Tống Ngụ Ngôn hận người đột nhiên ôm cô từ phía sau, ngăn cô đánh nhau, lại càng hận tên dám giựt tóc cô, nếu có cơ hội nhất định phải xẻo một miếng thịt của hắn.
Trước mặt có hổ dữ, sau có sói ác, lần này đúng là hết đời thật rồi.
Tính tình những tên khỉ Indonesia đó hung ác đến vậy, có chuyện gì mà bọn chúng không làm được? Vừa nãy Tống Ngụ Ngôn đã nhìn thấy rất rõ hắn tát Kỳ Quan một cái rõ đau, làm mặt Kỳ Quan sưng cả lên rồi.
Hắn sẽ không tát mình chứ?
Tống Ngụ Ngôn đang lo lắng, nhưng không biết làm cách nào, bỗng đằng sau vang lên một âm thanh ấm áp: "Việc đánh nhau giao cho đàn ông thích hợp hơn."
Âm thanh này quen thuộc lắm!
Người đàn ông đứng sau đã buông tóc cô ra, quay đầu lại cô nhìn thấy một gương mặt vừa yêu vừa hận.
Nhưng, vừa yêu vừa hận là chỉ trước kia.
Giờ đây, cô nhìn thấy gương mặt này suýt nữa xúc động nhảy dựng lên.
"Diệp Thu, sao lại là anh? Anh đến Tô Hàng từ bao giờ thế? Tốt quá rồi, tốt quá rồi! Mấy tên khốn này vừa ức hiếp tôi, anh xử lý chúng một trận được không?" Tống Ngụ Ngôn kêu lên ôm lấy cánh tay của Diệp Thu lắc qua lắc lại.
Vì phải đi chơi với bạn, vì thế quần áo và trang điểm của Tống Ngụ Ngôn khá phóng khoáng gợi cảm. Bên trong là một chiếc áo T-shirt, bên ngoài là chiếc áo khác màu tro, bên dưới là một chiếc váy ngắn mini zuýp, vô cùng ngắn, chỉ vừa vặn ôm lấy đùi. Quần tất đen và giày cao gót, trông vô cùng gợi cảm.
Mái tóc dài xõa ngang vai, trang điểm nhè nhẹ. Lông mi dài, đôi môi hồng, và mùi rượu bốc ra từ lời nói. Tất cả điều đó đã gây sự thu hút với Diệp Thu.
Tống Ngụ Ngôn biết rằng Diệp Thu rất lợi hại, cô đã từng nhìn thấy tận mắt Diệp Thu đánh nhau tay đôi với người khác.
Lần trước ở Hồng Trang, Diệp Thu đánh nhau với người của Liên Phong Duệ, Diệp Thu đã đánh bại biết bao cao thủ ở đó. Sức mạnh đó và khí chất của anh đã làm biết bao người con gái phát điên, cũng chính trong ngày đó, Tống Ngụ Ngôn đột nhiên cảm thấy người đàn ông này không phải chỉ toàn là khuyết điểm.
Diệp Thu vỗ đầu Tống Ngụ Ngôn, biểu thị cô đừng vội vàng như một con chim nhỏ như vậy.
Động tác này trong mắt Diệp Thu là vô cùng bình thường, nhưng lại làm đám bạn của Tống Ngụ Ngôn đứng bên ngoài kinh ngạc.
Họ đều biết, Tống Ngụ Ngôn ghét nhất là bị người khác sờ vào đầu mình. Có một lần một người bạn sờ vào đầu cô ấy, người bạn đó bị mắng đầu tắt mặt tối.
Đáng lẽ ra họ tưởng Tống Ngụ Ngôn phải phát điên lên, không ngờ cô lại cười rất ngọt, như một cô gái rất ngoan ngoãn, đứng bên cạnh Diệp Thu không nói lời nào.
Có gì nhầm lẫn ở đâu không?
Diệp Thu không có thời gian đi quản người khác đang nghĩ gì, chỉ cười rồi nhìn Liên Phong Duệ, nói: "Lâu lắm không gặp rồi, Liên Thiếu vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe." Ánh mắt sắc như dao của Liên Phong Duệ cũng chằm chằm nhìn vào Diệp Thu, quả nhiên, người con trai này xuất hiện rồi.
Giờ đây, là lúc các ngươi phải dốc hết sức rồi.
Yên tâm đi, các người chết rồi, tôi sẽ thay các người báo thù.
"Mặc dù tôi không ở Tô Hàng, nhưng lại rất quan tâm đến tình hình bệnh tật của Liên Thiếu. Việc Liên Thiếu bị đâm lần trước, tôi cũng có trách nhiệm trong đó. Ôi. Lúc đó….Đúng là trẻ người non dạ. Nếu tôi không đánh cược với Liên Thiếu, có lẽ người xấu cũng không có cơ hội động thủ. Chỉ là không ngờ, người hạ thủ là người thân cận nhất với Liên Thiếu..." Diệp Thu thương hại nói, không thèm để ý đến gương mặt của Liên Phong Duệ ngày càng khó coi. Để có thể tìm được cơ hội đánh bại đối thủ không chịu an phận này, Diệp Thu chẳng ngại ngần gì làm như vậy.
Bối Khắc Tùng cười nói: "Diệp Thiếu đúng là cứ cố tình tìm chuyện để nói, nói vậy chẳng phải rắc muối lên nỗi đau của người ta hay sao?"
"Đây có phải là muối đâu cơ chứ? Là tương ớt, Diệp Thiếu cũng thật là quá đáng, đã biết Liên Thiếu luôn canh cánh trong lòng chuyện bị người con gái của mình phản bội, không nhấc đầu lên được ở Tô Hàng này, mà lại cứ nhắc suốt chuyện này. Có lẽ giờ anh ấy muốn giết người rồi, chỉ là có dám làm hay không thôi." Hàn Ấu Lăng cười lạnh lùng nhìn Liên Phong Duệ nói.
Từ lúc Quách Gia rớt đài, Hàn Gia đấu với Liên Gia một hồi, cấp trên muốn ổn định, Tô Hàng cũng chỉ có thể giữ vững sự ổn định, không thể ra tay quá mạnh, hai bên cũng chỉ giở một số trò nhỏ nhặt ra mà thôi. Tranh đấu kéo dài thế này, làm Hàn Ấu Lăng bực tức đến hộc máu.
Vì thế, thấy dáng bộ kinh ngạc của Liên Phong Duệ, anh ta vô cùng sung sướng.
"Có vài chuyện, các người biết, tôi cũng biết. Mọi người đều không ngốc, nên chẳng cần phải làm trò hề với nhau như thế này đâu. Oan có đầu, nợ có chủ. Bất luận là ai, đã làm nhục Liên Phong Duệ này thì sẽ phải chịu trả giá gấp hai lần." Liên Phong Duệ nhìn Diệp Thu, lại đưa ánh mắt sang Bối Khắc Tùng và Hàn Ấu Lăng, lạnh lùng nói.
Trong lòng anh ta giờ chỉ có thù hận, tâm can như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vô cùng đau đớn.
Nhưng, phản ứng khi đau đến cực điểm cũng không phải là bộc phát, mà là trấn tĩnh, như một tảng băng không tan ra vậy, lạnh lùng mà yên lặng.
Anh ta rất phục mình, phục mình sau khi bị Diệp Thu làm nhục vẫn giữ được thái độ này. Ít nhất, trên nét mặt, bản thân mình cũng không bị thua hắn.
Diệp Thu cười nói: "Không biết giờ Liên Thiếu còn muốn diễn vở nào nữa? Đem một đống người đến đập phá nơi này? Ức hiếp một đứa con gái?"
"Tôi nghĩ, anh phải làm rõ chân tướng sự việc trước đã." Liên Phong Duệ cười nói: "Đây là Vương Giả, không phải là Hồng Trang. Tôi có mang nhiều người đến nữa cũng có thể nhiều bằng người của Vương Giả được sao? Còn về việc ức hiếp một đứa con gái, càng là chuyện không có thực. Bạn tôi ngưỡng mộ sắc đẹp của 12 Quan ở đây, vì thế đến Vương Giả này ngự lãm. Không ngờ người làm việc của các người lại nghĩ rằng bạn tôi không hiểu tiếng Trung, mắng họ là khỉ Indonesia.
Là bạn của họ, tôi có lý do để đứng ra yêu cầu Vương Giả phải xin lỗi, trả lại sự công bằng cho bạn tôi, nếu không, tôi sẽ đem chuyện này nói cho đại sứ quán."
Đúng vậy, phiền phức chính là ở đây.
Vì những người này đều là người Indonesia, cũng có nghĩa là người nước ngoài, nếu xảy ra chuyện gì, thì sẽ thuộc về việc ngoại giao. Động đến ngoại giao là không nhỏ rồi, chính sách ngoại giao của Trung Quốc rất hữu hảo với người nước ngoài, vì thế, nếu Liên Phong Duệ làm như vậy thật, thì Vương Giả nhất định sẽ bị liên lụy.
Giết người ngấm ngầm cũng là giết người, chẳng điều tra ra được là ai giết, chắc chắn có người bị oan. Nhưng giờ đây Liên Phong Duệ đã nói trắng ra là sẽ làm lớn chuyện này, lại có nhiều người làm chứng thế này, chẳng lẽ lại giết chúng ngay tại đây sao?
Diệp Thu cười lạnh lùng, ngươi nghĩ ta là loại người dễ bắt nạt sao?
Muốn Vương Giả xin lỗi là việc không thể. Nếu vì chuyện này mà xin lỗi, thì chẳng phải Vương Giả yếu thế hơn so với Hồng Trang rồi sao?
Nếu là những nơi ăn chơi khác thì cũng thôi, dĩ hòa vi quý, xin lỗi xong lại có thể mở cửa làm ăn tiếp. Nhưng nếu Vương Giả xin lỗi Hồng Trang, thì chẳng phải nói rõ với người Tô Hàng, Vương Giả không bằng Hồng Trang hay sao?
Hội viên Vương Giả đều là những người có tiền có quyền, ai lại chịu được nỗi nhục này? Dù trên mặt họ sẽ không trả lại thẻ, nhưng tần suất đến Vương Giả sẽ giảm đi thấy rõ.
Việc này sẽ tạo tiếng xấu cho Vương Giả, và Vương Giả muốn vượt qua Hồng Trang là điều không thể xảy ra.
Diệp Thu cười rồi lắc đầu, nói: "Tôi không tận mắt nhìn thấy nhân viên của Vương Giả mắng bạn của anh, nhưng, tôi thấy, chỉ cần người có đầu óc một chút cũng hiều được rằng, việc này không thể xảy ra ở một nơi đẳng cấp như Vương Giả. Chẳng lẽ Hồng Trang thường xuyên xảy ra tình trạng nhân viên mắng khách ư? Những nhân viên ở đây đều là những người đã được huấn luyện đặc biệt, tôn chỉ của họ luôn là khách hàng vĩnh viễn là thượng đế."
"Còn nữa, tôi chỉ nhìn thấy bạn của anh đánh người của Vương Giả". Diệp Thu chỉ Kỳ Quan đang ngồi trên ghế với khuôn mặt sưng vù, nói: "Hành động dã man như thế này, là hành động của một người thượng lưu có tố chất cao sao? Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Liên Phong Duệ, giờ anh đã bê tha đến độ này sao?"
"Anh....Cố tình nói vậy." Liên Phong Duệ cắn răng nói: "Tôi thấy rằng phản ứng của bạn tôi là quá khích, nhưng, nếu đổi lại là người làm ở đây mắng anhnhư vậy, chẳng lẽ anh lại không bực mình hay sao? Nói tóm lại, vẫn là thái độ phục vụ của Vương Giả chẳng ra gì." Liên Phong Duệ biết hôm nay mình có biện giải thế nào nữa cũng không làm chủ được tình thế. Mục tiêu của anh ta cũng chỉ như vậy thôi, dụ được Diệp Thu ra, mục tiêu của anh ta đã thực hiện được rồi.
Làm một động tác tay với Lệ Phong ở phía sau, Lệ Phong hiểu ý, bước lên đằng trước một bước nói: "Ai là người phụ trách của Vương Giả? Các người bắt buộc phải xin lỗi chúng tôi, nếu không, chúng tôi sẽ tố cáo lên đại sứ quán, các người dựa vào đâu mà làm nhục chúng tôi?"
"Xin lỗi? xin lỗi mẹ nhà ngươi ấy!" Tống Ngụ Ngôn giận đùng đùng mắng: "Khỉ Indonesia, ngươi đánh người của chúng ta, ta còn chưa bắt ngươi xin lỗi thì thôi, ngươi còn muốn chúng ta xin lỗi, cút đi cho khuất mắt ta!"
"Khi các người chưa đưa ra được bằng chứng là người của chúng tôi làm nhục các người, thì chúng tôi sẽ không xin lỗi đâu." Diệp Thu lắc đầu nói.
Vừa bị người chửi là khỉ Indonesia, vừa bị cự tuyệt xin lỗi, trong lòng Lệ Phong bắt đầu nổi lửa giận lên, làm một động tác tay với người Indonesia vừa đánh ngã mấy người bảo vệ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Người Indonesia đó mặt mày giận dữ, hét ầm lên xông về phía Diệp Thu.
Vù!
Một quyền đánh về phía Diệp Thu, chỉ nghe thấy tiếng gió rít, nhưng không nghe thấy tiếng thịt đập vào nhau hay là tiếng xương gẫy.
Diệp Thu ôm Tống Ngụ Ngôn về đằng sau, rồi giữ cánh tay đang đấm đến của người Indonesia.
Người Indonesia bị chặn lại, tay phải lập tức không đánh được nữa, toàn thân không có chút sức lực nào, miệng kêu đau oai oái.
Diệp Thu cười hì hì hỏi: "Có biết đây là gì không? Đây là võ Trung Quốc đấy, mấy thứ võ ngươi học còn kém xa."
Diệp Thu cũng không biết hắn ta có nghe hiểu được hay không, đá một phát, rắc một tiếng, toàn thân hắn ta bay ra đằng xa, mũi cũng bị Diệp Thu đá cho rách ra.
Có bản lĩnh, thì đi tìm đại sứ quán đi. Mấy tên này đều là người không sợ chết, trời mới biết họ đã gây ra biết bao án mạng rồi. Sợ là đến lúc đó mình chưa kịp bị trừng phạt thì bọn chúng đã bị cảnh sát quốc thế bắt đi rồi.
Mắt Lệ Phong nheo lên, sau đó ra hiệu bằng tay với huynh đệ, đám người Indonesia đó liền đồng loạt xông lên.
"Đánh hội đồng?" Diệp Thu nghĩ đến tên vừa bị mình đá bay đi đánh đám bảo vệ như hổ dữ, trong lòng cũng đã chuẩn bị công kích. Vừa nãy nhìn khắp một lượt, bên ngoài không ít mĩ nữ đang đứng xem.
Dã biết hôm nay mình có duyên mà không có phận với họ, nhưng có thể làm cho đám con gái đẹp này ngưỡng mộ vì vẻ anh tuấn của mình, gọi tên mình trong mơ, hoặc là gọi nhầm tên bạn trai, điều đó có lẽ rất có cảm giác thành công nhỉ?
Ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Các người cùng lên một lúc đi."
Lệ Phong đứng đằng sau hừ một tiếng, đám người Indonesia đó không do dự nữa, từng người nắm nắm đấm vào rồi xông về đằng trước.
Diệp Thu cười lạnh lùng, còn làm một động tác tay, ngụ ý Tống Ngụ Ngôn đứng xa mình ra một chút, đừng có đừng đằng sau mình. Sau đó anh hét "hô" một tiếng, chủ động xông về phía đám người.
Diệp Thu ra đòn rất mạnh, hơn nữa lại chỉ công kích hai bộ phận của con người.
Khi xuất đòn tay, bộ phận nhất định phải đánh là mũi đối phương.
Khi xuất đòn chân, bộ phận nhất định phải đánh là chú em nhỏ.
Những nơi khác, dù có lộ ra nhiều đến mấy thì Diệp Thu vẫn coi như không nhìn thấy.
Rắc, rắc, rắc, những âm thanh đó không ngừng vang lên, không phải là mũi của ai đó gãy, thì là cậu em nhỏ của ai đó gãy. Bình thường mấy tên này hầu hết đều là liếm máu trên mặt dao, bị thương do súng đạn là chuyện bình thường. Nhưng hôm nay sau khi bị Diệp Thu đá xong, lập tức mất dũng khí phản công, và không ngại trước mặt nhiều người như vậy, tụt quần ra, sờ xem thằng nhỏ có còn cứu chữa được nữa hay không. Nếu còn cứu được thì ngay lập tức đi bệnh viện.
Làm đàn bà tốt! Rất tốt!
Làm đàn ông! Chịu càng lâu càng tốt!
Thế là, giờ đây những người đứng xem đã được quan sát hai màn kịch. Màn kịch đầu tiên, nhân vật chính là người đàn ông Indonesia, nhân vật phụ là đám bảo vệ vg. Vai nhân vật chính diễn là, vô song vô địch, mãnh hổ xuất chuồng.
Màn thứ hai, nhân vật chính là Diệp Thu, nhân vật phụ là một đám khỉ Indonesia. Vai nhân vật chính diễn là, người không biết dơ là vô địch.
Diệp Thu không nhìn tên khỉ Indonesia cuối cùng trước mặt, đúng là muốn khóc mà không có nước mắt.
Không thể chơi như thế này được, đây rõ ràng là hành động không công minh. Tên này nhìn thấy đồng đội lần lượt chịu thương, trong lòng đã lạnh từ lâu. Thấy Diệp Thu xông đến trước mặt mình, vội vàng lấy tay trái ôm mũi, tay phải ôm bộ hạ, không để cho Diệp Thu có cơ hội ra tay.
"Bỏ ra đi, ta không đánh mũi của ngươi." Diệp Thu khổ khuyên nhủ.
"XXXX". Tên khỉ Indonesia nói linh tinh mấy câu. Dù sao thì Diệp Thu nghe cũng không hiểu. Nhưng ý của hắn ta rất rõ ràng, có đánh chết ta cũng không bỏ tay ra.
"Vậy thì để ta đá một phát xuống dưới."
"XXXX". Tên khỉ Indonesia vẫn không buông tay..
Diệp Thu bực mình rồi, đá một phát làm hắn lăn ra, sau đó đạp lia lịa vào mặt hắn.
"Tên khốn, ngươi bảo không đánh là không đánh à? Đã biết ta không hiểu tiếng Indonesia, mà còn dùng tiếng Indonesia để nói với ta. Có phải ngươi coi thường ta không biết gì không?" Diệp Thu vừa đánh vừa mắng.
Tống Ngụ Ngôn hận người đột nhiên ôm cô từ phía sau, ngăn cô đánh nhau, lại càng hận tên dám giựt tóc cô, nếu có cơ hội nhất định phải xẻo một miếng thịt của hắn.
Trước mặt có hổ dữ, sau có sói ác, lần này đúng là hết đời thật rồi.
Tính tình những tên khỉ Indonesia đó hung ác đến vậy, có chuyện gì mà bọn chúng không làm được? Vừa nãy Tống Ngụ Ngôn đã nhìn thấy rất rõ hắn tát Kỳ Quan một cái rõ đau, làm mặt Kỳ Quan sưng cả lên rồi.
Hắn sẽ không tát mình chứ?
Tống Ngụ Ngôn đang lo lắng, nhưng không biết làm cách nào, bỗng đằng sau vang lên một âm thanh ấm áp: "Việc đánh nhau giao cho đàn ông thích hợp hơn."
Âm thanh này quen thuộc lắm!
Người đàn ông đứng sau đã buông tóc cô ra, quay đầu lại cô nhìn thấy một gương mặt vừa yêu vừa hận.
Nhưng, vừa yêu vừa hận là chỉ trước kia.
Giờ đây, cô nhìn thấy gương mặt này suýt nữa xúc động nhảy dựng lên.
"Diệp Thu, sao lại là anh? Anh đến Tô Hàng từ bao giờ thế? Tốt quá rồi, tốt quá rồi! Mấy tên khốn này vừa ức hiếp tôi, anh xử lý chúng một trận được không?" Tống Ngụ Ngôn kêu lên ôm lấy cánh tay của Diệp Thu lắc qua lắc lại.
Vì phải đi chơi với bạn, vì thế quần áo và trang điểm của Tống Ngụ Ngôn khá phóng khoáng gợi cảm. Bên trong là một chiếc áo T-shirt, bên ngoài là chiếc áo khác màu tro, bên dưới là một chiếc váy ngắn mini zuýp, vô cùng ngắn, chỉ vừa vặn ôm lấy đùi. Quần tất đen và giày cao gót, trông vô cùng gợi cảm.
Mái tóc dài xõa ngang vai, trang điểm nhè nhẹ. Lông mi dài, đôi môi hồng, và mùi rượu bốc ra từ lời nói. Tất cả điều đó đã gây sự thu hút với Diệp Thu.
Tống Ngụ Ngôn biết rằng Diệp Thu rất lợi hại, cô đã từng nhìn thấy tận mắt Diệp Thu đánh nhau tay đôi với người khác.
Lần trước ở Hồng Trang, Diệp Thu đánh nhau với người của Liên Phong Duệ, Diệp Thu đã đánh bại biết bao cao thủ ở đó. Sức mạnh đó và khí chất của anh đã làm biết bao người con gái phát điên, cũng chính trong ngày đó, Tống Ngụ Ngôn đột nhiên cảm thấy người đàn ông này không phải chỉ toàn là khuyết điểm.
Diệp Thu vỗ đầu Tống Ngụ Ngôn, biểu thị cô đừng vội vàng như một con chim nhỏ như vậy.
Động tác này trong mắt Diệp Thu là vô cùng bình thường, nhưng lại làm đám bạn của Tống Ngụ Ngôn đứng bên ngoài kinh ngạc.
Họ đều biết, Tống Ngụ Ngôn ghét nhất là bị người khác sờ vào đầu mình. Có một lần một người bạn sờ vào đầu cô ấy, người bạn đó bị mắng đầu tắt mặt tối.
Đáng lẽ ra họ tưởng Tống Ngụ Ngôn phải phát điên lên, không ngờ cô lại cười rất ngọt, như một cô gái rất ngoan ngoãn, đứng bên cạnh Diệp Thu không nói lời nào.
Có gì nhầm lẫn ở đâu không?
Diệp Thu không có thời gian đi quản người khác đang nghĩ gì, chỉ cười rồi nhìn Liên Phong Duệ, nói: "Lâu lắm không gặp rồi, Liên Thiếu vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe." Ánh mắt sắc như dao của Liên Phong Duệ cũng chằm chằm nhìn vào Diệp Thu, quả nhiên, người con trai này xuất hiện rồi.Giờ đây, là lúc các ngươi phải dốc hết sức rồi.
Yên tâm đi, các người chết rồi, tôi sẽ thay các người báo thù.
"Mặc dù tôi không ở Tô Hàng, nhưng lại rất quan tâm đến tình hình bệnh tật của Liên Thiếu. Việc Liên Thiếu bị đâm lần trước, tôi cũng có trách nhiệm trong đó. Ôi. Lúc đó….Đúng là trẻ người non dạ. Nếu tôi không đánh cược với Liên Thiếu, có lẽ người xấu cũng không có cơ hội động thủ. Chỉ là không ngờ, người hạ thủ là người thân cận nhất với Liên Thiếu..." Diệp Thu thương hại nói, không thèm để ý đến gương mặt của Liên Phong Duệ ngày càng khó coi. Để có thể tìm được cơ hội đánh bại đối thủ không chịu an phận này, Diệp Thu chẳng ngại ngần gì làm như vậy.
Bối Khắc Tùng cười nói: "Diệp Thiếu đúng là cứ cố tình tìm chuyện để nói, nói vậy chẳng phải rắc muối lên nỗi đau của người ta hay sao?"
"Đây có phải là muối đâu cơ chứ? Là tương ớt, Diệp Thiếu cũng thật là quá đáng, đã biết Liên Thiếu luôn canh cánh trong lòng chuyện bị người con gái của mình phản bội, không nhấc đầu lên được ở Tô Hàng này, mà lại cứ nhắc suốt chuyện này. Có lẽ giờ anh ấy muốn giết người rồi, chỉ là có dám làm hay không thôi." Hàn Ấu Lăng cười lạnh lùng nhìn Liên Phong Duệ nói.
Từ lúc Quách Gia rớt đài, Hàn Gia đấu với Liên Gia một hồi, cấp trên muốn ổn định, Tô Hàng cũng chỉ có thể giữ vững sự ổn định, không thể ra tay quá mạnh, hai bên cũng chỉ giở một số trò nhỏ nhặt ra mà thôi. Tranh đấu kéo dài thế này, làm Hàn Ấu Lăng bực tức đến hộc máu.
Vì thế, thấy dáng bộ kinh ngạc của Liên Phong Duệ, anh ta vô cùng sung sướng.
"Có vài chuyện, các người biết, tôi cũng biết. Mọi người đều không ngốc, nên chẳng cần phải làm trò hề với nhau như thế này đâu. Oan có đầu, nợ có chủ. Bất luận là ai, đã làm nhục Liên Phong Duệ này thì sẽ phải chịu trả giá gấp hai lần." Liên Phong Duệ nhìn Diệp Thu, lại đưa ánh mắt sang Bối Khắc Tùng và Hàn Ấu Lăng, lạnh lùng nói.
Trong lòng anh ta giờ chỉ có thù hận, tâm can như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vô cùng đau đớn.
Nhưng, phản ứng khi đau đến cực điểm cũng không phải là bộc phát, mà là trấn tĩnh, như một tảng băng không tan ra vậy, lạnh lùng mà yên lặng.
Anh ta rất phục mình, phục mình sau khi bị Diệp Thu làm nhục vẫn giữ được thái độ này. Ít nhất, trên nét mặt, bản thân mình cũng không bị thua hắn.
Diệp Thu cười nói: "Không biết giờ Liên Thiếu còn muốn diễn vở nào nữa? Đem một đống người đến đập phá nơi này? Ức hiếp một đứa con gái?"
"Tôi nghĩ, anh phải làm rõ chân tướng sự việc trước đã." Liên Phong Duệ cười nói: "Đây là Vương Giả, không phải là Hồng Trang. Tôi có mang nhiều người đến nữa cũng có thể nhiều bằng người của Vương Giả được sao? Còn về việc ức hiếp một đứa con gái, càng là chuyện không có thực. Bạn tôi ngưỡng mộ sắc đẹp của 12 Quan ở đây, vì thế đến Vương Giả này ngự lãm. Không ngờ người làm việc của các người lại nghĩ rằng bạn tôi không hiểu tiếng Trung, mắng họ là khỉ Indonesia.
Là bạn của họ, tôi có lý do để đứng ra yêu cầu Vương Giả phải xin lỗi, trả lại sự công bằng cho bạn tôi, nếu không, tôi sẽ đem chuyện này nói cho đại sứ quán."
Đúng vậy, phiền phức chính là ở đây.
Vì những người này đều là người Indonesia, cũng có nghĩa là người nước ngoài, nếu xảy ra chuyện gì, thì sẽ thuộc về việc ngoại giao. Động đến ngoại giao là không nhỏ rồi, chính sách ngoại giao của Trung Quốc rất hữu hảo với người nước ngoài, vì thế, nếu Liên Phong Duệ làm như vậy thật, thì Vương Giả nhất định sẽ bị liên lụy.
Giết người ngấm ngầm cũng là giết người, chẳng điều tra ra được là ai giết, chắc chắn có người bị oan. Nhưng giờ đây Liên Phong Duệ đã nói trắng ra là sẽ làm lớn chuyện này, lại có nhiều người làm chứng thế này, chẳng lẽ lại giết chúng ngay tại đây sao?
Diệp Thu cười lạnh lùng, ngươi nghĩ ta là loại người dễ bắt nạt sao?
Muốn Vương Giả xin lỗi là việc không thể. Nếu vì chuyện này mà xin lỗi, thì chẳng phải Vương Giả yếu thế hơn so với Hồng Trang rồi sao?
Nếu là những nơi ăn chơi khác thì cũng thôi, dĩ hòa vi quý, xin lỗi xong lại có thể mở cửa làm ăn tiếp. Nhưng nếu Vương Giả xin lỗi Hồng Trang, thì chẳng phải nói rõ với người Tô Hàng, Vương Giả không bằng Hồng Trang hay sao?
Hội viên Vương Giả đều là những người có tiền có quyền, ai lại chịu được nỗi nhục này? Dù trên mặt họ sẽ không trả lại thẻ, nhưng tần suất đến Vương Giả sẽ giảm đi thấy rõ.
Việc này sẽ tạo tiếng xấu cho Vương Giả, và Vương Giả muốn vượt qua Hồng Trang là điều không thể xảy ra.
Diệp Thu cười rồi lắc đầu, nói: "Tôi không tận mắt nhìn thấy nhân viên của Vương Giả mắng bạn của anh, nhưng, tôi thấy, chỉ cần người có đầu óc một chút cũng hiều được rằng, việc này không thể xảy ra ở một nơi đẳng cấp như Vương Giả. Chẳng lẽ Hồng Trang thường xuyên xảy ra tình trạng nhân viên mắng khách ư? Những nhân viên ở đây đều là những người đã được huấn luyện đặc biệt, tôn chỉ của họ luôn là khách hàng vĩnh viễn là thượng đế."
"Còn nữa, tôi chỉ nhìn thấy bạn của anh đánh người của Vương Giả". Diệp Thu chỉ Kỳ Quan đang ngồi trên ghế với khuôn mặt sưng vù, nói: "Hành động dã man như thế này, là hành động của một người thượng lưu có tố chất cao sao? Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Liên Phong Duệ, giờ anh đã bê tha đến độ này sao?"
"Anh....Cố tình nói vậy." Liên Phong Duệ cắn răng nói: "Tôi thấy rằng phản ứng của bạn tôi là quá khích, nhưng, nếu đổi lại là người làm ở đây mắng anhnhư vậy, chẳng lẽ anh lại không bực mình hay sao? Nói tóm lại, vẫn là thái độ phục vụ của Vương Giả chẳng ra gì." Liên Phong Duệ biết hôm nay mình có biện giải thế nào nữa cũng không làm chủ được tình thế. Mục tiêu của anh ta cũng chỉ như vậy thôi, dụ được Diệp Thu ra, mục tiêu của anh ta đã thực hiện được rồi.
Làm một động tác tay với Lệ Phong ở phía sau, Lệ Phong hiểu ý, bước lên đằng trước một bước nói: "Ai là người phụ trách của Vương Giả? Các người bắt buộc phải xin lỗi chúng tôi, nếu không, chúng tôi sẽ tố cáo lên đại sứ quán, các người dựa vào đâu mà làm nhục chúng tôi?"
"Xin lỗi? xin lỗi mẹ nhà ngươi ấy!" Tống Ngụ Ngôn giận đùng đùng mắng: "Khỉ Indonesia, ngươi đánh người của chúng ta, ta còn chưa bắt ngươi xin lỗi thì thôi, ngươi còn muốn chúng ta xin lỗi, cút đi cho khuất mắt ta!"
"Khi các người chưa đưa ra được bằng chứng là người của chúng tôi làm nhục các người, thì chúng tôi sẽ không xin lỗi đâu." Diệp Thu lắc đầu nói.
Vừa bị người chửi là khỉ Indonesia, vừa bị cự tuyệt xin lỗi, trong lòng Lệ Phong bắt đầu nổi lửa giận lên, làm một động tác tay với người Indonesia vừa đánh ngã mấy người bảo vệ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Người Indonesia đó mặt mày giận dữ, hét ầm lên xông về phía Diệp Thu.
Vù!
Một quyền đánh về phía Diệp Thu, chỉ nghe thấy tiếng gió rít, nhưng không nghe thấy tiếng thịt đập vào nhau hay là tiếng xương gẫy.
Diệp Thu ôm Tống Ngụ Ngôn về đằng sau, rồi giữ cánh tay đang đấm đến của người Indonesia.
Người Indonesia bị chặn lại, tay phải lập tức không đánh được nữa, toàn thân không có chút sức lực nào, miệng kêu đau oai oái.
Diệp Thu cười hì hì hỏi: "Có biết đây là gì không? Đây là võ Trung Quốc đấy, mấy thứ võ ngươi học còn kém xa."
Diệp Thu cũng không biết hắn ta có nghe hiểu được hay không, đá một phát, rắc một tiếng, toàn thân hắn ta bay ra đằng xa, mũi cũng bị Diệp Thu đá cho rách ra.
Có bản lĩnh, thì đi tìm đại sứ quán đi. Mấy tên này đều là người không sợ chết, trời mới biết họ đã gây ra biết bao án mạng rồi. Sợ là đến lúc đó mình chưa kịp bị trừng phạt thì bọn chúng đã bị cảnh sát quốc thế bắt đi rồi.
Mắt Lệ Phong nheo lên, sau đó ra hiệu bằng tay với huynh đệ, đám người Indonesia đó liền đồng loạt xông lên.
"Đánh hội đồng?" Diệp Thu nghĩ đến tên vừa bị mình đá bay đi đánh đám bảo vệ như hổ dữ, trong lòng cũng đã chuẩn bị công kích. Vừa nãy nhìn khắp một lượt, bên ngoài không ít mĩ nữ đang đứng xem.
Dã biết hôm nay mình có duyên mà không có phận với họ, nhưng có thể làm cho đám con gái đẹp này ngưỡng mộ vì vẻ anh tuấn của mình, gọi tên mình trong mơ, hoặc là gọi nhầm tên bạn trai, điều đó có lẽ rất có cảm giác thành công nhỉ?
Ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Các người cùng lên một lúc đi."
Lệ Phong đứng đằng sau hừ một tiếng, đám người Indonesia đó không do dự nữa, từng người nắm nắm đấm vào rồi xông về đằng trước.
Diệp Thu cười lạnh lùng, còn làm một động tác tay, ngụ ý Tống Ngụ Ngôn đứng xa mình ra một chút, đừng có đừng đằng sau mình. Sau đó anh hét "hô" một tiếng, chủ động xông về phía đám người.
Diệp Thu ra đòn rất mạnh, hơn nữa lại chỉ công kích hai bộ phận của con người.
Khi xuất đòn tay, bộ phận nhất định phải đánh là mũi đối phương.
Khi xuất đòn chân, bộ phận nhất định phải đánh là chú em nhỏ.
Những nơi khác, dù có lộ ra nhiều đến mấy thì Diệp Thu vẫn coi như không nhìn thấy.
Rắc, rắc, rắc, những âm thanh đó không ngừng vang lên, không phải là mũi của ai đó gãy, thì là cậu em nhỏ của ai đó gãy. Bình thường mấy tên này hầu hết đều là liếm máu trên mặt dao, bị thương do súng đạn là chuyện bình thường. Nhưng hôm nay sau khi bị Diệp Thu đá xong, lập tức mất dũng khí phản công, và không ngại trước mặt nhiều người như vậy, tụt quần ra, sờ xem thằng nhỏ có còn cứu chữa được nữa hay không. Nếu còn cứu được thì ngay lập tức đi bệnh viện.
Làm đàn bà tốt! Rất tốt!
Làm đàn ông! Chịu càng lâu càng tốt!
Thế là, giờ đây những người đứng xem đã được quan sát hai màn kịch. Màn kịch đầu tiên, nhân vật chính là người đàn ông Indonesia, nhân vật phụ là đám bảo vệ vg. Vai nhân vật chính diễn là, vô song vô địch, mãnh hổ xuất chuồng.
Màn thứ hai, nhân vật chính là Diệp Thu, nhân vật phụ là một đám khỉ Indonesia. Vai nhân vật chính diễn là, người không biết dơ là vô địch.
Diệp Thu không nhìn tên khỉ Indonesia cuối cùng trước mặt, đúng là muốn khóc mà không có nước mắt.
Không thể chơi như thế này được, đây rõ ràng là hành động không công minh. Tên này nhìn thấy đồng đội lần lượt chịu thương, trong lòng đã lạnh từ lâu. Thấy Diệp Thu xông đến trước mặt mình, vội vàng lấy tay trái ôm mũi, tay phải ôm bộ hạ, không để cho Diệp Thu có cơ hội ra tay.
"Bỏ ra đi, ta không đánh mũi của ngươi." Diệp Thu khổ khuyên nhủ.
"XXXX". Tên khỉ Indonesia nói linh tinh mấy câu. Dù sao thì Diệp Thu nghe cũng không hiểu. Nhưng ý của hắn ta rất rõ ràng, có đánh chết ta cũng không bỏ tay ra.
"Vậy thì để ta đá một phát xuống dưới."
"XXXX". Tên khỉ Indonesia vẫn không buông tay..
Diệp Thu bực mình rồi, đá một phát làm hắn lăn ra, sau đó đạp lia lịa vào mặt hắn.
"Tên khốn, ngươi bảo không đánh là không đánh à? Đã biết ta không hiểu tiếng Indonesia, mà còn dùng tiếng Indonesia để nói với ta. Có phải ngươi coi thường ta không biết gì không?" Diệp Thu vừa đánh vừa mắng.