Diệp Thu cảm thấy chấn động trong lòng, hắn không thể ngờ Lâm Thương Lan ngày thường tạo cho người ta cảm giác kiêu ngạo lạnh lùng lại biết nói ra được những lời này, điều này vừa làm hắn bất ngờ, vừa cảm thấy nên là như vậy.
Một người đàn ông như anh ta, vốn dĩ nên có tấm lòng và khí phách như vậy.
Nắm giữ quyền lực trong thiên hạ, là mong ước nguyện vọng chung của những người đàn ông có chí trong thiên hạ. Lâm gia, đệ nhất gia tộc trong giới quân sự, là truyền kì có được sự tôn kính và ngưỡng mộ của người dân Trung Quốc, mỗi một người đàn ông của Lâm Gia, đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Lão gia tử của Lâm Gia, đệ nhất nguyên lão của giới quân sự, dùng một câu nói đùa của thủ trưởng số 1 năm đó để nói thì chính là: Lâm lão đứng lên hô một tiếng, 1/3 quân nhân của Trung Quốc chắc chắn sẽ nhiệt liệt hưởng ứng. Ông chinh chiến cả đời, chiến tích hiển hách, sau này chắc chắn sẽ được ghi vào trong sử sách, được người dân Tung Quốc tưởng nhớ từ đời này sang đời khác.
Lâm lão có năm người con, con trai lớn Lâm Vũ Hồng sắp nhận chức phó chủ tịch quân ủy, con trai thứ hai Lâm Vũ Không là bộ trưởng bộ trang bị quốc phòng, con trai thứ tư và thứ năm đều chết trận, con trai thứ ba bị bom nổ biến thành người thực vật, cho đến hiện giờ vẫn đang nằm trong viện điều dưỡng cán bộ già của Yên Sơn.
Đời thứ ba của Lâm Gia càng là kiệt xuất, bất luận là Lâm Thương Lan – người được gọi là một trong hai song kiệt của Yên Kinh, hay là những con cháu Lâm Gia khác, đều xây dựng được những công tích hiển hách trong giới quân đội, lập lên vô số những công lao. Thực ra, đứng ở độ cao như họ, họ không nhất thiết phải liều sống liều chết như vậy, lấy lời của Lâm Thương Lan mà nói thì chính là, họ có thể đi hưởng thụ mà không cảm thấy áy náy gì, không ai có thể nói gì, cũng không có ai dám nói gì.
Nhưng họ vẫn tiếp tục hi sinh, vẫn tiếp tục phấn đấu, vẫn tiếp tục vì quốc gia này, vì vinh dự của Lâm Gia mà đổ mồ hôi xương máu.
Uy danh lẫm liệt của Lâm Gia từ đâu mà có? Sự quy phục của giới quân sự đối với Lâm Gia từ đâu mà có?
Không phải là dựa vào việc diễn trò, cũng không phải là kéo bè kéo cánh, họ chỉ dựa vào hai chữ, đó là "hi sinh".
Trên chiến trường, người lãnh đạo có thể hét lên được khẩu hiệu "xông lên cùng tôi" chắc chắn sẽ có được sự yêu quý bảo vệ của các binh sĩ hơn là người lãnh đạo chỉ biết hô "xông lên cho tôi".
Con mắt của quần chúng sáng ngời như tuyết, tất cả những gì Lâm Gia làm họ đều nhìn thấy, họ cảm thấy tự hào và kiêu ngạo khi có thượng cấp như vậy, những điều này, Diệp Thu có thể nhìn thấy rất rõ ràng từ trong mắt của bọn Lí Can.
Họ gọi Lâm Thương Lan là lão đại, cách gọi này có chút gì đó giang hồ, nhưng lại cho thấy một sự thân thiết, một sự tôn kính.
Khi dân tộc còn khổ nan, nhân dân sống trong lầm than, tiền bối của Lâm Thương Lan đang chiến đấu quên mình, khi nhân dân an cư lạc nghiệp, cả thế giới huy hoàng rực rỡ, bọn Lâm Thương Lan vẫn là đang phấn đấu, đang hi sinh.
Dựng nước đã khó, giữ nước càng khó hơn. Vẫn có thể giữ được tinh thần hi sinh trong thời bình càng làm cho người ta cảm thấy đáng quý trọng.
Lâm Thương Lan dùng ánh mắt hiền từ nhìn Lâm Bảo Nhi đang nằm trên giường, nói: "Khi đàn ông của Lâm Gia người trước ngã xuống, người sau tiếp tục xông lên, phấn đấu, hi sinh vì quốc gia này, hi vọng duy nhất của tôi, chính là không để cho Bảo Nhi gặp bất kì tổn thương nào".
"Nó chỉ cần toàn tâm toàn ý đi hưởng thụ là được, cũng giống như những người khác. Trách nhiệm và vinh dự của Lâm Gia sẽ được chúng tôi gánh vác trên vai, nó không cần thiết phải gánh vác điều gì".
"Bảo Nhi có một người anh trai tốt". Diệp Thu nói một cách cảm thán, một cô bé dễ thương như này, kể cả là hắn, thực ra cũng không nỡ nhìn thấy cô gặp phải bất kì sự ấm ức nào.
Có lẽ, người đàn ông lan tỏa ra khí thế lạnh lùng, cương nghị sắc nhọn như kiếm sắc tuốt khỏi bao này, trong màn đêm lạnh lẽo, hoặc trong lúc hành quân gấp, trong mưa bom bão đạn, trong những tiếng nổ ẩm trời, khi nhớ về đứa em gái đang ngủ ngon giấc của mình, sẽ cảm thấy thanh thản trong lòng.
Thứ mà họ bảo vệ không chỉ là quốc gia và nhân dân, còn có người thân của họ, em gái của họ, như vậy, tất cả những gì họ bỏ ra mới là xứng đáng.
Kể cả thứ mà họ bỏ ra đó đáng quý như sinh mạng!
Khóe miệng Lâm Thương Lan nở nục cười nhạt, xem như là chấp nhận lời khen của Diệp Thu, hắn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thu, nói: "Nếu như cậu từ chối tiếp nhận nhiệm vụ lần này, tôi ngay bây giờ có thể gọi điện thoại cho ông nội, bây giờ hối hận vẫn kịp".
Diệp Thu cười, nói: "Tại sao lại phải từ chối? Nghe thì cũng thấy rất hứng khởi đấy".
Hắn nhìn khuôn mặt hồng hào của Lâm Bảo Nhi, nói tiếp: "Anh có thứ mình cần bảo vệ, tôi cũng có. Sức mạnh của một cá nhân càng lớn, trách nhiệm cũng càng lớn. Đàn ông và phụ nữ là giống nhau, đều là rất ngốc nghếch, tính toán so đo chỉ vì một chuyện cỏn con, nhưng khi có liên quan đến sự an nguy của tính mạng, đều lại vui vẻ nhận lời".
"Được, vậy thì…. Hoan nghênh cậu trở thành một người đàn ông Lâm Gia đích thực". Lâm Thương Lan đứng dậy, bước đến trước mặt Diệp Thu, nói.
"Tôi họ Diệp". Diệp Thu vừa cười vừa lắc đầu, không chỉ có đàn ông của Lâm Gia mới biết hi sinh, cũng không thể chỉ để đàn ông của Lâm gia đi hi sinh.
Sự hưng vong của quốc gia là trách nhiệm của đàn ông. Đàn ông Lâm gia, đàn ông Diệp gia, đàn ông Trần gia, đàn ông Hoàng gia, nam nhi thiên hạ cùng nhau đồng tâm hiệp lực, mới có thể cùng nhau gây dựng một Trung Quốc hưng thịnh, nhân dân của chúng ta mới không bị người khác bắt nạt, quốc gia của chúng ta mới có thể gây dựng được vị thế trên trường quốc tế.
Diệp gia, thời khắc đứng ra gánh vác trách nhiệm của mình đã đến.
"Được". Lâm Thương Lan vỗ mạnh vào vai của Diệp Thu, nói: "Diệp Thu, Diệp gia có cậu, tôi tin chắc chắn sẽ được hưng khởi trở lại".
"Tôi cũng tin là như vậy". Diệp Thu gật đầu một cách khẳng định.
"Ca ca, hai người đang nói gì vậy, ồn ào quá, hại người ta không ngủ được". Lâm Bảo Nhi dụi dụi mắt, ngồi dậy, nói một cách trách móc.
"Xin lỗi Bảo Nhi, là bọn anh nói chuyện hơi to, em ngủ đủ chưa? Nếu như vẫn chưa đủ, có thể ngủ thêm chút nữa, bọn anh ra ngoài nói chuyện, không làm phiền em nữa". Lâm Thương Lan nói.
Diệp Thu cảm thán trong lòng, Lâm Thương Lan đúng là đã đạt đến mức độ cưng chiều đối với em gái mình rồi.
"Không cần nữa, em ngủ đủ rồi, anh, đừng nói xin lỗi mà, anh là anh trai em, cho nên anh có thể làm phiền em". Lâm Bảo Nhi cười hihi, nói. Sau đó bật dậy xỏ giầy vào chân, nói: "Ca ca, em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi".
"Được". Lâm Thương Lan gật đầu, nói.
Khi ba người đang định ra ngoài dùng bữa, chuông điện thoại của Lâm Thương Lan đột nhiên đổ chuông. Cũng không tránh mặt Diệp Thu, hắn nghe luôn điện thoại.
"Lâm đại ca, nghe nói anh đến Thâm Quyến rồi?". Trong điện thoại vang ra giọng nói của một người đàn ông, chất giọng trầm, rất có mùi vị của một nam tử hán.
"Ừm, hôm nay vừa đến, Uông Kiếm Hàn, cậu vẫn khỏe chứ?". Lâm Thương Lan vừa cười vừa nói.
"Hihi, Lâm đại ca, anh gọi tên úy của tôi đi, người khác gọi tôi như vậy, tôi cảm thấy uy phong, còn anh gọi tôi như vậy, cứ thấy có cảm giác xa lạ thế nào ý". Giọng nói hơi trách móc của người đàn ông vang ra.
Lâm Thương Lan cười khổ, quay đầu lại nhìn Diệp Thu một cái, nói: "Được, tiểu Kiếm, chúng ta cũng có đến 3 năm chưa gặp nhau rồi nhỉ? Cậu lâu lắm rồi không quay về Yên Kinh, Uông gia gia sức khỏe có tốt không?".
"Khỏe, ông nội cả ngày cứ nhắc đến anh đấy, mỗi lần quở mắng tôi không thành tài, đều dùng anh là đại biểu để so sánh, nói cái gì nhỉ, nói là sinh con phải giống như Lâm Thương Lan. Aizz…, cứ như tôi không phải cháu ruột của ông vậy". Uông Kiếm Hàn vừa cười vừa nói. Giọng Yên Kinh (cũng chính là giọng Bắc Kinh), xem ra anh ta cũng là công tử đến từ Yên Kinh. Hiện giờ chạy đến Thâm Quyến, khả năng là do bậc cha ông nhận chức ở bên này.
"Người già đều là như vậy, cậu cần phải thông cảm". Lâm Thương Lân vừa cười vừa nói.
"Hiểu, hiểu, chúng ta đều là những người hiểu biết, tuy không thể so sánh với anh, nhưng nếu như so sánh với đám Đại Pháo, Lưu Khải Tử, Trần Thái thì tôi cũng hơn nhiều phải không? Họ đều trở thành những thương nhân thành công rồi đấy". Uông Kiếm Hàn nói một cách mỉa mai.
"Được rồi, Lâm ca, chúng ta gặp nhau rồi bàn tiếp, anh nói đi, tối nay muốn ăn món gì?". Uông Kiếm Hàn vừa cười vừa trêu trọc: "Tôi biết anh bận, nhưng khó có dịp đến Thâm Quyến một chuyến, anh chắc không thể đến bỏ chút thời gian gặp tiểu đệ từ nhỏ đã chạy theo đít anh phất cờ cổ vũ này cũng không muốn chứ?".
Lâm Thương Lan suy nghĩ một lát, nói: "Tôi hiện giờ đang ở trong nhà khách của đơn vị, vẫn là đơn vị mà mấy năm trước cậu từng đến, tôi không thông thuộc ở đây lắm, cậu tự quyết định đi".
Nhìn Diệp Thu đang đứng ở một bên và Lâm Bảo Nhi đang lén la lén lút chạy đến nghe trộm, Lâm Thương Lan nói: "Em gái tôi … còn có em vợ cũng đang ở đây".
"Bảo Nhi? Haha, tốt quá rồi, mấy năm rồi không được gặp Bảo Nhi, càng lớn càng đáng yêu nhỉ? Bảo Nhi lúc nhỏ nhìn cứ như búp bê ya, tôi bế nó mà không muốn buông tay, lần nào cũng đều bị anh đánh cho một trận. Em vợ? Bảo Nhi kết hôn rồi? Trời ạ, thời gian đúng là trôi nhanh thật, hóa ra trong lúc không biết gì tôi đã CMN già rồi".
"Tiểu Kiếm chết tiệt, ai cho anh bế? Đáng đời". Lâm Bảo Nhi ở bên cạnh kêu lên, nói.
"Em gái Bảo Nhi của tôi, haha, đã nhiều năm không gặp rồi, càng ngày càng xinh đẹp nhỉ?".
"Đó là điều đương nhiên". Lâm Bảo Nhi đắc ý, nói.
"Em đúng là không khiêm tốn chút nào, cũng không biết thằng cha nào cướp mất em, Bảo Nhi muội muội thích ăn gì nào?".
"Tùy". Lâm Bảo Nhi nói: "Ăn không quan trọng, vui là được rồi".
Đầu bên kia im lặng một lát, rõ ràng là đối phương đang suy nghĩ địa điểm ăn cơm, nói: "Lâm ca, bên anh ở không có thứ gì đặc sắc cả, đến Long Cung đi, cửa hàng này cũng có chút đặc sắc".
"Long Cung? Tôi không biết nó ở chỗ nào". Lâm Thương Lan nói.
"Hihi, chỗ này cũng khá nổi tiếng, ở đây những ai biết ăn chơi đều thích đến đó, anh bảo người đi hỏi thăm một chút, đảm bảo có người biết. Tôi với anh không cùng đường, nếu không tôi đã có thể đến đón anh. Nếu như bây giờ đến đón anh rồi mới đi Long Cung, chỉ sợ 12 giờ đêm cũng vẫn chưa đến được nơi".
"Được, chúng tôi xuất phát ngay bây giờ". Lâm Thương Lan nói.
Quả nhiên, Lí Can chạy đi hỏi thăm một chút đã hỏi ra được địa chỉ của Long Cung. Bởi vì là đi gặp bạn riêng, cho nên cũng không gọi Liêu Trọng Đạt của khoa tình báo cùng đi. Diệp Thu cũng có thể nhìn ra, Lâm Thương Lan hoàn toàn không xem trọng Liêu Trọng Đạt.
Có lẽ, ông ta là người của phía bên kia.
Diệp Thu, Lâm Thương Lan, Lâm Bảo Nhi ba người ngồi trên một chiếc xe, Lí Can lái xe, phía sau còn có một chiếc xe chở những bảo tiêu của Lâm Thương Lan, thân phận của anh ta khá đặc thù, nếu như gặp phải chuyện gì bất trắc, đến lúc đó có hối cũng không kịp.
Bề ngoài của Long Cung là kết cấu theo kiểu viên lâm ở Tô Châu, bước lên mười mấy bậc cầu thang là cửa chính xa hoa tráng lệ, phía bên cạnh cửa chính là một bức tường rồng, trên đó có khắc các loại rồng Trung Hoa, những con rồng này hoặc là uốn lượn trời xanh, hoặc là long hí đông hải, hoặc là song long hí châu, khí thế phi phàm, sinh động như thật.
Hàng người Diệp Thu vừa mới bước xuống xe, một người mặc bộ đồ tây màu trắng đã nhanh chân bước đến nghênh đón, giơ tay ra ôm chặt lấy Lâm Thương Lan, cười haha, nói: "Lâm đại ca, tôi nhớ anh quá".
Thủ hạ vẫn đang đứng bên cạnh nhìn, Lâm Thương Lan không biết làm thế nào, cứ để cho anh ta ôm, cười khổ, nói: "Cậu bây giờ chắc cũng lên cấp tá rồi? Sao vẫn trẻ con như vậy?".
"Hihi, tình cảm dạt dào mà". Uông Kiếm Hàn bỏ Lâm Thương Lan ra, lại chạy đến ôm Lâm Bảo Nhi đang đứng bên cạnh.
Lâm Bảo Nhi lủi ra phía sau Diệp Thu, nói: "Em không cần anh ôm đâu".
Uông Kiếm Hàn cũng không đuổi theo, bước đến trước mặt Diệp Thu, nhìn trên nhìn dưới một lượt, vừa cười vừa giơ tay ra, nói: "Anh chính là người đàn ông của thiên sứ nhỏ của chúng tôi? Chào anh, tôi là Uông Kiếm Hàn, đối tượng yêu thầm của Bảo Nhi, anh phải đối xử tốt với cô ấy đấy, nếu không tôi sẽ liều mạng với anh".
"Diệp Thu". Diệp Thu giơ tay ra bắt tay với Uông Kiếm Hàn.
"Hứ, ai thích anh chứ? Mũi thò lò, người anh thích là biểu tỉ Lâm Sảnh, đừng nghĩ là em không biết". Lâm Bảo Nhi nói.
"Haha". Uông Kiếm Hàn ngượng ngùng xoa đầu của mình, nói: "Đi nào, vào trong ăn đồ, Diệp Thu, tửu lượng của Lâm ca không tốt, chốc nữa chúng ta uống với nhau vài ly, tôi cũng nói trước, hôm nay chúng ta không say không về, say rồi thì càng không được về, phụ nữ trong Long Cung này đều là cực phẩm ya…Bảo Nhi, em véo anh làm gì? Anh nói là tự anh hưởng thụ, nào dám kéo người đàn ông của em đi cùng? Bà cố nội của tôi ơi, nhanh bỏ anh ra, đau chết đi được".
"Anh không được đi". Lâm Bảo Nhi ôm lấy cánh tay của Diệp Thu, nói: "Buổi tối em muốn ôm anh ngủ".
Lâm Thương Lan dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Thu, quay đầu ra chỗ khác, không nói gì.
Bề ngoài của Long Cung có thể nói là vô cùng hoành tráng, bên trong càng là tráng lệ hơn, phần lớn là sử dụng các nguyên tố vàng 24K, những chỗ bước qua cứ giống như là cung điện của hoàng thất thật sự. Có vô số những phụ nữ thân người cao, chân dài mặc trang phục cung nữ đứng ở hai bên cung kính đón khách, yếm vàng, bờ ngực trắng muốt.
Uông Kiếm Hàn nói với nhân viên phục vụ: "Tôi đã đặt phòng bao, đưa chúng tôi đến Bích Thủy Các".
"Vâng, mấy vị, mời!". Cô gái phục vụ nói một cách cung kính.
Cả hàng người được xắp xếp tiến vào một phòng bao lớn, phòng bao này bên ngoài có phòng tiếp khách, có ghế sôpha và các loại trà tươi tự chọn. Bên trái có một bể cá lớn, bên trong nuôi một đám cá ăn thịt người, bên cạnh bể cá là tủ rượu, bên trong bầy các loại rượu khác nhau, nhìn mà hoa cả mắt. Bọn Lí Can và các bảo tiêu khác được xắp xếp ở bên ngoài, kể cả Lâm Thương Lan xem họ như huynh đệ, họ cũng không muốn ngồi lại ở đây để làm ảnh hưởng đến cuộc tụ hội bạn bè của thượng cấp. Lâm Thương Lan cũng không muốn miễn cưỡng họ, biết họ nếu ngồi lại đây thì cũng là một sự dằn vặt.
"Mọi người đều đói rồi, trực tiếp mang thức ăn lên đi". Uông Kiếm Hàn khua tay, nói.
"Vâng, xin đợi một lát". Cô gái phục vụ trả lời, sau đó nói vào máy bộ đàm dặn dò vài câu, rất nhanh sau đó các loại thức ăn được mang đến.
Uông Kiếm Hàn cười haha, nói: "Lão đại, Diệp Thu, còn có Bảo Nhi, chúng ta đều là người nhà, tôi cũng không khách khí với mọi người nữa, thức ăn đều là tôi gọi, đều là những món chiêu bài ở đây".
Diệp Thu rất có hảo cảm đối với Uông Kiếm Hàn, tên công tử này có khác biệt rất lớn với người khác, bình dị dễ gần, cách đối nhân xử thế hoàn toàn không có cái kiểu giả vờ khiêm tốn hoặc ra vẻ thanh cao như những tên công tử khác.
Diệp Thu biết dùng cách nào để quan hệ qua lại với người như thế này, hắn nâng ly rượu trước mặt lên, nói: "Thức ăn chỉ là món phụ, rượu mới là món chính, nào, chúng ta cạn ly này".
"Được, Diệp Thu, tôi thích anh đấy, nào, cạn ly, vẫn là câu nói đấy, đêm nay không say không về".
Quả nhiên, lời của Diệp Thu rất hợp với ý của Uông Kiếm Hàn, Uông Kiếm Hàn sau khi cầm ly lên cạch cái với Diệp Thu, liền ngửa cổ uống hết sạch.
Diệp Thu cười thầm, chỉ sợ đêm nay cậu thật sự CMN phải ở lại đây rồi.
Uông Kiếm Hàn không ngừng kính rượu Diệp Thu, Diệp Thu cũng không từ chối, nâng cốc là cạn. Người Trung Quốc có câu nói hay, tình cảm sâu, một hơi hết, tình cảm nhạt, nhấp nhấp môi. Tình cảm của hai người nhanh chóng phát triển sau từng ly rượu, trước đó vẫn là xưng hô tên của đối phương, loáng cái đã thấy Uông Kiếm Hàn bắt đầu gọi Diệp Thu là nhị ca.
Bởi vì Lâm Thương Lan là lớn tuổi nhất trong ba người, còn Diệp Thu xếp thứ hai, Uông Kiếm Hàn mà trong mắt Diệp Thu là người rất biết cách đối nhân xử thế này mới chỉ có 22 tuổi, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong ba người.
Uông Kiếm Hàn say loạng choạng, đứng dậy, cái ly rượu cầm trong tay lắc lắc lư lư, rượu không ngừng sóng sánh tràn ra ngoài, tay còn lại chống xuống bàn, líu lưỡi nói: "Em nói này…. đại ca….nhị ca, chúng ta hôm nay có thể ngồi uống rượu với nhau… âu cũng là có duyên phận, không những thế, em và nhị ca vừa gặp mặt đã thân thiết".
"Em có một đề nghị, chúng ta…chi bằng hôm nay kết nghĩa thành huynh đệ sinh tử, sau này có phúc cùng hưởng , có nạn…để em gánh. Haha, đùa một chút, Bảo Nhi, em lại trừng mắt với anh làm gì vậy? …Chúng ta kết thành huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, đại ca, nhị ca, các anh thấy thế nào?".
Sau khi Uông Kiếm Hàn nói xong, ánh mắt đưa đi đưa lại nhìn Diệp Thu và Lâm Thương Lan, nét mặt mong đợi, nhìn hai người họ.
Diệp Thu hơi rung động trong lòng, nhưng không vội vã biểu lộ thái độ.
Lâm Thương Lan nhìn Diệp Thu, nói: "Diệp Thu là em vợ tôi, như vậy liệu có chút gì đó không ổn không?".
"Sợ cái gì? Gọi thế nào chả được, em vợ thì cũng là huynh đệ mà". Uông Kiếm Hàn nói.
"Được". Lâm Thương Lan gật đầu, nói.
"Tôi đồng ý". Diệp Thu lúc này mới lên tiếng.
"Được, cứ quyết định như vậy đi". Uông Kiếm Hàn nói một cách kích động, thò ngón tay vào trong mồm, cắn mạnh một cái, sau đó nhỏ máu vào trong ly rượu trước mặt.
"Đến lượt các anh rồi đấy. Nhanh, hai anh cũng phải nhỏ máu, vui quá". Lâm Bảo Nhi cũng vô cùng kích động, nói. Chỉ cần là náo nhiệt là cô đều như vậy.
Diệp Thu và Lâm Thương Lan hiểu ý, cùng nhau cắn rách ngón tay nhỏ máu vào trong ly rượu của Uông Kiếm Hàn.
Uông Kiếm Hàn đổ huyết tửu trong ly của mình vào ly của Diệp Thu và Lâm Thương Lan, ba người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả ba nâng ly rượu lên uống cạn.
Uông Kiếm Hàn vứt ly rượu đi, cười lớn nắm chặt lấy tay của Lâm Thương Lan và Diệp Thu, nói: "Đại ca, nhị ca, sau này….chúng là chính là huynh đệ sinh tử".
"Đại ca, tam đệ!". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
Lâm Thương Lan gật gật đầu, nói: "Sau này mọi người là huynh đệ, có chuyện gì, giúp đỡ lần nhau".
"Haha, đó là đương nhiên". Uông Kiếm Hàn cười lớn: "Kẻ nào dám động vào hai vị đại ca của đệ, đệ không thể không liều mạng với chúng".
Diệp Thu bước ra khỏi WC, sau đó đứng trước gương rửa mặt, dựa vào tửu lượng của hắn, đương nhiên là không có chuyện gì. Hắn cần phải tỉnh táo một chút, tiêu hao tất cả những chuyện xảy ra đêm nay. Hắn cảm thấy bất ngờ, dựa vào cái tính cách trầm tĩnh của Lâm Thương Lan, lại ưng thuận chuyện chẳng ra sao như vậy.
Anh ta thật sự có tâm muốn kết thành huynh đệ với mình, hay là vì nguyên cớ của Lâm Bảo Nhi? Chẳng nhẽ anh ta không biết, kết thành huynh đệ sinh tử có ý nghĩa như thế nào?
Nếu như thông tin ba người kết thành huynh đệ không cẩn thận bị truyền ra ngoài, cái lợi mà Diệp Thu giành được không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra được.
Kệ đi, không nghĩ nhiều nữa. Người quân tử lấy tấm lòng thành thật đối đãi với người khác, tuy mình không được xem là quân tử, nhưng có thể có thêm hai người huynh đệ, âu cũng là chuyện đáng mừng.
Vừa bước ra khỏi WC, Diệp Thu chạm phải một người.
"Xin lỗi….là anh?". Người đàn ông bị Diệp Thu chạm phải đó nói một cách kinh ngạc.
Diệp Thu ngẩng đầu lên, cũng là hơi bất ngờ, đúng là oan gia ngõ hẻm, không ngờ lại gặp được tên Cẩu thiếu gia ở chỗ này.
Trên trán hắn quấn băng trắng, trên đầu đội một cái mũ, cái mõm bị đánh cho bầm dập không biết dùng thuốc gì mà thấy đỡ hơn không ít. Vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những chỗ bị thương tím cả một mảng da, nhìn trong rất thảm hại.
Diệp Thu đúng là có chút cảm thấy khâm phục dũng khí và tâm thái của hắn, buổi chiều bị người ta đánh cho bầm giập, buổi tối đã có thể chạy ra ngoài uống rượu chơi gái rồi.
"Là tôi". Diệp Thu gật gật đầu, nói.
"Đúng là trùng hợp quá, là anh tự đâm đầu vào rọ". Cẩu Huân cười một tiếng lạnh lùng, nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Tìm tôi có chuyện gì à?". Diệp Thu vừa cười vừa hỏi.
"Làm gì à? Mày nói xem là làm gì?". Cẩu Huân chỉ vào mặt của mình, tức giận nói: "CMN mày nhìn cho kĩ vào, đây là kẻ nào đánh? Lão tử có lúc nào bị người ta đánh đâu? Mày cho rằng dựa vào mấy tên lính lưu manh bảo vệ, là tao không làm gì được mày à? Lão tử hôm nay sẽ đánh mày thành tàn phế".
"Nói nhiều quá đấy, cũng may tối nay tôi tâm trạng tốt, nếu không trong lúc anh đang nói, tôi đã có thể phế anh đến mấy chục lần rồi". Diệp Thu cười haha, nói.
"Đánh chết hắn cho tao". Cẩu Huẩn gào lên với hai người bảo tiêu đứng bảo vệ ở bên ngoài đang chạy đến.
Hôm nay bị một người lạ đánh cho một trận, Cẩu Huân đã đặc biệt dắt theo hai bảo tiêu đi theo để bảo vệ hắn.
Hai người hiểu ý, một trái một phải kẹp Diệp Thu vào giữa, sau đó đồng thời xuất thủ.
Diệp Thu lắc lắc đầu, thực lực của hai người này đúng là chả ra làm sao cả. Một cú đấm nhanh như chớp giật sao băng rơi, đánh trúng mũi tên bảo tiêu ở bên trái.
Rắc!
Một âm thanh giòn tan vang lên, sống mũi tên bảo tiêu đó vỡ vụn, đến lúc này thì cú đấm của tên bảo tiêu bên phải mới thấy lao đến.
Sự tấn công của hắn trong mắt Diệp Thu cứ như là động tác quay chậm khi xem bóng đá vậy, Diệp Thu giơ tay nắm chặt lấy nắm đấm của hắn, sau đó kéo lại rồi đẩy ra, khớp vai bật khỏi ổ khớp. Tên bảo tiêu đó loạng choạng lùi sau, đâm vào người Cẩu Huân, hai người đồng thời ngã lăn ra đất lộn một vòng.
Diệp Thu cảm thấy chấn động trong lòng, hắn không thể ngờ Lâm Thương Lan ngày thường tạo cho người ta cảm giác kiêu ngạo lạnh lùng lại biết nói ra được những lời này, điều này vừa làm hắn bất ngờ, vừa cảm thấy nên là như vậy.
Một người đàn ông như anh ta, vốn dĩ nên có tấm lòng và khí phách như vậy.
Nắm giữ quyền lực trong thiên hạ, là mong ước nguyện vọng chung của những người đàn ông có chí trong thiên hạ. Lâm gia, đệ nhất gia tộc trong giới quân sự, là truyền kì có được sự tôn kính và ngưỡng mộ của người dân Trung Quốc, mỗi một người đàn ông của Lâm Gia, đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Lão gia tử của Lâm Gia, đệ nhất nguyên lão của giới quân sự, dùng một câu nói đùa của thủ trưởng số 1 năm đó để nói thì chính là: Lâm lão đứng lên hô một tiếng, 1/3 quân nhân của Trung Quốc chắc chắn sẽ nhiệt liệt hưởng ứng. Ông chinh chiến cả đời, chiến tích hiển hách, sau này chắc chắn sẽ được ghi vào trong sử sách, được người dân Tung Quốc tưởng nhớ từ đời này sang đời khác.
Lâm lão có năm người con, con trai lớn Lâm Vũ Hồng sắp nhận chức phó chủ tịch quân ủy, con trai thứ hai Lâm Vũ Không là bộ trưởng bộ trang bị quốc phòng, con trai thứ tư và thứ năm đều chết trận, con trai thứ ba bị bom nổ biến thành người thực vật, cho đến hiện giờ vẫn đang nằm trong viện điều dưỡng cán bộ già của Yên Sơn.
Đời thứ ba của Lâm Gia càng là kiệt xuất, bất luận là Lâm Thương Lan – người được gọi là một trong hai song kiệt của Yên Kinh, hay là những con cháu Lâm Gia khác, đều xây dựng được những công tích hiển hách trong giới quân đội, lập lên vô số những công lao. Thực ra, đứng ở độ cao như họ, họ không nhất thiết phải liều sống liều chết như vậy, lấy lời của Lâm Thương Lan mà nói thì chính là, họ có thể đi hưởng thụ mà không cảm thấy áy náy gì, không ai có thể nói gì, cũng không có ai dám nói gì.
Nhưng họ vẫn tiếp tục hi sinh, vẫn tiếp tục phấn đấu, vẫn tiếp tục vì quốc gia này, vì vinh dự của Lâm Gia mà đổ mồ hôi xương máu.
Uy danh lẫm liệt của Lâm Gia từ đâu mà có? Sự quy phục của giới quân sự đối với Lâm Gia từ đâu mà có?
Không phải là dựa vào việc diễn trò, cũng không phải là kéo bè kéo cánh, họ chỉ dựa vào hai chữ, đó là "hi sinh".
Trên chiến trường, người lãnh đạo có thể hét lên được khẩu hiệu "xông lên cùng tôi" chắc chắn sẽ có được sự yêu quý bảo vệ của các binh sĩ hơn là người lãnh đạo chỉ biết hô "xông lên cho tôi".
Con mắt của quần chúng sáng ngời như tuyết, tất cả những gì Lâm Gia làm họ đều nhìn thấy, họ cảm thấy tự hào và kiêu ngạo khi có thượng cấp như vậy, những điều này, Diệp Thu có thể nhìn thấy rất rõ ràng từ trong mắt của bọn Lí Can.
Họ gọi Lâm Thương Lan là lão đại, cách gọi này có chút gì đó giang hồ, nhưng lại cho thấy một sự thân thiết, một sự tôn kính.
Khi dân tộc còn khổ nan, nhân dân sống trong lầm than, tiền bối của Lâm Thương Lan đang chiến đấu quên mình, khi nhân dân an cư lạc nghiệp, cả thế giới huy hoàng rực rỡ, bọn Lâm Thương Lan vẫn là đang phấn đấu, đang hi sinh.
Dựng nước đã khó, giữ nước càng khó hơn. Vẫn có thể giữ được tinh thần hi sinh trong thời bình càng làm cho người ta cảm thấy đáng quý trọng.
Lâm Thương Lan dùng ánh mắt hiền từ nhìn Lâm Bảo Nhi đang nằm trên giường, nói: "Khi đàn ông của Lâm Gia người trước ngã xuống, người sau tiếp tục xông lên, phấn đấu, hi sinh vì quốc gia này, hi vọng duy nhất của tôi, chính là không để cho Bảo Nhi gặp bất kì tổn thương nào".
"Nó chỉ cần toàn tâm toàn ý đi hưởng thụ là được, cũng giống như những người khác. Trách nhiệm và vinh dự của Lâm Gia sẽ được chúng tôi gánh vác trên vai, nó không cần thiết phải gánh vác điều gì".
"Bảo Nhi có một người anh trai tốt". Diệp Thu nói một cách cảm thán, một cô bé dễ thương như này, kể cả là hắn, thực ra cũng không nỡ nhìn thấy cô gặp phải bất kì sự ấm ức nào.
Có lẽ, người đàn ông lan tỏa ra khí thế lạnh lùng, cương nghị sắc nhọn như kiếm sắc tuốt khỏi bao này, trong màn đêm lạnh lẽo, hoặc trong lúc hành quân gấp, trong mưa bom bão đạn, trong những tiếng nổ ẩm trời, khi nhớ về đứa em gái đang ngủ ngon giấc của mình, sẽ cảm thấy thanh thản trong lòng.
Thứ mà họ bảo vệ không chỉ là quốc gia và nhân dân, còn có người thân của họ, em gái của họ, như vậy, tất cả những gì họ bỏ ra mới là xứng đáng.
Kể cả thứ mà họ bỏ ra đó đáng quý như sinh mạng!
Khóe miệng Lâm Thương Lan nở nục cười nhạt, xem như là chấp nhận lời khen của Diệp Thu, hắn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thu, nói: "Nếu như cậu từ chối tiếp nhận nhiệm vụ lần này, tôi ngay bây giờ có thể gọi điện thoại cho ông nội, bây giờ hối hận vẫn kịp".
Diệp Thu cười, nói: "Tại sao lại phải từ chối? Nghe thì cũng thấy rất hứng khởi đấy".
Hắn nhìn khuôn mặt hồng hào của Lâm Bảo Nhi, nói tiếp: "Anh có thứ mình cần bảo vệ, tôi cũng có. Sức mạnh của một cá nhân càng lớn, trách nhiệm cũng càng lớn. Đàn ông và phụ nữ là giống nhau, đều là rất ngốc nghếch, tính toán so đo chỉ vì một chuyện cỏn con, nhưng khi có liên quan đến sự an nguy của tính mạng, đều lại vui vẻ nhận lời".
"Được, vậy thì…. Hoan nghênh cậu trở thành một người đàn ông Lâm Gia đích thực". Lâm Thương Lan đứng dậy, bước đến trước mặt Diệp Thu, nói.
"Tôi họ Diệp". Diệp Thu vừa cười vừa lắc đầu, không chỉ có đàn ông của Lâm Gia mới biết hi sinh, cũng không thể chỉ để đàn ông của Lâm gia đi hi sinh.
Sự hưng vong của quốc gia là trách nhiệm của đàn ông. Đàn ông Lâm gia, đàn ông Diệp gia, đàn ông Trần gia, đàn ông Hoàng gia, nam nhi thiên hạ cùng nhau đồng tâm hiệp lực, mới có thể cùng nhau gây dựng một Trung Quốc hưng thịnh, nhân dân của chúng ta mới không bị người khác bắt nạt, quốc gia của chúng ta mới có thể gây dựng được vị thế trên trường quốc tế.
Diệp gia, thời khắc đứng ra gánh vác trách nhiệm của mình đã đến.
"Được". Lâm Thương Lan vỗ mạnh vào vai của Diệp Thu, nói: "Diệp Thu, Diệp gia có cậu, tôi tin chắc chắn sẽ được hưng khởi trở lại".
"Tôi cũng tin là như vậy". Diệp Thu gật đầu một cách khẳng định.
"Ca ca, hai người đang nói gì vậy, ồn ào quá, hại người ta không ngủ được". Lâm Bảo Nhi dụi dụi mắt, ngồi dậy, nói một cách trách móc.
"Xin lỗi Bảo Nhi, là bọn anh nói chuyện hơi to, em ngủ đủ chưa? Nếu như vẫn chưa đủ, có thể ngủ thêm chút nữa, bọn anh ra ngoài nói chuyện, không làm phiền em nữa". Lâm Thương Lan nói.Diệp Thu cảm thán trong lòng, Lâm Thương Lan đúng là đã đạt đến mức độ cưng chiều đối với em gái mình rồi.
"Không cần nữa, em ngủ đủ rồi, anh, đừng nói xin lỗi mà, anh là anh trai em, cho nên anh có thể làm phiền em". Lâm Bảo Nhi cười hihi, nói. Sau đó bật dậy xỏ giầy vào chân, nói: "Ca ca, em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi".
"Được". Lâm Thương Lan gật đầu, nói.
Khi ba người đang định ra ngoài dùng bữa, chuông điện thoại của Lâm Thương Lan đột nhiên đổ chuông. Cũng không tránh mặt Diệp Thu, hắn nghe luôn điện thoại.
"Lâm đại ca, nghe nói anh đến Thâm Quyến rồi?". Trong điện thoại vang ra giọng nói của một người đàn ông, chất giọng trầm, rất có mùi vị của một nam tử hán.
"Ừm, hôm nay vừa đến, Uông Kiếm Hàn, cậu vẫn khỏe chứ?". Lâm Thương Lan vừa cười vừa nói.
"Hihi, Lâm đại ca, anh gọi tên úy của tôi đi, người khác gọi tôi như vậy, tôi cảm thấy uy phong, còn anh gọi tôi như vậy, cứ thấy có cảm giác xa lạ thế nào ý". Giọng nói hơi trách móc của người đàn ông vang ra.
Lâm Thương Lan cười khổ, quay đầu lại nhìn Diệp Thu một cái, nói: "Được, tiểu Kiếm, chúng ta cũng có đến 3 năm chưa gặp nhau rồi nhỉ? Cậu lâu lắm rồi không quay về Yên Kinh, Uông gia gia sức khỏe có tốt không?".
"Khỏe, ông nội cả ngày cứ nhắc đến anh đấy, mỗi lần quở mắng tôi không thành tài, đều dùng anh là đại biểu để so sánh, nói cái gì nhỉ, nói là sinh con phải giống như Lâm Thương Lan. Aizz…, cứ như tôi không phải cháu ruột của ông vậy". Uông Kiếm Hàn vừa cười vừa nói. Giọng Yên Kinh (cũng chính là giọng Bắc Kinh), xem ra anh ta cũng là công tử đến từ Yên Kinh. Hiện giờ chạy đến Thâm Quyến, khả năng là do bậc cha ông nhận chức ở bên này.
"Người già đều là như vậy, cậu cần phải thông cảm". Lâm Thương Lân vừa cười vừa nói.
"Hiểu, hiểu, chúng ta đều là những người hiểu biết, tuy không thể so sánh với anh, nhưng nếu như so sánh với đám Đại Pháo, Lưu Khải Tử, Trần Thái thì tôi cũng hơn nhiều phải không? Họ đều trở thành những thương nhân thành công rồi đấy". Uông Kiếm Hàn nói một cách mỉa mai.
"Được rồi, Lâm ca, chúng ta gặp nhau rồi bàn tiếp, anh nói đi, tối nay muốn ăn món gì?". Uông Kiếm Hàn vừa cười vừa trêu trọc: "Tôi biết anh bận, nhưng khó có dịp đến Thâm Quyến một chuyến, anh chắc không thể đến bỏ chút thời gian gặp tiểu đệ từ nhỏ đã chạy theo đít anh phất cờ cổ vũ này cũng không muốn chứ?".
Lâm Thương Lan suy nghĩ một lát, nói: "Tôi hiện giờ đang ở trong nhà khách của đơn vị, vẫn là đơn vị mà mấy năm trước cậu từng đến, tôi không thông thuộc ở đây lắm, cậu tự quyết định đi".
Nhìn Diệp Thu đang đứng ở một bên và Lâm Bảo Nhi đang lén la lén lút chạy đến nghe trộm, Lâm Thương Lan nói: "Em gái tôi … còn có em vợ cũng đang ở đây".
"Bảo Nhi? Haha, tốt quá rồi, mấy năm rồi không được gặp Bảo Nhi, càng lớn càng đáng yêu nhỉ? Bảo Nhi lúc nhỏ nhìn cứ như búp bê ya, tôi bế nó mà không muốn buông tay, lần nào cũng đều bị anh đánh cho một trận. Em vợ? Bảo Nhi kết hôn rồi? Trời ạ, thời gian đúng là trôi nhanh thật, hóa ra trong lúc không biết gì tôi đã CMN già rồi".
"Tiểu Kiếm chết tiệt, ai cho anh bế? Đáng đời". Lâm Bảo Nhi ở bên cạnh kêu lên, nói.
"Em gái Bảo Nhi của tôi, haha, đã nhiều năm không gặp rồi, càng ngày càng xinh đẹp nhỉ?".
"Đó là điều đương nhiên". Lâm Bảo Nhi đắc ý, nói.
"Em đúng là không khiêm tốn chút nào, cũng không biết thằng cha nào cướp mất em, Bảo Nhi muội muội thích ăn gì nào?".
"Tùy". Lâm Bảo Nhi nói: "Ăn không quan trọng, vui là được rồi".
Đầu bên kia im lặng một lát, rõ ràng là đối phương đang suy nghĩ địa điểm ăn cơm, nói: "Lâm ca, bên anh ở không có thứ gì đặc sắc cả, đến Long Cung đi, cửa hàng này cũng có chút đặc sắc".
"Long Cung? Tôi không biết nó ở chỗ nào". Lâm Thương Lan nói.
"Hihi, chỗ này cũng khá nổi tiếng, ở đây những ai biết ăn chơi đều thích đến đó, anh bảo người đi hỏi thăm một chút, đảm bảo có người biết. Tôi với anh không cùng đường, nếu không tôi đã có thể đến đón anh. Nếu như bây giờ đến đón anh rồi mới đi Long Cung, chỉ sợ 12 giờ đêm cũng vẫn chưa đến được nơi".
"Được, chúng tôi xuất phát ngay bây giờ". Lâm Thương Lan nói.
Quả nhiên, Lí Can chạy đi hỏi thăm một chút đã hỏi ra được địa chỉ của Long Cung. Bởi vì là đi gặp bạn riêng, cho nên cũng không gọi Liêu Trọng Đạt của khoa tình báo cùng đi. Diệp Thu cũng có thể nhìn ra, Lâm Thương Lan hoàn toàn không xem trọng Liêu Trọng Đạt.
Có lẽ, ông ta là người của phía bên kia.
Diệp Thu, Lâm Thương Lan, Lâm Bảo Nhi ba người ngồi trên một chiếc xe, Lí Can lái xe, phía sau còn có một chiếc xe chở những bảo tiêu của Lâm Thương Lan, thân phận của anh ta khá đặc thù, nếu như gặp phải chuyện gì bất trắc, đến lúc đó có hối cũng không kịp.
Bề ngoài của Long Cung là kết cấu theo kiểu viên lâm ở Tô Châu, bước lên mười mấy bậc cầu thang là cửa chính xa hoa tráng lệ, phía bên cạnh cửa chính là một bức tường rồng, trên đó có khắc các loại rồng Trung Hoa, những con rồng này hoặc là uốn lượn trời xanh, hoặc là long hí đông hải, hoặc là song long hí châu, khí thế phi phàm, sinh động như thật.
Hàng người Diệp Thu vừa mới bước xuống xe, một người mặc bộ đồ tây màu trắng đã nhanh chân bước đến nghênh đón, giơ tay ra ôm chặt lấy Lâm Thương Lan, cười haha, nói: "Lâm đại ca, tôi nhớ anh quá".
Thủ hạ vẫn đang đứng bên cạnh nhìn, Lâm Thương Lan không biết làm thế nào, cứ để cho anh ta ôm, cười khổ, nói: "Cậu bây giờ chắc cũng lên cấp tá rồi? Sao vẫn trẻ con như vậy?".
"Hihi, tình cảm dạt dào mà". Uông Kiếm Hàn bỏ Lâm Thương Lan ra, lại chạy đến ôm Lâm Bảo Nhi đang đứng bên cạnh.
Lâm Bảo Nhi lủi ra phía sau Diệp Thu, nói: "Em không cần anh ôm đâu".
Uông Kiếm Hàn cũng không đuổi theo, bước đến trước mặt Diệp Thu, nhìn trên nhìn dưới một lượt, vừa cười vừa giơ tay ra, nói: "Anh chính là người đàn ông của thiên sứ nhỏ của chúng tôi? Chào anh, tôi là Uông Kiếm Hàn, đối tượng yêu thầm của Bảo Nhi, anh phải đối xử tốt với cô ấy đấy, nếu không tôi sẽ liều mạng với anh".
"Diệp Thu". Diệp Thu giơ tay ra bắt tay với Uông Kiếm Hàn.
"Hứ, ai thích anh chứ? Mũi thò lò, người anh thích là biểu tỉ Lâm Sảnh, đừng nghĩ là em không biết". Lâm Bảo Nhi nói.
"Haha". Uông Kiếm Hàn ngượng ngùng xoa đầu của mình, nói: "Đi nào, vào trong ăn đồ, Diệp Thu, tửu lượng của Lâm ca không tốt, chốc nữa chúng ta uống với nhau vài ly, tôi cũng nói trước, hôm nay chúng ta không say không về, say rồi thì càng không được về, phụ nữ trong Long Cung này đều là cực phẩm ya…Bảo Nhi, em véo anh làm gì? Anh nói là tự anh hưởng thụ, nào dám kéo người đàn ông của em đi cùng? Bà cố nội của tôi ơi, nhanh bỏ anh ra, đau chết đi được".
"Anh không được đi". Lâm Bảo Nhi ôm lấy cánh tay của Diệp Thu, nói: "Buổi tối em muốn ôm anh ngủ".
Lâm Thương Lan dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Thu, quay đầu ra chỗ khác, không nói gì.
Bề ngoài của Long Cung có thể nói là vô cùng hoành tráng, bên trong càng là tráng lệ hơn, phần lớn là sử dụng các nguyên tố vàng 24K, những chỗ bước qua cứ giống như là cung điện của hoàng thất thật sự. Có vô số những phụ nữ thân người cao, chân dài mặc trang phục cung nữ đứng ở hai bên cung kính đón khách, yếm vàng, bờ ngực trắng muốt.
Uông Kiếm Hàn nói với nhân viên phục vụ: "Tôi đã đặt phòng bao, đưa chúng tôi đến Bích Thủy Các".
"Vâng, mấy vị, mời!". Cô gái phục vụ nói một cách cung kính.
Cả hàng người được xắp xếp tiến vào một phòng bao lớn, phòng bao này bên ngoài có phòng tiếp khách, có ghế sôpha và các loại trà tươi tự chọn. Bên trái có một bể cá lớn, bên trong nuôi một đám cá ăn thịt người, bên cạnh bể cá là tủ rượu, bên trong bầy các loại rượu khác nhau, nhìn mà hoa cả mắt. Bọn Lí Can và các bảo tiêu khác được xắp xếp ở bên ngoài, kể cả Lâm Thương Lan xem họ như huynh đệ, họ cũng không muốn ngồi lại ở đây để làm ảnh hưởng đến cuộc tụ hội bạn bè của thượng cấp. Lâm Thương Lan cũng không muốn miễn cưỡng họ, biết họ nếu ngồi lại đây thì cũng là một sự dằn vặt.
"Mọi người đều đói rồi, trực tiếp mang thức ăn lên đi". Uông Kiếm Hàn khua tay, nói.
"Vâng, xin đợi một lát". Cô gái phục vụ trả lời, sau đó nói vào máy bộ đàm dặn dò vài câu, rất nhanh sau đó các loại thức ăn được mang đến.
Uông Kiếm Hàn cười haha, nói: "Lão đại, Diệp Thu, còn có Bảo Nhi, chúng ta đều là người nhà, tôi cũng không khách khí với mọi người nữa, thức ăn đều là tôi gọi, đều là những món chiêu bài ở đây".
Diệp Thu rất có hảo cảm đối với Uông Kiếm Hàn, tên công tử này có khác biệt rất lớn với người khác, bình dị dễ gần, cách đối nhân xử thế hoàn toàn không có cái kiểu giả vờ khiêm tốn hoặc ra vẻ thanh cao như những tên công tử khác.
Diệp Thu biết dùng cách nào để quan hệ qua lại với người như thế này, hắn nâng ly rượu trước mặt lên, nói: "Thức ăn chỉ là món phụ, rượu mới là món chính, nào, chúng ta cạn ly này".
"Được, Diệp Thu, tôi thích anh đấy, nào, cạn ly, vẫn là câu nói đấy, đêm nay không say không về".
Quả nhiên, lời của Diệp Thu rất hợp với ý của Uông Kiếm Hàn, Uông Kiếm Hàn sau khi cầm ly lên cạch cái với Diệp Thu, liền ngửa cổ uống hết sạch.
Diệp Thu cười thầm, chỉ sợ đêm nay cậu thật sự CMN phải ở lại đây rồi.
Uông Kiếm Hàn không ngừng kính rượu Diệp Thu, Diệp Thu cũng không từ chối, nâng cốc là cạn. Người Trung Quốc có câu nói hay, tình cảm sâu, một hơi hết, tình cảm nhạt, nhấp nhấp môi. Tình cảm của hai người nhanh chóng phát triển sau từng ly rượu, trước đó vẫn là xưng hô tên của đối phương, loáng cái đã thấy Uông Kiếm Hàn bắt đầu gọi Diệp Thu là nhị ca.
Bởi vì Lâm Thương Lan là lớn tuổi nhất trong ba người, còn Diệp Thu xếp thứ hai, Uông Kiếm Hàn mà trong mắt Diệp Thu là người rất biết cách đối nhân xử thế này mới chỉ có 22 tuổi, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong ba người.
Uông Kiếm Hàn say loạng choạng, đứng dậy, cái ly rượu cầm trong tay lắc lắc lư lư, rượu không ngừng sóng sánh tràn ra ngoài, tay còn lại chống xuống bàn, líu lưỡi nói: "Em nói này…. đại ca….nhị ca, chúng ta hôm nay có thể ngồi uống rượu với nhau… âu cũng là có duyên phận, không những thế, em và nhị ca vừa gặp mặt đã thân thiết".
"Em có một đề nghị, chúng ta…chi bằng hôm nay kết nghĩa thành huynh đệ sinh tử, sau này có phúc cùng hưởng , có nạn…để em gánh. Haha, đùa một chút, Bảo Nhi, em lại trừng mắt với anh làm gì vậy? …Chúng ta kết thành huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, đại ca, nhị ca, các anh thấy thế nào?".
Sau khi Uông Kiếm Hàn nói xong, ánh mắt đưa đi đưa lại nhìn Diệp Thu và Lâm Thương Lan, nét mặt mong đợi, nhìn hai người họ.
Diệp Thu hơi rung động trong lòng, nhưng không vội vã biểu lộ thái độ.
Lâm Thương Lan nhìn Diệp Thu, nói: "Diệp Thu là em vợ tôi, như vậy liệu có chút gì đó không ổn không?".
"Sợ cái gì? Gọi thế nào chả được, em vợ thì cũng là huynh đệ mà". Uông Kiếm Hàn nói.
"Được". Lâm Thương Lan gật đầu, nói.
"Tôi đồng ý". Diệp Thu lúc này mới lên tiếng.
"Được, cứ quyết định như vậy đi". Uông Kiếm Hàn nói một cách kích động, thò ngón tay vào trong mồm, cắn mạnh một cái, sau đó nhỏ máu vào trong ly rượu trước mặt.
"Đến lượt các anh rồi đấy. Nhanh, hai anh cũng phải nhỏ máu, vui quá". Lâm Bảo Nhi cũng vô cùng kích động, nói. Chỉ cần là náo nhiệt là cô đều như vậy.
Diệp Thu và Lâm Thương Lan hiểu ý, cùng nhau cắn rách ngón tay nhỏ máu vào trong ly rượu của Uông Kiếm Hàn.
Uông Kiếm Hàn đổ huyết tửu trong ly của mình vào ly của Diệp Thu và Lâm Thương Lan, ba người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả ba nâng ly rượu lên uống cạn.
Uông Kiếm Hàn vứt ly rượu đi, cười lớn nắm chặt lấy tay của Lâm Thương Lan và Diệp Thu, nói: "Đại ca, nhị ca, sau này….chúng là chính là huynh đệ sinh tử".
"Đại ca, tam đệ!". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
Lâm Thương Lan gật gật đầu, nói: "Sau này mọi người là huynh đệ, có chuyện gì, giúp đỡ lần nhau".
"Haha, đó là đương nhiên". Uông Kiếm Hàn cười lớn: "Kẻ nào dám động vào hai vị đại ca của đệ, đệ không thể không liều mạng với chúng".
Diệp Thu bước ra khỏi WC, sau đó đứng trước gương rửa mặt, dựa vào tửu lượng của hắn, đương nhiên là không có chuyện gì. Hắn cần phải tỉnh táo một chút, tiêu hao tất cả những chuyện xảy ra đêm nay. Hắn cảm thấy bất ngờ, dựa vào cái tính cách trầm tĩnh của Lâm Thương Lan, lại ưng thuận chuyện chẳng ra sao như vậy.
Anh ta thật sự có tâm muốn kết thành huynh đệ với mình, hay là vì nguyên cớ của Lâm Bảo Nhi? Chẳng nhẽ anh ta không biết, kết thành huynh đệ sinh tử có ý nghĩa như thế nào?
Nếu như thông tin ba người kết thành huynh đệ không cẩn thận bị truyền ra ngoài, cái lợi mà Diệp Thu giành được không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra được.
Kệ đi, không nghĩ nhiều nữa. Người quân tử lấy tấm lòng thành thật đối đãi với người khác, tuy mình không được xem là quân tử, nhưng có thể có thêm hai người huynh đệ, âu cũng là chuyện đáng mừng.
Vừa bước ra khỏi WC, Diệp Thu chạm phải một người.
"Xin lỗi….là anh?". Người đàn ông bị Diệp Thu chạm phải đó nói một cách kinh ngạc.
Diệp Thu ngẩng đầu lên, cũng là hơi bất ngờ, đúng là oan gia ngõ hẻm, không ngờ lại gặp được tên Cẩu thiếu gia ở chỗ này.
Trên trán hắn quấn băng trắng, trên đầu đội một cái mũ, cái mõm bị đánh cho bầm dập không biết dùng thuốc gì mà thấy đỡ hơn không ít. Vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những chỗ bị thương tím cả một mảng da, nhìn trong rất thảm hại.
Diệp Thu đúng là có chút cảm thấy khâm phục dũng khí và tâm thái của hắn, buổi chiều bị người ta đánh cho bầm giập, buổi tối đã có thể chạy ra ngoài uống rượu chơi gái rồi.
"Là tôi". Diệp Thu gật gật đầu, nói.
"Đúng là trùng hợp quá, là anh tự đâm đầu vào rọ". Cẩu Huân cười một tiếng lạnh lùng, nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Tìm tôi có chuyện gì à?". Diệp Thu vừa cười vừa hỏi.
"Làm gì à? Mày nói xem là làm gì?". Cẩu Huân chỉ vào mặt của mình, tức giận nói: "CMN mày nhìn cho kĩ vào, đây là kẻ nào đánh? Lão tử có lúc nào bị người ta đánh đâu? Mày cho rằng dựa vào mấy tên lính lưu manh bảo vệ, là tao không làm gì được mày à? Lão tử hôm nay sẽ đánh mày thành tàn phế".
"Nói nhiều quá đấy, cũng may tối nay tôi tâm trạng tốt, nếu không trong lúc anh đang nói, tôi đã có thể phế anh đến mấy chục lần rồi". Diệp Thu cười haha, nói.
"Đánh chết hắn cho tao". Cẩu Huẩn gào lên với hai người bảo tiêu đứng bảo vệ ở bên ngoài đang chạy đến.
Hôm nay bị một người lạ đánh cho một trận, Cẩu Huân đã đặc biệt dắt theo hai bảo tiêu đi theo để bảo vệ hắn.
Hai người hiểu ý, một trái một phải kẹp Diệp Thu vào giữa, sau đó đồng thời xuất thủ.
Diệp Thu lắc lắc đầu, thực lực của hai người này đúng là chả ra làm sao cả. Một cú đấm nhanh như chớp giật sao băng rơi, đánh trúng mũi tên bảo tiêu ở bên trái.
Rắc!
Một âm thanh giòn tan vang lên, sống mũi tên bảo tiêu đó vỡ vụn, đến lúc này thì cú đấm của tên bảo tiêu bên phải mới thấy lao đến.
Sự tấn công của hắn trong mắt Diệp Thu cứ như là động tác quay chậm khi xem bóng đá vậy, Diệp Thu giơ tay nắm chặt lấy nắm đấm của hắn, sau đó kéo lại rồi đẩy ra, khớp vai bật khỏi ổ khớp. Tên bảo tiêu đó loạng choạng lùi sau, đâm vào người Cẩu Huân, hai người đồng thời ngã lăn ra đất lộn một vòng.