâm Tịch cười nói.
"Đúng thế. Tôi chuẩn bị…" Nhiễm Đông Dạ nói đến một nửa, lúc này mới phản ứng kịp, thì ra Lâm Tịch đang nói dựa theo cô, khục khặc nói: "Bài này là của tôi hát, có gì liên quan đến anh ta chứ? Sao tôi lại phải hát cho anh ta nghe?"
"Ha ha, được. Vậy thì coi như tôi nói sai. Tôi xin lỗi cô." Lâm Tịch cười hà hà nói. Nhưng lại quay mặt lại nói nghiêm túc: "Có lẽ, cô nên hát cho anh ta nghe. Có lẽ anh ấy sẽ có những cảm xúc sâu sắc hơn. Ý kiến của anh ấy, có thể làm cho bài hát này của chúng ta hoàn thiện thêm"
Nhiễm Đông Dạ nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Những lời Lâm Tịch nói là đúng, cô vốn vì Diệp Thu mà hát bài hát này. Diệp Thu được coi là một người trong cuộc, không thể không có những cảm xúc của bản thân mình. Diệp Thu, tôi vẫn mong được hát cho anh nghe.
Vương Cẩm Tú nhìn đống tài liệu đặt trên bàn, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ.
"Diệp Thu à Diệp Thu, tên vệ sĩ như ngươi, mà cũng muốn cóc ăn thịt thiên nga ư? Ăn một miếng thì cũng thôi, lại tham lam như thế, muốn bắt cá hai tay à…"
Lại cầm một tập tài liệu khác lên xem, không chịu được liền mắng: "Thằng Diệp Thu này đúng là đáng trăm đao ngàn kiếm chém chết. Quan hệ với Đường Quả lại không minh bạch, lại còn có gì ám muội với Nhiễm Đông Dạ nữa chứ. Hừ, nửa đêm hai người còn hẹn hò…. Mẹ kiếp. Tên khốn này làm sao tán được Nhiễm Đông Dạ chứ?"
Vương Cẩm Tú ngồi trên ghế tựa suy nghĩ một lúc lâu, mới quyết định, phải tạm thời bỏ lại Nhiễm Đông Dạ. Phải tán được Đường Quả trước đã.
Đường Quả, người có món hồi môn của tập đoàn Đường, cô ấy còn hấp dẫn đối với anh.
Nhìn đồng hồ, cách giờ tan sở chỉ còn nửa tiếng đồng hồ.
Vương Cẩm Tú cầm mấy tập tài liệu trên bàn lên, đứng dậy đi ra khỏi bộ nghiệp vụ. Người phụ trách bộ đại nghiệp vụ thấy anh ta đi về sớm mà làm như không. Bóng Vương Cẩm Tú còn có ai không biết nữa? Ngay đến giám đốc còn khách khí với anh ta, có người ngốc mới đắc tội với ông ta.
Vương Cẩm Tú đến phòng làm việc của cha ở lầu 13, gõ gõ cửa rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Không ngờ phòng làm việc của cha lại có người, thấy Vương Cẩm Tú vào, người đàn ông trung niên ấy liền nói: "Chủ tịch cứ làm việc đi ạ, tôi có việc phải đi bây giờ."
"Được, sự việc cứ như vậy nhé." Vương Hậu Hoa đứng dậy, bắt tay người đàn ông trung niên.
"Được, tôi sẽ bắt tay vào làm" Người đàn ông trung niên gật đầu nói, sau đó đẩy cửa đi ra.
"Cha, ai vậy?" Vương Cẩm Tú trực tiếp nói.Nói chuyện với cha cũng chẳng cần phải khách khí làm gì.
"Chỉ là giám đốc của một công ty chi nhánh thôi. Sao? Hôm nay sao lại có thời gian rảnh chạy đến đây thế này?" Vương Hậu Hoa ngồi ngồi về chỗ cũ, mặt đầy nhân từ nói với con trai mình.
"Không sao. Chỉ là đến để nói với cha một tiếng, tối con có việc không về nhà ăn cơm." Vương Cẩm Tú nói.
"Chỉ có chuyện này thôi hả? Gọi một cuộc điện thoại chẳng phải là xong rồi sao?" Vương Hậu Hoa cười nói.
Vương Cẩm Tú đáng lẽ ra còn muốn nói với cha tình hình của mình nữa, để ông ta giúp đỡ phân tích cho. Nhưng nghĩ một lúc, vẫn thấy rằng tự giải quyết có lẽ tốt hơn, liền nói: "Vừa đúng lúc con có việc lên đây, tiện đến báo cho cha thôi. Được rồi, con có việc về trước đây."
"Đợi chút." Vương Hậu Hoa ngồi đằng sau gọi: "Gần đây cha bận việc công ty nên không để ý đến con, việc con với Đường Quả có tiến triển gì không?"
Vương Cẩm Tú nở một nụ cười tự tin, vẫy vẫy mấy tập tài liệu trước mặt cha, rồi nói: "Cha yên tâm. Sắp có tiến triển rồi."
Nhìn con trai đắc thắng đi ra khỏi phòng, Vương Hậu Hoa mặt mày tươi như hoa.
"Con trai à, nếu con không thành công được, thì cha sẽ đứng đằng sau đẩy cho con một phát."
Vương Cẩm Tú lần này học được thói thông minh rồi, không trực tiếp chạy lên tầng 15 để gặp Đường Quả, làm vậy chỉ tổ vệ sĩ và đám thư ký chặn lại. Càng không thể gọi điện đến mời Đường Quả đi ăn tối, vì làm vậy cũng có nghĩa là ngày mai, thư ký sẽ gửi đến một tờ đơn phạt.
Anh ta đi đến bãi để xe tầng ngầm dưới đất của tòa nhà Đường Thị. Vì anh ta biết, dù Đường Quả có trốn anh ta thế nào chăng nữa, chỉ cần anh ta đi xuống lầu là sẽ đến bãi đỗ xe để lái xe.
Nhìn đồng hồ, vẫn còn 15 phút nữa mới tan ca. Không thể nào cứ đi dạo loăng quăng ở đây được, liền đi vào bộ an bảo, tìm một nơi ở gần cửa sổ. Chỉ cần Đường Quả từ thang máy bước ra, anh ta sẽ nhìn thấy ngay lập tức, sao đó đuổi theo, bóc trần bộ mặt xấu xa của Diệp Thu trước mặt mọi người.
Người con gái kiêu ngạo như Đường Quả, sẽ nhân nhượng cho người con trai mình thích làm trò ám muội với người con gái khác sao?
Không thể nào. Nhất định không thể nào.
Nhìn quanh một lượt mới hiểu ra rằng, thì ra mình đã đến rồi nhưng chẳng ai thèm để ý, chẳng có người nào ra chào một câu, thậm chí đến cốc nước cũng không mời được. Miệt thị. Thật là miệt thị.
Hừm, đợi đấy, đợi đến khi tập đoàn Đường Thị rơi vào tay ta rồi, thì lũ lâu xâu như các người cứ đợi mà về quê làm ruộng đi.
"Chủ nhiệm Lữ, chúng ta không chào trợ lý Vương Phó một câu sao? Hoàng Doanh đứng sau Lữ Bưu, có chút lo ngại hỏi. Dù sao thì, cha của người đó cũng là người đứng thứ hai trong tập đoàn mà, có quyền sinh quyền sát mấy người họ.
"Không. Bây giờ là thời gian làm việc, làm cho nghiêm chỉnh vào." Lữ Bưu nhìn Vương Cẩm Tú, rồi nói nhanh thoăn thoắt. Khi Diệp Thu làm chủ nhiệm bộ an bảo, anh là con sâu trong bụng Diệp Thu. Ai đối tốt với Diệp Thu, ai không đối tốt với anh ta, anh đều biết hết.
Người như anh thẳng như ruột ngựa. Ai đối tốt với chủ anh ta, anh ta sẽ đối tốt với họ, còn nếu đối xử không ra gì, thì anh ta cũng chẳng thèm để tâm đến.
Cũng chỉ là cái vỏ này thôi. Cùng lắm thì tháo ra đi làm thợ nề cũng được. Nhưng nguyên tắc làm người thì không thể vất bỏ.
Bảo anh đi nói lời ngọt tiếng ngào với người mình ghét thật là khó khăn.
"Vậy…Vậy có cần phải rót tách trà không?" Hoàng Doanh hỏi.
"Không cần. Anh ta không có tay, muốn uống trà không tự mình đi lấy được hay sao? Sao? Thích rót trà à? Tôi còn chưa bắt cô phải rót nước phải không? Thích rót nước thì nước đều quy về cô rót cả nhé." Lữ Bưu trừng mắt với Hoàng Doanh, nghĩ bụng, cô gái này chỉ từ lúc Diệp Thu lên mới được trọng dụng, mà sao bây giờ chủ nhiệm đi một cái, là lại thay đổi ngay được thế?
Người đi trà lạnh, dù cho là quan trường hay thương trường đều vậy.
Một người chủ nhiệm đã rời đi và một công tử có cha là phó tổng tài tập đoàn làm hậu thuẫn, nếu so sánh với nhau, thi bên trọng bên khinh?
Sự việc này đã là thường thấy trong xã hội, chứ người như Lữ Bưu có mấy ai?
Đây cũng là lý do tại sao trước khi đi, Diệp Thu cố hết sức đưa Lữ Bưu lên làm chủ nhiệm thay anh, mặc dù tính cách anh ta còn chút khờ khạo, không thích hợp với công việc này, nhưng con người này sau khi mình đi rồi, thì sẽ không bị người khác mua chuộc, anh vì thế đã tin tưởng.
Hoàng Doanh không dám nói gì hơn, mắng thầm: "Con gấu ngu ngốc này. Nếu như chúng tôi bị đuổi việc, thì đến lúc đó thích nịnh người ta cũng chẳng còn thời cơ nữa đâu."
Một lúc sau, vang lên tiếng còi đinh tai, giờ tan ca đã đến rồi.
Khu nhà vừa còn yên tĩnh giờ đây náo nhiệt hẳn lên, ở ngoài vọng vào tiếng bước chân dồn dập ồn ào, có người bước ra từ nhà để xe của tập đoàn Đường Thị.