Chuông điện thoại trong túi vang lên làm cho Diệp Thu giật hết cả nảy.
Bởi vì lúc này, cơ thể của giáo quan vừa đổ sập xuống đất, máu vẫn đang không ngừng tràn ra, trên mặt đất có ba người đang nằm, hai chết một bị thương, mùi máu tanh xộc lên mũi từng hồi.
Đặc biệt là trạng thái khi chết của hai người đó là thảm đến mức không thể thảm hơn, một kẻ thì bị hòn đá của hắn ném cho vỡ nát đầu, một kẻ bị rọc toác ngực, lộ ra những cơ quan nội tạng và những mảng thịt trắng đỏ lẫn lộn với máu tanh. Cả khoảng sân như là một lò mổ vừa mới được khai công.
Đương nhiên, đây vốn dĩ là một nơi vừa trải qua mấy trận thảm đấu tanh nòng.
"Diệp Thu?". Trong điện thoại vang ra giọng nói nhút nhát, có chút không dám khẳng định của Lam Khả Tâm. Diệp Thu có thể tưởng tượng ra bộ dạng hiền lành nhút nhát đáng yêu của cô khi đang cầm điện thoại.
"Anh đây". Diệp Thu dịch chuyển ánh mắt lên bức tường, tuy chỉ là một bức tường trống trải, nhưng vẫn là thoải mái hơn nhìn cái cảnh tượng trên sân lúc này.
Cái cảnh này mà nhìn thêm lúc nữa, chỉ sợ đến hắn cũng phải ói mật xanh mật vàng.
"Em….". Lam Khả Tâm đang do dự, cô không tiếp tục nói tiếp.
"Khả Tâm, sao vậy? Sao lại nghĩ đến mà gọi điện thoại cho anh vậy?". Diệp Thu vừa cười vừa hỏi. Hắn biết tính cách của Lam Khả Tâm, quả thực là cô ấy rất dễ xấu hổ. Nếu như hắn không chủ động hỏi, chỉ sợ cô ấy đến một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong.
Có điều, sau khi hỏi xong, Diệp Thu liền cảm thấy có chút hối hận. Câu hỏi như thế này bảo cô ấy biết trả lời thế nào? Lúc không có việc gì chẳng nhẽ cô ấy không được phép gọi điện cho mình?
Không chờ Lam Khả Tâm trả lời, Diệp Thu liền vội vàng bổ sung thêm một câu: "Khả Tâm, anh xin lỗi, anh hiện giờ đang ở Hongkong, công việc hơi bận".
Vốn dĩ hắn muốn nói hắn không có thời gian gọi điện cho Khả Tâm, nhưng đó căn bản không phải là lí do. Nghĩ như vậy hắn mới phát hiện ra, sau khi hắn đến Hongkong, căn bản là vẫn chưa gọi điện cho Lam Khả Tâm và Bố Bố. Nguồn truyện:
Hắn mang theo Lâm Bảo Nhi và Đường Quả đến Hongkong, nhưng lại không quan tâm đến cảm nhận của những cô gái khác. Họ cũng là người đang sống sờ sờ, cũng là có tình cảm ya, hắn đột nhiên biến mất, không có bất kì thông tin gì, họ sẽ lo lắng, sẽ cảm thấy trống trải.
"Ừm, em biết rồi, xin lỗi anh, Diệp Thu, em chỉ là….. em không cố ý làm phiền anh đâu. Em…..". Nước mắt lưng tròng, Lam Khả Tâm trong lòng cảm thấy rất tủi thân, nhưng cô không biết nên biểu đạt ra như thế nào.
Cô rõ ràng là đang hiểu nhầm ý của Diệp Thu, cô cho rằng Diệp Thu nói hắn bận, là do phải nghe cuộc điện thoại này làm ảnh hưởng đến công việc của hắn.
Diệp Thu cười khổ một tiếng, nói: "Khả Tâm, đừng suy nghĩ lung tung, ý của anh là do bận quá nên không gọi điện cho em được, anh cảm thấy áy náy trong lòng".
"Ả? Em xin lỗi". Lam Khả Tâm trầm giọng xuống, nói, nhưng có thể nghe ra một sự vui mừng không giấu giếm được. Phụ nữ đơn thuần rất dễ bị một câu nói yêu thương hoặc một món quà nhỏ của người yêu mình làm cho mừng rỡ đến cả ngày.
"Haha, đừng nói xin lỗi mà, chúng ta không cần phải nói lời xin lỗi. Khả Tâm, có phải là có chuyện gì không?". Diệp Thu một lần nữa hỏi lại.
"Ừm, thực ra thì cũng không có việc gì". Lam Khả Tâm ngại ngùng nói.
"Có chuyện gì thì em cứ nói đi, đừng giấu ở trong lòng". Diệp Thu vừa cười vừa nói, hắn biết Lam Khả Tâm chắc chắn là đang có chuyện gì đó.
"……là như này, tuần sau là sinh nhật em. Bạn cùng phòng em nói….họ nói muốn anh mời mọi người ăn cơm. Xin lỗi anh…..á, em sau này không nói câu này nữa. Bởi vì họ cả ngày cứ muốn giới thiệu bạn trai cho em, em liền nói với họ là em có bạn trai rồi….". Lam Khả Tâm ấp úng nói.
Tuy cuộc sống sinh viên của Diệp Thu là vô cùng ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn là rất hiểu một số những tác phong sinh hoạt của học sinh.
Dựa vào tư chất và sắc đẹp của Lam Khả Tâm, lúc còn là sinh viên năm nhất có lẽ sẽ bị những đàn anh năm trước hoặc trước trước đó tán gục. Do nguyên nhân của hắn, Lam Khả Tâm trước giờ luôn từ chối sự sự theo đuổi của các nam sinh khác. Mà những người bạn cùng phòng của cô trước giờ đều là không thấy hắn đến tìm cô hoặc là hẹn cô ra ngoài dạo phố, cho nên trong lòng chắc chắn sẽ nảy sinh sự nghi hoặc.
Giả dụ có nam sinh nào đó thông minh mua chuộc những nữ sinh cùng phòng của cô, sẽ rất dễ dàng có được thông tin là Lam Khả Tâm vẫn đang một mình. Sau đó thế tấn công của họ sẽ lập tức mạnh mẽ hơn, cho nên mới làm cho Lam Khả Tâm phải gọi điện thoại cầu cứu hắn.
Hóa ra tuần sau là sinh nhật của Lam Khả Tâm, Diệp Thu cảm thấy rất hổ thẹn trong lòng, hắn không ngờ lại quên một ngày quan trọng như này.
Nghĩ thông suốt vấn đề ở trong đó, Diệp Thu nói: "Khả Tâm, có phải là có nam sinh theo đuổi em không?".
"Ừm". Lam Khả Tâm khẽ khàng ừm một tiếng.
"Không được để ý đến họ". Diệp Thu nói.
Lam Khả Tâm phì cười một cái, nói một cách ngọt ngào: "Đúng là bá đạo".
Nghĩ rồi bổ sung thêm một câu, nói: "Em không để ý đến họ đâu, hoa và quà họ tặng em đầu nhờ người mang trả lại hết".
"Haha, đó là một thói quen tốt đấy, cần phải tiếp tục duy trì, chủ nhật tuần sau anh quay về đón sinh nhật với em".
"A, không cần, không cần đâu". Lam Khả Tâm vội vàng nói: "Diệp Thu, em biết phải ứng phó với họ như thế nào. Em biết anh rất bận, không cần phải đặc biệt quay về dự sinh nhật với em".
"Anh quyết định như vậy rồi". Diệp Thu nói.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Lam Khả Tâm, Diệp Thu lại nghĩ đến Bố Bố. Vốn muốn lập tức gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm cô ấy, nhưng lại nghĩ đến chỗ mình đang đứng, hắn liền tạm thời bỏ ý định đó.
Chỗ này quả thực không thích hợp để nói chuyện tình cảm với phụ nữ.
Tuy chỗ này là khu biệt thự, nhưng tiếng kêu gào vừa nãy của giáo quan là quá lớn, chắc chắn sẽ kinh động đến những hộ dân khác.
Chỗ này không nên lưu lại lâu, phải nhanh nhất có thể rời đi mới được. Diệp Thu nhìn thi thể trên mặt đất của Án Cơ Đạo, trong lòng có chút do dự.
Thực ra, hắn vốn dĩ muốn giữ lại cái mạng của Án Cơ Đạo, người này nếu còn sống, sẽ có rất nhiều lợi ích với hắn.
Bất luận là đối với việc điều tra rõ vụ án oan của phụ thân, hay là khống chế Án gia một cách gián tiếp, hắn còn sống đều sẽ có lợi hơn việc hắn chết. Chỉ là, trong tình huống vừa nãy, hắn không thể không lựa chọn như vậy.
Thiết Ngưu thì đã ngất đi, còn hắn thì đang toàn lực chiến đấu với giáo quan, tên Án Cơ Đạo này quả thực là rất khó khống chế, càng huống hồ đây là địa bàn của hắn, có trời mới biết hắn lại lôi ra được một khẩu súng ở chỗ nào?
Mà cái hết của giáo quan, một trong ba người lãnh đạo của NUMBERRONE này càng là một việc phiền phức.
Diệp Thu biết, nếu như tổ chức sát thủ NUMBERRONE biết giáo quan là chết trong tay hắn, chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, sự báo thù của chúng nhất định sẽ rất điên cuồng mà liên miên không dứt. Mối quan hệ giữa hắn với tổ chức này, đã là cục diện bất tử bất diệt.
Đương nhiên, Diệp Thu cũng không có hảo cảm gì với tổ chức NUMBERRONE, hắn từ lâu đã không thể chịu đựng được nhiều lần hành thích của tổ chức này với hắn. Tuy tổ chức này bản thân là một tổ chức sát thủ, mục đích để sinh tồn của chúng là giết người.
Nếu như có cơ hội, Diệp Thu sẽ không hề ngần ngại mà nhổ cỏ tận gốc với chúng.
Tổ chức dị năng Thiên Giới, tổ chức sát thủ NUMBERRONE, còn cả tổ chức xà độc không đâu không thấy đó nữa, đều là những thế lực lớn đang làm cho Diệp Thu đau đầu và có cảm giác áp lực. Diệp Thu biết sức mạnh của chúng, muốn đối địch với chúng, bắt buộc phải nhanh chóng chỉnh hợp những sức mạnh mình có trong tay.
Lực lượng mà Diệp Thu nắm trong tay có thể đối phó với một trong hai tổ chức NUMBERRONE hoặc tổ chức xà độc, còn tổ chức Thiên Giới thì không cần đối địch chính diện. Chỉ cần tìm ra và làm thịt những kẻ muốn tác oai tác quái khống chế tổ chức này để phá hoại nền hòa bình thế giới là được.
Thậm chí, Diệp Thu còn có chủ ý muốn ăn thịt cả Kelistino, ai bảo cô ta có trong người huyết mạch hoàng kim, ai bảo thực lực bối cảnh của cô ta vãi chưởng như thế?
Chỉ là, thái độ của cô ta đối với mình là rất không thân thiện, làm sao mới có thể lôi kéo cô ta về phía mình?
Vỗ mấy cái vào trán, Diệp Thu đúng là cảm thấy rất đau đầu ya.
Thi thể của Án Cơ Đạo và giáo quan là không thể để lại, chúng chết quá là thảm, nếu như để người bình thường nhìn thấy, chỉ sợ sẽ gây nên sự hãi hùng. Diệp Thu lôi từ trong túi ra một lọ thuốc hóa thi (thuốc làm phân giải xác chết) lấy được từ chỗ Tiểu Bạch, chia ra nhỏ lên người của Án Cơ Đạo và giáo quan, sau đó trên người chúng liền bắt đầu bốc lên những làn khói đen, xương thịt cũng đang bắt đầu rữa nát và biến mất dần.
Án Cơ Đạo ya, đúng là một nhân vật phiền phức, có nên quay về nói thật với Đông Nhi không nhỉ? Xét cho cùng thì hắn cũng là vị hôn phu của người bạn tốt nhất của Đông Nhi (cách gọi thân mật của Diệp Thu với Nhiễm Đông Dạ).
Mùi hương trong phòng cũng là vấn đề, nếu như có người không cần thận xông vào, sợ là chỉ có nước đợi chết. Đã không làm thì thôi, làm thì phải làm đến nơi đến chốn, Diệp Thu quyết định phóng hỏa cả căn phòng.
Khi những đồ vật trong căn phòng đang bốc cháy rừng rực, Diệp Thu vác Thiết Ngưu đang hôn mê bất tỉnh lên vai, kéo cánh cổng sắt ra liền lao vụt đi.
Hắn đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, chắc chắn là có người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trước lúc chết của giáo quan nên đã báo cảnh sát.
Nửa đêm canh ba, họ không có gan đích thân đến để xem xét, nhưng gọi một cuộc điện thoại miễn phí để báo cảnh sát thì âu cũng là rất sẵn lòng.
Las Vegas, thành phố giải trí lớn nhất thế giới, còn được gọi là thành phố của tội ác và cờ bạc.
Ở đây, bạn có thể thấy bóng dáng của những ông chủ lớn của thương giới xếp hạng top 500 trên thế giới, càng có thể nhìn thấy vương thất Trung Đông ném tiền như ném rác, còn có những ánh sáng chiếu rọi của những ngôi sao màn bạc nổi tiếng, họ tụ tập ở nơi đây, chỉ là để hưởng thự sự kích thích và trụy lạc.
Bất luận là những món ăn ngon mà bạn thích, hai là nghệ thuật hay là các loại hình giải trí khác, nơi đây có thể nói thích là được.
Las Vegas, được lão đầu tử người Vatican có hơn một tỉ fan hâm mộ điên cuồng gọi là "thành phố bị ruồng bỏ", nhưng nó lại thiên địa trụy lạc của vô số người.
Đương nhiên, những nơi có lợi ích, thì sẽ có tranh chấp, những nơi có tranh chấp thì sẽ có người phán quyết.
Sát thủ, một nghề xa xưa mà lại thời thượng. Họ, khi người thuê không cần đến cảnh sát, họ sẽ đến để làm thân phận của kẻ phán quyết.
Căn cứ địa của tổ chức NUMBERRONE hoàn toàn không phải là ở Las Vegas, ngoài một số ít người ra, sợ là rất nhiều người trong nội bộ đều không biết căn cứ địa của NUMBERRONE nằm ở đâu.
Trong một căn phòng cao cấp sang trọng giành cho vương thất nước Pháp, một ông già tóc lưa thưa khoác trên người cái áo ngủ nằm ngủ trên ghế sôpha.
Người đàn ông này quả thực là rất già, hai má hóp lại, lông mày cũng đều bạc trắng cả, vài sợi tóc lưa thưa dính chặt vào da đầu, được người khác chải rất ngăn nắp. Những cơ cắp lộ ra bên ngoài tong teo, trên da là những nếp nhăn đánh dấu tuổi tác trôi đi.
Cửa phòng được đẩy ra, một người phụ nữ dón dén bước vào.
Chuông điện thoại trong túi vang lên làm cho Diệp Thu giật hết cả nảy.
Bởi vì lúc này, cơ thể của giáo quan vừa đổ sập xuống đất, máu vẫn đang không ngừng tràn ra, trên mặt đất có ba người đang nằm, hai chết một bị thương, mùi máu tanh xộc lên mũi từng hồi.
Đặc biệt là trạng thái khi chết của hai người đó là thảm đến mức không thể thảm hơn, một kẻ thì bị hòn đá của hắn ném cho vỡ nát đầu, một kẻ bị rọc toác ngực, lộ ra những cơ quan nội tạng và những mảng thịt trắng đỏ lẫn lộn với máu tanh. Cả khoảng sân như là một lò mổ vừa mới được khai công.
Đương nhiên, đây vốn dĩ là một nơi vừa trải qua mấy trận thảm đấu tanh nòng.
"Diệp Thu?". Trong điện thoại vang ra giọng nói nhút nhát, có chút không dám khẳng định của Lam Khả Tâm. Diệp Thu có thể tưởng tượng ra bộ dạng hiền lành nhút nhát đáng yêu của cô khi đang cầm điện thoại.
"Anh đây". Diệp Thu dịch chuyển ánh mắt lên bức tường, tuy chỉ là một bức tường trống trải, nhưng vẫn là thoải mái hơn nhìn cái cảnh tượng trên sân lúc này.
Cái cảnh này mà nhìn thêm lúc nữa, chỉ sợ đến hắn cũng phải ói mật xanh mật vàng.
"Em….". Lam Khả Tâm đang do dự, cô không tiếp tục nói tiếp.
"Khả Tâm, sao vậy? Sao lại nghĩ đến mà gọi điện thoại cho anh vậy?". Diệp Thu vừa cười vừa hỏi. Hắn biết tính cách của Lam Khả Tâm, quả thực là cô ấy rất dễ xấu hổ. Nếu như hắn không chủ động hỏi, chỉ sợ cô ấy đến một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong.
Có điều, sau khi hỏi xong, Diệp Thu liền cảm thấy có chút hối hận. Câu hỏi như thế này bảo cô ấy biết trả lời thế nào? Lúc không có việc gì chẳng nhẽ cô ấy không được phép gọi điện cho mình?
Không chờ Lam Khả Tâm trả lời, Diệp Thu liền vội vàng bổ sung thêm một câu: "Khả Tâm, anh xin lỗi, anh hiện giờ đang ở Hongkong, công việc hơi bận".
Vốn dĩ hắn muốn nói hắn không có thời gian gọi điện cho Khả Tâm, nhưng đó căn bản không phải là lí do. Nghĩ như vậy hắn mới phát hiện ra, sau khi hắn đến Hongkong, căn bản là vẫn chưa gọi điện cho Lam Khả Tâm và Bố Bố. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hắn mang theo Lâm Bảo Nhi và Đường Quả đến Hongkong, nhưng lại không quan tâm đến cảm nhận của những cô gái khác. Họ cũng là người đang sống sờ sờ, cũng là có tình cảm ya, hắn đột nhiên biến mất, không có bất kì thông tin gì, họ sẽ lo lắng, sẽ cảm thấy trống trải.
"Ừm, em biết rồi, xin lỗi anh, Diệp Thu, em chỉ là….. em không cố ý làm phiền anh đâu. Em…..". Nước mắt lưng tròng, Lam Khả Tâm trong lòng cảm thấy rất tủi thân, nhưng cô không biết nên biểu đạt ra như thế nào.
Cô rõ ràng là đang hiểu nhầm ý của Diệp Thu, cô cho rằng Diệp Thu nói hắn bận, là do phải nghe cuộc điện thoại này làm ảnh hưởng đến công việc của hắn.
Diệp Thu cười khổ một tiếng, nói: "Khả Tâm, đừng suy nghĩ lung tung, ý của anh là do bận quá nên không gọi điện cho em được, anh cảm thấy áy náy trong lòng".
"Ả? Em xin lỗi". Lam Khả Tâm trầm giọng xuống, nói, nhưng có thể nghe ra một sự vui mừng không giấu giếm được. Phụ nữ đơn thuần rất dễ bị một câu nói yêu thương hoặc một món quà nhỏ của người yêu mình làm cho mừng rỡ đến cả ngày."Haha, đừng nói xin lỗi mà, chúng ta không cần phải nói lời xin lỗi. Khả Tâm, có phải là có chuyện gì không?". Diệp Thu một lần nữa hỏi lại.
"Ừm, thực ra thì cũng không có việc gì". Lam Khả Tâm ngại ngùng nói.
"Có chuyện gì thì em cứ nói đi, đừng giấu ở trong lòng". Diệp Thu vừa cười vừa nói, hắn biết Lam Khả Tâm chắc chắn là đang có chuyện gì đó.
"……là như này, tuần sau là sinh nhật em. Bạn cùng phòng em nói….họ nói muốn anh mời mọi người ăn cơm. Xin lỗi anh…..á, em sau này không nói câu này nữa. Bởi vì họ cả ngày cứ muốn giới thiệu bạn trai cho em, em liền nói với họ là em có bạn trai rồi….". Lam Khả Tâm ấp úng nói.
Tuy cuộc sống sinh viên của Diệp Thu là vô cùng ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn là rất hiểu một số những tác phong sinh hoạt của học sinh.
Dựa vào tư chất và sắc đẹp của Lam Khả Tâm, lúc còn là sinh viên năm nhất có lẽ sẽ bị những đàn anh năm trước hoặc trước trước đó tán gục. Do nguyên nhân của hắn, Lam Khả Tâm trước giờ luôn từ chối sự sự theo đuổi của các nam sinh khác. Mà những người bạn cùng phòng của cô trước giờ đều là không thấy hắn đến tìm cô hoặc là hẹn cô ra ngoài dạo phố, cho nên trong lòng chắc chắn sẽ nảy sinh sự nghi hoặc.
Giả dụ có nam sinh nào đó thông minh mua chuộc những nữ sinh cùng phòng của cô, sẽ rất dễ dàng có được thông tin là Lam Khả Tâm vẫn đang một mình. Sau đó thế tấn công của họ sẽ lập tức mạnh mẽ hơn, cho nên mới làm cho Lam Khả Tâm phải gọi điện thoại cầu cứu hắn.
Hóa ra tuần sau là sinh nhật của Lam Khả Tâm, Diệp Thu cảm thấy rất hổ thẹn trong lòng, hắn không ngờ lại quên một ngày quan trọng như này.
Nghĩ thông suốt vấn đề ở trong đó, Diệp Thu nói: "Khả Tâm, có phải là có nam sinh theo đuổi em không?".
"Ừm". Lam Khả Tâm khẽ khàng ừm một tiếng.
"Không được để ý đến họ". Diệp Thu nói.
Lam Khả Tâm phì cười một cái, nói một cách ngọt ngào: "Đúng là bá đạo".
Nghĩ rồi bổ sung thêm một câu, nói: "Em không để ý đến họ đâu, hoa và quà họ tặng em đầu nhờ người mang trả lại hết".
"Haha, đó là một thói quen tốt đấy, cần phải tiếp tục duy trì, chủ nhật tuần sau anh quay về đón sinh nhật với em".
"A, không cần, không cần đâu". Lam Khả Tâm vội vàng nói: "Diệp Thu, em biết phải ứng phó với họ như thế nào. Em biết anh rất bận, không cần phải đặc biệt quay về dự sinh nhật với em".
"Anh quyết định như vậy rồi". Diệp Thu nói.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Lam Khả Tâm, Diệp Thu lại nghĩ đến Bố Bố. Vốn muốn lập tức gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm cô ấy, nhưng lại nghĩ đến chỗ mình đang đứng, hắn liền tạm thời bỏ ý định đó.
Chỗ này quả thực không thích hợp để nói chuyện tình cảm với phụ nữ.
Tuy chỗ này là khu biệt thự, nhưng tiếng kêu gào vừa nãy của giáo quan là quá lớn, chắc chắn sẽ kinh động đến những hộ dân khác.
Chỗ này không nên lưu lại lâu, phải nhanh nhất có thể rời đi mới được. Diệp Thu nhìn thi thể trên mặt đất của Án Cơ Đạo, trong lòng có chút do dự.
Thực ra, hắn vốn dĩ muốn giữ lại cái mạng của Án Cơ Đạo, người này nếu còn sống, sẽ có rất nhiều lợi ích với hắn.
Bất luận là đối với việc điều tra rõ vụ án oan của phụ thân, hay là khống chế Án gia một cách gián tiếp, hắn còn sống đều sẽ có lợi hơn việc hắn chết. Chỉ là, trong tình huống vừa nãy, hắn không thể không lựa chọn như vậy.
Thiết Ngưu thì đã ngất đi, còn hắn thì đang toàn lực chiến đấu với giáo quan, tên Án Cơ Đạo này quả thực là rất khó khống chế, càng huống hồ đây là địa bàn của hắn, có trời mới biết hắn lại lôi ra được một khẩu súng ở chỗ nào?
Mà cái hết của giáo quan, một trong ba người lãnh đạo của NUMBERRONE này càng là một việc phiền phức.
Diệp Thu biết, nếu như tổ chức sát thủ NUMBERRONE biết giáo quan là chết trong tay hắn, chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, sự báo thù của chúng nhất định sẽ rất điên cuồng mà liên miên không dứt. Mối quan hệ giữa hắn với tổ chức này, đã là cục diện bất tử bất diệt.
Đương nhiên, Diệp Thu cũng không có hảo cảm gì với tổ chức NUMBERRONE, hắn từ lâu đã không thể chịu đựng được nhiều lần hành thích của tổ chức này với hắn. Tuy tổ chức này bản thân là một tổ chức sát thủ, mục đích để sinh tồn của chúng là giết người.
Nếu như có cơ hội, Diệp Thu sẽ không hề ngần ngại mà nhổ cỏ tận gốc với chúng.
Tổ chức dị năng Thiên Giới, tổ chức sát thủ NUMBERRONE, còn cả tổ chức xà độc không đâu không thấy đó nữa, đều là những thế lực lớn đang làm cho Diệp Thu đau đầu và có cảm giác áp lực. Diệp Thu biết sức mạnh của chúng, muốn đối địch với chúng, bắt buộc phải nhanh chóng chỉnh hợp những sức mạnh mình có trong tay.
Lực lượng mà Diệp Thu nắm trong tay có thể đối phó với một trong hai tổ chức NUMBERRONE hoặc tổ chức xà độc, còn tổ chức Thiên Giới thì không cần đối địch chính diện. Chỉ cần tìm ra và làm thịt những kẻ muốn tác oai tác quái khống chế tổ chức này để phá hoại nền hòa bình thế giới là được.
Thậm chí, Diệp Thu còn có chủ ý muốn ăn thịt cả Kelistino, ai bảo cô ta có trong người huyết mạch hoàng kim, ai bảo thực lực bối cảnh của cô ta vãi chưởng như thế?
Chỉ là, thái độ của cô ta đối với mình là rất không thân thiện, làm sao mới có thể lôi kéo cô ta về phía mình?
Vỗ mấy cái vào trán, Diệp Thu đúng là cảm thấy rất đau đầu ya.
Thi thể của Án Cơ Đạo và giáo quan là không thể để lại, chúng chết quá là thảm, nếu như để người bình thường nhìn thấy, chỉ sợ sẽ gây nên sự hãi hùng. Diệp Thu lôi từ trong túi ra một lọ thuốc hóa thi (thuốc làm phân giải xác chết) lấy được từ chỗ Tiểu Bạch, chia ra nhỏ lên người của Án Cơ Đạo và giáo quan, sau đó trên người chúng liền bắt đầu bốc lên những làn khói đen, xương thịt cũng đang bắt đầu rữa nát và biến mất dần.
Án Cơ Đạo ya, đúng là một nhân vật phiền phức, có nên quay về nói thật với Đông Nhi không nhỉ? Xét cho cùng thì hắn cũng là vị hôn phu của người bạn tốt nhất của Đông Nhi (cách gọi thân mật của Diệp Thu với Nhiễm Đông Dạ).
Mùi hương trong phòng cũng là vấn đề, nếu như có người không cần thận xông vào, sợ là chỉ có nước đợi chết. Đã không làm thì thôi, làm thì phải làm đến nơi đến chốn, Diệp Thu quyết định phóng hỏa cả căn phòng.
Khi những đồ vật trong căn phòng đang bốc cháy rừng rực, Diệp Thu vác Thiết Ngưu đang hôn mê bất tỉnh lên vai, kéo cánh cổng sắt ra liền lao vụt đi.
Hắn đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, chắc chắn là có người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trước lúc chết của giáo quan nên đã báo cảnh sát.
Nửa đêm canh ba, họ không có gan đích thân đến để xem xét, nhưng gọi một cuộc điện thoại miễn phí để báo cảnh sát thì âu cũng là rất sẵn lòng.
Las Vegas, thành phố giải trí lớn nhất thế giới, còn được gọi là thành phố của tội ác và cờ bạc.
Ở đây, bạn có thể thấy bóng dáng của những ông chủ lớn của thương giới xếp hạng top 500 trên thế giới, càng có thể nhìn thấy vương thất Trung Đông ném tiền như ném rác, còn có những ánh sáng chiếu rọi của những ngôi sao màn bạc nổi tiếng, họ tụ tập ở nơi đây, chỉ là để hưởng thự sự kích thích và trụy lạc.
Bất luận là những món ăn ngon mà bạn thích, hai là nghệ thuật hay là các loại hình giải trí khác, nơi đây có thể nói thích là được.
Las Vegas, được lão đầu tử người Vatican có hơn một tỉ fan hâm mộ điên cuồng gọi là "thành phố bị ruồng bỏ", nhưng nó lại thiên địa trụy lạc của vô số người.
Đương nhiên, những nơi có lợi ích, thì sẽ có tranh chấp, những nơi có tranh chấp thì sẽ có người phán quyết.
Sát thủ, một nghề xa xưa mà lại thời thượng. Họ, khi người thuê không cần đến cảnh sát, họ sẽ đến để làm thân phận của kẻ phán quyết.
Căn cứ địa của tổ chức NUMBERRONE hoàn toàn không phải là ở Las Vegas, ngoài một số ít người ra, sợ là rất nhiều người trong nội bộ đều không biết căn cứ địa của NUMBERRONE nằm ở đâu.
Trong một căn phòng cao cấp sang trọng giành cho vương thất nước Pháp, một ông già tóc lưa thưa khoác trên người cái áo ngủ nằm ngủ trên ghế sôpha.
Người đàn ông này quả thực là rất già, hai má hóp lại, lông mày cũng đều bạc trắng cả, vài sợi tóc lưa thưa dính chặt vào da đầu, được người khác chải rất ngăn nắp. Những cơ cắp lộ ra bên ngoài tong teo, trên da là những nếp nhăn đánh dấu tuổi tác trôi đi.
Cửa phòng được đẩy ra, một người phụ nữ dón dén bước vào.