Đương nhiên, điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến quyết tâm giết chết Thiết Ngưu của hắn.
Giáo quan lại một lần nữa nắm nắm đấm xông về trước, khoảng cách lại một lần nữa được thu hẹp, hắn xuất quyền với tốc độ kinh người, nhưng đã bị Thiết Ngưu chặn được lại.
Phản ứng thông thường thì sau khi đánh một chiêu thất bại, cần phải nhanh chóng lùi lại, sau đó tiếp tục tổ chức lần tấn công thứ hai, nhưng giáo quan lại có một suy nghĩ kiểu không đạt đến mục đích thì không ngừng nghỉ.
Nắm đấm bị chặn lại đó đột nhiên duỗi ra, nắm chặt lấy cánh tay phải của Thiết Ngưu, kéo về trước một cái, một cước đá bay ra.
Tay của Thiết Ngưu thì bị hắn kéo, bụng lại một lần nữa bị hắn đá trúng.
"A!".
Thiết Ngưu gầm lớn một tiếng, quyền trái đánh mạnh về phía bụng của giáo quan.
Giáo quan vừa nãy bị thương không nhẹ ở chỗ bàng quang, hắn nào dám để Thiết Ngưu đánh thêm một quyền vào bụng, lập tức thả cánh tay của Thiết Ngưu ra, thân người nhanh chóng lùi về sau.
Thiết Ngưu lần này không chờ đợi đối phương tấn công trước nữa, lao vụt về phía giáo quan.
Uỳnh!
Hai nắm đấm của hai người chạm vào nhau, vang lên tiếng động rợn người.
Uỳnh!
Lại là một lần nữa hai nắm đấm chạm vào nhau, cả hai đều lùi về sau một bước.
Thiết Ngưu dường như là thích cách đánh này, những cú đấm bắt đầu như mưa rơi đánh về phía giáo quan.
Hắn đã có chủ ý của mình, dù gì thì năng lực phòng ngự của mình mạnh, mình cứ để mặc cho hắn đánh, nhưng nếu như hắn không chặn cú đấm của mình lại, vậy thì hắn cũng chỉ có thể bị mình đánh trúng một quyền.
Cứ nghĩ như vậy, Thiết Ngưu không ngờ lại trở thành chiếm thế thượng phong.
Bởi vì giáo quan nếu như không muốn để cho Thiết Ngưu đánh trúng, chỉ có thể xuất quyền chặn lại mỗi lần tấn công của hắn, tốc độ xuất quyền của Thiết Ngưu vừa nhanh vừa mạnh, sức lực cứ như là vô cùng vô tận vậy, giáo quan cũng chỉ có thể theo tiết tấu của hắn, thích ứng với cách đánh kiểu liều mạng này của hắn.
Chỉ thấy hai người anh tiến tôi lùi, anh công tôi đỡ, không ngừng xuất quyền, lại không ngừng thu quyền, động tác của hai người càng ngày càng nhanh, chỉ thấy dưới ánh đèn, bóng của những nắm đấm bay lượn, mà những tiếng uỳnh uỳnh không ngừng vang lên, đó là âm thanh phát ra mỗi lần nắm đấm hai bên chạm vào nhau.
"****". Giáo quan tức giận chửi một câu tiếng Anh, hắn càng đánh càng bực tức, càng đánh càng sốt ruột.
Cứ đánh như này với đối thủ, biết đến lúc nào mới kết thúc?
Sau khi tránh một cú đấm của Thiết Ngưu, thân người giáo quan vọt nhanh về trước, khóa chặt lấy cổ tay của Thiết Ngưu, cơ thể hắn dựa vào bước pháp kì quái di chuyển sang mặt bên của Thiết Ngưu, sau đó đá một cước vào phía eo của Thiết Ngưu.
Thiết Ngưu tuy phản ứng lùi về sau, nhưng vẫn bị giáo quan đá trúng. Loạng choạng một cái, thân người liền ngồi phịch ra đất.
Giáo quan không đợi Thiết Ngưu ngồi dậy, cơ thể hắn lao vụt đến, nhấc chân lên liền đá vào phần đầu của Thiết Ngưu.
Cú đá này nếu đánh trúng, không đá vỡ đầu Thiết Ngưu mới là lạ.
Bụp!
Thiết Ngưu giơ tay lên đỡ cú đá này lại, sau đó ôm chặt lấy đùi của hắn, để mặc cho cùi chỏ của hắn đánh vào lưng của mình.
Thiết Ngưu nắm chặt nắm đấm, đánh mạnh vào chỗ khớp đầu gối của giáo quan, giáo quan loạng choạng, suýt chút nữa bị cú đấm này của Thiết Ngưu đánh ngã.
Diệp Thu nóng ruột, nếu như để giáo quan cứ thế đánh, Thiết Ngưu sẽ bị hắn đánh chết.
Vụt!
Diệp Thu ném mạnh một hòn đá, ném trúng cái đầu căn bản là không có sự phòng bị gì của Án Cơ Đạo.
Pụp!
Giống như là một cú đấm đánh vào quả dưa hấu, cái đầu của Án Cơ Đạo bị viên đá này làm cho vỡ nát. Lực đạo như này, kể cả là so sánh với súng trường, cũng không thua kém là bao.
Diệp Thu biết, Thiết Ngưu không thể tiếp tục cầm cự được nữa, đã đến lượt hắn đối phó với tên giáo quan có tố chất cơ thể tốt đến kinh người này.
Vốn dĩ hắn vẫn muốn giữ lại mạng của Án Cơ Đạo, đợi đến sau khi hắn điều tra rõ chứng cứ Án gia có câu kết với NUMBERRONE, rồi đưa hắn đến Yên Kinh làm nhân chứng, đáng tiếc lúc này không thể không giết hắn.
Nếu như lúc hắn vào giáo quan giao đấu, Án Cơ Đạo đột nhiên chạy mất hoặc bắn trộm thì biết làm thế nào?
Diệp Thu không muốn hắn một lần nữa chạy thoát trước mắt mình, thế là quyết định giết hắn.
Roẹt!
Như không hề có sự ngắt quãng, một viên đá khác lao về phía giáo quan đang dùng cùi chỏ đánh vào lưng và cổ của Thiết Ngưu.
Nghe thấy âm thanh phá không đó, giáo quan ngiêng đầu sang một bên, liền tránh được viên đá đánh lén này.
Không cho giáo quan thời gian phản ứng và chửi hắn là đê tiện vô liêm sỉ, Diệp Thu đã lao vụt về phía hắn.
Giáo quan giật mạnh người nhảy lên, thoát khỏi sự trói buộc của hai cánh tay của Thiết Ngưu, sau đó thân người liên tiếp lùi sau, nét mặt căm phẫn nhìn Diệp Thu đang lao đến.
"Bọn Trung Quốc các người…..quá là đê tiện, ****". Giáo quan giống như là một con thú hoang dại, chỉ vào mặt Diệp Thu, chửi.
Hắn không ngờ, khi hắn đang giao chiến với một cao thủ, lại có một người khác không nói năng gì nhảy vào vòng chiến đấu.
Không những thế, phát tấn công đầu tiên còn là ném ám khí.
Những từ ngữ như đê tiện, vô liêm sỉ, hạ lưu đã không đủ sức hình dung nữa, càng không có lời nào có thể điều đạt được sự phẫn nộ trong lòng của giáo quan lúc này.
Diệp Thu lo lắng cho thương thế của Thiết Ngưu, cũng không tiếp tục truy kích, chạy đến đỡ Thiết Ngưu dậy, hỏi: "Thiết Ngưu, cậu sao rồi, cảm giác thế nào?".
"Diệp ca, xin lỗi anh, tôi đánh không lại hắn". Thiết Ngưu ngẩng đầu lên một cách yếu ớt, trên khuôn mặt thật thà chất phác của hắn tràn đầy sự xấu hổ.
"Có cảm thấy chỗ nào khó chịu trong người không?". Diệp Thu vừa hỏi vừa bắt mạch cho Thiết Ngưu.
"Không sao, da tôi dầy lắm, hắn đánh chẳng đau chút nào". Thiết Ngưu vừa ho vừa nói, lại thổ ra một ngụm máu tươi.
"Được rồi, biết sự thua kém với người khác chưa? Sau này không được khoe sức nữa nha". Diệp Thu trách mắng nói, lôi ra từ trong người một viên thuốc màu đen được bọc bởi giấy thiếc, nhét vào trong mồm của Thiết Ngưu. Nếu như chỉ luận đến kĩ pháp giết người, kể cả là Tham Lang của đơn vị bộ đội số 5 cũng chưa chắc là đối thủ của tên giáo quan này. Kinh nghiệm chiến đấu của Thiết Ngưu quá ít, đánh không lại hắn là chuyện rất bình thường.
Sớm biết thế này thì đã không để Thiết Ngưu lên, mình trực tiếp giao đấu với giáo quan là được rồi. Chỉ là không ngờ tên giáo quan này lại mạnh như vậy, dựa vào năng lực phòng ngự siêu cấp vô địch này của Thiết Ngưu, mà cũng bị hắn đánh cho ói máu, nếu như không phải là mình kịp thời ra tay, chỉ sợ Thiết Ngưu sẽ bị hắn đánh chết.
"Tôi là muốn đánh tàn phế cánh tay của hắn. Như vậy….Diệp ca sẽ không bị thiệt nữa". Thiết Ngưu nói.
Tim của Diệp Thu giống như là bị vật gì bóp chặt, lập tức hắn im lặng không nói gì.
Hắn cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Thiết Ngưu cứ muốn thay hắn giao đấu với giáo quan, hóa ra là Thiết Ngưu lo lắng về vết thương trên tay của hắn.
Hắn cũng hiểu ra tại sao lúc hắn bảo Thiết Ngưu lui xuống nhưng Thiết Ngưu vẫn cố chấp muốn liều mạng với người ta.
Hắn cũng hiểu ra tại sao Thiết Ngưu như phát điên mà đối quyền với giáo quan, hóa ra là hắn muốn đánh cho tay của đối thủ thành tàn phế. Như vậy thì đến lúc mình xông lên sẽ không bị thiệt thòi.
Thiếu Ngưu biết, hắn từ đầu đã biết hắn không phải là đối thủ của tên giáo quan này, hắn chỉ là muốn biến mình thành bia đỡ đạn.
Mà hắn sở dĩ liều mạng như thế, cũng chỉ là muốn tạo cơ hội chiến đấu "công bằng" cho Diệp Thu.
Thiết Ngưu, tên tiểu tử ngốc không biết biểu đạt suy nghĩ của mình, bất luận người ta nói gì hắn đều là cười một cách ngờ nghệch, hắn chỉ là đơn thuần như vậy, dễ thương như vậy.
Diệp Thu vỗ nhẹ vào vai của Thiết Ngưu, vừa cười vừa nói: "Tôi chẳng phải là nói rồi sao? Tay của tôi không sao cả. Cậu cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi, những chuyện còn lại giao cho tôi giải quyết".
"Được, Diệp ca. Tôi buồn ngủ rồi, ngủ một giấc cái đã". Thiết Ngưu nói, sau đó hắn nhắm mắt lại.
Cùi trỏ của giáo quan có đánh vào sau gáy của Thiết Ngưu, làm cho đầu của hắn có cảm giác choáng váng nghiêm trọng, cho nên Thiết Ngưu mới cảm thấy buồn ngủ.
Diệp Thu không đánh thức hắn, đặt cơ thể hắn nằm ngửa trên bãi cỏ, đứng dậy nhìn giáo quan.
Hắn hoàn toàn không lợi dụng thời cơ để tháo chạy, xem ra hắn rất căm thù phát đánh lén vừa rồi của mình, đêm nay, chắc là muốn giết chết mình đây.
Đó cũng chính là suy nghĩ trong lòng của Diệp Thu, hắn muốn giáo quan bỏ xác tại đây đêm nay.
Lúc Diệp Thu nhìn qua phía hắn, giáo quan đang kéo một cái móc khóa ở gần cổ hắn xuống, lôi ra một vật có hình đầu đạn, sau đó há mồm ra, nhỏ một giọt chất lỏng trong vật đó vào mồm.
Thuốc đột biến gen?
Các dây thần kinh của Diệp Thu lập tức căng lại, hắn suýt chút nữa quên mất, NUMBERRONE nổi tiếng nhất là nhờ việc có thể tạo ra những kẻ đột biến gen. Thân là giáo quan của NUMBERRONE, sao có thể không mang trong người loại thuốc đột biến gen?
Nhưng, như thế thì phải làm thế nào?
Giết!
Đương nhiên, điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến quyết tâm giết chết Thiết Ngưu của hắn.
Giáo quan lại một lần nữa nắm nắm đấm xông về trước, khoảng cách lại một lần nữa được thu hẹp, hắn xuất quyền với tốc độ kinh người, nhưng đã bị Thiết Ngưu chặn được lại.
Phản ứng thông thường thì sau khi đánh một chiêu thất bại, cần phải nhanh chóng lùi lại, sau đó tiếp tục tổ chức lần tấn công thứ hai, nhưng giáo quan lại có một suy nghĩ kiểu không đạt đến mục đích thì không ngừng nghỉ.
Nắm đấm bị chặn lại đó đột nhiên duỗi ra, nắm chặt lấy cánh tay phải của Thiết Ngưu, kéo về trước một cái, một cước đá bay ra.
Tay của Thiết Ngưu thì bị hắn kéo, bụng lại một lần nữa bị hắn đá trúng.
"A!".
Thiết Ngưu gầm lớn một tiếng, quyền trái đánh mạnh về phía bụng của giáo quan.
Giáo quan vừa nãy bị thương không nhẹ ở chỗ bàng quang, hắn nào dám để Thiết Ngưu đánh thêm một quyền vào bụng, lập tức thả cánh tay của Thiết Ngưu ra, thân người nhanh chóng lùi về sau.
Thiết Ngưu lần này không chờ đợi đối phương tấn công trước nữa, lao vụt về phía giáo quan.
Uỳnh!
Hai nắm đấm của hai người chạm vào nhau, vang lên tiếng động rợn người.
Uỳnh!
Lại là một lần nữa hai nắm đấm chạm vào nhau, cả hai đều lùi về sau một bước.
Thiết Ngưu dường như là thích cách đánh này, những cú đấm bắt đầu như mưa rơi đánh về phía giáo quan.
Hắn đã có chủ ý của mình, dù gì thì năng lực phòng ngự của mình mạnh, mình cứ để mặc cho hắn đánh, nhưng nếu như hắn không chặn cú đấm của mình lại, vậy thì hắn cũng chỉ có thể bị mình đánh trúng một quyền.
Cứ nghĩ như vậy, Thiết Ngưu không ngờ lại trở thành chiếm thế thượng phong.
Bởi vì giáo quan nếu như không muốn để cho Thiết Ngưu đánh trúng, chỉ có thể xuất quyền chặn lại mỗi lần tấn công của hắn, tốc độ xuất quyền của Thiết Ngưu vừa nhanh vừa mạnh, sức lực cứ như là vô cùng vô tận vậy, giáo quan cũng chỉ có thể theo tiết tấu của hắn, thích ứng với cách đánh kiểu liều mạng này của hắn.
Chỉ thấy hai người anh tiến tôi lùi, anh công tôi đỡ, không ngừng xuất quyền, lại không ngừng thu quyền, động tác của hai người càng ngày càng nhanh, chỉ thấy dưới ánh đèn, bóng của những nắm đấm bay lượn, mà những tiếng uỳnh uỳnh không ngừng vang lên, đó là âm thanh phát ra mỗi lần nắm đấm hai bên chạm vào nhau."****". Giáo quan tức giận chửi một câu tiếng Anh, hắn càng đánh càng bực tức, càng đánh càng sốt ruột.
Cứ đánh như này với đối thủ, biết đến lúc nào mới kết thúc?
Sau khi tránh một cú đấm của Thiết Ngưu, thân người giáo quan vọt nhanh về trước, khóa chặt lấy cổ tay của Thiết Ngưu, cơ thể hắn dựa vào bước pháp kì quái di chuyển sang mặt bên của Thiết Ngưu, sau đó đá một cước vào phía eo của Thiết Ngưu.
Thiết Ngưu tuy phản ứng lùi về sau, nhưng vẫn bị giáo quan đá trúng. Loạng choạng một cái, thân người liền ngồi phịch ra đất. Nguồn:
Giáo quan không đợi Thiết Ngưu ngồi dậy, cơ thể hắn lao vụt đến, nhấc chân lên liền đá vào phần đầu của Thiết Ngưu.
Cú đá này nếu đánh trúng, không đá vỡ đầu Thiết Ngưu mới là lạ.
Bụp!
Thiết Ngưu giơ tay lên đỡ cú đá này lại, sau đó ôm chặt lấy đùi của hắn, để mặc cho cùi chỏ của hắn đánh vào lưng của mình.
Thiết Ngưu nắm chặt nắm đấm, đánh mạnh vào chỗ khớp đầu gối của giáo quan, giáo quan loạng choạng, suýt chút nữa bị cú đấm này của Thiết Ngưu đánh ngã.
Diệp Thu nóng ruột, nếu như để giáo quan cứ thế đánh, Thiết Ngưu sẽ bị hắn đánh chết.
Vụt!
Diệp Thu ném mạnh một hòn đá, ném trúng cái đầu căn bản là không có sự phòng bị gì của Án Cơ Đạo.
Pụp!
Giống như là một cú đấm đánh vào quả dưa hấu, cái đầu của Án Cơ Đạo bị viên đá này làm cho vỡ nát. Lực đạo như này, kể cả là so sánh với súng trường, cũng không thua kém là bao.
Diệp Thu biết, Thiết Ngưu không thể tiếp tục cầm cự được nữa, đã đến lượt hắn đối phó với tên giáo quan có tố chất cơ thể tốt đến kinh người này.
Vốn dĩ hắn vẫn muốn giữ lại mạng của Án Cơ Đạo, đợi đến sau khi hắn điều tra rõ chứng cứ Án gia có câu kết với NUMBERRONE, rồi đưa hắn đến Yên Kinh làm nhân chứng, đáng tiếc lúc này không thể không giết hắn.
Nếu như lúc hắn vào giáo quan giao đấu, Án Cơ Đạo đột nhiên chạy mất hoặc bắn trộm thì biết làm thế nào?
Diệp Thu không muốn hắn một lần nữa chạy thoát trước mắt mình, thế là quyết định giết hắn.
Roẹt!
Như không hề có sự ngắt quãng, một viên đá khác lao về phía giáo quan đang dùng cùi chỏ đánh vào lưng và cổ của Thiết Ngưu.
Nghe thấy âm thanh phá không đó, giáo quan ngiêng đầu sang một bên, liền tránh được viên đá đánh lén này.
Không cho giáo quan thời gian phản ứng và chửi hắn là đê tiện vô liêm sỉ, Diệp Thu đã lao vụt về phía hắn.
Giáo quan giật mạnh người nhảy lên, thoát khỏi sự trói buộc của hai cánh tay của Thiết Ngưu, sau đó thân người liên tiếp lùi sau, nét mặt căm phẫn nhìn Diệp Thu đang lao đến.
"Bọn Trung Quốc các người…..quá là đê tiện, ****". Giáo quan giống như là một con thú hoang dại, chỉ vào mặt Diệp Thu, chửi.
Hắn không ngờ, khi hắn đang giao chiến với một cao thủ, lại có một người khác không nói năng gì nhảy vào vòng chiến đấu.
Không những thế, phát tấn công đầu tiên còn là ném ám khí.
Những từ ngữ như đê tiện, vô liêm sỉ, hạ lưu đã không đủ sức hình dung nữa, càng không có lời nào có thể điều đạt được sự phẫn nộ trong lòng của giáo quan lúc này.
Diệp Thu lo lắng cho thương thế của Thiết Ngưu, cũng không tiếp tục truy kích, chạy đến đỡ Thiết Ngưu dậy, hỏi: "Thiết Ngưu, cậu sao rồi, cảm giác thế nào?".
"Diệp ca, xin lỗi anh, tôi đánh không lại hắn". Thiết Ngưu ngẩng đầu lên một cách yếu ớt, trên khuôn mặt thật thà chất phác của hắn tràn đầy sự xấu hổ.
"Có cảm thấy chỗ nào khó chịu trong người không?". Diệp Thu vừa hỏi vừa bắt mạch cho Thiết Ngưu.
"Không sao, da tôi dầy lắm, hắn đánh chẳng đau chút nào". Thiết Ngưu vừa ho vừa nói, lại thổ ra một ngụm máu tươi.
"Được rồi, biết sự thua kém với người khác chưa? Sau này không được khoe sức nữa nha". Diệp Thu trách mắng nói, lôi ra từ trong người một viên thuốc màu đen được bọc bởi giấy thiếc, nhét vào trong mồm của Thiết Ngưu. Nếu như chỉ luận đến kĩ pháp giết người, kể cả là Tham Lang của đơn vị bộ đội số 5 cũng chưa chắc là đối thủ của tên giáo quan này. Kinh nghiệm chiến đấu của Thiết Ngưu quá ít, đánh không lại hắn là chuyện rất bình thường.
Sớm biết thế này thì đã không để Thiết Ngưu lên, mình trực tiếp giao đấu với giáo quan là được rồi. Chỉ là không ngờ tên giáo quan này lại mạnh như vậy, dựa vào năng lực phòng ngự siêu cấp vô địch này của Thiết Ngưu, mà cũng bị hắn đánh cho ói máu, nếu như không phải là mình kịp thời ra tay, chỉ sợ Thiết Ngưu sẽ bị hắn đánh chết.
"Tôi là muốn đánh tàn phế cánh tay của hắn. Như vậy….Diệp ca sẽ không bị thiệt nữa". Thiết Ngưu nói.
Tim của Diệp Thu giống như là bị vật gì bóp chặt, lập tức hắn im lặng không nói gì.
Hắn cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Thiết Ngưu cứ muốn thay hắn giao đấu với giáo quan, hóa ra là Thiết Ngưu lo lắng về vết thương trên tay của hắn.
Hắn cũng hiểu ra tại sao lúc hắn bảo Thiết Ngưu lui xuống nhưng Thiết Ngưu vẫn cố chấp muốn liều mạng với người ta.
Hắn cũng hiểu ra tại sao Thiết Ngưu như phát điên mà đối quyền với giáo quan, hóa ra là hắn muốn đánh cho tay của đối thủ thành tàn phế. Như vậy thì đến lúc mình xông lên sẽ không bị thiệt thòi.
Thiếu Ngưu biết, hắn từ đầu đã biết hắn không phải là đối thủ của tên giáo quan này, hắn chỉ là muốn biến mình thành bia đỡ đạn.
Mà hắn sở dĩ liều mạng như thế, cũng chỉ là muốn tạo cơ hội chiến đấu "công bằng" cho Diệp Thu.
Thiết Ngưu, tên tiểu tử ngốc không biết biểu đạt suy nghĩ của mình, bất luận người ta nói gì hắn đều là cười một cách ngờ nghệch, hắn chỉ là đơn thuần như vậy, dễ thương như vậy.
Diệp Thu vỗ nhẹ vào vai của Thiết Ngưu, vừa cười vừa nói: "Tôi chẳng phải là nói rồi sao? Tay của tôi không sao cả. Cậu cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi, những chuyện còn lại giao cho tôi giải quyết".
"Được, Diệp ca. Tôi buồn ngủ rồi, ngủ một giấc cái đã". Thiết Ngưu nói, sau đó hắn nhắm mắt lại.
Cùi trỏ của giáo quan có đánh vào sau gáy của Thiết Ngưu, làm cho đầu của hắn có cảm giác choáng váng nghiêm trọng, cho nên Thiết Ngưu mới cảm thấy buồn ngủ.
Diệp Thu không đánh thức hắn, đặt cơ thể hắn nằm ngửa trên bãi cỏ, đứng dậy nhìn giáo quan.
Hắn hoàn toàn không lợi dụng thời cơ để tháo chạy, xem ra hắn rất căm thù phát đánh lén vừa rồi của mình, đêm nay, chắc là muốn giết chết mình đây.
Đó cũng chính là suy nghĩ trong lòng của Diệp Thu, hắn muốn giáo quan bỏ xác tại đây đêm nay.
Lúc Diệp Thu nhìn qua phía hắn, giáo quan đang kéo một cái móc khóa ở gần cổ hắn xuống, lôi ra một vật có hình đầu đạn, sau đó há mồm ra, nhỏ một giọt chất lỏng trong vật đó vào mồm.
Thuốc đột biến gen?
Các dây thần kinh của Diệp Thu lập tức căng lại, hắn suýt chút nữa quên mất, NUMBERRONE nổi tiếng nhất là nhờ việc có thể tạo ra những kẻ đột biến gen. Thân là giáo quan của NUMBERRONE, sao có thể không mang trong người loại thuốc đột biến gen?
Nhưng, như thế thì phải làm thế nào?
Giết!