"Diệp Thu, vứt hắn sang đây cho chúng tôi chơi…" Đường Quả lớn tiếng hét.
"Đúng đấy, bọn tôi không đánh chết hắn đâu mà lo... đánh dở sống dở chết thôi…" Lâm Bảo Nhi ở đằng sau nói thêm.
Tên râu ria xồm xoàm bước siêu vẹo, suýt nữa thì bị ngã. Hai cô gái điên dở này lấy mình là trò chơi của họ sao?
Trong lòng tức giận, bèn phấn kích đi đến. Tên râu ria xồm xoàm chạy đến, được mấy bước thì đến trước mặt Diệp Thu, đấm một phát vào cằm Diệp Thu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Diệp Thu không dám đỡ cú đấm ấy, lùi lại phía sau một bước. Tên râu ria xồm xoàm cho Diệp Thu một cùi trỏ.
Diệp Thu lại một lần nữa tránh được đòn đó của hắn, người lại lùi về phía sau một bước. Mọi người xung quanh bắt đầu ủng hộ tên râu ria xồm xoàm, cô gái quan tâm đến Diệp Thu thì hét Diệp Thu cố lên.
"Chị Đường Đường, Diệp Thu hình như đánh không lại nổi tên râu ria xồm xoàm". Lâm Bảo Nhi kéo cánh tay của Đường Quả nói: "Em gọi điện nhé?"
Nụ cười trên khuôn mặt Đường Quả tắt đi, đang chăm chú xem trận quyết đấu giữa tên râu ria xồm xoàm và Diệp Thu. Dù không hiểu về võ thuật, nhưng cô ấy xem vẫn hiểu, tên râu ria xồm xoàm và đám người mặc đồ đen mà vừa nãy bị Diệp Thu giải quyết gọn không giống nhau. Đòn đánh của hắn thật sắc bén, hơn nữa tốc độ nhanh một cách kì lạ, làm Diệp Thu lùi lại hai bước.
Trầm Mặc Nùng đang lo lắng, đưa điện thoại cho Đường Quả nói: "Quả Quả, em gọi điện cho bố em đi. Bảo ông ấy nhanh chóng phái người đến đây".
Đường Quả nhận điện thoại, lúc đang định gọi, không ngờ Diệp Thu đột nhiên cười lớn với tên râu ria xồm xoàm.
"Bộ đội đặc chủng của Nga Hoàng đã ra tay sao? Song hai tay dường như không phải là chiêu chính". Diệp Thu vừa đỡ đòn liên tiếp của tên râu ria xồm xoàm, vừa cười nói.
Tên râu ria xồm xoàm im lặng, lại thêm một cú đá vào bên sườn của Diệp Thu, hỏi một cách hung hãn: "Mày là ai?"
"Tao là ai không quan trọng. Giờ tao sẽ nói cho mày hay, hai chiêu này dùng như thế nào. Để mày học sơ qua thì ra tay cho khỏi xấu hổ".
Diệp Thu vừa nói, đột nhiên thay đổi phong cách vừa rồi không ngừng né tránh, chân phải bước lên phía trước một bước, một tay nắm chặt, lấy góc độ thích hợp nhất nhằm đúng cằm của tên râu ria xồm xoàm. Tên râu ria xồm xoàm biết lợi hại của chiêu này, người lùi lại hai bước liên tiếp, né chiêu này của Diệp Thu.
Không ngờ Diệp Thu chân trái lại tiến thêm nửa bước, khuỷu tay phải cho một đòn, tên râu ria xồm xoàm đỡ lấy. Người Diệp Thu như một con quay, lập tức quẹo trái một trăm tám mươi độ, sau đó khuỷu tay trái tiếp tục ra đòn, bịch một tiếng giòn vang, mặt tên râu ria xồm xoàm bị Diệp Thu đánh trúng.
Mặt tên râu ria xồm xoàm đỏ như ớt, người lùi lại năm sáu bước, lúc ấy mời thoát được phạm vi đòn đánh của Diệp Thu, bịt lấy mặt thở hổn hển. Nếu không thì theo quán tính của chiêu này, chỉ cần người hắn có thể bảo đảm tính nhanh nhạy, không ngừng xuất đòn bên trái bên phải, thì đánh to đầu đối thủ mới bỏ qua. Đây là chiêu thức của đội trưởng thiên tài của bộ đội đặc chủng Nga phát minh.
Bản thân cũng chỉ là học sơ sơ, nhưng không ngờ lại gặp một cao thủ trong quán bar này.
Chứng kiến Diệp Thu lại một lần nữa đánh bại đối thủ, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi phấn kích hét thật to, thậm chí ngay cả Trầm Mặc Nùng đang lo lắng cũng nở nụ cười.
Tên râu ria xồm xoàm sờ vết thương trên mặt, đợi một lúc cảm giác đau đớn tan bớt đi, tay hắn lại nắm chặt, lại một lần nữa nhằm hướng Diệp Thu đi tới.
"Dừng tay". Tên đầu ba phân mà lúc nãy bị Đường Quả cho một cú đá được hai nhân viên dìu đi tới, hình như bị thương rất nghiêm trọng, khi đi hai chân xoắn lại với nhau, mặt nhăn nhíu, khóe miệng cũng bị xây xước. "Một sự hiểu lầm, không nên làm hỏng hòa khí".
"Ông chủ, ông không sao chứ?" Tên râu ria xồm xoàm đi đến phía trước tên tóc ba phân, quan tâm hỏi han.
"Không sao" Tên đầu ba phân phủi phủi tay, bảo người dìu tới trước mặt Diệp Thu, vừa cười vừa nói: "Anh em tốt của nhau, đàn em của tôi không chịu thua kém ra tay, nhưng trước mặt anh thực sự là không chịu nổi một đòn".
"Nếu như anh nói, tôi sớm đã nằm xuống rồi". Diệp Thu chỉ vào tên râu ria xồm xoàm nói: "Kẻ mạnh mới có thể nhận được sự tôn trọng của người khác, tên râu ria xồm xoàm này cũng không phải loại vừa, ra tay động tác rất ngắn gọn, giống như từ trong bộ đội đi ra vậy".
"Ha ha, hôm nay là tôi không đúng. Anh cũng biết, đàn ông mà, gặp một người con gái đẹp thì dễ sinh tình. Thế này nhé, chuyện hôm nay cho qua. Chúng ta làm bạn với nhau". Người đàn ông đó cười và đưa tay ra phía Diệp Thu.
"Tôi thì không sao cả, chỉ cần để chúng tôi đi là được". Diệp Thu nói. Anh không phải là người để bụng, nếu đối phương nhận thua, thì anh cũng không muốn dây dưa nữa. Hơn nữa, hôm nay bọn họ cũng chằng may mắn gì. Trái lại, là do Đường Quả ra tay trước làm người ta ngã.
"Phí Tường, không biết anh đây nên xưng hô thế nào?" Tên đầu ba phân cười và giới thiệu bản thân. Tên hắn rất giống với một ca sĩ nổi tiếng vào thập niên bảy mươi.
"Diệp Thu"
"Anh Diệp, thực không dám giấu anh, quán bar này là em mở ra, chi bằng uống với nhau chén rượu, anh thấy sao?" Phí Tường lấy làm thích thú với Diệp Thu, lời nói có ý lôi kéo.
"Xin lỗi. Để lần sau đi. Hôm nay chúng tôi còn phải về". Diệp Thu cười một cách cự tuyệt.
"Được. Còn nhiều thời gian mà. Đây là danh tiếp của em, anh Diệp nếu rỗi rãi thì đến đây chơi". Phí Tường rút từ trong túi áo ra tấm danh thiếp đưa cho Diệp Thu.
"Nhất định rồi". Diệp Thu cất danh thiếp đi, đánh mắt sang Đường Quả, Trầm Mặc Nùng, mấy người lập tức đi ra ngoài.
Vì còn sớm, quán bar vẫn tiếp tục kinh doanh. Trải qua sự kích thích của hai trận đấu kinh điển vừa nãy, thanh niên nam nữ nhiệt huyết sôi trào, bọn họ lại không thể đánh nhau như Diệp Thu, không thể làm gì khác đó là đặt sức lực của mình lên người khác phái trong vũ trường.
"Thiếu gia, tôi có cần đưa người đi theo bọn chúng không". Tên râu ria xồm xoàm đi đến trước mặt Phí Tường, lễ phép hỏi.
"Đuổi theo? Tại sao? Chúng ta giờ là bạn bè". Mặt Phí Tường nở nụ cười,
Tên râu ria xồm xoàm hơi ngạc nhiên, không hỏi thêm câu nào nữa, bảo người đưa các anh em nằm trên mặt đất không đứng dậy được đi bệnh viện.
Ở trong xe, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vẫn bức xúc, tiếp tục nói lại chuyện vừa nãy.
"Quá đẹp trai, điệu bộ của Diệp Thu lúc nãy có khí phách của một người trông quan ải, vạn người không qua được".Đường Quả cười ha ha mà nói: "Vốn cho rằng là một vệ sĩ không tài cán gì cơ, ai ngờ lại giỏi như vậy".
"Ừ. Chồng chị sẽ là người trông quan ải, một vạn người chồng khác cũng không qua được". Lâm Bảo Nhi nói.
Đường Quả sửng sốt, sau đó rất nhanh phản ứng lại, kêu lên: "Cái con ranh này, mày muốn chết phải không?"
"Diệp Thu, vứt hắn sang đây cho chúng tôi chơi…" Đường Quả lớn tiếng hét.
"Đúng đấy, bọn tôi không đánh chết hắn đâu mà lo... đánh dở sống dở chết thôi…" Lâm Bảo Nhi ở đằng sau nói thêm.
Tên râu ria xồm xoàm bước siêu vẹo, suýt nữa thì bị ngã. Hai cô gái điên dở này lấy mình là trò chơi của họ sao?
Trong lòng tức giận, bèn phấn kích đi đến. Tên râu ria xồm xoàm chạy đến, được mấy bước thì đến trước mặt Diệp Thu, đấm một phát vào cằm Diệp Thu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Thu không dám đỡ cú đấm ấy, lùi lại phía sau một bước. Tên râu ria xồm xoàm cho Diệp Thu một cùi trỏ.
Diệp Thu lại một lần nữa tránh được đòn đó của hắn, người lại lùi về phía sau một bước. Mọi người xung quanh bắt đầu ủng hộ tên râu ria xồm xoàm, cô gái quan tâm đến Diệp Thu thì hét Diệp Thu cố lên.
"Chị Đường Đường, Diệp Thu hình như đánh không lại nổi tên râu ria xồm xoàm". Lâm Bảo Nhi kéo cánh tay của Đường Quả nói: "Em gọi điện nhé?"
Nụ cười trên khuôn mặt Đường Quả tắt đi, đang chăm chú xem trận quyết đấu giữa tên râu ria xồm xoàm và Diệp Thu. Dù không hiểu về võ thuật, nhưng cô ấy xem vẫn hiểu, tên râu ria xồm xoàm và đám người mặc đồ đen mà vừa nãy bị Diệp Thu giải quyết gọn không giống nhau. Đòn đánh của hắn thật sắc bén, hơn nữa tốc độ nhanh một cách kì lạ, làm Diệp Thu lùi lại hai bước.
Trầm Mặc Nùng đang lo lắng, đưa điện thoại cho Đường Quả nói: "Quả Quả, em gọi điện cho bố em đi. Bảo ông ấy nhanh chóng phái người đến đây".
Đường Quả nhận điện thoại, lúc đang định gọi, không ngờ Diệp Thu đột nhiên cười lớn với tên râu ria xồm xoàm."Bộ đội đặc chủng của Nga Hoàng đã ra tay sao? Song hai tay dường như không phải là chiêu chính". Diệp Thu vừa đỡ đòn liên tiếp của tên râu ria xồm xoàm, vừa cười nói.
Tên râu ria xồm xoàm im lặng, lại thêm một cú đá vào bên sườn của Diệp Thu, hỏi một cách hung hãn: "Mày là ai?"
"Tao là ai không quan trọng. Giờ tao sẽ nói cho mày hay, hai chiêu này dùng như thế nào. Để mày học sơ qua thì ra tay cho khỏi xấu hổ".
Diệp Thu vừa nói, đột nhiên thay đổi phong cách vừa rồi không ngừng né tránh, chân phải bước lên phía trước một bước, một tay nắm chặt, lấy góc độ thích hợp nhất nhằm đúng cằm của tên râu ria xồm xoàm. Tên râu ria xồm xoàm biết lợi hại của chiêu này, người lùi lại hai bước liên tiếp, né chiêu này của Diệp Thu.
Không ngờ Diệp Thu chân trái lại tiến thêm nửa bước, khuỷu tay phải cho một đòn, tên râu ria xồm xoàm đỡ lấy. Người Diệp Thu như một con quay, lập tức quẹo trái một trăm tám mươi độ, sau đó khuỷu tay trái tiếp tục ra đòn, bịch một tiếng giòn vang, mặt tên râu ria xồm xoàm bị Diệp Thu đánh trúng.
Mặt tên râu ria xồm xoàm đỏ như ớt, người lùi lại năm sáu bước, lúc ấy mời thoát được phạm vi đòn đánh của Diệp Thu, bịt lấy mặt thở hổn hển. Nếu không thì theo quán tính của chiêu này, chỉ cần người hắn có thể bảo đảm tính nhanh nhạy, không ngừng xuất đòn bên trái bên phải, thì đánh to đầu đối thủ mới bỏ qua. Đây là chiêu thức của đội trưởng thiên tài của bộ đội đặc chủng Nga phát minh.
Bản thân cũng chỉ là học sơ sơ, nhưng không ngờ lại gặp một cao thủ trong quán bar này.
Chứng kiến Diệp Thu lại một lần nữa đánh bại đối thủ, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi phấn kích hét thật to, thậm chí ngay cả Trầm Mặc Nùng đang lo lắng cũng nở nụ cười.
Tên râu ria xồm xoàm sờ vết thương trên mặt, đợi một lúc cảm giác đau đớn tan bớt đi, tay hắn lại nắm chặt, lại một lần nữa nhằm hướng Diệp Thu đi tới.
"Dừng tay". Tên đầu ba phân mà lúc nãy bị Đường Quả cho một cú đá được hai nhân viên dìu đi tới, hình như bị thương rất nghiêm trọng, khi đi hai chân xoắn lại với nhau, mặt nhăn nhíu, khóe miệng cũng bị xây xước. "Một sự hiểu lầm, không nên làm hỏng hòa khí".
"Ông chủ, ông không sao chứ?" Tên râu ria xồm xoàm đi đến phía trước tên tóc ba phân, quan tâm hỏi han.
"Không sao" Tên đầu ba phân phủi phủi tay, bảo người dìu tới trước mặt Diệp Thu, vừa cười vừa nói: "Anh em tốt của nhau, đàn em của tôi không chịu thua kém ra tay, nhưng trước mặt anh thực sự là không chịu nổi một đòn".
"Nếu như anh nói, tôi sớm đã nằm xuống rồi". Diệp Thu chỉ vào tên râu ria xồm xoàm nói: "Kẻ mạnh mới có thể nhận được sự tôn trọng của người khác, tên râu ria xồm xoàm này cũng không phải loại vừa, ra tay động tác rất ngắn gọn, giống như từ trong bộ đội đi ra vậy".
"Ha ha, hôm nay là tôi không đúng. Anh cũng biết, đàn ông mà, gặp một người con gái đẹp thì dễ sinh tình. Thế này nhé, chuyện hôm nay cho qua. Chúng ta làm bạn với nhau". Người đàn ông đó cười và đưa tay ra phía Diệp Thu.
"Tôi thì không sao cả, chỉ cần để chúng tôi đi là được". Diệp Thu nói. Anh không phải là người để bụng, nếu đối phương nhận thua, thì anh cũng không muốn dây dưa nữa. Hơn nữa, hôm nay bọn họ cũng chằng may mắn gì. Trái lại, là do Đường Quả ra tay trước làm người ta ngã.
"Phí Tường, không biết anh đây nên xưng hô thế nào?" Tên đầu ba phân cười và giới thiệu bản thân. Tên hắn rất giống với một ca sĩ nổi tiếng vào thập niên bảy mươi.
"Diệp Thu"
"Anh Diệp, thực không dám giấu anh, quán bar này là em mở ra, chi bằng uống với nhau chén rượu, anh thấy sao?" Phí Tường lấy làm thích thú với Diệp Thu, lời nói có ý lôi kéo.
"Xin lỗi. Để lần sau đi. Hôm nay chúng tôi còn phải về". Diệp Thu cười một cách cự tuyệt.
"Được. Còn nhiều thời gian mà. Đây là danh tiếp của em, anh Diệp nếu rỗi rãi thì đến đây chơi". Phí Tường rút từ trong túi áo ra tấm danh thiếp đưa cho Diệp Thu.
"Nhất định rồi". Diệp Thu cất danh thiếp đi, đánh mắt sang Đường Quả, Trầm Mặc Nùng, mấy người lập tức đi ra ngoài.
Vì còn sớm, quán bar vẫn tiếp tục kinh doanh. Trải qua sự kích thích của hai trận đấu kinh điển vừa nãy, thanh niên nam nữ nhiệt huyết sôi trào, bọn họ lại không thể đánh nhau như Diệp Thu, không thể làm gì khác đó là đặt sức lực của mình lên người khác phái trong vũ trường.
"Thiếu gia, tôi có cần đưa người đi theo bọn chúng không". Tên râu ria xồm xoàm đi đến trước mặt Phí Tường, lễ phép hỏi.
"Đuổi theo? Tại sao? Chúng ta giờ là bạn bè". Mặt Phí Tường nở nụ cười,
Tên râu ria xồm xoàm hơi ngạc nhiên, không hỏi thêm câu nào nữa, bảo người đưa các anh em nằm trên mặt đất không đứng dậy được đi bệnh viện.
Ở trong xe, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vẫn bức xúc, tiếp tục nói lại chuyện vừa nãy.
"Quá đẹp trai, điệu bộ của Diệp Thu lúc nãy có khí phách của một người trông quan ải, vạn người không qua được".Đường Quả cười ha ha mà nói: "Vốn cho rằng là một vệ sĩ không tài cán gì cơ, ai ngờ lại giỏi như vậy".
"Ừ. Chồng chị sẽ là người trông quan ải, một vạn người chồng khác cũng không qua được". Lâm Bảo Nhi nói.
Đường Quả sửng sốt, sau đó rất nhanh phản ứng lại, kêu lên: "Cái con ranh này, mày muốn chết phải không?"