Tiểu Bạch không có chút do dự nào, Thiết Ngưu cơ bản khó tránh khỏi. Nếu so sánh về tốc độ, thì mười Thiết Ngưu không thể bằng một Tiểu Bạch.
Vì thế, cước đó đá rất trúng.
Thiết Ngưu vội vàng lùi mấy bước, thân thể lúc này mới đứng vững được.
Phủi phủi bụi trước ngực mình, phẫn nộ nói: "Sao người như anh lần nào cũng vậy thế? Phải hét lên bắt đầu chứ? Sau chẳng nói gì mà đã ra tay rồi?"
Thấy vẻ mặt của Tiểu Bạch càng lạnh như băng, Thiết Ngưu mới ý thức được mình đã phạm phải điều sai lầm to lớn.
Tiểu Bạch không thể nói, bản thân mình lại nói vậy, đã chạm vào nỗi đau của người ta rồi.
Xấu hổ xoa xoa đầu, Thiết Ngưu lắp bắp nói: "Tôi không có ý gì đâu, ý tôi là…..Ôi chà, mẹ ơi, tôi còn chưa nói xong, sao anh lại đánh rồi?"
Thiết Ngưu còn chưa giải thích, Tiểu Bạch đã bắt đầu lần công kích thứ hai của mình.
Tốc độ rất nhanh, thân thể lao đi, sắc như dao, đánh thẳng vào mắt Thiết Ngưu.
Người luyện Thiết Bộ Sam, mắt là điểm yếu lớn nhất.
Anh và Thiết Ngưu đã không hợp nhau từ lâu, là một đôi đối lập nhau. Khi vẫn còn ở sơn thôn, hai người đã đánh nhau không biết bao lần. chỉ có điều là Thiết Ngưu thua thì nhiều thắng thì ít, toàn bị Tiểu Bạch xử lý chết đi sống lại. Nhưng võ công Thiết Ngưu luyện là Thiết Bộ Sam, da thịt rất dày, mỗi lần bị đánh trông thì rất nặng nhưng sau khi bôi chút thuốc, ngày thứ hai lại chạy nhảy bình thường, chẳng có chút "di tích" nào cả.
Diệp Không Nhàn và Diệp Thu cũng biết những lần đấu võ thế này có tác dụng tăng cường thực lực của Thiết Ngưu, dù sao thì, trước khi luyện thành công võ Thiết Bộ Sam, thì nó chỉ là một môn võ chịu người khác đánh. Có người tình nguyện làm việc bồi dưỡng này, họ không chỉ không ngăn cản, mà còn chốc chốc cổ vũ thêm.
Đặc biệt là Diệp Thu, mỗi lần anh bị Thiết Ngưu bán đứng một cách, liền cỗ vũ Tiểu Bạch đi xử lý Thiết Ngưu.
Thiết Ngưu đã bị đánh đến độ mũi xanh lè mặt sưng húp lên, và mặt lo lắng. Không biết đã xảy ra chuyện gì,
Còn Tiểu Bạch chỉ chịu trách nhiệm đánh người, làm sao để Thiết Ngưu giải thích nguyên nhân được?
Chính vì tính tình của Thiết Ngưu thẳng ruột ngựa như vậy nên Diệp Không Nhàn không dám để anh ta ra ngoài. Sau khi Tiểu Bạch luyện tập cùng Long Nữ, thực lực đã tăng lên, ông ta mới yên tâm.
Bên cạnh một vị vương, cần phải có một con chó trung thành, cũng cần một thanh kiếm sắc bén.
Hai thứ này, Diệp Không Nhàn đã chuẩn bị cả cho Diệp Thu rồi.
Về sau có thể giành được thành tựu gì, thì chỉ có thể xem chính bản thân anh.
Thiết Ngưu thấy Tiểu Bạch không nói gì ào đến, trong lòng cũng bực bội, hét to: "Này, nếu anh còn làm vậy, tôi cũng phải ra tay đánh anh rồi đó nhé."
Khi nói, cơ thể lanh lẹn lùi ra sau hai bước. Khi ngón tay của Tiểu Bạch sắp sửa chọc vào mắt anh, dữ dội tung ra một đòn.
Tiêu Bạch nhanh chóng thu người về, lùi ra sau giữ một khoảng cách an toàn.
Anh rất rõ uy lực của món đòn nảy của Thiết Ngưu. Nếu bị đánh trúng, ngũ tạng nhất định sẽ nát ra. Và có khả năng là xương khớp sẽ gãy hết. Mặc dù chỉ bị nắm đấm của Thiết Ngưu sượt qua mặt thôi, nhưng những khớp thịt trên mặt Tiểu Bạch cũng trở nên rát.
Tiểu Bạch lạnh lùng nhìn Thiết Ngưu, thận trọng thăm dò đối thủ nhiều năm này. Đòn vừa nãy dù là lực công kích hay là tốc độ ra đòn, đều không thể so sánh với Thiết Ngưu mấy năm trước. Vốn tưởng qua sự đào tạo của Long Nữ, và những kinh nghiệm chiến đấu giành được mấy năm nay, đối với Thiết Ngưu chỉ là để chịu đòn.
Không ngờ, anh ta cũng có tiến bộ.
Thế được rồi, xem xem ông già biến thái đó đã dạy được anh đến đâu rồi.
Tiểu Bạch lại lao lên lần nữa. Nhưng lần này anh không xông thẳng, mà vòng ra sau người Thiết Ngưu, đánh một nắm đấm lên trên lưng anh ta.
Bốp!
Cơ thể của Thiết Ngưu nghiêng về đằng trước một chút, rồi sau đó tung ra một quyền, không ngờ Tiểu Bạch lại nhanh chóng chuyển về sau người mình, đấm một nhát vào ngực Thiết Ngưu.
Tốc độ của Tiểu Bạch quá nhanh, chỉ làm cho người ta thấy một cái bóng mơ hồ. Dù là Diệp Thu, cũng thường xuyên không làm cách nào đuổi kịp được bước chân của Tiểu Bạch.
Anh là học trò cưng của Long Nữ, nên Long Nữ hết lòng bồi dưỡng cho anh. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba nắm, đã tiến bộ vượt bậc.
Lúc này, Thết Ngưu đã hoàn toàn trở thành một túi cát.
Tiểu Bạch trước trước sau sau chuyển động không ngừng, Thiết Ngưu mặc dù đã nỗ lực công kích, nhưng không thể nào đuổi kịp được tốc độ của Tiểu Bạch. Mỗi quyền đánh ra đều là vào không khí.
Mặc dù Thiết Bộ Sam bảo vệ rất kỹ lưỡng những yếu huyệt toàn thân, những đòn này không thể tạo được sự sát thương nghiêm trọng với Thiết Ngưu, nhưng cứ chịu đòn thế này, người bằng đất cũng phải nhão ra rồi.
Thiết Ngưu quyết định không tránh né nữa, sau khi chịu một đòn của Tiểu Bạch trên lưng, đột nhiên biến nắm đấm thành ngón tay, tay trái và phải mỗi bên làm thành một chỉ quyết. Sau đó chỉ quyết đó mang theo tiếng gió, vù vù xông thẳng lên người Tiểu Bạch.
Kim Cang Chỉ Pháp. Là một trong những công phu sau khi luyện thành Thiết Bộ Sam. Không đề phòng được, sau đó một đòn đập vào nhau với ngón tay của anh ta.
Nắm đấm nóng như bị nung qua lửa vậy, đau đến điếng người.
Nhưng Thiết Ngưu thì lại cười đắc ý, mặc dù anh chỉ xuất ra hai ngón tay, nhưng hai ngón tay đó cứng như thép, lực mạnh vô cùng, nên sau khi ra đòn này đã chiếm được lợi thế.
Nhìn nụ cười trên mặt Thiết Ngưu, cơ thể Tiểu Bạch rướn lên, sau đó giơ chân đá về phía ngực của Thiết Ngưu.
Thiết Ngưu vẫn không tránh, hai tay cùng lúc xuất chỉ, Kim Cang Chỉ lao thẳng về đế giày da của Tiểu Bạch.
Thiết Ngưu biết, mặc dù là giầy da dày đến đâu đi chăng nữa, thì ngón tay của anh đều có thể xuyên qua, đâm thẳng vào chân của anh ta. Dù là đế giày đã kìm hãm chút công kích, nhưng cũng có thể làm cho hai chân của anh ta tê dại ngay lập tức. Đối với một cao thủ, chỉ cần một chớp mắt không thể cử động, cũng có thể làm được rất nhiều việc rồi.
Làm sao Tiểu Bạch mắc lừa được, khi hai chân sắp bị ngón tay của Thiết Ngưu xuyên qua, người anh dừng lại một chút trong không trung, triển khai là năng lực dừng không gian hoàn mỹ.
Hai chân cứng đờ trong không trung rồi thay đổi phương hướng một chút, đôi chân vốn định đá vào ngực của Thiết Ngưu giờđây đã thay đổi tạo ra một chút khoảng cách, đạp ngay lên cổ anh ta.
Thân thể của Thiết Ngưu lùi về sau mấy bước, rồi ngay lập tức đâm vào tường của nhà Trầm Gia. Góc vườn bị sức lực của Thiết Ngưu va vào làm hơi chút chấn động, cánh cửa sắt của khu vườn cũng bị làm chấn động kêu lên.
Lần này Thiết Ngưu có chút phẫn nộ rồi.
Sau khi bóp bóp bắp tay đau của mình, hét lên một tiếng rồi lao về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lùi về phía sau, sau đó tăng tốc lao về trước, cơ thể lại nhảy lên lần nữa, nhưng chú chim tung cánh, lần nữa đạp vào trước ngực Thiết Ngưu.
Thiết Ngưu đứng tấn, cơ thể đứng chặt trên mặt đất. Khi bàn chân của Tiểu Bạch đạp vào ngực mình, nhanh chóng tóm lấy chân anh. Tay anh ta như nhấc con chim nhỏ, ném thật mạnh vào góc tường.
Lần này nếu đập trúng, sợ rằng không phải là đầu Tiểu Bạch đổ máu thì sẽ là tường sập mất.
Tiểu Bạch không có chút hoảng hốt nào. Hai tay giơ lên phía trước, chống mạnh vào tường. sau đó dụng sức bật bật ra sau, làm cho Thiết Ngưu lại phải lùi về phía sau mấy bước, suýt nữa thì không đứng vững.
Tiểu Bạch nhân cơ hội đó thoát thân, sau đó lại đạp một nhát đúng ngực Thiết Ngưu.
Lần này, Thiết Ngưu không kịp tránh, cả người đều bị đập vào tường.
Lại một âm thanh nữa vang lên, bức tường chắc chắn đó giờ cũng kêu răng rắc
Thiết Ngưu vừa đứng dậy khỏi bức tường, bước lên trước một bước, Tiểu Bạch lại lao ra một lần nữa.
Bốp!
Thiết Ngưu hộc ra một miệng máu tươi. Cả người lần nữa đập vào tường, giờ đây tường đã xuất hiện một chỗ lõm.
Sức lực của cả hai người cộng với thân thể như sắt thép của Thiết Ngưu đập vào mấy lần, tường đã không chịu được bắt đầu nứt ra.
Thiết Ngưu lau vết máu trên miệng, khi anh đứng dậy từ chỗ lõm, vết lõm đó bắt đầu đổ xuống.
Rầm rầm!
Tiếng vỡ của gạch không ngừng vang lên, tất cả mọi người trong tòa nhà Trầm Gia đều bị đánh thức. Từng ngọn đèn trong phòng ngủ bắt đầu sáng lên, có người hầu kinh hãi nhanh chân bước đến chỗ có âm thanh.
Đường Quả và Trầm Mặc Nùng vẫn đang nói chuyện trong phòng, nghe thấy âm thanh ngoài đó, đều không để ý lắm. Nhưng khi cảm thấy hình như cả tòa nhà đang chấn động, còn nghe thấy tiếng tường đổ, hai người đi chân đất chạy ra ngoài. Động đất ư?
Đồng thời chạy ra còn có cả hai bác trai bác gái, và tất cả người giúp việc trong nhà Trầm Gia, cuối cùng là Diệp Thu và Diệp Không Nhàn chạy ra.
Tai của họ thính hơn nhiều so với người thường, đã nghe thấy những âm thanh bất thường đó từ lâu rồi. Biết rằng đó là Thiết Ngưu và Tiểu Bạch đang giao đấu với nhau, hai người đều không để ý đến nữa. Trước đó họ cũng thường đánh nhau như vậy, cứ coi là rèn luyện cơ thể thôi.
Không ngờ hôm nay hai người đó lại đánh nhau kịch liệt như vậy.
"Hóa ra không phải động đất." Đường Quả vuốt ngực mình, rồi thở phào nói.
Trầm Mặc Nùng tròn mắt nhìn bức tường đổ, thấy có một người đàn ông vạm vỡ bước ra từ đống đổ nát, trên miệng còn có máu tươi, trên người đầy bụi bẩn, mặt xấu hổ nhìn họ cười. Cô cảm thấy cảnh tượng này thật chấn động.
Hình như đã nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu rồi…Ở trong bộ phim nào đó. Nhưng lại quên mất tên rồi.
Hai bác trai bác gái nép lại với nhau, không biết xử lý việc trước mắt thế nào. Gọi người đến xem có ai bị thương không, hay là xây lại tường trước? Rốt cuộc là ai làm vậy? Có phải gọi cảnh sát không?
……Nhưng giờ đây ông vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ai có thể làm tường đổ cơ chứ?
"Thiết Ngưu, cậu đang làm gì vậy? Có sức lực cũng không thể thử sức với tường chứ. Có bị thương không? Nào đến đây, tôi đi bôi thuốc cho."
Diệp Thu sợ rằng Thiết Ngưu ngốc nghếch nói chuyện đấu với Tiểu Bạch ra, vội vàng lên trước mắng.
"Ha ha…." Thiết Ngưu cười, rồi gãi đầu, nói: "Tôi chỉ là không cẩn thận bị ngã thôi."
Ngã có thể làm đổ cả tường? Anh nghĩ anh là người máy à?
Diệp Thu không thèm để ý đính chính lại câu nói ngây ngô ấy, kéo anh ta vào phòng mình, tìm thuốc bôi cho anh ta nói: "Sao lại thảm thế này? Dù cậu không phải là đối thủ của cô ấy, nhưng cũng không nên bị cô ấy đánh thành thế này chứ."
"Hì hì." Thiết Ngưu xoa xoa đầu, nói: "Tôi không liều mạng với đàn bà."