Diệp Thu lúc ăn sáng thấy bảo hôm nay, liền cười nói với Tây Môn Hướng Đông. "Không tệ. Tốc độ rất nhanh".
Thật ra với thế lực của gia tộc Tây Môn, làm loại chuyện nhỏ này thật sự là quá dễ dàng. Chẳng qua là thu lấy tư liệu về CORA và thân phận bạn gái hắn, sau đó lợi dụng lực ảnh hưởng của mình tìm mấy tòa soạn báo lớn tiến hành tập trung tuyên truyền đưa tin mà thôi. Căn bản là dùng chút lực lượng chân chính của bọn họ mà thôi.
Nhưng mà, khiến người ta làm việc không công như vậy, Diệp Thu chung quy vẫn cần khen người ta mấy câu mới được.
"Một chút chuyện nhỏ mà thôi. Đi tới Hong Kong mà cuối cùng lại để Nhiễm tiểu thư ủy khuất thật là có lỗi". Tây Môn Hướng Đông khiêm nhường nói.
Nhiễm Đông Dạ cười nói cám ơn với Tây Môn Hướng Đông, nhưng ánh mắt lại thâm tình mà nhìn Diệp Thu. Tối qua nàng chưa về công ty, ở vịnh nước sâu với bọn Diệp Thu. Thấy báo hôm nay, trong lòng Nhiễm Đông Dạ rất ngọt ngào.
Ngày hôm qua ở công ty lúc nói chuyện này, Diệp Thu cũng không thể hiện quá tức giận. Lúc ấy trong lòng nàng còn có chút thất vọng. Không ngờ chỉ trong một đêm, người khi dễ mình kia đã mang tiếng xấu. Còn có cái gì có thể đau khổ hơn chuyện một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn có sự nghiệp không ngừng phát triển lại thân bại danh liệt chứ.
Mặc dù cảm giác có chút tàn nhẫn, nhưng cũng đồng tình với Diệp Thu. Nếu thái độ bọn họ hơi đỡ hơn một chút thì nàng đã nói tốt giúp bọn họ. Có một số người, anh không để gã nếm cảm giác đau đớn, gã chỉ biệt ngang ngược càn rỡ coi trời bằng vung hơn.
"Không tệ không tệ". Lâm Bảo Nhi đọc phần tin hót của báo, nói: "Em cảm thấy, chúng ta cứ lấy hình thức như vậy làm thành một chuyện để CORA đưa tin là được. Ví dụ như lần sau liền lấy tiêu đề như: "Bạn gái cũ của CORA là gay, có giai đoạn đồng tính luyến ái ngắn hạn" đưa tin hẳn là đống tính luyến ai. Hoặc có thể dùng "Lý Phác Hiền là kẻ khả nghi hit thuốc phiện. Cơ quan cảnh sát đang nhập cuộc điều tra" hoặc là "Lý Phác Hiền phơi cậu em. Trong nhà vệ sinh cưỡng hiếp con gái mang thai".... thế nào? Chủ ý của em không tệ chứ? Hừ. Dám đắc tội chị Đông Nhi của em, nhất định phải khiến hắn chết vểnh mông. Xem có đứa ngu nào thích hắn."
Mọi người trên bàn hai mặt nhìn nhau. Cô gái này cũng qua dữ dằn đi mất!
"Các người sao lại nhìn em như vậy? Chẳng lẽ đề nghị của em không tốt sao? Thấy rất tốt mà". Lâm Bảo Nhi thấy tất cả mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ, ngẩng đầu mờ mịt hỏi.
"Không tệ. Có thể cân nhắc". Diệp Thu nhấp một ngụm trà, nuốt miếng điểm tâm vừa nãy quên nuốt xuống, nói: "Các người cứ từ từ dùng. Tôi còn có một số việc, đi ra ngoài trước".
Sáng hôm nay, tổ nhân mã cuối cùng sai tới viện binh cho hắn đã tới Hong Kong. Vừa rồi Diệp Hồ gọi điện thoại tới, bọn họ đã chạy tới ở biệt thự xa hoa ở Đảo Sơn Hong Kong. Bọn Diệp Hồ đã tụ họp.
Diệp hồ còn đang thừa nước đục thả câu trong điện thoại, trong lời nói nhắc tới ba người, có hai người là bạn bè lâu năm của Diệp Thu. Trong lòng Diệp Thu nghi hoặc, cũng muốn mau qua xem thử.
Lúc Diệp Thu đi ra, Tây Môn Hướng Đông cũng để đũa xuống theo hắn đi ra ngoài. Diệp THu đi biệt thự Bán Sơn gặp các đội viên của hắn. Tất cả đội viên toàn bộ đều đến đông đủ, đúng là lúc nên phân phối nhiệm vụ cho bọn họ. Bọn họ đến Hong Kong cũng không phải để nghỉ phép du lịch.
Tây Môn Hướng Đông muốn đi vào văn phòng một chuyến. Công từ ca này vẫn cực kỳ chăm chỉ. Diệp Thu ở Hong Kong không có nhà của mình, lại không biết đường, gã lại đang muốn đi tới công ty, có thể chở Diệp Thu một đoạn.
"Lâm Tiểu thư thật sự là thông minh cơ trí". Khóe miệng Tây Môn Hướng Đông mang theo ý cười nồng đậm nói.
Đề nghị của Lâm Bảo Nhi mặc dù rất hoang đường, nhưng ý nghĩa thao tác rất có tính thực tế. Kế sách của những nhân sĩ chuyên nghiệp kia cũng không tốt hơn phương pháp Lâm Bảo Nhi thuận miệng nói ra bao nhiêu, cũng chỉ đầy đủ hơn nàng một chút là đưa ra cách ứng đối cái loại tình huống phát sinh.
Diệp thu cười khổ, nói: "Không ai biết bên trong đầu của nàng chứa thứ gì. Anh cũng muốn ra ngoài à? Nếu có chuyện thì không cần chở tôi qua bên kia. Điều một chiếc xe cho tôi dùng là được".
Diệp Thu đi qua, khẳng định là muốn thông báo nhiệm vụ có liên quan tới Thiên giới. Thiên giới thuộc về một tổ chức bí mật tương đối đặc biệt. Chuyện như vậy, vẫn nên tránh Tây Môn Hướng Đông là tốt nhất.
"Tôi đi công ty, tiện nên chở anh một đoạn". Tây Môn Hướng Đông khéo hiểu lòng người nói.
"Vậy làm phiền rồi". Diệp Thu gật đầu. Vệ sĩ hai bên đã sớm chuẩn bị xe hơi. Sau đó vây phía trước phía sau xe, chạy nhanh ra khỏi khu nhà cao cấp ở vịnh nước sâu.
"Báo của Diệp thiếu gia hôm nay đã phát hành ra ngoài. CORA cũng đã xem, nếu như hắn không phải qua ngu xuẩn, nhất định sẽ suy đoán chuyện này có liên quan đến Nhiễm tiểu thư. Chúng ta có phải nên dự phòng gã giống như có cùng rứt giậu, làm ra những chuyện điên khùng không?". Tây môn Hướng Đông thiện ý nhắc nhở. Đây cũng là chuyện trả thù có khả năng xảy ra nhất sau khi thủ hạ của gã làm ra kế hoạch.
"Nếu hắn không làm vậy thì còn gọi gì là con rể xã hội đen?" Diệp Thu nằm trên ghế salon, dùng ngon tay gõ đùi nói" nếu hắn muốn trả thù, gia tộc Welto là nhân tuyển tốt nhất. Nếu bọn họ ra tay với Đông Nhi, sẽ tiếp nhận đả kích điên cuồng của chúng ta".
Diệp Thu quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nói: "Mặc dù có chút ngấp nghé khối thịt béo này nhưng tướng ăn của chúng ta không thể quá mức tham lam. Bởi vì hắn tổn thương bạn gái tôi, sau đó mới trả thù bọn điên cuồng, đánh tan gia tộc Welto đuổi ra khỏi Châu Âu rồi thuận tiện tiếp nhận tài nguyên sòng bạc của bọn họ. Như vậy có phải sẽ càng lộ vẻ bị động không?".
"Nếu chúng ta vừa ra liền kêu đánh kêu giết, ở tư thế không đội trời chung với gia tộc Welto, vậy chính là xuất sư vô danh. Sợ là ngay cả gia tộc Hà thị cũng sinh lòng cảnh giác tưởng chúng ta phá quy củ, sẽ gia tăng đề phòng với chúng ta. Ai cũng không cách gì đảm bảo, loại thủ đoạn này của chúng ta sẽ không sử dụng trên đầu bọn họ".
"Vẫn là Diệp thiếu gia suy nghĩ chu toàn". Tây Môn Hướng Đông tán thưởng tự đáy lòng. " Vậy tôi phải thêm những người này đi theo sau lưng Nhiêm tiểu thư bào vệ nàng ư?"
Diệp Thu lắc đầu nói: "Không cần nhiều quá, một người là đủ rồi. Có điều, gia tộc Tây Môn luôn có ít cao thủ bản lĩnh đúng không?"
Thật ra Tiểu Bạch mới là nhân tuyển làm chuyện này tốt nhất. Chỉ là Tiểu Bạch đã được mình phái đi nhiệm vụ khác là truy tung nữ nhân thần bí kia. Với cao thủ có thể chạy tới khỏi tay khi Tiểu Bạch toàn lực thi triển, cũng khiến cho Diệp Thu cảnh giác cao độ.
Có thể nói tổ Độc xà là kẻ thù riêng của mình, mà tổ Thiên giới lại là nhiệm vụ quốc gia. Hai cái vốn có chỗ khác nhau. Hắn cũng không thể phái người tiểu đội Violet đi bảo vệ Nhiễm Đông Da. Một người đứng chỗ càng cao, sẽ càng muốn lấy đại cục làm trọng.
Xe hơi dừng lại ở biệt thự Bán Sơn, Diệp Thu sau khi xuống xe, đoàn xe lại theo đường cũ trở về, công ty Tây Môn Hướng Đông ở Trung Hoàn, đã sớm đi qua đường đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Diệp Thu nhấn chuông cửa điện tử trước cổng, cồng liền két một tiếng mở ra.
Đẩy cửa đi vào thì một đám người vội bước nhanh từ trong ra đón.
Ngoại trừ thành viên tiểu đội Violet trước kia còn có ba người mới gia nhập.
Diệp Hồ quả nhiên không có nói sai, trong ba người này đúng là có hai người mình quen từ lâu. Nam nhân đi đầu nhã nhặn, mặc vest thẳng, thắt cà vạt. Trên sống mũi còn mang một mắt kính gọng vàng. Thanh niên mang kính này chính là đội trưởng tiểu đội liên hợp Hải Phòng - Thiên Quân. Thực lực của hắn rất mạnh, ở trong cuộc so tài bộ đội đặc chủng khiến Diệp Thu chú ý.
Nếu lúc ấy Diệp Thu không tham gia cuộc so tài bộ đội đặc chủng, Lạc Thiên Quân và tiểu đội liên hợp Hải Phòng mà gã lãnh đạo chính là hắc mã lớn nhất trong cuộc so tài.
Năng lực chiến đấu như Tham Lang. Mà đến loại trình độ này, cho dù bại vẫn quan vinh.
Đứng bên cạnh gã cũng là một nam nhân mặc vest đen, thắt cà vạt. Diệp Thu biết gã là đội trưởng tiểu độ Quốc Đặc, tên là Thái An. Tiểu đội Quốc Đặc ở trong trận đấu trước hầu như toàn quân bị diệt. Thành tính tổng xếp cuối cùng.
Mặc dù thời gian đã qua một năm, nhưng lúc này Thái An nhìn thấy Diệp Thu vẫn còn cảm thấy có chút không ngẩng đầu lên được.
Đi cuối cùng là một cô gái. Tóc nhuộm thành màu đỏ tím, phía sau có tết một đuôi sam nhỏ. Mặc trên người trang phục công sở màu bạc, cổ quấn một cái khăn lụa màu lam nhạt. Một bộ dạng thành phần tinh anh trí thức. Cô gái dáng người quyến rũ mềm mại. khí chất xuất chúng, không giống một đội trưởng bộ đội chủ chốt, mà giống như một quản lý cấp cao của xí nghiệp lớn hơn.
Diệp Thu bắt tay với Lạc Thiên Quân, Thái An. Sau đó nhìn Ngân Ly nói: "Sao cấp trên phái ba người các ngươi tới đây vậy? Các người đi rồi, tiểu đội ai lo?"
"Yên tâm đi. Tiểu đội bây giờ không có gì đáng lo. Chúng tôi rời đi một thời gian ngắn cũng sẽ không có vấn đề. Có đội phó giám sát, bọn họ cũng không dám lười biếng". Thái An cười giải thích.
Diệp Thu gật đầu hỏi "Các người sao đều mặc kiểu này? Vì công việc yêu cầu à?"
Ngân Ly nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt xinh đẹp cười thành vầng trăng khuyết, nói "Thật đúng là do công việc yêu cầu. Người cũng ở trong bộ đội nhiều năm, sau khi đi ra luôn cảm giác có loại khí tức không hợp với thế giới bên ngoài. Cho dù là người bình thường, sợ là cũng có thể cảm giác được sự khác nhau của những người bọn tôi. Cho nên phải mặc thế, có lẽ cũng càng thêm có lợi cho việc che giấu thân phận một chút".
Diệp Thu lúc ăn sáng thấy bảo hôm nay, liền cười nói với Tây Môn Hướng Đông. "Không tệ. Tốc độ rất nhanh".
Thật ra với thế lực của gia tộc Tây Môn, làm loại chuyện nhỏ này thật sự là quá dễ dàng. Chẳng qua là thu lấy tư liệu về CORA và thân phận bạn gái hắn, sau đó lợi dụng lực ảnh hưởng của mình tìm mấy tòa soạn báo lớn tiến hành tập trung tuyên truyền đưa tin mà thôi. Căn bản là dùng chút lực lượng chân chính của bọn họ mà thôi.
Nhưng mà, khiến người ta làm việc không công như vậy, Diệp Thu chung quy vẫn cần khen người ta mấy câu mới được.
"Một chút chuyện nhỏ mà thôi. Đi tới Hong Kong mà cuối cùng lại để Nhiễm tiểu thư ủy khuất thật là có lỗi". Tây Môn Hướng Đông khiêm nhường nói.
Nhiễm Đông Dạ cười nói cám ơn với Tây Môn Hướng Đông, nhưng ánh mắt lại thâm tình mà nhìn Diệp Thu. Tối qua nàng chưa về công ty, ở vịnh nước sâu với bọn Diệp Thu. Thấy báo hôm nay, trong lòng Nhiễm Đông Dạ rất ngọt ngào.
Ngày hôm qua ở công ty lúc nói chuyện này, Diệp Thu cũng không thể hiện quá tức giận. Lúc ấy trong lòng nàng còn có chút thất vọng. Không ngờ chỉ trong một đêm, người khi dễ mình kia đã mang tiếng xấu. Còn có cái gì có thể đau khổ hơn chuyện một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn có sự nghiệp không ngừng phát triển lại thân bại danh liệt chứ.
Mặc dù cảm giác có chút tàn nhẫn, nhưng cũng đồng tình với Diệp Thu. Nếu thái độ bọn họ hơi đỡ hơn một chút thì nàng đã nói tốt giúp bọn họ. Có một số người, anh không để gã nếm cảm giác đau đớn, gã chỉ biệt ngang ngược càn rỡ coi trời bằng vung hơn.
"Không tệ không tệ". Lâm Bảo Nhi đọc phần tin hót của báo, nói: "Em cảm thấy, chúng ta cứ lấy hình thức như vậy làm thành một chuyện để CORA đưa tin là được. Ví dụ như lần sau liền lấy tiêu đề như: "Bạn gái cũ của CORA là gay, có giai đoạn đồng tính luyến ái ngắn hạn" đưa tin hẳn là đống tính luyến ai. Hoặc có thể dùng "Lý Phác Hiền là kẻ khả nghi hit thuốc phiện. Cơ quan cảnh sát đang nhập cuộc điều tra" hoặc là "Lý Phác Hiền phơi cậu em. Trong nhà vệ sinh cưỡng hiếp con gái mang thai".... thế nào? Chủ ý của em không tệ chứ? Hừ. Dám đắc tội chị Đông Nhi của em, nhất định phải khiến hắn chết vểnh mông. Xem có đứa ngu nào thích hắn."
Mọi người trên bàn hai mặt nhìn nhau. Cô gái này cũng qua dữ dằn đi mất!
"Các người sao lại nhìn em như vậy? Chẳng lẽ đề nghị của em không tốt sao? Thấy rất tốt mà". Lâm Bảo Nhi thấy tất cả mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ, ngẩng đầu mờ mịt hỏi.
"Không tệ. Có thể cân nhắc". Diệp Thu nhấp một ngụm trà, nuốt miếng điểm tâm vừa nãy quên nuốt xuống, nói: "Các người cứ từ từ dùng. Tôi còn có một số việc, đi ra ngoài trước".Sáng hôm nay, tổ nhân mã cuối cùng sai tới viện binh cho hắn đã tới Hong Kong. Vừa rồi Diệp Hồ gọi điện thoại tới, bọn họ đã chạy tới ở biệt thự xa hoa ở Đảo Sơn Hong Kong. Bọn Diệp Hồ đã tụ họp.
Diệp hồ còn đang thừa nước đục thả câu trong điện thoại, trong lời nói nhắc tới ba người, có hai người là bạn bè lâu năm của Diệp Thu. Trong lòng Diệp Thu nghi hoặc, cũng muốn mau qua xem thử.
Lúc Diệp Thu đi ra, Tây Môn Hướng Đông cũng để đũa xuống theo hắn đi ra ngoài. Diệp THu đi biệt thự Bán Sơn gặp các đội viên của hắn. Tất cả đội viên toàn bộ đều đến đông đủ, đúng là lúc nên phân phối nhiệm vụ cho bọn họ. Bọn họ đến Hong Kong cũng không phải để nghỉ phép du lịch.
Tây Môn Hướng Đông muốn đi vào văn phòng một chuyến. Công từ ca này vẫn cực kỳ chăm chỉ. Diệp Thu ở Hong Kong không có nhà của mình, lại không biết đường, gã lại đang muốn đi tới công ty, có thể chở Diệp Thu một đoạn.
"Lâm Tiểu thư thật sự là thông minh cơ trí". Khóe miệng Tây Môn Hướng Đông mang theo ý cười nồng đậm nói.
Đề nghị của Lâm Bảo Nhi mặc dù rất hoang đường, nhưng ý nghĩa thao tác rất có tính thực tế. Kế sách của những nhân sĩ chuyên nghiệp kia cũng không tốt hơn phương pháp Lâm Bảo Nhi thuận miệng nói ra bao nhiêu, cũng chỉ đầy đủ hơn nàng một chút là đưa ra cách ứng đối cái loại tình huống phát sinh.
Diệp thu cười khổ, nói: "Không ai biết bên trong đầu của nàng chứa thứ gì. Anh cũng muốn ra ngoài à? Nếu có chuyện thì không cần chở tôi qua bên kia. Điều một chiếc xe cho tôi dùng là được".
Diệp Thu đi qua, khẳng định là muốn thông báo nhiệm vụ có liên quan tới Thiên giới. Thiên giới thuộc về một tổ chức bí mật tương đối đặc biệt. Chuyện như vậy, vẫn nên tránh Tây Môn Hướng Đông là tốt nhất.
"Tôi đi công ty, tiện nên chở anh một đoạn". Tây Môn Hướng Đông khéo hiểu lòng người nói.
"Vậy làm phiền rồi". Diệp Thu gật đầu. Vệ sĩ hai bên đã sớm chuẩn bị xe hơi. Sau đó vây phía trước phía sau xe, chạy nhanh ra khỏi khu nhà cao cấp ở vịnh nước sâu.
"Báo của Diệp thiếu gia hôm nay đã phát hành ra ngoài. CORA cũng đã xem, nếu như hắn không phải qua ngu xuẩn, nhất định sẽ suy đoán chuyện này có liên quan đến Nhiễm tiểu thư. Chúng ta có phải nên dự phòng gã giống như có cùng rứt giậu, làm ra những chuyện điên khùng không?". Tây môn Hướng Đông thiện ý nhắc nhở. Đây cũng là chuyện trả thù có khả năng xảy ra nhất sau khi thủ hạ của gã làm ra kế hoạch.
"Nếu hắn không làm vậy thì còn gọi gì là con rể xã hội đen?" Diệp Thu nằm trên ghế salon, dùng ngon tay gõ đùi nói" nếu hắn muốn trả thù, gia tộc Welto là nhân tuyển tốt nhất. Nếu bọn họ ra tay với Đông Nhi, sẽ tiếp nhận đả kích điên cuồng của chúng ta".
Diệp Thu quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nói: "Mặc dù có chút ngấp nghé khối thịt béo này nhưng tướng ăn của chúng ta không thể quá mức tham lam. Bởi vì hắn tổn thương bạn gái tôi, sau đó mới trả thù bọn điên cuồng, đánh tan gia tộc Welto đuổi ra khỏi Châu Âu rồi thuận tiện tiếp nhận tài nguyên sòng bạc của bọn họ. Như vậy có phải sẽ càng lộ vẻ bị động không?".
"Nếu chúng ta vừa ra liền kêu đánh kêu giết, ở tư thế không đội trời chung với gia tộc Welto, vậy chính là xuất sư vô danh. Sợ là ngay cả gia tộc Hà thị cũng sinh lòng cảnh giác tưởng chúng ta phá quy củ, sẽ gia tăng đề phòng với chúng ta. Ai cũng không cách gì đảm bảo, loại thủ đoạn này của chúng ta sẽ không sử dụng trên đầu bọn họ".
"Vẫn là Diệp thiếu gia suy nghĩ chu toàn". Tây Môn Hướng Đông tán thưởng tự đáy lòng. " Vậy tôi phải thêm những người này đi theo sau lưng Nhiêm tiểu thư bào vệ nàng ư?"
Diệp Thu lắc đầu nói: "Không cần nhiều quá, một người là đủ rồi. Có điều, gia tộc Tây Môn luôn có ít cao thủ bản lĩnh đúng không?"
Thật ra Tiểu Bạch mới là nhân tuyển làm chuyện này tốt nhất. Chỉ là Tiểu Bạch đã được mình phái đi nhiệm vụ khác là truy tung nữ nhân thần bí kia. Với cao thủ có thể chạy tới khỏi tay khi Tiểu Bạch toàn lực thi triển, cũng khiến cho Diệp Thu cảnh giác cao độ.
Có thể nói tổ Độc xà là kẻ thù riêng của mình, mà tổ Thiên giới lại là nhiệm vụ quốc gia. Hai cái vốn có chỗ khác nhau. Hắn cũng không thể phái người tiểu đội Violet đi bảo vệ Nhiễm Đông Da. Một người đứng chỗ càng cao, sẽ càng muốn lấy đại cục làm trọng.
Xe hơi dừng lại ở biệt thự Bán Sơn, Diệp Thu sau khi xuống xe, đoàn xe lại theo đường cũ trở về, công ty Tây Môn Hướng Đông ở Trung Hoàn, đã sớm đi qua đường đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Thu nhấn chuông cửa điện tử trước cổng, cồng liền két một tiếng mở ra.
Đẩy cửa đi vào thì một đám người vội bước nhanh từ trong ra đón.
Ngoại trừ thành viên tiểu đội Violet trước kia còn có ba người mới gia nhập.
Diệp Hồ quả nhiên không có nói sai, trong ba người này đúng là có hai người mình quen từ lâu. Nam nhân đi đầu nhã nhặn, mặc vest thẳng, thắt cà vạt. Trên sống mũi còn mang một mắt kính gọng vàng. Thanh niên mang kính này chính là đội trưởng tiểu đội liên hợp Hải Phòng - Thiên Quân. Thực lực của hắn rất mạnh, ở trong cuộc so tài bộ đội đặc chủng khiến Diệp Thu chú ý.
Nếu lúc ấy Diệp Thu không tham gia cuộc so tài bộ đội đặc chủng, Lạc Thiên Quân và tiểu đội liên hợp Hải Phòng mà gã lãnh đạo chính là hắc mã lớn nhất trong cuộc so tài.
Năng lực chiến đấu như Tham Lang. Mà đến loại trình độ này, cho dù bại vẫn quan vinh.
Đứng bên cạnh gã cũng là một nam nhân mặc vest đen, thắt cà vạt. Diệp Thu biết gã là đội trưởng tiểu độ Quốc Đặc, tên là Thái An. Tiểu đội Quốc Đặc ở trong trận đấu trước hầu như toàn quân bị diệt. Thành tính tổng xếp cuối cùng.
Mặc dù thời gian đã qua một năm, nhưng lúc này Thái An nhìn thấy Diệp Thu vẫn còn cảm thấy có chút không ngẩng đầu lên được.
Đi cuối cùng là một cô gái. Tóc nhuộm thành màu đỏ tím, phía sau có tết một đuôi sam nhỏ. Mặc trên người trang phục công sở màu bạc, cổ quấn một cái khăn lụa màu lam nhạt. Một bộ dạng thành phần tinh anh trí thức. Cô gái dáng người quyến rũ mềm mại. khí chất xuất chúng, không giống một đội trưởng bộ đội chủ chốt, mà giống như một quản lý cấp cao của xí nghiệp lớn hơn.
Diệp Thu bắt tay với Lạc Thiên Quân, Thái An. Sau đó nhìn Ngân Ly nói: "Sao cấp trên phái ba người các ngươi tới đây vậy? Các người đi rồi, tiểu đội ai lo?"
"Yên tâm đi. Tiểu đội bây giờ không có gì đáng lo. Chúng tôi rời đi một thời gian ngắn cũng sẽ không có vấn đề. Có đội phó giám sát, bọn họ cũng không dám lười biếng". Thái An cười giải thích.
Diệp Thu gật đầu hỏi "Các người sao đều mặc kiểu này? Vì công việc yêu cầu à?"
Ngân Ly nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt xinh đẹp cười thành vầng trăng khuyết, nói "Thật đúng là do công việc yêu cầu. Người cũng ở trong bộ đội nhiều năm, sau khi đi ra luôn cảm giác có loại khí tức không hợp với thế giới bên ngoài. Cho dù là người bình thường, sợ là cũng có thể cảm giác được sự khác nhau của những người bọn tôi. Cho nên phải mặc thế, có lẽ cũng càng thêm có lợi cho việc che giấu thân phận một chút".