"Lạc Khắc, mày là đồ con lợn, dám dẫn người bắt ta..... xem ta thu thập mày thế nào!" Tư lỵ á hổn hển kêu lên, trong phòng chật hẹp, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.
Lạc Khắc trán đổ đầy mồ hôi hột, trên mặt cũng bầm dập, khóe mắt còn bị người ta cào rách, nhưng không dám có một câu oán hận, ai bảo ông chủ giao cho hắn chuyện phiền toái này chứ?
"Ông chủ, tiểu thư đã được đưa về." Lạc Khắc đẩy cưa phòng làm việc ra, báo cáo với Congo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Đưa vào đi." Congo sắc mặt âm trầm hô.
Lạc Khắc nghiêng mình, liền có hai người áo đên kéo Tư Lỵ Á đi vào. Hai người này cũng không khác gì Lạc Khắc, trên mặt bầm bập, âu phục xộc xệch, hiển nhiên họ cũng biết thân phận Tư Lỵ Á nên không dám thô bạo.
"Cha, cha vì sao bắt con?" Tư Lỵ Á thấy Congo, ủy khuất trong lòng bùng nổ, đau xót khóc ào lên.
Khuôn mặt vốn hồng hào của Tư Lỵ Á bỗng biến thành tái nhợt, tóc tai rối loạn, y phục nhăn thành một đoàn, như là đã lâu chưa có tắm rửa qua, mấy ngày nay, nàng mệt mỏi thực sự.
Đâu tiên là người đàn ông mình thích bị người khác vu oan hãm hại, toàn bộ báo chí trên thế giới đều đăng tin hắn có một bạn gái có bối cảnh là hắc bang. Cái đên đủi nhất là, kế hoạch báo thù của họ thất bại, CORA cùng nàng đến tìm cha để nhờ cha giúp đõ, lại bị cha cho đứng ngoài cửa, buổi chiều cùng ngày, CORA từ tháp chuông cáo nhất Ma cao nhảy xuống tự sát thân vong.
Không ngờ người cha sinh ra mình lại phái người tới bắt chính mình, lẽ nào, cha không yêu thương mình nữa?
Biết việc này còn có Phí Tường và Nhân Long, bọn họ từ tư liệu của Diệp Thu đưa tới đều biết, Congo có sáu người con, nhưng yêu thương nhất là đứa con gái này. Bọn họ bảo hắn giao người, hắn nhất định từ chối, như vậy, cho dù mình dùng chiêu thức nào đối phó với hắn cũng không có tác dụng.
Congo đi tới trước mặt Tư Lỵ Á, thấy con gái khóc thương tâm như thế, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, nhẹ vén tóc của con gái, rút khăn từ trong túi giúp nàng lau nước mắt trên mặt, nhẹ giọng hỏi: "Tư Lỵ Á, con có phải phái đám CORA đi làm vài chuyện?"
"Cha, Ra đã chết, bị người ta bức chết, hắn sao có thể nhảy lầu? Nhất định là bị người ta xô xuống.... cha cha phải giúp hắn báo thù." Tư Lỵ Á cầm tay cha nói, nàng không tin CORA thực sự tự sát, năn nỉ cha báo thù cho hắn, nhưng cha không chút phản ứng.
"Tư Lỵ Á, trả lời cha một vấn đề, con có phải phái đám CORA đi làm việc?" Congo không trả lời, hỏi tiếp.
"Vâng, hắn nói muốn đối phó với một người, nên con phái người đi giúp hắn." Tư Lỵ Á gật đầu nói.
"Được rồi, nín đi, gia tộc Duy Thác chúng ta không dễ dàng khóc như vậy." Cương Quả xoa vai con gái, an ủi nói.
Đợi cho con gái nín khóc, Congo kéo tay con gái tới trước mặt Phí Tường, nói: "Nó thừa nhận đã phái người đi làm việc, xử lý nó thế nào, các người tùy ý."
Nói xong buông tay Tư Lỵ Á, tuyệt đối là bộ dạng mặc người xử trí.
Phí Tường cùng Nhân Long liếc mắt nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc.
Đây là phong phạm lão đại xã hội đen ở Mỹ sao? Vì lợi ích, ngay cả đứa con mình yêu thương nhất cũng hi sinh?
"Cha không thế nói thế, Tư Lỵ Á là đứa con cha yêu thích nhất a." Cơ Nặc la lớn, muốn tiến lên kéo tay em gái.
"Lôi nó ra ngoài." Congo nói, lập tức có hai người áo đen tiến lên, lôi Cơ Nặc ra ngoài.
Phí Tường rút điếu xì gà đưa một điếu cho Nhân Long, tự châm cho mình một điếu, hít một hơi sâu, sau đó vỗ tay.
"Tuyệt, thực sự là tuyệt, tôi thực sự kính nể sự tàn nhẫn của Congo tiên sinh." Phí Tương tươi cười nói: "Ông chủ chúng tôi nói, trả thù chỉ làm tổn thất người của mình, biện pháp hay nhất chính là khiến hắn trở thành hai bàn tay trắng. Cường Quả tiên sinh, mọi người đều là người thông minh, hẳn là ông biết chúng tôi muốn cái gì. Ông có biết, con gái ông sống hay chết đối với chúng tôi không có nghĩa gì."
"Oan có đầu, nợ có chủ, nếu các người không muốn trả thù Tư Lỵ Á, ta cảm tạ các người, nhưng sòng bạc ta sẽ không bán, Ma Cao là một nước dân chủ, ta tin rằng chính phủ đảm bảo an toàn cho tài sản của mình." Congo lạnh băng nói.
"Nước Mỹ cũng là một nước dân chủ, chẳng lẽ sẽ không có ai bị giết?" Nhân Long cũng không để ý, cười ha hả nói.
"Các người đang de dọa? Duy Thác gia tộc chúng ta sẽ không khuất phục bất kì thế lực nào, nếu ta muốn, các người sẽ không ra nổi căn phòng này." Congo hung hăng nhìn Phí Tường, trên người tỏa ra một cố hơi thở nguy hiểm, như là một con dã thú vừa xổ lồng ra ngoài.
Congo vừa dứt lời bốn gã mặc áo đen trong phòng lập tức rút súng ra khỏi lồng ngực, cạch một tiếng mở chốt súng, họng súng nhắm ngay đầu hai người Phí Tường cùng Nhân Long.
Phí Tường chầm chậm dập điếu xì gà đang hút lên mặt bàn, không chút úy kị đứng lên, nhìn Congo nói: "Congo tiên sinh, ông quá xúc động rồi, hoặc nói ông muốn lập uy?"
"Người Hoa Hạ các cậu có một câu, đó là con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người." Congo cười lạnh nói.
"Ồ, chúng ta hiện tại có tính là thỏ không?" Phí Tường xoay người hỏi Nhân Long.
"Cứ coi thế đi." Nhân Long gật đầu.
"Nếu chúng ta không cắn người, có phải sẽ bị người ta khinh thường không?"
Khi nói chuyện, Phí Tường đột nhiên ra tay, nắm tóc Tư Lỵ á che trước mặt mình, Nhân Long rất nhanh nhảy ra sau Phí Tường, như vậy ba người chập thành một đường thẳng, mà Tư Lỵ Á đứng trước nhất thời thành một tấm khiên thịt.
Bộp bộp bộp!
Bốn âm thanh vang lên, bốn tên vệ sĩ của Congo lần lượt ngã ra đất, căn bản không có cơ hội đánh trả. Kỹ thuật bắn súng của Nhân Long vẫn coi là siêu hạng, theo lão nhân đi huấn luyện sát thủ, vượt qua không quá mười người, Nhân Long lại là nhân vật nổi bật trong đó.
Congo cũng là anh hùng sống trên lưỡi dao, thấy bọn họ kéo con gái mình làm tấm chắn, lại nổ súng bắn chết thủ hạ cảu mình nhanh như vậy, thân thể nhanh chóng nhảy tới so pha, tìm một chỗ che chắn cho mình.
Đồng thời hắn cũng mau chóng ấn chuông cảnh báo, gọi người của mình tới.
"Congo tiên sinh, ra ngoài đi, chúng ta nói chuyện tử tế, cho dù ông không úy kị tính mạng mình cũng nên vì con gái và cháu mình mà lo lắng chứ." Phí Tường chế trụ cổ Tư Lỵ á, nói với Congo.
"Congo tiên sinh quả thật ông không để ý, có thể không ngại gọi điện về nhà, cho dù ông có thể giải quyết chúng tôi, thì giai đình ông cũng không nhìn thấy thái dương ngày mai."
Chính lúc này, điện thoại trong túi Congo reo lên.
Không nhấc điện, tay hắn vẫn giữ chặt súng, thần kinh căng lên cảnh giác nghe ngóng, chỉ cần đám Nhân Long hơi thò đầu ra là sẽ xử lý ngay.
Nhưng tay kia hắn đặt điện thoại trên mặt đất, sau đó ấn nút nghe.
"Cha ơi, mau tới cứu con."
"Các người là ai? Muốn làm gì? Cút mau, không ta báo cảnh sát."
"Cứu mạng, cứu mạng, không được."
.........
Trong điện thoại reo lên tiếng kêu cứu không dứt bên tai, Congo có thể tưởng tượng tình trạng trong nhà loạn thế nào.
Từ sô pha đứng dậy, vứt súng ra mặt đất, nói: "Các người thắng."
''Thức thời là trang tuấn kiệt." Phí Tường buông cổ Tư Lỵ á nói: "Congo tiên sinh, chúng ta bàn chuyện làm ăn thôi."
Rầm!
Cảnh cửa được mở ra, đi vào là rất nhiều vệ đội của sòng bạc.
.............
Nhà cách mạng người Đức Martin đã từng nói qua một câu: "Cho dù ta biết toàn bộ thế giới ngày mai sẽ bị hủy diệt, nhưng hôm nay vẫn phải trồng nốt cây con mà ta định trồng."
Câu nói này thể hiện đầy đủ sự nghiêm cẩn cảu người Đức, cùi đầu vào nghiên cứu, không chịu phân hóa tinh thần. Diệp Thu nghĩ đến, Phượng vương nhất định đưa ra cho hắn một đề nghị hoặc từ chối khéo. Dù sao hắn đối với nàng chỉ là một người xa lạ, nàng không có lý do tín nhiệm mình.
Lại không ngờ, Phượng Vương nghe xong lời Diệp Thu nói xong không do dự nói: "Anh nói đúng, thời gian có hạn, chúng ta phải trao đổi tin tức với nhau mới sớm ngày tìm ra âm mưu kia."
Đối phương tỏ thái độ như vậy khiến Diệp Thu trong lòng rất áy náy.
Diệp Thu đi nửa đường về biệt thự thì nhận được điện thoại của Phí Tường, báo tin vui tới.
Không có phí nhiều thời gian cùng nhân lực, có thể thu mua sòng bạc từ tay gia tộc Vito bọn họ, chính là sòng bạc cùng một khách sạn năm sao.
Có cái vốn này, Diệp Thu cùng Tây Môn Hướng Đông bọn họ đầu tư thêm vào vài chục triệu đô là Hồng Kong liền có thể biến công ty của họ thành tập đoàn cờ bạc thứ hai Ma Cao, thậm chí ngang với Hà Thị gia tộc.
Lại nói, trên đầu Diệp Thu được chụp cho cái mũ "đổ vương", đương nhiên nếu bọn họ biết Diệp Thu là người ở phía sau màn thao túng.
"Vất vả các cậu, sau này sẽ khao các cậu." Diệp Thu cười nói: "Thu mua giá bao nhiêu?"
"Một triệu, anh có biêt chúng ta làm rất tuyệt, khiến người ngoài nói chúng ta vắt cổ chày ra nước."
''Ừm. Một triệu đô la Mỹ cũng không tồi, gia tộc Vito đầu tư ở Ma Cao đâu chỉ mười triệu."
"Diệp Thiểu, là một triệu đô la Hồng Kong, Bọn họ nói tiền là vật ngoài thân, chết không thể mang theo, lại nghe đại danh của Diệp thiểu, nên muốn kết bạn với anh." Phí Tường ngượng ngùng nói.
Diệp Thu dở khóc dở cười.
Congo là một tên có máu mặt, làm sao có thể bỏ tiền vốn lớn như thế để kết giao chứ? Sợ là bọn họ cả nhà không đủ tiền mua vé máy bay về Florida quá.
"Lạc Khắc, mày là đồ con lợn, dám dẫn người bắt ta..... xem ta thu thập mày thế nào!" Tư lỵ á hổn hển kêu lên, trong phòng chật hẹp, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.
Lạc Khắc trán đổ đầy mồ hôi hột, trên mặt cũng bầm dập, khóe mắt còn bị người ta cào rách, nhưng không dám có một câu oán hận, ai bảo ông chủ giao cho hắn chuyện phiền toái này chứ?
"Ông chủ, tiểu thư đã được đưa về." Lạc Khắc đẩy cưa phòng làm việc ra, báo cáo với Congo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Đưa vào đi." Congo sắc mặt âm trầm hô.
Lạc Khắc nghiêng mình, liền có hai người áo đên kéo Tư Lỵ Á đi vào. Hai người này cũng không khác gì Lạc Khắc, trên mặt bầm bập, âu phục xộc xệch, hiển nhiên họ cũng biết thân phận Tư Lỵ Á nên không dám thô bạo.
"Cha, cha vì sao bắt con?" Tư Lỵ Á thấy Congo, ủy khuất trong lòng bùng nổ, đau xót khóc ào lên.
Khuôn mặt vốn hồng hào của Tư Lỵ Á bỗng biến thành tái nhợt, tóc tai rối loạn, y phục nhăn thành một đoàn, như là đã lâu chưa có tắm rửa qua, mấy ngày nay, nàng mệt mỏi thực sự.
Đâu tiên là người đàn ông mình thích bị người khác vu oan hãm hại, toàn bộ báo chí trên thế giới đều đăng tin hắn có một bạn gái có bối cảnh là hắc bang. Cái đên đủi nhất là, kế hoạch báo thù của họ thất bại, CORA cùng nàng đến tìm cha để nhờ cha giúp đõ, lại bị cha cho đứng ngoài cửa, buổi chiều cùng ngày, CORA từ tháp chuông cáo nhất Ma cao nhảy xuống tự sát thân vong.
Không ngờ người cha sinh ra mình lại phái người tới bắt chính mình, lẽ nào, cha không yêu thương mình nữa?
Biết việc này còn có Phí Tường và Nhân Long, bọn họ từ tư liệu của Diệp Thu đưa tới đều biết, Congo có sáu người con, nhưng yêu thương nhất là đứa con gái này. Bọn họ bảo hắn giao người, hắn nhất định từ chối, như vậy, cho dù mình dùng chiêu thức nào đối phó với hắn cũng không có tác dụng.
Congo đi tới trước mặt Tư Lỵ Á, thấy con gái khóc thương tâm như thế, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, nhẹ vén tóc của con gái, rút khăn từ trong túi giúp nàng lau nước mắt trên mặt, nhẹ giọng hỏi: "Tư Lỵ Á, con có phải phái đám CORA đi làm vài chuyện?"
"Cha, Ra đã chết, bị người ta bức chết, hắn sao có thể nhảy lầu? Nhất định là bị người ta xô xuống.... cha cha phải giúp hắn báo thù." Tư Lỵ Á cầm tay cha nói, nàng không tin CORA thực sự tự sát, năn nỉ cha báo thù cho hắn, nhưng cha không chút phản ứng.
"Tư Lỵ Á, trả lời cha một vấn đề, con có phải phái đám CORA đi làm việc?" Congo không trả lời, hỏi tiếp.
"Vâng, hắn nói muốn đối phó với một người, nên con phái người đi giúp hắn." Tư Lỵ Á gật đầu nói.
"Được rồi, nín đi, gia tộc Duy Thác chúng ta không dễ dàng khóc như vậy." Cương Quả xoa vai con gái, an ủi nói.
Đợi cho con gái nín khóc, Congo kéo tay con gái tới trước mặt Phí Tường, nói: "Nó thừa nhận đã phái người đi làm việc, xử lý nó thế nào, các người tùy ý."
Nói xong buông tay Tư Lỵ Á, tuyệt đối là bộ dạng mặc người xử trí.Phí Tường cùng Nhân Long liếc mắt nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc.
Đây là phong phạm lão đại xã hội đen ở Mỹ sao? Vì lợi ích, ngay cả đứa con mình yêu thương nhất cũng hi sinh?
"Cha không thế nói thế, Tư Lỵ Á là đứa con cha yêu thích nhất a." Cơ Nặc la lớn, muốn tiến lên kéo tay em gái.
"Lôi nó ra ngoài." Congo nói, lập tức có hai người áo đen tiến lên, lôi Cơ Nặc ra ngoài.
Phí Tường rút điếu xì gà đưa một điếu cho Nhân Long, tự châm cho mình một điếu, hít một hơi sâu, sau đó vỗ tay.
"Tuyệt, thực sự là tuyệt, tôi thực sự kính nể sự tàn nhẫn của Congo tiên sinh." Phí Tương tươi cười nói: "Ông chủ chúng tôi nói, trả thù chỉ làm tổn thất người của mình, biện pháp hay nhất chính là khiến hắn trở thành hai bàn tay trắng. Cường Quả tiên sinh, mọi người đều là người thông minh, hẳn là ông biết chúng tôi muốn cái gì. Ông có biết, con gái ông sống hay chết đối với chúng tôi không có nghĩa gì."
"Oan có đầu, nợ có chủ, nếu các người không muốn trả thù Tư Lỵ Á, ta cảm tạ các người, nhưng sòng bạc ta sẽ không bán, Ma Cao là một nước dân chủ, ta tin rằng chính phủ đảm bảo an toàn cho tài sản của mình." Congo lạnh băng nói.
"Nước Mỹ cũng là một nước dân chủ, chẳng lẽ sẽ không có ai bị giết?" Nhân Long cũng không để ý, cười ha hả nói.
"Các người đang de dọa? Duy Thác gia tộc chúng ta sẽ không khuất phục bất kì thế lực nào, nếu ta muốn, các người sẽ không ra nổi căn phòng này." Congo hung hăng nhìn Phí Tường, trên người tỏa ra một cố hơi thở nguy hiểm, như là một con dã thú vừa xổ lồng ra ngoài.
Congo vừa dứt lời bốn gã mặc áo đen trong phòng lập tức rút súng ra khỏi lồng ngực, cạch một tiếng mở chốt súng, họng súng nhắm ngay đầu hai người Phí Tường cùng Nhân Long.
Phí Tường chầm chậm dập điếu xì gà đang hút lên mặt bàn, không chút úy kị đứng lên, nhìn Congo nói: "Congo tiên sinh, ông quá xúc động rồi, hoặc nói ông muốn lập uy?"
"Người Hoa Hạ các cậu có một câu, đó là con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người." Congo cười lạnh nói.
"Ồ, chúng ta hiện tại có tính là thỏ không?" Phí Tường xoay người hỏi Nhân Long.
"Cứ coi thế đi." Nhân Long gật đầu.
"Nếu chúng ta không cắn người, có phải sẽ bị người ta khinh thường không?"
Khi nói chuyện, Phí Tường đột nhiên ra tay, nắm tóc Tư Lỵ á che trước mặt mình, Nhân Long rất nhanh nhảy ra sau Phí Tường, như vậy ba người chập thành một đường thẳng, mà Tư Lỵ Á đứng trước nhất thời thành một tấm khiên thịt.
Bộp bộp bộp!
Bốn âm thanh vang lên, bốn tên vệ sĩ của Congo lần lượt ngã ra đất, căn bản không có cơ hội đánh trả. Kỹ thuật bắn súng của Nhân Long vẫn coi là siêu hạng, theo lão nhân đi huấn luyện sát thủ, vượt qua không quá mười người, Nhân Long lại là nhân vật nổi bật trong đó.
Congo cũng là anh hùng sống trên lưỡi dao, thấy bọn họ kéo con gái mình làm tấm chắn, lại nổ súng bắn chết thủ hạ cảu mình nhanh như vậy, thân thể nhanh chóng nhảy tới so pha, tìm một chỗ che chắn cho mình.
Đồng thời hắn cũng mau chóng ấn chuông cảnh báo, gọi người của mình tới.
"Congo tiên sinh, ra ngoài đi, chúng ta nói chuyện tử tế, cho dù ông không úy kị tính mạng mình cũng nên vì con gái và cháu mình mà lo lắng chứ." Phí Tường chế trụ cổ Tư Lỵ á, nói với Congo.
"Congo tiên sinh quả thật ông không để ý, có thể không ngại gọi điện về nhà, cho dù ông có thể giải quyết chúng tôi, thì giai đình ông cũng không nhìn thấy thái dương ngày mai."
Chính lúc này, điện thoại trong túi Congo reo lên.
Không nhấc điện, tay hắn vẫn giữ chặt súng, thần kinh căng lên cảnh giác nghe ngóng, chỉ cần đám Nhân Long hơi thò đầu ra là sẽ xử lý ngay.
Nhưng tay kia hắn đặt điện thoại trên mặt đất, sau đó ấn nút nghe.
"Cha ơi, mau tới cứu con."
"Các người là ai? Muốn làm gì? Cút mau, không ta báo cảnh sát."
"Cứu mạng, cứu mạng, không được."
.........
Trong điện thoại reo lên tiếng kêu cứu không dứt bên tai, Congo có thể tưởng tượng tình trạng trong nhà loạn thế nào.
Từ sô pha đứng dậy, vứt súng ra mặt đất, nói: "Các người thắng."
''Thức thời là trang tuấn kiệt." Phí Tường buông cổ Tư Lỵ á nói: "Congo tiên sinh, chúng ta bàn chuyện làm ăn thôi."
Rầm!
Cảnh cửa được mở ra, đi vào là rất nhiều vệ đội của sòng bạc.
.............
Nhà cách mạng người Đức Martin đã từng nói qua một câu: "Cho dù ta biết toàn bộ thế giới ngày mai sẽ bị hủy diệt, nhưng hôm nay vẫn phải trồng nốt cây con mà ta định trồng."
Câu nói này thể hiện đầy đủ sự nghiêm cẩn cảu người Đức, cùi đầu vào nghiên cứu, không chịu phân hóa tinh thần. Diệp Thu nghĩ đến, Phượng vương nhất định đưa ra cho hắn một đề nghị hoặc từ chối khéo. Dù sao hắn đối với nàng chỉ là một người xa lạ, nàng không có lý do tín nhiệm mình.
Lại không ngờ, Phượng Vương nghe xong lời Diệp Thu nói xong không do dự nói: "Anh nói đúng, thời gian có hạn, chúng ta phải trao đổi tin tức với nhau mới sớm ngày tìm ra âm mưu kia."
Đối phương tỏ thái độ như vậy khiến Diệp Thu trong lòng rất áy náy.
Diệp Thu đi nửa đường về biệt thự thì nhận được điện thoại của Phí Tường, báo tin vui tới.
Không có phí nhiều thời gian cùng nhân lực, có thể thu mua sòng bạc từ tay gia tộc Vito bọn họ, chính là sòng bạc cùng một khách sạn năm sao.
Có cái vốn này, Diệp Thu cùng Tây Môn Hướng Đông bọn họ đầu tư thêm vào vài chục triệu đô là Hồng Kong liền có thể biến công ty của họ thành tập đoàn cờ bạc thứ hai Ma Cao, thậm chí ngang với Hà Thị gia tộc.
Lại nói, trên đầu Diệp Thu được chụp cho cái mũ "đổ vương", đương nhiên nếu bọn họ biết Diệp Thu là người ở phía sau màn thao túng.
"Vất vả các cậu, sau này sẽ khao các cậu." Diệp Thu cười nói: "Thu mua giá bao nhiêu?"
"Một triệu, anh có biêt chúng ta làm rất tuyệt, khiến người ngoài nói chúng ta vắt cổ chày ra nước."
''Ừm. Một triệu đô la Mỹ cũng không tồi, gia tộc Vito đầu tư ở Ma Cao đâu chỉ mười triệu."
"Diệp Thiểu, là một triệu đô la Hồng Kong, Bọn họ nói tiền là vật ngoài thân, chết không thể mang theo, lại nghe đại danh của Diệp thiểu, nên muốn kết bạn với anh." Phí Tường ngượng ngùng nói.
Diệp Thu dở khóc dở cười.
Congo là một tên có máu mặt, làm sao có thể bỏ tiền vốn lớn như thế để kết giao chứ? Sợ là bọn họ cả nhà không đủ tiền mua vé máy bay về Florida quá.