Xã hội hiện giờ càng ngày càng khoan dung, nên biểu hiện của con người cũng càng ngày càng mãnh liệt. Từ XXX dã ngoại, đến XXX trong xe ở công viên dưới bóng đêm che dấu. Rồi đến ở trên truyenfull.vn khiêu khích khác phái... những chuyện trước kia cũng không dám nghĩ tới này không chỉ đã xảy ra. Hơn nữa còn nhanh tới mức khiến người ta không kịp nhìn.
Hạng nhất là nhắm vào biểu hiện hành vi tình dục của thanh niên Châu Âu. Thanh niên Châu Âu hơn 60% thích "dùng xe thay giường để làm tình", mà biểu hiện của người Đài Loan là có ở trên xe mới xxx, bảng điều tra hạng nhất của Nhật biểu thị, có 0% phụ nữ hy vọng cùng người yêu cộng hưởng trong xe.
Đáng tiếc chính là, hình như tất cả cơ cấu điều tra đều xem nhẹ nhóm nam nữ trẻ tuổi Trung Quốc. Giống như con trai con gái Trung Quốc đều là sinh sản vô tính vậy. Mà đối tượng điều tra hình như cũng chưa bao giờ chọn bọn họ.
Người Trung Quốc không có cơ hội tiếp nhận điều tra của chính phủ. Ví như chuyện thi hành độ thỏa mãn của dân chúng với chính phủ hoặc là Tổng thống tổng tuyển cử, đều chẳng liên quan gì tới bọn họ. Lúc thay đổi, bọn họ chỉ biết tiếp thu điều tra của chính phủ.
Mà ở trong cảm nhận của một số cơ cấu điều tra có bối cảnh quốc tế, người Trung Quốc chính là một danh từ cổ hủ và bảo thủ.
Là công dân nước Trung Quốc, đồng chí Diệp Thu lý nên đứng ra làm vẻ vang cho đất nước. Hắn muốn phá vỡ truyền thống, liều chết phát huy truyền thống tốt đẹp không sợ nóng, không sợ video phát tán, dùng thân thể máu thịt của mình, phát ra sự rống giận mạnh mẽ của người đời: Người Trung Quốc chúng tôi cũng có thể đánh dã chiến.
Đương nhiên, nói như vậy là có chút tâng bốc bạn Diệp Thu quá độ. Hắn bây giờ căn bản không biết mình là Diệp Thu. Ý thức hoàn toàn bị chế trụ. Hắn căn bản cũng không rõ bây giờ mình đang làm gì.
Chỉ là cảm giác được một hơi lạnh thấu xương đánh úp tới. Mà phát ra từ bản năng, hắn muốn có được một nguyên thể ấm áp.
Tây Môn Thiển Ngữ trong ngực hắn là lựa chọn duy nhất.
Hết thảy đạo đức, lễ nghi, liêm sỉ, ích lợi cùng thương hương tiếc ngọc đều không có quan hệ gì với hắn.
Chỉ có bản năng. Hoặc nói là thú tính.
Nghe câu nói của Long Nữ xong, Tây Môn Thiển Ngữ liền do dự.
Cho hắn?
Hay là không cho?
Bọn họ quen mới một ngày, mình đối với hắn chỉ có chút tình cảm nhàn nhạt thậm chí ngay cả thích cũng chưa tới. Cứ như vậy giao thân thể trong sạch của mình cho một người đàn ông ư?
Nhưng mà, cô gái kia đã nói, hắn cần mình. Hắn cần.
Tây Môn Thiển Ngữ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Sao hết lần này tới lần khác cần bà cô này? Hơn nữa thứ anh cần còn là thứ quý giá nhất của tôi chứ?
Hắn cần thì ta liền cho sao? Anh là gì của tôi chứ?
Mặc dù trong lòng nghĩ rất bướng bỉnh nhưng Tây Môn Thiển Ngữ đã dừng giãy dụa. Mặc cho Diệp Thu ép hoang đảo trên người nàng.
Hắn rất hưởng thụ đá vụn cùng thảo nguyên trên thân thể mềm như thịt non của Tây Môn Thiển Ngữ.
Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn như oánh như ngọc lên, con mắt bị ánh sáng ấm áp chiếu vào quyến rũ hẳn lên. Môi anh đào vẫn bị Diệp Thu bá đạo ngậm lấy, liều mạng mút.
Đây không phải là ở nhà Tây Môn, nếu không với tính tình của Tây Môn Thiển Ngữ sẽ bảo mụ già bỏ mấy tơ ngỗng phía dưới giường. Nghe những bạn học nữ nói, vốn phải là một chuyện rất hưởng thụ. Sao sau khi tới phiên mình lại đau khổ thế này?
Bết bát hơn chính là, một nam một nữ kia căn bản không hề có ý rời đi mà ngược lại còn đứng ở một bên thưởng thức chăm chú.
Bị một cô gái nhìn còn chưa tính. Nhưng bị một người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy... Tây Môn Thiển Ngữ cảm thấy nàng có chút không chịu được. Bởi vì vấn đề bộ ngực của Christina, nàng vẫn tưởng cô là đàn ông.
Không có biện pháp. Đầu năm nay người trung tính quá nhiều. Không kéo quần xuống, bạn sẽ không cách gì phân rõ nam nữ.
Lại nói, có đôi khi lột quần rồi bạn cũng không chắc có thể phân biệt rõ nam nữ.
"Này các người... có thể đi xa một chút không?" Tây Môn Thiển Ngữ hô về phía Long Nữ và Christina. Nàng cũng không muốn trình diễn đoạn xxx trước mặt người khác. Trước không tính vấn đề tôn nghiêm và ngượng ngùng. Đơn giản chỉ cần nói tới thân phận của nàng, trưởng nữ gia tộc Tây Môn, đánh dã chiến với một người đàn ông trước mặt người khác. Truyền đi chỉ sợ cũng sẽ khiến mọi người chấn động.
Long Nữ rất có hảo cảm với tinh thần của Tây Môn Thiển Ngữ. Nếu có thể chính nàng sẽ không do dự mà làm vậy. Nhưng mình không thể làm chuyện đó mà có một cô gái khác làm thay. Đương nhiên liền có chút cảm kích với nàng.
Nữ nhỏ giọng nói gì đó với Christina. Christina nhẹ gật đầu. Hai người sóng vai đi tới một chỗ vắng cách đó không xa.
Chỗ đó vừa có thể không ảnh hưởng tới chuyện tốt bên này, lại có thể bảo vệ được Diệp Thu. Hong Kong bây giờ giống như thùng thuốc súng, các loại người kỳ kỳ lạ lạ đều xuất hiện ở đây. Nếu có những người khác cũng có chủ ý với nhẫn phệ hồn của Diệp thu. Hai người bọn họ có thể rất nhanh xuất ứng.
Thân thể đã nằm xuống, Tây Môn Thiển Ngữ ngược lại giống như nhận lệnh, không hề giãy dụa nữa, tùy ý để Diệp Thu xé rách áo lọt màu trắng mặc trên người. Diệp Thu giống như đứa trẻ, chôn sâu cả đầu ở giữa bộ ngực trắng nõn mềm mại nhưng cực kỳ đầy đặn này.
Không có chỗ nào ấm áp hơn chỗ này. Hơn nữa mùi sữa kia cũng rất hợp khẩu vị Diệp Thu.
Tóc dài rối tung, quần áo rách tươm. Dây nịt ngực màu đen bị Diệp Thu thô bạo kéo đứt, vứt sang một bên. Một đôi vú mềm trắng mềm như chim bồ câu phá áo bung ra, lộ trắng trợn dưới ánh mặt trời.
Thịt tiên thắng suối tuyết. Tóc xanh chất bút nghiêng. Bộ dạng này của Tây Môn Thiển Ngữ thật sự là mê người tới cực điểm.
Đáng tiếc bạn Diệp Thu thật sự không có phúc được thấy. Hắn chỉ biết nhắm mắt lại, giống như con heo không ngừng cọ đầu vào giữa ngực Tây Môn Thiển Ngữ.
Lúc cảm thấy ngực ngứa ngứa, Tây Môn Thiển Ngữ hận không thể tát hắn một bạt tai. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Kẻ hèn hạ kia, thật sự là rất đáng hận. Sao không đổi cách chơi khác chứ?
Diệp Thu giống như một tay mơ, hai tay sờ tới sờ lui trên người Tây Môn Thiển Ngữ, căn bản không hề có ý tiến thêm một bước.
Ba phút.
Năm phút.
Mười phút trôi qua, Tây Môn Thiển Ngữ không thể nhịn được nữa, đẩy Diệp Thu còn đang cọ tới cọ lui trong ngực nàng ra, mắng: "Anh chết đi. Muốn tới thì tới. Còn làm nhiều chuyện như vậy làm gì?"
Tây Môn Thiển Ngữ là lần đầu tiên trải qua trường hợp như vậy. Vừa mới bắt đầu còn rất khẩn trương, nghe nói lúc mình làm lần đầu tiên sẽ rất đau. Nàng vẫn còn lo lắng một chút, nhưng tiếp theo sự cọ xát của Diệp Thu khiến tâm lý khẩn trương của nàng bị quét sạch, tiếp theo nữa thậm chí còn có chút chờ mong hắn nhanh bắt đầu.
Chết sớm sớm đầu thai. Là của hắn thì luôn là của hắn. Chạy không thoát.
Nhưng Diệp Thu động tác hết lần này tới lần khác đều đơn điệu không vội vã kéo dài hơn mười phút.
Nếu gặp kẻ xấu hoặc kẻ tiểu nhân ép, Tây Môn Thiển Ngữ cũng có thể nằm xuống. Nhưng Tây Môn đại tiểu thư sau khi đã mở rộng áo nằm ở trên cỏ cũng chẳng bằng phẳng này ban ngày mà nam nhân này vẫn chỉ lặp đi lặp lại một động tác. Nàng cũng có chút không nhịn được.
Diệp Thu phảng phất như nghe hiểu lời nàng nói. Con ngươi đen nhánh nhìn nàng một cái, khiến tâm nàng lập tức rơi xuống vực sâu. Lúc này nàng mới nhớ tới, người đàn ông trước mắt này không còn là người đàn ông mình gặp trên đường hôm nay. Trên người của hắn nhất định có sự thay đổi mà mình không biết.
"A!"
Tây Môn Thiển Ngữ lên tiếng kinh hô bởi vì bộ ngực lộ dưới ánh mặt trời của nàng bị Diệp Thu thoáng cái ngậm trong miệng. Hơn nữa còn liều mạng mút giống như muốn thí nghiệm bên trong có sữa hay không.
Tây Môn Thiển Ngữ kêu lên. Tấm thân xử nữ của nàng, sao trải qua trận chiến như vậy chứ? Hơn nữa Diệp Thu lại hút mạnh cái kia, khiến nàng đau đến nỗi nước mắt đều chạy ra.
Đường Quả thân cao chân dài, cưỡi ngựa cũng coi là rất có thiên phú. Sau khi được kỵ sư dẫn ngựa đi hai vòng, nàng có thể tự mình cầm dây chạy chậm. Nàng vốn tính hoang dã, cũng không thích đi tới đi lui chậm như vậy.
Giấc mộng của Đường Quả khi còn bé chính là trở thành nữ hiệp một đời, trừ gian diệt ác, giơ roi thúc ngựa đi thiên nhai.
Làm gì có nữ hiệp nào tìm người dắt ngựa chạy chứ?
Lâm Bảo Nhi lại không được thế. Mặc dù nàng là quân nhân Trung Quốc, hơn nữa còn đi theo Diệp Thu học chút võ thuật. Thân thủ coi như không tệ. Hai ba nam nhân không chắc có thể lại gần. Nhưng một khi lên ngựa hai chân rời khỏi mặt đất, nàng liền cảm giác thân thể không còn bị khống chế, giống như lúc nào cũng có thể lập tức ngã xuống. Liền ôm chặt cổ ngựa, không dám nhúc nhích.
Nhiễm Đông Dạ xuất thân nhà quân nhân, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc loại biểu diễn của người có tiền này. Với tập tính động vật này cũng không nắm chắc nên trong một chốc cũng chỉ có thể ngồi ở trên ngựa mặc cho một Thuần mã sư ở phía trước giúp nắm dây cương.
Đường Quả đánh ngựa chạy chậm đuổi theo hướng rời đi lúc nãy của Diệp Thu. Ở nửa đường đụng phải Tây Môn Hướng Đông đang quay về.
"Ơ, Thiển Ngữ đâu?" Đường Quả hỏi. Đột nhiên sinh cảm giác không tốt. Diệp Thu rời đi, em gái mê người của Tây Môn Hướng Đông cũng không thấy bóng dáng đâu. Lúc ấy ở trên bàn cơm thấy cô gái kia luôn lén ngắm Diệp Thu. Hiện giờ quả nhiên để nàng bắt được cơ hội.
Hừ. Không biết xấu hổ.
"Đi tìm Diệp Thu rồi. Hình như là đi về phía trước. Có thể tí nữa sẽ về". Tây Môn Hướng Đông cũng không biết trong lòng cô gái này suy nghĩ cái gì, cười trả lời.
Đường Quả vừa nghe, cũng có chút tức giận, vỗ mông ngựa, giục ngựa chạy về phía trước.
Tây Môn Hướng Đông thấy Đường Quả ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng đã bỏ chạy, lộ vẻ cười khổ. Những cô gái này à, thật đúng là điên cuồng.
Người đàn ông kia nếu số đào hoa, cũng không biết hắn có tiêu thụ nổi không...
Con gái à. Chính là chén thuốc làm hao mòn chí hướng nam nhân. Ít dính vào thì tốt hơn.
Đường Quả trèo đèo lội suối tìm kiếm Diệp Thu, đang khổ không cách gì nói được, lại bị hai người chặn đường.
"Phía trước, cô không thể đi". Long Nữ nói. Nàng biết Đường Quả, biết cô gái này là cố chủ trước kia của Diệp Thu. Quan hệ hai người không tầm thường. Nhưng không ngờ nàng cũng sẽ tới nơi này. Tình huống hình như sắp hỏng bét.
"Tôi sao không thể đi? Diệp Thu đâu?" Đường Quả cũng mặc kệ đứng trước mặt là thần hay là phật. Tính kiêu ngạo trong xương nàng có thể coi rẻ hết thảy. Đương nhiên, bạn cũng có thể lý giải đó là tập tính điêu ngoa.
Đường Quả nghiêng người nhìn sau lưng Long Nữ, nói: "Tôi muốn tìm người".
Đứng ở chỗ gò đất cao này, có thể liếc mắt một cái là thu hết tình hình dưới chỗ lõm vào mắt. Hơn nữa hai mắt đại tiểu thư Đường Quả thị lực đều là 0, không có chút điềm báo cận thị nào.
Cho nên, nàng rất nhanh liền phát hiện người đang đẩy đẩy là Diệp Thu. Mà nằm dưới Diệp Thu, chính là Tây Môn Thiển Ngữ đồng thời mất tích với hắn.
Bọn họ không ngờ... dưới ban ngày ban mặt, cứ ôm nhau như vậy? Còn xin hai người này canh chừng cho bọn họ?
Thật đáng ghét!
"Diệp Thu". Đường Quả chỉ cảm thấy trong đầu có luồng máu nóng bốc lên, hét lớn.
Một tiếng hét kinh thiện động địa này, có uy thế cực kỳ. Không chỉ khiến hai người Long Nữ và Christina chấn kinh, kỳ quái bên trong cơ thể cô nàng gầy yếu này không có cảm giác chút năng lực dị thường sao có thể phát ra thanh âm lớn như vậy. Mà ngay cả Diệp Thu đang vùi đầu ăn cũng vẻ mặt mờ mịt mà ngẩng đầu lên.
Tây Môn Thiển Ngữ nghe được tiếng la của Đường Quả, càng vừa vội vừa giận. Hơn nữa còn có chút mất mác.
Chính thất tới rồi. Mình có phải nên nhường ngôi không?
Chẳng lẽ mình cứ để hắn hôn sờ soạng một phen như vậy. Sau đó xem chuyện gì cũng chưa từng xảy ra ư?
Nhưng mà, Đường Quả dù sao cũng tới trước một bước so với mình. Hơn nữa quan hệ rất chặt chẽ với Diệp Thu. Nàng bây giờ tìm tới, mình nên xử lý như thế nào?
Lần này, Tây Môn Thiển Ngữ lại lần nữa đấu tranh nội tâm.
"Cút ngay. Tôi muốn qua đó". Đường Quả lộ vẻ giận dữ mà nhìn Long Nữ và Christina đang che trước nàng, hung dữ nói.
Lần này Đường Quả hoàn toàn nổi giận. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lạnh lẽo, trong mắt đều sắp phun ra lửa. Cô gái vốn yếu ớt đột nhiên khí thế bức người. Ánh mắt lạnh lùng nhìn hai quái nhân trước mắt. Có sự tàn nhẫn Phật ngăn giết Phật, thần ngăn giết thần.
***. Lần này không để yên cho Diệp Thu được. Nhất định phải tuyệt giao với hắn.
Nam nhân lăng nhăng này. Gặp một yêu một, yêu một trên một. Lúc này mới cùng Tây Môn Thiển Ngữ quen chưa bao lâu, không ngờ lại chạy tới trong khe suối để hẹn hò. Hơn nữa giữa ban ngày ban mặt, hai người không ngờ... không ngờ lại làm động tác kinh khủng đập vào mắt như vậy.
Quá thất vọng rồi. Thất vọng cực độ. Quả thật là tuyệt vọng.
Là nam nhân mình thíc cỡ nào, không ngờ nhân phẩm lại kém đến mức này. Hắn đã có chị Mặc, có Nhiễm Đông Dạ, thậm chí còn có những cô gái khác. Vì sao còn muốn tìm Tây Môn Thiển Ngữ chứ?
Hắn rốt cuộc cần bao nhiêu cô gái mới có thể bỏ qua?
Diệp Thu, lão nương quyết định không cần anh nữa.
Tôi thề. Lấy danh dự của tôi thề. Lấy tôn nghiêm của tôi thề với anh. Đúng. Tôi còn phải lấy danh dự của tôi và tình yêu với người mẹ đã khuất mà thề: Diệp Thu, lão nương lần này thật sự thật sự không thương anh nữa. Nói được làm được, tuyệt không đổi ý.
Đường Quả thương tâm muốn chết, môi mím chặt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo lên, không để cho nước mắt đã trào lên hốc mắt kia chảy xuống.
Đúng vậy. Lần này tiểu thư Đường Quả quyết định, nhất định phải đoạn tuyệt bất cứ quan hệ nào với Diệp Thu. Không thương hắn nữa. Không nói chuyện với hắn nữa. Không để tâm tới hắn nữa. Không lo lắng cho hắn nữa. Không làm bún cho hắn ăn nữa. Không giữ sự tôn trọng với hắn nữa. Không dung túng hắn nữa... cũng sẽ không cố ý đấu khí giận dỗi với hắn nữa.
Long Nữ nhìn Đường Quả một cái, đôi mắt xinh đẹp thản nhiên dường như có thể thấy rõ lục phủ ngũ tạng của người khác, nhẹ nhàng nói: "Diệp Thu bây giờ gặp chút phiền toái. Thân thể hắn bị tà khí xấm lấn, cần một cô gái có máu huyết xử nữ cứu hắn. Nếu không, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi".
Nghe được tình huống Diệp Thu rất bết bát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Quả lập tức khẩn trương tới trắng bệch, sốt ruột hỏi: "Sao lại thế? Diệp Thu sao có thể có phiền toái? Bây giờ thế nào? Không được, tôi phải mau tới xem. Cái gì gọi là cô gái có máu huyết xử nữ? Chẳng lẽ chính là xử nữ? Tôi cũng vậy mà. Chuyện như vậy nên tìm tôi".
Đường Quả nói xong, liền chạy nhanh tới trùng núi phía dưới.
Xã hội hiện giờ càng ngày càng khoan dung, nên biểu hiện của con người cũng càng ngày càng mãnh liệt. Từ XXX dã ngoại, đến XXX trong xe ở công viên dưới bóng đêm che dấu. Rồi đến ở trên truyenfull.vn khiêu khích khác phái... những chuyện trước kia cũng không dám nghĩ tới này không chỉ đã xảy ra. Hơn nữa còn nhanh tới mức khiến người ta không kịp nhìn.
Hạng nhất là nhắm vào biểu hiện hành vi tình dục của thanh niên Châu Âu. Thanh niên Châu Âu hơn 60% thích "dùng xe thay giường để làm tình", mà biểu hiện của người Đài Loan là có ở trên xe mới xxx, bảng điều tra hạng nhất của Nhật biểu thị, có 0% phụ nữ hy vọng cùng người yêu cộng hưởng trong xe.
Đáng tiếc chính là, hình như tất cả cơ cấu điều tra đều xem nhẹ nhóm nam nữ trẻ tuổi Trung Quốc. Giống như con trai con gái Trung Quốc đều là sinh sản vô tính vậy. Mà đối tượng điều tra hình như cũng chưa bao giờ chọn bọn họ.
Người Trung Quốc không có cơ hội tiếp nhận điều tra của chính phủ. Ví như chuyện thi hành độ thỏa mãn của dân chúng với chính phủ hoặc là Tổng thống tổng tuyển cử, đều chẳng liên quan gì tới bọn họ. Lúc thay đổi, bọn họ chỉ biết tiếp thu điều tra của chính phủ.
Mà ở trong cảm nhận của một số cơ cấu điều tra có bối cảnh quốc tế, người Trung Quốc chính là một danh từ cổ hủ và bảo thủ.
Là công dân nước Trung Quốc, đồng chí Diệp Thu lý nên đứng ra làm vẻ vang cho đất nước. Hắn muốn phá vỡ truyền thống, liều chết phát huy truyền thống tốt đẹp không sợ nóng, không sợ video phát tán, dùng thân thể máu thịt của mình, phát ra sự rống giận mạnh mẽ của người đời: Người Trung Quốc chúng tôi cũng có thể đánh dã chiến.
Đương nhiên, nói như vậy là có chút tâng bốc bạn Diệp Thu quá độ. Hắn bây giờ căn bản không biết mình là Diệp Thu. Ý thức hoàn toàn bị chế trụ. Hắn căn bản cũng không rõ bây giờ mình đang làm gì.
Chỉ là cảm giác được một hơi lạnh thấu xương đánh úp tới. Mà phát ra từ bản năng, hắn muốn có được một nguyên thể ấm áp.
Tây Môn Thiển Ngữ trong ngực hắn là lựa chọn duy nhất.
Hết thảy đạo đức, lễ nghi, liêm sỉ, ích lợi cùng thương hương tiếc ngọc đều không có quan hệ gì với hắn.
Chỉ có bản năng. Hoặc nói là thú tính.
Nghe câu nói của Long Nữ xong, Tây Môn Thiển Ngữ liền do dự.
Cho hắn?
Hay là không cho?
Bọn họ quen mới một ngày, mình đối với hắn chỉ có chút tình cảm nhàn nhạt thậm chí ngay cả thích cũng chưa tới. Cứ như vậy giao thân thể trong sạch của mình cho một người đàn ông ư?
Nhưng mà, cô gái kia đã nói, hắn cần mình. Hắn cần.
Tây Môn Thiển Ngữ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Sao hết lần này tới lần khác cần bà cô này? Hơn nữa thứ anh cần còn là thứ quý giá nhất của tôi chứ?
Hắn cần thì ta liền cho sao? Anh là gì của tôi chứ?
Mặc dù trong lòng nghĩ rất bướng bỉnh nhưng Tây Môn Thiển Ngữ đã dừng giãy dụa. Mặc cho Diệp Thu ép hoang đảo trên người nàng.
Hắn rất hưởng thụ đá vụn cùng thảo nguyên trên thân thể mềm như thịt non của Tây Môn Thiển Ngữ.
Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn như oánh như ngọc lên, con mắt bị ánh sáng ấm áp chiếu vào quyến rũ hẳn lên. Môi anh đào vẫn bị Diệp Thu bá đạo ngậm lấy, liều mạng mút.
Đây không phải là ở nhà Tây Môn, nếu không với tính tình của Tây Môn Thiển Ngữ sẽ bảo mụ già bỏ mấy tơ ngỗng phía dưới giường. Nghe những bạn học nữ nói, vốn phải là một chuyện rất hưởng thụ. Sao sau khi tới phiên mình lại đau khổ thế này?
Bết bát hơn chính là, một nam một nữ kia căn bản không hề có ý rời đi mà ngược lại còn đứng ở một bên thưởng thức chăm chú.Bị một cô gái nhìn còn chưa tính. Nhưng bị một người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy... Tây Môn Thiển Ngữ cảm thấy nàng có chút không chịu được. Bởi vì vấn đề bộ ngực của Christina, nàng vẫn tưởng cô là đàn ông.
Không có biện pháp. Đầu năm nay người trung tính quá nhiều. Không kéo quần xuống, bạn sẽ không cách gì phân rõ nam nữ.
Lại nói, có đôi khi lột quần rồi bạn cũng không chắc có thể phân biệt rõ nam nữ.
"Này các người... có thể đi xa một chút không?" Tây Môn Thiển Ngữ hô về phía Long Nữ và Christina. Nàng cũng không muốn trình diễn đoạn xxx trước mặt người khác. Trước không tính vấn đề tôn nghiêm và ngượng ngùng. Đơn giản chỉ cần nói tới thân phận của nàng, trưởng nữ gia tộc Tây Môn, đánh dã chiến với một người đàn ông trước mặt người khác. Truyền đi chỉ sợ cũng sẽ khiến mọi người chấn động.
Long Nữ rất có hảo cảm với tinh thần của Tây Môn Thiển Ngữ. Nếu có thể chính nàng sẽ không do dự mà làm vậy. Nhưng mình không thể làm chuyện đó mà có một cô gái khác làm thay. Đương nhiên liền có chút cảm kích với nàng.
Nữ nhỏ giọng nói gì đó với Christina. Christina nhẹ gật đầu. Hai người sóng vai đi tới một chỗ vắng cách đó không xa.
Chỗ đó vừa có thể không ảnh hưởng tới chuyện tốt bên này, lại có thể bảo vệ được Diệp Thu. Hong Kong bây giờ giống như thùng thuốc súng, các loại người kỳ kỳ lạ lạ đều xuất hiện ở đây. Nếu có những người khác cũng có chủ ý với nhẫn phệ hồn của Diệp thu. Hai người bọn họ có thể rất nhanh xuất ứng.
Thân thể đã nằm xuống, Tây Môn Thiển Ngữ ngược lại giống như nhận lệnh, không hề giãy dụa nữa, tùy ý để Diệp Thu xé rách áo lọt màu trắng mặc trên người. Diệp Thu giống như đứa trẻ, chôn sâu cả đầu ở giữa bộ ngực trắng nõn mềm mại nhưng cực kỳ đầy đặn này.
Không có chỗ nào ấm áp hơn chỗ này. Hơn nữa mùi sữa kia cũng rất hợp khẩu vị Diệp Thu.
Tóc dài rối tung, quần áo rách tươm. Dây nịt ngực màu đen bị Diệp Thu thô bạo kéo đứt, vứt sang một bên. Một đôi vú mềm trắng mềm như chim bồ câu phá áo bung ra, lộ trắng trợn dưới ánh mặt trời.
Thịt tiên thắng suối tuyết. Tóc xanh chất bút nghiêng. Bộ dạng này của Tây Môn Thiển Ngữ thật sự là mê người tới cực điểm.
Đáng tiếc bạn Diệp Thu thật sự không có phúc được thấy. Hắn chỉ biết nhắm mắt lại, giống như con heo không ngừng cọ đầu vào giữa ngực Tây Môn Thiển Ngữ.
Lúc cảm thấy ngực ngứa ngứa, Tây Môn Thiển Ngữ hận không thể tát hắn một bạt tai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Kẻ hèn hạ kia, thật sự là rất đáng hận. Sao không đổi cách chơi khác chứ?
Diệp Thu giống như một tay mơ, hai tay sờ tới sờ lui trên người Tây Môn Thiển Ngữ, căn bản không hề có ý tiến thêm một bước.
Ba phút.
Năm phút.
Mười phút trôi qua, Tây Môn Thiển Ngữ không thể nhịn được nữa, đẩy Diệp Thu còn đang cọ tới cọ lui trong ngực nàng ra, mắng: "Anh chết đi. Muốn tới thì tới. Còn làm nhiều chuyện như vậy làm gì?"
Tây Môn Thiển Ngữ là lần đầu tiên trải qua trường hợp như vậy. Vừa mới bắt đầu còn rất khẩn trương, nghe nói lúc mình làm lần đầu tiên sẽ rất đau. Nàng vẫn còn lo lắng một chút, nhưng tiếp theo sự cọ xát của Diệp Thu khiến tâm lý khẩn trương của nàng bị quét sạch, tiếp theo nữa thậm chí còn có chút chờ mong hắn nhanh bắt đầu.
Chết sớm sớm đầu thai. Là của hắn thì luôn là của hắn. Chạy không thoát.
Nhưng Diệp Thu động tác hết lần này tới lần khác đều đơn điệu không vội vã kéo dài hơn mười phút.
Nếu gặp kẻ xấu hoặc kẻ tiểu nhân ép, Tây Môn Thiển Ngữ cũng có thể nằm xuống. Nhưng Tây Môn đại tiểu thư sau khi đã mở rộng áo nằm ở trên cỏ cũng chẳng bằng phẳng này ban ngày mà nam nhân này vẫn chỉ lặp đi lặp lại một động tác. Nàng cũng có chút không nhịn được.
Diệp Thu phảng phất như nghe hiểu lời nàng nói. Con ngươi đen nhánh nhìn nàng một cái, khiến tâm nàng lập tức rơi xuống vực sâu. Lúc này nàng mới nhớ tới, người đàn ông trước mắt này không còn là người đàn ông mình gặp trên đường hôm nay. Trên người của hắn nhất định có sự thay đổi mà mình không biết.
"A!"
Tây Môn Thiển Ngữ lên tiếng kinh hô bởi vì bộ ngực lộ dưới ánh mặt trời của nàng bị Diệp Thu thoáng cái ngậm trong miệng. Hơn nữa còn liều mạng mút giống như muốn thí nghiệm bên trong có sữa hay không.
Tây Môn Thiển Ngữ kêu lên. Tấm thân xử nữ của nàng, sao trải qua trận chiến như vậy chứ? Hơn nữa Diệp Thu lại hút mạnh cái kia, khiến nàng đau đến nỗi nước mắt đều chạy ra.
Đường Quả thân cao chân dài, cưỡi ngựa cũng coi là rất có thiên phú. Sau khi được kỵ sư dẫn ngựa đi hai vòng, nàng có thể tự mình cầm dây chạy chậm. Nàng vốn tính hoang dã, cũng không thích đi tới đi lui chậm như vậy.
Giấc mộng của Đường Quả khi còn bé chính là trở thành nữ hiệp một đời, trừ gian diệt ác, giơ roi thúc ngựa đi thiên nhai.
Làm gì có nữ hiệp nào tìm người dắt ngựa chạy chứ?
Lâm Bảo Nhi lại không được thế. Mặc dù nàng là quân nhân Trung Quốc, hơn nữa còn đi theo Diệp Thu học chút võ thuật. Thân thủ coi như không tệ. Hai ba nam nhân không chắc có thể lại gần. Nhưng một khi lên ngựa hai chân rời khỏi mặt đất, nàng liền cảm giác thân thể không còn bị khống chế, giống như lúc nào cũng có thể lập tức ngã xuống. Liền ôm chặt cổ ngựa, không dám nhúc nhích.
Nhiễm Đông Dạ xuất thân nhà quân nhân, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc loại biểu diễn của người có tiền này. Với tập tính động vật này cũng không nắm chắc nên trong một chốc cũng chỉ có thể ngồi ở trên ngựa mặc cho một Thuần mã sư ở phía trước giúp nắm dây cương.
Đường Quả đánh ngựa chạy chậm đuổi theo hướng rời đi lúc nãy của Diệp Thu. Ở nửa đường đụng phải Tây Môn Hướng Đông đang quay về.
"Ơ, Thiển Ngữ đâu?" Đường Quả hỏi. Đột nhiên sinh cảm giác không tốt. Diệp Thu rời đi, em gái mê người của Tây Môn Hướng Đông cũng không thấy bóng dáng đâu. Lúc ấy ở trên bàn cơm thấy cô gái kia luôn lén ngắm Diệp Thu. Hiện giờ quả nhiên để nàng bắt được cơ hội.
Hừ. Không biết xấu hổ.
"Đi tìm Diệp Thu rồi. Hình như là đi về phía trước. Có thể tí nữa sẽ về". Tây Môn Hướng Đông cũng không biết trong lòng cô gái này suy nghĩ cái gì, cười trả lời.
Đường Quả vừa nghe, cũng có chút tức giận, vỗ mông ngựa, giục ngựa chạy về phía trước.
Tây Môn Hướng Đông thấy Đường Quả ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng đã bỏ chạy, lộ vẻ cười khổ. Những cô gái này à, thật đúng là điên cuồng.
Người đàn ông kia nếu số đào hoa, cũng không biết hắn có tiêu thụ nổi không...
Con gái à. Chính là chén thuốc làm hao mòn chí hướng nam nhân. Ít dính vào thì tốt hơn.
Đường Quả trèo đèo lội suối tìm kiếm Diệp Thu, đang khổ không cách gì nói được, lại bị hai người chặn đường.
"Phía trước, cô không thể đi". Long Nữ nói. Nàng biết Đường Quả, biết cô gái này là cố chủ trước kia của Diệp Thu. Quan hệ hai người không tầm thường. Nhưng không ngờ nàng cũng sẽ tới nơi này. Tình huống hình như sắp hỏng bét.
"Tôi sao không thể đi? Diệp Thu đâu?" Đường Quả cũng mặc kệ đứng trước mặt là thần hay là phật. Tính kiêu ngạo trong xương nàng có thể coi rẻ hết thảy. Đương nhiên, bạn cũng có thể lý giải đó là tập tính điêu ngoa.
Đường Quả nghiêng người nhìn sau lưng Long Nữ, nói: "Tôi muốn tìm người".
Đứng ở chỗ gò đất cao này, có thể liếc mắt một cái là thu hết tình hình dưới chỗ lõm vào mắt. Hơn nữa hai mắt đại tiểu thư Đường Quả thị lực đều là 0, không có chút điềm báo cận thị nào.
Cho nên, nàng rất nhanh liền phát hiện người đang đẩy đẩy là Diệp Thu. Mà nằm dưới Diệp Thu, chính là Tây Môn Thiển Ngữ đồng thời mất tích với hắn.
Bọn họ không ngờ... dưới ban ngày ban mặt, cứ ôm nhau như vậy? Còn xin hai người này canh chừng cho bọn họ?
Thật đáng ghét!
"Diệp Thu". Đường Quả chỉ cảm thấy trong đầu có luồng máu nóng bốc lên, hét lớn.
Một tiếng hét kinh thiện động địa này, có uy thế cực kỳ. Không chỉ khiến hai người Long Nữ và Christina chấn kinh, kỳ quái bên trong cơ thể cô nàng gầy yếu này không có cảm giác chút năng lực dị thường sao có thể phát ra thanh âm lớn như vậy. Mà ngay cả Diệp Thu đang vùi đầu ăn cũng vẻ mặt mờ mịt mà ngẩng đầu lên.
Tây Môn Thiển Ngữ nghe được tiếng la của Đường Quả, càng vừa vội vừa giận. Hơn nữa còn có chút mất mác.
Chính thất tới rồi. Mình có phải nên nhường ngôi không?
Chẳng lẽ mình cứ để hắn hôn sờ soạng một phen như vậy. Sau đó xem chuyện gì cũng chưa từng xảy ra ư?
Nhưng mà, Đường Quả dù sao cũng tới trước một bước so với mình. Hơn nữa quan hệ rất chặt chẽ với Diệp Thu. Nàng bây giờ tìm tới, mình nên xử lý như thế nào?
Lần này, Tây Môn Thiển Ngữ lại lần nữa đấu tranh nội tâm.
"Cút ngay. Tôi muốn qua đó". Đường Quả lộ vẻ giận dữ mà nhìn Long Nữ và Christina đang che trước nàng, hung dữ nói.
Lần này Đường Quả hoàn toàn nổi giận. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lạnh lẽo, trong mắt đều sắp phun ra lửa. Cô gái vốn yếu ớt đột nhiên khí thế bức người. Ánh mắt lạnh lùng nhìn hai quái nhân trước mắt. Có sự tàn nhẫn Phật ngăn giết Phật, thần ngăn giết thần.
***. Lần này không để yên cho Diệp Thu được. Nhất định phải tuyệt giao với hắn.
Nam nhân lăng nhăng này. Gặp một yêu một, yêu một trên một. Lúc này mới cùng Tây Môn Thiển Ngữ quen chưa bao lâu, không ngờ lại chạy tới trong khe suối để hẹn hò. Hơn nữa giữa ban ngày ban mặt, hai người không ngờ... không ngờ lại làm động tác kinh khủng đập vào mắt như vậy.
Quá thất vọng rồi. Thất vọng cực độ. Quả thật là tuyệt vọng.
Là nam nhân mình thíc cỡ nào, không ngờ nhân phẩm lại kém đến mức này. Hắn đã có chị Mặc, có Nhiễm Đông Dạ, thậm chí còn có những cô gái khác. Vì sao còn muốn tìm Tây Môn Thiển Ngữ chứ?
Hắn rốt cuộc cần bao nhiêu cô gái mới có thể bỏ qua?
Diệp Thu, lão nương quyết định không cần anh nữa.
Tôi thề. Lấy danh dự của tôi thề. Lấy tôn nghiêm của tôi thề với anh. Đúng. Tôi còn phải lấy danh dự của tôi và tình yêu với người mẹ đã khuất mà thề: Diệp Thu, lão nương lần này thật sự thật sự không thương anh nữa. Nói được làm được, tuyệt không đổi ý.
Đường Quả thương tâm muốn chết, môi mím chặt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo lên, không để cho nước mắt đã trào lên hốc mắt kia chảy xuống.
Đúng vậy. Lần này tiểu thư Đường Quả quyết định, nhất định phải đoạn tuyệt bất cứ quan hệ nào với Diệp Thu. Không thương hắn nữa. Không nói chuyện với hắn nữa. Không để tâm tới hắn nữa. Không lo lắng cho hắn nữa. Không làm bún cho hắn ăn nữa. Không giữ sự tôn trọng với hắn nữa. Không dung túng hắn nữa... cũng sẽ không cố ý đấu khí giận dỗi với hắn nữa.
Long Nữ nhìn Đường Quả một cái, đôi mắt xinh đẹp thản nhiên dường như có thể thấy rõ lục phủ ngũ tạng của người khác, nhẹ nhàng nói: "Diệp Thu bây giờ gặp chút phiền toái. Thân thể hắn bị tà khí xấm lấn, cần một cô gái có máu huyết xử nữ cứu hắn. Nếu không, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi".
Nghe được tình huống Diệp Thu rất bết bát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Quả lập tức khẩn trương tới trắng bệch, sốt ruột hỏi: "Sao lại thế? Diệp Thu sao có thể có phiền toái? Bây giờ thế nào? Không được, tôi phải mau tới xem. Cái gì gọi là cô gái có máu huyết xử nữ? Chẳng lẽ chính là xử nữ? Tôi cũng vậy mà. Chuyện như vậy nên tìm tôi".
Đường Quả nói xong, liền chạy nhanh tới trùng núi phía dưới.