Sở Sở xỏ đôi giầy vải màu xanh lam, lại lấy ra một cái mũ lưỡi chai từ trong tủ đội lên đầu. Đứng soi gương một lát, cách ăn mặc như này nhìn khá đứng đắn, so sánh với những cô gái ăn mặc gợi cảm sexy hở hết cả đùi với ngực trong quán bar mà nói, thì trang phục của cô quả thực có chút lạc loài, rất không ăn khớp với tác phong diêm dúa lòe loẹt ngày thường của cô.
Nếu như không phải là người cực kì quen biết cô, kể cả đi đến trước mặt cũng chưa chắc đã nhận ra cô.
Đương nhiên, đó chính là hiệu quả mà Sở Sở muốn có được, cô chỉ hận hôm nay không thể trở thành người tàng hình, nhất cử nhất động của mình đều không bị bất kì ai quan tâm chú ý.
Kể cả là được tổ chức bồi dưỡng từ bé, nhưng khi cô nghĩ đến chiếc cặp xách vô cùng quan trọng đó, thì cảm giác căng thẳng vẫn lan tràn trong lòng.
Hi vọng tất cả đều ổn thỏa.
Sở Sở không lái chiếc Battle màu đỏ của cô, kiểu xe và màu sắc đó đối với phụ nữ mà nói có sự mê hoặc giống như là á phiện vậy, cô không muốn có thêm bất kì nhân tố bắt mắt nào trên người mình, đó cũng là điều mà đạo diễn không muốn nhìn thấy.
Bình dị một chút, bình dị thêm chút nữa, giấu cái đầu vào trong cát, đó mới chính là tố chất mà một đặc vụ ưu tú cần có.
Vẫy một chiếc taxi, Sở Sở nói với tài xế nơi mà cô muốn đến.
Màn đêm lúc 11h, là lúc vị thần bóng tối vừa tỉnh giấc, bắt đầu thời khắc hoàng kim của những tiếng hát và điệu vũ đam mê.
Quán bar Tô Hà vẫn giống với ngày thường, ồn ào náo nhiệt, một nhóm nhạc trẻ đang ra sức biểu diễn trên sân khấu, trong những tiếng kêu gào xé gan xé ruột, bầu không khí trong quán bar được đốt cháy lên.
Vô số nam thanh nữ tú vung tay hò hét những tiếng kích động, cơ thể cũng vặn xoáy không ngừng.
Sở Sở tuy đang thưởng thức màn biểu diễn của ca sĩ hát chính đẹp trai đó, nhưng trong lòng lại đang đợi chờ một cách sốt ruột. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Giao thứ đồ trong tay mình đi sớm một chút, cô cũng có thể quay về nhà sớm một chút để đi ngủ, hoặc giả lôi một người đàn ông ở quá bar này tìm chỗ nào đó phóng túng một đêm. Rồi ngày mai xem như chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng hiện nay, một cuốn nhật kí nhỏ trong cái cặp xách đó giống như một quả bom hẹn giờ. Lúc nào cũng làm cô không thể chuyên tâm hưởng thụ bầu không khí điên cuồng, sảng khoái đến cực độ này.
"Tiểu thư, tôi có thể có vinh dự được mời cô một li rượu không?". Trên người mặc một bộ đồ tây, đeo mắt kính, một người đàn ông có cách ăn mặc khác hẳn với những người đàn ông du đãng chuyên tìm phụ nữ để bắt chuyện trêu ghẹo trong cách quán bar xuất hiện. Nhìn bề ngoài, bạn thực sự không thể nhìn ra hắn là một đặc vụ.
Đương nhiên, nếu như chỉ nhìn bề ngoài mà có thể phân biệt được một người có phải là đặc vụ hay không thì cái chức vụ đặc vụ này cũng coi như là thất bại hoàn toàn rồi. Họ có phương thức sống độc đáo đặc biệt của riêng mình, có thể giống như đặc vụ Bade vừa lẳng lơ vừa không bị người ta làm thịt trước quả thực là quá hiếm thấy.
Sở Sở ngẩng đầu lên cười một tiếng, nói: "Đương nhiên là được".
Trần Kiến Châu kêu nhân viên phục vụ gọi một ly Chivas, vừa dùng trà xanh để pha vào, vừa nói: "Phương diện an toàn có vấn đề gì không?".
Lúc Trần Kiến Châu nói câu này là bộ mặt tươi cười như chòng ghẹo. Nếu như không tiến sát đến để nghe ngóng, tuyệt đối không thể đoán ra được họ ngồi sát với nhau làm bộ dạng tình nhân, nhưng thương lượng với nhau lại là chuyện cơ mật như vậy.
"Chắc không có vấn đề gì, tôi với Tiêu Thủ Tắc là cực kì cao điệu, không ai có thể đoán ra mục đích thật của tôi. Mà tư liệu này là các căn cứ số liệu ban đầu do Tiêu Thủ Tắc viết tay, hoàn toàn không phải có được thông qua phòng thực nghiệm. Chắc chắn sẽ không thu hút sự chú ý của phía quân đội". Sở Sở cười tươi như hoa, giống như đang nói chuyện với người tình của mình.
"Vậy thì tốt, tiếp tục mai phục, tranh thủ sớm nhất có thể lấy được tư liệu gốc từ tay của Tiêu Thủ Tắc. Nói với hắn, những thứ hắn muốn chúng ta sẽ đều đáp ứng, chỉ cần hắn có thể nhanh chóng lấy được thứ chúng ta cần, có thể sẽ còn có tiền thưởng thêm cho hắn. Ví dụ, quyền hưởng thụ cơ thể của cô trong một năm". Trần Kiến Châu cười haha, nói.
Sở Sở cảm thấy hơi kinh động trong lòng, tuy trong lòng cô rất ghét làm tình với tên biến thái Tiêu Thủ Tắc đó, nhưng trong một năm mà hắn có được mình, mình không phải tiếp nhận các nhiệm vụ khác của tổ chức, điều này chưa chắc đã là chuyện không hay.
Đương nhiên vẫn cần phải xem Tiêu Thủ Tắc có số được hưởng thụ tất cả những điều này hay không.
"Tôi sẽ nỗ lực thuyết phục hắn". Sở Sở vừa cười vừa nói.
"Được, đưa cặp xách cho tôi, sau đó cô ra về bằng cửa trước, tôi đi cửa sau". Trần Kiến Châu nói.
"Hey, anh chàng đẹp trai, có thể mời tôi uống một ly không?". Một phụ nữ đột nhiên xuất hiện phía sau lúc hai người đang nói chuyện, cánh tay mềm mại như không xương đặt lên vai của Trần Kiến Châu.
Là một võ sĩ boxing nghiệp dư, phản ứng đầu tiên của Trần Kiến Châu là bẻ tay vặn ngược lại, sau đó đè chặt người phía sau mình lên chiếc bục trước mặt. Xuất phát từ tính mẫn cảm nghề nghiệp, lúc này đây hắn vẫn đang cảm nhận nhất cử nhất động ở xung quanh, đột nhiên có một người phụ nữ đến bắt chuyện, tình huống này nằm ngoài dự liệu của hắn, điều này suýt chút nữa làm hắn bị mất khống chế.
Trần Kiến Châu kịp thời thu tay về, quay đầu lại nhìn người phụ nữ phía sau hắn.
Bộ ngực khá đẫy đà, đó là ấn tượng đầu tiên đối với người phụ nữ này. Có lẽ, bất kì đàn ông khi nhìn thấy người phụ nữ này cũng sẽ dịch tầm nhìn xuống phía dưới, sau đó dừng lại ở bộ ngực khủng đó của cô ta.
Bên ngoài mặc một chiếc áo da bó sát người, bên trong là một chiếc áo phong cổ chữ V bó sát ngực, nhìn từ chỗ cổ áo xuống, là một vùng trắng muốt, hai bầu ngực bị chiếc áo lót ép sát vào nhau, hình thành nên một cái rãnh mê hồn người, vùng da ở ngực vừa trắng vừa nõn nà, giống như bánh bao vừa mới ra lò, làm cho người ta có cảm giác muốn đưa tay ra sờ một cái.
Bên dưới là một chiếc váy da màu đen, phần chân là một chiếc quần tất màu đen, chân đi một đôi giầy cao gót màu đen, người phụ nữ cả thân người màu đen này đúng là cực phẩm, kể cả hiện giờ đang chấp hành nhiệm vụ quan trọng, nguy hiểm. Nhưng trong đầu Trần Kiến Châu vẫn nổi lên ham muốn được đè người phụ nữ này lên giường hoặc dùng phương thức khác chà đạp cho sướng người.
Mẹ nó, đúng là yêu tinh.
Thế nhưng, khi tầm nhìn của hắn dịch chuyển lên trên, nhìn rõ mặt của người phụ nữ này, sự ham muốn vừa nãy còn sục sôi bỗng chốc tan thành mây khói, Trần Kiến Châu chỉ muốn tránh ra thật xa. Người phụ nữ này lông mày mắt mũi đều đẹp một cách diễm lệ, lúc cười còn toát lên vẻ phong tình kích động lòng người.
Nhưng nếu như nhìn kĩ, trên nửa khuôn mặt mà mái tóc dài của cô che đi có một vết sẹo dài, điều đó giống như là một quả táo vừa đỏ vừa tròn bị sâu đục mất một lỗ, làm người ta không dám ăn.
Cô gái này giống như loại phụ nữ cực phẩm trong truyền thuyết mà người ta vẫn nói là: nhìn dáng người thì muốn phạm tội, nhìn mặt thì liền bỏ chạy.
Đương nhiên, là một người đàn ông từng được truyền thụ nền giáo dục quý tộc Châu Âu, Trần Kiến Quốc tuyệt đối không biểu hiện suy nghĩ của hắn ra mặt, hắn đẩy gọng kích lên một cách nho nhã, ôn tồn dịu dàng nói: "Tiểu thư, tôi rất vinh hạnh có được lời mời của cô, nhưng cô cũng nhìn thấy rồi đấy, nếu như tôi làm như vậy, bạn gái tôi chắc chắn sẽ rất tức giận".
Một câu trả lời vô cùng nhã nhặn như vậy, kể cả là lời từ chối, thì cũng sẽ không làm người khác sinh ra phản cảm.
Nhưng điều không ngờ tới là, người phụ nữ này cứ như là bị một nỗi sỉ nhục cực lớn, tát mạnh một cái vào mặt của Trần Kiến Châu.
Trần Kiến Quốc ôm khuôn mặt vừa đỏ vừa tức giận do không kịp đề phòng bị người ta đánh, ngớ người ra không nói được câu gì.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Người phụ nữ này bị điên à?
"Cô muốn làm gì vậy? Sao có thể tùy tiện đánh người như vậy? Cô bắt buộc phải xin lỗi tôi". Trần Kiến Quốc nói một cách phẫn nộ. Nếu như không phải là sợ bị lộ thân phận, hắn từ sớm đã động thủ đập chết cô ả.
Nhiều năm như vậy rồi, hắn đã bao giờ bị người ta sỉ nhục như này đâu.
Kể cả là trong tổ chức, do hắn có được sự yêu quý của Rodeli, cho nên cũng chưa từng có ai dám xem thường hắn.
Thế nhưng, khi quay về nước, không ngờ lại bị một con đàn bà đáng ghét tát một cái đau điếng, mà lại còn là trước mặt bao nhiêu người thế này.
Kể cả là tiếng nhạc ở trong quán bar đinh tai nhức óc, nhưng cái tư thái hung hãn khi tát người đó đã thu hút được sự chú ý của những người xung quanh. Người Trung Quốc vốn dĩ lại có sở thích xem náo nhiệt, đầu tiên là những người xung quanh Trần Kiến Châu nhìn hắn, sau đó có càng nhiều người hơn nhìn về phía này.
Người phụ nữ này bĩu môi, nói: "Mày là cái thá gì? Bà mày đây mời mày uống rượu là xem trọng mày, mày lại không biết điều. Bà nói cho mày biết, tiểu tử, những kẻ nào từ chối bà đều bị bà đánh cho gãy cả ba chân, mày có muốn thử không?".
"Còn có vương pháp nữa không đây? Cô nếu như không xin lỗi tôi, tôi sẽ giữ nguyên quyền truy cứu trách nhiệm trước pháp luật với cô". Trần Kiến Châu tức đến muốn nổ phổi, sắc mặt tím tái, nói.
"Vương pháp? Ở chỗ này bà đây chính là vương pháp". Người phụ nữ nói một cách cuồng ngạo.
Trần Kiến Châu nhìn bộ dạng càn quấy không kiêng nể gì của người phụ nữ, trong lòng bỗng có chút do dự không quyết.
Xem là người phụ nữ này đúng là không dễ động vào. Nếu như mình làm lớn chuyện, hành tung của mình có thể sẽ bại lộ, nếu như để kẻ nào đó điều tra ra mình có tiếp xúc với Sở Sở, vậy thì chắc chắn sẽ gây nên khó khăn cực lớn cho hành động sau này.
Nhưng nếu cứ để như vậy cho xong thì cục tức này quả thực nuốt không trôi. Mà tình trạng hiện nay là, mình mà không truy cứu thì hình như con mụ đàn bà này cũng không có ý dừng tay.
Chẳng nhẽ mình cứ để cho ả đánh gãy cả ba chân sao?
Sự hỗn loạn phía này thu hút đến nhân viên bảo an của quán bar, màn biểu diễn trong bar cũng ngừng lại, tắt luôn cả nhạc đi.
Một người thấp béo vừa lôi danh thiếp trong người ra đưa cho Trần Kiến Châu và người phụ nữ đó, vừa cười haha, nói: "Tôi là Hồng Cường - giám đốc của Tô Hà, không biết có thể giúp gì được cho hai vị?".
Hồng Cường lúc cười làm cho người khác cảm thấy thoải mái, rất dễ mến, cũng chính người này đã đem hai bar nhánh kinh doanh thành một bar có doanh thu lớn nhất của Tô Hà.
Trần Kiến Châu vừa nháy mắt ra hiệu cho Sở Sở, ra hiệu cho cô ta cầm đồ rời khỏi đây, vừa ứng phó với Hồng Cường, nói: "Tôi chỉ từ chối lời mời uống rượu của tiểu thư đây, không ngờ cô ta lại thô lỗ như vậy, còn ra tay đánh người".
Người phụ nữ cố ý gây sự này chính là Nhân Phượng, cô ngay từ đầu đã bám theo sau Sở Sở. Lúc cô bước vào Tô Hà, ngồi ở một chỗ cách không xa chỗ Sở Sở. Tuy không nghe thấy Trần Kiến Châu và Sở Sở nói gì với nhau, nhưng chỉ cần quan sát nét mặt của hai người, Nhân Phượng liền biết Trần Kiến Châu chính là thằng cha đến liên hệ với Sở Sở.
Trong mắt người ngoài, có lẽ hai người giả vờ làm tình nhân là rất có tác dụng mê hoặc, nhưng trong mắt một chuyên gia theo dõi như Nhân Phượng, thì chỗ nào cũng có kẽ hở.
Thấy Trần Kiến Châu sắp rời đi, Nhân Phượng sốt ruột trong lòng, thế là xông qua đó, cứ cầm chân hai người nãy đã rồi nói sau. Người trong bar nhiều như vậy, nếu như Trần Kiến Châu mất hút trong biển người, chốc nữa sẽ rất khó có thể tìm thấy hắn trong đoàn người.
Sở Sở xỏ đôi giầy vải màu xanh lam, lại lấy ra một cái mũ lưỡi chai từ trong tủ đội lên đầu. Đứng soi gương một lát, cách ăn mặc như này nhìn khá đứng đắn, so sánh với những cô gái ăn mặc gợi cảm sexy hở hết cả đùi với ngực trong quán bar mà nói, thì trang phục của cô quả thực có chút lạc loài, rất không ăn khớp với tác phong diêm dúa lòe loẹt ngày thường của cô.
Nếu như không phải là người cực kì quen biết cô, kể cả đi đến trước mặt cũng chưa chắc đã nhận ra cô.
Đương nhiên, đó chính là hiệu quả mà Sở Sở muốn có được, cô chỉ hận hôm nay không thể trở thành người tàng hình, nhất cử nhất động của mình đều không bị bất kì ai quan tâm chú ý.
Kể cả là được tổ chức bồi dưỡng từ bé, nhưng khi cô nghĩ đến chiếc cặp xách vô cùng quan trọng đó, thì cảm giác căng thẳng vẫn lan tràn trong lòng.
Hi vọng tất cả đều ổn thỏa.
Sở Sở không lái chiếc Battle màu đỏ của cô, kiểu xe và màu sắc đó đối với phụ nữ mà nói có sự mê hoặc giống như là á phiện vậy, cô không muốn có thêm bất kì nhân tố bắt mắt nào trên người mình, đó cũng là điều mà đạo diễn không muốn nhìn thấy.
Bình dị một chút, bình dị thêm chút nữa, giấu cái đầu vào trong cát, đó mới chính là tố chất mà một đặc vụ ưu tú cần có.
Vẫy một chiếc taxi, Sở Sở nói với tài xế nơi mà cô muốn đến.
Màn đêm lúc 11h, là lúc vị thần bóng tối vừa tỉnh giấc, bắt đầu thời khắc hoàng kim của những tiếng hát và điệu vũ đam mê.
Quán bar Tô Hà vẫn giống với ngày thường, ồn ào náo nhiệt, một nhóm nhạc trẻ đang ra sức biểu diễn trên sân khấu, trong những tiếng kêu gào xé gan xé ruột, bầu không khí trong quán bar được đốt cháy lên.
Vô số nam thanh nữ tú vung tay hò hét những tiếng kích động, cơ thể cũng vặn xoáy không ngừng.
Sở Sở tuy đang thưởng thức màn biểu diễn của ca sĩ hát chính đẹp trai đó, nhưng trong lòng lại đang đợi chờ một cách sốt ruột. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Giao thứ đồ trong tay mình đi sớm một chút, cô cũng có thể quay về nhà sớm một chút để đi ngủ, hoặc giả lôi một người đàn ông ở quá bar này tìm chỗ nào đó phóng túng một đêm. Rồi ngày mai xem như chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng hiện nay, một cuốn nhật kí nhỏ trong cái cặp xách đó giống như một quả bom hẹn giờ. Lúc nào cũng làm cô không thể chuyên tâm hưởng thụ bầu không khí điên cuồng, sảng khoái đến cực độ này.
"Tiểu thư, tôi có thể có vinh dự được mời cô một li rượu không?". Trên người mặc một bộ đồ tây, đeo mắt kính, một người đàn ông có cách ăn mặc khác hẳn với những người đàn ông du đãng chuyên tìm phụ nữ để bắt chuyện trêu ghẹo trong cách quán bar xuất hiện. Nhìn bề ngoài, bạn thực sự không thể nhìn ra hắn là một đặc vụ.Đương nhiên, nếu như chỉ nhìn bề ngoài mà có thể phân biệt được một người có phải là đặc vụ hay không thì cái chức vụ đặc vụ này cũng coi như là thất bại hoàn toàn rồi. Họ có phương thức sống độc đáo đặc biệt của riêng mình, có thể giống như đặc vụ Bade vừa lẳng lơ vừa không bị người ta làm thịt trước quả thực là quá hiếm thấy.
Sở Sở ngẩng đầu lên cười một tiếng, nói: "Đương nhiên là được".
Trần Kiến Châu kêu nhân viên phục vụ gọi một ly Chivas, vừa dùng trà xanh để pha vào, vừa nói: "Phương diện an toàn có vấn đề gì không?".
Lúc Trần Kiến Châu nói câu này là bộ mặt tươi cười như chòng ghẹo. Nếu như không tiến sát đến để nghe ngóng, tuyệt đối không thể đoán ra được họ ngồi sát với nhau làm bộ dạng tình nhân, nhưng thương lượng với nhau lại là chuyện cơ mật như vậy.
"Chắc không có vấn đề gì, tôi với Tiêu Thủ Tắc là cực kì cao điệu, không ai có thể đoán ra mục đích thật của tôi. Mà tư liệu này là các căn cứ số liệu ban đầu do Tiêu Thủ Tắc viết tay, hoàn toàn không phải có được thông qua phòng thực nghiệm. Chắc chắn sẽ không thu hút sự chú ý của phía quân đội". Sở Sở cười tươi như hoa, giống như đang nói chuyện với người tình của mình.
"Vậy thì tốt, tiếp tục mai phục, tranh thủ sớm nhất có thể lấy được tư liệu gốc từ tay của Tiêu Thủ Tắc. Nói với hắn, những thứ hắn muốn chúng ta sẽ đều đáp ứng, chỉ cần hắn có thể nhanh chóng lấy được thứ chúng ta cần, có thể sẽ còn có tiền thưởng thêm cho hắn. Ví dụ, quyền hưởng thụ cơ thể của cô trong một năm". Trần Kiến Châu cười haha, nói.
Sở Sở cảm thấy hơi kinh động trong lòng, tuy trong lòng cô rất ghét làm tình với tên biến thái Tiêu Thủ Tắc đó, nhưng trong một năm mà hắn có được mình, mình không phải tiếp nhận các nhiệm vụ khác của tổ chức, điều này chưa chắc đã là chuyện không hay.
Đương nhiên vẫn cần phải xem Tiêu Thủ Tắc có số được hưởng thụ tất cả những điều này hay không.
"Tôi sẽ nỗ lực thuyết phục hắn". Sở Sở vừa cười vừa nói.
"Được, đưa cặp xách cho tôi, sau đó cô ra về bằng cửa trước, tôi đi cửa sau". Trần Kiến Châu nói.
"Hey, anh chàng đẹp trai, có thể mời tôi uống một ly không?". Một phụ nữ đột nhiên xuất hiện phía sau lúc hai người đang nói chuyện, cánh tay mềm mại như không xương đặt lên vai của Trần Kiến Châu.
Là một võ sĩ boxing nghiệp dư, phản ứng đầu tiên của Trần Kiến Châu là bẻ tay vặn ngược lại, sau đó đè chặt người phía sau mình lên chiếc bục trước mặt. Xuất phát từ tính mẫn cảm nghề nghiệp, lúc này đây hắn vẫn đang cảm nhận nhất cử nhất động ở xung quanh, đột nhiên có một người phụ nữ đến bắt chuyện, tình huống này nằm ngoài dự liệu của hắn, điều này suýt chút nữa làm hắn bị mất khống chế.
Trần Kiến Châu kịp thời thu tay về, quay đầu lại nhìn người phụ nữ phía sau hắn.
Bộ ngực khá đẫy đà, đó là ấn tượng đầu tiên đối với người phụ nữ này. Có lẽ, bất kì đàn ông khi nhìn thấy người phụ nữ này cũng sẽ dịch tầm nhìn xuống phía dưới, sau đó dừng lại ở bộ ngực khủng đó của cô ta.
Bên ngoài mặc một chiếc áo da bó sát người, bên trong là một chiếc áo phong cổ chữ V bó sát ngực, nhìn từ chỗ cổ áo xuống, là một vùng trắng muốt, hai bầu ngực bị chiếc áo lót ép sát vào nhau, hình thành nên một cái rãnh mê hồn người, vùng da ở ngực vừa trắng vừa nõn nà, giống như bánh bao vừa mới ra lò, làm cho người ta có cảm giác muốn đưa tay ra sờ một cái.
Bên dưới là một chiếc váy da màu đen, phần chân là một chiếc quần tất màu đen, chân đi một đôi giầy cao gót màu đen, người phụ nữ cả thân người màu đen này đúng là cực phẩm, kể cả hiện giờ đang chấp hành nhiệm vụ quan trọng, nguy hiểm. Nhưng trong đầu Trần Kiến Châu vẫn nổi lên ham muốn được đè người phụ nữ này lên giường hoặc dùng phương thức khác chà đạp cho sướng người.
Mẹ nó, đúng là yêu tinh.
Thế nhưng, khi tầm nhìn của hắn dịch chuyển lên trên, nhìn rõ mặt của người phụ nữ này, sự ham muốn vừa nãy còn sục sôi bỗng chốc tan thành mây khói, Trần Kiến Châu chỉ muốn tránh ra thật xa. Người phụ nữ này lông mày mắt mũi đều đẹp một cách diễm lệ, lúc cười còn toát lên vẻ phong tình kích động lòng người.
Nhưng nếu như nhìn kĩ, trên nửa khuôn mặt mà mái tóc dài của cô che đi có một vết sẹo dài, điều đó giống như là một quả táo vừa đỏ vừa tròn bị sâu đục mất một lỗ, làm người ta không dám ăn.
Cô gái này giống như loại phụ nữ cực phẩm trong truyền thuyết mà người ta vẫn nói là: nhìn dáng người thì muốn phạm tội, nhìn mặt thì liền bỏ chạy.
Đương nhiên, là một người đàn ông từng được truyền thụ nền giáo dục quý tộc Châu Âu, Trần Kiến Quốc tuyệt đối không biểu hiện suy nghĩ của hắn ra mặt, hắn đẩy gọng kích lên một cách nho nhã, ôn tồn dịu dàng nói: "Tiểu thư, tôi rất vinh hạnh có được lời mời của cô, nhưng cô cũng nhìn thấy rồi đấy, nếu như tôi làm như vậy, bạn gái tôi chắc chắn sẽ rất tức giận".
Một câu trả lời vô cùng nhã nhặn như vậy, kể cả là lời từ chối, thì cũng sẽ không làm người khác sinh ra phản cảm.
Nhưng điều không ngờ tới là, người phụ nữ này cứ như là bị một nỗi sỉ nhục cực lớn, tát mạnh một cái vào mặt của Trần Kiến Châu.
Trần Kiến Quốc ôm khuôn mặt vừa đỏ vừa tức giận do không kịp đề phòng bị người ta đánh, ngớ người ra không nói được câu gì.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Người phụ nữ này bị điên à?
"Cô muốn làm gì vậy? Sao có thể tùy tiện đánh người như vậy? Cô bắt buộc phải xin lỗi tôi". Trần Kiến Quốc nói một cách phẫn nộ. Nếu như không phải là sợ bị lộ thân phận, hắn từ sớm đã động thủ đập chết cô ả.
Nhiều năm như vậy rồi, hắn đã bao giờ bị người ta sỉ nhục như này đâu.
Kể cả là trong tổ chức, do hắn có được sự yêu quý của Rodeli, cho nên cũng chưa từng có ai dám xem thường hắn.
Thế nhưng, khi quay về nước, không ngờ lại bị một con đàn bà đáng ghét tát một cái đau điếng, mà lại còn là trước mặt bao nhiêu người thế này.
Kể cả là tiếng nhạc ở trong quán bar đinh tai nhức óc, nhưng cái tư thái hung hãn khi tát người đó đã thu hút được sự chú ý của những người xung quanh. Người Trung Quốc vốn dĩ lại có sở thích xem náo nhiệt, đầu tiên là những người xung quanh Trần Kiến Châu nhìn hắn, sau đó có càng nhiều người hơn nhìn về phía này.
Người phụ nữ này bĩu môi, nói: "Mày là cái thá gì? Bà mày đây mời mày uống rượu là xem trọng mày, mày lại không biết điều. Bà nói cho mày biết, tiểu tử, những kẻ nào từ chối bà đều bị bà đánh cho gãy cả ba chân, mày có muốn thử không?".
"Còn có vương pháp nữa không đây? Cô nếu như không xin lỗi tôi, tôi sẽ giữ nguyên quyền truy cứu trách nhiệm trước pháp luật với cô". Trần Kiến Châu tức đến muốn nổ phổi, sắc mặt tím tái, nói.
"Vương pháp? Ở chỗ này bà đây chính là vương pháp". Người phụ nữ nói một cách cuồng ngạo.
Trần Kiến Châu nhìn bộ dạng càn quấy không kiêng nể gì của người phụ nữ, trong lòng bỗng có chút do dự không quyết.
Xem là người phụ nữ này đúng là không dễ động vào. Nếu như mình làm lớn chuyện, hành tung của mình có thể sẽ bại lộ, nếu như để kẻ nào đó điều tra ra mình có tiếp xúc với Sở Sở, vậy thì chắc chắn sẽ gây nên khó khăn cực lớn cho hành động sau này.
Nhưng nếu cứ để như vậy cho xong thì cục tức này quả thực nuốt không trôi. Mà tình trạng hiện nay là, mình mà không truy cứu thì hình như con mụ đàn bà này cũng không có ý dừng tay.
Chẳng nhẽ mình cứ để cho ả đánh gãy cả ba chân sao?
Sự hỗn loạn phía này thu hút đến nhân viên bảo an của quán bar, màn biểu diễn trong bar cũng ngừng lại, tắt luôn cả nhạc đi.
Một người thấp béo vừa lôi danh thiếp trong người ra đưa cho Trần Kiến Châu và người phụ nữ đó, vừa cười haha, nói: "Tôi là Hồng Cường - giám đốc của Tô Hà, không biết có thể giúp gì được cho hai vị?".
Hồng Cường lúc cười làm cho người khác cảm thấy thoải mái, rất dễ mến, cũng chính người này đã đem hai bar nhánh kinh doanh thành một bar có doanh thu lớn nhất của Tô Hà.
Trần Kiến Châu vừa nháy mắt ra hiệu cho Sở Sở, ra hiệu cho cô ta cầm đồ rời khỏi đây, vừa ứng phó với Hồng Cường, nói: "Tôi chỉ từ chối lời mời uống rượu của tiểu thư đây, không ngờ cô ta lại thô lỗ như vậy, còn ra tay đánh người".
Người phụ nữ cố ý gây sự này chính là Nhân Phượng, cô ngay từ đầu đã bám theo sau Sở Sở. Lúc cô bước vào Tô Hà, ngồi ở một chỗ cách không xa chỗ Sở Sở. Tuy không nghe thấy Trần Kiến Châu và Sở Sở nói gì với nhau, nhưng chỉ cần quan sát nét mặt của hai người, Nhân Phượng liền biết Trần Kiến Châu chính là thằng cha đến liên hệ với Sở Sở.
Trong mắt người ngoài, có lẽ hai người giả vờ làm tình nhân là rất có tác dụng mê hoặc, nhưng trong mắt một chuyên gia theo dõi như Nhân Phượng, thì chỗ nào cũng có kẽ hở.
Thấy Trần Kiến Châu sắp rời đi, Nhân Phượng sốt ruột trong lòng, thế là xông qua đó, cứ cầm chân hai người nãy đã rồi nói sau. Người trong bar nhiều như vậy, nếu như Trần Kiến Châu mất hút trong biển người, chốc nữa sẽ rất khó có thể tìm thấy hắn trong đoàn người.