Người con gái này lừa mình đến hỏi chuyện cha cô ta, chứ chẳng có ý muốn hiến thân gì cả.
Mặc dù biết, nhưng Diệp Thu không hề tức giận.
Đường Quả hai tay ôm chặt lấy eo Diệp Thu, như một con gấu goala ôm lấy người Diệp Thu. Khuôn mặt xinh đẹp áp sát vào ngực anh, lông mày cong cong, mũi nho nhỏ, môi xinh xắn nhỏ nhắn, ngủ say như một đứa trẻ con.
Nhìn thấy cảnh này, cảm hứng mãnh liệt trong lòng Diệp Thu bỗng tan biến mất, thay vào đó là tình thương yêu nồng nàn.
Cô gái tôi nghiệp này, có lẽ mệt quá rồi. Không ngờ lai ngủ nhanh đến thế, còn có tiếng ngáy nữa chứ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Diệp Thu nhẹ nhàng ôm Đường Quả lên, rồi đặt lên giường. Khi chuẩn bị đắp chăn cho cô ấy, lại phát hiện cô ấy ôm chặt lấy mình, không làm cách nào dỡ tay cô ấy ra được. Nếu như làm mạnh quá, nhất định sẽ đánh thức Đường Quả.
Diệp Thu không còn cách nào, đành phải đắp chăn lên bụng Đường Quả, rồi tháo giầy dựa vào đầu giường, để cô mặc sức ôm mình ngủ say.
Nhìn thấy cảnh vật vừa lạ vừa quen trước mắt, trong lòng Diệp Thu lại bao nhiêu cảm xúc đan xen vào nhau. Lại một lần về đến biệt thự xanh, lòng nhiều xáo động, càng nhiều hơn nữa là niềm vui. Bản thân mình đã hứa với Trầm Mặc Nùng, cũng hứa với Lâm Bảo Nhi, về sau mọi người sẽ trở lại biệt thự xanh, sống vui vẻ cùng nhau như trước kia.
Giờ đây, cách mục tiêu ấy ngày càng gần rồi.
Đường Quả hôm ấy ngủ ngon lành, duỗi hai tay ưỡn lưng một lúc, lúc này mới mãn nguyện mở hai mắt ra. Thấy hai đôi mắt to đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Anh có ôm cô ấy ngủ thế này không?" Đây là câu đầu tiên Đường Quả nói khi tỉnh lại.
Sự tranh đấu của phụ nữ khốc liệt thật.
Diệp Thu khẽ thở dài trong bụng, nhưng ngoài mặt làm ra vẻ như không biết gì, nói: "Cô ấy nào?"
"Đừng giả bộ. Tôi nói là nói Nhiễm Đông Dạ."
"Không." Diệp Thu lắc đầu nói.
"Hi hi, vậy thì tốt. Cũng có một việc tôi làm trước cô ta rồi." Đường Quả đắc ý.
Nhìn chăm chú Diệp Thu một hồi, hỏi: "Sao tôi thấy ánh mắt anh có gì lạ lắm?"
Lạ?
Đường Quả cúi thấp đầu, thấy cúc áo mình bị mở ra. Không phải là do mình ngủ tư thế không đúng hay là do vừa nãy vươn vai bị bục ra, bên trong lại không mặc áo con. Một nửa cái bộ ngực lộ ra ngoài, vừa trắng vừa nõn, một bên quả nho hồng hồng bị lộ ra ngoài.
"A!"Đường Quả vôi vàng kéo áo lên, bịt lại những phần bị lộ ra ngoài.
Sau khi che xong, mới nghĩ đến việc phải truy cứu trách nhiệm của Diệp Thu. Giơ tay đánh Diệp Thu một cái. Nhưng lại cảm thấy cứng cứng, làm tay mình đau.
Trong lòng cô ngầm hận. Đang định đánh tiếp thì mới nhận ra vị trí mình đánh không đúng. Chỗ đó…Chỗ đó chính là vòi rồng của đàn ông. Trước khi đi ngủ vô ý động vào vẫn còn mềm nhũn, sao giờ lại cứng lên thành thế này?
"Dê già." Đường Quả lườm Diệp Thu, bật dậy, nhìn thấy Diệp Thu động tác cứng đờ, trong lòng lại thấy không phải. Nhưng nghĩ đến việc Diệp Thu để mình ngủ mấy tiếng đồng hồ mà không bỏ tay ra, lại thấy ngọt ngào, cười nói: "Tôi ngủ lâu lắm rồi phải không?"
"Không" Diệp Thu lắc đầu. "Chỉ mới 4 tiếng thôi."
Diệp Thu vừa nói vừa vặn cánh tay tê dại. May mà thể chất anh hơn người, nếu không đã không cử động được rồi.
"Ha ha, ngủ thật thích." Đường Quả cười ngốc nghếch, sau đó xoa xoa bụng, nhìn Diệp Thu nói: "Diệp Thu, tôi đói rồi."
"Ở dưới có lẽ còn đồ ăn, để tôi đi xem" Diệp Thu nói.
"Tôi muốn ăn cháo anh nấu." Đường Quả nhìn Diệp Thu, mặt cầu khẩn, như một chú chó con vậy.
Gọi điện thoại với Thiết Ngưu Thông xong, xác định rõ thời gian và hành trình rời núi của người già, Diệp Thu mới thở phào nhẹ nhõm, cúp máy điện thoại.
Người già sẽ xuất phát vào 3 ngày sau đó, nhưng đích đến không phải là Yến Kinh mà là Tô Hàng. Đáng lẽ ra người già sẽ đến Hà Bắc Bảo, nhưng Diệp Thu thấy Tô Hàng tốt hơn một chút. Nếu có vấn đề gì xảy ra, anh còn tìm người giải quyết được. Diệp Thu chưa đến Bảo Định bao giờ, không hiểu gì về nơi đó, không có sự phối hợp của người bản địa, muốn làm gì cũng khó.
Bệnh của chú Đường có lẽ sẽ chữa được rồi, Diệp Thu vui mừng nghĩ.
Đường Quả nhất định sẽ vui lắm nhỉ?
Nghĩ đến sau khi bệnh của Đường Bố Y lành, hai cha con ôm nhau khóc, Diệp Thu cũng thấy xúc động mong mỏi.
Điều đáng tiếc nhất là , Nhị Nha không đi cùng người già.
Nhị Nha ơi Nhị Nha, thật là nhớ!
Nhưng Thiết Ngưu sẽ bị người già lôi đi theo, đây là người có thể chất dị thường dưới sự bồi dưỡng của người già, công phu của toàn thân thật mạnh mẽ. Hơn nữa người già đích thân truyền thụ, những người không được người già dẫn dắt trực tiếp, bị đánh một đòn là hạ ngay.
Nhìn đồng hồ, thời gian sắp đến rồi. Diệp Thu bước ra ngoài cơ địa, chuẩn bị tiếp khách.
Hôm qua vừa nhận được một thông báo, cấp trên phái một người đến thêm vào đội Tử La Lan, trwor thành đội viên chính thức của tiểu đội Tử La Lan.
Diệp Thu đoán đây là trò của Yến gia, vẫn là người Lâm gia thua nhưng không phục, muốn gửi gắm vào một người để làm dây nối cho mình.
Nhưng Diệp Thu biết, lần này anh không có cớ từ chối. Trước đó anh còn có thể va chạm linh tinh, nhưng từ sau khi trở thành đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, phải hiểu được tầm quan trọng của việc thỏa hiệp.
Chỉ là một đội viên thôi mà, có thể làm được trò gì chứ? Chẳng qua chỉ làm tai mắt thôi.
Diệp Thu nghĩ, đán tiếng, sợ là không thể để cho các người vừa ý được rồi.
Quân nhân luôn rất đúng giờ, nói là 9:30 đưa người đến, vừa 0:30 đã có một chiếc xe chậm chạp tiến đến.
Diệp Thu bước vài bước, xuống mấy bậc thang để đón.
Lần này vẫn là Lý cục trưởng lần trước tranh chấp với Diệp Thu. Diệp Thu không biết rốt cuộc ông ta là người bộ phận nào, là cục trưởng cục gì, nhưng từ hai lần đưa người đến này, có lẽ ông ta làm công việc phụ trách bộ đội.
Lý cục trưởng lần này nhìn thấy Diệp Thu nhưng không tỏ thái độ gì. Ngược lại còn chào anh, cười nói: "Diệp đội trưởng. Tôi lại mang người tài đến cho anh."
"Cảm ơn Lý cục trưởng." Diệp Thu khách khí bắt tay Lý cục trưởng, đợi đến khi anh nhìn thấy người đứng sau Lý cục trưởng, có chút thất thần trong chớp mắt.
Rất nhanh, Diệp Thu đã khống chế được sự kinh ngạc trong lòng mình, nhiệt tình mời Lý cục trưởng uống trà.
Lý cục trưởng dù bề ngoài không để ý, nhưng về việc mình đã làm một việc xấu lớn như vậy ở tiểu đội Tử La Lan vẫn canh cánh trong lòng. Nghĩ lại ngày hôm đó mình rời tiểu đội đội Tử La Lan, những thành viên trong tiểu đội nhìn mình với ánh mắt hung hãn, cục trưởng liền bỏ ý định tiến vào.
Cười nói: "Vị này là đồng chí Diệp Hổ được bổ sung vào tiểu đội Tử La Lan của các anh. Về sau, anh ấy là người dưới quyền anh rồi. Đội trưởng Diệp cứ thẳng tay vào. Tôi còn có chút việc, phải đi xuống đây."
"Lý cục trưởng yên tâm đi. Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Diệp Thu cười đáp lại, tiễn Lý cục trưởng lên xe.
Đợi đến khi chiếc xe đen đã khuất, Diệp Hổ mặc một bộ áo đen, mặt nghiêm nghị như đế vương của xã hội đen vậy lúc này mới mỉm cười, nhìn Diệp Thu nói: "Sư phụ, tôi đến đầu quân cho anh đây. Về sau tôi là người dưới quyền anh. Ngày hôm nay tôi đợi rất lâu rồi."
"Ai bảo anh đến đây?" Diệp Thu hỏi.
Lúc đầu tập quân sự ở Tân Sinh, đã quen người này trong doanh trại. Lúc đó bản thân mình bị hấp dẫn bởi ánh mắt hừng hừng ý chí chiến đấu của anh ta. Đã nhận lời thách đấu của anh ta. Trận hôm đó, trong vòng 30 chiêu đánh bại địch. Đây còn là do Diệp Thu muốn thăm dò thực lực của Diệp Hổ nên nương tay.
Diệp Hổ không hề vì thất bại mà tức tối, càng nỗ lực học tập. Không ngờ lại đi vào một chỗ sai lầm, nhầm tưởng rằng những thứ mình học càng nhiều thì thực lực sẽ càng mạnh, mà không biết rằng, bản thân mình đã quá tham công tiếc việc.
Ở câu lạc bộ Thiết Huyết, Diệp Thu lại dạy cho anh ta bài học quan trọng nhất đời. Cũng từ ngày hôm đó, Diệp Hổ quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, thỉnh cầu anh nhận làm đồ đệ.
Nếu không phải là do hôm nay Diệp Hổ tìm đến, thì Diệp Thu đã quên mất đồ đệ này rồi. Nhưng nhìn gương mặt thật thà và ánh mắt đầy lòng ngưỡng mộ của anh ta, lòng Diệp Thu cũng có chút áy náy.
"Tự tôi muốn tìm đến. Nghe nói anh làm đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, tôi liền có suy nghĩ này. Trong quân đội, mấy tên đó không phải là đối thủ của tôi. Ở bên cạnh sư phụ mới học được nhiều điều. Tôi đã chạy đi tìm thủ trưởng Phương, ông ấy còn vì chuyện của tôi mà đặc cách làm một chuyến đến Yến Kinh, cũng coi là tôi đã hoàn thành tâm nguyện rồi." Diệp Hổ nhe răng cười nói.
"Ừm, đi thôi. Tôi dẫn anh đi đến làm quen với những đội viên khác. Họ đều là cao thủ, rất có ích với sự trưởng thành của anh." Diệp Thu gật đầu.
"Đây chính là điều tôi mong muốn. Tôi phải khiêu chiến từng người một trong bọn họ. Yên tâm đi sư phụ, lần này tôi sẽ không để anh bẽ mặt đâu". Diệp Hổ tự tin nói. Lần trước những lời răn dạy của Diệp Thu làm anh ta vỡ lẽ ra rất nhiều, anh ta miệt mài luyện tập vì thế thân thủ cũng tiến bộ lớn lắm.
Năng lực có rồi, cái gan nói chuyện cũng có rồi.
"Với anh, lấy trường bổ đoản mới là quan trọng." Diệp Thu vỗ vai Diệp Hổ, nói.
Không ngờ người mới vào lại là Diệp Hổ, đây là một cục diện tốt. Dựa vào hoàn cảnh của Diệp Hổ cùng lòng ngưỡng mộ với Diệp Thu, có lẽ sẽ không chọc ngoái mình.
Còn về việc Diệp Hổ vào đây thế nào, thì xem ra trong đó đã thực hiện không ít bước. Hơn nữa, Diệp Thu biết, yêu sư Mạc Ngôn và thủ trưởng Phương có quan hệ với nhau, chẳng lẽ trong đó lại không có họ nhúng tay vào hay sao?
Diệp Hổ chủ động đề nghị, vừa thích hợp với ý của bọn họ mà thôi.
Đại quân chưa vận động, lương thảo đi trước.
Phong vân biến ảo, thế cục của Yến Kinh lại được một lần náo nhiệt rồi.
Diệp Gia, cuối cùng cũng chịu đứng ra rồi sao?