Thái độ của Lam Khả Tâm khiến những người có dụng tâm khác đều đưa mắt nhìn nhau, không phải chỉ là một đống lá phong rách sao? Đáng để cô kích động vậy sao?
Bọn họ không hiểu câu chuyện bên trong, tất nhiên sẽ không hiểu búp bê lá phong này đáng giá thế nào đối với Lam Khả Tâm.
Với cô mà nói, cô thích nó còn hơn bất cứ châu báu xa xỉ nhất thế giới này.
Sắc mặt Minh Hạo khó coi đến cực điểm, trừng mắt nhìn cô gái mình yêu nhào vào lòng nghười đàn ông khác, cảm giác này như tim bị dùi đâm, đau đớn khiến cơ thể quằn quại lại.
Hơn nữa mọi người trong phòng này đều biết, Lam Khả Tâm là cô gái hắn yêu thích. Bây giờ, cô gái này đang được người khác ôm trong lòng, đây không phải là mất mặt trước đám đông sao?
"Anh Hạo, thời gian còn dài, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. "Vương Chinh đứng trước Minh Hạo, trong mắt cũng đang phun lửa.
"Nào, uống rượu"Minh Hạo mệt mỏi ngồi xuống bưng bia chạm cốc với Vương Chinh, sau đó uống ừng ực.
Choang! Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tôn Diệu Uy nghênh ngang đi vào, chẳng để ý đến sự tồn tại của người khác, đi thẳng tới trước mặt em họ Minh Hạo, cười ha ha ôm vai hắn nói: "Sao rồi, hôm nay là sinh nhật cô gái của cậu, sao một mình ngồi đây uống rượu giải sầu? "
" Cô gái của em". Trái tim của Minh Hạo lại đau nhói, gượng cười nói: "Đâu phải là cô gái của em, cô ấy thích người khác".
Ánh mặt Tôn Khả Uy tìm Lam Khả Tâm trong phòng, trong ánh mắt lại hiện ra cảm giác vui sướng. Cô gái yếu đuối này nếu bị ấn ngã trên giường, rên rỉ lâu dài nhẹ nhàng chắc chắn sẽ khiến người ta máu nóng sôi tràn. Đáng tiếc, cô ta là cô gái em họ mình để ý trước.
"Sao? Cô ta có người đàn ông khác? "Tôn Diệu Uy nhếch miệng hỏi, nét mặt rất không vui.
"Đó không phải sao? "Minh Hạo hất cằm chỉ chỗ Diệp Thu, phiền muộn nói.
"Từ đâu tới thế? "
"Tới con khỉ"Minh Hạo khinh thường nói: "biết quà sinh nhật tặng bạn gái là cái gì không, một con búp bê làm từ lá phong".
"Mẹ kiếp, dám tranh con gái với em họ ta, hắn không sống yên được đâu. Anh đi đập hắn" Tôn Diệu Uy nói, muốn đứng dậy tới đánh người.
"Anh họ" Minh Hạo kéo Tôn Diệu Uy lại, nói: "Đừng kích động, không phải vấn đề cướp hay không cướp con gái, mà bây giờ họ đã là tình nhân, đấm đá không giải quyết được vấn đề. Nếu đánh hắn, Khả Tâm sẽ tha thứ cho em sao? "
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Minh Hạo không thể không thừa nhận sự thật này, bọn họ đã là tình nhân rồi, mình tới chậm một bước.
Tôn Diệu Uy lại hung ác nhìn Diệp Thu một cái, vì Diệp Thu quay lưng về phía hắn , ánh đèn trong phòng lại rất tối, hắn không thể nhận ra Diệp Thu. Tất nhiên, cho dù nhận ra hắn cũng không tin. Vì lúc đó Diệp Thu ở Danh Dương Thiên vung tiền như rác mở một cửa tiệm . Bây giờ người tặng bạn gái lá phong nát làm quà sinh nhật với hắn sao có thể là cùng một người.
Thấp giọng nói bên tai Minh Hạo: " Em họ, không phải anh đã nói em, có trăm nghìn cách để có được phụ nữ, hà tất phải tốn sức như vậy, muốn cô nào thì tiến vào, muốn thế nào thì chơi thế đó, có cần anh giúp không? Hôm nay ra ngoài chơi, vừa may trên người có mang hàng".
Minh Hạo lắc đầu nói: "Anh họ, anh biết tính em mà, cô gái có được như thế em không cần".
"Tiểu tử ngươi thật biết giả bộ trong sáng" Tôn Diệu Uy giận. Ngẫm nghĩ lại nói: "Hay là chúng ta điều tiểu tử đó đi ăn cơm tù vài năm? "
Minh Hạo suy nghĩ đưa mắt nhìn xung quanh, thấy bọn họ đều đang hát hò rượu chè, không ai chú ý đến bên này, nhỏ tiếng hỏi: " Thế là thế nào? "
Nhìn thấy tâm tư của em họ, Tôn Diệu Uy khoe khoang một hồi ra vẻ người từng trải nói: "Em họ à, em còn non quá, không biết mấy năm nay em ra ngoài sống kiểu gì nữa. Đó là một trong những thủ đoạn giành phụ nữ thường dùng, em lại không biết. "
"Em không biết thật"Minh Hạo gượng cười lắc đầu, hắn tốt nghiệp xong liền nhờ quan hệ của gia đình mở công ty và quán bar, không có cơ hội tiếp xúc với những thứ đen tối như vậy.
Tôn Diệu Uy thì thầm bên tai Minh Hạo một hồi, giải thích chán chê, Ninh Hạo nghe xong mà trợn mắt, há miệng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Anh họ, thế có phải quá nham hiểm rồi không? "Minh Hạo kinh ngạc hỏi
"Nham hiểm? Không độc ác không phải trượng phu, là tự tiểu tử đó không biết người biết ta, cũng không trách người khác được. Biết Trương thiếu gia không? Hắn cũng có được nhờ cách này. Đầu tiên đưa bạn trai của cô gái đó vào trong lao, rồi hứa hẹn đưa hắn ra khỏi lao. Cô gái đó đã chủ động trèo lên giường của hắn. Lần trước hắn còn tặng anh chơi hai ngày, thật là thượng hạng, hì hì". Trên mặt Trương Diệu Uy hiện lên nụ cười tục tiễu nói.
"Nhưng như vậy…. . "Minh Hạo động lòng, nhưng thủ đoạn này quá độc ác, hắn hơi phân vân.
"Đừng nhưng nữa, anh quen thuộc Thủy Tinh Cung, chuyện này giao cho anh làm. Tôn Diệu Uy cắt ngang lời của em họ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Để không làm người khác lo lắng, lúc hắn rời đi thậm chí không liếc mắt tới chỗ Diệp Thu ngồi.
Trái lại Diệp Thu lại nhận ra Tôn Diệu Uy, không ngờ Minh Hạo lại biết kẻ ngốc này. Ánh mắt khác thường của hắn, mặc dù trong phòng ánh đèn mờ tối, hơn nữa vì mấy người nghiện thuốc đang hút thuốc nhả khói mù mịt cũng không hề ảnh hưởng tới việc hắn nhìn thấy biểu hiện củ hai người đó.
"Diệp Thu, nếu anh không thích nơi này, chúng ta rời khỏi đây đi. "Lam Khả tâm ghé vào lòng của Diệp Thu, nhỏ tiếng nói với Diệp Thu.
"Không cần ăn bánh ga tô sao? "Diệp Thu chỉ xe bánh trong góc cười hỏi, hắn biết đó chắc chắn là chuẩn bị cho Lam Khả Tâm, mười hai giờ đêm cắt bánh ga tô.
"Không ăn" Lam Khả Tâm lắc đầu.
Diệp Thu suy nghĩ rồi nói: "Đợi chút nữa đi, xem ra bánh cũng không tệ, chúng ta không được lãng phí.
Diệp Thu không muốn rời đi nhanh như vậy, có những thứ hắn muốn cho sớm bại lộ ra đi, đừng để khi mình đi Hồng K ông rồi mới lộ ra. Nếu vậy thì muộn rồi.
"Um, anh nói thế nào thì thế đó"Lam Khả Tâm gật đầu dịu dàng.
Trong đầu Diệp Thu suy nghĩ, nếu Khả Tâm cả người nằm trên giường, vô cùng e thẹn nói "Anh nói thế nào thì thế đó"Đó là tình cảnh động lòng ngườ biết bao?
Hai người ôm nhau nhỏ tiếng nói chuyện, nói chuyện xong, tiếng ầm ĩ bên ngoài không dứt bên tai lại bị họ tự động loại bỏ, trong mắt chỉ nhìn thấy nhau, giống như có một khoảng trời độc lập.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi của Diệp Thu vang lên, hắn lấy ra xem mới ấn nút nghe máy.
Sau khi nghe giọng nói của đối phương, ánh sáng lóe lên trong mắt Diệp Thu, sau đó lại nhanh chóng trở về như bình thường.
Vỗ vỗ đầu Lam Khả Tâm nói: "Anh vào toilet chút, sẽ quay lại nhanh thôi. "
"Um" Lam Khả Tâm ngồi dậy khỏi lòng hắn có chút lưu luyến không rời.
Lúc Diệp Thu ra khỏi phòng, trong hành lang đã có một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa đợi hắn, sau khi thấy hắn đi ra liền đi thẳng tới phía trước. Diệp Thu đi theo phía sau, cho tới khi đi tới một phòng cuối hành lang, cô gái lách người đi vào, Diệp Thu cũng đi vào trong.
Trương Thắng ngồi trên sofa trong phòng, đang hưởng thụ ly rượu nho trên tay, thấy Diệp Thu đi vào vội đứng dậy cười nói: "Biết Diệp thiếu gia vào phòng đó, đã cố ý tới dặn phục vụ chú ý tới tình hình bên đó, không ngờ đúng là có chút vấn đề".
Hà Khâm là chị ba cùng phòng ký túc của Nhiễm Đông Dạ, nhưng đã nghỉ học lâu rồi. Bây giờ là người phụ trách của Thủy Tinh Cung, năng lực cực kỳ xuất chúng. Tính cách của cô gái này vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa làm người xử lý công việc vô cùng khéo léo, giống như bẩm sinh đã thích hợp dốc sức cho nơi này vậy.
Hà Khâm mặt đồng phục màu đen, tóc xoăn thân hình đầy đặn, khí chất xuất chúng, sau khi nghe lời của Trương Thắng , cười nói với Diệp Thu: "Đúng là câu được môt con cá lớn rồi. Tiểu Lý, nói lại chuyện cậu gặp phải hôm nay đi. "
Một nam nhân viên mặc tây phục màu đen đứng trong góc phòng, nghe lời Hà Khâm liền lập tức trả lời: "Vâng, quản lý".
Lại quay người, vẻ mặt cung kính nhìn Diệp Thu nói: " Là thế này, vừa nãy, lúc tôi đi ở hành lang, Tôn thiếu gia đột nhiên kéo tôi tới bên cửa thoát hiểm, sau đó giao cho tôi một thứ, bảo tôi vào trong nhân cơ hội đặt trong túi của một người. Giám đốc giao phó phải phục vụ đặc biệt với phòng đó, bất cứ chuyện gì cũng phải báo lại với cô, nên tôi không dám tự ý hành động".
Diệp Thu gật đầu, biết người mà hắn nói tới chắc chắn là chỉ mình. Ánh mắt chuyển tới túi bột màu trắng nằm trên bàn trà. Diệp Thu biết, nếu thứ này đúng là được bọn họ đặt trên người mình, hơn nữa lại bị người ta báo cảnh sát tới lục soát, e là đời này cũng xong rồi.
Diệp Thu vỗ vỗ vai tiểu Lý cười hỏi: "Cậu rất thân với Tôn thiếu gia đó? "
"Hắn là khách quen của Thủy Tinh Cung, thường cho tôi tiền bo để tôi làm chân chạy gì đó cho hắn", tiểu Lý lo lắng giải thích: " Lần này hắn cho tôi một vạn".
Tiểu Lý vừa nói, vừa rút số tiền nhân dân tệ mới cứng trong túi ra. Hắn tất nhiên nhìn ra được, ngay cả giám đốc của mình cũng vô cùng tôn kính người thanh niên còn trẻ tuổi này.
"Ưh, cậu làm rất tốt" DiệpThu khen ngợi nói: "tiền này cậu cầm đi".
Lại quay sang nhìn Hà Khâm và Trương Thắng hỏi: " Có chứng cứ chứng minh tiếp xúc giữa tên họ Tôn đó và tiểu Lý không? "
Hà Khâm suy nghĩ nói: "Căn cứ xác thực của tiểu Lý là một, còn nữa, chúng ta cũng đặt máy quay ở đường thoát hiểm, anh biết mà là đề phòng cảnh sát đột ngột tới kiểm tra hoặc có người trà trộn vào. "
"Như vậy là đủ rồi"Diệp Thu gật đầu nói: "Để tiểu Lý làm theo dặn dò của hắn đi".
Nhìn đống bột màu trắng trên bàn, khóe miệng hiện lên nụ cười khác thường, nói: "Số này còn hơi ít chút, thêm nữa vào".
"Bọn họ bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa" Diệp Thu cười nhạt nói.
Thái độ của Lam Khả Tâm khiến những người có dụng tâm khác đều đưa mắt nhìn nhau, không phải chỉ là một đống lá phong rách sao? Đáng để cô kích động vậy sao?
Bọn họ không hiểu câu chuyện bên trong, tất nhiên sẽ không hiểu búp bê lá phong này đáng giá thế nào đối với Lam Khả Tâm.
Với cô mà nói, cô thích nó còn hơn bất cứ châu báu xa xỉ nhất thế giới này.
Sắc mặt Minh Hạo khó coi đến cực điểm, trừng mắt nhìn cô gái mình yêu nhào vào lòng nghười đàn ông khác, cảm giác này như tim bị dùi đâm, đau đớn khiến cơ thể quằn quại lại.
Hơn nữa mọi người trong phòng này đều biết, Lam Khả Tâm là cô gái hắn yêu thích. Bây giờ, cô gái này đang được người khác ôm trong lòng, đây không phải là mất mặt trước đám đông sao?
"Anh Hạo, thời gian còn dài, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. "Vương Chinh đứng trước Minh Hạo, trong mắt cũng đang phun lửa.
"Nào, uống rượu"Minh Hạo mệt mỏi ngồi xuống bưng bia chạm cốc với Vương Chinh, sau đó uống ừng ực.
Choang! Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tôn Diệu Uy nghênh ngang đi vào, chẳng để ý đến sự tồn tại của người khác, đi thẳng tới trước mặt em họ Minh Hạo, cười ha ha ôm vai hắn nói: "Sao rồi, hôm nay là sinh nhật cô gái của cậu, sao một mình ngồi đây uống rượu giải sầu? "
" Cô gái của em". Trái tim của Minh Hạo lại đau nhói, gượng cười nói: "Đâu phải là cô gái của em, cô ấy thích người khác".
Ánh mặt Tôn Khả Uy tìm Lam Khả Tâm trong phòng, trong ánh mắt lại hiện ra cảm giác vui sướng. Cô gái yếu đuối này nếu bị ấn ngã trên giường, rên rỉ lâu dài nhẹ nhàng chắc chắn sẽ khiến người ta máu nóng sôi tràn. Đáng tiếc, cô ta là cô gái em họ mình để ý trước.
"Sao? Cô ta có người đàn ông khác? "Tôn Diệu Uy nhếch miệng hỏi, nét mặt rất không vui.
"Đó không phải sao? "Minh Hạo hất cằm chỉ chỗ Diệp Thu, phiền muộn nói.
"Từ đâu tới thế? "
"Tới con khỉ"Minh Hạo khinh thường nói: "biết quà sinh nhật tặng bạn gái là cái gì không, một con búp bê làm từ lá phong".
"Mẹ kiếp, dám tranh con gái với em họ ta, hắn không sống yên được đâu. Anh đi đập hắn" Tôn Diệu Uy nói, muốn đứng dậy tới đánh người."Anh họ" Minh Hạo kéo Tôn Diệu Uy lại, nói: "Đừng kích động, không phải vấn đề cướp hay không cướp con gái, mà bây giờ họ đã là tình nhân, đấm đá không giải quyết được vấn đề. Nếu đánh hắn, Khả Tâm sẽ tha thứ cho em sao? "
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Minh Hạo không thể không thừa nhận sự thật này, bọn họ đã là tình nhân rồi, mình tới chậm một bước.
Tôn Diệu Uy lại hung ác nhìn Diệp Thu một cái, vì Diệp Thu quay lưng về phía hắn , ánh đèn trong phòng lại rất tối, hắn không thể nhận ra Diệp Thu. Tất nhiên, cho dù nhận ra hắn cũng không tin. Vì lúc đó Diệp Thu ở Danh Dương Thiên vung tiền như rác mở một cửa tiệm . Bây giờ người tặng bạn gái lá phong nát làm quà sinh nhật với hắn sao có thể là cùng một người.
Thấp giọng nói bên tai Minh Hạo: " Em họ, không phải anh đã nói em, có trăm nghìn cách để có được phụ nữ, hà tất phải tốn sức như vậy, muốn cô nào thì tiến vào, muốn thế nào thì chơi thế đó, có cần anh giúp không? Hôm nay ra ngoài chơi, vừa may trên người có mang hàng".
Minh Hạo lắc đầu nói: "Anh họ, anh biết tính em mà, cô gái có được như thế em không cần".
"Tiểu tử ngươi thật biết giả bộ trong sáng" Tôn Diệu Uy giận. Ngẫm nghĩ lại nói: "Hay là chúng ta điều tiểu tử đó đi ăn cơm tù vài năm? "
Minh Hạo suy nghĩ đưa mắt nhìn xung quanh, thấy bọn họ đều đang hát hò rượu chè, không ai chú ý đến bên này, nhỏ tiếng hỏi: " Thế là thế nào? "
Nhìn thấy tâm tư của em họ, Tôn Diệu Uy khoe khoang một hồi ra vẻ người từng trải nói: "Em họ à, em còn non quá, không biết mấy năm nay em ra ngoài sống kiểu gì nữa. Đó là một trong những thủ đoạn giành phụ nữ thường dùng, em lại không biết. "
"Em không biết thật"Minh Hạo gượng cười lắc đầu, hắn tốt nghiệp xong liền nhờ quan hệ của gia đình mở công ty và quán bar, không có cơ hội tiếp xúc với những thứ đen tối như vậy.
Tôn Diệu Uy thì thầm bên tai Minh Hạo một hồi, giải thích chán chê, Ninh Hạo nghe xong mà trợn mắt, há miệng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Anh họ, thế có phải quá nham hiểm rồi không? "Minh Hạo kinh ngạc hỏi
"Nham hiểm? Không độc ác không phải trượng phu, là tự tiểu tử đó không biết người biết ta, cũng không trách người khác được. Biết Trương thiếu gia không? Hắn cũng có được nhờ cách này. Đầu tiên đưa bạn trai của cô gái đó vào trong lao, rồi hứa hẹn đưa hắn ra khỏi lao. Cô gái đó đã chủ động trèo lên giường của hắn. Lần trước hắn còn tặng anh chơi hai ngày, thật là thượng hạng, hì hì". Trên mặt Trương Diệu Uy hiện lên nụ cười tục tiễu nói.
"Nhưng như vậy…. . "Minh Hạo động lòng, nhưng thủ đoạn này quá độc ác, hắn hơi phân vân.
"Đừng nhưng nữa, anh quen thuộc Thủy Tinh Cung, chuyện này giao cho anh làm. Tôn Diệu Uy cắt ngang lời của em họ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Để không làm người khác lo lắng, lúc hắn rời đi thậm chí không liếc mắt tới chỗ Diệp Thu ngồi.
Trái lại Diệp Thu lại nhận ra Tôn Diệu Uy, không ngờ Minh Hạo lại biết kẻ ngốc này. Ánh mắt khác thường của hắn, mặc dù trong phòng ánh đèn mờ tối, hơn nữa vì mấy người nghiện thuốc đang hút thuốc nhả khói mù mịt cũng không hề ảnh hưởng tới việc hắn nhìn thấy biểu hiện củ hai người đó.
"Diệp Thu, nếu anh không thích nơi này, chúng ta rời khỏi đây đi. "Lam Khả tâm ghé vào lòng của Diệp Thu, nhỏ tiếng nói với Diệp Thu.
"Không cần ăn bánh ga tô sao? "Diệp Thu chỉ xe bánh trong góc cười hỏi, hắn biết đó chắc chắn là chuẩn bị cho Lam Khả Tâm, mười hai giờ đêm cắt bánh ga tô.
"Không ăn" Lam Khả Tâm lắc đầu.
Diệp Thu suy nghĩ rồi nói: "Đợi chút nữa đi, xem ra bánh cũng không tệ, chúng ta không được lãng phí.
Diệp Thu không muốn rời đi nhanh như vậy, có những thứ hắn muốn cho sớm bại lộ ra đi, đừng để khi mình đi Hồng K ông rồi mới lộ ra. Nếu vậy thì muộn rồi.
"Um, anh nói thế nào thì thế đó"Lam Khả Tâm gật đầu dịu dàng.
Trong đầu Diệp Thu suy nghĩ, nếu Khả Tâm cả người nằm trên giường, vô cùng e thẹn nói "Anh nói thế nào thì thế đó"Đó là tình cảnh động lòng ngườ biết bao?
Hai người ôm nhau nhỏ tiếng nói chuyện, nói chuyện xong, tiếng ầm ĩ bên ngoài không dứt bên tai lại bị họ tự động loại bỏ, trong mắt chỉ nhìn thấy nhau, giống như có một khoảng trời độc lập.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi của Diệp Thu vang lên, hắn lấy ra xem mới ấn nút nghe máy.
Sau khi nghe giọng nói của đối phương, ánh sáng lóe lên trong mắt Diệp Thu, sau đó lại nhanh chóng trở về như bình thường. Nguồn:
Vỗ vỗ đầu Lam Khả Tâm nói: "Anh vào toilet chút, sẽ quay lại nhanh thôi. "
"Um" Lam Khả Tâm ngồi dậy khỏi lòng hắn có chút lưu luyến không rời.
Lúc Diệp Thu ra khỏi phòng, trong hành lang đã có một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa đợi hắn, sau khi thấy hắn đi ra liền đi thẳng tới phía trước. Diệp Thu đi theo phía sau, cho tới khi đi tới một phòng cuối hành lang, cô gái lách người đi vào, Diệp Thu cũng đi vào trong.
Trương Thắng ngồi trên sofa trong phòng, đang hưởng thụ ly rượu nho trên tay, thấy Diệp Thu đi vào vội đứng dậy cười nói: "Biết Diệp thiếu gia vào phòng đó, đã cố ý tới dặn phục vụ chú ý tới tình hình bên đó, không ngờ đúng là có chút vấn đề".
Hà Khâm là chị ba cùng phòng ký túc của Nhiễm Đông Dạ, nhưng đã nghỉ học lâu rồi. Bây giờ là người phụ trách của Thủy Tinh Cung, năng lực cực kỳ xuất chúng. Tính cách của cô gái này vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa làm người xử lý công việc vô cùng khéo léo, giống như bẩm sinh đã thích hợp dốc sức cho nơi này vậy.
Hà Khâm mặt đồng phục màu đen, tóc xoăn thân hình đầy đặn, khí chất xuất chúng, sau khi nghe lời của Trương Thắng , cười nói với Diệp Thu: "Đúng là câu được môt con cá lớn rồi. Tiểu Lý, nói lại chuyện cậu gặp phải hôm nay đi. "
Một nam nhân viên mặc tây phục màu đen đứng trong góc phòng, nghe lời Hà Khâm liền lập tức trả lời: "Vâng, quản lý".
Lại quay người, vẻ mặt cung kính nhìn Diệp Thu nói: " Là thế này, vừa nãy, lúc tôi đi ở hành lang, Tôn thiếu gia đột nhiên kéo tôi tới bên cửa thoát hiểm, sau đó giao cho tôi một thứ, bảo tôi vào trong nhân cơ hội đặt trong túi của một người. Giám đốc giao phó phải phục vụ đặc biệt với phòng đó, bất cứ chuyện gì cũng phải báo lại với cô, nên tôi không dám tự ý hành động".
Diệp Thu gật đầu, biết người mà hắn nói tới chắc chắn là chỉ mình. Ánh mắt chuyển tới túi bột màu trắng nằm trên bàn trà. Diệp Thu biết, nếu thứ này đúng là được bọn họ đặt trên người mình, hơn nữa lại bị người ta báo cảnh sát tới lục soát, e là đời này cũng xong rồi.
Diệp Thu vỗ vỗ vai tiểu Lý cười hỏi: "Cậu rất thân với Tôn thiếu gia đó? "
"Hắn là khách quen của Thủy Tinh Cung, thường cho tôi tiền bo để tôi làm chân chạy gì đó cho hắn", tiểu Lý lo lắng giải thích: " Lần này hắn cho tôi một vạn".
Tiểu Lý vừa nói, vừa rút số tiền nhân dân tệ mới cứng trong túi ra. Hắn tất nhiên nhìn ra được, ngay cả giám đốc của mình cũng vô cùng tôn kính người thanh niên còn trẻ tuổi này.
"Ưh, cậu làm rất tốt" DiệpThu khen ngợi nói: "tiền này cậu cầm đi".
Lại quay sang nhìn Hà Khâm và Trương Thắng hỏi: " Có chứng cứ chứng minh tiếp xúc giữa tên họ Tôn đó và tiểu Lý không? "
Hà Khâm suy nghĩ nói: "Căn cứ xác thực của tiểu Lý là một, còn nữa, chúng ta cũng đặt máy quay ở đường thoát hiểm, anh biết mà là đề phòng cảnh sát đột ngột tới kiểm tra hoặc có người trà trộn vào. "
"Như vậy là đủ rồi"Diệp Thu gật đầu nói: "Để tiểu Lý làm theo dặn dò của hắn đi".
Nhìn đống bột màu trắng trên bàn, khóe miệng hiện lên nụ cười khác thường, nói: "Số này còn hơi ít chút, thêm nữa vào".
"Bọn họ bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa" Diệp Thu cười nhạt nói.