Sinh nhật cô gái của đại ca, Trương Thắng cũng chuẩn bị quà, sau khi cất xe xong, liền chạy tới tặng hộp quà được gói cẩn thận. Mặc dù hộp quà không lớn hơn của Diệp Thu, nhưng mức tiền lại vượt qua nhiều.
Đại ca có thể lãng mạn, làm tiểu đệ cũng phải tặng quà gì thức tế chút.
"Cảm ơn" Lam Khả Tâm nhận quà Trương Thắng đưa tới, cười cảm ơn hắn. Bạn của Diệp Thu cũng chính là bạn mình, yêu ai yêu cả đường đi lối về, thái độ của cô với Trương Thắng cũng rất tốt.
"Ha ha, chút thành ý, đừng ngại" Trương Thắng xua tay nói, nói xong, chào Diệp Thu, rồi vào trong Thủy Tinh Cung trước. Người ta là một đôi tình nhân ở đó anh anh em em, mình đi theo đúng là chướng mắt.
Thủy Tinh Cung là địa bàn của Phí Tường, Diệp Thu điều Phí Tường tới Ma Cao, hắn cũng có trách nhiệm trông nom việc làm ăn của Thủy Tinh Cung giúp. Trương Thắng bây giờ chính là ông vua không ngai trong thế lực ngầm ở Yến Kinh, nói một câu cả xã hội đen đều rung động. Cho nên, chỗ hắn tới vẫn rất có phân lượng, cho dù Phí Tường không có ở đây, cũng không ai dám nhân cơ hội lộng hành ở đây.
"Sai lại tới Thủy Tinh Cung ? " Diệp Thu cười hỏi.
"Có người muốn mời em và bạn cùng phòng ăn cơm… Thật ra em không muốn tới, nhưng, em muốn tới nói rõ với anh ta" Lam Khả Tâm nhìn sắc mặt của Diệp Thu, thấy anh không vì thế mà tức giận, lúc này mới yên tâm.
"Ừm, người đàn ông theo đuổi em ? ở đâu rồi ? Anh tới quân sư giúp em" Diệp Thu cười hỏi.
Lam Khả Tâm và Diệp Thu quen nhau được hai năm, đã rất quen thuộc rồi. Nhưng lúc Diệp Thu trêu ghẹo cô, cô vẫn ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu, thẹn thùng nòi: "Ở trên kia".
"Khả Tâm, không giới thiệu với anh một chút sao? " Giọng Minh Hạo đột nhiên truyền tới,
Minh Hạo biết Lam Khả Tâm xuống dưới đón bạn trai, trong lòng nổi lửa giận nhưng hết cách, lại lo lắng người đàn ông đó không dám vào, dứt khoát kéo Lam Khả Tâm đi, rồi chuẩn bị món quà nhỏ, nói vài lời đường mật, nói không chừng chén luôn cô gái nhỏ nhắn đơn thuần Lam Khả Tâm mất.
Phải biết rằng, kết cấu đại não của con gái khác với người thường, có lúc họ khôn khéo tới đáng sợ, nhưng có lúc lại mềm yếu khiến người ta giận một nỗi không đập đầu vào tường được. Đặc biệt là trong ngày đặc biệt này, làm chút chyện trong mắt họ lại rất lãng mạn, hoocmon trong cơ thể họ lại tăng lên gấp mấy lần.
Cũng không cần lừa gì hết, có thể dễ dàng tiến vào cơ thể họ.
Minh Hạo nhìn ra được, Lam Khả Tâm bây giờ vẫn là cô gái trong sáng (xử nữ). Cô gái mình thích bị người đàn ông khách chiếm mất, đàn ông có rộng lượng tới đâu cũng không chấp nhận được.
Vẫn là Lăng Phỉ lên tiếng nhắc, nói chi bằng mọi người cùng ra cổng đợi. Như vậy, có thể trực tiếp mời người đàn ông mà Lam Khả Tâm gọi là bạn trai vào. Minh hạo thầm nghĩ cũ đúng, cho dù thế nào, cũng không thể để cô bị người đàn ông khác dẫn đi. Nếu không mấy chục vạn tối nay của mình ném qua cửa sổ rồi.
Vì thế liền dẫn ba cô gái tới cổng Thủy Tinh Cung, vừa vặn nhìn thấy Lam Khả Tâm và một người con trai lạ mặt dựa sát vào nhau.
Lam Khả Tâm không ngờ Minh Hạo và ba bạn cùng phòng cùng tới, nghe thấy anh ta bảo mình giới thiệu, liền chỉ Diệp Thu nói: "Đây là …là Diệp Thu bạn trai của em".
Mặc dù trước mặt Diệp Thu nói anh là bạn trai mình như vậy khiến cô rất xấu hổ, nhưng vẫn cắn răng nói ra, cô sớm đã không chịu nổi nỗi khổ bị người ta theo đuổi, cũng sớm lấy lại cuộc sống yên ổn của mình trước đây. Tối nay tới đây chủ yếu cũng là muốn giải thích rõ với Minh Hạo, nên chỉ có thể dày mặt vậy thôi.
Diệp Thu nhìn Minh Hạo một cái, thầm nghĩ, chắc là người đàn ông này theo đuổi Khả Tâm. Nói thật, Minh Hạo tuấn tú lịch sự, hơn nữa bề ngoài nhìn cũng ra được khí độ bất phàm, ấn tượng đầu tiên cho người ta cũng không phải xấu.
Nếu là cô gái khác, e là vui vẻ chấp nhận theo đuổi của kiểu con trai này. Khả Tâm, nói thế nào đây, có lẽ đây chính là duyên phận.
Diệp Thu có thể khẳng định, nếu lúc đầu không phải mình trên tàu nhanh chân chiếm giữ trái tim cô, có lẽ thái độc của cô với mình cũng chẳng buồn để ý tới. Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, thậm chí Trầm Mặc Nùng đều có khuyết điểm rõ ràng, có thể nói là chỗ hổng dễ dàng đánh tới. Nhưng Diệp Thụ lại không tìm được Lam Khả Tâm có chỗ hổng tình cảm nào.
Là một nữ sinh viên hiện đại, cô quá trong sáng, hơn nữa, cũng rất dễ thỏa mãn.
Lúc Diệp Thu và Minh Hạo quan sát đối phương, Lam Khả Tâm lại chỉ Minh Hạo và ba bạn cùng phòng nói: "Đây là Minh Hạo, cô ấy là chị cả trong phòng bọn em Lý Trân, chị hai Tiết Linh, đây là chị ba Lăng Phỉ".
Lúc giới thiệu bốn người này, đơn giản hơn nhiều, thậm chí không cho Minh Hạo thân phận "bạn bè bình thương".
Diệp Thu chủ động giơ tay bắt tay Minh Hạo, hắn không vì có người theo đuổi Lam Khả Tâm mà ra tay với người ta. Cô gái xinh đẹp như Lam Khả Tâm, ở trường không có ai theo đuổi mới là chuyện không bình thường.
Hơn nữa, mình không thường xuyên bên cạnh Lam Khả Tâm được, chắc chắn bị người khác hiểu lầm là cô ấy chưa có bạn trai.
"Xin chào. Tôi là Diệp Thu" Diệp Thu cười nói, chủ động giơ tay bắt tay với Minh Hạo.
"Minh Hạo" Minh Hạo cười gật đầu. Hắn không chắc chắn Diệp Thu có phải là Diệp Thu vang dội trong trường không, nên không nói những lời như "nghe danh đã lâu"…
"Hôm nay là sinh nhật Khả Tâm, chúng tôi đặt phòng ở Thủy Tinh Cung chúc mừng sinh nhật cô ấy, anh cũng cùng tới cho vui, đông người thêm náo nhiệt" Minh Hạo cười mời Diệp Thu.
Lam Khả Tâm xem phản ứng của Diệp Thu. Nếu anh ấy ở lại, anh ấy sẽ tự ở lại, nếu anh ấy không muốn ở lại đây, mình cũng không cần thiết giữ anh ấy.
Mặc dù tối nay Minh Hạo tiêu tốn nhiều tiền mua hoa và đặt phòng như vậy cũng là vì mình, nhưng, cũng không phải do mình gò ép như vậy.
Trong quan điểm tình yêu của Lam Khả Tâm không có kiểu lập lờ, thích là thích, không thích là không thích.
"Cảm ơn" Diệp Thu gật đầu nói. Hắn không biết ba bạn cùng phòng Lam Khả Tâm sắm vai gì trong trò chơi này, trong lòng còn nghĩ nếu cứ thế dẫn Lam Khả Tâm đi đúng là rất không lịch sự.
Huống hồ, Thủy Tinh Cung đã là nơi giải trí tốt nhất ở Yến Kinh, mình dẫn cô ấy rời khỏi cũng không chọn được nơi nào tốt hơn.
Đúng lúc này lại có một đám người đi tới, đi đầu chính là Vương tử tình ca Vương Chính mà cả Minh Hạo và Diệp Thu đều quen.
Vương Chính thấy Diệp Thu và Minh Hạo đứng cùng nhau, vẻ mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền trong lòng mừng rỡ. Trước đây hắn cũng từng để ý tới Lam Khả Tâm, nhưng bị vật trở ngại Diệp Thu này chặn lại, là một đối thủ cạnh tranh thất bại, hắn rất thích thú nhìn thấy giữa Diệp Thu và Minh Hạo xảy ra chuyện gì đó.
"Ấy, anh Hạo, sao lại đứng ở cửa? " Vương Chính cười hỏi Minh Hạo. Hắn giả bộ không nhận ra Diệp Thu, cũng đúng là không muốn để ý tới nhân vật nhỏ này. Trước đây hắn vẫn có chút danh tiếng trong trường, nhưng đột nhiên mất tăm mất tích, cũng nhạt dần trong mắt mọi người.
Năm trước Vương Chính ký kết với công ty giải trí lớn nhất trong nước.
Nhanh chóng xuất bản album đầu tay của mình. Bây giờ, thành minh tinh hot giất thành phố này rồi, chậm chí đã có câu lạc bộ fan của riêng mình.
Địa vị thay đổi, tầm nhìn cũng cao lên, càng huống hồ, hắn và Diệp Thu quả thực không có tình bằng hữu gì.
Trái lại Diệp Thu nhân ra Vương Chính, một thời gian không gặp, tên này càng ngày càng kiểu cách. Ăn mặc hàng hiệu, vòng tay cũng là hàng hiệu nước ngoài đáng giá hơn chục vạn. Hơn nữa trong tay còn cầm chìa khóa xe, xem ra cuộc sống của hắn đúng la không tệ.
Diệp Thu cũng không có ý chủ động lên chào hỏi, chỉ kéo tay Lam Khả Tâm đứng yên lặng một bên, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt. Những người này, hắn thật sự không để ý tới.
Theo sau Vương Chính là một đám người ăn mặc lố lăng, đêm hôm còn đeo kính râm như nam nhân vật chính trong "Hacker đế quốc", đầu để tóc dài, như để tổ chim trên đầu. Bọn họ nhìn Diệp Thu và Lam Khả Tâm bên cạnh nhau, ánh mắt đều có phần khác thường.
"Đi thôi, phòng đã đặt rồi, chỉ đợi mọi người tới, vào trong thôi, cứ ở cửa sẽ tắc đường, cản người vào Thủy Tinh Cung rồi" Minh Hạo cười nói, sau đó mắt dừng lại trên Lam Khả Tâm, đặc biệt làm thế tay mời vào trong.
Hắn định cạnh tranh quang minh chính đại sao? Diệp Thu cười, không để ý.
Minh Hạo dẫn đầu một đoàn người vào trong phòng, sau đó mọi người đều bị hoa tu-lip đặt trong phòng làm cho kinh ngạc, ai ấy kinh ngạc hô lên. Đám người theo Vương Chính tới còn có mấy cô em trang điểm xinh đẹp, càng vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Lam Khả Tâm.
Thầm nghĩ, Minh Hạo tuấn tú lịch sự, còn không tiếc tiền với cô, không biết đầu óc cô có làm sao không, đàn ông như vậy có lý do gì mà từ chối?
Người đàn ông bên cạnh cô đúng là cũng được, nhưng quần áo bên người lại rất bình thương, không có cả tên hãng, quà sinh nhật nhìn có vẻ rất lớn, nhưng với kinh nghiệm của con gái mà nói, độ quý giá mà con trai tặng thường tương phản với kích thước, quà càng quý giá, ngược lại càng quý trọng.
Lam Khả Tâm vẫn ôm hộp quà lớn trong lòng không nỡ đặt xuống, nói không chừng lại là một con gấu chó bằng vải bông.
Điều này cũng không trách được kiến thức các cô nông cạn, vì bộ quần áo trên người Diệp Thu đúng là không có tên hiệu, chính là lúc ở Hồng Kong vì tham dự đám tiệc Tư Không Đồ, thợ may của gia tộc Tây Môn đã ước chừng vóc dáng làm cho hắn.
Các cô đều ca hát trong quán bar của Minh Hạo, bình thường được Minh Hạo chiếu cố không ít, cũng rõ chuyện Minh Hạo thích Lam Khả Tâm. Lúc này thấy Lam Khả Tâm có người yêu khác, trong lòng bọn họ cũng có phần bênh vực Minh Hạo.
Vương Chính lại càng sợ thiên hạ không loạn, lấy một chai bia trên bàn mở nắp uống một ngụm, chạy tới âm thanh phía trước lăn đi lăn lại một hồi, cầm mic nói: "Hôm nay là sinh nhật của tiểu thư Lam Khả Tâm, chúng ta cùng chúc tiểu thư Lam Khả Tâm sinh nhật vui vẻ, có một bài hát rất đặc biệt, muốn tặng cho tiểu thư Lam Khả Tâm, đồng thời cũng tặng cho anh Hạo của chúng ta "Hôm nay em cưới anh" cần một giọng nữa hát đệm, có ai chủ động lên sân khấu không? "
"Tôi" Tiết Linh vẻ mặt kích động chạy lên, không dám nhìn thẳng vào Vương Chính, ai cũng biết cô thích Vương Chính, nhưng cô không dám bày tỏ với Vương Chính.
"Được rồi, vậy chúng ta cùng tặng "Hôm nay em cưới anh" cho Lam Khả Tâm và anh Hạo thôi" Vương Chính cười nói, đám người bên dưới vỗ tay ầm ầm.
Hoa xuân ấm áp mang đi nỗi buồn của mùa đông.
Gió nhẹ thổi tới hơi thở lãng mạn.
Mỗi bản tình ca bỗng nhiên đầy ý nghĩa.
Chính giờ khắc này anh nhìn thấy em.
Trong lòng Minh Hạo thầm khen nghĩa khí của Vương Chính, lại sợ hắn như vậy làm Lam Khả Tâm tức chạy đi, lén liếc về phía Diệp Thu. Bây giờ hắn đang cùng Lam Khả Tâm dựa vào nhau ở trong góc phòng nhỏ tiếng nói cười, vẻ mặt rất bình tĩnh, không thể hiện bất cứ vẻ bất thường gì.
"Hừ, tiểu tử, ngươi cứ giả bộ đi. Ta xem ngươi có thể tiếp tục tới lúc nào" Minh Hạo cười nhạt nói. Hắn thích Lam Khả Tâm, sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Có bạn trai rồi thì đã sao ? Chỉ cần kỳ công, đâu có bức tường nào không đổ?
"Diệp Thu, hay là chúng ta đi thôi? " Lam Khả Tâm nghe thấy lời của Vương Chính, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ ửng lên, bị tức tới đỏ mặt, mình và Minh Hạo không quan hệ gì, bọ họ sao lại làm loạn lên thế ?
Lo lắng như vậy sẽ khiến Diệp Thu giận, liền lên tiếng nói.
"Sao phải đi? " Diệp Thu cầm lon bia, mở nắp ra uống một hụm rồi cười nói.
"Em sợ…bọn họ như vậy anh sẽ giận" Giọng Lam Khả Tâm sợ hãi nói.
Diệp Thu nắm tay Lam Khả Tâm, dùng khóe mắt liếc Minh Hạo hỏi: "Em có thích anh ta không? "
"Không thích" Sắc mặt Lam Khả Tâm trắng bệch, hoảng sợ xua tay lia lịa nói: "Em không thích anh ta chút nào. Hôm nay em tới là muốn nói rõ với anh ta. Diệp Thu, hay là, chúng ta đi trước đi". Nguồn truyện:
"Vậy thì không cần phải đi nữa" Diệp Thu xoa xoa tay Lam Khả Tâm, ý bảo cô đừng lo lắng.
Khóe mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn đám người đó nói: "Nếu em không thích anh ta, thế có cảm thấy biểu hiện của họ bây giờ rất giống một đám hề không? "
Lam Khả Tâm nhì đám người vẻ mặt say sưa biểu diễn, lại ngẫm nghĩ lời của Diệp Thu càng cảm thấy thú vị, bật cười vui vẻ.
Mình hoàn toàn không thích Minh Hạo, bọ họ càng biểu diễn vui vẻ, không phải là nực cười sao?
Nói thật, Vương Chính ca hát đúng là rất tuyệt, có thể được xem trọng cũng không phải ngẫu nhiên. Tiết Linh bị Vương Chính lôi kéo vượt qua mức bình thường, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Song ca Vương Chính và Tiết Linh kết thúc, đám người trong phòng cổ vũ nhiệt liệt, giống như muốn dỡ nóc nhà xuống.
Vương Chính lại khuyến khích Lam Khả Tâm và Minh Hạo hát một bài tình ca, Lam Khả Tâm từ chối ngay lập tức, nói mình không biết hát.
Ngược lại Diệp Thu đột nhiết đứng dậy, đi tới trước mặt Vương Chính, cũng chẳng để ý tới Vương Chính có muốn hay không, nhận míc từ tay hắn nói: "Hôm nay là sinh nhật của Khả Tâm, chúc em sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều xinh đẹp khỏe mạnh, tặng em một bài hát để bày tỏ tâm ý của anh "Tình Cờ", phiền tắt âm thanh hộ tôi".
Phụ trách chọn bài trước máy tính là một ca sỹ quán bar do Vương Chính dẫn tới, vốn không muốn chọn bài hát cho Diệp Thu, nhưng không hiểu sao, ánh mắt và nụ cười của người đàn ông đó, cô lại không thể chống lại lòng mình.
Nụ cười đẹp như vậy sao có thể khiến người ta lạnh nhạt thờ ơ chứ ? Cô nghĩ không ra đươc.
Để ủng hộ sự nghiệp âm nhạc của Nhiễm Đông Dạ, Diệp Thu từng mua toàn bộ album của cô trong một quán âm nhạc. Nhiễm Đông Dạ hát chay mấy lần bên cạnh mình, lúc không có việc gì mình cũng ở nhà thưởng thức cô rên rỉ ngôn ngữ.
Hơn nữa bài hát "Tình Cờ" đúng là quá hot, cho dù đi tới đâu, phố lớn ngõ nhỏ đều phát bài này. Hắn không muốn nghe cũng khó. Giống như khi Châu Kiệt Luân còn hot ngày trước, cả Đại Giang Nam Bắc đều nghe bài hát chấn động: "Ai đang dùng tỳ bà gảy khúc gió đông, năm tháng bong ra trên tường thấy khi còn bé" Cụ bà hơn bảy mươi tuổi nhà sát vách cũng có thể vừa đá chân vừa ngâm nga theo vài câu.
Nên Diệp Thu cũng nhớ ca từ và làn điệu bài hát này, điều quan trọng hơn là, Diệp Thu nghe ra được, bài hát này là Nhiễm Đông Dạ viết cho mình, là bài hát thuộc về họ. Mặc dù ngoài mặt không thừa nhận, nhưng trong lòng, cũng có cảm tình đặc biệt với bài hát này.
Đương nhiên, bài hát này là bài hát trữ tình tiết tấu nhẹ nhàng, giống như: "Mùa đông tới Đài Bắc ngắm mưa" của Mạnh Đỉnh Vi, nhẹ nhàng man mác, lại chứa chan tình cảm. Ca từ bài hát trong sáng, nhưng hát lên lại rất khó, người bình thường rất khó hát ra ý vị này.
Vương Chính cũng là một cao thủ chơi nhạc, tất nhiên biết độ khó của bài hát này. Đặc biệt là âm cao của đoạn cuối, cho dù là hắn hát cũng thường xuyên bị lạc giọng.
Lúc trước còn nghi hoặc sao lại đưa mic cho hắn, bây giờ nghe thây hắn tự tìm con đường chết, chọn bài hát đó, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy may mắn, định lát nữa khi hắn hát xong, mình sẽ là một "chuyên gia phê bình" sẽ không hề nể tình chỉ ra những chỗ sai trong bài hát, khiến hắn xấu mặt.
Tên ngốc, không phải ai cũng có thể hát để tán gái. Vương Chính tự phụ thầm nghĩ, hắn mới là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Âm nhạc chậm rãi vang lên, ánh mắt Diệp Thu chuyển tới mặt Lam Khả Tâm, cười cười với cô, sau đó giơ míc nhẹ giọng cất tiếng hát.
Nếu như em không nhìn nhiều.
Sẽ không chờ được tới khi anh xuất hiện.
Nếu em quay người sớm hơn một khắc.
Chúng ta lại sát vai trong lòng chỉ có nỗi nhớ lặng yên…
Giải thích ca từ này chính là Diệp Thu cứu Nhiễm Đông Dạ, sau đó học thói quen của chú Lôi Phong làm chuyện tốt không để lại tên, vỗ vỗ vai rồi đi. Nhưng một cô gái từng được cứu lại cứ ghi nhớ hắn trong lòng, hơn nữa còn ghi lại người tốt việc tốt của hắn vào nhật ký. Nhiều năm sau, hai người ngẫu nhiên gặp lại nhau, niềm vui trong lòng cô gái với hoài niệm vận mệnh đó không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ.
Diệp Thu cũng là một trong những người đương sự phía sau câu chuyện này, nên hắn có thể nắm rõ tình cảm muốn biểu đạt trong lòng Nhiễm Đông Dạ. Lúc hắn vừa mở miệng nói bài hát này, người trong phòng đều bị hắn hù.
Trình độ chuyên nghiệp, hoàn toàn là trình độ chuyên nghiệp.
Cho dù đích thân Nhiễm Đông Dạ tới biểu diễn bài này cũng chỉ tới mức này.
Lam Khả Tâm vẻ mặt dịu dàng nhìn Diệp Thu, cảm thấy mình sắp tan chảy rồi. Đối với cô mà nói, Diệp Thu có thể trở về từ Hồng Kong đón sinh nhật cùng cô đã là món quá sinh nhật tuyệt nhất rồi. Nhưng, anh lại muốn cầm míc hát tình ca cho mình.
Lam Khả Tâm luôn thấp thỏm không yên tâm cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Chờ đợi cùng mong đợi của mình cuối cùng cũng có kết quả buôn. Cô luôn cho rằng Diệp Thu không thích mình, nếu không sao anh lại chưa bao giờ nói mình là bạn gái anh ấy?
Giờ khắc này, mọi nghi hoặc đều được giải quyết rõ ràng. Anh ấy thích mình, Lam Khả Tâm có thể cảm nhận được điều đó.
Trừ Lam Khả Tâm ra, những người khác trong phòng đều ôm bầu không khí với trình độ biểu diễn cao của Diệp Thu, mặc dù bọn họ không phải là minh tinh, nhưng đa số đều là ca sỹ hát trong quán bar, trình độ cũng chưa chắc đã thua kém những minh tinh kia.
Vốn còn muốn thấy hắn xấu mặt, không ngờ lại bị hắn lấy hết danh tiếng.
Nụ cười trên mắt Vương Chính đọng lại, bưng bia uống ừng ực vài ngụm, nhìn Diệp Thu một cái, lại nhìn Lam Khả Tâm mặt đầy hạnh phúc ngồi trong góc, sắc mặt càng xám xịt.
Với thành tựu trong sự nghiệp của mình, hắn cảm thấy mình bị Lam Khả Tâm từ chối là chuyện vô cùng mắt mặt, cô gái mình không có được, người khác cũng đừng mơ có được, nên trong lòng vô tình hay cố ý muốn nhằm vào Diệp Thu, muốn dẫm hắn dưới chân.
Hắn muốn lấy sự thật chứng minh với Lam Khả Tâm, người đàn ông mà em thích, thật ra là một bãi". . . "
Người buồn phiền nhất lúc này phải kể tới Minh Hạo. Mặc dù hắn không biết hát, nhưng hắn biết nghe hát. Khả năng của Diệp Thu hắn rất rõ. Hơn nữa đám người bên cạnh vừa nãy còn ồn ào bây giờ lại vẻ mặt kinh ngạc chú tâm nghe tên này hát.
Một hơi uống hết bia trong tay, lại mở một lon, rượu này thật đắng.
Hôm nay cho dù thế nào, nhất định phải dìm tên này xuống, nếu không, mình sẽ không còn hi vọng gì nữa.
Lăng Phỉ ngồi bên cạnh Minh Hạo, nhận thấy buồn bực trong lòng hắn, dựa cơ thể mềm mại của mình về phía hắn, duỗi cổ bên tai hắn nói: "Anh Hạo, đừng tức giận, anh ta cũng chỉ biết hát bài đó thôi, các mặt khác đâu thể so với anh được? "
Lúc nói chuyện, Lăng Phỉ còn cố ý chỉ hộp quà lớn Lam Khả Tâm ôm trong lòng.
Lăng Phỉ cũng là một tiểu mỹ nhân, thuộc kiểu con gái gợi cảm, ngực cao vút, thuộc loại hình có thể sinh con. Lúc cô dựa gần, mùi thơm trên cơ thể xen lẫn mùi nước hoa thoang thoảng, lại khiến Minh Hạo cảm thấy rất dễ chịu. Lúc trước, sao mình chưa từng phát hiện ra cô cũng rất nữ tính nhỉ?
Lăng Phỉ như không nhận ra, ghé người vào vai hắn, cơ thể dựa vào bên tai hắn nói chuyện, khiến phần dưới Minh Hạo cũng có phản ứng, "chú em" giống như đánh tiết gà bỗng chốc dựng thẳng lên.
Minh Hạo nhìn Lăng Phỉ một cái, vừa vặn có thể nhìn thấy phần thịt lớn trắng nõn trong cổ áo hình chữ V của cô, trong đầu khẽ nhúc nhích, vội vã quay mặt.
Hắn rõ mục đích của mình là cô gái thế nào. Con gái như Lăng Phỉ nếu có cơ hội chơi bời, chứ không thể cưới làm vợ, mình chỉ thích cô ấy mà thôi.
Đối với Lam Khả Tâm, đó chính là tình yêu đích thực.
Minh Hạo hiểu ý của cô, gật gật đầu tán thành. Lăng Phỉ thấy trong mắt Minh Hạo vẫn không lộ ra chút yêu thích hay tình dục nào với mình, trong lòng khó tránh khỏi có phần thất vọng. Điều kiện gia đình cô không tốt, phải dựa vào chính mình để thực hiện lý tưởng đời mình.
Diệp Thu hát xong, trong phòng vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm. Ngoài Lam Khả Tâm và Minh Hạo để thể hiện độ lượng của mình, những người khác cũng vỗ tay tượng trưng vài cái, sau đó ai nấy quay đi nói chuyện uống rượu.
Bọn họ cần dùng hành động nói Diệp Thu, ngươi đừng hát nữa, hát chẳng lọt tai chút nào, mặc dù vừa nãy bọn họ nghe hát rất nhập tâm.
Sinh nhật cô gái của đại ca, Trương Thắng cũng chuẩn bị quà, sau khi cất xe xong, liền chạy tới tặng hộp quà được gói cẩn thận. Mặc dù hộp quà không lớn hơn của Diệp Thu, nhưng mức tiền lại vượt qua nhiều.
Đại ca có thể lãng mạn, làm tiểu đệ cũng phải tặng quà gì thức tế chút.
"Cảm ơn" Lam Khả Tâm nhận quà Trương Thắng đưa tới, cười cảm ơn hắn. Bạn của Diệp Thu cũng chính là bạn mình, yêu ai yêu cả đường đi lối về, thái độ của cô với Trương Thắng cũng rất tốt.
"Ha ha, chút thành ý, đừng ngại" Trương Thắng xua tay nói, nói xong, chào Diệp Thu, rồi vào trong Thủy Tinh Cung trước. Người ta là một đôi tình nhân ở đó anh anh em em, mình đi theo đúng là chướng mắt.
Thủy Tinh Cung là địa bàn của Phí Tường, Diệp Thu điều Phí Tường tới Ma Cao, hắn cũng có trách nhiệm trông nom việc làm ăn của Thủy Tinh Cung giúp. Trương Thắng bây giờ chính là ông vua không ngai trong thế lực ngầm ở Yến Kinh, nói một câu cả xã hội đen đều rung động. Cho nên, chỗ hắn tới vẫn rất có phân lượng, cho dù Phí Tường không có ở đây, cũng không ai dám nhân cơ hội lộng hành ở đây.
"Sai lại tới Thủy Tinh Cung ? " Diệp Thu cười hỏi.
"Có người muốn mời em và bạn cùng phòng ăn cơm… Thật ra em không muốn tới, nhưng, em muốn tới nói rõ với anh ta" Lam Khả Tâm nhìn sắc mặt của Diệp Thu, thấy anh không vì thế mà tức giận, lúc này mới yên tâm.
"Ừm, người đàn ông theo đuổi em ? ở đâu rồi ? Anh tới quân sư giúp em" Diệp Thu cười hỏi.
Lam Khả Tâm và Diệp Thu quen nhau được hai năm, đã rất quen thuộc rồi. Nhưng lúc Diệp Thu trêu ghẹo cô, cô vẫn ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu, thẹn thùng nòi: "Ở trên kia".
"Khả Tâm, không giới thiệu với anh một chút sao? " Giọng Minh Hạo đột nhiên truyền tới,
Minh Hạo biết Lam Khả Tâm xuống dưới đón bạn trai, trong lòng nổi lửa giận nhưng hết cách, lại lo lắng người đàn ông đó không dám vào, dứt khoát kéo Lam Khả Tâm đi, rồi chuẩn bị món quà nhỏ, nói vài lời đường mật, nói không chừng chén luôn cô gái nhỏ nhắn đơn thuần Lam Khả Tâm mất.
Phải biết rằng, kết cấu đại não của con gái khác với người thường, có lúc họ khôn khéo tới đáng sợ, nhưng có lúc lại mềm yếu khiến người ta giận một nỗi không đập đầu vào tường được. Đặc biệt là trong ngày đặc biệt này, làm chút chyện trong mắt họ lại rất lãng mạn, hoocmon trong cơ thể họ lại tăng lên gấp mấy lần.
Cũng không cần lừa gì hết, có thể dễ dàng tiến vào cơ thể họ.
Minh Hạo nhìn ra được, Lam Khả Tâm bây giờ vẫn là cô gái trong sáng (xử nữ). Cô gái mình thích bị người đàn ông khách chiếm mất, đàn ông có rộng lượng tới đâu cũng không chấp nhận được.
Vẫn là Lăng Phỉ lên tiếng nhắc, nói chi bằng mọi người cùng ra cổng đợi. Như vậy, có thể trực tiếp mời người đàn ông mà Lam Khả Tâm gọi là bạn trai vào. Minh hạo thầm nghĩ cũ đúng, cho dù thế nào, cũng không thể để cô bị người đàn ông khác dẫn đi. Nếu không mấy chục vạn tối nay của mình ném qua cửa sổ rồi.
Vì thế liền dẫn ba cô gái tới cổng Thủy Tinh Cung, vừa vặn nhìn thấy Lam Khả Tâm và một người con trai lạ mặt dựa sát vào nhau.
Lam Khả Tâm không ngờ Minh Hạo và ba bạn cùng phòng cùng tới, nghe thấy anh ta bảo mình giới thiệu, liền chỉ Diệp Thu nói: "Đây là …là Diệp Thu bạn trai của em".
Mặc dù trước mặt Diệp Thu nói anh là bạn trai mình như vậy khiến cô rất xấu hổ, nhưng vẫn cắn răng nói ra, cô sớm đã không chịu nổi nỗi khổ bị người ta theo đuổi, cũng sớm lấy lại cuộc sống yên ổn của mình trước đây. Tối nay tới đây chủ yếu cũng là muốn giải thích rõ với Minh Hạo, nên chỉ có thể dày mặt vậy thôi.
Diệp Thu nhìn Minh Hạo một cái, thầm nghĩ, chắc là người đàn ông này theo đuổi Khả Tâm. Nói thật, Minh Hạo tuấn tú lịch sự, hơn nữa bề ngoài nhìn cũng ra được khí độ bất phàm, ấn tượng đầu tiên cho người ta cũng không phải xấu.
Nếu là cô gái khác, e là vui vẻ chấp nhận theo đuổi của kiểu con trai này. Khả Tâm, nói thế nào đây, có lẽ đây chính là duyên phận.
Diệp Thu có thể khẳng định, nếu lúc đầu không phải mình trên tàu nhanh chân chiếm giữ trái tim cô, có lẽ thái độc của cô với mình cũng chẳng buồn để ý tới. Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, thậm chí Trầm Mặc Nùng đều có khuyết điểm rõ ràng, có thể nói là chỗ hổng dễ dàng đánh tới. Nhưng Diệp Thụ lại không tìm được Lam Khả Tâm có chỗ hổng tình cảm nào.
Là một nữ sinh viên hiện đại, cô quá trong sáng, hơn nữa, cũng rất dễ thỏa mãn.
Lúc Diệp Thu và Minh Hạo quan sát đối phương, Lam Khả Tâm lại chỉ Minh Hạo và ba bạn cùng phòng nói: "Đây là Minh Hạo, cô ấy là chị cả trong phòng bọn em Lý Trân, chị hai Tiết Linh, đây là chị ba Lăng Phỉ".
Lúc giới thiệu bốn người này, đơn giản hơn nhiều, thậm chí không cho Minh Hạo thân phận "bạn bè bình thương".
Diệp Thu chủ động giơ tay bắt tay Minh Hạo, hắn không vì có người theo đuổi Lam Khả Tâm mà ra tay với người ta. Cô gái xinh đẹp như Lam Khả Tâm, ở trường không có ai theo đuổi mới là chuyện không bình thường.
Hơn nữa, mình không thường xuyên bên cạnh Lam Khả Tâm được, chắc chắn bị người khác hiểu lầm là cô ấy chưa có bạn trai.
"Xin chào. Tôi là Diệp Thu" Diệp Thu cười nói, chủ động giơ tay bắt tay với Minh Hạo.
"Minh Hạo" Minh Hạo cười gật đầu. Hắn không chắc chắn Diệp Thu có phải là Diệp Thu vang dội trong trường không, nên không nói những lời như "nghe danh đã lâu"…
"Hôm nay là sinh nhật Khả Tâm, chúng tôi đặt phòng ở Thủy Tinh Cung chúc mừng sinh nhật cô ấy, anh cũng cùng tới cho vui, đông người thêm náo nhiệt" Minh Hạo cười mời Diệp Thu.Lam Khả Tâm xem phản ứng của Diệp Thu. Nếu anh ấy ở lại, anh ấy sẽ tự ở lại, nếu anh ấy không muốn ở lại đây, mình cũng không cần thiết giữ anh ấy.
Mặc dù tối nay Minh Hạo tiêu tốn nhiều tiền mua hoa và đặt phòng như vậy cũng là vì mình, nhưng, cũng không phải do mình gò ép như vậy.
Trong quan điểm tình yêu của Lam Khả Tâm không có kiểu lập lờ, thích là thích, không thích là không thích.
"Cảm ơn" Diệp Thu gật đầu nói. Hắn không biết ba bạn cùng phòng Lam Khả Tâm sắm vai gì trong trò chơi này, trong lòng còn nghĩ nếu cứ thế dẫn Lam Khả Tâm đi đúng là rất không lịch sự.
Huống hồ, Thủy Tinh Cung đã là nơi giải trí tốt nhất ở Yến Kinh, mình dẫn cô ấy rời khỏi cũng không chọn được nơi nào tốt hơn.
Đúng lúc này lại có một đám người đi tới, đi đầu chính là Vương tử tình ca Vương Chính mà cả Minh Hạo và Diệp Thu đều quen.
Vương Chính thấy Diệp Thu và Minh Hạo đứng cùng nhau, vẻ mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền trong lòng mừng rỡ. Trước đây hắn cũng từng để ý tới Lam Khả Tâm, nhưng bị vật trở ngại Diệp Thu này chặn lại, là một đối thủ cạnh tranh thất bại, hắn rất thích thú nhìn thấy giữa Diệp Thu và Minh Hạo xảy ra chuyện gì đó.
"Ấy, anh Hạo, sao lại đứng ở cửa? " Vương Chính cười hỏi Minh Hạo. Hắn giả bộ không nhận ra Diệp Thu, cũng đúng là không muốn để ý tới nhân vật nhỏ này. Trước đây hắn vẫn có chút danh tiếng trong trường, nhưng đột nhiên mất tăm mất tích, cũng nhạt dần trong mắt mọi người.
Năm trước Vương Chính ký kết với công ty giải trí lớn nhất trong nước.
Nhanh chóng xuất bản album đầu tay của mình. Bây giờ, thành minh tinh hot giất thành phố này rồi, chậm chí đã có câu lạc bộ fan của riêng mình.
Địa vị thay đổi, tầm nhìn cũng cao lên, càng huống hồ, hắn và Diệp Thu quả thực không có tình bằng hữu gì.
Trái lại Diệp Thu nhân ra Vương Chính, một thời gian không gặp, tên này càng ngày càng kiểu cách. Ăn mặc hàng hiệu, vòng tay cũng là hàng hiệu nước ngoài đáng giá hơn chục vạn. Hơn nữa trong tay còn cầm chìa khóa xe, xem ra cuộc sống của hắn đúng la không tệ.
Diệp Thu cũng không có ý chủ động lên chào hỏi, chỉ kéo tay Lam Khả Tâm đứng yên lặng một bên, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt. Những người này, hắn thật sự không để ý tới.
Theo sau Vương Chính là một đám người ăn mặc lố lăng, đêm hôm còn đeo kính râm như nam nhân vật chính trong "Hacker đế quốc", đầu để tóc dài, như để tổ chim trên đầu. Bọn họ nhìn Diệp Thu và Lam Khả Tâm bên cạnh nhau, ánh mắt đều có phần khác thường.
"Đi thôi, phòng đã đặt rồi, chỉ đợi mọi người tới, vào trong thôi, cứ ở cửa sẽ tắc đường, cản người vào Thủy Tinh Cung rồi" Minh Hạo cười nói, sau đó mắt dừng lại trên Lam Khả Tâm, đặc biệt làm thế tay mời vào trong.
Hắn định cạnh tranh quang minh chính đại sao? Diệp Thu cười, không để ý.
Minh Hạo dẫn đầu một đoàn người vào trong phòng, sau đó mọi người đều bị hoa tu-lip đặt trong phòng làm cho kinh ngạc, ai ấy kinh ngạc hô lên. Đám người theo Vương Chính tới còn có mấy cô em trang điểm xinh đẹp, càng vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Lam Khả Tâm.
Thầm nghĩ, Minh Hạo tuấn tú lịch sự, còn không tiếc tiền với cô, không biết đầu óc cô có làm sao không, đàn ông như vậy có lý do gì mà từ chối?
Người đàn ông bên cạnh cô đúng là cũng được, nhưng quần áo bên người lại rất bình thương, không có cả tên hãng, quà sinh nhật nhìn có vẻ rất lớn, nhưng với kinh nghiệm của con gái mà nói, độ quý giá mà con trai tặng thường tương phản với kích thước, quà càng quý giá, ngược lại càng quý trọng.
Lam Khả Tâm vẫn ôm hộp quà lớn trong lòng không nỡ đặt xuống, nói không chừng lại là một con gấu chó bằng vải bông.
Điều này cũng không trách được kiến thức các cô nông cạn, vì bộ quần áo trên người Diệp Thu đúng là không có tên hiệu, chính là lúc ở Hồng Kong vì tham dự đám tiệc Tư Không Đồ, thợ may của gia tộc Tây Môn đã ước chừng vóc dáng làm cho hắn.
Các cô đều ca hát trong quán bar của Minh Hạo, bình thường được Minh Hạo chiếu cố không ít, cũng rõ chuyện Minh Hạo thích Lam Khả Tâm. Lúc này thấy Lam Khả Tâm có người yêu khác, trong lòng bọn họ cũng có phần bênh vực Minh Hạo.
Vương Chính lại càng sợ thiên hạ không loạn, lấy một chai bia trên bàn mở nắp uống một ngụm, chạy tới âm thanh phía trước lăn đi lăn lại một hồi, cầm mic nói: "Hôm nay là sinh nhật của tiểu thư Lam Khả Tâm, chúng ta cùng chúc tiểu thư Lam Khả Tâm sinh nhật vui vẻ, có một bài hát rất đặc biệt, muốn tặng cho tiểu thư Lam Khả Tâm, đồng thời cũng tặng cho anh Hạo của chúng ta "Hôm nay em cưới anh" cần một giọng nữa hát đệm, có ai chủ động lên sân khấu không? "
"Tôi" Tiết Linh vẻ mặt kích động chạy lên, không dám nhìn thẳng vào Vương Chính, ai cũng biết cô thích Vương Chính, nhưng cô không dám bày tỏ với Vương Chính.
"Được rồi, vậy chúng ta cùng tặng "Hôm nay em cưới anh" cho Lam Khả Tâm và anh Hạo thôi" Vương Chính cười nói, đám người bên dưới vỗ tay ầm ầm.
Hoa xuân ấm áp mang đi nỗi buồn của mùa đông.
Gió nhẹ thổi tới hơi thở lãng mạn.
Mỗi bản tình ca bỗng nhiên đầy ý nghĩa.
Chính giờ khắc này anh nhìn thấy em.
Trong lòng Minh Hạo thầm khen nghĩa khí của Vương Chính, lại sợ hắn như vậy làm Lam Khả Tâm tức chạy đi, lén liếc về phía Diệp Thu. Bây giờ hắn đang cùng Lam Khả Tâm dựa vào nhau ở trong góc phòng nhỏ tiếng nói cười, vẻ mặt rất bình tĩnh, không thể hiện bất cứ vẻ bất thường gì.
"Hừ, tiểu tử, ngươi cứ giả bộ đi. Ta xem ngươi có thể tiếp tục tới lúc nào" Minh Hạo cười nhạt nói. Hắn thích Lam Khả Tâm, sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Có bạn trai rồi thì đã sao ? Chỉ cần kỳ công, đâu có bức tường nào không đổ?
"Diệp Thu, hay là chúng ta đi thôi? " Lam Khả Tâm nghe thấy lời của Vương Chính, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ ửng lên, bị tức tới đỏ mặt, mình và Minh Hạo không quan hệ gì, bọ họ sao lại làm loạn lên thế ?
Lo lắng như vậy sẽ khiến Diệp Thu giận, liền lên tiếng nói.
"Sao phải đi? " Diệp Thu cầm lon bia, mở nắp ra uống một hụm rồi cười nói.
"Em sợ…bọn họ như vậy anh sẽ giận" Giọng Lam Khả Tâm sợ hãi nói.
Diệp Thu nắm tay Lam Khả Tâm, dùng khóe mắt liếc Minh Hạo hỏi: "Em có thích anh ta không? "
"Không thích" Sắc mặt Lam Khả Tâm trắng bệch, hoảng sợ xua tay lia lịa nói: "Em không thích anh ta chút nào. Hôm nay em tới là muốn nói rõ với anh ta. Diệp Thu, hay là, chúng ta đi trước đi". Nguồn truyện: Truyện FULL
"Vậy thì không cần phải đi nữa" Diệp Thu xoa xoa tay Lam Khả Tâm, ý bảo cô đừng lo lắng.
Khóe mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn đám người đó nói: "Nếu em không thích anh ta, thế có cảm thấy biểu hiện của họ bây giờ rất giống một đám hề không? "
Lam Khả Tâm nhì đám người vẻ mặt say sưa biểu diễn, lại ngẫm nghĩ lời của Diệp Thu càng cảm thấy thú vị, bật cười vui vẻ.
Mình hoàn toàn không thích Minh Hạo, bọ họ càng biểu diễn vui vẻ, không phải là nực cười sao?
Nói thật, Vương Chính ca hát đúng là rất tuyệt, có thể được xem trọng cũng không phải ngẫu nhiên. Tiết Linh bị Vương Chính lôi kéo vượt qua mức bình thường, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Song ca Vương Chính và Tiết Linh kết thúc, đám người trong phòng cổ vũ nhiệt liệt, giống như muốn dỡ nóc nhà xuống.
Vương Chính lại khuyến khích Lam Khả Tâm và Minh Hạo hát một bài tình ca, Lam Khả Tâm từ chối ngay lập tức, nói mình không biết hát.
Ngược lại Diệp Thu đột nhiết đứng dậy, đi tới trước mặt Vương Chính, cũng chẳng để ý tới Vương Chính có muốn hay không, nhận míc từ tay hắn nói: "Hôm nay là sinh nhật của Khả Tâm, chúc em sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều xinh đẹp khỏe mạnh, tặng em một bài hát để bày tỏ tâm ý của anh "Tình Cờ", phiền tắt âm thanh hộ tôi".
Phụ trách chọn bài trước máy tính là một ca sỹ quán bar do Vương Chính dẫn tới, vốn không muốn chọn bài hát cho Diệp Thu, nhưng không hiểu sao, ánh mắt và nụ cười của người đàn ông đó, cô lại không thể chống lại lòng mình.
Nụ cười đẹp như vậy sao có thể khiến người ta lạnh nhạt thờ ơ chứ ? Cô nghĩ không ra đươc.
Để ủng hộ sự nghiệp âm nhạc của Nhiễm Đông Dạ, Diệp Thu từng mua toàn bộ album của cô trong một quán âm nhạc. Nhiễm Đông Dạ hát chay mấy lần bên cạnh mình, lúc không có việc gì mình cũng ở nhà thưởng thức cô rên rỉ ngôn ngữ.
Hơn nữa bài hát "Tình Cờ" đúng là quá hot, cho dù đi tới đâu, phố lớn ngõ nhỏ đều phát bài này. Hắn không muốn nghe cũng khó. Giống như khi Châu Kiệt Luân còn hot ngày trước, cả Đại Giang Nam Bắc đều nghe bài hát chấn động: "Ai đang dùng tỳ bà gảy khúc gió đông, năm tháng bong ra trên tường thấy khi còn bé" Cụ bà hơn bảy mươi tuổi nhà sát vách cũng có thể vừa đá chân vừa ngâm nga theo vài câu.
Nên Diệp Thu cũng nhớ ca từ và làn điệu bài hát này, điều quan trọng hơn là, Diệp Thu nghe ra được, bài hát này là Nhiễm Đông Dạ viết cho mình, là bài hát thuộc về họ. Mặc dù ngoài mặt không thừa nhận, nhưng trong lòng, cũng có cảm tình đặc biệt với bài hát này.
Đương nhiên, bài hát này là bài hát trữ tình tiết tấu nhẹ nhàng, giống như: "Mùa đông tới Đài Bắc ngắm mưa" của Mạnh Đỉnh Vi, nhẹ nhàng man mác, lại chứa chan tình cảm. Ca từ bài hát trong sáng, nhưng hát lên lại rất khó, người bình thường rất khó hát ra ý vị này.
Vương Chính cũng là một cao thủ chơi nhạc, tất nhiên biết độ khó của bài hát này. Đặc biệt là âm cao của đoạn cuối, cho dù là hắn hát cũng thường xuyên bị lạc giọng.
Lúc trước còn nghi hoặc sao lại đưa mic cho hắn, bây giờ nghe thây hắn tự tìm con đường chết, chọn bài hát đó, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy may mắn, định lát nữa khi hắn hát xong, mình sẽ là một "chuyên gia phê bình" sẽ không hề nể tình chỉ ra những chỗ sai trong bài hát, khiến hắn xấu mặt.
Tên ngốc, không phải ai cũng có thể hát để tán gái. Vương Chính tự phụ thầm nghĩ, hắn mới là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Âm nhạc chậm rãi vang lên, ánh mắt Diệp Thu chuyển tới mặt Lam Khả Tâm, cười cười với cô, sau đó giơ míc nhẹ giọng cất tiếng hát.
Nếu như em không nhìn nhiều.
Sẽ không chờ được tới khi anh xuất hiện.
Nếu em quay người sớm hơn một khắc.
Chúng ta lại sát vai trong lòng chỉ có nỗi nhớ lặng yên…
Giải thích ca từ này chính là Diệp Thu cứu Nhiễm Đông Dạ, sau đó học thói quen của chú Lôi Phong làm chuyện tốt không để lại tên, vỗ vỗ vai rồi đi. Nhưng một cô gái từng được cứu lại cứ ghi nhớ hắn trong lòng, hơn nữa còn ghi lại người tốt việc tốt của hắn vào nhật ký. Nhiều năm sau, hai người ngẫu nhiên gặp lại nhau, niềm vui trong lòng cô gái với hoài niệm vận mệnh đó không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ.
Diệp Thu cũng là một trong những người đương sự phía sau câu chuyện này, nên hắn có thể nắm rõ tình cảm muốn biểu đạt trong lòng Nhiễm Đông Dạ. Lúc hắn vừa mở miệng nói bài hát này, người trong phòng đều bị hắn hù.
Trình độ chuyên nghiệp, hoàn toàn là trình độ chuyên nghiệp.
Cho dù đích thân Nhiễm Đông Dạ tới biểu diễn bài này cũng chỉ tới mức này.
Lam Khả Tâm vẻ mặt dịu dàng nhìn Diệp Thu, cảm thấy mình sắp tan chảy rồi. Đối với cô mà nói, Diệp Thu có thể trở về từ Hồng Kong đón sinh nhật cùng cô đã là món quá sinh nhật tuyệt nhất rồi. Nhưng, anh lại muốn cầm míc hát tình ca cho mình.
Lam Khả Tâm luôn thấp thỏm không yên tâm cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Chờ đợi cùng mong đợi của mình cuối cùng cũng có kết quả buôn. Cô luôn cho rằng Diệp Thu không thích mình, nếu không sao anh lại chưa bao giờ nói mình là bạn gái anh ấy?
Giờ khắc này, mọi nghi hoặc đều được giải quyết rõ ràng. Anh ấy thích mình, Lam Khả Tâm có thể cảm nhận được điều đó.
Trừ Lam Khả Tâm ra, những người khác trong phòng đều ôm bầu không khí với trình độ biểu diễn cao của Diệp Thu, mặc dù bọn họ không phải là minh tinh, nhưng đa số đều là ca sỹ hát trong quán bar, trình độ cũng chưa chắc đã thua kém những minh tinh kia.
Vốn còn muốn thấy hắn xấu mặt, không ngờ lại bị hắn lấy hết danh tiếng.
Nụ cười trên mắt Vương Chính đọng lại, bưng bia uống ừng ực vài ngụm, nhìn Diệp Thu một cái, lại nhìn Lam Khả Tâm mặt đầy hạnh phúc ngồi trong góc, sắc mặt càng xám xịt.
Với thành tựu trong sự nghiệp của mình, hắn cảm thấy mình bị Lam Khả Tâm từ chối là chuyện vô cùng mắt mặt, cô gái mình không có được, người khác cũng đừng mơ có được, nên trong lòng vô tình hay cố ý muốn nhằm vào Diệp Thu, muốn dẫm hắn dưới chân.
Hắn muốn lấy sự thật chứng minh với Lam Khả Tâm, người đàn ông mà em thích, thật ra là một bãi". . . "
Người buồn phiền nhất lúc này phải kể tới Minh Hạo. Mặc dù hắn không biết hát, nhưng hắn biết nghe hát. Khả năng của Diệp Thu hắn rất rõ. Hơn nữa đám người bên cạnh vừa nãy còn ồn ào bây giờ lại vẻ mặt kinh ngạc chú tâm nghe tên này hát.
Một hơi uống hết bia trong tay, lại mở một lon, rượu này thật đắng.
Hôm nay cho dù thế nào, nhất định phải dìm tên này xuống, nếu không, mình sẽ không còn hi vọng gì nữa.
Lăng Phỉ ngồi bên cạnh Minh Hạo, nhận thấy buồn bực trong lòng hắn, dựa cơ thể mềm mại của mình về phía hắn, duỗi cổ bên tai hắn nói: "Anh Hạo, đừng tức giận, anh ta cũng chỉ biết hát bài đó thôi, các mặt khác đâu thể so với anh được? "
Lúc nói chuyện, Lăng Phỉ còn cố ý chỉ hộp quà lớn Lam Khả Tâm ôm trong lòng.
Lăng Phỉ cũng là một tiểu mỹ nhân, thuộc kiểu con gái gợi cảm, ngực cao vút, thuộc loại hình có thể sinh con. Lúc cô dựa gần, mùi thơm trên cơ thể xen lẫn mùi nước hoa thoang thoảng, lại khiến Minh Hạo cảm thấy rất dễ chịu. Lúc trước, sao mình chưa từng phát hiện ra cô cũng rất nữ tính nhỉ?
Lăng Phỉ như không nhận ra, ghé người vào vai hắn, cơ thể dựa vào bên tai hắn nói chuyện, khiến phần dưới Minh Hạo cũng có phản ứng, "chú em" giống như đánh tiết gà bỗng chốc dựng thẳng lên.
Minh Hạo nhìn Lăng Phỉ một cái, vừa vặn có thể nhìn thấy phần thịt lớn trắng nõn trong cổ áo hình chữ V của cô, trong đầu khẽ nhúc nhích, vội vã quay mặt.
Hắn rõ mục đích của mình là cô gái thế nào. Con gái như Lăng Phỉ nếu có cơ hội chơi bời, chứ không thể cưới làm vợ, mình chỉ thích cô ấy mà thôi.
Đối với Lam Khả Tâm, đó chính là tình yêu đích thực.
Minh Hạo hiểu ý của cô, gật gật đầu tán thành. Lăng Phỉ thấy trong mắt Minh Hạo vẫn không lộ ra chút yêu thích hay tình dục nào với mình, trong lòng khó tránh khỏi có phần thất vọng. Điều kiện gia đình cô không tốt, phải dựa vào chính mình để thực hiện lý tưởng đời mình.
Diệp Thu hát xong, trong phòng vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm. Ngoài Lam Khả Tâm và Minh Hạo để thể hiện độ lượng của mình, những người khác cũng vỗ tay tượng trưng vài cái, sau đó ai nấy quay đi nói chuyện uống rượu.
Bọn họ cần dùng hành động nói Diệp Thu, ngươi đừng hát nữa, hát chẳng lọt tai chút nào, mặc dù vừa nãy bọn họ nghe hát rất nhập tâm.